Trương Mỹ Nhân dùng một loại ánh mắt quái dị thầm đánh giá Nghê Thường và Lưu Phong, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ cái gì.
"Tam sư tôn, người vừa hôn ta. ?" Lưu Phong trong lời có ý, vẻ mặt có hơi chút mập mờ.
"Xú tiểu tử, ngươi nghĩ bậy gì đó? Nhân gia chỉ là kích động mà thôi." Lúc trước Nghê Thường quả thật là vì kích động, hiện giờ nghĩ lại, quả thật có hơi thẹn thùng.
"Tứ muội, chúng ta đã lâu không gặp, ngươi đến phòng của ta đi, hai tỷ muội chúng ta hảo nói chuyện một chút." Vốn Nghê Thường có rất nhiều lời muốn hỏi Lưu Phong, nhưng vừa bị hắn hỏi như vậy, trong lòng thật thẹn thùng không thôi, vội vàng kéo Trương Mỹ Nhân chạy mất.
Trương Mỹ Nhân lúc đi ra có liếc Lưu Phong một cái đầy thâm ý, vốn là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ mở miệng nhưng không nói gì.
Nhìn bóng dáng hai vị sư tôn, Lưu Phong khóe miệng nhếch lên một nụ cười mập mờ.
Đông cung, đêm khuya.
Dưới sự an bài của hắc Phượng Hoàng, nam tử trung niên lại một lần nữa cùng Thái Tử Phi bí mật gặp mặt.
Khác với lần trước, lần này hai người chọn gặp mặt ở đông cung. Không có nguyên nhân gì, chỉ là vì Thái Tử Phi hiện nay đang bị giam lỏng. Muốn rời Đông cung đi phó ước, hiển nhiên là không có khả năng.
"Nếu đã biểu lộ thân phận thật của ngươi trước mặt ta, vì sao còn muốn dịch dung để gặp mặt?" Có lẽ vì bị giam lỏng nên tâm tình không tốt, ngữ khí của Thái Tử Phi tựa hồ đã thể hiện tâm trạng rất rõ ràng.
Nam tử trung niên cùng không để ý thái độ của Thái Tử Phi đối với mình, trái lại còn cười nói: " Trong thiên hạ, biết được thân phận thật của ta chỉ có một người là ngươi. Cho nên. ta vẫn dịch dung như trước."
"Chuyện của Mộ Dung gia. là thuộc hạ của ngươi làm?" Thái Tử Phi đổi đề tài, đột nhiên hỏi đến chuyện của Mộ Dung thế gia.
Nam tử trung niên cũng không định giấu diếm, cười nói: " Không sai, là huyết ti thuộc hạ của ta phụ trách. Chỉ tiếc, cuối cùng thì sắp thành lại hỏng việc.
"Là bởi vì Lưu Phong." Thái Tử Phi khẽ cười một tiếng, nói: " Xem ra, ngươi cũng không đối phó được Lưu Phong."
"Tại sao muốn hủy diệt Mộ Dung thế gia, chẳng lẽ ngươi không biết, ta cũng đang cố gắng tranh thủ bọn họ sao?" Thái Tử Phi đột nhiên chất vấn.
Trung niêm nam tử giải thích: " Thế lực của Lưu Phong đã rất lớn mạnh. Nếu tiếp tục để cho Mộ Dung thế gia gia nhập vào trong thế lực của hắn. Không bao lâu, hắn sẽ có đủ thế lực để tranh giành quyền lực. Cho nên, ta mới muốn hủy diệt nó. Chỉ tiếc lại là thất bại."
Thái Tử Phi cười lạnh một tiếng: " Vô Cực Thần Quân đã chết, thuộc hạ của ngươi còn có người xứng là đối thủ của hắn?"
"Điểm này ngươi không cần lo lắng, sức mạnh của ti chủ huyết ti đã khôi phục. Hắn tuyệt đối có thể đối phó được với Lưu Phong. Ít nhất là, dù cho Lưu Phong có ba đầu sáu tay, hắn lần này cũng chết chắc." Nam tử trung niên cười tự tin.
Thái Tửu Phi không đồng ý: " Ngươi luôn tự tin như vậy, chỉ là."
Nam tử trung niên ngắt lời: " Không phải ta tự phụ. Lần này Lưu Phong chết là cái chắc. Mấy ngày nay bọn họ đã chuẩn bị chu đáo, chỉ cần Lưu Phong đến cứu Mộ Dung phu nhân, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
"Tốt lắm, trước tiên không nói việc của Lưu Phong nữa, ta lần này tới gặp ngươi, là muốn cùng ngươi thương nghị một chút, ngươi tột cùng là đến lúc nào mới nói cho Triệt nhi thân thế của nó?" Nam tử trung niên tựa hồ cũng không muốn dây dưa quá lâu vấn đề của Lưu Phong.
