Mộ Dung phu nhân cẩn thận nhìn kĩ Lưu Phong rồi tức giận hỏi: "Ngươi nói thật đi, những lời mà ngươi nói ra hôm nay thực sự chỉ là hiểu lầm hay định cố ý khi dễ ta?"
Lưu Phong vội vàng cam đoan: "Trời đất và phu nhân chứng giám, làm sao mà trong lòng ta có ý định khi dễ người. Thực sự là hiểu lầm. Người có biết không, việc này của người tự nó cũng có nhiều ý nghĩa. Như một người bất kì nào khác, ta cũng có chút hiểu lầm"
"Thực sự không có ý khi dễ?" Nghe Lưu Phong giải thích xong thì sắc mặt Mộ Dung phu nhân cũng đã hòa hoãn đi nhiều. Nhưng mà theo biểu hiện nãy giờ của Lưu Phong thì bà vẫn có chút không tin tưởng.
"Thực sự, ngàn vạn lần không thể là giả được!" Lưu Phong lại khẳng định thêm lần nữa, chỉ còn thiếu nước thề thốt mà thôi.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy bèn cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại những gì đã qua, cảm thấy lần này có thể tin cậy Lưu Phong được. Nghĩ tới đây thì tâm tình của bà mới dần ổn định lại.
"Xú tiểu tử, tại sao ngươi không chịu giải thích sớm một chút?" Mộ Dung phu nhân khẽ gắt.
"Là Phong nhi cũng muốn giải thích, nhưng cho tới giờ lão nhân gia đâu có cho cơ hội. Lại còn vừa khóc vừa xé áo nữa thì Phong nhi có còn lúc nào đâu?" Lưu Phong ủy khuất nói.
"Đúng rồi phu nhân, da của người trắng như thế thì phải mặc yếm hồng mới đẹp. Không bằng hôm nào để ta cho thợ may đến đo cho người một bộ đi?" Nói đến xé y phục, Lưu Phong mới đột nhiên nghĩ ra. Giá mà lúc nãy phu nhân làm như vậy thì mình nhân cơ hội để mở rộng tầm mắt.
Tâm tình thay đổi thì cảm giác cũng thay đổi. Đừng nói lúc trước Mộ Dung phu nhân cho phép hắn xem, nhưng thời điểm đó thì hắn đâu còn lòng dạ nào. Nhưng giờ khi hai người đã giải thích rõ bất đồng thì sự ghét bỏ lúc trước tiêu tan do đó hắn lại muốn xem.
"Xú tiểu tử, ngươi định chiếm tiện nghi của ta!" Cũng do nhắc nhở của Lưu Phong mà Mộ Dung phu nhân mới nhớ ra rằng hành động điên cuồng của mình lúc nãy đã làm lộ ra nhiều chỗ quan trọng. Hơn phân nửa là chỗ đầy đặn kia đã hiện ra, nhất là khe rãnh sâu thẳm đó. Thực sự là xấu hổ a.
"Không được xem, nếu không ta móc mắt ngươi liền" Sau khi tâm tình ổn định, Mộ Dung phu nhân cũng không mạnh bạo như trước, sắc mặt tức thì ửng đỏ còn hai tay vội đưa lên che ngực.
"Phu nhân dù gì thì Hầu gia cũng thấy rồi, không bằng hãy để cho ta. Hắc hắc, phu nhân có hiểu ý ta không?" Khóe miệng Lưu Phong lại lộ ra vẻ mập mờ mơ hồ như cũ.
"Xú tiểu tử, sao còn tới đây? Ngươi. ngươi định làm gì?" Mộ Dung phu nhân vừa thẹn vừa sợ, hai tay che ngực mà từ từ lùi lại phía sau.
Nhìn thấy bộ dạng Mộ Dung phu nhân sợ sệt như vậy, trong lòng Lưu Phong thực sự rất thoải mái a. Không phải người rất lợi hại sao, không phải người rất mạnh mẽ sao. Làm cho ta phải lùi đến tận góc tường, xem bây giờ thì người lùi như thế nào?
"Phu nhân, không phải là người đã cho phép ta sờ hay sao?" Lưu Phong cười cười ngần ngại: "Bấy giờ ta nghĩ không ra, nếu như bà đã cho ta sờ thì sao giờ ta lại phải khách khí?" Lưu Phong rõ ràng là muốn phục hận lúc nãy.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy lại càng tiếp tục lùi bước. hàng mi dài lại run rảy trong nỗi sợ, còn tim đập thình thịch không ngừng.
"Ngươi. ngươi làm gì vậy, ngươi dám đối với ta như vậy sao. Ta sẽ nói với Uyển Nhi, nói với hai vị sư tôn cũng như di nương của ngươi?" Thấy Lưu Phong càng lúc càng gần thì Mộ Dung phu nhân lại càng sợ hãi.
