Bị Lưu Phong kích thích, nàng nắm chặt. của Lưu Phong xoa bóp không ngừng.
"Phong nhi, ta muốn. !"
Lý Hương Quân từ sau khi cùng Lưu Phong hoan ái, cơ thể trở nên mẫn cảm dị thường. Nhất là dưới ngón nghề chuyên nghiệp của Lưu Phong, nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Chỉ trong thời gian ngắn đã hướng tới Lưu Phong để yêu cầu.
"Tỷ phu!"
"Tỷ phu, người đang ở đâu?"
Đúng thời khắc đang cao trào thì âm thanh của Khuynh Thành từ ngoài cửa truyền vào.
"Khuynh Thành tới rồi."
Lý Hương Quân lập tức tỉnh táo lại, cúi xuống nhìn thì thấy nàng đang nửa thân trần, phơi ra bộ ngực đồ sộ trắng như sữa, hai tay vẫn đang nắm chặt. của Lưu Phong.
"Tỷ phu, ngươi còn tự mình không đi ra, ta sẽ tiến vào đó!"
Sau đó, lại nghe thấy tiếng Khuynh Thành đang đẩy cửa đi vào.
"Sư tôn, như thế nào người với Lưu Phong lại cũng. các ngươi."
Qua tấm bình phong, Khuynh Thành nhìn thấy hai người bọn họ trong tư thế mà ai cũng biết, lại còn không có một chút ý tứ nào hết.
Lý Hương Quân hơi kinh hãi, cũng may là hai người đã kịp thu tay về nên Khuynh Thành còn chưa được thấy cục diện khốc liệt lúc trước.
"Sư tôn, người tới đây từ khi nào, các người đang làm gì ở đây?"
Khuynh Thành liên tiếp đưa ra câu hỏi, lúc này sau khi chứng kiến sự tình, trong lòng của nàng tràn ngập sự nghi hoặc.
Lý Hương Quân có chút bối rối, nghe Khuynh Thành hỏi thì hai má đỏ bừng, ấp úng trả lời:
"Không có gì, chỉ là ta cũng tới để nói chuyện với Lưu Phong thôi."
Đây cũng là sự thật, ban đầu ngàng chỉ nghĩ là tới gặp Lưu Phong để thông báo tình hình của Phúc thành, ai dè trời xui đất khiến thế nào lại gặp đúng lúc hắn đang tắm. Lại càng không ngờ định lực của nàng lại kém như vậy, mặc dù đã biết rõ Khuynh Thành sẽ tới mà vẫn không cưỡng lại được dục vọng của mình. Cũng còn may là khi Khuynh Thành đi vào nàng đã kịp chỉnh lại trang phục của mình.
"Ầy dà, chuyện tốt của lão tử bị ngươi phá mất rồi!"
Lưu phong cảm thấy có chút buồn bực, thân thể lại đang đòi hỏi chuyện tình dục một cách mãnh liệt.
"oh, thì ra sự tình là như vậy."
Khuynh Thành cũng cảm thấy sự tình có gì đó không bình thường nên vội nói:
Thì ra hai người đang bàn công việc, vậy bây giờ ta ra ngoài đã chút nữa sẽ quay lại."
Tiểu nha đầu làm mặt xấu trêu Lưu Phong rồi mới xoay người đi ra.
Lưu Phong đưa tay xoa mông Lý Hương Quân, vẻ mặt bực tức cằn nhằn:
"Chuyện hay như vậy mà bị ả nha đầu phá hỏng."
"Mỹ nhân tỷ tỷ, bây giờ chúng ta lại tiếp tục nhé?"
Lưu Phong không cam lòng cố vớt vát.
Lý Hương Quân mặc dù rất thích nhưng lúc này cũng đâu dám nên vội vàng nói:
"Phong nhi, bây giờ ta phải đi đã, sau này chúng ta còn có dịp."
Mặc dù Khuynh Thành không nói gì, nhưng trong lòng nàng ta chắc cũng có phỏng đoán chứ không lẽ gì lại lấy cớ rời đi vội vàng như thế.
Nghĩ vậy nên Lý Hương Quân cảm thấy có đôi chút phiền toái, quan hệ giữa nàng và Lưu Phong quả thật không biết nói như thế nào với hai nữ đệ tử đây.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, hay là người dùng tay đi?"
Lưu Phong chỉ chỉ xuống phía hạ thân của hắn. Đàn bà và đàn ông về dục tính không giống nhau, dục vọng của nữ nhân chỉ trong nháy mắt đã biến mất còn đàn ông thì ngược lại. Một khi đã bắt đầu thì rất khó để dừng lại.