Thái Tử Phi ngẩng đầu liếc nhìn nam tử trung niên một cái, ánh mắt rất bình tĩnh, nàng nhàn nhạt nói: " Trừ phi càn khôn đã định, mọi việc đã xong xuôi, ta sẽ nói cho Triệt nhi thân thế của nó."
"Không được, phải mau nói cho nó thân thế của mình, lúc cần thiết, ta muốn dẫn nó rời khỏi hoàng cung. Phụ hoàng tính tình đại biến, ta lo lắng lão sớm muộn sẽ xuống tay với Triệt nhi. Ta không muốn con mình chết ở trong tay ông của nó?" Nam tử trung niên nghiêm túc nói.
"Phải không?" Thái Tử Phi cười khinh thường: " Nếu ngươi lo lắng cho Triệt nhi như vậy, bây giờ đi giết lão hoàng đế đi, như vậy chẳng phải xong hết mọi chuyện sao."
"Ngươi biết cách làm người của ta rồi đó, ta sẽ không sát hại thân nhân của mình." Nam tử trung niên một mực cự tuyệt.
Thái Tử Phi nghe vậy, nhất thời cười phá lên: " Phải không? Vậy thái tử thì chết như thế nào? Chẳng lẽ không phải bị ngươi hại chết sao? Hắn chính là đại ca ngươi a?"
Nam tử trung niên sắc mặt phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: " Điềm nhi, ngươi đừng quên. Cái chết của đại ca. Là một tay ngươi tạo nên. Hơn nữa, thân thể hắn bây giờ thành Quỷ Tiên, cũng không thể nói là hắn đã chết. Hắn còn sống, hơn nữa còn thành tiên, sống so với chúng ta còn tốt hơn."
"Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta bây giờ ta sẽ không nói hết thân thế cho nó." Thái Tử Phi nói như đinh đóng cột." Nhiều năm như vậy, nó vẫn luôn nghĩ rằng mình là hoàng thái tôn, là con cưng của thượng thiên. Nếu nó biết thân thế của mình, nó sẽ không chịu được. nó sẽ không chấp nhận được."
"Thế nhưng đó là sự thật." Nam tử trung niên tức giận nói.
"Được rồi, đừng có ở trước mặt ta mà vênh váo đi, trừ phi ngươi trợ giúp Triệt nhi lên ngôi hoàng đế. nếu không ta sẽ không nói cho nó biết thân thế của nó. Nếu ngươi ép ta, ngươi biết ta sẽ làm như thế nào rồi đấy." Nói tới đây, trong đôi mắt xinh đẹp của Thái Tử Phi lộ ra một ánh mắt khiến kẻ khác không khỏi kinh sợ.
Nam tử trung niên khẽ thở dài một tiếng: " Điềm nhi, ngươi quá cố chấp, hiện giờ sự tình càng ngày càng phức tạp, có một số việc đã vượt quá tầm kiểm soát của ta. Nếu ngươi không nghe ta, tương lai có thể ngươi và Triệt nhi sẽ gặp phiền toái."
"Ta mặc kệ tất cả, dù sao ngươi cũng phải cam đoan đưa Triệt nhi lên kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nếu không ta sẽ không để ngươi được yên đâu." Thái Tử Phi mặt không chút thay đổi nói.
Nam tử trung niên nghe vậy, mắt hiện nên vẻ cô đơn: " Điềm nhi, ngươi đã thay đổi?"
"Con người luôn luôn thay đổi." Nói đến đây, Thái Tử Phi đột nhiên cười nói: " Ngươi tưởng rằng ta còn là tiểu cô nương ngây thơ năm đó sao? Ngươi tùy tiện nói ngọt vài câu, ta đều cái gì cũng nghe theo ngươi sao. ngươi sai rồi, ta bây giờ đã tỉnh ngộ."
"Ngươi hẳn là hiểu được, ta bây giờ trở thành dạng này, đều do ngươi một tay tạo nên. Ta cái gì cũng không có, cái gì cũng không có. ta bây giờ chỉ có thể dựa vào việc Triệt nhi lên làm hoàng đế thôi." Thái Tử Phi sắc mặt phát lạnh, cắn răng nói: " Nhớ kĩ lời ta nói, Triệt nhi nhất định phải làm hoàng đế, nếu không. ta sẽ không tha cho ngươi."
