Thấy Lưu Phong quá ngông cuồng Phỉ Nhi trong lòng cảm thấy sợ hãy, vốn đang bị bao vây xung quanh lại ở trong địa bản của bọn chúng mà hắn lại ăn nói không khách khí như thế.
Hư trương thanh thế? Chắc chắn là vậy
"Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi cùng tiện nhân Phỉ Nhi đến đây thì không thể tha cho ngươi được" Hắn liền cười lạnh một tiếng rồi lập tức động thủ, lao đến trong tay cầm một vật quỷ dị. Trong nháy mắt xuất hiện một thanh hồng đoản đao. Đao khí mạnh mẽ chém thẳng tới Lưu Phong
Đối diện với công kích sắc bén của đối phương, Lưu Phong không suy nghĩ liền rút Hạo Thiên Kiếm ra.
Trong chớp mắt tốc độ của Hạo Thiên Kiếm bị đẩy lên cược điểm xuất một ám kim sắc ngăn cản đao khí của người nọ
Ngay lập tức, phía trước đại điện các đó không xa vang lên một tiếng kinh ngạc: "Thượng cổ thần binh Hạo Thiên kiếm? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thanh âm người nọ kéo theo một khí tức cường đại bao trùm. Phỉ Nhi cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt tái nhợt thân thể không ngừng run lên.
Đám thuộc hạ phia dưới của Phỉ Nhi trông rất tự nhiên
Hiển nhiên khí tức người này tập trung lên hai người Lưu Phong và Phỉ Nhi
Lưu Phong liền vận hành lực lượng nguyên anh trong người chống lại áp lực đang xâm thực này. Ngay sau đó từ tay xuất ra một cỗ lực lượng huớng đến Phỉ Nhi
Thấy Lưu Phong tương trợ mình, Phỉ Nhi cảm thấy áp lực giảm đi, sắc mặt cũng từ từ không phục lại vẻ bình thường.
"Tổ tiên tại hạ chỉ có một chữ "Tông"-!" Lưu Phong liền bớt cuồng vọng, thần sắc bình tĩnh nói.
"Ngươi họ Tông?"
Lưu Phong cười lớn: "Không sai, lão tử đúng là người họ Tông, ta là cháu đích tôn, ngươi còn không mau ra nghênh tiếp"
Phỉ Nhi ngây ra, hắn lúc nào lại đổi tên, liền hiểu ra được hắn muốn lợi dụng.
Từ đại điện rất nhanh truyền đến một thanh âm gầm rít: "Con người thật ngu xuẩn. Ngươi dám bỡn cợt thần linh chí cao vô thượng. Hôm nay ta nhất định cho ngươi cầu hình phi diệt" Thanh âm này chính là thần thủ hộ Phù Tang trong truyền thuyết.
Lưu Phong hiểu rõ thực lực bản thân mình, hắn bây giờ không còn giống như một tên tu chân bị tẩu hoả nhập ma mà gần đạt tới cảnh giới tiên nhân, chỉ là lực lượng bản thân so với thần linh thì chênh lệch quá lớn.
Không thể phủ nhận Thiên Chiếu Đại Thần trí tuệ vẫn còn kém công chúa nô tỳ một bậc, thấy Lưu Phong đùa bỡn mình liền nổi giận: "Tà Nguyên, giết tiểu tử đó cho ta, mang Hạo Thiên Kiếm trong tay tiểu tử đó lại đây." Nói đến thượng cổ thần binh Hạo Thiên kiếm giọng nói Thiên Chiếu không thể che đậy lại được sự tham lam. Thượng cổ thần binh này có sức hấp đẫn đổi với gã
Người bị gọi là Tà Nguyên thân thể xoay tròn, triểu khai mộ bộ phát quỷ dị tiến tới, trên đường không ngừng biến hoá ảo ảnh nhằm mê hoặc ánh mắt Lưu Phong
Lưu Phong hừ lanh, sắc mặt tỏ vẻ khinh thường. Tà nguyên tuy là hắc ám tu chân có tu vị rất cao nhưng đối với hắn vẫn không là gì.
