Tâm tình của Thái tử phi không khỏi thất vọng, liếc mắt bất mãn nhìn Lưu Phong một cái không vui nói: "Hài tử, những ngày vừa qua, ta đối với nhi tử ngày nhớ đêm mong. Luôn lo lắng quan tâm chờ nhi tử an toàn trở về, hi vọng ngươi vượt qua khó khăn trở về an toàn. Sao nhi tử không thể hảo hảo trò chuyện cùng ta sao. Về thế cục, chuyện đại sự tùy thời cũng có thể đề cập đến mà?"
"Hài tử, hãy nhìn ta đi, nhìn thẳng vào mắt ta." Thái tử phi đột nhiên hiền từ nói.
Lưu Phong thầm đánh trống ngực, vị Điện hạ này tới cùng là muốn gì? Chẳng lẻ ả thật sự bị phong thái tiêu sái anh tuấn của mình mê hoặc (DG: đú vừa thôi đại ka ^^!), có chút không kìm hãm được, muốn.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong vội vàng rút tay mình lại. Có một số chuyện mà chưa đến lúc thì không thể làm, nếu làm thì bị nhìn thấy hết ý đồ. Đối với hắn mà nói, bại lộ chân tướng quá sớm thì không có chỗ nào tốt.
"Phong nhi, con làm sao vậy, mẫu thân chỉ muốn nắm tay con. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập." Thái tử phi lại nắm lấy tay Lưu Phong. Còn Lưu Phong lại kiếm đường tránh né. Lần một lần hai, thân thể hai người không khỏi xuất hiện một ít tiếp xúc.
Trong lúc đó, tay Lưu Phong bổng nhiên "không cẩn thận" chạm phải bộ ngực của Thái tử phi.
Thân thể mềm mại của Thái tử phi nhất thời giống như bị điện giật, run lên một cái.
Cuống quít buông lỏng tay Lưu Phong ra, trên mặt lập tức hiện ra một vầng ửng đỏ.
"Tiểu tử thúi!"
Thái tử phi mặc dù ngoài miệng thì mắng, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, giả vờ xấu hổ không nói mà quay đầu đi. Sắc mặt Lưu Phong có chút bối rối, khó có thể thích ứng với thái độ đa tình này của Thái tử phi.
Một lúc lâu sau, Thái tử phi mới quay đầu lại ôn nhu hỏi: "Hài tử, vừa rồi ta tấu một khúc nhạc, ngươi có nghe thấy không?"
Lưu Phong gật đầu, nói: "Có, thần có nghe được. Rất hay. Đúng rồi, giống hệt như tiên âm khúc."
Thái tử phi nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Bản cung trong lúc nhất thời phổ âm lộn xộn, đã khiến cho con chê cười rồi." Tuy là nói như thế, nhưng thực tế nghe được
Lưu Phong khích lệ chính mình thì trong lòng Thái tử phi đã sớm nở hoa.
"Nếu thích nghe thì sau này hãy thường xuyên đến tìm ta, ta sẽ đàn cho con nghe." Thái tử phi hé đôi mắt mắt ngọc lấp lánh, cười thầm trong bụng. Chẳng lẽ ngươi thích âm nhạc, xem ra ta sẽ dùng âm nhạc để dần dần chinh phục ngươi. Từng bước, từng bước biến hắn thành tù binh dưới váy mình.
Ả đâu biết rằng, Lưu Phong căn bản là không biết gì về âm luật. Trong đầu hắn ở kiếp trước thì những bản nhạc ngắn vẫn khó mà thông, còn như đàn tranh cổ đều là những thứ phức tạp và tao nhã. Hắn hoàn toàn không hiểu một chút nào.
"Có cơ hội nhất định sẽ đến nghe." Lưu Phong vội nói một câu khách khí.
"Được rồi, hài tử, vừa rồi trong khúc nhạc, con có nghe ra một chút gì không?"
Thái Tử Phi từng bước từng bước một thầm ám chỉ.
Lưu Phong cười một tiếng, lộ vẻ hàm tiếu nói: "Nghe rất dễ chịu!"
"Chỉ là rất dễ nghe thôi sao? Không có chút gì đặc biệt." Thái tử phi hỏi tới: "Tỷ như trong cầm khúc còn biểu hiện tình cảm?"
Lưu Phong vô ý gãi gãi trán, mở miệng cười nói: "Thật không có ý tứ. Kỳ thật, thần chỉ hiểu được là nó rất dễ nghe. Về phần ý tứ gì đó, thần quả thật không hiểu gì cả.