Nhìn ánh mắt gần như điên cuồng của Thái Tử Phi, nam tử trung niên thở dài trong lòng, xem ra kỳ vọng của mỹ nữ phải thất bại rồi. Nữ nhân này thật đáng sợ, nàng tựa hồ đã vượt ta khỏi tầm kiểm soát của hắn.
"Điềm nhi, ngươi nghe ta nói, tình hình bây giờ là tính tình bệ hạ đại biến, lão không muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ai khác. Lão muốn vĩnh viễn ngồi trên đó. Ngươi và Triệt nhi bây giờ rất nguy hiểm đó biết không? Lần này lão giam lỏng ngươi, cũng là bởi nguyên nhân này." Nam tử trung niên nhắc nhở.
Thái Tử Phi nghe vậy, đầu tiên là cả kinh, lập tức cười nói: " Lão không muốn buông tay thì làm sao. Lão sớm muộn cũng phải chết, lẽ nào hắn thật sự nghĩ rằng mình là vạn tuế vạn vạn tuế sao?"
"Ngươi nói đích xác có đạo lý. Chính là phụ hoàng lại không cho là như vậy, hắn bây giờ đã sa vào ma chướng. Hắn nghĩ rằng dựa vào thải bổ, hắn có thể trường thọ, có thể vạn tuế." Nam tử trung niên kiên nhân giải thích.
"Vậy ý của ngươi là?" Thái Tử Phi chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm nam tử trung niên.
"Ý của ta rất đơn giản, ngươi trước tiên nói cho Triệt nhi biết thân phận của nó, tương lai nếu như tình hình nguy ngập, ta sẽ mang các ngươi rời khỏi hoàng cung." Nam tử trung niên hít sâu một hơi, nói: " Mấy năm nay, ta đã tập hợp được một thế lực thập phần cường đại, nếu phụ hoàng thật sự bị ma quỷ mê hoặc, không để ý đến tình thân, không quan tâm đến đại cục nữa. Ta cũng đành không quan tâm đến của lão nữa, dựa vào thế lực ta nắm giữ bây giờ, ta hoàn toàn nắm chắc có thể lật đổ chính sách bạo ngược của lão."
"Không được." Thái Tử Phi suy nghĩ một chút, ánh mắt trầm xuống nói: " Ta là Thái Tử Phi, Triệt nhi là hoàng thái tôn, thân phận của chúng ta không thể thay đổi. Chúng ta cũng sẽ không vứt bỏ thân phận này. Ngươi nghĩ biện pháp khác đi, chúng ta sẽ không đi theo ngươi đâu." Thái Tử Phi hiện giờ rất sợ chuyện năm đó lộ ra. Với việc làm của nàng, nếu chuyện năm đó lộ ra, nàng chắc chắn sẽ trở thành tiện phụ bị ngàn người mắng chửi. Hơn nữa, nàng biết rõ tâm tính của Triệt nhi, nếu hắn biết mình là do mẫu thân vì cầu hòa với nam nhân khác mà sinh ra. khẳng định sẽ không thể chấp nhận được.
Trung niên nham nhân lại thở dài một tiếng, buồn bã nói: " Nếu ngươi kiên quyết như vậy, ta cũng không ép ngươi. Yên tâm đi, an toàn của ngươi và Triệt nhi, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Ngừng lại một chút, nam tử trung niên nói: " Chúng ta giờ nói về chuyện khác. Bây giờ chướng ngại cản trở Triệt nhi lên ngôi nhất chính là Lưu Phong. Lưu Phong quả thật là kỳ tài trời ban. Chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, thế lực hắn đã đủ chống lại được đông cung. Nếu muốn Triệt nhi đăng cơ thuận lợi, nhất định phải trừ khử hắn."
"Được rồi, ngươi có thể còn chưa biết. Trương Mỹ Nhân đã vào kinh bày tỏ rõ lập trường của phượng viên với Lưu Phong. Hơn nữa theo như tình báo cho thấy, ma giáo cũng bị Lưu Phong nắm trong tay, hắn thậm chí còn đảm nhiệm danh hiệu ma giáo thánh vương. Hơn nữa có Mộ Dung thế gia, thế lực của hắn đã quá mạnh mẽ. Chúng ta phải ngăn cản hắn lại, nếu không, tương lai không xa, chúng ta sẽ mất đi cơ hội kìm hãm hắn." Nam tử trung niên chậm rãi nói.
Thái Tử Phi nghe được chuyện của Phượng Viện thì cắn cắn môi, hung dữ nói: " Hay cho một Trương Mỹ Nhân. Nàng ta trở mặt cũng nhanh quá đi?"