Ngay lập tức, Lưu Phong huy vũ Hạo Thiên kiếm trong chớp mắt xuất ra vài đạo công kích vừa dễ dàng hoá giải kiếm khí vừa đánh tan ảo ảnh của Tà Nguyên.
Phía ngoài sân điện vang lên tiếng binh khí giao tranh, đám thuộc hạ của Phỉ Nhi đang chiến đấu với bọn thần xa thủ hộ.
Lưu Phong cũng không mấy quan tâm vì lúc này Tà Nguyên trước mặt hắn đột nhiên bạo phát lực lượng lên gấp bội.
Một đạo hồng đao khí hừng hực bay thẳng đến đỉnh đầu Lưu Phong.
Lưu Phong cảm thấy kiếm khí này hết sức cổ quái âm thầm nhíu mày, vội vàng thu kiếm kịp thời ngăn cản đạo công kích.
Tà Nguyệt cười quái dị, thân thể lơ lửng trên không trong tay vẫn nắm chặt đại đao cùng Lưu Phong đối trì. Bởi vì Lưu Phong vẫn chưa thi triểu toàn lực cho nên trong thời gian ngắn lực luợng hai ngươi tương đương.
"Chủ nhân, mau cứu chúng ta, chúng ta không trụ được nữa." Đám người Phỉ Nhi không thể chống cực được nữa liền la lớn cầu cứu Lưu Phong
Lưu Phong sắc mặt hơi đổi, thúc đẩy nguyên anh ám kim sắc mãnh liệt rồi hét lớn một tiếng, từ Hạo Thiên kiếm xuất ra một kiếm quang mạnh mẽ đánh nát đại đao trong tay Tà Nguyên
Tà Nguyệt hét lên một tiếng thảm thiết từ không trung rơi xuống, ngực đã bị Hạo Thiên Kiếm xuyên qua.
"Đáng chết, ngươi dám giết phó thân của ta, giết thủ hạ thần xa, ta sẽ không buông ta cho ngươi. Ta sẽ tự tay giết chết ngươi." Tà Nguyên bị giết nằm ngoài dự đoán của Thiên Chiếu càng làm hắn trở nên phẫn nộ, trong chốc lát cả thần xã bị cỗ sát khí cường đại bao trùm.
Bị khí tức của Thiên Chiếu bao phủ, thủ hộ thần xã trong nháy mắt được gia tăng lực lượng chiến đấu. Còn hắc ám võ sĩ cùng thuộc hạ Phỉ Nhi bị ảnh hưởng của cỗ tức khí, không những tâm chí giao động mà cả chiến lực cũng giảm xuống không ít. Thế cục liền xoay chuyển, xung quay không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, hơn hai trăm sĩ tử của Phỉ Nhi bây giờ đã chết hơn nửa.
Lưu Phong hét lớn lao vào vòng chiến, Hạo Thiên Kiếm không ngừng phát uy nhanh chóng giảm đi áp lực trên mọi người. Trong một thời gian ngắn khí tức Thiên Chiếu vẫn tập trung lên người Lưu Phong khiến hắn phải tập trung tinh thần đối phó không thể phá được khí tức trên thần xã hộ vệ
Phỉ Nhi công chúa lo lắng liếc mắt nhìn Lưu Phong, liền ra sức phát huy hết sở học toàn lực giết hết thần xa hộ vệ xung quanh.
Từ bốn phía không ngừng phát lên tiếng kêu thảm thiết, người chết ngày càng nhiều.
Kỳ quái là những người này sau khi chết thân thể liền lập tức hoá thành một đạo khói đen biến mất vô cùng quỷ dị.
Chiến đấu đến giờ, thuộc hạ của Phỉ Nhi còn chưa đến năm mươi người, phe hắc ám võ sĩ Lưu Phong còn lại mười mấy người tạo nên một thế cục hết sức bất lợi. .
Lưu Phong cũng rất lo lắng nhưng đối phó với Thiên Chiếu không hề dễ dàng, hắn đã vận dụng lực lượng hai nguyên anh nhưng cũng chỉ có thể đấu ngang với Thiên Chiếu.