"Tùy bà thôi, nhưng mà ta phải nói rõ một điều. Đó là bà cho phép ta sờ, lại còn tự mình xé áo để lộ ngực ra. Đó là điều chắc chắn. Tới lúc đó ta nhất định giải thích với mọi người là phu nhân cho ta sờ. Để xem mọi người nhìn phu nhân mạnh bạo như thế nào."
Lưu Phong chế giễu dáng vẻ sợ bị ăn của Mộ Dung phu nhân. Vào thời điểm mất lí trí thì nữ nhân mới dáng sợ. Lúc này Mộ Dung phu nhân đã sớm khôi phục tâm chí, còn lấy lại vẻ thẹn thùng nên căn bản thì không phải là mối uy hiếp với Lưu Phong nữa.
"Ngươi. không phải là ngươi định nói với người khác đấy chứ?" Việc Lưu Phong nói đều là sự thật cho nên Mộ Dung phu nhân bị nghẹn lời, cũng không biết phải làm gì nữa.
"Có thể, tuy nhiên bà phải đáp ứng với ta một việc?" Lưu Phong cười hắc hắc xấu xa, vẻ mặt đầy mập mờ, nhất là đôi mắt cứ dán vào bộ ngực của Mộ Dung phu nhân rồi chậm rãi nói: "Ta không nói có thể, nhưng liệu người có đáp ứng cho ta sờ một lần, chỉ một lần thôi? Người có thể cự tuyệt, nhưng mà người nên biết tới hậu quả khi cự tuyệt a?"
Mộ Dung phu nhân nghe vậy thì thầm mắng Lưu Phong quá vô sỉ. Nhưng mà tình thế ép buộc, ai bảo lại để người ta nắm được nhược điểm của mình. Thoáng do dự một chút, Mộ Dung phu nhân cắn môi rồi thả hai tay xuống để lộ ra bộ ngực sữa cao cao, mắt hơi nheo lại nhìn Lưu Phong căm hận nói: "Tuy ta đáp ứng với ngươi, nhưng chỉ một chút thôi. Nếu ngươi đổi ý thì ta chết cho ngươi xem."
Thấy Mộ Dung phu nhân thực sự thuận theo ý mình, Lưu Phong hơi ngạc nhiên trù trừ đứng đó. Mộ Dung phu nhân đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì vội vàng mở mắt xem, vẫn thấy Lưu Phong đứng ngây người.
"Ngươi. ngươi sao vẫn chưa." Mộ Dung phu nhân vốn định hỏi sao ngươi không đến sờ, nhưng lời ra đến miệng thì cảm thấy hơi mờ ám nên vội dừng lại.
Lưu Phong cũng chẳng hé răng mà đi đến trước tủ để quần áo của Uyển Nhi cầm lấy một bộ rồi đi đến đưa cho Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng nói: "Kích cỡ của Uyền Nhi thì có khả năng không thích hợp với người, vậy cứ phủ tạm áo khoác trước đã".
Mộ Dung phu nhân hơi run người, có chỗ khó hiểu mà hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Lưu Phong cười hì hì: "Phu nhân, người đừng nói gì vội. Trước đem áo khoác này mặc thêm đã. Nếu người cứ để xuân quang lộ ra như vậy thì ta cũng không dám cam đoan giữ nguyên chủ ý. Đừng sửng sốt, kì thật ta hay nói đùa mà người cũng không nghĩ kĩ. Ta vốn đứng đắn như vậy thì sao lại làm chuyện vô sỉ kia với người. Cũng đừng quên, phu nhân là nhạc mẫu tương lai của ta a?"
Mộ Dung phu nhân hơi sửng sốt, không khỏi thở dài rồi cầm áo khoác mà mặc lên người, che kín bộ ngực của mình rồi lập tức nói với Lưu Phong: "Cảm ơn!"
"Đều là người nhà, phu nhân khách khí làm gì. Tuy nhiên nếu nói đa tạ thì hẳn là ta phải nói." Lưu Phong nghiêm trang tiếp tục: "Đa tạ người vừa rồi đã cho ta thưởng thức bộ ngực đẹp đến không thể nghĩ lại có trên đời. Hắc hắc, ngượng quá. Kì thật ta cũng không nghĩ lại mạo phạm phu nhân rồi, chủ yếu là ta không quen nói dối. Đã đắc tội, mong lượng thứ nhiều".