"Lưu Phong là người của Phiêu Huơng cốc, Phượng Viện dựa vào hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ta bây giờ lo lắng hơn cả là Phiêu Hương cốc bên kia hơn phân nửa là cũng đã biết thân phận thật của Lưu Phong. Tình hình bây giờ là càng ngày càng có nhiều người biết được thân phận của Lưu Phong. Tình thế đối với ngươi và Triệt nhi cực kỳ bất lợi."
Ngừng lại một chút, nam tử trung niên lạnh giọng nói: " Bây giờ phương pháp giải quyết duy nhất chính là Lưu Phong phải chết."
"Nếu Lưu Phong chết, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng."
Thái Tử Phi hỏi lại: " Thuộc hạ của ngươi không phải đã thiết lập cạm bẫy rồi sao, ngươi không phải đã nói Lưu Phong hẳn phải chết không nghi ngờ rồi sao? Như thế nào ngươi vẫn còn lo lắng?"
Nam tử trung niên gật gật đầu: " Tuy nói như vậy, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy Lưu Phong người này tuyệt đối không đối phó dễ dàng như vậy được. Điềm nhi, ngươi nghe ta nói, Lưu Phong phải chết, hắn chết, ngươi và Triệt nhi mới có thể an toàn. Nghiệp lớn của chúng ta mới có thể thành công. Nhưng nếu, ta lần này không giết được Lưu Phong, phải nhờ ngươi tự thân xuất mã. Lưu Phong bây giờ vẫn như trước không biết chân tướng sự thật. Hắn vẫn cho rằng ngươi là mẫu thân hắn. Ngươi có thể lợi dụng điểm này, thừa dịp lúc hắn không phòng bị mà giết hắn đi, đây có thể là một cơ hội duy nhất của chúng ta."
Thái Tử Phi hơi nhíu mày: " Tu vi của Lưu Phong, ngươi cũng không phải là không biết, cho dù là hắn không đề phòng ra, ta sợ rằng cũng không thể giết được hắn a?"
"Không có vấn đề gì, ta đã nghĩ cho ngươi một kế hoạch rất tốt rồi." Nói đến đây, nam tử trung niên từ trong ngực áo rút ra một cái bình sứ: " Đây là kỳ bảo của tu chân giới "Túy Tiên Đậu". Nghe kể rằng ngay cả thần tiên cũng có thể bị say ngã. Ngươi có thể pha vào trong trà hay pha vào rượu, chỉ cần hắn uống vào, liền lập tức say ngã ngay, đến lúc đó, muốn giết muốn chém, còn không phải tùy ngươi xử trí sao."
Thái Tử Phi nhận lấy hạt đậu màu đỏ này, cẩn thận quan sát vài lần, hỏi: " Thật sự thần kỳ như vậy sao?"
"Ân." Nam tử trung niên nghiêm túc gật gật đầu, nói: " Vật này là ta hao phí một số tiền lớn mới tìm được, vốn nó dùng chung với long thiệt thảo(cỏ lưỡi rồng???) có thể tăng tu vi thêm một giáp, nhưng không có long thiệt thảo, nó có công hiệu làm say lòng người, ngươi yên tâm, "Túy Tiên Đậu" gặp nước sẽ tan ngay, không màu không mùi, hơn nữa nó cũng không phải là độc tố, cho nên, dù cho là thiên tiên có xuống, cũng không thể phát hiện được."
Nghe nam tử trung niên nói như vậy, Thái Tử Phi nhất thời thở dài một hơi, vội vàng đem "Túy Tiên Đậu" cất vào trong áo lót.
"Được rồi, "Túy Tiên Đậu có thể khiến hắn say bao lâu?" Thái Tử Phi đột nhiên hỏi một câu.
Nam tử trung niên nói: " Với tu vi của Lưu Phong, ít nhất cũng phải mười ngày."
"Mười ngày a." Thái Tử Phi thầm vui mừng, mười ngày thế là đủ rồi.
Trông ngày, trông đêm(nguyên văn là trông sao, trông trăng), rốt cuộc cũng có tin tức của Mộ Dung phu nhân.
Huyết tộc phái người đưa thư tới, hẹn Lưu Phong đêm nay ở một sơn cốc cách kinh đô ba trăm dặm nhận người. Trong thư nói rõ, chỉ cho Lưu Phong một mình đến, nếu không Mộ Dung phu nhân hẳn phải chết.
Sau khi Lưu Phong đem tình hình nói cho Mộ Dung thế gia, lập tức lên đường đi trước.
Bởi vì, lúc này cách thời gian ước định cũng không còn nhiều nữa.
Dựa vào khí tức lưu lại trên thư, Lưu Phong sau nửa canh giờ, tìm được địa điểm ước định của huyết tộc.
