Hi Du Hoa Tùng

Chương 588: Biểu lộ của Mộ Dung Uyển Nhi.

/969


"Đầu tiên, tướng mạo và thần thái của hắn có phần tương tự như thái tử gia, tiếp đó hắn có vài lần ám chỉ cho ta. Ta nghĩ, chắc hắn đã biết thân phận của mình". Lãnh Nguyệt cẩn thận nghĩ lại những lần gặp gỡ cùng Lưu Phong, càng khẳng định khả năng hắn là thiếu chủ của mình.
"Hiện tại chúng ta phải làm sao đây?" Tiểu Thiến cũng có chút cao hứng, nếu Lưu Phong thực sự là thiếu chủ của mình, dựa vào thành tựu và tu vi hiện tại của hắn, thái tử chắc hài lòng bao nhiêu.
"Vài ngày nữa chúng ta sẽ đi gặp Lưu Phong".
Mộ Dung thế gia sau khi xác định thân phận Lưu Phong, liền nhanh chóng thực hiện tiến trình lôi kéo Lưu Phong.
Ngay buổi tối hôm đó, Mộ Dung thế gia lần thứ hai tổ chức dạ tiệc long trọng, mở tiệc chiêu đãi mời Lưu Phong tới Mộ Dung thế gia làm khách quý.
Trong suốt bữa tiệc luôn có Mộ Dung Uyển Nhi bồi tiếp, thần tình hai người ám muội, người không biết còn tưởng họ là một đôi tình lữ.
"Lưu đại ca, có muốn ở một chỗ với ta không?" Mộ Dung Uyển Nhi lớn mật nói.
Lưu Phong mỉm cười, thấp giọng nói: "Đương nhiên, được ở cùng một chỗ với mỹ nhân như Uyển Nhi muội muội đây ta rất vui vẻ"
Những lời như thế Mộ Dung Uyển Nhi cũng nghe không biết bao nhiêu nên không thèm để ý, chỉ cười nhạt, có ý ghé sát vào tai Lưu Phong nhẹ giọng nói: "Mặc dù chỉ là câu nói sáo rỗng nhưng ta rất vui vẻ, vì ta biết ngươi chính là bảo bảo mà ta đang đợi."
Lưu Phong nghe thế bĩu môi, cũng lặng lẽ không nói gì nữa.
"Hầu gia lẽ nào người còn không thừa nhận? Chính người và ta khi còn bé từng có hẹn ước đó". Cũng vẫn như thế, đêm nay Mộ Dung Uyển Nhi đã hỏi hắn ba lần nhưng Lưu Phong vẫn cố tình giả câm giả điếc, im lặng không nói.
"Uyển Nhi muội muội, rất xin lỗi, chuyện khi còn bé, ngoại trừ cố sự ngày đó nói cho muội ta thật sự không còn nhớ gì cả, sư tôn nói là do ta có thể bị mất trí nhớ."
Mộ Dung Tuyết vô thanh vô tức trốn ở gần Lưu Phong và Mộ Dung Uyển Nhi, dung nhan diễm lệ tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy váy, nhìn Lưu Phong và Mộ Dung Uyển Nhi nói chuyện vô cùng thân thiết với nhau, vẻ mặt đầy đố kị.
"Tuyết nhi, còn lo lắng làm cái gì. Nếu ngươi bại trong tay Mộ Dung Uyển Nhi ngươi tự biết hậu quả." Mộ Dung Bác không biết từ đâu xuất hiện cạnh Mộ Dung Tuyết, thấp giọng nói vài câu.
Mộ Dung Tuyết cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, vội vàng nói: "Phụ thân, con sẽ cố gắng hềt sức".
"Nhắc ngươi một lần cuối, nếu ngươi không giành được sự ưu ái của Lưu Phong, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Vũ nhi, cho ngươi làm thiếp của nó" Mộ Dung Bác mặt không chút biểu tình nói.
Thân thể Mộ Dung Tuyết run lên nói: "Phụ thân, người không thể như thế, Vũ nhi là đệ đệ của ta mà."
"Hừ, ngươi cũng biết giữa ngươi và Vũ nhi không có quan hệ huyết thống mà. Ngươi chỉ là một cô nhi ta thu dưỡng từ nhỏ mà thôi" Mộ Dung bác lưu lại một câu nói rồi xoay người bỏ đi
Mộ Dung Tuyết thở dài một tiếng, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, nhưng nàng có thể làm gì chứ?
"Ai da."