"Điện hạ, người có gì muốn nói cứ nói thẳng, hạ thần ngay cả ngũ âm thập nhị luật cũng đều không hiểu."
Lời này vừa nói ra, Thái tử phi hoàn toàn không thể nói được nửa lời. Cảm tình của mình mất tới nửa ngày uổng công bận rộn suy nghĩ, làm sao có thể nói như vậy. Thật là đàn gảy tai trâu.
"Điện hạ, lúc này không còn sớm nữa. Không bằng chúng ta cũng nên nói chuyện chính sự đi?"
Thái độ hôm nay của Thái Tử Phi đã làm cho Lưu Phong trận cước rối loại. Vội vàng tĩnh tâm lại, nhắc nhở Thái tử phi nên tiếp tục bàn chính sự. Thái tử phi mắt phượng ủ rũ, ánh mắt dừng lại trên thân hắn. Mất nửa ngày mới hé đôi môi đỏ mọng: "Hài tử, xem ngươi kìa. Lúc này chúng ta chỉ có thể nói chuyện chính sự thôi sao? Chẳng lẽ đã lâu như vậy mà Phong nhi vẫn chưa tha thứ cho ta sao?".
Lưu Phong thần sắc lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Điện hạ, việc này chúng ta để về sau hãy nói, bây giờ thần nghĩ nên bàn về chính sự thì hơn?"
Thần sắc Thái tử phi lập tức ổn định lại, nhưng trong ánh mắt mê hồn lại có chút tức giận: "Được rồi, bàn chính sự như khanh mong muốn."
Ngừng một chút, Thái tử phi thở dài một tiếng, nói: "Mấy ngày nay, mâu thuẩn giữa ta và bệ hạ chắc khanh cũng biết? Hắn mấy lần làm ta nhục nhã. Ta không thể nhịn được nữa, nên mới chủ động đánh trả. Vì cớ gì mà khanh ngăn cản ta hành động. Chẳng lẽ khanh không muốn cho tên cẩu hoàng đế chết sớm một chút hay sao? "
"Đừng nói với ta, khanh là thần tử trung quân ái quốc gì gì đó. Người khác không biết tâm tư của khanh, nhưng ta thì rõ như lòng bàn tay."
Lưu Phong mỉm cười, thản nhiên nói: "Không sai, ta muốn ngồi trên chiếc ghế đó, nhưng người đừng quên, vị trí đó vốn nên thuộc về ta. Ta là trưởng tôn của Chu gia. Dựa theo quy tắc của đế quốc và chế độ của tổ tiên thì luôn là như thế. Chẳng qua ta chỉ muốn thu về những thứ vốn thuộc về ta, nhưng mà hiện tại ta không mong bệ hạ phải chịu điều gì ngoài ý muốn."
"Tại sao?" Thái tử phi lãnh đạm hỏi.
"Rất đơn giản, thế lực của ta hiện tại vẫn chưa có khả năng làm được việc. Ta phải để bệ hạ tại vị, tiếp tục duy trì thế cục hiện nay." Lưu Phong cũng không giấu diếm
Đây là sự thật. Thật ra, chỉ cần Thái tử phi động não một chút thì nàng cũng có thể nghĩ đến nguyên nhân sâu xa trong đó.
"Thế lực của ngươi phát triển rất nhanh, nhưng dù sao căn cơ còn có chút không ổn định. Điều ngươi lo lắng là đúng, nhưng mà ngươi có nghĩ tới chuyện cùng ta hợp tác không. Nếu như ngươi và ta cùng hợp tác, vậy vấn đề không phải sẽ được giải quyết sao? Ngươi và ta cùng liên thủ, thử hỏi trong thiên hạ này có ai là đối thủ của chúng ta?" Thái tử phi nhân cơ hội đưa ra đề nghị hấp dẫn của mình.
Lưu Phong cười nhạt. Trong phòng tràn ngập hương khí làm cho trong lòng cảm thấy nhộn nhạo. Bèn chậm rãi đi tới phía trước cửa sổ, quay đầu hướng Thái tử phi nói: "Chính xác, Điện hạ và thần hợp tác quả thật có thể hình thành thế lực thay đổi đại sự. Nhưng mà, thần có điều muốn thỉnh giáo người một chút. Người cho rằng sau khi đại sự hoàn thành, là người ngồi trên cái ghế ấy, hay là thần ngồi, hay là Triệt nhi của người?"
