Hắc Y Nhân cười lạnh nói: "Vô phương thôi".
"Thái tử nếu thật sự có thể phá tan phong ấn, thì chứng minh hắn quả thật tu thành Quỷ Tiên. Trở thành Quỷ Tiên, hắn sẽ không xen vào chuyện thế tục nữa. Huống hồ Quỷ tiên cũng là tiên, hắn không có khả năng dừng lại phàm nhân giới này quá lâu. Cho nên, chuyện của Phong Linh Cung, ngươi tựu cũng không cần lo lắng quá".
Trung niên nam nhân suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thần Quân nói cực kỳ có lý".
Trong mắt Hắc Y Nhân hàn quang chợt hiện, mỉm cười nói: "Lần trước truyền thư kêu ngươi chuẩn bị thuần âm xử nữ, đã chuẩn bị thế nào rồi?"
Trung niên nam nhân vội vàng nói: "Chuẩn bị gần xong rồi ạ, phỏng chừng nhiều nhất là một tháng nữa sẽ hoàn tất".
"Được, tốt lắm" Hắc Y Nhân tựa hồ rất hài lòng, cười nói: "Chuyện này mà thành, ta hứa sẽ giải quyết cho ngươi một việc".
Trung niên nam nhân nghe vậy, trong lòng vui vẻ, vội hỏi: "Đa tạ Thần Quân thành toàn".
Hắc Y Nhân cười lạnh nói: "Không cần khách khí, ngươi và ta vốn chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Chỉ cần ngày nào ngươi còn ích lợi đối với ta, ta sẽ làm việc cho ngươi".
Cảm thụ được hàn quang bắn ra trong mắt Hắc y Nhân, trung niên nam tử vội dời ánh mắt đi, không dám đối diện nói: "Thần Quân yên tâm, chỉ cần người phân phó, ngay cả lên núi đao, xuống biển lửa ta cũng làm cho bằng được".
Hắc Y Nhân sắc mặt thâm trầm bất định nói: "Ngươi không cần lo lắng, lão phu theo đuổi chính là thiên đạo thăng thiên, đối với thế tục ta không có hứng thú. Xã tắc giang sơn mà nói đối với ta không coi ra gì".
"Thần quân, có một nhân vật ta muốn mời người đối phó hắn". Yên lặng một chút, trung niên nam tử liền thay đổi đề tài.
"Trong tay ngươi nắm giữ hùng binh mười vạn, lại có tổ chức Huyết Ti và Ám Ti, thiên hạ còn người mà ngươi không đối phó được hay sao?". Hắc Y Nhân hơi kinh hãi: "Chẳng lẽ ngươi trêu chọc vào tu chân Thiên Nhân kỳ sao?"
"Thần Quân, ta nói vị đối đầu kia, kỳ thật ngươi cũng biết. Nói thật, tu vi của hắn bất quá cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, chỉ là ta vài lần phái người ám sát đều thất bại. Nếu được xin thỉnh Thần Quân xuống núi hiệp trợ giết chết tiểu tử này".
Hắc Y Nhân tựa hồ hứng thú: "Cuối cùng là ai thế?"
"Thần Quân, người còn nhớ đứa nhỏ của thái tử năm đó không?" Trung niên nam nhân điềm nhiên hỏi.
Hắc Y Nhân nhất thời hiểu rõ, vội hỏi: "Ngươi nói là đứa nhỏ đó không có chết, hơn nữa đang uy hiếp thế lực của ngươi?".
Trung niên nam nhân gật đầu hỏi: "Thần Quân, người đoán không sai. Đứa nhỏ đó quả thật mạng lớn. Năm đó tại Tuyết Sơn Cốc được người Phiêu Hương Cốc cứu đi. Hôm nay không những tu thành một thân bản lãnh, mà dã tâm còn lớn hơn, chuyện năm đó hắn tựa hồ biết rõ toàn bộ. Hơn nữa mục đích của hắn cũng rất chính xác, là vì Thái tử báo thù và lấy lại tất cả mọi thứ lý ra thuộc về hắn."
Hắc Y Nhân nghe vậy không khỏi tán thưởng: "Hảo tiểu tử, không hổ là hậu nhân của Thái tử, quả nhiên là có phong phạm của phụ thân hắn".
Trung niên nam nhân thấy Hắc Y Nhân khen tụng địch thủ của mình, khóc cười không được liền nói: "Thần quân, sinh tử của người này quan hệ trọng đại, xin thỉnh người xuất tay viện thủ trừ đi hậu hoạn".
"Được rồi, ngươi yên tâm đi. Chỉ là một tu chân Nguyên Anh kỳ, lão phu không để vào mắt". Tán thưởng là tán thưởng, nhưng mà hắn cũng không ngại xuống tay. Vô Cực Thần Quân năm đó tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, một thân tu vi thông thiên thiếu chút bị hủy. Mấy năm nay, cứ cách ba năm hắn phải dùng sinh mạng của một trăm nữ tử thuần âm để hóa giải nguy cơ. Cho nên hắn mới cùng trung niên nam nhân cấu kết một chỗ. Hắn vì trung niên nam nhân làm việc, trung niên nam nhân vì hắn cung cấp nữ tử thuần âm.
"Thần Quân, tên tiểu tử đó tên là Lưu Phong, trong tay có Hạo Thiên Kiếm và một con thần điểu không rõ lai lịch. Có phải phần khó khăn." Trung niên nghe Hắc Y Nhân đáp ứng, vội vàng đem tình hình Lưu Phong nói rõ một chút.
Hắc Y Nhân nghe nói Lưu Phong có một thanh thượng cổ thần binh và có thần điểu hộ vệ thì hơi kinh hãi: "Hắn sao có thể trở thành chủ nhân Hạo Thiên Kiếm được? Chuyện tựa hồ có chút bất ổn. Nhìn sự việc này ta không thể trực tiếp ra tay".
Trung niên nam nhân vừa nghe liền nóng nảy hỏi: "Thần quân, nếu người không ra tay, không ai trị được Lưu Phong, hắn sẽ ảnh hưởng đến đại sự."
"Ngươi đừng lo lắng." Hắc Y Nhân trầm mặt xuống nói: "Người này là chủ nhân Hạo Thiên Kiếm, mặc dù ta không có ra tay, nhưng mà ta sẽ tìm người ra tay thế ta".
"Tìm người?" Trung niên nam nhân có chút lưỡng lự.
"Ngươi không cần hoài nghi" Hắc Y Nhân nói: "Hiện nay ta biết rằng ma giáo Độc Cô Nhất Ma đã rời núi, hắn thiếu ta một món nợ ân tình. Qua vài ngày nữa, ta sẽ đi tìm hắn một chuyến. Để cho hắn ra tay bảo đảm vạn vô nhất thất".
