"Tứ muội nói hạ thân nam nhân đều giống động vật." Nghê Thường liếc mắt nhìn đũng quần Lưu Phong, mỉm cười: "Nếu về sau ngươi còn hoa tâm, ta liền bóp nát của ngươi. Đồ quái đản, để xem ngươi về sau phong lưu như thế nào. Tốt lắm, lúc này cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về nghỉ ngơi. Lá thư này của Đình Nhi, ngươi cứ từ từ mà xem. Ngày mai, ta sẽ lại tìm ngươi." Nói xong câu đó, Nghê Thường xoay người bước đi.
"Tam sư tôn, thế này sẽ có tai nạn chết người đó". Nhìn theo bóng dáng Nghê Thường, Lưu Phong bất mãn kêu một tiếng.
"Phong nhi, ngươi không sao chứ". Nghê Thường vừa mới đi khỏi, Lí Hương Quân liền từ trong bụi hoa bên cạnh nhảy ra ôm lấy Lưu Phong thân thiết hỏi han.
"Như thế nào ngươi đến đây?" Lưu Phong buồn bực hỏi han.
"Thời điểm ngươi đuổi theo, ta liền lặng lẽ đi sau lưng ngươi, thật ko ngờ, lần đầu tiên giả trang người lại, lại bị chính chủ nhân bắt gặp" Lý Hương Quân lúc này cũng đầy xấu hổ, thật ko biết về sau sẽ đối mặt với Nghê Thường như thế nào.
"Còn đau ko?"
Hai tay Lý Hương Quân vuốt ve đũng quần của Lưu Phong, lại bị hắn kiên quyết ngăn lại: "Ko được, ko được đụng."Tục ngữ nói: bị rắn cắn một lần, thì mười năm sau vẫn sợ bụi rậm. Lưu Phong lúc này cũng đã e sợ tay của nữ nhân.
Một hồi lâu sau, Lưu Phong mới trở lại bình thường, lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà vẫn sợ, may mà là hắn, chứ để tên nam nhân khác, phỏng chừng tám phần đều mắc bệnh liệt dương rồi.
Bất quá, nói đi thì phải nói lại, ngoại trừ hắn, Nghê Thường cũng ko có khả năng làm vậy đối với nam nhân khác.
"Tứ sư tôn a, một câu của người, làm khổ ta "Lưu Phong buồn bực, nghĩ thầm, lần sau nếu gặp lại nàng, nhất định phải làm cho nàng lê lết.
Phong nhi, ko sao chứ?" Lý Hương Quân đưa tay vuốt ve má của hắn, nhẹ nhàng nói: "Tam sư tôn của ngươi cũng thật là. xuống tay thật độc ác, vạn nhất lỡ hỏng bảo bối kia thì sao? Về sau phải làm sao bây giờ?"
"Còn nói nữa, ngươi mới là đầu sỏ chân chính, ta là người chịu nạn thay "Nói đến việc này, Lưu Phong cảm thấy có chút oan ức, chuyện giả danh này, hoàn toàn là do một tay Lý Hương Quân làm, tuy nhiên hắn cũng có phần trong đó, tránh làm sao cho thoát.
Lý Hương Quân hừ một tiếng, rồi nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa, là ta sai được chưa. Đúng rồi, tam sư tôn ko phải đã đưa cho ngươi một phong thơ sao?"
Lưu Phong lúc này mới nhớ ra, vội vàng móc phong thơ trong ngực, hắn nhất thời ngây ngất "Thiên chỉ hạc! "Lúc Nghê Thường đưa thư, hạ thân của hắn đau muốn chết, hai mắt khép hờ, vốn ko chú ý đến hình dáng phong thơ này. Lần này vừa thấy, lại là Thiên Chỉ Hạc, hắn nhất thời ngây người.
Lý Hương Quân nhìn thần sắc thất thường của Lưu Phong, vội vàng khẩn trương đỡ lấy hắn nói: "Phong nhi, xảy ra chuyện gì? Thiên Chỉ Hạc là gì?"
Lưu Phong phục hồi tinh thần, cẩn thận quan sát Thiên Chỉ Hạc trong tay, toàn thân bất chợt run lên. Ko còn nghi ngờ gì nữa, cả thế giới này ko thể có người gấp được Thiên Chỉ Hạc, cho dù có giảng dạy chuẩn cỡ nào, bọn họ cũng ko làm được. Dù sao thì Lưu Phong cũng chưa từng thấy qua.