Thấy Mộ Dung phu nhân vẫn trợn trừng mắt, Lưu Phong tiếp tục cười nói: "Phu nhân, không phải là ta đã nói với người rồi. Quần áo của người không biết cách phối hợp. Với con mắt của chuyên viên thiết kế nội y chuyên nghiệp thì người thích hợp nhất với màu hồng"
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!" Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong nói như vậy thì trong lòng thấy vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.
"Phu nhân, chuyện hôm nay ta sẽ giữ kín, xin người cứ yên tâm". Thực ra Lưu Phong còn rất muốn nói một câu.
Mộ Dung phu nhân nóng bừng mặt, nghĩ tới sự việc hôm nay mà còn hơi sợ. Chính mình đã nhiều tuổi rồi mà cũng không ghìm được cơn tức giận đến nỗi làm những hành vi quá khích như vậy. Lại còn không biết trong lòng Lưu Phong sẽ nghĩ như thế nào nữa? Trước cửa nhà quả phụ hay có lắm điều thị phi, không biết hắn thực sự có cho mình là nữ nhân không biết xấu hổ. Nghĩ tới đây, Mộ Dung phu nhân cảm thấy trong lòng ủy khuất, sắc mặt tái đi. Nước mắt tức thì chầm chậm tuôn ra không ngừng.
Vất vả lắm mới làm cho nguôi ngoai, nay Lưu Phong lại thấy Mộ Dung phu nhân nước mắt tuôn trào thì trong lòng buồn bực. Người có một mà khoa trương gấp đôi. Nữ nhân sao mà phiền toái.
"Phu nhân, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi. Người cũng đừng để trong lòng" Lưu Phong cũng chẳng biết phải khuyên giải thế nào nữa đành tùy ý nói một câu.
"Đều tại ngươi!"
Mộ Dung phu nhân đột nhiên lao tới trước mặt Lưu Phong. Giơ đôi tay trắng nõn mà đánh loạn xạ trên người hắn: "Xú tiểu tử, nếu như ngươi không hiểu lầm ý của ta thì ta cũng sẽ không. Đều tại ngươi. Đều tại ngươi."
"Có hơi ám muội a!"
Lưu Phong phát hiện đôi tay trắng nõn nà của Mộ Dung phu nhân đánh ra một đòn sao mà giống như tình nhân đưa đẩy vậy? Mộ Dung phu nhân nghe vậy lập tức xấu hổ không thôi vội vàng quay người đi, cũng không để ý tới Lưu Phong nữa.
"Hắc hắc, phu nhân. Với người hay nói đùa thì đừng coi là thật?" Lưu Phong đi tới trước mặt Mộ Dung phu nhân mà nhẹ nhàng bảo.
"Hừ!"
Mộ Dung phu nhân hầm hừ vài tiếng, nhưng cũng không hề bắt chuyện cùng Lưu Phong. Chẳng qua lúc nãy vung tay mấy quyền giải tỏa ấm ức nên cũng làm cho trong lòng thấy thư thái hơn.
"Phong nhi, sự tình hôm nay ngươi phải giữ bí mật không thể nói cho người ngoài. Nếu không ta sẽ chết cho ngươi coi" Nghĩ đến câu nói mập mờ kia của Lưu Phong, trong lòng Mộ Dung phu nhân lập tức có hơi bối rối nên vội vàng dặn dò một câu.
"Phu nhân, xin người yên tâm. Chuyện hôm nay ta sẽ quên hết" Lưu Phong vỗ ngực tuyên bố.
Mộ Dung phu nhân nghe thấy Lưu Phong nói vậy thì lập tức nhẹ nhõm thở phào, nhưng mà trong lòng cũng lại cảm thấy vài phần mất mát.
"Mẫu thân, các người nói chuyện xong chưa vậy? Ta có thể vào được chưa?" Đúng lúc này thì tiếng của Mộ Dung Uyển Nhi nhẹ nhàng vang lên trước cửa.
Mộ Dung phu nhân lập tức hơi kinh hoảng, còn Lưu Phong thì lại thản nhiên hơi hơi mỉm cười nói nhỏ: "Phu nhân, người sợ cái gì, chúng ta có làm chuyện mất mặt gì đâu".
"Phi, miệng chó không mọc ngà voi. Ngươi mới là kẻ làm chuyện mất mặt" Mộ Dung phu nhân nhìn Lưu Phong khẽ gắt một câu rồi ra sức trấn tĩnh tinh thần mà hướng ra cửa khẽ nói; " Chúng ta đã nói xong rồi, Uyển Nhi vào đi!"
Lưu Phong vội vàng đi ra mở cửa.
"Uyển Nhi, huynh có việc cần phải đi ngay, hôm nào lại tới gặp muội sau" Rốt cuộc Lưu Phong hơi chột dạ nên định bụng chuồn luôn.
