Chánh lệnh hạng nhất liên tục được công bố, trong lòng quan viên trong đại sảnh nhất thời trận trận rung động, có cao hứng, có rung động, còn có cảm giác hưng phấn, tóm lại ý nghĩ trong lòng mỗi người đều bất đồng.
"Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, các vị sau khi trở về hi vọng hướng tới các quan viên địa phương truyền đạt chánh lệnh, hơn nữa nghiêm khắc chấp hành. Sau thời gian vài ngày, Tổng đốc phủ cùng Thủ bị phủ chuẩn bị lên hợp giám sát tổ, xem xét tình huống chấp hành chánh lệnh của các quận thủ. Phàm những ai không chấp hành hay chấp hành không nghiêm chỉnh, một khi phát hiện lập tức miễn chức. Tình tiết nghiêm trọng giết không tha". Lưu Phong nhìn bốn phía một vòng, lập tức lạnh giọng nói.
Mọi người nghe vậy, nhất thời đều bày tỏ thái độ, cùng hô chủ công vạn tuế.
Lưu Phong khoát khoát tay nói: "Các vị trở về đi, hi vọng các vị đừng cho ta thất vọng".
Quận thủ các nơi đi rồi, Phó Lưu Vân cùng Diệp Văn Lý lưu lại khó hiểu hỏi Lưu Phong: "Chủ công, các quan viên tham ô, sách nhiễu dân chúng, theo ý ta nên nghiêm trị, người như thế nào lại còn muốn tiếp tục lưu lại bọn họ?".
Lưu Phong mỉm cười: "Thời gian các ngươi ở quan trường cũng đã lâu, chuyện quan trường hẳn các ngươi rất rõ ràng, tham quan vĩnh viễn đều tồn tại. Cho dù hôm nay ta giết hết toàn bộ quan viên này, ngươi dám cam đoan quan viên mới bổ nhiệm sẽ không tham".
Diệp Văn Lý suy nghĩ một chút nói: "Chủ công nói không sai. Tham quan quả không cách nào hoàn toàn tuyệt diệt, nơi nào có người thì có dục vọng, có dục vọng sẽ có quan tham".
"Đúng vậy, sự tham lam của loài người không cách nào trừ tiệt. Cho dù là ngươi và ta, trong lòng cũng có các dạng tham lam, huống chi người khác. Các quan viên này mặc dù phạm sai lầm nhưng cũng không phải cái gì quá lớn, ta nghĩ chuyện lần này nên bỏ qua, giữa bọn họ dám chắc tồn tại sự cảm kích. Kể từ đó, tự nhiên sẽ thu liễm một ít, như vậy kì thật so với giết bọn họ vẫn tốt hơn". Lưu Phong nhàn nhạt nói.
Phó Lưu Vân có chút nhíu mày: "Theo ý tứ của chủ công, bọn họ còn có thể tiếp tục chấp mê không tỉnh".
"Không sai". Lưu Phong ngước đầu nhìn cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Đối mặt với sự khoan thứ, có người hối ngộ, có người cảm kích, có người coi là may mắn. Đó là nhân tính".
Dừng một chút, Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Nói cho Hoa Cô Tử, Phàm những ai sau lần khoan thứ này, trong lòng vẫn coi là may mắn mà chấp mê không tỉnh, nhất loạt giết không tha".
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lưu Phong đã không còn là Lưu Phong trước kia, lúc cần phải sát nhân, tất sẽ sát nhân.
Hắn là người làm đại sự, tự nhiên khó tránh khỏi sát nhân.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đạo lý từ xa xưa này cơ hồ không thay đổi. Nhất là tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, sai một hướng, không khỏi máu chảy thành sông.
Người khác có thể làm, Lưu Phong tự nhiên cũng có thể.
"Chủ công, vấn đề quan viên sách nhiễu dân chúng, tham ô, người xem có thể tái chế định biện pháp thêm nghiêm lệ và hữu hiệu một chút cho dứt điểm được không?". Phó Lưu Vân dò hỏi.
Lưu Phong lắc đầu: "Chế định và chế độ của chúng ta bây giờ đã đủ nghiêm khắc, nếu như càng nghiêm khắc, sẽ thành thái quá, hiện giờ cứ như vậy đi.". Chế độ tuyệt đối không có khả năng chấm dứt quan viên phạm tội, đừng nói thời đại này, cho dù xã hội hiện đại với nền văn minh đã phát triển cao, quan viên phạm tội vẫn là vấn đề nhức nhối của mọi người. Mặc dù chế độ nghiêm lệ là thế, vẫn có rất nhiều quan viên phạm tội như trước.