Lý Hương Quân bụm miệng cười khúc khích, liếc mắt lườm Lưu Phong:
"Ngươi là tên đại sắc lang, quả thật là kẻ không biết xấu hổ, nếu còn tiếp tục thì ta."
"Mỹ nhân tỷ tỷ, theo ta thấy thì Khuynh Thành có lẽ đã đoán được ít nhiều, ta dứt khoát phải."
Lúc này Lưu Phong vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
"Không được, ta đi trước đây, chuyện này do ngươi gây ra, tự ngươi nghĩ biện pháp đi."
Vừa nói Lý Hương Quân vừa bước đi.
"Sư tôn, như thế nào lại ra nhanh vậy?"
Đúng cách của không xa, Khuynh Thành đang dùng nét mặt cười cười nhìn sư tôn của nàng, trên mặt nàng nở một nụ cười đầy thâm ý.
Lý Hương Quân đúng là kẻ có tật giật mình, trống ngực lại khua rộn ràng, hai má ửng hồng lên vội lấp liếm:
"Khuynh Thành, không phải ngươi nói là muốn gặp Lưu Phong có việc sao, còn không mau mau vào đi!"
Khuynh Thành cười cười đầy ẩn ý đi lại gần Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân vội cúi đầu càng nghĩ càng thấy xấu hổ không thôi, tự nhiên hai giọt nước mắt trào ra.
"Ha ha!"
Lý Hương Quân cố gượng cười để che dấu nhưng không thành công.
Khuynh Thành cười nói: " Sư tôn, người đi nhé, ta vào nói chuyện với tỷ phu một chút."
"Tỷ phu, tại sao ngươi vẫn chưa chịu mặc quần áo vào?"
Sau khi vào phòng, nàng phát hiện ra Lưu Phong vẫn nằm ườn ở trong hồ tắm, dáng điệu trông rất nhàn nhã.
"Tìm ta có chuyện gì, nói đi?"
Với kẻ vừa phá hỏng chuyên tốt của hắn, Lưu Phong có vẻ mặt rất khó coi.
Khuynh Thành hừ một tiếng rồi nói:
"Tỷ phu, vốn là ta có chuyện trọng yếu cần thương lượng với ngươi nhưng bây giờ ngươi hãy nói về quan hệ của ngươi và sư tôn ta trước đi!"
Nói xong câu này, Khuynh Thành tỏ ra rất nghiêm túc.
Lưu Phong lại không như vậy, hắn cười nói:
"Không có việc gì cả, mà cho dù là ta và sư tôn ngươi có việc gì cũng không cần ngươi quản."
Hiển nhiên Lưu Phong vẫn chưa tiêu hóa xong sự bực tức trong lòng.
"Hừ hừ"
Khuynh Thành cười lạnh vài tiếng lại nói:
"Tỷ phu, ngươi hãy nói thật cho ta biết, nếu ta không đến thì giữa ngươi và sư tôn ta sẽ xảy ra chuyện gì?Ngươi hãy thành thật trả lời, ta không phải kẻ ngốc, đừng nghĩ là ta không biết. Chỉ nhìn qua là thấy ngươi đang nói dối rồi."
Lưu Phong cũng hừ một tiếng:
"Chúng ta cho dù có làm cái gì cũng không cần phải báo cáo cho ngươi."
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi đi ra ngoài cho ta tắm!" Lưu Phong tức giận nói.
Khuynh Thành nghe vậy liền bĩu môi, nhìn thái độ tức giận của Lưu Phong, nàng biết là nàng đã phá hủy chuyện của hắn, làm sao hắn không tức cơ chứ.
Chỉ là nàng không biết là sư tôn liệu có giận nàng vì chuyện này không.
Sư tôn của nàng tại sao lại làm chuyện như vậy?
"Mặc kệ đi, dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi."
Khuynh Thành buồn bực lắc lắc đầu:
"Tỷ phu, ngươi hãy trả lời thẳng thắn đi, đến cùng là ngươi và sư tôn ta làm cái gì ở đây?"
"Nếu ngươi thực sự muốn biết, theo ta ngươi nên tự mình đi hỏi sư tôn của ngươi đi"
Thật ra Lưu Phong cũng không sợ nếu quan hệ giữa hắn và Lý Hương Quân bị mọi người phát giác, nhưng hắn cũng không muốn làm cho Lý Hương Quân bị rơi vào hoàn cảnh khó xử, nên cuối cùng hắn vẫn không trả lời mà đẩy sang phía Lý Hương Quân. Căn cứ theo tình huống hiện thời thì theo hắn, Khuynh Thành chưa biết hì cả, nàng ta mới chỉ suy luận, đoán già đoán non mà thôi.