Mộ Dung Uyển Nhi và Lưu Phong đang sóng vai cùng đi, đột nhiên thân thể chợt mất trọng tâm. Mắt thấy nàng sẽ ngã xuống đất, Lưu Phong nhanh chóng đưa tay ôm lấy nàng, lúc này bộ ngực của Mộ Dung Uyển Nhi cơ hồ dán chặt vào mặt Lưu Phong. Bởi vì thân thể của nàng ngửa về phía sau, song nhũ phong mãn nhất thời ép sát, theo sự thở dốc của lồng ngực hình thành một khe rãnh khiến người ta loá mắt.
Lưu Phong một tay thì ôm eo, một tay thì nâng mông Mộ Dung Uyển Nhi, tâm tình có phần khẩn trương. Chỉ có điều hắn lại thấy ánh mắt khác thường trong đôi mắt của Mộ Dung Uyển Nhi.
Bị Lưu Phong ôm lấy, Mộ Dung Uyển Nhi mặt mày đỏ ửng, tiếng thở gấp lại càng đặc biệt dụ người.
"Lưu đại ca, chúng ta ra hoa viên đi dạo đi" Mộ Dung Uyển Nhi cũng không thoát ra khỏi lồng ngực Lưu Phong ngược lại còn nói nhỏ bên tai hắn.
Hai người bộ dáng đúng là muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu. Tất cả lọt vào mắt Mộ Dung Tuyết, trong lòng cũng không biết tư vị gì, cùng lúc ấy một nam tử tướng mạo hèn mọn cũng nhìn chằm chằm Lưu Phong, tức giận đến nghiến răng ken két.
Người này chính là Mộ Dung Vũ con ruột của Mộ Dung Bác.
Tính ra thì hắn chính là đường đệ của Mộ Dung Uyển Nhi, thế nhưng từ nhỏ hắn đã làm Mộ Dung Uyển Nhi mất đi hảo cảm với hắn, phàm là nam nhân tiếp cận Mộ Dung Uyển Nhi hắn đều coi như là địch nhân.
Hôm nay thấy Mộ Dung Uyển Nhi và Lưu Phong thân mật như thế tất nhiên là nổi điên rồi.
Đáng tiếc, người ta là Lưu Phong thành chủ Phong thành, kiêm Cẩm y vệ Tuần sát sứ, quyền cao trức trọng, Mộ Dung Vũ có lòng muốn giáo huấn Lưu Phong một chút nhưng cũng không dám động thủ.
Ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, gió đêm dịu nhẹ. Mộ Dung Uyển Nhi nhè nhẹ lắc lắc mái tóc, ngoảnh đầu vẻ mặt mỉm cười hỏi Lưu Phong: "Lưu đại ca, người thấy hoa này đẹp không?"
Lưu Phong mỉm cười: "Hoa rất đẹp nhưng muội muội so với hoa còn đẹp hơn nhiều, dù mẫu đơn mỹ lệ đứng cạnh muội cũng cảm thấy không bằng mà thất sắc".
Mộ Dung Uyển Nhi mỉm cười nói: "Lưu đại ca không nói thật gì cả, muội sao có thể đẹp như thế được".
Lưu Phong cười hắc hắc: "Uyển Nhi muội muội, người và ta tính ra quen nhau cũng không lâu, nhưng người cũng biết tính ta, ta luôn luôn là người đứng đắn thành thật (mịa phét thành thần), lời nói đều là chân thành"
Mộ Dung Uyển Nhi nghe thế bật cười, cười xì một tiếng, hai tay ngọc nhẹ vuốt mái tóc, dưới ánh trăng ánh mắt nàng thật thu hút, đột nhiên nàng thở dài yếu ớt hỏi: "Lưu đại ca người đúng là người thành thật phải không?"
"Đúng, tuyệt đối đúng" Lưu Phong làm bộ dạng nghiêm chỉnh trả lời.
"A, thế muội cũng coi như huynh là người thành thật". Mộ Dung Uyển Nhi u oán liếc mắt nhìn Lưu Phong, lập tức nói: "Lưu đại ca, người thấy ta là người như thế nào?"
"Rất tốt".
"Còn gì nữa không?"
"Muội muội rất đẹp".
Mộ Dung Uyển Nhi bỗng nhiên nghiêm mặt, mục quang nhìn thẳng vào mắt Lưu Phong chậm rãi nói: "Lưu đại ca, người là nam tử ưu tú nhất ta từng gặp".
Lưu Phong cười hắc hắc, khiêm tốn nói: "Hắc hắc, muội muội nói quá rồi, ta cảm thấy ta và người bình thường không có gì khác nhau cả." Lưu Phong cười cười vô sỉ.