Mặc dù Thiên Chiếu cùng Lưu Phong chưa đối đầu nhưng khí thế hai người tranh đoạt không kém một cuộc chiến sinh tử.
Lưu Phong cũng không vội vàng thôi phát lực lượng bởi vì hắn biết Thiên Chiếu cũng như hắn bảo lưu lại một ít lực lượng cho nên chưa muốn bộc lộ thực lực của mình.
. =
Kinh đô, Thiên Thượng Nhân Gian
Dưới màn đêm, Trương Mỹ Nhân chưa ngủ mà đứng bên cửa sổ. Nhìn ánh trăng liền nhíu mày tự hồ như nghĩ đến cái gì
Một lát sau nàng ta mới định thần lại, thở dài một tiếng tự thị: "Phong Nhi, ngươi có khoẻ không?" Sắc mặt tựa như một thiếu nữ hồi xuân bình thường khác xa với dáng vẻ xà hạt tiên tử nổi danh.
"A a, Tứ muội, không ngờ ngươi một ngày cũng biến thành hoa si-!" Từ trong màn đêm đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc đầy vẻ châm chọc
Trương Mỹ Nhân thân thể khẽ run lên, nhìn về phía giọng nói phát ra thấy Nghê Thường không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa sổ, sắc mặt chết nhạo đang nhìn mình
"Tam tỷ. , ngươi đến từ lúc nào?" Trương Mỹ Nhân nhìn thấy Nghê Thường-hữu ta hân hỉ, hựu hữu ta bất tri (không biết nên vui hay nên buồn). Sự tình lần trước khiến tâm tình nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu
"Đến cũng được một lúc rồi." Nghê Thường tỏ vẻ hứng thú, ánh mắt mập mờ nhìn Trương Mỹ Nhân, cười nói: "Tứ muội, chúc mừng ngươi đã biến thành hoa si-!"
Trương Mỹ Nhân nghe thấy sắc mặt ửng đỏ thẹn thùng, cúi đầu nói: "Tam tỷ, ngươi nói gì vậy?"
Nghê Thường nhảy qua cửa sổ, kèo Trương Mỹ Nhân lại gần rồi thấp giọng cười nói: "Ha ha, đúng là hoa si, tình lang mới đi vài ngày mà ngươi đã tưởng nhớ không thôi"
Trương Mỹ Nhân thầm thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy trống trải. Do dự một lúc rồi lấy hết dững khí, thấp giọng nói: "Tam tỷ, ta xin lỗi."
Nghê Thương vội vàng cắt lời nàng ta nói: "Tứ muội ngươi nói gì vậy? Sao lại xin lỗi. nam hoan nữ ái là chuyện bình thường. Muội và Phong Nhi yêu nhau, trong lòng ta cũng cảm thấy vui vẻ. Chuyện lần trước tỷ mới phải xin lỗi muội, đến bây giờ tỷ trong lòng cũng không có trách hận gì muội nữa. Sự tình lần trước phát sinh do quá đột nguội khiến tỷ trong thời gian ngắn chưa thể tiếp nhận được, bây giờ thì đã thông suốt rồi"
Dừng một lát rồi Nghê Thường tiếp tục nói: "Tứ muội, chúng ta sau này sẽ mãi là tỷ muội, người cũng sẽ trở thành thê tử của Phong Nhi"
Nghe thấy Nghê Thường nói như vậy Trương Mỹ Nhân cũng cảm thấy thoải mái hơn, theo lời Nghê Thường nói nói thì nàng ta đã nghĩ thông suốt mọi chuyện
Nghê Thường vốn đã thông suốt nghe thấy Trương Mỹ Nhân nói vậy lại càng quyết tâm.
"Tam tỷ, người nghĩ như vậy thật sự quá tốt, sau này tỷ muội chúng ta. nhưng còn nhị tỷ với địa tỷ" Trương Mỹ Nhân là một người phụ nữ trọng tình cảm nhất là tình cảm của bốn tỷ muộn.