Trung niên nam nhân cũng không biết Độc Cô Nhất Ma là ai, nhưng nhìn thấy Vô Cực Thần Quân chắc chắn như vậy, biết rằng người này cũng không phải tầm thường, trong lòng liền yên tâm một chút.
Chỉ là Vô Cực Thần Quân không biết, Độc Cô Nhất Ma cũng không thể rời Thánh Sơn nửa bước.
Những ngày này, sau khi Nghê Thường điều đình, Đạo Đức chân nhân không thể không đồng ý để Đình Nhi tạm thời ở tại hậu viên của Thiên Thượng Nhân Gian. Cái này chính là tốt đẹp cho Lưu Phong.
Ánh trăng cao như muốn soi thấu màn đêm.
Đình Nhi hiện đang ở trong khuê phòng ở hậu viên của Thiên Thượng Nhân Gian. Hắn leo vào cửa sổ, khẽ nhìn trộm một chút, chỉ thấy trong phòng một nữ tử mặc váy đỏ đang ngồi đưa lưng về phía hắn, một tay nhỏ bé khẽ đặt lên tai, ánh mắt đang nhìn vào của sổ đối diện với phía hắn, tựa hồ như đang thất thần.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cái váy nhẹ nhàng bay lên, thân thể tuyệt vời của nữ tử nọ nhất thời bày ra. đôi gò bồng đảo trước ngực được một sợi đai màu đen buộc chặt khiến chúng cao ngất đỉnh đỉnh, cái eo nhỏ nhắn như cành dương liễu, bộ ngực bão mãn và cái eo nhỏ nhắn như đánh mạnh vào thị giác, nhất thời làm cho huyết mạch của hắn bành trướng.
"Đẹp quá, Đình Nhi không hổ là tiên tử tu chân, tu vi cao cường. Vóc dáng nàng thật sự quá tuyệt vời, bộ ngực lớn quá. đầy đặn quá." Vừa nhìn, vừa nghĩ, tà niệm trong lòng Lưu Phong từ từ dâng lên.
"Đình Nhi, bảo bối của ta, phu quân đến đây, chúng ta thân ái chút." Trong lòng khẽ hô một tiếng, Lưu Phong thật sự không kìm chế được, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vào, cẩn thận thi triển Thất Tinh bộ pháp bước đến.
Nữ tữ nọ tay đang nâng cằm, tựa hồ như đang nghĩ đến sự việc gì đến nhập tâm, hơn nữa với tu vi của Lưu Phong mà nói thì căn bản nàng không thể biết được có người đang đến gần.
"Tiểu quỷ đầu, bên người ngươi sao nhiều đàn bà như thế. thật là đại sắc lang mà." Nữ tử có chút nhíu mày, sắc mặt hơi giận, rất khó giải thích. Lưu Phong là do nàng từ nhỏ nuôi lớn từ mười tám năm trước, thậm chí ngay cả Phiêu Hương Cốc cũng chưa từng đi ra. Hắn theo lý mà nói phải rất thuần khiết mới đúng. Như thế nào mà ra bộ dáng bây giờ, chẳng lẽ thật sự giống như đại tỷ Tần Thủy Dao đã nói sao, tiểu quỷ đầu này trên người cất dấu bí mật không muốn cho người khác biết hay sao?
Nhưng mà cẩn thận nghĩ một chút, chỉ duy nhất một chuyện đáng ngờ đó là chuyện sinh bệnh.
Lưu Phong trạng thái dị thường chỉ xuất hiện từ sau khi chấm dứt cơn bệnh nặng hồi ấy mà thôi.
"Hay là não bị chấn thương." Nữ tử càng nghĩ càng mơ hồ. Đủ thứ điều thần kỳ xuất hiện trên người Lưu Phong khiến nàng không sao suy đoán và hiểu được.
"Thôi, quên đi, không nghĩ nữa. Có cơ hội, dứt quát hỏi tiểu quỷ đầu cho rồi."
Nữ tử đến giờ cũng chưa phát hiện Lưu Phong đang chậm rãi tiến đến gần nàng.
Lưu Phong khẽ cười dâm, hô hấp nhẹ nhàng, vận dụng Thất Tinh Bộ đến cực hạn, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không phát ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể lả lướt của nàng, thỉnh thoảng nuốt nước miếng một chút, rồi chầm chậm đến gần."
Soạt. soạt. Một trận gió nhẹ lại thổi đến, cái váy lại tung bay lên.
Bởi vì đang ở trong phòng nên nữ tử cũng không có chủ định lấy tay đè váy xuống, mà vẫn đứng bần thần như trước.
Sau khi mãn nhãn, Lưu Phong cảm giác như máu trong người sôi trào khi thấy bộ ngực bạo mãn theo nhịp hô hấp của nữ nhân này khẽ động đậy, tựa hồ như muốn kêu gọi hắn.
"Đình tỷ tỷ, hảo bảo bối của ta, phu quân đến đây."
Lưu Phong rốt cuộc nhịn không được liền từ sau tiến lại, ôm chặt nữ tử vào lóng, hai tay đặt lên đôi gò vú cao ngất của nàng.
Nữ tử đang thất thần, đột nhiên nghe thấy có tiếng người, đang muốn xoay người lại, nhưng bị ôm chặt lấy, bộ vị mẫn cảm bị sờ soạng.
"Đình tỷ tỷ, ngươi thật. lớn. thật là mềm mại. a." Lưu Phong ôm chặt nữ tử từ phía sau, hai tay gia tăng lực xoa bóp, miệng khẽ thổi vài hơi nhiệt khí vào tai của nàng.
Nữ tử chỉ cảm thấy trên ngực nóng bỏng, một cảm giác khó tả xuất hiện trong lòng.
Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện như thế này.
Trong lòng bối rối, khiến nàng không kìm được la lên"Buông. ra. buông. ta. ra. ta."
"Đình tỷ tỷ, đừng kêu. cẩn thận bị Tam sư tôn nghe được, ta chỉ là muốn vuốt ve nàng một chút." Lưu Phong một mặt an ủi, một mặt cố gắng thiêu đậu, kích thích nàng.
"Tiểu quỷ đầu, lầm rồi, ta là Tam sư tôn ngươi nè." Sau cơn bối rối, nữ tử cố gắng trấn tĩnh tâm trạng lại, vội vàng quay đầu lại để làm rõ thân phận mình.
Lưu Phong trong lòng run lên mãnh liệt, thầm nghĩ: "Lầm rồi, lầm rồi."
"Không phải Đình Nhi sao? Sao lại là Tam sư tôn." Lưu Phong ngẩn người ra, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng mà tay vẫn chưa buông ra.