"Thư này. Phong thư này xếp thành Thiên Chỉ Hạc."Lưu Phong kích động hướng đến Lý Hương Quân giải thích.
Lý Hương Quân vẫn còn đang mờ mịt: "Cũng rất đặc biệt."Hiển nhiên đây cũng là lần đầu nàng nhìn thấy Thiên Chỉ Hạc.
Đối với Lưu Phong mà nói, Thiên Chỉ Hạc này ko chỉ có hình dáng đặc thù, đây là một tín hiệu, Đình nhi đã cho hắn một tín hiệu.
"Ko trách được tam sư tôn, Đình nhi đã dặn, khi ta nhìn thấy phong thư này sẽ minh bạch."Lưu Phong tự thì thào, có chút hưng phấn la lên: "Là nàng, thật sự là Đình nhi, là Đình nhi."Lưu Phong cơ bản đã có thể khẳng định, Đình nhi cũng xuyên việt qua. Đương nhiên, tuy chưa thể xác định hoàn toàn, Lưu Phong còn cần phải xem nội dung bên trong, để xác thật sự việc.
Lý Hương Quân khẽ nhíu mày, đối với hành động điên cuồng của Lưu Phong có chút khó hiểu, chỉ là một phong thư thôi, có gì mà cao hứng thế?
"Mỹ nhân tỷ tỷ, là Đình nhi, là Đình nhi."Lưu Phong kích động nắm tay Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân càng nghe càng khó hiểu, ko phải Nghê Thường đã sớm nói là Đình nhi sẽ viết thư cho hắn. chẳng lẽ. chẳng lẽ vết thương bên dưới ảnh hưởng đến bộ não?
Lý Hương Quân có chút khẩn trương hỏi: "Phong nhi, có sao ko?"
"Tốt lắm, cho đến giờ chưa từng cảm thấy tốt đến như vậy."Lưu Phong kiên định hồi đáp.
"Ngươi xác định ngươi hiện tại rất bình thường rất thanh tỉnh?" Lý Hương Quân lại tiếp tục hỏi.
"Uhm!" Lưu Phong thật sự gật đầu, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta rất thanh tỉnh, phi thường thanh tỉnh" Nói xong, Lưu Phong liền mở Thiên Chỉ Hạc ra, chuẩn bị đọc nội dung bên trong.
"Bảo bối, khi anh nhìn thấy Thiên Chỉ Hạc này, em nghĩ anh sẽ minh bạch một ít. Không sai, em là Đình nhi, là bảo bối của anh. Còn nhớ không, lần đầu gấp Thiên Chỉ Hạc, là lúc anh ngồi ở hồ nước trường tự tay dạy cho em. Em phải học đến nửa ngày mới nhớ được. Anh còn nói em ko khéo tay, em đã đánh anh. Bảo bối, còn nhớ lúc đó chúng ta thân thiết như thế nào không? Đi vào thế giới này lâu như vậy, hôm nay rốt cục em đã có thể gọi anh như thế."Xem đến đây, Lưu Phong đã có thể khẳng định đây chính là người con gái mà hắn yêu thương ở kiếp trước. Đình nhi cũng xuyên việt, nói cách khác, Đình nhi chết sau hắn, là tự tử. May mắn thay, ông trời đã cho họ gặp lại nhau tại cái thế giới lạ lẫm này.
"Bảo bối, anh trước tiên đừng kích động, kì thật sự tình so với sự tưởng tượng của anh còn tốt hơn vậy, hiện tại em. sau đây em. kỳ thật em cũng ko biết giải thích với anh như thế nào nữa, tóm lại là tình huống có chút phức tạp, nếu có cơ hội, em sẽ gặp mặt anh để giải thích rõ ràng."
Xem đển đây, Lưu Phong ko khỏi nhíu mày, lời này của Đình nhi là ý gì? Chẳng lẽ nàng còn có ẩn tình khác?