Nghê Thường biết trong lòng Trương Mỹ Nhân lo lắng điều gì liền mỉm cười nói: "Tứ muội, ngươi không cần lo lắn, di nương của Phong Nhi đã nói cả bốn tỷ muội chúng ta sẽ đều là thê tử của Phong Nhi"
Trương Mỹ Nhân kinh hãi liền hỏi: "Là Thu Sương tỷ nói?"
"Đúng vậy, chính nàng ta đã nói cho ta, ngươi hẳn cũng đã gặp chẳng lẽ nàng ta lại không nói cho ngươi biết sao?" Nghê Thường liền nói tiếp "Thu Sương tỷ là người rất lợi hại, lời nàng ta nói ra chắc chắn không sai" Nghê Thường vốn định trực tiếp đến Phúc Thành nói trước với Lưu Phong nhưng đi được nửa đường thì quyết định nên nói với Trương Mỹ Nhân bởi vì từ khi đã nghĩ thông suốt thì trong lòng nàng cảm thấy rất áy náy với sư muội của mình.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy liền vui vẻ nói: "Nếu như vậy thì quả thật quá tốt, tam tỷ ngươi cũng đã tu thành nguyên anh"
"Đúng vậy, đại tỷ, nhị tỷ cũng đã tu thành nguyên anh"
"Hừm-!"
Trong lúc hai tỷ muội đang nói chuyện vui vẻ thì từ bên ngoài truyền đến một thanh âm tức giận
"Ai?" Trương Mỹ Nhân biến sắc quay đầu lại thì đã thầy Mộ Dung phu nhân vẻ mặt lạnh lùng đứng ngoài cửa.
"Phu nhân, nửa đêm canh ba sao người còn ở đây làm gì" Trương Mỹ Nhân tỏ vẻ không vui hỏi.
Mộ Dung phu nhân cũng không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt kinh thường nhìn hai người Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân.
"Phu nhân chẳng lẽ bị câm rồi hay là bị mông du?" Trương Mỹ Nhân hừm lạnh một tiếng.
Nghê Thường cũng có chút biến sắc, thầm suy nghĩ Mộ Dung phu nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
"Hai vị sư tôn thật đối tốt với Lưu Phong. Đúng là vị sư tôn tốt, chẳng những vừa làm sư tôn mà bây giờ ngay cả thê tử cũng muốn làm đúng là truyện lạ trong thiên hạ" Mộ Dung phu nhân khinh miệt nói: "Ta nghĩ hai ngươi đều là tiên tử có danh tiếng trong giới tu chân lẽ nào lại không biết xấu hổ. Hai ngươi tuổi cũng không nhỏ chẳng lẽ không nghĩ đến tương lai của Lưu Phong? Chỗ đứng của hắn sau này trong giới tu chân sẽ như thế nào?" Mộ Dung phu nhân ở Phúc Thành vỗn đã bị Lưu Phong thuyết phục, đối với chuyện Trương Mỹ Nhân cũng không muốn can thiệp.
Nhưng nàng vạn lần không thể ngờ rằng cả bốn vị sư tôn đều muốn trở thành thê tử của hắn.
Vốn đã nhin nhưng giờ không thể nhẫn nhịn nữa
Chuyện này đã hoàn toàn vượt quá phẩm hạnh của Mộ Dung phu nhân.
Nghê Thường nghe vậy sắc mặt đại biến, lạnh lùng nói: "Ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện?"
Mộ Dung phu nhân lạnh lung nói: "Không thể nói là nghe lén được, chẳng qua là trùng hợp mà thôi. Chẳng lẽ ta lại phải đi nghe lén chuyện hai người sao? Mà hai ngươi ngay cả một chút phẩm hạnh cũng không có.".
Trương Mỹ Nhân đang định lên tiếng thì Nghê Thường nói: "Mộ Dung phu nhân, ta biết ngươi là mẫu thân của Uyển Nhi, Phong Nhi cũng coi ngươi như trượng mẫu. Nhưng ta nghĩ chuyện ngươi không thể quản được?"