Nghê Thường bị Lưu Phong đánh lén, cả người vô lực, thở hổn hà hổn hển. Vừa thẹn, vừa giận liền lớn tiếng: "Xú tiểu tử, biết là ta còn không buông tay."
"Xin lỗi. xin lỗi. ta không cố ý. ta sai rồi." Lưu Phong tim nhảy thình thịch, bất quá cũng kỳ quái, khi hắn biết người bị mình sờ soạng là Tam sư tôn Nghê Thường, khoái cảm trong lòng ngược lại càng tăng thêm mãnh liệt, thậm chí ngay cả nhục bổng cũng đã bắt đầu dựng đứng lên.
"Tam sư tôn, người sao ở trong phòng Đình Nhi?" Đầu óc Lưu Phong có chút khó hiểu, thậm chí quên cả việc phải đình chỉ sự vận động của bàn tay.
"Tiểu quỷ đầu, ngươi buông tay. trước rồi hãy nói." Nghê Thường trong lòng có chút sợ hải, từng trận từng trận khoái cảm cơ hồ muốn cắn nuốt lý trí của nàng. Cũng may là nàng tu đạo đã lâu, tâm chí kiên cường không giống phàm nhân. Nếu không thì có lẽ không cầm lòng được rồi.
Ánh mắt Nghê Thường như muốn tóe lửa, vẻ mặt hung dữ như cọp, Lưu Phong vội vàng gia tăng tốc độ xoa bóp, thật tình tiếc rẻ không muốn buông tay.
Trải qua một hồi giãy dụa và bị xâm phạm, áo quần của Nghê Thường đã rất là xộc xệch, ngay cả phần dưới của cái váy cũng đã bị Lưu Phong cởi ra. Giờ phút này bộ ngực của nàng đã lộ ra phân nửa, hai núm hồng hồng đã trương lên trông thật hấp dẫn dị thường.
Lưu Phong cố gắng trấn tĩnh tâm trạng lại, sắc mặt có vẻ rất là xấu hổ, giống như là một đứa con nít đang phạm lỗi, thấp giọng nó: i"Tam sư tôn, người đừng nóng giận, ta không phải cố ý, ta nghĩ người là Đình tỷ tỷ, ta vốn muốn sờ soạn Đình tỷ tỷ kia, ai ngờ lại là người." Lưu Phong một mặt hối lỗi, nhưng mặt khác thì tính háo sắc vẫn không đổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực lộ liễu của Nghê Thường, nước miếng thiếu điều chảy xuống.
Nghê Thường thấy tên háo sắc này mải mê nhìn vào bộ ngực mình, lửa giận trong lòng trào dâng, nhịn không nổi nước mắt lại chảy xuống.
Lưu Phong không ngờ tam sư tôn lại khóc, có một chút luống cuống, mới biết mình đã đùa giỡn quá trớn rồi.
"Tiểu quỷ đầu, ta hận ngươi!". Nghê Thường hai mắt đẫm lệ, mặt giận dữ, đưa tay đánh mạnh vào Lưu Phong. Nhưng bàn tay vừa xuất thủ đã ngừng lại.
"Ngươi cút ra ngoài cho ta". Nghê Thường thở dài một tiếng, sửa sang quần áo lại và quát lên một tiếng.
Lưu Phong biết rằng Tam sư tôn đã thật sự tức giận, nhất thời kinh hãi không biết nên làm gì bây giờ?
"Tam sư tôn, cũng là do ta không tốt, không nên khinh bạc người. Người nếu trong lòng tức giận, hay là phạt Phong nhi đi." Nghê Thường là người Lưu Phong tôn kính nhất. Cho tới nay, trong trí nhớ của Lưu Phong, đừng nói là đánh, Nghê Thường chưa bao giờ lớn tiếng nói với hắn. Cho nên, Nghê Thường là người hắn yêu mến nhất. Nhưng mà hôm nay, bởi vì dục vọng của bản thân mà hắn lại xúc phạn đến người mà hắn tôn kính nhất. Hơn nữa lại lưu lại ấn tượng bất hảo.
Lưu Phong bắt đầu tự trách bản thân.
Nhìn thấy vẻ mặt tự trách bản thân của Lưu Phong, Nghê Thường buồn bả nói: "Phong nhi, xin lỗi, ta đối với ngươi đã quá nóng giận. Ta biết đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ta không cách nào tiếp nhận được. Ngươi ra ngoài trước đi, chờ khi tâm tình ta yên tĩnh trở lại, ta sẽ nói chuyện với ngươi sau."
Nghe xong lời này của Nghê Thường, Lưu Phong thật xúc động. Thật là một sư tôn tốt.
Lưu Phong à Lưu Phong, ngươi thật sự là cầm thú mà. Sư tôn tốt như vậy mà ngươi cũng dám tiết độc a.
Tận sâu trong thâm tâm Lưu Phong tự trách bản thân rồi xoay người rời khỏi phòng.
Lưu Phong đi rồi, từ đôi mắt Nghê Thường lại chảy ra hai hàng nước mắt.
Lưu Phong tự trách, nàng cũng tự trách. Bởi vì trong quá trình bị Lưu Phong xúc phạm, trong lòng nàng cũng tràn ngập khoái cảm. Phía dưới hạ thể của nàng, thậm chí cũng đã ướt đẫm rồi.
Sự thật thì tình cảm của Nghê Thường đối với Lưu Phong có chút khác thường. Nếu tình cảm hai người cứ chậm rãi phát triển như thường ngày, nàng dám chắc sẽ không phản cảm khi Lưu Phong xúc phạm nàng. Nhưng mà đêm nay, sự việc quá đột ngột, nàng trong lòng không có một chút chuẩn bị nào cả.
Thời gian không lâu, Đình Nhi từ bên ngoài đã quay trở lại. Nàng thấy khóe mắt của Nghê Thường đang ngấn ngấn nước mắt, vội vàng ân cần hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao người lại khóc?"
Nghê Thường vội vàng đưa tay lau nước mắt, sắc mặt hòa hoãn lại, điềm nhiên nói: "Không có gì, ta đột nhiên nhớ đến vài chuyện thương tâm mà thôi. Đã làm cho ngươi phải cười ta rồi."
Đình Nhi vội vàng hỏi: "Tiền bối sao nói vậy. Đình Nhi sao dám. tiểu bối cũng biết người là người giàu tình cảm mà."
Nghê Thường mỉm cười nghiêm mặt nói: "Đình Nhi, ngươi thấy tiểu quỷ đầu Phong nhi như thế nào?"