Thái tử phi nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi, vẻ mặt khi đó có chút không vui nói:
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tới bây giờ ngươi còn chưa tin ta? Ngươi nghĩ rằng ta thích làm Nữ Hoàng lắm sao?"
Lưu Phong cười nhạt nói: "Trong lòng người nghĩ gì thì chính người rõ nhất, còn cần thần nói ra nữa sao?"
"Hài tử, ngươi vẫn không tin ta sao?" Thái tử phi khẽ cau mày, đứng dậy đi tới cùng Lưu Phong sóng vai đứng trước cửa sổ, ôn nhu cười nói: "Hài tử, ta đã từng đáp ứng ngươi. Chỉ cần cho ta chút thời gian, ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục danh hiệu của ngươi. Ngươi cùng ta liên thủ, giết tên cẩu hoàng đế đó là thời cơ tốt nhất. Đến lúc cẩu hoàng đế vừa chết, ta liền ra mặt chứng minh thân phận thật của ngươi, đưa ngươi lên ngồi trên long ỷ, trở thành tân cửu ngũ chí tôn. Lời ta nói điều là sự thật, ta có thể dựa vào danh nghĩa mẫu thân cam đoan với ngươi.".
Ta kháo. Ả đàn bà này thật không quản mệt nhọc, thực sự là có tài diễn xuất. Cũng may đây là Lưu Phong, nếu đổi lại là Chu Phong thật thì hài tử ngốc kia chắc chắn sẽ bị ả đàn bà này lừa.
"Thật đáng tiếc, thần muốn nói với ngươi. Tạm thời thần cũng không muốn cùng người khác liên minh. Người cứ tiếp tục đi theo đường của người, thần theo đường của thần. Về phần tại sao, trong lòng người chắc cũng đã rõ." Lưu Phong quay đầu lại, thẳng thừng cự tuyệt hảo tâm của vị Thái tử phi này.
"Hài Tử, ngươi nghĩ như thế nào mà nói vậy? Như vậy không phải đã phụ lại thành ý của ta sao?" Thái tử phi trong lòng hận đến cắn răng, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra chút nào. Bộ dáng như từ mẫu, cười dài nói: "Hài tử, mẫu thân biết rằng vấn đề lớn nhất của chúng ta đến bây giờ là Phong nhi không tín nhiệm mình. Mẫu thân cũng không trách Phong nhi, dù sao mình cũng đã làm nhiều chuyện có lỗi với hài nhi."
"Nếu đổi lại là ta, ta nghĩ mình cũng sẽ làm như hài nhi bây giờ. Nhưng Phong nhi hãy tin tưởng mẫu thân, bây giờ ta đã thật tâm hối cải. Hy vọng hài nhi có thể tha thứ cho mẫu thân."
"Được rồi, thu bộ mặt giả dối đó đi. Chúng ta đều là người thông minh, nói chuyện không cần phải dối trá như thế. Rõ ràng là ngươi muốn làm nữ hoàng." Ngữ khí Lưu Phong không hề khách khí vạch trần kẽ hở trong sự giả dối của Thái tử phi.
Thái tử phi nghe vậy thì hơi rùng mình một cái lập tức khẽ cười nói: "Tốt, ta thú nhận, ta muốn làm nữ hoàng, vậy thì sao?".
"Nam nhân đều mãi mãi là một đám hỗn trướng. Nếu ta muốn được hạnh phúc thì phải nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Nếu không thì rốt cuộc người bị thương chính là bản thân mình." Nói đến đây, dường như Thái tử phi bị kích động nói thẳng:
"Trong cuộc đời ta, ta đã bị ba nam nhân phản bội. Bọn họ làm cho ta không thiết sống nữa. Cho nên, ta không thể tiếp tục tin tưởng vào nam nhân. Ta cũng không muốn dựa vào một nam nhân nào nữa, vận mệnh của ta phải do ta nắm giữ."
"Hài tử, mặc dù ta không hề tin tưởng đám nam nhân, nhưng Phong nhi thì khác. Phong nhi là hài tử của ta, ngươi không giống bọn họ." Thái tử phi nghiêm túc nói:
"Tương lai khi ta làm nữ hoàng, thì không phải giang sơn của đế quốc sớm muộn cũng thuộc về hài nhi sao?"
Ai, tâm lý méo mó, biến dạng nghiêm trọng.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi không tin vào nam nhân, ta cũng như vậy mà không dễ dàng tin tưởng nữ nhân. Nhất là nữ nhân đã từng làm ta tổn thương như ngươi. Dù ngươi có nói thế nào, ta cũng sẽ không hợp tác với ngươi."