"Đúng, chuyện của bọn ta không cần ngươi quản? Trương Mỹ Nhân cũng lạnh nhạt nói.
Hư trương thanh thế? Chắc chắn là vậy
"Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi cùng tiện nhân Phỉ Nhi đến đây thì không thể tha cho ngươi được" Hắn liền cười lạnh một tiếng rồi lập tức động thủ, lao đến trong tay cầm một vật quỷ dị. Trong nháy mắt xuất hiện một thanh hồng đoản đao. Đao khí mạnh mẽ chém thẳng tới Lưu Phong
Đối diện với công kích sắc bén của đối phương, Lưu Phong không suy nghĩ liền rút Hạo Thiên Kiếm ra.
Trong chớp mắt tốc độ của Hạo Thiên Kiếm bị đẩy lên cược điểm xuất một ám kim sắc ngăn cản đao khí của người nọ
Ngay lập tức, phía trước đại điện các đó không xa vang lên một tiếng kinh ngạc: "Thượng cổ thần binh Hạo Thiên kiếm? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thanh âm người nọ kéo theo một khí tức cường đại bao trùm. Phỉ Nhi cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt tái nhợt thân thể không ngừng run lên.
Đám thuộc hạ phia dưới của Phỉ Nhi trông rất tự nhiên
Hiển nhiên khí tức người này tập trung lên hai người Lưu Phong và Phỉ Nhi
Lưu Phong liền vận hành lực lượng nguyên anh trong người chống lại áp lực đang xâm thực này. Ngay sau đó từ tay xuất ra một cỗ lực lượng huớng đến Phỉ Nhi
Thấy Lưu Phong tương trợ mình, Phỉ Nhi cảm thấy áp lực giảm đi, sắc mặt cũng từ từ không phục lại vẻ bình thường.
"Tổ tiên tại hạ chỉ có một chữ "Tông"-!" Lưu Phong liền bớt cuồng vọng, thần sắc bình tĩnh nói.
"Ngươi họ Tông?"
Lưu Phong cười lớn: "Không sai, lão tử đúng là người họ Tông, ta là cháu đích tôn, ngươi còn không mau ra nghênh tiếp"
Phỉ Nhi ngây ra, hắn lúc nào lại đổi tên, liền hiểu ra được hắn muốn lợi dụng.
Từ đại điện rất nhanh truyền đến một thanh âm gầm rít: "Con người thật ngu xuẩn. Ngươi dám bỡn cợt thần linh chí cao vô thượng. Hôm nay ta nhất định cho ngươi cầu hình phi diệt" Thanh âm này chính là thần thủ hộ Phù Tang trong truyền thuyết.
Lưu Phong hiểu rõ thực lực bản thân mình, hắn bây giờ không còn giống như một tên tu chân bị tẩu hoả nhập ma mà gần đạt tới cảnh giới tiên nhân, chỉ là lực lượng bản thân so với thần linh thì chênh lệch quá lớn.
Không thể phủ nhận Thiên Chiếu Đại Thần trí tuệ vẫn còn kém công chúa nô tỳ một bậc, thấy Lưu Phong đùa bỡn mình liền nổi giận: "Tà Nguyên, giết tiểu tử đó cho ta, mang Hạo Thiên Kiếm trong tay tiểu tử đó lại đây." Nói đến thượng cổ thần binh Hạo Thiên kiếm giọng nói Thiên Chiếu không thể che đậy lại được sự tham lam. Thượng cổ thần binh này có sức hấp đẫn đổi với gã
Người bị gọi là Tà Nguyên thân thể xoay tròn, triểu khai mộ bộ phát quỷ dị tiến tới, trên đường không ngừng biến hoá ảo ảnh nhằm mê hoặc ánh mắt Lưu Phong
Lưu Phong hừ lanh, sắc mặt tỏ vẻ khinh thường. Tà nguyên tuy là hắc ám tu chân có tu vị rất cao nhưng đối với hắn vẫn không là gì.