"Tốt, tốt lắm ạ." Đình Nhi đi đến ngồi ở chỗ Nghê Thường, bạo dạn kéo tay nàng cười nói: "Tiền bối, chuyện của chúng ta người không cần lo lắng. Ta đều nghĩ kỹ rồi, mặt kệ chàng có bao nhiêu đàn bà, tình yêu của ta đối với hắn cũng sẽ không bao giờ thay đổi"
"Đình Nhi, ngày mai chúng ta quay về Huyền Tâm các của ngươi đi nha?" Tâm trạng của Nghê Thường còn chưa được giải tỏa, cho nên nàng quyết định rời đi vài ngày.
Đình Nhi hơi kinh hãi, hiểu được trong lời Nghê Thường hình như có vấn đề gì, nhưng nàng không dám hỏi. Vội vã nói: "Được ạ, Huyền Tâm Các ít người, phòng lại nhiều."
Sáng sớm ngày thứ hai, Đình Nhi đến tìm Lưu Phong: "Đệ đệ, chàng có phải đã chọc giận Tam sư tôn hay không?"
Lưu Phong có tật giật mình, ánh mắt bối rối: "Không có. ta sao lại làm Tam sư tôn tức giận được."
"Chàng còn nói dối". Đình Nhi hừ lên một tiếng nói: "Tiền bối muốn chúng ta đến ở Huyền Tâm các vài ngày. Ta chắc chắn chàng đã làm cho tiền bối tức giận".
"Nói mau, chàng cuối cùng đã làm chuyện gì xấu khiến tiền bối nộ khí như vậy?" Đình Nhi và Nghê Thường rất là hợp duyên, hơn nữa trong mối quan hệ với Lưu Phong, nàng đã xem Nghê Thường là trưởng bối thân cận nhất của mình.
Lưu Phong điềm nhiên hỏi: "Tam sư tôn khỏe không?"
"Khoẻ cái đầu của chàng, nguyên buổi tối hôm qua người không có ngủ, cũng không tĩnh tọa, chắc chắn là người có tâm sự?" Đình Nhi thấp giọng nói: "Đệ đệ, chàng nói thật đi, chàng cuối cùng đã làm chuyện gì khiến Tam sư tôn tức giận. Nếu không chàng nhanh đi xin lỗi người."
Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng nói: "Đình tỷ tỷ, Tam sư tôn muốn đi Huyền Tâm các ở tạm vài ngày, nàng hãy để người đi. Đợi sau khi người tĩnh tâm lại, nàng nhất định phải nói người quay lại đây. Mấy ngày này nhờ nàng chăm sóc Tam sư tôn giùm ta".
"Xem ra quả nhiên là chàng làm cho tam sư tôn tức giận" Lời căn dặn của Lưu Phong làm cho Đình Nhi càng thêm xác định phỏng đoán của mình. Bất quá Lưu Phong không nói ra nguyên nhân cho nàng, nàng cũng không pháp biết được xảy ra chuyện gì.
"Đệ đệ, như vậy đi, ta dẫn Tam sư tôn đến Huyền Tâm Các vài ngày. Đợi vài ngày sau người tĩnh tâm trở lại, ta sẽ báo với chàng để chàng bồi tội với Tam sư tôn, có lẽ người sẽ tha thứ cho chàng" Đình Nhi chủ ý muốn giúp đỡ Lưu Phong.
"Đại ca, Trương công công tới, nói là bệ hạ triệu ngươi tiến cung". Vốn Lưu Phong còn muốn nói thêm nữa, nhưng Vương Bảo Nhi lại cấp tốc chạy đến đưa tin.
"Đình tỷ tỷ, ta vào cung trước đây, Tam sư tôn giao lại cho nàng". Lưu Phong dặn dò một câu, lập tức cùng Vương Bảo Nhi rời đi.
Trên đường, Lưu Phong mới biết được Cao Lệ sứ giả đã tới.
Lưu Phong hơi ngạc nhiên, bổng tử này cũng tinh minh, nhìn bộ dáng hẳn đã sớm cùng với Vũ Quy tới kinh đô rồi, nhưng mà không xuất đầu mà thôi. Bây giờ tình thế bất hảo, buộc phải xuất đầu ra thôi.
Cũng giống như lần trước, lão hoàng đế cũng lựa Nghiễm Đức Điện để tiếp đón bổng tử sứ giả.
Thời gian không lâu, quần thần đã đến đông đủ, trong điện hoàn toàn yên tĩnh, xa xa nghe được tiếng của thái giám la lên: "Bệ hạ có lệnh, truyền Cao Lệ sứ giả".
Lưu Phong mục quang không đổi, nhìn chằm chằm vào cuối trường, thấy Lại bộ thị lang Tào Thiên Xuyên đang dẫn một nhóm hơn mười người nhanh chóng đi lên. Trong đó có vài mỹ nữ Cao Lệ.
Cao Lệ đại sứ giả tên là Lý Chân Ái liền tiến lên phía trước, hắn là cấm quân Phó thống lĩnh của hoàng cung Cao Lệ, từng ẩn núp mấy năm tại Hoa Hạ này nên thông thạo phong tục, tập quán và ngôn ngữ của Hoa Hạ. Hơn nữa bản thân hắn cũng là một gã thuật sĩ, có thần thông rất lớn, nên mới được Cao Lệ vương xem trọng, giao cho phụ trách hành động lần này. Vốn dựa theo kế hoạch, Cao Lệ không được phép ra mặt. Ai ngờ sự việc lại không thuận lợi, Hoa Hạ hoàng đế đòi phải gặp Cao Lệ sứ giả mới bàn tiếp. Bất đắc dĩ lắm Lý Chân Ái mới làm ra bộ dáng từ xa đến để bái kiến Hoa Hạ đại đế.
Lưu Phong vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy Cao Lệ bổng tử, hắn muốn xem xem tên bổng tử này cuối cùng là thứ gì mà làm cho lão hoàng đế tâm không yên.
Lý Chân Ái là cao thủ thuật sĩ, tinh thần lực cường đại dị thường, trong khi ánh mắt Lưu Phong nhìn hắn, trong nháy mắt hắn đã cảm giác được trong đám người nhìn mình có cao thủ.
Ngước đầu lên nhìn lại, chỉ thấy một vị đại thần anh tuấn tuổi còn trẻ, xem trang phục của hắn hẳn là trọng thần của Hoa Hạ đế quốc.
Thấy trong ánh mắt Lưu Phong cũng không có ác ý, Lý Chân Ái nhất thời chỉ là hướng hắn gật gật đầu, lộ ra một tia mỉm cười.
Lưu Phong liếc nhìn Lý Chân Ái một cái, bắt đầu quan sát đám thuộc hạ và mấy mỹ nữ đứng sau Lý Chân Ái.
Vóc người không tệ, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng như băng giá. Hơn nữa Lưu Phong từ trên người của mấy nữ tử này không cảm giác được khí tức của con người.