"Bảo bối, không cần phải đoán, cũng đừng nghĩ loạn, mặc kệ là gì, em vẫn là Đình nhi mà anh yêu. Có một số việc ko tiện nói rõ trong thư, em hiện tại muốn nói cho anh biết, em là Đình nhi. Còn sự tình, chờ chúng ta gặp mặt rồi sẽ nói sau. Đúng rồi, sau khi xem thư, anh không cần phải tìm đến em, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đại hội tu chân. Em có một số việc cần xử lý"
Dừng bút. Mãi mãi là Đình nhi yêu dấu của anh!
"Ha ha ha. lão tặc thiên, lần này làm tốt lắm, làm cho Đình nhi cũng trở lại bên cạnh ta."Lưu Phong hiểu rõ ý tứ trong thơ, dù vẫn còn điểm đáng ngờ, nhưng có một việc ko thể nghi ngờ, đó là Đình nhi đã thật sự xuyên việt. Vẫn còn là người con gái hắn yêu kiếp trước.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng biết ko? Là Đình nhi, nàng ấy cũng đến đây, ta rất cao hứng, thật sự rất cao hứng."Lưu Phong kích động điên cuồng, nắm lấy tay của Lý Hương Quân.
"Ngươi làm ta đau."Không biết vì cái gì, nhìn vẻ điên cuồng của Lưu Phong, Lý Hương Quân trong lòng chua chác, trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết, Đình nhi mới là người Lưu Phong yêu thương nhất.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng biết không. Là Đình nhi, là Đình nhi của ta."Lưu Phong tựa hồ vẫn đắm chìm trong niềm vui, nên không để ý đến Lý Hương Quân đang hờn giận bên cạnh.
"Buông tay, ngươi làm đau ta."Bàn tay nhỏ bé của Lý Hương Quân bị Lưu Phong nắm đã có chút đau đớn.
"Phong nhi, ngươi điên rồi, buông tay ta ra. Cổ tay ta bị ngươi bóp muốn gãy rồi" Lý Hương Quân đau chịu không nỗi, dùng sức rút tay ra khỏi Lưu Phong.
Lúc này, Lưu Phong mới chú ý mình đang thất lễ, vội vàng xin lỗi nói: "Xin lỗi, mỹ nhân tỷ tỷ, ta do kích động."
Mặt Lý Hương Quân đầy vẻ u oán, ngữ giọng chua xót, nói: "Nhìn ngươi rất hưng phấn, ngươi và Đình nhi của ngươi không phải là vài chục năm chưa gặp, không phải là cách xa nhau rất lâu sao?"
"Không phải. chúng ta."Lưu Phong đột nhiên ý thức được chuyện này không thể công khai, vội vàng nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, là ta có chút thất thố."Nếu không phải vì tình thế Phúc thành ác liệt, và Đình nhi đã dặn trong thư, Lưu Phong thật muốn bay đến gặp nàng.
Lý Hương Quân nhìn bộ dáng của Lưu Phong, thở dài một hơi, nói: "Phong nhi, xem ra trong lòng ngươi, người ngươi yêu thương nhất vẫn là Đình nhi "
Ngưng một chút, Lý Hương Quân thấp giọng nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự muốn gặp nàng, không bằng bây giờ dùng thần điểu mang ngươi trở về Vân Mộng Trạch một chuyến, dù sao cũng không mất nhiều thời gian. Sự vụ tại Phúc thành, ta và Khuynh Thành, Uyển nhi sẽ xử lý giúp ngươi"
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng nói thật sao? Ta có thể trở về được sao?" Nghe Lý Hương Quân nói, Lưu Phong lại trở nên kích động, nắm lấy bả vai nàng, hưng phấn nói: "Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã ủng hộ ta "
Lý Hương Quân âm thầm thở dài, hai mắt đã đầy lệ, trong lòng rất đau khổ. Cho đến giờ, nàng đều dễ dàng tha thứ cho sự hoa tâm của Lưu Phong, nhưng chỉ vì hắn đối xử với tất cả mọi người đều bình đẳng. Nhưng mà hôm nay, hắn phản ứng rất kịch liệt, Lý Hương Quân trong lòng không thể chấp nhận được.
Không biết gì sao, lòng nàng cảm thấy được nỗi đau chưa từng có.