Kỳ thật trước tình cảnh vừa rồi thì cho dù là kẻ ngu đi nữa cũng không thể nào không nghi ngờ.
"Được rồi tỷ phu, ngươi ngoan cố lắm. Cho dù ngươi mạnh miệng cãi nhưng ta dám chắc là ngươi đã khi dễ sư tôn của ta. Nếu không tại sao mặt của sư tôn lại đỏ lựng lên, trên ngực lại có vết nước?"
Lưu Phong cười nhạt một tiếng rồi nói:
"Những lời ác ý của ngươi ta không cần trả lời, nếu ngươi còn muốn biết là mình suy đoán đúng hay sai, theo ta ngươi cứ đi hỏi sư tôn là rõ nhất."
"Ta còn nhiều việc phải làm, thứ lỗi ta không tiễn."
Lưu Phong tỏ rõ ý muốn tiễn khách còn nói bồi thêm: "Khi đi ra nhớ khép cửa lại cho ta nhé!"
"Tỷ phu, sao người lại đối xử với nữ nhân thô tục như vậy. Không có tác phong của quý tộc."
Khuynh Thành đột nhiên bước lại gần vừa cười vừa nói:
"Tỷ phu, ta biết là ta đã phá hỏng chuyện tốt của người, hay là bây giờ ta thay thế sư tôn tắm cho ngươi nhé!"
Ở cùng Lưu Phong một chỗ lâu như vậy, Khuynh Thành đã học được rất nhiều điều, thật ra nàng cũng đã sớm chú ý tới hắn mà chưa có dịp.
"Do ta gây ra giờ ta phải bồi thường."
Nghĩ như vậy, Khuynh Thành liền bước vào hồ, không chờ Lưu Phong kịp có phản ứng, hai bàn tay nhỏ bé của nàng đã nắm lấy cây bổng bổng đang nóng như lửa của Lưu Phong.
"Tỷ phu, là ta sai rồi, ngươi đừng mắng ta nhé, giờ ta tình nguyện giúp ngươi để tạ tội."
Khuynh Thành dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Lưu Phong:
"Xin lỗi, ta thực sự không biết, nếu biết ta sẽ không tiến vào."
Lưu Phong không giận chỉ hừ một tiếng:
"Tạ tội, để ta xem ngươi làm gì để tạ tội đây?"
Một cô gái trẻ, tay cầm. đang khí huyết phương cương của một nam nhân, mọi người không cần nghĩ cũng hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu Lưu Phong làm cái chuyện đó với nàng thì hắn cũng chỉ như cầm thú. Khổ nỗi Lưu Phong lại là một kẻ mà ngay cả cầm thú hắn cũng không bằng.
"Tỷ phu, ngươi có cảm thấy thoải mái không?"
Khuynh Thành tựa hồ như không nhìn thấy mối nguy hiểm, ngược lại còn ngơ ngác hỏi Lưu Phong.
Lúc nay trong đầu Lưu Phong có hai luồng tư tưởng đang xung đột dữ dội, một bên đang hưởng thụ khoái cảm truyền đến từ hạ thân, một bên lại đang đấu tranh không biết có nên đè Khuynh Thành ra để làm chuyện kia hay không.
Cho dù xảy ra chuyện gì thì vẫn có thể kết luận là Lưu Phong ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Không thể được, nhất định phải chờ đến khi nàng ta kế thừa thánh linh đã.
"Ta khoái, nhanh nhanh một chút nữa đi."Lưu Phong bị kích thích đã đứng lên từ lúc nào, không thèm để ý đến thể diện chỉ huy tốc độ của Khuynh Thành.
Khuynh Thành cũng không làm cho Lưu Phong phải thất vọng, tốc độ được nàng nâng lên từ từ cuối cùng cũng đã đưa Lưu Phong đến cực khoái
Khuynh Thành khỏa hai tay vào trong nước để rửa rồi nói với Lưu Phong:
"Tỷ phu, ta đã thay sư tôn rồi nhé, đã bồi tội rồi giờ không quấy rầy ngươi nữa. Ngươi tắm đi, ta đi tìm sư tôn nói chuyện đây."
Nói xong nàng thản nhiên rời đi.