Mộ Dung Uyển Nhi nhìn thoáng qua mẫu thân rồi lại nhìn Lưu Phong thản nhiên nói: "Để muội tiễn huynh"
Hai người bước ra ngoài cửa. Mộ Dung Uyển Nhi khép chặt cửa phòng, có chút thâm ý liếc nhìn Lưu Phong rồi lạnh nhạt nói: "Huynh theo muội lại đây"
Đi đến một chỗ khá xa phòng mình thì Mộ Dung Uyển Nhi mới dừng bước. Nàng quay đầu lại, mắt ngọc nhìn thẳng Lưu Phong vẻ mặt có chút không vui mà hỏi: "Vừa rồi muội nghe mẫu thân khóc, vì sao vậy? Chẳng lẽ là huynh khi phụ người?"
Lưu Phong tức thì kinh hoảng thầm nghĩ, hay là Uyển Nhi nãy giờ đều rình nghe trộm hai người nói chuyện? Nguy to rồi, phiền toái cho mình rồi.
"Uyển Nhi, xem muội nói kìa. Mẫu thân muội là nhạc mẫu của huynh. Huynh có ăn gan trời cũng không dám bất kính đối với phu nhân a?" Lưu Phong quyết định trước hết cãi bay để thăm dò ý tứ của Uyển Nhi đã.
Vẻ mặt Mộ Dung Uyển Nhi đầy vẻ ngờ vực: "Lão công, huynh nói thật cho muội đi. Rốt cuộc là huynh đã nói chuyện gì với mẫu thân? Vì sao mà muội lại nghe thấy bà khóc thương tâm?"
Lưu Phong sợ run một chút, nhưng lại nhanh chóng đoán ra. Quả là Mộ Dung Uyển Nhi có nghe được tiếng khóc, nhưng mà chắc cũng không nghe rõ ràng lắm hai người đã nói chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong thở phào một hơi làm ra vẻ mặt nghiêm trang: "Nếu như Uyển Nhi đã muốn hỏi thì huynh cũng sẽ không nói dối. Mẫu thân muội nhớ tới phụ thân của muội nên mới đau lòng mà khóc. Uyển Nhi, sau này muội phải quan tâm đến mẫu thân nhiều hơn. Bà là nữ nhân, phải lo liệu cho một đại gia tộc như vậy thì thực sự không hề dễ dàng. Muội cố chia sẻ gánh nặng này một tí, đừng để mẫu thân mệt mỏi quá"
"Lão công, cảm tạ người!" Nghe Lưu Phong nói như vậy Mộ Dung Uyển Nhi hơi hơi cảm động, gương mặt đã hòa hoãn hơn nhiều. Từ đôi mắt ngọc lại nhẹ nhàng tí tách mưa xuân.
"Uyển Nhi, muội quá khách khí rồi, chúng ta là người một nhà. Quan tâm đến nhau cũng là điều bình thường" Lưu Phong nhân cơ hội nắm tay Uyển Nhi rồi nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng.
Đang hưởng thụ một chút vuốt ve, Mộ Dung Uyển Nhi ngẩng đầu lên dịu dàng nói: "Lão công, muội vào bồi tiếp mẫu thân đã, hôm nào chúng ta lại gặp nhau sau" Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng quay lại, kì thật là muốn làm rõ chân tướng một vài việc. Chẳng hạn như y phục của mẫu thân.
Trong khi Mộ Dung Uyển Nhi rời đi, Mộ Dung phu nhân vốn cho rằng có thể thay y phục bị xé rách. Tiếc rằng Lưu Phong đã nói đúng. Kích cỡ y phục của nữ nhi bà mặc không vừa. Nhất là với chỗ đầy đặn cực đại kia, so với Uyển Nhi thì có lớn hơn một chút. Thực sự là bà không cách nào mặc được y phục của Uyển Nhi a. Không còn cách nào khác bà đành phải khoác áo của nữ nhi lên người như cũ để đỡ xấu hổ.
Kì thật Mộ Dung Uyển Nhi cũng không tin hẳn lời của Lưu Phong. Bởi vì vừa bước vào cửa thì nàng đã liếc nhìn thấy chỗ cổ áo của mẫu thân bị xé rách. Rõ ràng là trước đó ở trong phòng giữa mẫu thân và lão công đã xảy ra việc không phải tầm thường.
Còn đó là chuyện gì thì Mộ Dung Uyển Nhi không dám nghĩ, mà cũng không hề muốn nghĩ tới.
Chất chứa nỗi phức tạp ở trong lòng, Mộ Dung Uyển Nhi đẩy cửa phòng ra. Thấy mẫu thân đang sửa lại trang phục trước bàn trang điểm. Nàng do dự một chút rồi bước tới hỏi: "Mẫu thân, nói cho nhi tử biết có phải là hắn đã khi dễ người?"