Trước mắt nàng là một nam nhân vô cùng quen thuộc, mà trong thời khắc này, lại phi thường xa lạ. Lý Hương Quân đột nhiên cảm thấy giữa nàng và Lưu Phong đã sinh ra khoảng cách, rất xa xôi. Nàng không ngừng di chuyển hai mắt lên người Lưu Phong, tựa hồ như muốn tìm chút gì đó quen thuộc trên người nam nhân này. Nhưng nàng đã thất bại, ánh mắt cuồng nhiệt, cùng vẻ mặt kích động, đều bởi vì một nữ nhân.
"Phong nhi, nếu ngươi muốn đi, ngươi hãy đi đi, nơi này chúng ta sẽ xử lý tốt "Kỳ thật câu trước Lý Hương Quân chủ ý muốn thử lòng Lưu Phong, chiến sự tại Phúc thành đã gần đến thời khắc mấu chốt, Lưu Phong tránh mặt, hiển nhiên không sáng suốt. Chỉ là nàng không nghĩ đến, Lưu Phong lại khát vọng như vậy.
"Ta chúc phúc cho các ngươi. !" Nói ra những lời này, sóng mũi Lý Hương Quân cảm thấy cay cay, hai mắt xinh đẹp đã chảy xuống những dòng lệ châu.
Thật ra, nàng vẫn nghĩ bản thân là hồng nhan bên cạnh Lưu Phong, nhưng hôm nay, nàng và nữ nhân chân chính của Lưu Phong, xem ra còn cách rất xa.
Lưu Phong vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc, đột nhiên chú ý đến hiện tại dị thường, hắn đột ngột tỉnh ngộ, biểu hiện của bản thân đối với Lý Hương Quân mà nói, tựa hồ như là một loại tổn thương. Tuy rằng, hắn không biết rằng bản thân đã làm sai chỗ nào, nhưng đối với Lý Hương Quân, tuyệt đối là đả kích không nhỏ. Mà bản thân hắn lại không thể nói ra chân tướng sự việc.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi. !" Lưu Phong cố gắng làm tâm trở nên bình tĩnh lại, buông vai Lý Hương Quân ra.
Lý Hương Quân kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi không cần phải giải thích, chuyện này ngươi không sai "
Không phải ta sai, chẳng lẽ là mặt trăng sai?! Lưu Phong vội vàng nắm lấy tay của Lý Hương Quân, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta nghĩ nàng đã hiểu lầm, kỳ thật."Bởi vì không thể nói ra chân tướng sự việc nên cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào. Cho nên há miệng ra cả nửa ngày, hắn vẫn chẳng nói được một lời giải thích nào làm người khác hài lòng.
Thật ra thì. Lý Hương Quân nhìn thấy Lưu Phong vì mình khẩn trương, trong lòng thoáng vui vẻ, nhưng lại không ngờ, hắn căn bản không thể giải thích được, tâm tình không khỏi thất vọng.
Ngừng một chút, Lý Hương Quân đã khóc nức nở, nói: "Phong nhi, có lẽ ta và ngươi chỉ là bạn tình hoặc là tình nhân thôi. Nhưng ta vẫn phải cảm tạ ngươi, ngươi đã cho ta những khoái hoạt. về sau. ta."
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng nói gì vậy, nàng làm sao vậy?" Nhìn biểu tình bi thống của Lý Hương Quân, Lưu Phong nóng nảy, nhất thời chặn lời nàng, ôm nàng vào ngực ôn nhu nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng và Đình nhi đều giống nhau, là nữ nhân của ta, là thê tử của ta, lời ta nói là thật, xin nàng tin ta."
Lý Hương Quân để mặc cho Lưu Phong ôm, thân thể có chút cứng đờ, tuy rằng lời nói của Lưu Phong phi thường êm tai, nhưng trong lòng Lý Hương Quân ko có chút tư vị, nàng nghĩ rằng, Lưu Phong nói như vậy bất quá chỉ là an ủi nàng.
Không hơn.