Ngay lập tức, Lưu Phong huy vũ Hạo Thiên kiếm trong chớp mắt xuất ra vài đạo công kích vừa dễ dàng hoá giải kiếm khí vừa đánh tan ảo ảnh của Tà Nguyên.
Phía ngoài sân điện vang lên tiếng binh khí giao tranh, đám thuộc hạ của Phỉ Nhi đang chiến đấu với bọn thần xa thủ hộ.
Lưu Phong cũng không mấy quan tâm vì lúc này Tà Nguyên trước mặt hắn đột nhiên bạo phát lực lượng lên gấp bội.
Một đạo hồng đao khí hừng hực bay thẳng đến đỉnh đầu Lưu Phong.
Lưu Phong cảm thấy kiếm khí này hết sức cổ quái âm thầm nhíu mày, vội vàng thu kiếm kịp thời ngăn cản đạo công kích.
Tà Nguyệt cười quái dị, thân thể lơ lửng trên không trong tay vẫn nắm chặt đại đao cùng Lưu Phong đối trì. Bởi vì Lưu Phong vẫn chưa thi triểu toàn lực cho nên trong thời gian ngắn lực luợng hai ngươi tương đương.
"Chủ nhân, mau cứu chúng ta, chúng ta không trụ được nữa." Đám người Phỉ Nhi không thể chống cực được nữa liền la lớn cầu cứu Lưu Phong
Lưu Phong sắc mặt hơi đổi, thúc đẩy nguyên anh ám kim sắc mãnh liệt rồi hét lớn một tiếng, từ Hạo Thiên kiếm xuất ra một kiếm quang mạnh mẽ đánh nát đại đao trong tay Tà Nguyên
Tà Nguyệt hét lên một tiếng thảm thiết từ không trung rơi xuống, ngực đã bị Hạo Thiên Kiếm xuyên qua.
"Đáng chết, ngươi dám giết phó thân của ta, giết thủ hạ thần xa, ta sẽ không buông ta cho ngươi. Ta sẽ tự tay giết chết ngươi." Tà Nguyên bị giết nằm ngoài dự đoán của Thiên Chiếu càng làm hắn trở nên phẫn nộ, trong chốc lát cả thần xã bị cỗ sát khí cường đại bao trùm.
Bị khí tức của Thiên Chiếu bao phủ, thủ hộ thần xã trong nháy mắt được gia tăng lực lượng chiến đấu. Còn hắc ám võ sĩ cùng thuộc hạ Phỉ Nhi bị ảnh hưởng của cỗ tức khí, không những tâm chí giao động mà cả chiến lực cũng giảm xuống không ít. Thế cục liền xoay chuyển, xung quay không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, hơn hai trăm sĩ tử của Phỉ Nhi bây giờ đã chết hơn nửa.
Lưu Phong hét lớn lao vào vòng chiến, Hạo Thiên Kiếm không ngừng phát uy nhanh chóng giảm đi áp lực trên mọi người. Trong một thời gian ngắn khí tức Thiên Chiếu vẫn tập trung lên người Lưu Phong khiến hắn phải tập trung tinh thần đối phó không thể phá được khí tức trên thần xã hộ vệ
Phỉ Nhi công chúa lo lắng liếc mắt nhìn Lưu Phong, liền ra sức phát huy hết sở học toàn lực giết hết thần xa hộ vệ xung quanh.
Từ bốn phía không ngừng phát lên tiếng kêu thảm thiết, người chết ngày càng nhiều.
Kỳ quái là những người này sau khi chết thân thể liền lập tức hoá thành một đạo khói đen biến mất vô cùng quỷ dị.
Chiến đấu đến giờ, thuộc hạ của Phỉ Nhi còn chưa đến năm mươi người, phe hắc ám võ sĩ Lưu Phong còn lại mười mấy người tạo nên một thế cục hết sức bất lợi. .
Lưu Phong cũng rất lo lắng nhưng đối phó với Thiên Chiếu không hề dễ dàng, hắn đã vận dụng lực lượng hai nguyên anh nhưng cũng chỉ có thể đấu ngang với Thiên Chiếu.