Lưu Phong cho rằng, quan viên cũng vậy, thường dân cũng thế, sở dĩ phạm tội, nguyên nhân chính là trong lòng vẫn còn lòng tham. Chỉ cần lòng tham không trừ, mặc kệ ngươi chế định ra cái loại chế độ, pháp luật gì, vẫn không cách nào hoàn toàn quét sạch phạm tội. Muốn căn trừ dục vọng loài người, tự nhiên là không thể.
Về chuyện này, Lưu Phong đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn hiểu được nếu loài người không có lòng tham thì không phải loài người.
Hơn nữa hắn nghĩ rằng, xã hội tiến bộ, nguyên nhân rất lớn cũng là do trong lòng con người có dục vọng. Không có dục vọng, loài người sẽ chẳng còn sức sống.
"Thủy chí thanh tắc vô ngư-!". (Nước quá trong sạch thì không có cá-ừ thì không có gì ăn cá sống sao nổi ^ ^, câu này mọi người tự hiểu) Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Kì thật, Phong Thành cảnh nội tất cả đều là thanh quan, vị tất đã là chuyện tốt".
Diệp Văn Lý cùng Phó Lưu Vân âm thầm gật đầu, không thể không bội phục sự anh minh của chủ công. Chính là bọn hắn có chút không giải thích được, chủ công tuổi còn trẻ, làm quan cũng không lâu, vì sao hiểu rõ đạo quan trường như thế.
"Thiên tài có lẽ là như thế này". Trong khi xuất môn, hai người không hẹn mà cùng sinh ra ý niệm này trong đầu.
Sau khi tiễn Diệp Văn Lý cùng Phó Lưu Vân, đang lúc hoàng hôn, sau khi ăn cơm chiều, Lưu Phong đi tới phòng Tố Nương, sau khi song phương cùng tắm rửa, hắn thoải mái nằm trên giường Tố Nương, hướng Tố Nương nói: "Tố Nương tỷ tỷ, căn cứ phỏng đoán của ngươi, Thần thánh quân đoàn phát triển đến một vạn nhân mã phải mất bao lâu?".
Tố Nương đang thay áo ngủ trước mặt Lưu Phong, bèn tới bên cạnh hắn nói: "Lâu nhất mà nói, phỏng chừng mất một năm thời gian".
Dừng một chút, Tố Nương giải thích: "Chủ yếu là về vấn đề nhân số, bất kể là Phượng vệ cũng tốt, hay là Hắc ám võ sĩ cũng tốt, muốn tốc thành, căn cốt cùng ngộ tính đều rất trọng yếu. Bây giờ tướng sĩ có tiềm lực trong quân đã bị chúng ta tuyển chọn hết, nhân số Thần thánh quân đoàn phỏng chừng có thể đạt tới bốn ngàn".
Lưu Phong đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp sớm nhất để tìm kiếm nhân tài mà các ngươi cần".
"Ân, công tử gia yên tâm, ta sẽ cố gắng. Bất quá.". Tố Nương mập mờ hướng Lưu Phong cười cười nói: "Ngươi trả thù lao cho ta thế nào?".
"Nói đi, muốn cái gì?". Lưu Phong trong khi cười một tay đã án ở bộ ngực bạo mãn của nàng.
"Việc này." Tố Nương nói, một tay đã tiến đến giữa hai chân Lưu Phong, giữ ở bổng bổng nọ.
"A a ngươi chỉ biết thế này".
Lưu Phong đem tay Tố Nương đang áp ở hạ thân, cúi đầu hôn lên hương thần nàng, tay phải nắm lấy phong nhũ, nhẹ nhàng xoa bóp chúng.
Thân thể Tố Nương sau khi bị Lưu Phong khai phát, càng ngày càng mẫn cảm, rất nhanh thân thể mềm mại như có lửa đốt, con ngươi xinh đẹp ướt át như nước mùa xuân.
"Công tử gia, ta muốn cái kia, nhanh lên một chút"ăn" ta đi."
Tại nữ nhân đã chủ động yêu cầu, Lưu Phong tách hai chân nàng ra, động thân đâm vào.
Tố Nương không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị, thân thể không tự giác run rẩy một chút.