Lưu Phong đứng trước nàng biểu tình quá điên cuồng, làm cho nàng bị chấn động mạnh. Quen biết hắn lâu như vậy, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy hắn kích động như thế, lần đầu nhìn hắn hắn hạnh phúc đến rơi nước mắt. Điều này đã chứng minh, Đình nhi là người con gái quan trọng nhất trong lòng hắn.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng không cần như vậy, hãy nghe ta nói, thật sự trong lòng ta, nàng và Đình nhi đều có địa vị giống nhau."Tựa hồ như cảm nhận được tình tự của Lý Hương Quân, Lưu Phong không ngừng nói ra những lời yêu thương
"Tam sư tôn, thế này sẽ có tai nạn chết người đó". Nhìn theo bóng dáng Nghê Thường, Lưu Phong bất mãn kêu một tiếng.
"Phong nhi, ngươi không sao chứ". Nghê Thường vừa mới đi khỏi, Lí Hương Quân liền từ trong bụi hoa bên cạnh nhảy ra ôm lấy Lưu Phong thân thiết hỏi han.
"Như thế nào ngươi đến đây?" Lưu Phong buồn bực hỏi han.
"Thời điểm ngươi đuổi theo, ta liền lặng lẽ đi sau lưng ngươi, thật ko ngờ, lần đầu tiên giả trang người lại, lại bị chính chủ nhân bắt gặp" Lý Hương Quân lúc này cũng đầy xấu hổ, thật ko biết về sau sẽ đối mặt với Nghê Thường như thế nào.
"Còn đau ko?"
Hai tay Lý Hương Quân vuốt ve đũng quần của Lưu Phong, lại bị hắn kiên quyết ngăn lại: "Ko được, ko được đụng."Tục ngữ nói: bị rắn cắn một lần, thì mười năm sau vẫn sợ bụi rậm. Lưu Phong lúc này cũng đã e sợ tay của nữ nhân.
Một hồi lâu sau, Lưu Phong mới trở lại bình thường, lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà vẫn sợ, may mà là hắn, chứ để tên nam nhân khác, phỏng chừng tám phần đều mắc bệnh liệt dương rồi.
Bất quá, nói đi thì phải nói lại, ngoại trừ hắn, Nghê Thường cũng ko có khả năng làm vậy đối với nam nhân khác.
"Tứ sư tôn a, một câu của người, làm khổ ta "Lưu Phong buồn bực, nghĩ thầm, lần sau nếu gặp lại nàng, nhất định phải làm cho nàng lê lết.
Phong nhi, ko sao chứ?" Lý Hương Quân đưa tay vuốt ve má của hắn, nhẹ nhàng nói: "Tam sư tôn của ngươi cũng thật là. xuống tay thật độc ác, vạn nhất lỡ hỏng bảo bối kia thì sao? Về sau phải làm sao bây giờ?"
"Còn nói nữa, ngươi mới là đầu sỏ chân chính, ta là người chịu nạn thay "Nói đến việc này, Lưu Phong cảm thấy có chút oan ức, chuyện giả danh này, hoàn toàn là do một tay Lý Hương Quân làm, tuy nhiên hắn cũng có phần trong đó, tránh làm sao cho thoát.
Lý Hương Quân hừ một tiếng, rồi nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa, là ta sai được chưa. Đúng rồi, tam sư tôn ko phải đã đưa cho ngươi một phong thơ sao?"
Lưu Phong lúc này mới nhớ ra, vội vàng móc phong thơ trong ngực, hắn nhất thời ngây ngất "Thiên chỉ hạc! "Lúc Nghê Thường đưa thư, hạ thân của hắn đau muốn chết, hai mắt khép hờ, vốn ko chú ý đến hình dáng phong thơ này. Lần này vừa thấy, lại là Thiên Chỉ Hạc, hắn nhất thời ngây người.
Lý Hương Quân nhìn thần sắc thất thường của Lưu Phong, vội vàng khẩn trương đỡ lấy hắn nói: "Phong nhi, xảy ra chuyện gì? Thiên Chỉ Hạc là gì?"
Lưu Phong phục hồi tinh thần, cẩn thận quan sát Thiên Chỉ Hạc trong tay, toàn thân bất chợt run lên. Ko còn nghi ngờ gì nữa, cả thế giới này ko thể có người gấp được Thiên Chỉ Hạc, cho dù có giảng dạy chuẩn cỡ nào, bọn họ cũng ko làm được. Dù sao thì Lưu Phong cũng chưa từng thấy qua.
"Thư này. Phong thư này xếp thành Thiên Chỉ Hạc."Lưu Phong kích động hướng đến Lý Hương Quân giải thích.