"Ngươi đã biết hết rồi sao?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi nhất thời toát ra một vài nét băng giá, lạnh lùng hỏi.
Lưu Phong không một chút e ngại, dũng cảm nhìn vào ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thái Tử Phi, nghiêm túc nói: "Không sai, đúng là ta đã biết rõ".
"Hài tử, ngươi làm vậy khiến ta rất đau lòng đấy, chẳng lẽ ngươi không cần xem xét lại sao? Đối với hài nhi thì làm như vậy chỉ có chỗ tốt, không có nửa điểm tác hại nào cả." Thái tử phi do dự một hồi, cuối cùng cũng không nổi giận. Ả định tiếp tục dùng tình thân tác động tới Lưu Phong.
"Trừ phi ngươi phát lời thề độc, đáp ứng không thực hiện ý đồ làm nữ hoàng. Nếu không ta sẽ không đáp ứng chuyện hợp tác với ngươi." Lưu Phong lạnh lùng nói:
"Căn bản là điều kiện của đế quốc bây giờ không đáp ứng được chuyện có nữ hoàng. Nếu chỉ dựa vào ý của một mình ngươi, cho dù nắm trong tay thế lực cường đại khắp thiên hạ thì ngươi cũng không thành công. Đến lúc đó hàng nghìn hàng vạn quý tộc, dân chúng đều đứng lên phản đối ngươi. Ta cũng không phải kẻ ngốc, tại sao có thể vì ngươi mà chống lại cả thiên hạ?"
Dường như cho tới giờ Thái tử phi cũng không quá lo lắng về vấn đề này. Nghe Lưu Phong nói như vậy, ả nhất thời lâm vào trầm tư, cẩn thận suy nghĩ câu nói của hắn.
Một lúc lâu sau, Thái tử phi mới ngẩng đầu lên. Trong mắt lóe lên tia sáng lấp lánh, cười lạnh nói: "Không sai, ta thừa nhận điều ngươi nói là sự thật. Dưới điều kiện hiện tại của đế quốc, từ trên xuống dưới đều không chấp nhận có nữ hoàng. Nhưng ngươi cũng đừng quên, mưu sự tại nhân, kẻ thắng làm vua. Rốt cuộc chỉ cần cùng ta giành được thắng lợi, trở thành người cười sau cùng thì ta tin không có tên ngu xuẩn nào dám đứng ra phản đối ta."
Lưu Phong cười lạnh một tiếng đáp: "Thật sự không có thuốc nào cứu nỗi ngươi."
"Ngươi." Thái tử phi bốc lửa trong lòng. Định nghĩ tới việc nghiêm túc mà nói thật tình, dùng thân phận khác để trao đổi chuyện này với hắn một lần nữa. Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì ả đành từ bỏ ý đó. Nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì ả không muốn nghĩ tới bước đi nguy hiểm đó.
"Chuyện ta và ngươi thảo luận hôm nay, hy vọng sau khi trở về ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ lại." Thái tử phi cố gắng bình ổn tâm tình, ôn nhu nói với Lưu Phong. Lưu
Phong cười nhạt, cũng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Thái tử phi đột nhiên ôn nhu cười, hỏi: "Hài tử, con nghĩ về ta thế nào? Tỷ như là ta." Thái Tử Phi phong tình vạn trạng hơi khẽ uốn lưng ong, hướng Lưu Phong liếc mắt một cái.
Trong lòng Lưu Phong nhất thời một trận hồi hộp. Đàm phán không thành, lại lấy sắc ra dụ dỗ. (ND: cứ để chờ mãi!)
Trái lại, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ còn đóng giả làm mẫu thân a. Sao lại có thể như vậy được? Cái này không phải là hành động quá báng bổ sao?
Kì thật Lưu Phong cũng không mong muốn Thái tử phi tiết lộ về quan hệ thật sự giữa hai người. Như vậy mà nói thì hắn cũng không biết làm thế nào đối xử với Thái tử phi. Nhất là hiện tại, lực lượng ả có trong tay không phải là chuyện đùa.
"Hài tử, nói đi chứ!" Thái Tử Phi thấy Lưu Phong trầm ngâm không nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn mình thì không khỏi như mở cờ trong bụng.
"Rất đẹp, rất hấp dẫn!" Lưu Phong thập phần trung thực khẳng định một câu. Dung mạo Thái tử phi đích xác là rất đẹp. Nhất là lại được bồi dưỡng khí chất cao quý của Hoàng gia, càng làm cho thần thái thiếu phụ của ả lại vài phần gia tăng thêm nét tình tứ mê người.