"Tố Nương tỷ tỷ, ngươi không thoải mái sao? Thoải mái thì hãy rên lớn tiếng một chút." Lưu Phong một bên di động thân thể, một bên mập mờ hỏi.
Tố Nương đỏ mặt, thấp giọng nói: "Ân".
"Thoải mái lớn tiếng rên rỉ một chút.". Lưu Phong rất thích nghe Tố Nương rên rỉ.
Tố Nương cố ý trêu cợt Lưu Phong, có ý ngậm miệng lại.
Lưu Phong cười hắc hắc, đột nhiên thân thể chuyển động rất nhanh vài cái, khiến cho Tố Nương sướng khoái, không khỏi há miệng lớn tiếng rên rỉ.
Lưu Phong đùa bỡn hỏi Tố Nương: "Tố Nương tỷ tỷ, có đúng hay không rất thoải mái?".
Tố Nương mị nhãn như tơ, xuân tình nhộn nhạo liếc Lưu Phong một cái nói: "Ân, công tử gia khiến Tố Nương rất thoải mái a."
Lưu Phong hoan hỉ nhất khi thấy thần thái dâm đãng này của Tố Nương, nhất thời một trận kích động, không khỏi tốc độ nhanh hơn, khiến Tố Nương như bay bổng lên mây.
Lưu Phong chuyển động mạnh mẽ khiến cho Tố Nương muốn sống muốn chết, mặt cười ửng hồng như rặng mây đỏ, cánh tay cùng đùi ngọc gắt gao bám chặt trên người Lưu Phong, phối hợp cùng động tác của Lưu Phong, eo thon cùng mỹ đồn không ngừng vặn vẹo, trong miệng cũng thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị.
Sau khi vân vũ đã là đêm khuya.
hai người cùng một chỗ, vuốt ve thân thể cho nhau, thấp giọng nói chuyện khuê phòng.
Lúc này, đột nhiên Lưu Phong hơi nhíu mày, quay về trước giường quát một tiếng: "Ai?. Ra đây
Tố Nương nghe vậy, vộ vàng kéo chăn che ở trên người.
Sau đó một bóng người chậm rãi hiện ra, đợi nhìn kĩ diện mạo bóng người này, hé ra khuôn mặt thanh tú tròn trịa, mắt to trong suốt linh động, mũi ngọc khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn, nhất là bộ ngưc bạo mãn nọ, thập phần mạnh mẽ. Eo nhỏ rất mảnh khảnh, đồn bộ tròn căng thậm chí so với Tố Nương còn muốn đầy đặn hơn một chút.
"Là ngươi?". Lưu Phong nhìn nữ tử trước mắt, không khỏi nổi nhạc trong lòng. Mẹ nó, hôm nay phải thử xem tư vị nữ quỷ.
Không sai bóng người trước mắt chính là Lưu Phong tại Sanh tử giới mới thu nhận, Lăng Ba.
"Chủ công, là ta". Lăng Ba nhu thuận lên tiếng.
"Ngươi như thế nào ở tại phòng ta? Được rồi ngươi tiến vào lúc nào?". Lưu Phong đầu có chút to ra, bất hảo, chính mình cùng Tố Nương đã bị rình coi.
Lăng Ba vội vàng: "Hồi chủ công, Lăng Ba vẫn luôn ở bên người".
Mẹ nó, quả nhiên là bị rình coi.
Lăng Ba bị Lưu Phong nhìn có chút bối rối, trực giác đàn bà nói cho nàng, Lưu Phong tựa hồ đối với nàng có điểm gì đó.
"Lăng Ba tiên tử. quên đi, sau này ngươi đã bảo kêu là Lăng Ba.". Lưu Phong nói thầm: "Rõ ràng là quỷ, không nên gọi là tiên tử.".
Lăng Ba tiên tử nge vậy, vội nói: "Cám ơn chủ công đổi tên".
Lưu Phong cười cười mập mờ: "Lăng Ba, thân là nô phó ngươi cư nhiên rình coi chủ nhân. Ân, ta đối với ngươi trừng phạt."
Nhớ tới tình cảnh đã chứng kiến, Lăng Ba nhất thời đỏ mặt: "Hồi bẩm chủ công, Lăng Ba không có rình coi, chỉ là không cẩn thận chứng kiến".