Lý Hương Quân vẫn còn đang mờ mịt: "Cũng rất đặc biệt."Hiển nhiên đây cũng là lần đầu nàng nhìn thấy Thiên Chỉ Hạc.
Đối với Lưu Phong mà nói, Thiên Chỉ Hạc này ko chỉ có hình dáng đặc thù, đây là một tín hiệu, Đình nhi đã cho hắn một tín hiệu.
"Ko trách được tam sư tôn, Đình nhi đã dặn, khi ta nhìn thấy phong thư này sẽ minh bạch."Lưu Phong tự thì thào, có chút hưng phấn la lên: "Là nàng, thật sự là Đình nhi, là Đình nhi."Lưu Phong cơ bản đã có thể khẳng định, Đình nhi cũng xuyên việt qua. Đương nhiên, tuy chưa thể xác định hoàn toàn, Lưu Phong còn cần phải xem nội dung bên trong, để xác thật sự việc.
Lý Hương Quân khẽ nhíu mày, đối với hành động điên cuồng của Lưu Phong có chút khó hiểu, chỉ là một phong thư thôi, có gì mà cao hứng thế?
"Mỹ nhân tỷ tỷ, là Đình nhi, là Đình nhi."Lưu Phong kích động nắm tay Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân càng nghe càng khó hiểu, ko phải Nghê Thường đã sớm nói là Đình nhi sẽ viết thư cho hắn. chẳng lẽ. chẳng lẽ vết thương bên dưới ảnh hưởng đến bộ não?
Lý Hương Quân có chút khẩn trương hỏi: "Phong nhi, có sao ko?"
"Tốt lắm, cho đến giờ chưa từng cảm thấy tốt đến như vậy."Lưu Phong kiên định hồi đáp.
"Ngươi xác định ngươi hiện tại rất bình thường rất thanh tỉnh?" Lý Hương Quân lại tiếp tục hỏi.
"Uhm!" Lưu Phong thật sự gật đầu, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta rất thanh tỉnh, phi thường thanh tỉnh" Nói xong, Lưu Phong liền mở Thiên Chỉ Hạc ra, chuẩn bị đọc nội dung bên trong.
"Bảo bối, khi anh nhìn thấy Thiên Chỉ Hạc này, em nghĩ anh sẽ minh bạch một ít. Không sai, em là Đình nhi, là bảo bối của anh. Còn nhớ không, lần đầu gấp Thiên Chỉ Hạc, là lúc anh ngồi ở hồ nước trường tự tay dạy cho em. Em phải học đến nửa ngày mới nhớ được. Anh còn nói em ko khéo tay, em đã đánh anh. Bảo bối, còn nhớ lúc đó chúng ta thân thiết như thế nào không? Đi vào thế giới này lâu như vậy, hôm nay rốt cục em đã có thể gọi anh như thế."Xem đến đây, Lưu Phong đã có thể khẳng định đây chính là người con gái mà hắn yêu thương ở kiếp trước. Đình nhi cũng xuyên việt, nói cách khác, Đình nhi chết sau hắn, là tự tử. May mắn thay, ông trời đã cho họ gặp lại nhau tại cái thế giới lạ lẫm này.
"Bảo bối, anh trước tiên đừng kích động, kì thật sự tình so với sự tưởng tượng của anh còn tốt hơn vậy, hiện tại em. sau đây em. kỳ thật em cũng ko biết giải thích với anh như thế nào nữa, tóm lại là tình huống có chút phức tạp, nếu có cơ hội, em sẽ gặp mặt anh để giải thích rõ ràng."
Xem đển đây, Lưu Phong ko khỏi nhíu mày, lời này của Đình nhi là ý gì? Chẳng lẽ nàng còn có ẩn tình khác?
"Bảo bối, không cần phải đoán, cũng đừng nghĩ loạn, mặc kệ là gì, em vẫn là Đình nhi mà anh yêu. Có một số việc ko tiện nói rõ trong thư, em hiện tại muốn nói cho anh biết, em là Đình nhi. Còn sự tình, chờ chúng ta gặp mặt rồi sẽ nói sau. Đúng rồi, sau khi xem thư, anh không cần phải tìm đến em, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đại hội tu chân. Em có một số việc cần xử lý"
Dừng bút. Mãi mãi là Đình nhi yêu dấu của anh!