"Tam sư tôn, người vừa hôn ta. ?" Lưu Phong trong lời có ý, vẻ mặt có hơi chút mập mờ.
"Xú tiểu tử, ngươi nghĩ bậy gì đó? Nhân gia chỉ là kích động mà thôi." Lúc trước Nghê Thường quả thật là vì kích động, hiện giờ nghĩ lại, quả thật có hơi thẹn thùng.
"Tứ muội, chúng ta đã lâu không gặp, ngươi đến phòng của ta đi, hai tỷ muội chúng ta hảo nói chuyện một chút." Vốn Nghê Thường có rất nhiều lời muốn hỏi Lưu Phong, nhưng vừa bị hắn hỏi như vậy, trong lòng thật thẹn thùng không thôi, vội vàng kéo Trương Mỹ Nhân chạy mất.
Trương Mỹ Nhân lúc đi ra có liếc Lưu Phong một cái đầy thâm ý, vốn là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ mở miệng nhưng không nói gì.
Nhìn bóng dáng hai vị sư tôn, Lưu Phong khóe miệng nhếch lên một nụ cười mập mờ.
Đông cung, đêm khuya.
Dưới sự an bài của hắc Phượng Hoàng, nam tử trung niên lại một lần nữa cùng Thái Tử Phi bí mật gặp mặt.
Khác với lần trước, lần này hai người chọn gặp mặt ở đông cung. Không có nguyên nhân gì, chỉ là vì Thái Tử Phi hiện nay đang bị giam lỏng. Muốn rời Đông cung đi phó ước, hiển nhiên là không có khả năng.
"Nếu đã biểu lộ thân phận thật của ngươi trước mặt ta, vì sao còn muốn dịch dung để gặp mặt?" Có lẽ vì bị giam lỏng nên tâm tình không tốt, ngữ khí của Thái Tử Phi tựa hồ đã thể hiện tâm trạng rất rõ ràng.
Nam tử trung niên cùng không để ý thái độ của Thái Tử Phi đối với mình, trái lại còn cười nói: " Trong thiên hạ, biết được thân phận thật của ta chỉ có một người là ngươi. Cho nên. ta vẫn dịch dung như trước."
"Chuyện của Mộ Dung gia. là thuộc hạ của ngươi làm?" Thái Tử Phi đổi đề tài, đột nhiên hỏi đến chuyện của Mộ Dung thế gia.
Nam tử trung niên cũng không định giấu diếm, cười nói: " Không sai, là huyết ti thuộc hạ của ta phụ trách. Chỉ tiếc, cuối cùng thì sắp thành lại hỏng việc.
"Là bởi vì Lưu Phong." Thái Tử Phi khẽ cười một tiếng, nói: " Xem ra, ngươi cũng không đối phó được Lưu Phong."
"Tại sao muốn hủy diệt Mộ Dung thế gia, chẳng lẽ ngươi không biết, ta cũng đang cố gắng tranh thủ bọn họ sao?" Thái Tử Phi đột nhiên chất vấn.
Trung niêm nam tử giải thích: " Thế lực của Lưu Phong đã rất lớn mạnh. Nếu tiếp tục để cho Mộ Dung thế gia gia nhập vào trong thế lực của hắn. Không bao lâu, hắn sẽ có đủ thế lực để tranh giành quyền lực. Cho nên, ta mới muốn hủy diệt nó. Chỉ tiếc lại là thất bại."
Thái Tử Phi cười lạnh một tiếng: " Vô Cực Thần Quân đã chết, thuộc hạ của ngươi còn có người xứng là đối thủ của hắn?"
"Điểm này ngươi không cần lo lắng, sức mạnh của ti chủ huyết ti đã khôi phục. Hắn tuyệt đối có thể đối phó được với Lưu Phong. Ít nhất là, dù cho Lưu Phong có ba đầu sáu tay, hắn lần này cũng chết chắc." Nam tử trung niên cười tự tin.
Thái Tửu Phi không đồng ý: " Ngươi luôn tự tin như vậy, chỉ là."
Nam tử trung niên ngắt lời: " Không phải ta tự phụ. Lần này Lưu Phong chết là cái chắc. Mấy ngày nay bọn họ đã chuẩn bị chu đáo, chỉ cần Lưu Phong đến cứu Mộ Dung phu nhân, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
"Tốt lắm, trước tiên không nói việc của Lưu Phong nữa, ta lần này tới gặp ngươi, là muốn cùng ngươi thương nghị một chút, ngươi tột cùng là đến lúc nào mới nói cho Triệt nhi thân thế của nó?" Nam tử trung niên tựa hồ cũng không muốn dây dưa quá lâu vấn đề của Lưu Phong.