"Thái tử nếu thật sự có thể phá tan phong ấn, thì chứng minh hắn quả thật tu thành Quỷ Tiên. Trở thành Quỷ Tiên, hắn sẽ không xen vào chuyện thế tục nữa. Huống hồ Quỷ tiên cũng là tiên, hắn không có khả năng dừng lại phàm nhân giới này quá lâu. Cho nên, chuyện của Phong Linh Cung, ngươi tựu cũng không cần lo lắng quá".
Trung niên nam nhân suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thần Quân nói cực kỳ có lý".
Trong mắt Hắc Y Nhân hàn quang chợt hiện, mỉm cười nói: "Lần trước truyền thư kêu ngươi chuẩn bị thuần âm xử nữ, đã chuẩn bị thế nào rồi?"
Trung niên nam nhân vội vàng nói: "Chuẩn bị gần xong rồi ạ, phỏng chừng nhiều nhất là một tháng nữa sẽ hoàn tất".
"Được, tốt lắm" Hắc Y Nhân tựa hồ rất hài lòng, cười nói: "Chuyện này mà thành, ta hứa sẽ giải quyết cho ngươi một việc".
Trung niên nam nhân nghe vậy, trong lòng vui vẻ, vội hỏi: "Đa tạ Thần Quân thành toàn".
Hắc Y Nhân cười lạnh nói: "Không cần khách khí, ngươi và ta vốn chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Chỉ cần ngày nào ngươi còn ích lợi đối với ta, ta sẽ làm việc cho ngươi".
Cảm thụ được hàn quang bắn ra trong mắt Hắc y Nhân, trung niên nam tử vội dời ánh mắt đi, không dám đối diện nói: "Thần Quân yên tâm, chỉ cần người phân phó, ngay cả lên núi đao, xuống biển lửa ta cũng làm cho bằng được".
Hắc Y Nhân sắc mặt thâm trầm bất định nói: "Ngươi không cần lo lắng, lão phu theo đuổi chính là thiên đạo thăng thiên, đối với thế tục ta không có hứng thú. Xã tắc giang sơn mà nói đối với ta không coi ra gì".
"Thần quân, có một nhân vật ta muốn mời người đối phó hắn". Yên lặng một chút, trung niên nam tử liền thay đổi đề tài.
"Trong tay ngươi nắm giữ hùng binh mười vạn, lại có tổ chức Huyết Ti và Ám Ti, thiên hạ còn người mà ngươi không đối phó được hay sao?". Hắc Y Nhân hơi kinh hãi: "Chẳng lẽ ngươi trêu chọc vào tu chân Thiên Nhân kỳ sao?"
"Thần Quân, ta nói vị đối đầu kia, kỳ thật ngươi cũng biết. Nói thật, tu vi của hắn bất quá cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, chỉ là ta vài lần phái người ám sát đều thất bại. Nếu được xin thỉnh Thần Quân xuống núi hiệp trợ giết chết tiểu tử này".
Hắc Y Nhân tựa hồ hứng thú: "Cuối cùng là ai thế?"
"Thần Quân, người còn nhớ đứa nhỏ của thái tử năm đó không?" Trung niên nam nhân điềm nhiên hỏi.
Hắc Y Nhân nhất thời hiểu rõ, vội hỏi: "Ngươi nói là đứa nhỏ đó không có chết, hơn nữa đang uy hiếp thế lực của ngươi?".
Trung niên nam nhân gật đầu hỏi: "Thần Quân, người đoán không sai. Đứa nhỏ đó quả thật mạng lớn. Năm đó tại Tuyết Sơn Cốc được người Phiêu Hương Cốc cứu đi. Hôm nay không những tu thành một thân bản lãnh, mà dã tâm còn lớn hơn, chuyện năm đó hắn tựa hồ biết rõ toàn bộ. Hơn nữa mục đích của hắn cũng rất chính xác, là vì Thái tử báo thù và lấy lại tất cả mọi thứ lý ra thuộc về hắn."
Hắc Y Nhân nghe vậy không khỏi tán thưởng: "Hảo tiểu tử, không hổ là hậu nhân của Thái tử, quả nhiên là có phong phạm của phụ thân hắn".
Trung niên nam nhân thấy Hắc Y Nhân khen tụng địch thủ của mình, khóc cười không được liền nói: "Thần quân, sinh tử của người này quan hệ trọng đại, xin thỉnh người xuất tay viện thủ trừ đi hậu hoạn".
"Được rồi, ngươi yên tâm đi. Chỉ là một tu chân Nguyên Anh kỳ, lão phu không để vào mắt". Tán thưởng là tán thưởng, nhưng mà hắn cũng không ngại xuống tay. Vô Cực Thần Quân năm đó tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, một thân tu vi thông thiên thiếu chút bị hủy. Mấy năm nay, cứ cách ba năm hắn phải dùng sinh mạng của một trăm nữ tử thuần âm để hóa giải nguy cơ. Cho nên hắn mới cùng trung niên nam nhân cấu kết một chỗ. Hắn vì trung niên nam nhân làm việc, trung niên nam nhân vì hắn cung cấp nữ tử thuần âm.
"Thần Quân, tên tiểu tử đó tên là Lưu Phong, trong tay có Hạo Thiên Kiếm và một con thần điểu không rõ lai lịch. Có phải phần khó khăn." Trung niên nghe Hắc Y Nhân đáp ứng, vội vàng đem tình hình Lưu Phong nói rõ một chút.
Hắc Y Nhân nghe nói Lưu Phong có một thanh thượng cổ thần binh và có thần điểu hộ vệ thì hơi kinh hãi: "Hắn sao có thể trở thành chủ nhân Hạo Thiên Kiếm được? Chuyện tựa hồ có chút bất ổn. Nhìn sự việc này ta không thể trực tiếp ra tay".
Trung niên nam nhân vừa nghe liền nóng nảy hỏi: "Thần quân, nếu người không ra tay, không ai trị được Lưu Phong, hắn sẽ ảnh hưởng đến đại sự."
"Ngươi đừng lo lắng." Hắc Y Nhân trầm mặt xuống nói: "Người này là chủ nhân Hạo Thiên Kiếm, mặc dù ta không có ra tay, nhưng mà ta sẽ tìm người ra tay thế ta".
"Tìm người?" Trung niên nam nhân có chút lưỡng lự.
"Ngươi không cần hoài nghi" Hắc Y Nhân nói: "Hiện nay ta biết rằng ma giáo Độc Cô Nhất Ma đã rời núi, hắn thiếu ta một món nợ ân tình. Qua vài ngày nữa, ta sẽ đi tìm hắn một chuyến. Để cho hắn ra tay bảo đảm vạn vô nhất thất".