Mộ Dung Uyển Nhi lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lưu đại ca, Uyển Nhi biết huynh không phải người thường, mấy ngày nay ta đã lý giải được quá khứ của huynh. Sự tình tại Vân Mộng Trạch tạm thời không nói, chỉ nói chuyện sau khi huynh xuống núi thôi cũng có thể nói là chuyện truyền kì trong nhân gian rồi. Lão bản của Thiên Thượng Nhân Gian, Cẩm y vệ Tuần sát sứ, thân phận như thế mà người chỉ dùng nửa năm thời gian để có được, lại nhìn chuyện huynh đi Phong thành ngắn ngủi chỉ mấy tháng đã làm Phong thành giờ tràn đầy sức sống, một vùng đất chết mà giờ thành như thế cũng là kì tích, theo muội thấy toàn bộ những người đồng trang lứa trong đế quốc hiện nay không ai có thể so sánh được với huynh, hơn nữa hiện tại huynh đang phát triển, tiền đồ đúng là không thể hạn lượng".
Tự nhận là mặt quá dầy như Lưu Phong mà nghe Mộ Dung Uyển Nhi nói một hồi cũng không khỏi ngượng ngùng, hắn ngại ngùng nói: "Uyển Nhi muội muội, muội đừng nói nữa, huynh không có tốt như muội nói đâu!"
Mộ Dung Uyển Nhi mỉm cười quyến rũ, nhẹ nhàng tiến tới ngắt một cành hoa hồng, cười nói: "Lưu đại ca, thực tế ta nói còn chưa hết về người. Tài hoa cùng bản lãnh của người còn vượt xa hơn thế".
"Người là bảo bảo của ta đúng không?" Đột nhiên Mộ Dung Uyển Nhi liếc mắt đưa tình nhìn Lưu Phong hỏi.
Ánh mắt Lưu Phong hiện lên vẻ phức tạp, cười nói: "Mộ Dung muội muội thật xin lỗi, chuyện này thật sự ta không nhớ rõ, có lẽ sau khi bệnh mất trí nhớ của ta khỏi hẳn ta có thể nghĩ ra chăng?"
Lưu Phong cười hắc hắc, nhìn Mộ Dung Uyển Nhi nói: "Mộ Dung muội muội, chúng ta đều đã trưởng thành, cần gì phải để mãi chuyện còn bé trong lòng chứ."
Mộ Dung Uyển Nhi nghe thế, ánh mắt buồn bã nói: "Lưu đại ca người không biết bảo bảo trong lòng ta có ý nghĩa như thế nào đâu."
Giọng nói Mộ Dung Uyển Nhi đến đây càng sầu bi, giọng càng ngày càng nhỏ: "Lưu đại ca, người không biết đâu, mấy năm nay trong lòng ta luôn nghĩ tới bảo bảo ngày xưa, nghĩ tới quá khứ từng chút một, người đừng tưởng rằng chúng ta lúc đó còn nhỏ, cái gì cũng không biết, người sai rồi, chúng ta đều hiểu hết, giống như cố sự trong trí nhớ của người, ta sẽ chịu trách nhiệm đối với hắn."
Trời đất ạ, cổ đại cũng có nữ tử trưởng thành sớm như vậy sao.
Chu Phong à Chu Phong, hồng nhan tri kỉ như này ngươi cũng vô phúc hưởng thụ rồi.
"Lưu đại ca, có lẽ người nói đúng, chúng ta không nên sống trong quá khứ như vậy nữa" Nói đến đây, Mộ Dung Uyển Nhi cười khổ lắc đầu nói: "Lưu đại ca, ta thấy ngườ đối với ta tựa như."
Lưu Phong hờ hững nói: "Mộ Dung muội muội, ngươi đừng suy nghĩ nhiều làm gì, ngươi thật sự rất tốt, rất tốt."
Mộ Dung Uyển Nhi nghe thấy Lưu Phong nói, quay lại tha thiết nhìn Lưu Phong. Hai người trầm mặc một hồi, đột nhiên Mộ Dung Uyển Nhi mở miệng hỏi: "Lưu đại ca, người nói ta rất tốt, thế so với thê tử của huynh thì thế nào?"