Vô sỉ a, nữ quỷ cũng quả nhiên là nữ quỷ, ngay cả cư nhiên rình coi cũng đều có thể nói rất có lý có tình.
Lưu Phong cười hắc hắc: "Nếu ngươi đều đã thấy, ngươi có phải có tổng kết được điểm gì không?". Trong khi nói, đôi cặp mắt nhìn thẳng ngực Lăng Ba.
Lăng Ba đỏ mặt thấp giọng nói: "Chủ công, ngươi muốn. ngươi muốn ta làm thế nao?".
Lưu Phong nhàn nhạt nói: "Ngươi nói cái gì? Ta là người công chính nhất. Yên tâm, ta cũng sẽ không gây khó khăn ngươi. Ngươi nhìn ta, ta tự nhiên cũng muốn nhìn ngươi, như vậy mới có vẻ công bằng".
Bên kia Tố Nương cũng mở to hai mắt nhìn nữ quỷ này, âm thầm nghĩ, công tử gia cũng quả nhiên dâm đãng, cư nhiên ngay cả nữ quỷ cũng không buông tha. Bất quá cảm giác rất kích thích, đợi lát nữa phải nhìn kĩ mới tốt.
Không đợi Lăng Ba tỏ vẻ gì, Lưu Phong đã ôm nàng tiến vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, đầu lưỡi nhất thời xâm nhập bên trong miệng nàng, tận tình đuổi bắt cái lưỡi đinh hương của nàng.
Lăng Ba có chút bối rối, không ngừng giãy dụa, nhưng tránh không thoát đôi môi Lưu Phong, ngược lại bị Lưu Phong hôn trong lòng bối rối, vừa thẹn vừa giận.
Sung sướng một hồi, Lưu Phong mới rời đôi môi Lăng Ba, nhìn hai má nàng vừa thẹn vừa sợ, trong lòng nổi nhạc, cảm giác nữ quỷ này vẫn còn tương đối bẽn lẽn.
Mẹ nó, ai nói nữ quỷ đều là dâm quỷ, nô phó lão tử chính là nữ quỷ nghiêm chỉnh a.
Bất quá nói đi nói lại, thân nữ quỷ cùng thân nữ nhân tựa hồ khác nhau không lớn, chỉ là cái lưỡi đinh hương của nữ quỷ tương đối mềm mại, cảm giác rất tốt.
Kỳ thật Lưu Phong cũng không biết, Lăng Ba là ngàn vạn oán phụ linh hồn sở kết, sau khi oán khí trên người biến mất, đã chính thức biến thành linh thể. Nói cách khác, Lăng Ba bây giờ chính là một người do linh khí tinh khiết hợp thể, một điểm tạp chất cũng không có, cho nên vị đạo của nàng cũng rất tuyệt vời.
Lăng Ba có chút e ngại: "Chủ công, không nên như vậy được không?".
"Không được". Lưu Phong cười hắc hắc, hai tay mò tới bộ ngực bạo mãn của Lăng Ba, tận tình đưa tay xoa bóp.
"Nữ quỷ quả thật cảm giác rất tuyệt". Lưu Phong tán thưởng một tiếng, trong lòng không khỏi kích động. Sống đã lâu như vậy, hôm nay lần đầu tiên chơi nữ quỷ thật sự có chút hưng phấn. Lại nói lần trước cùng với ma, đó là trú nhờ thân thể phi tử, Lăng Ba mới chánh thức nữ quỷ.
Bên này Tố Nương mặt đỏ bừng, trong lòng đối với nhân quỷ đại chiến cũng không khỏi tràn ngập chờ mong.
Lưu Phong đùa bỡn trước ngực Lăng Ba một lúc lâu, sau đó đôi bàn tay to từ ngực nàng tiến xuống vùng tiểu phúc, đi tới hai chân Lăng Ba.
"Không muốn, không muốn như vậy.". Lăng Ba mặc dù bị Lưu Phong làm cho thấy thoải mái, nhưng là khi tay hắn hướng tới đùi mình, nàng vẫn còn hạ ý thức kẹp chặt hai chân.
Lưu Phong tự nhiên không buông tha, hắn dùng lực mạnh đem hai chân Lăng Ba tách ra, một tay vuốt ve, sử dụng kĩ xảo kích thích nàng.
Chẳng bao lâu sau, Lăng Ba nhất thời đình chỉ giãy dụa, vốn vừa kinh vừa sợ, hai má bây giờ đã trở thành một mảng đỏ bừng, giữa hai chân đã sớm ướt át, khiến cho cả bàn tay Lưu Phong đều ướt đẫm.
"Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, các vị sau khi trở về hi vọng hướng tới các quan viên địa phương truyền đạt chánh lệnh, hơn nữa nghiêm khắc chấp hành. Sau thời gian vài ngày, Tổng đốc phủ cùng Thủ bị phủ chuẩn bị lên hợp giám sát tổ, xem xét tình huống chấp hành chánh lệnh của các quận thủ. Phàm những ai không chấp hành hay chấp hành không nghiêm chỉnh, một khi phát hiện lập tức miễn chức. Tình tiết nghiêm trọng giết không tha". Lưu Phong nhìn bốn phía một vòng, lập tức lạnh giọng nói.
Mọi người nghe vậy, nhất thời đều bày tỏ thái độ, cùng hô chủ công vạn tuế.
Lưu Phong khoát khoát tay nói: "Các vị trở về đi, hi vọng các vị đừng cho ta thất vọng".
Quận thủ các nơi đi rồi, Phó Lưu Vân cùng Diệp Văn Lý lưu lại khó hiểu hỏi Lưu Phong: "Chủ công, các quan viên tham ô, sách nhiễu dân chúng, theo ý ta nên nghiêm trị, người như thế nào lại còn muốn tiếp tục lưu lại bọn họ?".
Lưu Phong mỉm cười: "Thời gian các ngươi ở quan trường cũng đã lâu, chuyện quan trường hẳn các ngươi rất rõ ràng, tham quan vĩnh viễn đều tồn tại. Cho dù hôm nay ta giết hết toàn bộ quan viên này, ngươi dám cam đoan quan viên mới bổ nhiệm sẽ không tham".
Diệp Văn Lý suy nghĩ một chút nói: "Chủ công nói không sai. Tham quan quả không cách nào hoàn toàn tuyệt diệt, nơi nào có người thì có dục vọng, có dục vọng sẽ có quan tham".
"Đúng vậy, sự tham lam của loài người không cách nào trừ tiệt. Cho dù là ngươi và ta, trong lòng cũng có các dạng tham lam, huống chi người khác. Các quan viên này mặc dù phạm sai lầm nhưng cũng không phải cái gì quá lớn, ta nghĩ chuyện lần này nên bỏ qua, giữa bọn họ dám chắc tồn tại sự cảm kích. Kể từ đó, tự nhiên sẽ thu liễm một ít, như vậy kì thật so với giết bọn họ vẫn tốt hơn". Lưu Phong nhàn nhạt nói.
Phó Lưu Vân có chút nhíu mày: "Theo ý tứ của chủ công, bọn họ còn có thể tiếp tục chấp mê không tỉnh".
"Không sai". Lưu Phong ngước đầu nhìn cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Đối mặt với sự khoan thứ, có người hối ngộ, có người cảm kích, có người coi là may mắn. Đó là nhân tính".
Dừng một chút, Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Nói cho Hoa Cô Tử, Phàm những ai sau lần khoan thứ này, trong lòng vẫn coi là may mắn mà chấp mê không tỉnh, nhất loạt giết không tha".
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lưu Phong đã không còn là Lưu Phong trước kia, lúc cần phải sát nhân, tất sẽ sát nhân.
Hắn là người làm đại sự, tự nhiên khó tránh khỏi sát nhân.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đạo lý từ xa xưa này cơ hồ không thay đổi. Nhất là tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, sai một hướng, không khỏi máu chảy thành sông.
Người khác có thể làm, Lưu Phong tự nhiên cũng có thể.
"Chủ công, vấn đề quan viên sách nhiễu dân chúng, tham ô, người xem có thể tái chế định biện pháp thêm nghiêm lệ và hữu hiệu một chút cho dứt điểm được không?". Phó Lưu Vân dò hỏi.
Lưu Phong lắc đầu: "Chế định và chế độ của chúng ta bây giờ đã đủ nghiêm khắc, nếu như càng nghiêm khắc, sẽ thành thái quá, hiện giờ cứ như vậy đi.". Chế độ tuyệt đối không có khả năng chấm dứt quan viên phạm tội, đừng nói thời đại này, cho dù xã hội hiện đại với nền văn minh đã phát triển cao, quan viên phạm tội vẫn là vấn đề nhức nhối của mọi người. Mặc dù chế độ nghiêm lệ là thế, vẫn có rất nhiều quan viên phạm tội như trước.