"Ha ha ha. lão tặc thiên, lần này làm tốt lắm, làm cho Đình nhi cũng trở lại bên cạnh ta."Lưu Phong hiểu rõ ý tứ trong thơ, dù vẫn còn điểm đáng ngờ, nhưng có một việc ko thể nghi ngờ, đó là Đình nhi đã thật sự xuyên việt. Vẫn còn là người con gái hắn yêu kiếp trước.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng biết ko? Là Đình nhi, nàng ấy cũng đến đây, ta rất cao hứng, thật sự rất cao hứng."Lưu Phong kích động điên cuồng, nắm lấy tay của Lý Hương Quân.
"Ngươi làm ta đau."Không biết vì cái gì, nhìn vẻ điên cuồng của Lưu Phong, Lý Hương Quân trong lòng chua chác, trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết, Đình nhi mới là người Lưu Phong yêu thương nhất.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng biết không. Là Đình nhi, là Đình nhi của ta."Lưu Phong tựa hồ vẫn đắm chìm trong niềm vui, nên không để ý đến Lý Hương Quân đang hờn giận bên cạnh.
"Buông tay, ngươi làm đau ta."Bàn tay nhỏ bé của Lý Hương Quân bị Lưu Phong nắm đã có chút đau đớn.
"Phong nhi, ngươi điên rồi, buông tay ta ra. Cổ tay ta bị ngươi bóp muốn gãy rồi" Lý Hương Quân đau chịu không nỗi, dùng sức rút tay ra khỏi Lưu Phong.
Lúc này, Lưu Phong mới chú ý mình đang thất lễ, vội vàng xin lỗi nói: "Xin lỗi, mỹ nhân tỷ tỷ, ta do kích động."
Mặt Lý Hương Quân đầy vẻ u oán, ngữ giọng chua xót, nói: "Nhìn ngươi rất hưng phấn, ngươi và Đình nhi của ngươi không phải là vài chục năm chưa gặp, không phải là cách xa nhau rất lâu sao?"
"Không phải. chúng ta."Lưu Phong đột nhiên ý thức được chuyện này không thể công khai, vội vàng nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, là ta có chút thất thố."Nếu không phải vì tình thế Phúc thành ác liệt, và Đình nhi đã dặn trong thư, Lưu Phong thật muốn bay đến gặp nàng.
Lý Hương Quân nhìn bộ dáng của Lưu Phong, thở dài một hơi, nói: "Phong nhi, xem ra trong lòng ngươi, người ngươi yêu thương nhất vẫn là Đình nhi "
Ngưng một chút, Lý Hương Quân thấp giọng nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự muốn gặp nàng, không bằng bây giờ dùng thần điểu mang ngươi trở về Vân Mộng Trạch một chuyến, dù sao cũng không mất nhiều thời gian. Sự vụ tại Phúc thành, ta và Khuynh Thành, Uyển nhi sẽ xử lý giúp ngươi"
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng nói thật sao? Ta có thể trở về được sao?" Nghe Lý Hương Quân nói, Lưu Phong lại trở nên kích động, nắm lấy bả vai nàng, hưng phấn nói: "Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã ủng hộ ta "
Lý Hương Quân âm thầm thở dài, hai mắt đã đầy lệ, trong lòng rất đau khổ. Cho đến giờ, nàng đều dễ dàng tha thứ cho sự hoa tâm của Lưu Phong, nhưng chỉ vì hắn đối xử với tất cả mọi người đều bình đẳng. Nhưng mà hôm nay, hắn phản ứng rất kịch liệt, Lý Hương Quân trong lòng không thể chấp nhận được.
Không biết gì sao, lòng nàng cảm thấy được nỗi đau chưa từng có.
Trước mắt nàng là một nam nhân vô cùng quen thuộc, mà trong thời khắc này, lại phi thường xa lạ. Lý Hương Quân đột nhiên cảm thấy giữa nàng và Lưu Phong đã sinh ra khoảng cách, rất xa xôi. Nàng không ngừng di chuyển hai mắt lên người Lưu Phong, tựa hồ như muốn tìm chút gì đó quen thuộc trên người nam nhân này. Nhưng nàng đã thất bại, ánh mắt cuồng nhiệt, cùng vẻ mặt kích động, đều bởi vì một nữ nhân.