Thái Tử Phi ngẩng đầu liếc nhìn nam tử trung niên một cái, ánh mắt rất bình tĩnh, nàng nhàn nhạt nói: " Trừ phi càn khôn đã định, mọi việc đã xong xuôi, ta sẽ nói cho Triệt nhi thân thế của nó."
"Không được, phải mau nói cho nó thân thế của mình, lúc cần thiết, ta muốn dẫn nó rời khỏi hoàng cung. Phụ hoàng tính tình đại biến, ta lo lắng lão sớm muộn sẽ xuống tay với Triệt nhi. Ta không muốn con mình chết ở trong tay ông của nó?" Nam tử trung niên nghiêm túc nói.
"Phải không?" Thái Tử Phi cười khinh thường: " Nếu ngươi lo lắng cho Triệt nhi như vậy, bây giờ đi giết lão hoàng đế đi, như vậy chẳng phải xong hết mọi chuyện sao."
"Ngươi biết cách làm người của ta rồi đó, ta sẽ không sát hại thân nhân của mình." Nam tử trung niên một mực cự tuyệt.
Thái Tử Phi nghe vậy, nhất thời cười phá lên: " Phải không? Vậy thái tử thì chết như thế nào? Chẳng lẽ không phải bị ngươi hại chết sao? Hắn chính là đại ca ngươi a?"
Nam tử trung niên sắc mặt phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: " Điềm nhi, ngươi đừng quên. Cái chết của đại ca. Là một tay ngươi tạo nên. Hơn nữa, thân thể hắn bây giờ thành Quỷ Tiên, cũng không thể nói là hắn đã chết. Hắn còn sống, hơn nữa còn thành tiên, sống so với chúng ta còn tốt hơn."
"Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta bây giờ ta sẽ không nói hết thân thế cho nó." Thái Tử Phi nói như đinh đóng cột." Nhiều năm như vậy, nó vẫn luôn nghĩ rằng mình là hoàng thái tôn, là con cưng của thượng thiên. Nếu nó biết thân thế của mình, nó sẽ không chịu được. nó sẽ không chấp nhận được."
"Thế nhưng đó là sự thật." Nam tử trung niên tức giận nói.
"Được rồi, đừng có ở trước mặt ta mà vênh váo đi, trừ phi ngươi trợ giúp Triệt nhi lên ngôi hoàng đế. nếu không ta sẽ không nói cho nó biết thân thế của nó. Nếu ngươi ép ta, ngươi biết ta sẽ làm như thế nào rồi đấy." Nói tới đây, trong đôi mắt xinh đẹp của Thái Tử Phi lộ ra một ánh mắt khiến kẻ khác không khỏi kinh sợ.
Nam tử trung niên khẽ thở dài một tiếng: " Điềm nhi, ngươi quá cố chấp, hiện giờ sự tình càng ngày càng phức tạp, có một số việc đã vượt quá tầm kiểm soát của ta. Nếu ngươi không nghe ta, tương lai có thể ngươi và Triệt nhi sẽ gặp phiền toái."
"Ta mặc kệ tất cả, dù sao ngươi cũng phải cam đoan đưa Triệt nhi lên kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nếu không ta sẽ không để ngươi được yên đâu." Thái Tử Phi mặt không chút thay đổi nói.
Nam tử trung niên nghe vậy, mắt hiện nên vẻ cô đơn: " Điềm nhi, ngươi đã thay đổi?"
"Con người luôn luôn thay đổi." Nói đến đây, Thái Tử Phi đột nhiên cười nói: " Ngươi tưởng rằng ta còn là tiểu cô nương ngây thơ năm đó sao? Ngươi tùy tiện nói ngọt vài câu, ta đều cái gì cũng nghe theo ngươi sao. ngươi sai rồi, ta bây giờ đã tỉnh ngộ."
"Ngươi hẳn là hiểu được, ta bây giờ trở thành dạng này, đều do ngươi một tay tạo nên. Ta cái gì cũng không có, cái gì cũng không có. ta bây giờ chỉ có thể dựa vào việc Triệt nhi lên làm hoàng đế thôi." Thái Tử Phi sắc mặt phát lạnh, cắn răng nói: " Nhớ kĩ lời ta nói, Triệt nhi nhất định phải làm hoàng đế, nếu không. ta sẽ không tha cho ngươi."