Lưu Phong cho rằng, quan viên cũng vậy, thường dân cũng thế, sở dĩ phạm tội, nguyên nhân chính là trong lòng vẫn còn lòng tham. Chỉ cần lòng tham không trừ, mặc kệ ngươi chế định ra cái loại chế độ, pháp luật gì, vẫn không cách nào hoàn toàn quét sạch phạm tội. Muốn căn trừ dục vọng loài người, tự nhiên là không thể.
Về chuyện này, Lưu Phong đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn hiểu được nếu loài người không có lòng tham thì không phải loài người.
Hơn nữa hắn nghĩ rằng, xã hội tiến bộ, nguyên nhân rất lớn cũng là do trong lòng con người có dục vọng. Không có dục vọng, loài người sẽ chẳng còn sức sống.
"Thủy chí thanh tắc vô ngư-!". (Nước quá trong sạch thì không có cá-ừ thì không có gì ăn cá sống sao nổi ^ ^, câu này mọi người tự hiểu) Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Kì thật, Phong Thành cảnh nội tất cả đều là thanh quan, vị tất đã là chuyện tốt".
Diệp Văn Lý cùng Phó Lưu Vân âm thầm gật đầu, không thể không bội phục sự anh minh của chủ công. Chính là bọn hắn có chút không giải thích được, chủ công tuổi còn trẻ, làm quan cũng không lâu, vì sao hiểu rõ đạo quan trường như thế.
"Thiên tài có lẽ là như thế này". Trong khi xuất môn, hai người không hẹn mà cùng sinh ra ý niệm này trong đầu.
Sau khi tiễn Diệp Văn Lý cùng Phó Lưu Vân, đang lúc hoàng hôn, sau khi ăn cơm chiều, Lưu Phong đi tới phòng Tố Nương, sau khi song phương cùng tắm rửa, hắn thoải mái nằm trên giường Tố Nương, hướng Tố Nương nói: "Tố Nương tỷ tỷ, căn cứ phỏng đoán của ngươi, Thần thánh quân đoàn phát triển đến một vạn nhân mã phải mất bao lâu?".
Tố Nương đang thay áo ngủ trước mặt Lưu Phong, bèn tới bên cạnh hắn nói: "Lâu nhất mà nói, phỏng chừng mất một năm thời gian".
Dừng một chút, Tố Nương giải thích: "Chủ yếu là về vấn đề nhân số, bất kể là Phượng vệ cũng tốt, hay là Hắc ám võ sĩ cũng tốt, muốn tốc thành, căn cốt cùng ngộ tính đều rất trọng yếu. Bây giờ tướng sĩ có tiềm lực trong quân đã bị chúng ta tuyển chọn hết, nhân số Thần thánh quân đoàn phỏng chừng có thể đạt tới bốn ngàn".
Lưu Phong đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp sớm nhất để tìm kiếm nhân tài mà các ngươi cần".
"Ân, công tử gia yên tâm, ta sẽ cố gắng. Bất quá.". Tố Nương mập mờ hướng Lưu Phong cười cười nói: "Ngươi trả thù lao cho ta thế nào?".
"Nói đi, muốn cái gì?". Lưu Phong trong khi cười một tay đã án ở bộ ngực bạo mãn của nàng.
"Việc này." Tố Nương nói, một tay đã tiến đến giữa hai chân Lưu Phong, giữ ở bổng bổng nọ.
"A a ngươi chỉ biết thế này".
Lưu Phong đem tay Tố Nương đang áp ở hạ thân, cúi đầu hôn lên hương thần nàng, tay phải nắm lấy phong nhũ, nhẹ nhàng xoa bóp chúng.
Thân thể Tố Nương sau khi bị Lưu Phong khai phát, càng ngày càng mẫn cảm, rất nhanh thân thể mềm mại như có lửa đốt, con ngươi xinh đẹp ướt át như nước mùa xuân.
"Công tử gia, ta muốn cái kia, nhanh lên một chút"ăn" ta đi."
Tại nữ nhân đã chủ động yêu cầu, Lưu Phong tách hai chân nàng ra, động thân đâm vào.
Tố Nương không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị, thân thể không tự giác run rẩy một chút.
"Tố Nương tỷ tỷ, ngươi không thoải mái sao? Thoải mái thì hãy rên lớn tiếng một chút." Lưu Phong một bên di động thân thể, một bên mập mờ hỏi.