Lưu Phong cười không được mà khóc cũng không xong, vốn khi tới đỉnh cần kéo dài thêm một đoạn thời gian thì việc xuất tinh mới hết nhưng Khuynh Thành lại dừng ngay khi tới đỉnh làm cho hắn vẫn thấy bứt rứt.
Nhưng cũng cần nói lại là tại sao nha đầu kia cầm bảo bối đùa nghịch lâu như vậy mà không hề đỏ mặt, không thấy xấu hổ. Qủa thực không biết nên liệt nàng vào dạng gì nữa đây.
Nữ nhân cường hãn a!
Sự thật thì Lưu Phong nghĩ vậy cũng là oan uổng cho nàng, đừng thấy nàng cố tỏ vẻ nghiêm trang mà nghĩ như vậy.
Ngay khi Lưu Phong vừa phóng tinh thì nàng cũng cảm thấy đũng quần của nàng đã ươn ướt rồi.
"Sư tôn, hình như người có tâm sự?"
Khuynh Thành đẩy cửa phòng của Lý Hương Quân vừa bước vào vừa hỏi.
Lý Hương Quân đang ngồi ngơ ngẩn ngắm cảnh vật bên cạnh cửa sổ, đột nhiên nghe nàng hỏi vậy liền giật thót mình liền khỏa lấp:
"Khuynh Thành không phải ngươi nói là gặp Phong nhi có việc, sao lại tới đây?
"Tỷ phu vẫn còn đang tắm, lão nhân gia đừng để ý."
Khuynh Thành cười khanh khách nói: "Sư tôn, ta vừa rồi có hỏi tỷ phu là lúc nãy hai người đang làm gì? người có thể đoán xem hắn đã trả lời ra sao không?"
Lý Hương Quân thấy nói đến việc còn vấn vương trong lòng liền hỏi dồn:
"Hắn nói như thế nào?"
"Sư tôn, người tựa hồ như đang rất lo lắng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
Khuynh Thành chậm rãi kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn Lý Hương Quân. vừa cười vừa hỏi:
"Sư tôn, người hình như có chút khẩn trương."
"Tại sao ta lại phải khẩn trương?"
Tuy mạnh miệng nói vậy nhưng quả thật trong lòng nàng cũng có chút khẩn trương, lo lắng không biết tên Lưu Phong có đem quan hệ của bọn họ nói cho Khuynh Thành biết hay không.
Nếu hắn nói ra thì không biết mình phải làm sao bây giờ.
Không biết sau này dấu mặt vào đâu đây.
Dù sao, theo thứ bậc mà nói thì nàng cũng là cô gia, Lưu Phong là phu quân của hai đệ tử của nàng, nàng làm như vậy thật sự.
"Khuynh Thành, ngươi đừng chần chừ nữa, cuối cùng là hắn đã nói gì với ngươi?"
Thấy Khuynh Thành chần chừ không nói Lý Hương Quân nóng nảy hỏi dồn.
Khuynh Thành lần đầu tiên thấy sư tôn như vậy cũng không dám để nàng chờ đợi, mỉm cười ôn nhu nói:
"Thực ra Tỷ phu hắn cũng không có nói cái gì, hắn nói."
Khuynh Thành cố ý kéo dài thanh âm của nàng.
Lý Hương Quân cảm giác trái tim trong ngực nàng đập nhanh đến độ sắp văng ra ngoài, vội vàng lấy tay ôm ngực chăm chú lắng nghe.
Nàng và hai đệ tử quan hệ rất tốt, mặc cho Lưu Phong có nói thế nào, nàng cứ không thừa nhận là xong.
"Sư tôn, tỷ phu nói, nếu ta muốn biết chuyện gì thì cứ đi hỏi người."
Khuynh Thành mỉm cười thấp giọng nói:
"Sư tôn, ta thật sự rất muốn biết, người nói cho ta nghe đi."
Lý Hương Quân thở dài một hơi lại hỏi:
"Thật sự là hắn nói như vậy sao?"
"Đúng quả thật là tỷ phu hắn nói như vậy."
Khuynh Thành chỉ ngực Lý Hương Quân mập mờ nói:
"Sư tôn sẽ không vì tỷ phu mà vượt qua lễ giáo chứ?"
"Xú nha đầu, đây không phải là chuyện có thể nói đùa được."
Lý Hương Quân lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Sau khi hít thở thật sâu vài hơi, nàng lấy lại vẻ mặt của bề trên nói:
"Khuynh Thành, lần sau bất kể ngươi đi đến đâu, nhất định phải gõ cửa và chờ gia chủ cho phép ngươi mới được tiến vào.