Nhìn ánh mắt gần như điên cuồng của Thái Tử Phi, nam tử trung niên thở dài trong lòng, xem ra kỳ vọng của mỹ nữ phải thất bại rồi. Nữ nhân này thật đáng sợ, nàng tựa hồ đã vượt ta khỏi tầm kiểm soát của hắn.
"Điềm nhi, ngươi nghe ta nói, tình hình bây giờ là tính tình bệ hạ đại biến, lão không muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ai khác. Lão muốn vĩnh viễn ngồi trên đó. Ngươi và Triệt nhi bây giờ rất nguy hiểm đó biết không? Lần này lão giam lỏng ngươi, cũng là bởi nguyên nhân này." Nam tử trung niên nhắc nhở.
Thái Tử Phi nghe vậy, đầu tiên là cả kinh, lập tức cười nói: " Lão không muốn buông tay thì làm sao. Lão sớm muộn cũng phải chết, lẽ nào hắn thật sự nghĩ rằng mình là vạn tuế vạn vạn tuế sao?"
"Ngươi nói đích xác có đạo lý. Chính là phụ hoàng lại không cho là như vậy, hắn bây giờ đã sa vào ma chướng. Hắn nghĩ rằng dựa vào thải bổ, hắn có thể trường thọ, có thể vạn tuế." Nam tử trung niên kiên nhân giải thích.
"Vậy ý của ngươi là?" Thái Tử Phi chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm nam tử trung niên.
"Ý của ta rất đơn giản, ngươi trước tiên nói cho Triệt nhi biết thân phận của nó, tương lai nếu như tình hình nguy ngập, ta sẽ mang các ngươi rời khỏi hoàng cung." Nam tử trung niên hít sâu một hơi, nói: " Mấy năm nay, ta đã tập hợp được một thế lực thập phần cường đại, nếu phụ hoàng thật sự bị ma quỷ mê hoặc, không để ý đến tình thân, không quan tâm đến đại cục nữa. Ta cũng đành không quan tâm đến của lão nữa, dựa vào thế lực ta nắm giữ bây giờ, ta hoàn toàn nắm chắc có thể lật đổ chính sách bạo ngược của lão."
"Không được." Thái Tử Phi suy nghĩ một chút, ánh mắt trầm xuống nói: " Ta là Thái Tử Phi, Triệt nhi là hoàng thái tôn, thân phận của chúng ta không thể thay đổi. Chúng ta cũng sẽ không vứt bỏ thân phận này. Ngươi nghĩ biện pháp khác đi, chúng ta sẽ không đi theo ngươi đâu." Thái Tử Phi hiện giờ rất sợ chuyện năm đó lộ ra. Với việc làm của nàng, nếu chuyện năm đó lộ ra, nàng chắc chắn sẽ trở thành tiện phụ bị ngàn người mắng chửi. Hơn nữa, nàng biết rõ tâm tính của Triệt nhi, nếu hắn biết mình là do mẫu thân vì cầu hòa với nam nhân khác mà sinh ra. khẳng định sẽ không thể chấp nhận được.
Trung niên nham nhân lại thở dài một tiếng, buồn bã nói: " Nếu ngươi kiên quyết như vậy, ta cũng không ép ngươi. Yên tâm đi, an toàn của ngươi và Triệt nhi, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Ngừng lại một chút, nam tử trung niên nói: " Chúng ta giờ nói về chuyện khác. Bây giờ chướng ngại cản trở Triệt nhi lên ngôi nhất chính là Lưu Phong. Lưu Phong quả thật là kỳ tài trời ban. Chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, thế lực hắn đã đủ chống lại được đông cung. Nếu muốn Triệt nhi đăng cơ thuận lợi, nhất định phải trừ khử hắn."
"Được rồi, ngươi có thể còn chưa biết. Trương Mỹ Nhân đã vào kinh bày tỏ rõ lập trường của phượng viên với Lưu Phong. Hơn nữa theo như tình báo cho thấy, ma giáo cũng bị Lưu Phong nắm trong tay, hắn thậm chí còn đảm nhiệm danh hiệu ma giáo thánh vương. Hơn nữa có Mộ Dung thế gia, thế lực của hắn đã quá mạnh mẽ. Chúng ta phải ngăn cản hắn lại, nếu không, tương lai không xa, chúng ta sẽ mất đi cơ hội kìm hãm hắn." Nam tử trung niên chậm rãi nói.
Thái Tử Phi nghe được chuyện của Phượng Viện thì cắn cắn môi, hung dữ nói: " Hay cho một Trương Mỹ Nhân. Nàng ta trở mặt cũng nhanh quá đi?"