Trung niên nam nhân cũng không biết Độc Cô Nhất Ma là ai, nhưng nhìn thấy Vô Cực Thần Quân chắc chắn như vậy, biết rằng người này cũng không phải tầm thường, trong lòng liền yên tâm một chút.
Chỉ là Vô Cực Thần Quân không biết, Độc Cô Nhất Ma cũng không thể rời Thánh Sơn nửa bước.
Những ngày này, sau khi Nghê Thường điều đình, Đạo Đức chân nhân không thể không đồng ý để Đình Nhi tạm thời ở tại hậu viên của Thiên Thượng Nhân Gian. Cái này chính là tốt đẹp cho Lưu Phong.
Ánh trăng cao như muốn soi thấu màn đêm.
Đình Nhi hiện đang ở trong khuê phòng ở hậu viên của Thiên Thượng Nhân Gian. Hắn leo vào cửa sổ, khẽ nhìn trộm một chút, chỉ thấy trong phòng một nữ tử mặc váy đỏ đang ngồi đưa lưng về phía hắn, một tay nhỏ bé khẽ đặt lên tai, ánh mắt đang nhìn vào của sổ đối diện với phía hắn, tựa hồ như đang thất thần.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cái váy nhẹ nhàng bay lên, thân thể tuyệt vời của nữ tử nọ nhất thời bày ra. đôi gò bồng đảo trước ngực được một sợi đai màu đen buộc chặt khiến chúng cao ngất đỉnh đỉnh, cái eo nhỏ nhắn như cành dương liễu, bộ ngực bão mãn và cái eo nhỏ nhắn như đánh mạnh vào thị giác, nhất thời làm cho huyết mạch của hắn bành trướng.
"Đẹp quá, Đình Nhi không hổ là tiên tử tu chân, tu vi cao cường. Vóc dáng nàng thật sự quá tuyệt vời, bộ ngực lớn quá. đầy đặn quá." Vừa nhìn, vừa nghĩ, tà niệm trong lòng Lưu Phong từ từ dâng lên.
"Đình Nhi, bảo bối của ta, phu quân đến đây, chúng ta thân ái chút." Trong lòng khẽ hô một tiếng, Lưu Phong thật sự không kìm chế được, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vào, cẩn thận thi triển Thất Tinh bộ pháp bước đến.
Nữ tữ nọ tay đang nâng cằm, tựa hồ như đang nghĩ đến sự việc gì đến nhập tâm, hơn nữa với tu vi của Lưu Phong mà nói thì căn bản nàng không thể biết được có người đang đến gần.
"Tiểu quỷ đầu, bên người ngươi sao nhiều đàn bà như thế. thật là đại sắc lang mà." Nữ tử có chút nhíu mày, sắc mặt hơi giận, rất khó giải thích. Lưu Phong là do nàng từ nhỏ nuôi lớn từ mười tám năm trước, thậm chí ngay cả Phiêu Hương Cốc cũng chưa từng đi ra. Hắn theo lý mà nói phải rất thuần khiết mới đúng. Như thế nào mà ra bộ dáng bây giờ, chẳng lẽ thật sự giống như đại tỷ Tần Thủy Dao đã nói sao, tiểu quỷ đầu này trên người cất dấu bí mật không muốn cho người khác biết hay sao?
Nhưng mà cẩn thận nghĩ một chút, chỉ duy nhất một chuyện đáng ngờ đó là chuyện sinh bệnh.
Lưu Phong trạng thái dị thường chỉ xuất hiện từ sau khi chấm dứt cơn bệnh nặng hồi ấy mà thôi.
"Hay là não bị chấn thương." Nữ tử càng nghĩ càng mơ hồ. Đủ thứ điều thần kỳ xuất hiện trên người Lưu Phong khiến nàng không sao suy đoán và hiểu được.
"Thôi, quên đi, không nghĩ nữa. Có cơ hội, dứt quát hỏi tiểu quỷ đầu cho rồi."
Nữ tử đến giờ cũng chưa phát hiện Lưu Phong đang chậm rãi tiến đến gần nàng.
Lưu Phong khẽ cười dâm, hô hấp nhẹ nhàng, vận dụng Thất Tinh Bộ đến cực hạn, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không phát ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể lả lướt của nàng, thỉnh thoảng nuốt nước miếng một chút, rồi chầm chậm đến gần."
Soạt. soạt. Một trận gió nhẹ lại thổi đến, cái váy lại tung bay lên.
Bởi vì đang ở trong phòng nên nữ tử cũng không có chủ định lấy tay đè váy xuống, mà vẫn đứng bần thần như trước.
Sau khi mãn nhãn, Lưu Phong cảm giác như máu trong người sôi trào khi thấy bộ ngực bạo mãn theo nhịp hô hấp của nữ nhân này khẽ động đậy, tựa hồ như muốn kêu gọi hắn.
"Đình tỷ tỷ, hảo bảo bối của ta, phu quân đến đây."
Lưu Phong rốt cuộc nhịn không được liền từ sau tiến lại, ôm chặt nữ tử vào lóng, hai tay đặt lên đôi gò vú cao ngất của nàng.
Nữ tử đang thất thần, đột nhiên nghe thấy có tiếng người, đang muốn xoay người lại, nhưng bị ôm chặt lấy, bộ vị mẫn cảm bị sờ soạng.
"Đình tỷ tỷ, ngươi thật. lớn. thật là mềm mại. a." Lưu Phong ôm chặt nữ tử từ phía sau, hai tay gia tăng lực xoa bóp, miệng khẽ thổi vài hơi nhiệt khí vào tai của nàng.
Nữ tử chỉ cảm thấy trên ngực nóng bỏng, một cảm giác khó tả xuất hiện trong lòng.
Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện như thế này.
Trong lòng bối rối, khiến nàng không kìm được la lên"Buông. ra. buông. ta. ra. ta."
"Đình tỷ tỷ, đừng kêu. cẩn thận bị Tam sư tôn nghe được, ta chỉ là muốn vuốt ve nàng một chút." Lưu Phong một mặt an ủi, một mặt cố gắng thiêu đậu, kích thích nàng.
"Tiểu quỷ đầu, lầm rồi, ta là Tam sư tôn ngươi nè." Sau cơn bối rối, nữ tử cố gắng trấn tĩnh tâm trạng lại, vội vàng quay đầu lại để làm rõ thân phận mình.
Lưu Phong trong lòng run lên mãnh liệt, thầm nghĩ: "Lầm rồi, lầm rồi."
"Không phải Đình Nhi sao? Sao lại là Tam sư tôn." Lưu Phong ngẩn người ra, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng mà tay vẫn chưa buông ra.