Lưu Phong vội vàng cam đoan: "Trời đất và phu nhân chứng giám, làm sao mà trong lòng ta có ý định khi dễ người. Thực sự là hiểu lầm. Người có biết không, việc này của người tự nó cũng có nhiều ý nghĩa. Như một người bất kì nào khác, ta cũng có chút hiểu lầm"
"Thực sự không có ý khi dễ?" Nghe Lưu Phong giải thích xong thì sắc mặt Mộ Dung phu nhân cũng đã hòa hoãn đi nhiều. Nhưng mà theo biểu hiện nãy giờ của Lưu Phong thì bà vẫn có chút không tin tưởng.
"Thực sự, ngàn vạn lần không thể là giả được!" Lưu Phong lại khẳng định thêm lần nữa, chỉ còn thiếu nước thề thốt mà thôi.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy bèn cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại những gì đã qua, cảm thấy lần này có thể tin cậy Lưu Phong được. Nghĩ tới đây thì tâm tình của bà mới dần ổn định lại.
"Xú tiểu tử, tại sao ngươi không chịu giải thích sớm một chút?" Mộ Dung phu nhân khẽ gắt.
"Là Phong nhi cũng muốn giải thích, nhưng cho tới giờ lão nhân gia đâu có cho cơ hội. Lại còn vừa khóc vừa xé áo nữa thì Phong nhi có còn lúc nào đâu?" Lưu Phong ủy khuất nói.
"Đúng rồi phu nhân, da của người trắng như thế thì phải mặc yếm hồng mới đẹp. Không bằng hôm nào để ta cho thợ may đến đo cho người một bộ đi?" Nói đến xé y phục, Lưu Phong mới đột nhiên nghĩ ra. Giá mà lúc nãy phu nhân làm như vậy thì mình nhân cơ hội để mở rộng tầm mắt.
Tâm tình thay đổi thì cảm giác cũng thay đổi. Đừng nói lúc trước Mộ Dung phu nhân cho phép hắn xem, nhưng thời điểm đó thì hắn đâu còn lòng dạ nào. Nhưng giờ khi hai người đã giải thích rõ bất đồng thì sự ghét bỏ lúc trước tiêu tan do đó hắn lại muốn xem.
"Xú tiểu tử, ngươi định chiếm tiện nghi của ta!" Cũng do nhắc nhở của Lưu Phong mà Mộ Dung phu nhân mới nhớ ra rằng hành động điên cuồng của mình lúc nãy đã làm lộ ra nhiều chỗ quan trọng. Hơn phân nửa là chỗ đầy đặn kia đã hiện ra, nhất là khe rãnh sâu thẳm đó. Thực sự là xấu hổ a.
"Không được xem, nếu không ta móc mắt ngươi liền" Sau khi tâm tình ổn định, Mộ Dung phu nhân cũng không mạnh bạo như trước, sắc mặt tức thì ửng đỏ còn hai tay vội đưa lên che ngực.
"Phu nhân dù gì thì Hầu gia cũng thấy rồi, không bằng hãy để cho ta. Hắc hắc, phu nhân có hiểu ý ta không?" Khóe miệng Lưu Phong lại lộ ra vẻ mập mờ mơ hồ như cũ.
"Xú tiểu tử, sao còn tới đây? Ngươi. ngươi định làm gì?" Mộ Dung phu nhân vừa thẹn vừa sợ, hai tay che ngực mà từ từ lùi lại phía sau.
Nhìn thấy bộ dạng Mộ Dung phu nhân sợ sệt như vậy, trong lòng Lưu Phong thực sự rất thoải mái a. Không phải người rất lợi hại sao, không phải người rất mạnh mẽ sao. Làm cho ta phải lùi đến tận góc tường, xem bây giờ thì người lùi như thế nào?
"Phu nhân, không phải là người đã cho phép ta sờ hay sao?" Lưu Phong cười cười ngần ngại: "Bấy giờ ta nghĩ không ra, nếu như bà đã cho ta sờ thì sao giờ ta lại phải khách khí?" Lưu Phong rõ ràng là muốn phục hận lúc nãy.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy lại càng tiếp tục lùi bước. hàng mi dài lại run rảy trong nỗi sợ, còn tim đập thình thịch không ngừng.
"Ngươi. ngươi làm gì vậy, ngươi dám đối với ta như vậy sao. Ta sẽ nói với Uyển Nhi, nói với hai vị sư tôn cũng như di nương của ngươi?" Thấy Lưu Phong càng lúc càng gần thì Mộ Dung phu nhân lại càng sợ hãi.