"Lưu Phong là người của Phiêu Huơng cốc, Phượng Viện dựa vào hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ta bây giờ lo lắng hơn cả là Phiêu Hương cốc bên kia hơn phân nửa là cũng đã biết thân phận thật của Lưu Phong. Tình hình bây giờ là càng ngày càng có nhiều người biết được thân phận của Lưu Phong. Tình thế đối với ngươi và Triệt nhi cực kỳ bất lợi."
Ngừng lại một chút, nam tử trung niên lạnh giọng nói: " Bây giờ phương pháp giải quyết duy nhất chính là Lưu Phong phải chết."
"Nếu Lưu Phong chết, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng."
Thái Tử Phi hỏi lại: " Thuộc hạ của ngươi không phải đã thiết lập cạm bẫy rồi sao, ngươi không phải đã nói Lưu Phong hẳn phải chết không nghi ngờ rồi sao? Như thế nào ngươi vẫn còn lo lắng?"
Nam tử trung niên gật gật đầu: " Tuy nói như vậy, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy Lưu Phong người này tuyệt đối không đối phó dễ dàng như vậy được. Điềm nhi, ngươi nghe ta nói, Lưu Phong phải chết, hắn chết, ngươi và Triệt nhi mới có thể an toàn. Nghiệp lớn của chúng ta mới có thể thành công. Nhưng nếu, ta lần này không giết được Lưu Phong, phải nhờ ngươi tự thân xuất mã. Lưu Phong bây giờ vẫn như trước không biết chân tướng sự thật. Hắn vẫn cho rằng ngươi là mẫu thân hắn. Ngươi có thể lợi dụng điểm này, thừa dịp lúc hắn không phòng bị mà giết hắn đi, đây có thể là một cơ hội duy nhất của chúng ta."
Thái Tử Phi hơi nhíu mày: " Tu vi của Lưu Phong, ngươi cũng không phải là không biết, cho dù là hắn không đề phòng ra, ta sợ rằng cũng không thể giết được hắn a?"
"Không có vấn đề gì, ta đã nghĩ cho ngươi một kế hoạch rất tốt rồi." Nói đến đây, nam tử trung niên từ trong ngực áo rút ra một cái bình sứ: " Đây là kỳ bảo của tu chân giới "Túy Tiên Đậu". Nghe kể rằng ngay cả thần tiên cũng có thể bị say ngã. Ngươi có thể pha vào trong trà hay pha vào rượu, chỉ cần hắn uống vào, liền lập tức say ngã ngay, đến lúc đó, muốn giết muốn chém, còn không phải tùy ngươi xử trí sao."
Thái Tử Phi nhận lấy hạt đậu màu đỏ này, cẩn thận quan sát vài lần, hỏi: " Thật sự thần kỳ như vậy sao?"
"Ân." Nam tử trung niên nghiêm túc gật gật đầu, nói: " Vật này là ta hao phí một số tiền lớn mới tìm được, vốn nó dùng chung với long thiệt thảo(cỏ lưỡi rồng???) có thể tăng tu vi thêm một giáp, nhưng không có long thiệt thảo, nó có công hiệu làm say lòng người, ngươi yên tâm, "Túy Tiên Đậu" gặp nước sẽ tan ngay, không màu không mùi, hơn nữa nó cũng không phải là độc tố, cho nên, dù cho là thiên tiên có xuống, cũng không thể phát hiện được."
Nghe nam tử trung niên nói như vậy, Thái Tử Phi nhất thời thở dài một hơi, vội vàng đem "Túy Tiên Đậu" cất vào trong áo lót.
"Được rồi, "Túy Tiên Đậu có thể khiến hắn say bao lâu?" Thái Tử Phi đột nhiên hỏi một câu.
Nam tử trung niên nói: " Với tu vi của Lưu Phong, ít nhất cũng phải mười ngày."
"Mười ngày a." Thái Tử Phi thầm vui mừng, mười ngày thế là đủ rồi.
Trông ngày, trông đêm(nguyên văn là trông sao, trông trăng), rốt cuộc cũng có tin tức của Mộ Dung phu nhân.
Huyết tộc phái người đưa thư tới, hẹn Lưu Phong đêm nay ở một sơn cốc cách kinh đô ba trăm dặm nhận người. Trong thư nói rõ, chỉ cho Lưu Phong một mình đến, nếu không Mộ Dung phu nhân hẳn phải chết.
Sau khi Lưu Phong đem tình hình nói cho Mộ Dung thế gia, lập tức lên đường đi trước.
Bởi vì, lúc này cách thời gian ước định cũng không còn nhiều nữa.
Dựa vào khí tức lưu lại trên thư, Lưu Phong sau nửa canh giờ, tìm được địa điểm ước định của huyết tộc.
/969
|