Nghê Thường bị Lưu Phong đánh lén, cả người vô lực, thở hổn hà hổn hển. Vừa thẹn, vừa giận liền lớn tiếng: "Xú tiểu tử, biết là ta còn không buông tay."
"Xin lỗi. xin lỗi. ta không cố ý. ta sai rồi." Lưu Phong tim nhảy thình thịch, bất quá cũng kỳ quái, khi hắn biết người bị mình sờ soạng là Tam sư tôn Nghê Thường, khoái cảm trong lòng ngược lại càng tăng thêm mãnh liệt, thậm chí ngay cả nhục bổng cũng đã bắt đầu dựng đứng lên.
"Tam sư tôn, người sao ở trong phòng Đình Nhi?" Đầu óc Lưu Phong có chút khó hiểu, thậm chí quên cả việc phải đình chỉ sự vận động của bàn tay.
"Tiểu quỷ đầu, ngươi buông tay. trước rồi hãy nói." Nghê Thường trong lòng có chút sợ hải, từng trận từng trận khoái cảm cơ hồ muốn cắn nuốt lý trí của nàng. Cũng may là nàng tu đạo đã lâu, tâm chí kiên cường không giống phàm nhân. Nếu không thì có lẽ không cầm lòng được rồi.
Ánh mắt Nghê Thường như muốn tóe lửa, vẻ mặt hung dữ như cọp, Lưu Phong vội vàng gia tăng tốc độ xoa bóp, thật tình tiếc rẻ không muốn buông tay.
Trải qua một hồi giãy dụa và bị xâm phạm, áo quần của Nghê Thường đã rất là xộc xệch, ngay cả phần dưới của cái váy cũng đã bị Lưu Phong cởi ra. Giờ phút này bộ ngực của nàng đã lộ ra phân nửa, hai núm hồng hồng đã trương lên trông thật hấp dẫn dị thường.
Lưu Phong cố gắng trấn tĩnh tâm trạng lại, sắc mặt có vẻ rất là xấu hổ, giống như là một đứa con nít đang phạm lỗi, thấp giọng nó: i"Tam sư tôn, người đừng nóng giận, ta không phải cố ý, ta nghĩ người là Đình tỷ tỷ, ta vốn muốn sờ soạn Đình tỷ tỷ kia, ai ngờ lại là người." Lưu Phong một mặt hối lỗi, nhưng mặt khác thì tính háo sắc vẫn không đổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực lộ liễu của Nghê Thường, nước miếng thiếu điều chảy xuống.
Nghê Thường thấy tên háo sắc này mải mê nhìn vào bộ ngực mình, lửa giận trong lòng trào dâng, nhịn không nổi nước mắt lại chảy xuống.
Lưu Phong không ngờ tam sư tôn lại khóc, có một chút luống cuống, mới biết mình đã đùa giỡn quá trớn rồi.
"Tiểu quỷ đầu, ta hận ngươi!". Nghê Thường hai mắt đẫm lệ, mặt giận dữ, đưa tay đánh mạnh vào Lưu Phong. Nhưng bàn tay vừa xuất thủ đã ngừng lại.
"Ngươi cút ra ngoài cho ta". Nghê Thường thở dài một tiếng, sửa sang quần áo lại và quát lên một tiếng.
Lưu Phong biết rằng Tam sư tôn đã thật sự tức giận, nhất thời kinh hãi không biết nên làm gì bây giờ?
"Tam sư tôn, cũng là do ta không tốt, không nên khinh bạc người. Người nếu trong lòng tức giận, hay là phạt Phong nhi đi." Nghê Thường là người Lưu Phong tôn kính nhất. Cho tới nay, trong trí nhớ của Lưu Phong, đừng nói là đánh, Nghê Thường chưa bao giờ lớn tiếng nói với hắn. Cho nên, Nghê Thường là người hắn yêu mến nhất. Nhưng mà hôm nay, bởi vì dục vọng của bản thân mà hắn lại xúc phạn đến người mà hắn tôn kính nhất. Hơn nữa lại lưu lại ấn tượng bất hảo.
Lưu Phong bắt đầu tự trách bản thân.
Nhìn thấy vẻ mặt tự trách bản thân của Lưu Phong, Nghê Thường buồn bả nói: "Phong nhi, xin lỗi, ta đối với ngươi đã quá nóng giận. Ta biết đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ta không cách nào tiếp nhận được. Ngươi ra ngoài trước đi, chờ khi tâm tình ta yên tĩnh trở lại, ta sẽ nói chuyện với ngươi sau."
Nghe xong lời này của Nghê Thường, Lưu Phong thật xúc động. Thật là một sư tôn tốt.
Lưu Phong à Lưu Phong, ngươi thật sự là cầm thú mà. Sư tôn tốt như vậy mà ngươi cũng dám tiết độc a.
Tận sâu trong thâm tâm Lưu Phong tự trách bản thân rồi xoay người rời khỏi phòng.
Lưu Phong đi rồi, từ đôi mắt Nghê Thường lại chảy ra hai hàng nước mắt.
Lưu Phong tự trách, nàng cũng tự trách. Bởi vì trong quá trình bị Lưu Phong xúc phạm, trong lòng nàng cũng tràn ngập khoái cảm. Phía dưới hạ thể của nàng, thậm chí cũng đã ướt đẫm rồi.
Sự thật thì tình cảm của Nghê Thường đối với Lưu Phong có chút khác thường. Nếu tình cảm hai người cứ chậm rãi phát triển như thường ngày, nàng dám chắc sẽ không phản cảm khi Lưu Phong xúc phạm nàng. Nhưng mà đêm nay, sự việc quá đột ngột, nàng trong lòng không có một chút chuẩn bị nào cả.
Thời gian không lâu, Đình Nhi từ bên ngoài đã quay trở lại. Nàng thấy khóe mắt của Nghê Thường đang ngấn ngấn nước mắt, vội vàng ân cần hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao người lại khóc?"
Nghê Thường vội vàng đưa tay lau nước mắt, sắc mặt hòa hoãn lại, điềm nhiên nói: "Không có gì, ta đột nhiên nhớ đến vài chuyện thương tâm mà thôi. Đã làm cho ngươi phải cười ta rồi."
Đình Nhi vội vàng hỏi: "Tiền bối sao nói vậy. Đình Nhi sao dám. tiểu bối cũng biết người là người giàu tình cảm mà."
Nghê Thường mỉm cười nghiêm mặt nói: "Đình Nhi, ngươi thấy tiểu quỷ đầu Phong nhi như thế nào?"