Đừng như hôm nay, cứ tự tiện xông vào là rất không lễ phép ngươi biết không?"
"Phong nhi, ta muốn. !"
Lý Hương Quân từ sau khi cùng Lưu Phong hoan ái, cơ thể trở nên mẫn cảm dị thường. Nhất là dưới ngón nghề chuyên nghiệp của Lưu Phong, nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Chỉ trong thời gian ngắn đã hướng tới Lưu Phong để yêu cầu.
"Tỷ phu!"
"Tỷ phu, người đang ở đâu?"
Đúng thời khắc đang cao trào thì âm thanh của Khuynh Thành từ ngoài cửa truyền vào.
"Khuynh Thành tới rồi."
Lý Hương Quân lập tức tỉnh táo lại, cúi xuống nhìn thì thấy nàng đang nửa thân trần, phơi ra bộ ngực đồ sộ trắng như sữa, hai tay vẫn đang nắm chặt. của Lưu Phong.
"Tỷ phu, ngươi còn tự mình không đi ra, ta sẽ tiến vào đó!"
Sau đó, lại nghe thấy tiếng Khuynh Thành đang đẩy cửa đi vào.
"Sư tôn, như thế nào người với Lưu Phong lại cũng. các ngươi."
Qua tấm bình phong, Khuynh Thành nhìn thấy hai người bọn họ trong tư thế mà ai cũng biết, lại còn không có một chút ý tứ nào hết.
Lý Hương Quân hơi kinh hãi, cũng may là hai người đã kịp thu tay về nên Khuynh Thành còn chưa được thấy cục diện khốc liệt lúc trước.
"Sư tôn, người tới đây từ khi nào, các người đang làm gì ở đây?"
Khuynh Thành liên tiếp đưa ra câu hỏi, lúc này sau khi chứng kiến sự tình, trong lòng của nàng tràn ngập sự nghi hoặc.
Lý Hương Quân có chút bối rối, nghe Khuynh Thành hỏi thì hai má đỏ bừng, ấp úng trả lời:
"Không có gì, chỉ là ta cũng tới để nói chuyện với Lưu Phong thôi."
Đây cũng là sự thật, ban đầu ngàng chỉ nghĩ là tới gặp Lưu Phong để thông báo tình hình của Phúc thành, ai dè trời xui đất khiến thế nào lại gặp đúng lúc hắn đang tắm. Lại càng không ngờ định lực của nàng lại kém như vậy, mặc dù đã biết rõ Khuynh Thành sẽ tới mà vẫn không cưỡng lại được dục vọng của mình. Cũng còn may là khi Khuynh Thành đi vào nàng đã kịp chỉnh lại trang phục của mình.
"Ầy dà, chuyện tốt của lão tử bị ngươi phá mất rồi!"
Lưu phong cảm thấy có chút buồn bực, thân thể lại đang đòi hỏi chuyện tình dục một cách mãnh liệt.
"oh, thì ra sự tình là như vậy."
Khuynh Thành cũng cảm thấy sự tình có gì đó không bình thường nên vội nói:
Thì ra hai người đang bàn công việc, vậy bây giờ ta ra ngoài đã chút nữa sẽ quay lại."
Tiểu nha đầu làm mặt xấu trêu Lưu Phong rồi mới xoay người đi ra.
Lưu Phong đưa tay xoa mông Lý Hương Quân, vẻ mặt bực tức cằn nhằn:
"Chuyện hay như vậy mà bị ả nha đầu phá hỏng."
"Mỹ nhân tỷ tỷ, bây giờ chúng ta lại tiếp tục nhé?"
Lưu Phong không cam lòng cố vớt vát.
Lý Hương Quân mặc dù rất thích nhưng lúc này cũng đâu dám nên vội vàng nói:
"Phong nhi, bây giờ ta phải đi đã, sau này chúng ta còn có dịp."
Mặc dù Khuynh Thành không nói gì, nhưng trong lòng nàng ta chắc cũng có phỏng đoán chứ không lẽ gì lại lấy cớ rời đi vội vàng như thế.
Nghĩ vậy nên Lý Hương Quân cảm thấy có đôi chút phiền toái, quan hệ giữa nàng và Lưu Phong quả thật không biết nói như thế nào với hai nữ đệ tử đây.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, hay là người dùng tay đi?"
Lưu Phong chỉ chỉ xuống phía hạ thân của hắn. Đàn bà và đàn ông về dục tính không giống nhau, dục vọng của nữ nhân chỉ trong nháy mắt đã biến mất còn đàn ông thì ngược lại. Một khi đã bắt đầu thì rất khó để dừng lại.