"Phong nhi, nếu ngươi muốn đi, ngươi hãy đi đi, nơi này chúng ta sẽ xử lý tốt "Kỳ thật câu trước Lý Hương Quân chủ ý muốn thử lòng Lưu Phong, chiến sự tại Phúc thành đã gần đến thời khắc mấu chốt, Lưu Phong tránh mặt, hiển nhiên không sáng suốt. Chỉ là nàng không nghĩ đến, Lưu Phong lại khát vọng như vậy.
"Ta chúc phúc cho các ngươi. !" Nói ra những lời này, sóng mũi Lý Hương Quân cảm thấy cay cay, hai mắt xinh đẹp đã chảy xuống những dòng lệ châu.
Thật ra, nàng vẫn nghĩ bản thân là hồng nhan bên cạnh Lưu Phong, nhưng hôm nay, nàng và nữ nhân chân chính của Lưu Phong, xem ra còn cách rất xa.
Lưu Phong vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc, đột nhiên chú ý đến hiện tại dị thường, hắn đột ngột tỉnh ngộ, biểu hiện của bản thân đối với Lý Hương Quân mà nói, tựa hồ như là một loại tổn thương. Tuy rằng, hắn không biết rằng bản thân đã làm sai chỗ nào, nhưng đối với Lý Hương Quân, tuyệt đối là đả kích không nhỏ. Mà bản thân hắn lại không thể nói ra chân tướng sự việc.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi. !" Lưu Phong cố gắng làm tâm trở nên bình tĩnh lại, buông vai Lý Hương Quân ra.
Lý Hương Quân kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi không cần phải giải thích, chuyện này ngươi không sai "
Không phải ta sai, chẳng lẽ là mặt trăng sai?! Lưu Phong vội vàng nắm lấy tay của Lý Hương Quân, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta nghĩ nàng đã hiểu lầm, kỳ thật."Bởi vì không thể nói ra chân tướng sự việc nên cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào. Cho nên há miệng ra cả nửa ngày, hắn vẫn chẳng nói được một lời giải thích nào làm người khác hài lòng.
Thật ra thì. Lý Hương Quân nhìn thấy Lưu Phong vì mình khẩn trương, trong lòng thoáng vui vẻ, nhưng lại không ngờ, hắn căn bản không thể giải thích được, tâm tình không khỏi thất vọng.
Ngừng một chút, Lý Hương Quân đã khóc nức nở, nói: "Phong nhi, có lẽ ta và ngươi chỉ là bạn tình hoặc là tình nhân thôi. Nhưng ta vẫn phải cảm tạ ngươi, ngươi đã cho ta những khoái hoạt. về sau. ta."
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng nói gì vậy, nàng làm sao vậy?" Nhìn biểu tình bi thống của Lý Hương Quân, Lưu Phong nóng nảy, nhất thời chặn lời nàng, ôm nàng vào ngực ôn nhu nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng và Đình nhi đều giống nhau, là nữ nhân của ta, là thê tử của ta, lời ta nói là thật, xin nàng tin ta."
Lý Hương Quân để mặc cho Lưu Phong ôm, thân thể có chút cứng đờ, tuy rằng lời nói của Lưu Phong phi thường êm tai, nhưng trong lòng Lý Hương Quân ko có chút tư vị, nàng nghĩ rằng, Lưu Phong nói như vậy bất quá chỉ là an ủi nàng.
Không hơn.
Lưu Phong đứng trước nàng biểu tình quá điên cuồng, làm cho nàng bị chấn động mạnh. Quen biết hắn lâu như vậy, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy hắn kích động như thế, lần đầu nhìn hắn hắn hạnh phúc đến rơi nước mắt. Điều này đã chứng minh, Đình nhi là người con gái quan trọng nhất trong lòng hắn.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, nàng không cần như vậy, hãy nghe ta nói, thật sự trong lòng ta, nàng và Đình nhi đều có địa vị giống nhau."Tựa hồ như cảm nhận được tình tự của Lý Hương Quân, Lưu Phong không ngừng nói ra những lời yêu thương
/969
|