"Tốt, tốt lắm ạ." Đình Nhi đi đến ngồi ở chỗ Nghê Thường, bạo dạn kéo tay nàng cười nói: "Tiền bối, chuyện của chúng ta người không cần lo lắng. Ta đều nghĩ kỹ rồi, mặt kệ chàng có bao nhiêu đàn bà, tình yêu của ta đối với hắn cũng sẽ không bao giờ thay đổi"
"Đình Nhi, ngày mai chúng ta quay về Huyền Tâm các của ngươi đi nha?" Tâm trạng của Nghê Thường còn chưa được giải tỏa, cho nên nàng quyết định rời đi vài ngày.
Đình Nhi hơi kinh hãi, hiểu được trong lời Nghê Thường hình như có vấn đề gì, nhưng nàng không dám hỏi. Vội vã nói: "Được ạ, Huyền Tâm Các ít người, phòng lại nhiều."
Sáng sớm ngày thứ hai, Đình Nhi đến tìm Lưu Phong: "Đệ đệ, chàng có phải đã chọc giận Tam sư tôn hay không?"
Lưu Phong có tật giật mình, ánh mắt bối rối: "Không có. ta sao lại làm Tam sư tôn tức giận được."
"Chàng còn nói dối". Đình Nhi hừ lên một tiếng nói: "Tiền bối muốn chúng ta đến ở Huyền Tâm các vài ngày. Ta chắc chắn chàng đã làm cho tiền bối tức giận".
"Nói mau, chàng cuối cùng đã làm chuyện gì xấu khiến tiền bối nộ khí như vậy?" Đình Nhi và Nghê Thường rất là hợp duyên, hơn nữa trong mối quan hệ với Lưu Phong, nàng đã xem Nghê Thường là trưởng bối thân cận nhất của mình.
Lưu Phong điềm nhiên hỏi: "Tam sư tôn khỏe không?"
"Khoẻ cái đầu của chàng, nguyên buổi tối hôm qua người không có ngủ, cũng không tĩnh tọa, chắc chắn là người có tâm sự?" Đình Nhi thấp giọng nói: "Đệ đệ, chàng nói thật đi, chàng cuối cùng đã làm chuyện gì khiến Tam sư tôn tức giận. Nếu không chàng nhanh đi xin lỗi người."
Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng nói: "Đình tỷ tỷ, Tam sư tôn muốn đi Huyền Tâm các ở tạm vài ngày, nàng hãy để người đi. Đợi sau khi người tĩnh tâm lại, nàng nhất định phải nói người quay lại đây. Mấy ngày này nhờ nàng chăm sóc Tam sư tôn giùm ta".
"Xem ra quả nhiên là chàng làm cho tam sư tôn tức giận" Lời căn dặn của Lưu Phong làm cho Đình Nhi càng thêm xác định phỏng đoán của mình. Bất quá Lưu Phong không nói ra nguyên nhân cho nàng, nàng cũng không pháp biết được xảy ra chuyện gì.
"Đệ đệ, như vậy đi, ta dẫn Tam sư tôn đến Huyền Tâm Các vài ngày. Đợi vài ngày sau người tĩnh tâm trở lại, ta sẽ báo với chàng để chàng bồi tội với Tam sư tôn, có lẽ người sẽ tha thứ cho chàng" Đình Nhi chủ ý muốn giúp đỡ Lưu Phong.
"Đại ca, Trương công công tới, nói là bệ hạ triệu ngươi tiến cung". Vốn Lưu Phong còn muốn nói thêm nữa, nhưng Vương Bảo Nhi lại cấp tốc chạy đến đưa tin.
"Đình tỷ tỷ, ta vào cung trước đây, Tam sư tôn giao lại cho nàng". Lưu Phong dặn dò một câu, lập tức cùng Vương Bảo Nhi rời đi.
Trên đường, Lưu Phong mới biết được Cao Lệ sứ giả đã tới.
Lưu Phong hơi ngạc nhiên, bổng tử này cũng tinh minh, nhìn bộ dáng hẳn đã sớm cùng với Vũ Quy tới kinh đô rồi, nhưng mà không xuất đầu mà thôi. Bây giờ tình thế bất hảo, buộc phải xuất đầu ra thôi.
Cũng giống như lần trước, lão hoàng đế cũng lựa Nghiễm Đức Điện để tiếp đón bổng tử sứ giả.
Thời gian không lâu, quần thần đã đến đông đủ, trong điện hoàn toàn yên tĩnh, xa xa nghe được tiếng của thái giám la lên: "Bệ hạ có lệnh, truyền Cao Lệ sứ giả".
Lưu Phong mục quang không đổi, nhìn chằm chằm vào cuối trường, thấy Lại bộ thị lang Tào Thiên Xuyên đang dẫn một nhóm hơn mười người nhanh chóng đi lên. Trong đó có vài mỹ nữ Cao Lệ.
Cao Lệ đại sứ giả tên là Lý Chân Ái liền tiến lên phía trước, hắn là cấm quân Phó thống lĩnh của hoàng cung Cao Lệ, từng ẩn núp mấy năm tại Hoa Hạ này nên thông thạo phong tục, tập quán và ngôn ngữ của Hoa Hạ. Hơn nữa bản thân hắn cũng là một gã thuật sĩ, có thần thông rất lớn, nên mới được Cao Lệ vương xem trọng, giao cho phụ trách hành động lần này. Vốn dựa theo kế hoạch, Cao Lệ không được phép ra mặt. Ai ngờ sự việc lại không thuận lợi, Hoa Hạ hoàng đế đòi phải gặp Cao Lệ sứ giả mới bàn tiếp. Bất đắc dĩ lắm Lý Chân Ái mới làm ra bộ dáng từ xa đến để bái kiến Hoa Hạ đại đế.
Lưu Phong vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy Cao Lệ bổng tử, hắn muốn xem xem tên bổng tử này cuối cùng là thứ gì mà làm cho lão hoàng đế tâm không yên.
Lý Chân Ái là cao thủ thuật sĩ, tinh thần lực cường đại dị thường, trong khi ánh mắt Lưu Phong nhìn hắn, trong nháy mắt hắn đã cảm giác được trong đám người nhìn mình có cao thủ.
Ngước đầu lên nhìn lại, chỉ thấy một vị đại thần anh tuấn tuổi còn trẻ, xem trang phục của hắn hẳn là trọng thần của Hoa Hạ đế quốc.
Thấy trong ánh mắt Lưu Phong cũng không có ác ý, Lý Chân Ái nhất thời chỉ là hướng hắn gật gật đầu, lộ ra một tia mỉm cười.
Lưu Phong liếc nhìn Lý Chân Ái một cái, bắt đầu quan sát đám thuộc hạ và mấy mỹ nữ đứng sau Lý Chân Ái.
Vóc người không tệ, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng như băng giá. Hơn nữa Lưu Phong từ trên người của mấy nữ tử này không cảm giác được khí tức của con người.
/969
|