Lý Hương Quân bụm miệng cười khúc khích, liếc mắt lườm Lưu Phong:
"Ngươi là tên đại sắc lang, quả thật là kẻ không biết xấu hổ, nếu còn tiếp tục thì ta."
"Mỹ nhân tỷ tỷ, theo ta thấy thì Khuynh Thành có lẽ đã đoán được ít nhiều, ta dứt khoát phải."
Lúc này Lưu Phong vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
"Không được, ta đi trước đây, chuyện này do ngươi gây ra, tự ngươi nghĩ biện pháp đi."
Vừa nói Lý Hương Quân vừa bước đi.
"Sư tôn, như thế nào lại ra nhanh vậy?"
Đúng cách của không xa, Khuynh Thành đang dùng nét mặt cười cười nhìn sư tôn của nàng, trên mặt nàng nở một nụ cười đầy thâm ý.
Lý Hương Quân đúng là kẻ có tật giật mình, trống ngực lại khua rộn ràng, hai má ửng hồng lên vội lấp liếm:
"Khuynh Thành, không phải ngươi nói là muốn gặp Lưu Phong có việc sao, còn không mau mau vào đi!"
Khuynh Thành cười cười đầy ẩn ý đi lại gần Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân vội cúi đầu càng nghĩ càng thấy xấu hổ không thôi, tự nhiên hai giọt nước mắt trào ra.
"Ha ha!"
Lý Hương Quân cố gượng cười để che dấu nhưng không thành công.
Khuynh Thành cười nói: " Sư tôn, người đi nhé, ta vào nói chuyện với tỷ phu một chút."
"Tỷ phu, tại sao ngươi vẫn chưa chịu mặc quần áo vào?"
Sau khi vào phòng, nàng phát hiện ra Lưu Phong vẫn nằm ườn ở trong hồ tắm, dáng điệu trông rất nhàn nhã.
"Tìm ta có chuyện gì, nói đi?"
Với kẻ vừa phá hỏng chuyên tốt của hắn, Lưu Phong có vẻ mặt rất khó coi.
Khuynh Thành hừ một tiếng rồi nói:
"Tỷ phu, vốn là ta có chuyện trọng yếu cần thương lượng với ngươi nhưng bây giờ ngươi hãy nói về quan hệ của ngươi và sư tôn ta trước đi!"
Nói xong câu này, Khuynh Thành tỏ ra rất nghiêm túc.
Lưu Phong lại không như vậy, hắn cười nói:
"Không có việc gì cả, mà cho dù là ta và sư tôn ngươi có việc gì cũng không cần ngươi quản."
Hiển nhiên Lưu Phong vẫn chưa tiêu hóa xong sự bực tức trong lòng.
"Hừ hừ"
Khuynh Thành cười lạnh vài tiếng lại nói:
"Tỷ phu, ngươi hãy nói thật cho ta biết, nếu ta không đến thì giữa ngươi và sư tôn ta sẽ xảy ra chuyện gì?Ngươi hãy thành thật trả lời, ta không phải kẻ ngốc, đừng nghĩ là ta không biết. Chỉ nhìn qua là thấy ngươi đang nói dối rồi."
Lưu Phong cũng hừ một tiếng:
"Chúng ta cho dù có làm cái gì cũng không cần phải báo cáo cho ngươi."
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi đi ra ngoài cho ta tắm!" Lưu Phong tức giận nói.
Khuynh Thành nghe vậy liền bĩu môi, nhìn thái độ tức giận của Lưu Phong, nàng biết là nàng đã phá hủy chuyện của hắn, làm sao hắn không tức cơ chứ.
Chỉ là nàng không biết là sư tôn liệu có giận nàng vì chuyện này không.
Sư tôn của nàng tại sao lại làm chuyện như vậy?
"Mặc kệ đi, dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi."
Khuynh Thành buồn bực lắc lắc đầu:
"Tỷ phu, ngươi hãy trả lời thẳng thắn đi, đến cùng là ngươi và sư tôn ta làm cái gì ở đây?"
"Nếu ngươi thực sự muốn biết, theo ta ngươi nên tự mình đi hỏi sư tôn của ngươi đi"
Thật ra Lưu Phong cũng không sợ nếu quan hệ giữa hắn và Lý Hương Quân bị mọi người phát giác, nhưng hắn cũng không muốn làm cho Lý Hương Quân bị rơi vào hoàn cảnh khó xử, nên cuối cùng hắn vẫn không trả lời mà đẩy sang phía Lý Hương Quân. Căn cứ theo tình huống hiện thời thì theo hắn, Khuynh Thành chưa biết hì cả, nàng ta mới chỉ suy luận, đoán già đoán non mà thôi.