Tố Nương đỏ mặt, thấp giọng nói: "Ân".
"Thoải mái lớn tiếng rên rỉ một chút.". Lưu Phong rất thích nghe Tố Nương rên rỉ.
Tố Nương cố ý trêu cợt Lưu Phong, có ý ngậm miệng lại.
Lưu Phong cười hắc hắc, đột nhiên thân thể chuyển động rất nhanh vài cái, khiến cho Tố Nương sướng khoái, không khỏi há miệng lớn tiếng rên rỉ.
Lưu Phong đùa bỡn hỏi Tố Nương: "Tố Nương tỷ tỷ, có đúng hay không rất thoải mái?".
Tố Nương mị nhãn như tơ, xuân tình nhộn nhạo liếc Lưu Phong một cái nói: "Ân, công tử gia khiến Tố Nương rất thoải mái a."
Lưu Phong hoan hỉ nhất khi thấy thần thái dâm đãng này của Tố Nương, nhất thời một trận kích động, không khỏi tốc độ nhanh hơn, khiến Tố Nương như bay bổng lên mây.
Lưu Phong chuyển động mạnh mẽ khiến cho Tố Nương muốn sống muốn chết, mặt cười ửng hồng như rặng mây đỏ, cánh tay cùng đùi ngọc gắt gao bám chặt trên người Lưu Phong, phối hợp cùng động tác của Lưu Phong, eo thon cùng mỹ đồn không ngừng vặn vẹo, trong miệng cũng thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị.
Sau khi vân vũ đã là đêm khuya.
hai người cùng một chỗ, vuốt ve thân thể cho nhau, thấp giọng nói chuyện khuê phòng.
Lúc này, đột nhiên Lưu Phong hơi nhíu mày, quay về trước giường quát một tiếng: "Ai?. Ra đây
Tố Nương nghe vậy, vộ vàng kéo chăn che ở trên người.
Sau đó một bóng người chậm rãi hiện ra, đợi nhìn kĩ diện mạo bóng người này, hé ra khuôn mặt thanh tú tròn trịa, mắt to trong suốt linh động, mũi ngọc khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn, nhất là bộ ngưc bạo mãn nọ, thập phần mạnh mẽ. Eo nhỏ rất mảnh khảnh, đồn bộ tròn căng thậm chí so với Tố Nương còn muốn đầy đặn hơn một chút.
"Là ngươi?". Lưu Phong nhìn nữ tử trước mắt, không khỏi nổi nhạc trong lòng. Mẹ nó, hôm nay phải thử xem tư vị nữ quỷ.
Không sai bóng người trước mắt chính là Lưu Phong tại Sanh tử giới mới thu nhận, Lăng Ba.
"Chủ công, là ta". Lăng Ba nhu thuận lên tiếng.
"Ngươi như thế nào ở tại phòng ta? Được rồi ngươi tiến vào lúc nào?". Lưu Phong đầu có chút to ra, bất hảo, chính mình cùng Tố Nương đã bị rình coi.
Lăng Ba vội vàng: "Hồi chủ công, Lăng Ba vẫn luôn ở bên người".
Mẹ nó, quả nhiên là bị rình coi.
Lăng Ba bị Lưu Phong nhìn có chút bối rối, trực giác đàn bà nói cho nàng, Lưu Phong tựa hồ đối với nàng có điểm gì đó.
"Lăng Ba tiên tử. quên đi, sau này ngươi đã bảo kêu là Lăng Ba.". Lưu Phong nói thầm: "Rõ ràng là quỷ, không nên gọi là tiên tử.".
Lăng Ba tiên tử nge vậy, vội nói: "Cám ơn chủ công đổi tên".
Lưu Phong cười cười mập mờ: "Lăng Ba, thân là nô phó ngươi cư nhiên rình coi chủ nhân. Ân, ta đối với ngươi trừng phạt."
Nhớ tới tình cảnh đã chứng kiến, Lăng Ba nhất thời đỏ mặt: "Hồi bẩm chủ công, Lăng Ba không có rình coi, chỉ là không cẩn thận chứng kiến".
Vô sỉ a, nữ quỷ cũng quả nhiên là nữ quỷ, ngay cả cư nhiên rình coi cũng đều có thể nói rất có lý có tình.