Mặc dù Thiên Chiếu cùng Lưu Phong chưa đối đầu nhưng khí thế hai người tranh đoạt không kém một cuộc chiến sinh tử.
Lưu Phong cũng không vội vàng thôi phát lực lượng bởi vì hắn biết Thiên Chiếu cũng như hắn bảo lưu lại một ít lực lượng cho nên chưa muốn bộc lộ thực lực của mình.
. =
Kinh đô, Thiên Thượng Nhân Gian
Dưới màn đêm, Trương Mỹ Nhân chưa ngủ mà đứng bên cửa sổ. Nhìn ánh trăng liền nhíu mày tự hồ như nghĩ đến cái gì
Một lát sau nàng ta mới định thần lại, thở dài một tiếng tự thị: "Phong Nhi, ngươi có khoẻ không?" Sắc mặt tựa như một thiếu nữ hồi xuân bình thường khác xa với dáng vẻ xà hạt tiên tử nổi danh.
"A a, Tứ muội, không ngờ ngươi một ngày cũng biến thành hoa si-!" Từ trong màn đêm đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc đầy vẻ châm chọc
Trương Mỹ Nhân thân thể khẽ run lên, nhìn về phía giọng nói phát ra thấy Nghê Thường không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa sổ, sắc mặt chết nhạo đang nhìn mình
"Tam tỷ. , ngươi đến từ lúc nào?" Trương Mỹ Nhân nhìn thấy Nghê Thường-hữu ta hân hỉ, hựu hữu ta bất tri (không biết nên vui hay nên buồn). Sự tình lần trước khiến tâm tình nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu
"Đến cũng được một lúc rồi." Nghê Thường tỏ vẻ hứng thú, ánh mắt mập mờ nhìn Trương Mỹ Nhân, cười nói: "Tứ muội, chúc mừng ngươi đã biến thành hoa si-!"
Trương Mỹ Nhân nghe thấy sắc mặt ửng đỏ thẹn thùng, cúi đầu nói: "Tam tỷ, ngươi nói gì vậy?"
Nghê Thường nhảy qua cửa sổ, kèo Trương Mỹ Nhân lại gần rồi thấp giọng cười nói: "Ha ha, đúng là hoa si, tình lang mới đi vài ngày mà ngươi đã tưởng nhớ không thôi"
Trương Mỹ Nhân thầm thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy trống trải. Do dự một lúc rồi lấy hết dững khí, thấp giọng nói: "Tam tỷ, ta xin lỗi."
Nghê Thương vội vàng cắt lời nàng ta nói: "Tứ muội ngươi nói gì vậy? Sao lại xin lỗi. nam hoan nữ ái là chuyện bình thường. Muội và Phong Nhi yêu nhau, trong lòng ta cũng cảm thấy vui vẻ. Chuyện lần trước tỷ mới phải xin lỗi muội, đến bây giờ tỷ trong lòng cũng không có trách hận gì muội nữa. Sự tình lần trước phát sinh do quá đột nguội khiến tỷ trong thời gian ngắn chưa thể tiếp nhận được, bây giờ thì đã thông suốt rồi"
Dừng một lát rồi Nghê Thường tiếp tục nói: "Tứ muội, chúng ta sau này sẽ mãi là tỷ muội, người cũng sẽ trở thành thê tử của Phong Nhi"
Nghe thấy Nghê Thường nói như vậy Trương Mỹ Nhân cũng cảm thấy thoải mái hơn, theo lời Nghê Thường nói nói thì nàng ta đã nghĩ thông suốt mọi chuyện
Nghê Thường vốn đã thông suốt nghe thấy Trương Mỹ Nhân nói vậy lại càng quyết tâm.
"Tam tỷ, người nghĩ như vậy thật sự quá tốt, sau này tỷ muội chúng ta. nhưng còn nhị tỷ với địa tỷ" Trương Mỹ Nhân là một người phụ nữ trọng tình cảm nhất là tình cảm của bốn tỷ muộn.