Lưu Phong nao nao trong lòng, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Mộ Dung Uyển Nhi thấy Lưu Phong không trả lời, u oán nhìn hắn nói: "Lưu đại ca, huynh cũng biết cha ta là gia chủ của Mộ Dung gia tộc, thân là con gái độc nhất nên từ nhỏ ta luôn phải gánh trách nhiệm trấn hưng gia tộc làm đầu, có thể nói ta cơ hồ ngày nào cũng không ngừng nỗ lực, học tập, sáng tạo, vì tương lai gia tộc tích lũy lực lượng, cha và mẹ ta giáo dục rất nghiêm khắc, một ngày ta cũng không dám lười biếng. Tuy rằng ta cũng không dám nói ta tài hoa bao nhiêu, nhưng ta tự phụ mà nói thiên hạ tài tử không mấy người có thể vượt qua ta. Hơn nữa Mộ Dung thế gia chúng ta hiện nay cũng là gia tộc tu chân số một số hai, không chỉ của cải sung túc mà còn thế lực gia tộc tích lũy bao nhiêu năm cũng không phải thường nhân có thể tưởng tượng."
Lưu Phong cảm thấy có chút buồn bực, Mộ Dung Uyển Nhi làm sao vậy, cứ như đang tự"chào hàng" bản thân vậy.
"Lần này Mộ Dung thế gia phục xuất, nhất định phải tìm một đồng minh". Nói đến đây, vẻ mặt Mộ Dung Uyển Nhi xuất hiện một chút sầu lo: "Đầu tiên, vốn là phụ thân và mẫu thân đều nhìn vào Yên vương phủ hoặc Đông cung, phụ thân nói ta sẽ thành Yến vương phi hoặc Thái tôn phi"
Nói đến đây Mộ Dung Uyển Nhi nghiêm túc nói: "Lưu đại ca, người đừng cười ta, dựa vào thế lực gia tộc, Yến vương và Thái tôn sẽ không cự tuyệt nạp ta làm phi tử". Giữa Yến vương và Đông cung, ta vẫn nghiêng về thái tôn vì hắn là bảo bảo của ta năm xưa."

Mộ Dung Uyển Nhi đột nhiên thở dài nói: "
Nhưng ta phát hiện mình sai rồi, Thái tôn giờ cũng không phải bảo bảo của ta năm đó, nếu ngày trước ta còn hoài nghi, nhưng từ khi gặp huynh ta mới phát hiện, trực giác báo cho ta biết, hắn không phải là bảo bảo của ta."
"
Ta hiểu, muội vẫn cho rằng ta là bảo bảo của muội đúng không?" Lưu Phong nhịn không được thở dài hờ hững nói: "Ta nói thật chính ta cũng muốn như thế, nhưng ta thật sự mất trí nhớ"
Dừng một chút Lưu Phong cả kinh nói: "
Uyển Nhi muội muội, người nói như thế thì đông cung hoàng thái tôn hiện tại chẳng lẽ là giả, còn ta chân chính là." Nói đến đây, Lưu Phong giả bộ kinh hãi không nói gì thêm nữa.
Mộ Dung Uyển Nhi nghe thế, sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt hiện lên tiếu ý: "
Lý thuyết thì là thế, nhưng người hiện tại bị mất trí nhớ, chúng ta cũng không xác định được năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng mẫu thân ta có nói đó có thể là một âm mưu kinh thiên động địa."
Lưu Phong sửng sốt, rồi thản nhiên nói: "
Kỳ thật ta chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh".
"
Ai cũng đều muốn nghĩ tới cuộc sống thanh bình cả, nhưng khi chúng ta sinh ra đã quyết định phải bước trên con đường đời không bình thường. Lưu đại ca kì thực chúng ta giống nhau, trên vai chúng ta luôn có phải gánh vác nhiều thứ nên không có quyền nghĩ về cuộc sống yên tĩnh bình an." Nói đến đây Mộ Dung Uyển Nhi càng tiến sát tới Lưu Phong, gần như dựa vào ngực hắn vậy.
Lưu Phong lãnh đạm nói: "
Uyển Nhi muội muội, có thể muội nói đúng, chúng ta đúng là không có quyền hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh, những suy đoán về thân thế của ta tạm thời đừng nói cho người khác biết, khi ta chưa khôi phục trí nhớ ta không muốn trở thành đối tượng bàn tán của mọi người"
"
Lưu đại ca người yên tâm, về thân thế người cũng chỉ có ta và phụ thân ta biết được. Được rồi Lưu đại ca, ngươi thật sự mất trí nhớ sao? Vì sao muội cảm thấy người cũng biết được thân phận mình, bằng không người tuyệt đối sẽ không nghĩ trăm phương ngìn kế phát triển Phong thành, tích lũy binh lực" Mộ Dung Uyển Nhi vờ như vô ý nói.

/969

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status