"Tùy bà thôi, nhưng mà ta phải nói rõ một điều. Đó là bà cho phép ta sờ, lại còn tự mình xé áo để lộ ngực ra. Đó là điều chắc chắn. Tới lúc đó ta nhất định giải thích với mọi người là phu nhân cho ta sờ. Để xem mọi người nhìn phu nhân mạnh bạo như thế nào."
Lưu Phong chế giễu dáng vẻ sợ bị ăn của Mộ Dung phu nhân. Vào thời điểm mất lí trí thì nữ nhân mới dáng sợ. Lúc này Mộ Dung phu nhân đã sớm khôi phục tâm chí, còn lấy lại vẻ thẹn thùng nên căn bản thì không phải là mối uy hiếp với Lưu Phong nữa.
"Ngươi. không phải là ngươi định nói với người khác đấy chứ?" Việc Lưu Phong nói đều là sự thật cho nên Mộ Dung phu nhân bị nghẹn lời, cũng không biết phải làm gì nữa.
"Có thể, tuy nhiên bà phải đáp ứng với ta một việc?" Lưu Phong cười hắc hắc xấu xa, vẻ mặt đầy mập mờ, nhất là đôi mắt cứ dán vào bộ ngực của Mộ Dung phu nhân rồi chậm rãi nói: "Ta không nói có thể, nhưng liệu người có đáp ứng cho ta sờ một lần, chỉ một lần thôi? Người có thể cự tuyệt, nhưng mà người nên biết tới hậu quả khi cự tuyệt a?"
Mộ Dung phu nhân nghe vậy thì thầm mắng Lưu Phong quá vô sỉ. Nhưng mà tình thế ép buộc, ai bảo lại để người ta nắm được nhược điểm của mình. Thoáng do dự một chút, Mộ Dung phu nhân cắn môi rồi thả hai tay xuống để lộ ra bộ ngực sữa cao cao, mắt hơi nheo lại nhìn Lưu Phong căm hận nói: "Tuy ta đáp ứng với ngươi, nhưng chỉ một chút thôi. Nếu ngươi đổi ý thì ta chết cho ngươi xem."
Thấy Mộ Dung phu nhân thực sự thuận theo ý mình, Lưu Phong hơi ngạc nhiên trù trừ đứng đó. Mộ Dung phu nhân đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì vội vàng mở mắt xem, vẫn thấy Lưu Phong đứng ngây người.
"Ngươi. ngươi sao vẫn chưa." Mộ Dung phu nhân vốn định hỏi sao ngươi không đến sờ, nhưng lời ra đến miệng thì cảm thấy hơi mờ ám nên vội dừng lại.
Lưu Phong cũng chẳng hé răng mà đi đến trước tủ để quần áo của Uyển Nhi cầm lấy một bộ rồi đi đến đưa cho Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng nói: "Kích cỡ của Uyền Nhi thì có khả năng không thích hợp với người, vậy cứ phủ tạm áo khoác trước đã".
Mộ Dung phu nhân hơi run người, có chỗ khó hiểu mà hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Lưu Phong cười hì hì: "Phu nhân, người đừng nói gì vội. Trước đem áo khoác này mặc thêm đã. Nếu người cứ để xuân quang lộ ra như vậy thì ta cũng không dám cam đoan giữ nguyên chủ ý. Đừng sửng sốt, kì thật ta hay nói đùa mà người cũng không nghĩ kĩ. Ta vốn đứng đắn như vậy thì sao lại làm chuyện vô sỉ kia với người. Cũng đừng quên, phu nhân là nhạc mẫu tương lai của ta a?"
Mộ Dung phu nhân hơi sửng sốt, không khỏi thở dài rồi cầm áo khoác mà mặc lên người, che kín bộ ngực của mình rồi lập tức nói với Lưu Phong: "Cảm ơn!"
"Đều là người nhà, phu nhân khách khí làm gì. Tuy nhiên nếu nói đa tạ thì hẳn là ta phải nói." Lưu Phong nghiêm trang tiếp tục: "Đa tạ người vừa rồi đã cho ta thưởng thức bộ ngực đẹp đến không thể nghĩ lại có trên đời. Hắc hắc, ngượng quá. Kì thật ta cũng không nghĩ lại mạo phạm phu nhân rồi, chủ yếu là ta không quen nói dối. Đã đắc tội, mong lượng thứ nhiều".
Thấy Mộ Dung phu nhân vẫn trợn trừng mắt, Lưu Phong tiếp tục cười nói: "Phu nhân, không phải là ta đã nói với người rồi. Quần áo của người không biết cách phối hợp. Với con mắt của chuyên viên thiết kế nội y chuyên nghiệp thì người thích hợp nhất với màu hồng"
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!" Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong nói như vậy thì trong lòng thấy vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.