Nghê Thường biết trong lòng Trương Mỹ Nhân lo lắng điều gì liền mỉm cười nói: "Tứ muội, ngươi không cần lo lắn, di nương của Phong Nhi đã nói cả bốn tỷ muội chúng ta sẽ đều là thê tử của Phong Nhi"
Trương Mỹ Nhân kinh hãi liền hỏi: "Là Thu Sương tỷ nói?"
"Đúng vậy, chính nàng ta đã nói cho ta, ngươi hẳn cũng đã gặp chẳng lẽ nàng ta lại không nói cho ngươi biết sao?" Nghê Thường liền nói tiếp "Thu Sương tỷ là người rất lợi hại, lời nàng ta nói ra chắc chắn không sai" Nghê Thường vốn định trực tiếp đến Phúc Thành nói trước với Lưu Phong nhưng đi được nửa đường thì quyết định nên nói với Trương Mỹ Nhân bởi vì từ khi đã nghĩ thông suốt thì trong lòng nàng cảm thấy rất áy náy với sư muội của mình.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy liền vui vẻ nói: "Nếu như vậy thì quả thật quá tốt, tam tỷ ngươi cũng đã tu thành nguyên anh"
"Đúng vậy, đại tỷ, nhị tỷ cũng đã tu thành nguyên anh"
"Hừm-!"
Trong lúc hai tỷ muội đang nói chuyện vui vẻ thì từ bên ngoài truyền đến một thanh âm tức giận
"Ai?" Trương Mỹ Nhân biến sắc quay đầu lại thì đã thầy Mộ Dung phu nhân vẻ mặt lạnh lùng đứng ngoài cửa.
"Phu nhân, nửa đêm canh ba sao người còn ở đây làm gì" Trương Mỹ Nhân tỏ vẻ không vui hỏi.
Mộ Dung phu nhân cũng không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt kinh thường nhìn hai người Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân.
"Phu nhân chẳng lẽ bị câm rồi hay là bị mông du?" Trương Mỹ Nhân hừm lạnh một tiếng.
Nghê Thường cũng có chút biến sắc, thầm suy nghĩ Mộ Dung phu nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
"Hai vị sư tôn thật đối tốt với Lưu Phong. Đúng là vị sư tôn tốt, chẳng những vừa làm sư tôn mà bây giờ ngay cả thê tử cũng muốn làm đúng là truyện lạ trong thiên hạ" Mộ Dung phu nhân khinh miệt nói: "Ta nghĩ hai ngươi đều là tiên tử có danh tiếng trong giới tu chân lẽ nào lại không biết xấu hổ. Hai ngươi tuổi cũng không nhỏ chẳng lẽ không nghĩ đến tương lai của Lưu Phong? Chỗ đứng của hắn sau này trong giới tu chân sẽ như thế nào?" Mộ Dung phu nhân ở Phúc Thành vỗn đã bị Lưu Phong thuyết phục, đối với chuyện Trương Mỹ Nhân cũng không muốn can thiệp.
Nhưng nàng vạn lần không thể ngờ rằng cả bốn vị sư tôn đều muốn trở thành thê tử của hắn.
Vốn đã nhin nhưng giờ không thể nhẫn nhịn nữa
Chuyện này đã hoàn toàn vượt quá phẩm hạnh của Mộ Dung phu nhân.
Nghê Thường nghe vậy sắc mặt đại biến, lạnh lùng nói: "Ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện?"
Mộ Dung phu nhân lạnh lung nói: "Không thể nói là nghe lén được, chẳng qua là trùng hợp mà thôi. Chẳng lẽ ta lại phải đi nghe lén chuyện hai người sao? Mà hai ngươi ngay cả một chút phẩm hạnh cũng không có.".
Trương Mỹ Nhân đang định lên tiếng thì Nghê Thường nói: "Mộ Dung phu nhân, ta biết ngươi là mẫu thân của Uyển Nhi, Phong Nhi cũng coi ngươi như trượng mẫu. Nhưng ta nghĩ chuyện ngươi không thể quản được?"
"Đúng, chuyện của bọn ta không cần ngươi quản? Trương Mỹ Nhân cũng lạnh nhạt nói.
/969
|