Nghe được câu trả lời của Lưu Phong, Thái tử phi lập tức nở nụ cười: "Ha ha. Hài tử, nhãn lực của con quả nhiên không tệ."
"Hài tử, hãy nhìn ta đi, nhìn thẳng vào mắt ta." Thái tử phi đột nhiên hiền từ nói.
Lưu Phong thầm đánh trống ngực, vị Điện hạ này tới cùng là muốn gì? Chẳng lẻ ả thật sự bị phong thái tiêu sái anh tuấn của mình mê hoặc (DG: đú vừa thôi đại ka ^^!), có chút không kìm hãm được, muốn.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong vội vàng rút tay mình lại. Có một số chuyện mà chưa đến lúc thì không thể làm, nếu làm thì bị nhìn thấy hết ý đồ. Đối với hắn mà nói, bại lộ chân tướng quá sớm thì không có chỗ nào tốt.
"Phong nhi, con làm sao vậy, mẫu thân chỉ muốn nắm tay con. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập." Thái tử phi lại nắm lấy tay Lưu Phong. Còn Lưu Phong lại kiếm đường tránh né. Lần một lần hai, thân thể hai người không khỏi xuất hiện một ít tiếp xúc.
Trong lúc đó, tay Lưu Phong bổng nhiên "không cẩn thận" chạm phải bộ ngực của Thái tử phi.
Thân thể mềm mại của Thái tử phi nhất thời giống như bị điện giật, run lên một cái.
Cuống quít buông lỏng tay Lưu Phong ra, trên mặt lập tức hiện ra một vầng ửng đỏ.
"Tiểu tử thúi!"
Thái tử phi mặc dù ngoài miệng thì mắng, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, giả vờ xấu hổ không nói mà quay đầu đi. Sắc mặt Lưu Phong có chút bối rối, khó có thể thích ứng với thái độ đa tình này của Thái tử phi.
Một lúc lâu sau, Thái tử phi mới quay đầu lại ôn nhu hỏi: "Hài tử, vừa rồi ta tấu một khúc nhạc, ngươi có nghe thấy không?"
Lưu Phong gật đầu, nói: "Có, thần có nghe được. Rất hay. Đúng rồi, giống hệt như tiên âm khúc."
Thái tử phi nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Bản cung trong lúc nhất thời phổ âm lộn xộn, đã khiến cho con chê cười rồi." Tuy là nói như thế, nhưng thực tế nghe được
Lưu Phong khích lệ chính mình thì trong lòng Thái tử phi đã sớm nở hoa.
"Nếu thích nghe thì sau này hãy thường xuyên đến tìm ta, ta sẽ đàn cho con nghe." Thái tử phi hé đôi mắt mắt ngọc lấp lánh, cười thầm trong bụng. Chẳng lẽ ngươi thích âm nhạc, xem ra ta sẽ dùng âm nhạc để dần dần chinh phục ngươi. Từng bước, từng bước biến hắn thành tù binh dưới váy mình.
Ả đâu biết rằng, Lưu Phong căn bản là không biết gì về âm luật. Trong đầu hắn ở kiếp trước thì những bản nhạc ngắn vẫn khó mà thông, còn như đàn tranh cổ đều là những thứ phức tạp và tao nhã. Hắn hoàn toàn không hiểu một chút nào.
"Có cơ hội nhất định sẽ đến nghe." Lưu Phong vội nói một câu khách khí.
"Được rồi, hài tử, vừa rồi trong khúc nhạc, con có nghe ra một chút gì không?"
Thái Tử Phi từng bước từng bước một thầm ám chỉ.
Lưu Phong cười một tiếng, lộ vẻ hàm tiếu nói: "Nghe rất dễ chịu!"
"Chỉ là rất dễ nghe thôi sao? Không có chút gì đặc biệt." Thái tử phi hỏi tới: "Tỷ như trong cầm khúc còn biểu hiện tình cảm?"
Lưu Phong vô ý gãi gãi trán, mở miệng cười nói: "Thật không có ý tứ. Kỳ thật, thần chỉ hiểu được là nó rất dễ nghe. Về phần ý tứ gì đó, thần quả thật không hiểu gì cả.
"Điện hạ, người có gì muốn nói cứ nói thẳng, hạ thần ngay cả ngũ âm thập nhị luật cũng đều không hiểu."