"Phu nhân, chuyện hôm nay ta sẽ giữ kín, xin người cứ yên tâm". Thực ra Lưu Phong còn rất muốn nói một câu.
Mộ Dung phu nhân nóng bừng mặt, nghĩ tới sự việc hôm nay mà còn hơi sợ. Chính mình đã nhiều tuổi rồi mà cũng không ghìm được cơn tức giận đến nỗi làm những hành vi quá khích như vậy. Lại còn không biết trong lòng Lưu Phong sẽ nghĩ như thế nào nữa? Trước cửa nhà quả phụ hay có lắm điều thị phi, không biết hắn thực sự có cho mình là nữ nhân không biết xấu hổ. Nghĩ tới đây, Mộ Dung phu nhân cảm thấy trong lòng ủy khuất, sắc mặt tái đi. Nước mắt tức thì chầm chậm tuôn ra không ngừng.
Vất vả lắm mới làm cho nguôi ngoai, nay Lưu Phong lại thấy Mộ Dung phu nhân nước mắt tuôn trào thì trong lòng buồn bực. Người có một mà khoa trương gấp đôi. Nữ nhân sao mà phiền toái.
"Phu nhân, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi. Người cũng đừng để trong lòng" Lưu Phong cũng chẳng biết phải khuyên giải thế nào nữa đành tùy ý nói một câu.
"Đều tại ngươi!"
Mộ Dung phu nhân đột nhiên lao tới trước mặt Lưu Phong. Giơ đôi tay trắng nõn mà đánh loạn xạ trên người hắn: "Xú tiểu tử, nếu như ngươi không hiểu lầm ý của ta thì ta cũng sẽ không. Đều tại ngươi. Đều tại ngươi."
"Có hơi ám muội a!"
Lưu Phong phát hiện đôi tay trắng nõn nà của Mộ Dung phu nhân đánh ra một đòn sao mà giống như tình nhân đưa đẩy vậy? Mộ Dung phu nhân nghe vậy lập tức xấu hổ không thôi vội vàng quay người đi, cũng không để ý tới Lưu Phong nữa.
"Hắc hắc, phu nhân. Với người hay nói đùa thì đừng coi là thật?" Lưu Phong đi tới trước mặt Mộ Dung phu nhân mà nhẹ nhàng bảo.
"Hừ!"
Mộ Dung phu nhân hầm hừ vài tiếng, nhưng cũng không hề bắt chuyện cùng Lưu Phong. Chẳng qua lúc nãy vung tay mấy quyền giải tỏa ấm ức nên cũng làm cho trong lòng thấy thư thái hơn.
"Phong nhi, sự tình hôm nay ngươi phải giữ bí mật không thể nói cho người ngoài. Nếu không ta sẽ chết cho ngươi coi" Nghĩ đến câu nói mập mờ kia của Lưu Phong, trong lòng Mộ Dung phu nhân lập tức có hơi bối rối nên vội vàng dặn dò một câu.
"Phu nhân, xin người yên tâm. Chuyện hôm nay ta sẽ quên hết" Lưu Phong vỗ ngực tuyên bố.
Mộ Dung phu nhân nghe thấy Lưu Phong nói vậy thì lập tức nhẹ nhõm thở phào, nhưng mà trong lòng cũng lại cảm thấy vài phần mất mát.
"Mẫu thân, các người nói chuyện xong chưa vậy? Ta có thể vào được chưa?" Đúng lúc này thì tiếng của Mộ Dung Uyển Nhi nhẹ nhàng vang lên trước cửa.
Mộ Dung phu nhân lập tức hơi kinh hoảng, còn Lưu Phong thì lại thản nhiên hơi hơi mỉm cười nói nhỏ: "Phu nhân, người sợ cái gì, chúng ta có làm chuyện mất mặt gì đâu".
"Phi, miệng chó không mọc ngà voi. Ngươi mới là kẻ làm chuyện mất mặt" Mộ Dung phu nhân nhìn Lưu Phong khẽ gắt một câu rồi ra sức trấn tĩnh tinh thần mà hướng ra cửa khẽ nói; " Chúng ta đã nói xong rồi, Uyển Nhi vào đi!"
Lưu Phong vội vàng đi ra mở cửa.
"Uyển Nhi, huynh có việc cần phải đi ngay, hôm nào lại tới gặp muội sau" Rốt cuộc Lưu Phong hơi chột dạ nên định bụng chuồn luôn.