Lưu Phong cười hắc hắc: "Nếu ngươi đều đã thấy, ngươi có phải có tổng kết được điểm gì không?". Trong khi nói, đôi cặp mắt nhìn thẳng ngực Lăng Ba.
Lăng Ba đỏ mặt thấp giọng nói: "Chủ công, ngươi muốn. ngươi muốn ta làm thế nao?".
Lưu Phong nhàn nhạt nói: "Ngươi nói cái gì? Ta là người công chính nhất. Yên tâm, ta cũng sẽ không gây khó khăn ngươi. Ngươi nhìn ta, ta tự nhiên cũng muốn nhìn ngươi, như vậy mới có vẻ công bằng".
Bên kia Tố Nương cũng mở to hai mắt nhìn nữ quỷ này, âm thầm nghĩ, công tử gia cũng quả nhiên dâm đãng, cư nhiên ngay cả nữ quỷ cũng không buông tha. Bất quá cảm giác rất kích thích, đợi lát nữa phải nhìn kĩ mới tốt.
Không đợi Lăng Ba tỏ vẻ gì, Lưu Phong đã ôm nàng tiến vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, đầu lưỡi nhất thời xâm nhập bên trong miệng nàng, tận tình đuổi bắt cái lưỡi đinh hương của nàng.
Lăng Ba có chút bối rối, không ngừng giãy dụa, nhưng tránh không thoát đôi môi Lưu Phong, ngược lại bị Lưu Phong hôn trong lòng bối rối, vừa thẹn vừa giận.
Sung sướng một hồi, Lưu Phong mới rời đôi môi Lăng Ba, nhìn hai má nàng vừa thẹn vừa sợ, trong lòng nổi nhạc, cảm giác nữ quỷ này vẫn còn tương đối bẽn lẽn.
Mẹ nó, ai nói nữ quỷ đều là dâm quỷ, nô phó lão tử chính là nữ quỷ nghiêm chỉnh a.
Bất quá nói đi nói lại, thân nữ quỷ cùng thân nữ nhân tựa hồ khác nhau không lớn, chỉ là cái lưỡi đinh hương của nữ quỷ tương đối mềm mại, cảm giác rất tốt.
Kỳ thật Lưu Phong cũng không biết, Lăng Ba là ngàn vạn oán phụ linh hồn sở kết, sau khi oán khí trên người biến mất, đã chính thức biến thành linh thể. Nói cách khác, Lăng Ba bây giờ chính là một người do linh khí tinh khiết hợp thể, một điểm tạp chất cũng không có, cho nên vị đạo của nàng cũng rất tuyệt vời.
Lăng Ba có chút e ngại: "Chủ công, không nên như vậy được không?".
"Không được". Lưu Phong cười hắc hắc, hai tay mò tới bộ ngực bạo mãn của Lăng Ba, tận tình đưa tay xoa bóp.
"Nữ quỷ quả thật cảm giác rất tuyệt". Lưu Phong tán thưởng một tiếng, trong lòng không khỏi kích động. Sống đã lâu như vậy, hôm nay lần đầu tiên chơi nữ quỷ thật sự có chút hưng phấn. Lại nói lần trước cùng với ma, đó là trú nhờ thân thể phi tử, Lăng Ba mới chánh thức nữ quỷ.
Bên này Tố Nương mặt đỏ bừng, trong lòng đối với nhân quỷ đại chiến cũng không khỏi tràn ngập chờ mong.
Lưu Phong đùa bỡn trước ngực Lăng Ba một lúc lâu, sau đó đôi bàn tay to từ ngực nàng tiến xuống vùng tiểu phúc, đi tới hai chân Lăng Ba.
"Không muốn, không muốn như vậy.". Lăng Ba mặc dù bị Lưu Phong làm cho thấy thoải mái, nhưng là khi tay hắn hướng tới đùi mình, nàng vẫn còn hạ ý thức kẹp chặt hai chân.
Lưu Phong tự nhiên không buông tha, hắn dùng lực mạnh đem hai chân Lăng Ba tách ra, một tay vuốt ve, sử dụng kĩ xảo kích thích nàng.
Chẳng bao lâu sau, Lăng Ba nhất thời đình chỉ giãy dụa, vốn vừa kinh vừa sợ, hai má bây giờ đã trở thành một mảng đỏ bừng, giữa hai chân đã sớm ướt át, khiến cho cả bàn tay Lưu Phong đều ướt đẫm.
/969
|