Kỳ thật trước tình cảnh vừa rồi thì cho dù là kẻ ngu đi nữa cũng không thể nào không nghi ngờ.
"Được rồi tỷ phu, ngươi ngoan cố lắm. Cho dù ngươi mạnh miệng cãi nhưng ta dám chắc là ngươi đã khi dễ sư tôn của ta. Nếu không tại sao mặt của sư tôn lại đỏ lựng lên, trên ngực lại có vết nước?"
Lưu Phong cười nhạt một tiếng rồi nói:
"Những lời ác ý của ngươi ta không cần trả lời, nếu ngươi còn muốn biết là mình suy đoán đúng hay sai, theo ta ngươi cứ đi hỏi sư tôn là rõ nhất."
"Ta còn nhiều việc phải làm, thứ lỗi ta không tiễn."
Lưu Phong tỏ rõ ý muốn tiễn khách còn nói bồi thêm: "Khi đi ra nhớ khép cửa lại cho ta nhé!"
"Tỷ phu, sao người lại đối xử với nữ nhân thô tục như vậy. Không có tác phong của quý tộc."
Khuynh Thành đột nhiên bước lại gần vừa cười vừa nói:
"Tỷ phu, ta biết là ta đã phá hỏng chuyện tốt của người, hay là bây giờ ta thay thế sư tôn tắm cho ngươi nhé!"
Ở cùng Lưu Phong một chỗ lâu như vậy, Khuynh Thành đã học được rất nhiều điều, thật ra nàng cũng đã sớm chú ý tới hắn mà chưa có dịp.
"Do ta gây ra giờ ta phải bồi thường."
Nghĩ như vậy, Khuynh Thành liền bước vào hồ, không chờ Lưu Phong kịp có phản ứng, hai bàn tay nhỏ bé của nàng đã nắm lấy cây bổng bổng đang nóng như lửa của Lưu Phong.
"Tỷ phu, là ta sai rồi, ngươi đừng mắng ta nhé, giờ ta tình nguyện giúp ngươi để tạ tội."
Khuynh Thành dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Lưu Phong:
"Xin lỗi, ta thực sự không biết, nếu biết ta sẽ không tiến vào."
Lưu Phong không giận chỉ hừ một tiếng:
"Tạ tội, để ta xem ngươi làm gì để tạ tội đây?"
Một cô gái trẻ, tay cầm. đang khí huyết phương cương của một nam nhân, mọi người không cần nghĩ cũng hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu Lưu Phong làm cái chuyện đó với nàng thì hắn cũng chỉ như cầm thú. Khổ nỗi Lưu Phong lại là một kẻ mà ngay cả cầm thú hắn cũng không bằng.
"Tỷ phu, ngươi có cảm thấy thoải mái không?"
Khuynh Thành tựa hồ như không nhìn thấy mối nguy hiểm, ngược lại còn ngơ ngác hỏi Lưu Phong.
Lúc nay trong đầu Lưu Phong có hai luồng tư tưởng đang xung đột dữ dội, một bên đang hưởng thụ khoái cảm truyền đến từ hạ thân, một bên lại đang đấu tranh không biết có nên đè Khuynh Thành ra để làm chuyện kia hay không.
Cho dù xảy ra chuyện gì thì vẫn có thể kết luận là Lưu Phong ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Không thể được, nhất định phải chờ đến khi nàng ta kế thừa thánh linh đã.
"Ta khoái, nhanh nhanh một chút nữa đi."Lưu Phong bị kích thích đã đứng lên từ lúc nào, không thèm để ý đến thể diện chỉ huy tốc độ của Khuynh Thành.
Khuynh Thành cũng không làm cho Lưu Phong phải thất vọng, tốc độ được nàng nâng lên từ từ cuối cùng cũng đã đưa Lưu Phong đến cực khoái
Khuynh Thành khỏa hai tay vào trong nước để rửa rồi nói với Lưu Phong:
"Tỷ phu, ta đã thay sư tôn rồi nhé, đã bồi tội rồi giờ không quấy rầy ngươi nữa. Ngươi tắm đi, ta đi tìm sư tôn nói chuyện đây."
Nói xong nàng thản nhiên rời đi.
Lưu Phong cười không được mà khóc cũng không xong, vốn khi tới đỉnh cần kéo dài thêm một đoạn thời gian thì việc xuất tinh mới hết nhưng Khuynh Thành lại dừng ngay khi tới đỉnh làm cho hắn vẫn thấy bứt rứt.