Lời này vừa nói ra, Thái tử phi hoàn toàn không thể nói được nửa lời. Cảm tình của mình mất tới nửa ngày uổng công bận rộn suy nghĩ, làm sao có thể nói như vậy. Thật là đàn gảy tai trâu.
"Điện hạ, lúc này không còn sớm nữa. Không bằng chúng ta cũng nên nói chuyện chính sự đi?"
Thái độ hôm nay của Thái Tử Phi đã làm cho Lưu Phong trận cước rối loại. Vội vàng tĩnh tâm lại, nhắc nhở Thái tử phi nên tiếp tục bàn chính sự. Thái tử phi mắt phượng ủ rũ, ánh mắt dừng lại trên thân hắn. Mất nửa ngày mới hé đôi môi đỏ mọng: "Hài tử, xem ngươi kìa. Lúc này chúng ta chỉ có thể nói chuyện chính sự thôi sao? Chẳng lẽ đã lâu như vậy mà Phong nhi vẫn chưa tha thứ cho ta sao?".
Lưu Phong thần sắc lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Điện hạ, việc này chúng ta để về sau hãy nói, bây giờ thần nghĩ nên bàn về chính sự thì hơn?"
Thần sắc Thái tử phi lập tức ổn định lại, nhưng trong ánh mắt mê hồn lại có chút tức giận: "Được rồi, bàn chính sự như khanh mong muốn."
Ngừng một chút, Thái tử phi thở dài một tiếng, nói: "Mấy ngày nay, mâu thuẩn giữa ta và bệ hạ chắc khanh cũng biết? Hắn mấy lần làm ta nhục nhã. Ta không thể nhịn được nữa, nên mới chủ động đánh trả. Vì cớ gì mà khanh ngăn cản ta hành động. Chẳng lẽ khanh không muốn cho tên cẩu hoàng đế chết sớm một chút hay sao? "
"Đừng nói với ta, khanh là thần tử trung quân ái quốc gì gì đó. Người khác không biết tâm tư của khanh, nhưng ta thì rõ như lòng bàn tay."
Lưu Phong mỉm cười, thản nhiên nói: "Không sai, ta muốn ngồi trên chiếc ghế đó, nhưng người đừng quên, vị trí đó vốn nên thuộc về ta. Ta là trưởng tôn của Chu gia. Dựa theo quy tắc của đế quốc và chế độ của tổ tiên thì luôn là như thế. Chẳng qua ta chỉ muốn thu về những thứ vốn thuộc về ta, nhưng mà hiện tại ta không mong bệ hạ phải chịu điều gì ngoài ý muốn."
"Tại sao?" Thái tử phi lãnh đạm hỏi.
"Rất đơn giản, thế lực của ta hiện tại vẫn chưa có khả năng làm được việc. Ta phải để bệ hạ tại vị, tiếp tục duy trì thế cục hiện nay." Lưu Phong cũng không giấu diếm
Đây là sự thật. Thật ra, chỉ cần Thái tử phi động não một chút thì nàng cũng có thể nghĩ đến nguyên nhân sâu xa trong đó.
"Thế lực của ngươi phát triển rất nhanh, nhưng dù sao căn cơ còn có chút không ổn định. Điều ngươi lo lắng là đúng, nhưng mà ngươi có nghĩ tới chuyện cùng ta hợp tác không. Nếu như ngươi và ta cùng hợp tác, vậy vấn đề không phải sẽ được giải quyết sao? Ngươi và ta cùng liên thủ, thử hỏi trong thiên hạ này có ai là đối thủ của chúng ta?" Thái tử phi nhân cơ hội đưa ra đề nghị hấp dẫn của mình.
Lưu Phong cười nhạt. Trong phòng tràn ngập hương khí làm cho trong lòng cảm thấy nhộn nhạo. Bèn chậm rãi đi tới phía trước cửa sổ, quay đầu hướng Thái tử phi nói: "Chính xác, Điện hạ và thần hợp tác quả thật có thể hình thành thế lực thay đổi đại sự. Nhưng mà, thần có điều muốn thỉnh giáo người một chút. Người cho rằng sau khi đại sự hoàn thành, là người ngồi trên cái ghế ấy, hay là thần ngồi, hay là Triệt nhi của người?"
Thái tử phi nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi, vẻ mặt khi đó có chút không vui nói:
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tới bây giờ ngươi còn chưa tin ta? Ngươi nghĩ rằng ta thích làm Nữ Hoàng lắm sao?"
Lưu Phong cười nhạt nói: "Trong lòng người nghĩ gì thì chính người rõ nhất, còn cần thần nói ra nữa sao?"