Mộ Dung Uyển Nhi nhìn thoáng qua mẫu thân rồi lại nhìn Lưu Phong thản nhiên nói: "Để muội tiễn huynh"
Hai người bước ra ngoài cửa. Mộ Dung Uyển Nhi khép chặt cửa phòng, có chút thâm ý liếc nhìn Lưu Phong rồi lạnh nhạt nói: "Huynh theo muội lại đây"
Đi đến một chỗ khá xa phòng mình thì Mộ Dung Uyển Nhi mới dừng bước. Nàng quay đầu lại, mắt ngọc nhìn thẳng Lưu Phong vẻ mặt có chút không vui mà hỏi: "Vừa rồi muội nghe mẫu thân khóc, vì sao vậy? Chẳng lẽ là huynh khi phụ người?"
Lưu Phong tức thì kinh hoảng thầm nghĩ, hay là Uyển Nhi nãy giờ đều rình nghe trộm hai người nói chuyện? Nguy to rồi, phiền toái cho mình rồi.
"Uyển Nhi, xem muội nói kìa. Mẫu thân muội là nhạc mẫu của huynh. Huynh có ăn gan trời cũng không dám bất kính đối với phu nhân a?" Lưu Phong quyết định trước hết cãi bay để thăm dò ý tứ của Uyển Nhi đã.
Vẻ mặt Mộ Dung Uyển Nhi đầy vẻ ngờ vực: "Lão công, huynh nói thật cho muội đi. Rốt cuộc là huynh đã nói chuyện gì với mẫu thân? Vì sao mà muội lại nghe thấy bà khóc thương tâm?"
Lưu Phong sợ run một chút, nhưng lại nhanh chóng đoán ra. Quả là Mộ Dung Uyển Nhi có nghe được tiếng khóc, nhưng mà chắc cũng không nghe rõ ràng lắm hai người đã nói chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong thở phào một hơi làm ra vẻ mặt nghiêm trang: "Nếu như Uyển Nhi đã muốn hỏi thì huynh cũng sẽ không nói dối. Mẫu thân muội nhớ tới phụ thân của muội nên mới đau lòng mà khóc. Uyển Nhi, sau này muội phải quan tâm đến mẫu thân nhiều hơn. Bà là nữ nhân, phải lo liệu cho một đại gia tộc như vậy thì thực sự không hề dễ dàng. Muội cố chia sẻ gánh nặng này một tí, đừng để mẫu thân mệt mỏi quá"
"Lão công, cảm tạ người!" Nghe Lưu Phong nói như vậy Mộ Dung Uyển Nhi hơi hơi cảm động, gương mặt đã hòa hoãn hơn nhiều. Từ đôi mắt ngọc lại nhẹ nhàng tí tách mưa xuân.
"Uyển Nhi, muội quá khách khí rồi, chúng ta là người một nhà. Quan tâm đến nhau cũng là điều bình thường" Lưu Phong nhân cơ hội nắm tay Uyển Nhi rồi nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng.
Đang hưởng thụ một chút vuốt ve, Mộ Dung Uyển Nhi ngẩng đầu lên dịu dàng nói: "Lão công, muội vào bồi tiếp mẫu thân đã, hôm nào chúng ta lại gặp nhau sau" Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng quay lại, kì thật là muốn làm rõ chân tướng một vài việc. Chẳng hạn như y phục của mẫu thân.
Trong khi Mộ Dung Uyển Nhi rời đi, Mộ Dung phu nhân vốn cho rằng có thể thay y phục bị xé rách. Tiếc rằng Lưu Phong đã nói đúng. Kích cỡ y phục của nữ nhi bà mặc không vừa. Nhất là với chỗ đầy đặn cực đại kia, so với Uyển Nhi thì có lớn hơn một chút. Thực sự là bà không cách nào mặc được y phục của Uyển Nhi a. Không còn cách nào khác bà đành phải khoác áo của nữ nhi lên người như cũ để đỡ xấu hổ.
Kì thật Mộ Dung Uyển Nhi cũng không tin hẳn lời của Lưu Phong. Bởi vì vừa bước vào cửa thì nàng đã liếc nhìn thấy chỗ cổ áo của mẫu thân bị xé rách. Rõ ràng là trước đó ở trong phòng giữa mẫu thân và lão công đã xảy ra việc không phải tầm thường.
Còn đó là chuyện gì thì Mộ Dung Uyển Nhi không dám nghĩ, mà cũng không hề muốn nghĩ tới.
Chất chứa nỗi phức tạp ở trong lòng, Mộ Dung Uyển Nhi đẩy cửa phòng ra. Thấy mẫu thân đang sửa lại trang phục trước bàn trang điểm. Nàng do dự một chút rồi bước tới hỏi: "Mẫu thân, nói cho nhi tử biết có phải là hắn đã khi dễ người?"
/969
|