Nhưng cũng cần nói lại là tại sao nha đầu kia cầm bảo bối đùa nghịch lâu như vậy mà không hề đỏ mặt, không thấy xấu hổ. Qủa thực không biết nên liệt nàng vào dạng gì nữa đây.
Nữ nhân cường hãn a!
Sự thật thì Lưu Phong nghĩ vậy cũng là oan uổng cho nàng, đừng thấy nàng cố tỏ vẻ nghiêm trang mà nghĩ như vậy.
Ngay khi Lưu Phong vừa phóng tinh thì nàng cũng cảm thấy đũng quần của nàng đã ươn ướt rồi.
"Sư tôn, hình như người có tâm sự?"
Khuynh Thành đẩy cửa phòng của Lý Hương Quân vừa bước vào vừa hỏi.
Lý Hương Quân đang ngồi ngơ ngẩn ngắm cảnh vật bên cạnh cửa sổ, đột nhiên nghe nàng hỏi vậy liền giật thót mình liền khỏa lấp:
"Khuynh Thành không phải ngươi nói là gặp Phong nhi có việc, sao lại tới đây?
"Tỷ phu vẫn còn đang tắm, lão nhân gia đừng để ý."
Khuynh Thành cười khanh khách nói: "Sư tôn, ta vừa rồi có hỏi tỷ phu là lúc nãy hai người đang làm gì? người có thể đoán xem hắn đã trả lời ra sao không?"
Lý Hương Quân thấy nói đến việc còn vấn vương trong lòng liền hỏi dồn:
"Hắn nói như thế nào?"
"Sư tôn, người tựa hồ như đang rất lo lắng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
Khuynh Thành chậm rãi kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn Lý Hương Quân. vừa cười vừa hỏi:
"Sư tôn, người hình như có chút khẩn trương."
"Tại sao ta lại phải khẩn trương?"
Tuy mạnh miệng nói vậy nhưng quả thật trong lòng nàng cũng có chút khẩn trương, lo lắng không biết tên Lưu Phong có đem quan hệ của bọn họ nói cho Khuynh Thành biết hay không.
Nếu hắn nói ra thì không biết mình phải làm sao bây giờ.
Không biết sau này dấu mặt vào đâu đây.
Dù sao, theo thứ bậc mà nói thì nàng cũng là cô gia, Lưu Phong là phu quân của hai đệ tử của nàng, nàng làm như vậy thật sự.
"Khuynh Thành, ngươi đừng chần chừ nữa, cuối cùng là hắn đã nói gì với ngươi?"
Thấy Khuynh Thành chần chừ không nói Lý Hương Quân nóng nảy hỏi dồn.
Khuynh Thành lần đầu tiên thấy sư tôn như vậy cũng không dám để nàng chờ đợi, mỉm cười ôn nhu nói:
"Thực ra Tỷ phu hắn cũng không có nói cái gì, hắn nói."
Khuynh Thành cố ý kéo dài thanh âm của nàng.
Lý Hương Quân cảm giác trái tim trong ngực nàng đập nhanh đến độ sắp văng ra ngoài, vội vàng lấy tay ôm ngực chăm chú lắng nghe.
Nàng và hai đệ tử quan hệ rất tốt, mặc cho Lưu Phong có nói thế nào, nàng cứ không thừa nhận là xong.
"Sư tôn, tỷ phu nói, nếu ta muốn biết chuyện gì thì cứ đi hỏi người."
Khuynh Thành mỉm cười thấp giọng nói:
"Sư tôn, ta thật sự rất muốn biết, người nói cho ta nghe đi."
Lý Hương Quân thở dài một hơi lại hỏi:
"Thật sự là hắn nói như vậy sao?"
"Đúng quả thật là tỷ phu hắn nói như vậy."
Khuynh Thành chỉ ngực Lý Hương Quân mập mờ nói:
"Sư tôn sẽ không vì tỷ phu mà vượt qua lễ giáo chứ?"
"Xú nha đầu, đây không phải là chuyện có thể nói đùa được."
Lý Hương Quân lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Sau khi hít thở thật sâu vài hơi, nàng lấy lại vẻ mặt của bề trên nói:
"Khuynh Thành, lần sau bất kể ngươi đi đến đâu, nhất định phải gõ cửa và chờ gia chủ cho phép ngươi mới được tiến vào.
Đừng như hôm nay, cứ tự tiện xông vào là rất không lễ phép ngươi biết không?"
/969
|