"Hài tử, ngươi vẫn không tin ta sao?" Thái tử phi khẽ cau mày, đứng dậy đi tới cùng Lưu Phong sóng vai đứng trước cửa sổ, ôn nhu cười nói: "Hài tử, ta đã từng đáp ứng ngươi. Chỉ cần cho ta chút thời gian, ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục danh hiệu của ngươi. Ngươi cùng ta liên thủ, giết tên cẩu hoàng đế đó là thời cơ tốt nhất. Đến lúc cẩu hoàng đế vừa chết, ta liền ra mặt chứng minh thân phận thật của ngươi, đưa ngươi lên ngồi trên long ỷ, trở thành tân cửu ngũ chí tôn. Lời ta nói điều là sự thật, ta có thể dựa vào danh nghĩa mẫu thân cam đoan với ngươi.".
Ta kháo. Ả đàn bà này thật không quản mệt nhọc, thực sự là có tài diễn xuất. Cũng may đây là Lưu Phong, nếu đổi lại là Chu Phong thật thì hài tử ngốc kia chắc chắn sẽ bị ả đàn bà này lừa.
"Thật đáng tiếc, thần muốn nói với ngươi. Tạm thời thần cũng không muốn cùng người khác liên minh. Người cứ tiếp tục đi theo đường của người, thần theo đường của thần. Về phần tại sao, trong lòng người chắc cũng đã rõ." Lưu Phong quay đầu lại, thẳng thừng cự tuyệt hảo tâm của vị Thái tử phi này.
"Hài Tử, ngươi nghĩ như thế nào mà nói vậy? Như vậy không phải đã phụ lại thành ý của ta sao?" Thái tử phi trong lòng hận đến cắn răng, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra chút nào. Bộ dáng như từ mẫu, cười dài nói: "Hài tử, mẫu thân biết rằng vấn đề lớn nhất của chúng ta đến bây giờ là Phong nhi không tín nhiệm mình. Mẫu thân cũng không trách Phong nhi, dù sao mình cũng đã làm nhiều chuyện có lỗi với hài nhi."
"Nếu đổi lại là ta, ta nghĩ mình cũng sẽ làm như hài nhi bây giờ. Nhưng Phong nhi hãy tin tưởng mẫu thân, bây giờ ta đã thật tâm hối cải. Hy vọng hài nhi có thể tha thứ cho mẫu thân."
"Được rồi, thu bộ mặt giả dối đó đi. Chúng ta đều là người thông minh, nói chuyện không cần phải dối trá như thế. Rõ ràng là ngươi muốn làm nữ hoàng." Ngữ khí Lưu Phong không hề khách khí vạch trần kẽ hở trong sự giả dối của Thái tử phi.
Thái tử phi nghe vậy thì hơi rùng mình một cái lập tức khẽ cười nói: "Tốt, ta thú nhận, ta muốn làm nữ hoàng, vậy thì sao?".
"Nam nhân đều mãi mãi là một đám hỗn trướng. Nếu ta muốn được hạnh phúc thì phải nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Nếu không thì rốt cuộc người bị thương chính là bản thân mình." Nói đến đây, dường như Thái tử phi bị kích động nói thẳng:
"Trong cuộc đời ta, ta đã bị ba nam nhân phản bội. Bọn họ làm cho ta không thiết sống nữa. Cho nên, ta không thể tiếp tục tin tưởng vào nam nhân. Ta cũng không muốn dựa vào một nam nhân nào nữa, vận mệnh của ta phải do ta nắm giữ."
"Hài tử, mặc dù ta không hề tin tưởng đám nam nhân, nhưng Phong nhi thì khác. Phong nhi là hài tử của ta, ngươi không giống bọn họ." Thái tử phi nghiêm túc nói:
"Tương lai khi ta làm nữ hoàng, thì không phải giang sơn của đế quốc sớm muộn cũng thuộc về hài nhi sao?"
Ai, tâm lý méo mó, biến dạng nghiêm trọng.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi không tin vào nam nhân, ta cũng như vậy mà không dễ dàng tin tưởng nữ nhân. Nhất là nữ nhân đã từng làm ta tổn thương như ngươi. Dù ngươi có nói thế nào, ta cũng sẽ không hợp tác với ngươi."
"Ngươi đã biết hết rồi sao?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi nhất thời toát ra một vài nét băng giá, lạnh lùng hỏi.
Lưu Phong không một chút e ngại, dũng cảm nhìn vào ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thái Tử Phi, nghiêm túc nói: "Không sai, đúng là ta đã biết rõ".
"Hài tử, ngươi làm vậy khiến ta rất đau lòng đấy, chẳng lẽ ngươi không cần xem xét lại sao? Đối với hài nhi thì làm như vậy chỉ có chỗ tốt, không có nửa điểm tác hại nào cả." Thái tử phi do dự một hồi, cuối cùng cũng không nổi giận. Ả định tiếp tục dùng tình thân tác động tới Lưu Phong.
"Trừ phi ngươi phát lời thề độc, đáp ứng không thực hiện ý đồ làm nữ hoàng. Nếu không ta sẽ không đáp ứng chuyện hợp tác với ngươi." Lưu Phong lạnh lùng nói:
"Căn bản là điều kiện của đế quốc bây giờ không đáp ứng được chuyện có nữ hoàng. Nếu chỉ dựa vào ý của một mình ngươi, cho dù nắm trong tay thế lực cường đại khắp thiên hạ thì ngươi cũng không thành công. Đến lúc đó hàng nghìn hàng vạn quý tộc, dân chúng đều đứng lên phản đối ngươi. Ta cũng không phải kẻ ngốc, tại sao có thể vì ngươi mà chống lại cả thiên hạ?"
Dường như cho tới giờ Thái tử phi cũng không quá lo lắng về vấn đề này. Nghe Lưu Phong nói như vậy, ả nhất thời lâm vào trầm tư, cẩn thận suy nghĩ câu nói của hắn.
Một lúc lâu sau, Thái tử phi mới ngẩng đầu lên. Trong mắt lóe lên tia sáng lấp lánh, cười lạnh nói: "Không sai, ta thừa nhận điều ngươi nói là sự thật. Dưới điều kiện hiện tại của đế quốc, từ trên xuống dưới đều không chấp nhận có nữ hoàng. Nhưng ngươi cũng đừng quên, mưu sự tại nhân, kẻ thắng làm vua. Rốt cuộc chỉ cần cùng ta giành được thắng lợi, trở thành người cười sau cùng thì ta tin không có tên ngu xuẩn nào dám đứng ra phản đối ta."
Lưu Phong cười lạnh một tiếng đáp: "Thật sự không có thuốc nào cứu nỗi ngươi."
"Ngươi." Thái tử phi bốc lửa trong lòng. Định nghĩ tới việc nghiêm túc mà nói thật tình, dùng thân phận khác để trao đổi chuyện này với hắn một lần nữa. Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì ả đành từ bỏ ý đó. Nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì ả không muốn nghĩ tới bước đi nguy hiểm đó.
"Chuyện ta và ngươi thảo luận hôm nay, hy vọng sau khi trở về ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ lại." Thái tử phi cố gắng bình ổn tâm tình, ôn nhu nói với Lưu Phong. Lưu
Phong cười nhạt, cũng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Thái tử phi đột nhiên ôn nhu cười, hỏi: "Hài tử, con nghĩ về ta thế nào? Tỷ như là ta." Thái Tử Phi phong tình vạn trạng hơi khẽ uốn lưng ong, hướng Lưu Phong liếc mắt một cái.
Trong lòng Lưu Phong nhất thời một trận hồi hộp. Đàm phán không thành, lại lấy sắc ra dụ dỗ. (ND: cứ để chờ mãi!)
Trái lại, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ còn đóng giả làm mẫu thân a. Sao lại có thể như vậy được? Cái này không phải là hành động quá báng bổ sao?
Kì thật Lưu Phong cũng không mong muốn Thái tử phi tiết lộ về quan hệ thật sự giữa hai người. Như vậy mà nói thì hắn cũng không biết làm thế nào đối xử với Thái tử phi. Nhất là hiện tại, lực lượng ả có trong tay không phải là chuyện đùa.
"Hài tử, nói đi chứ!" Thái Tử Phi thấy Lưu Phong trầm ngâm không nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn mình thì không khỏi như mở cờ trong bụng.
"Rất đẹp, rất hấp dẫn!" Lưu Phong thập phần trung thực khẳng định một câu. Dung mạo Thái tử phi đích xác là rất đẹp. Nhất là lại được bồi dưỡng khí chất cao quý của Hoàng gia, càng làm cho thần thái thiếu phụ của ả lại vài phần gia tăng thêm nét tình tứ mê người.
Nghe được câu trả lời của Lưu Phong, Thái tử phi lập tức nở nụ cười: "Ha ha. Hài tử, nhãn lực của con quả nhiên không tệ."
/969
|