Nhìn bộ mông của Lâm Lang vừa đi vừa lắc lư núng nính, Lưu Phong không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, theo kinh nghiệm của hắn thì nữ nhân này cần thêm năm năm nữa ắt sẽ cực kỳ hấp dẫn.
"Phong nhi, đến đây đi. !"
Lưu Phong đang chuẩn bị đi vào, chợt từ trong điện có người gọi.
"Tiếng của ai mà ngọt ngào thế?" Lưu Phong suy nghĩ, bước vào trong điện, phía trên chính giữa điện là một mỹ phụ đang ngồi trên long sàng.
Lưu Phong âm thầm nhận xét, nghe tiếng đã thấy hay, nhìn thấy người lại càng đẹp hơn, mi dài thanh tú, mắt long lanh xanh biếc, khuôn mặt trái xoan tinh xảo như ngọc tượng, tiểu khẩu như một đóa hàm tiếu, cặp môi cong gợi cảm, tóc bới cao gọn gàng để lộ cần cổ trắng muốt. tất cả kết hợp lại tạo thành một vẻ đẹp rung động lòng người, một thân bận xiêm y quý phái, mỗi cử chỉ giở tay nhấc chân đều có thể mê hoặc dụ nhân.
Lưu Phong trong lòng kinh hãi, hắn mặc dù đối với nghi lễ của triều đình không hiểu biết lắm nhưng kiếp trước cũng đã xem nhiều phim cổ trang, quý phi một khi gặp gỡ người bình thường cũng đều có một bức màn ngăn cách, không biết Ân quý phi này sao lại dễ dàng để cho mình nhìn thấy được dung mạo của nàng?
"Không cần khẩn trương quá, hảo, xem ra có thể cùng Ân Tố Tố của Ân gia chúng ta kết làm mối hảo nhân duyên." Ân quý phi tính tình cực kỳ ôn nhu, mắt thấy Lưu Phong có chút căng thẳng liền lên tiếng trấn an hắn.
"Hôm nay gọi ngươi tới đây, ngươi đã biết vì việc gì chưa?" Ân quý phi thần sắc nghiêm trang hỏi.
Lưu Phong không dám chậm trễ vội trả lời:
-Nương nương, chắc là muốn khảo thí xem. tiểu nhân có tư cách làm phu quân của Ân muội hay không?
"Không sai, chính là vì việc này. Nghe nói ngươi đã từng khinh bạc thiên kim tiểu thư của quan Tuần phủ có đúng không?" Ân quý phi thản nhiên hỏi tiếp.
"Ta khinh, ta đánh vào mông nữ nhân có một chút, ngươi sao lại nhiều chuyện xen vào?" Lưu Phong có chút buồn bực, Ân quý phi này xem ra không phải là dễ đối phó, hắn cung kính đáp lời:
-Nương nương, tiểu nhân quả thực là từng. đánh lên mông của Vương Đông Đông tiểu thư nhưng việc này còn có nguyên nhân khác, xin nương nương cho tiểu nhân được bẩm báo.
Ân quý phi hừ một tiếng nói:
-Còn có nguyên nhân khác? Ngươi mau nói cho ta xem, nếu như ngươi vì háo sắc mà khinh nhục người ta, bổn cung sẽ có biện pháp đối phó với ngươi.
Lưu Phong vội vàng tường thuật lại sự việc của mẹ con Liễu Thanh Nghi. chỉ có điều sau đó hắn dấu nhẹm đi việc dẫn hai mẹ con Liễu Thanh Nghi về nhà mình.
"Vì vậy mà ngươi đánh vào. của Vương Đông Đông." Ân quý phi chút nữa đã thốt ra chữ "mông" nhưng cảm thấy hơi bất nhã, ngừng lại một chút Ân quý phi tiếp tục nói:
-Nói như vậy thì ra là ngươi vì hai mẹ con nạn dân kia mà ra tay trượng nghĩa?
"Nam tử hán thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ vốn chỉ là chuyện bình thường, kỳ thật không tính làm gì." Lưu Phong cố tình khiêm nhường nói.
"Phong nhi, tất cả những điều ngươi nói là sự thật?" Ân quý phi nghiêm mặt hỏi.
Lưu Phong lên tiếng:
-Nương nương minh xét, tất cả những điều tiểu nhân nói đều là sự thật huống hồ hôm đó còn có rất nhiều người chứng kiến, nương nương nếu không tin có thể phái người điều tra.
Ân quý phi gật đầu:
-Nếu quả là như thế thì bổn cung tin tưởng ngươi.
Lưu Phong nhân cơ hội nói tiếp:
-Nương nương, người có lẽ cũng đã biết chuyện Tĩnh vương gia đến Phượng viên cầu thân?
Ân quý phi biết Lưu Phong muốn nói điều gì, cười nói:
-Vương Đức Vọng dám to gan, chuyện đó sẽ có bổn cung làm chủ bất quá không nghĩ Tĩnh vương gia cũng liên quan đến. Thôi được rồi chuyện này bổn cung nhất định sẽ chu toàn cho ngươi, nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng là hôn phu của cháu ta.
Ngừng một lúc, Ân quý phi nói tiếp:
-Nghe nói ngươi một mình đánh bại được hai thị vệ của Vương gia (gia tộc họ Vương) đúng không?
Lưu Phong gật đầu đáp:
-Đúng là có chuyện đó.
"Hảo, bổn cung đang muốn khảo cứu võ công của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?" Ân quý phi hiểu được cháu gái của mình thường ngày kiêu ngạo bướng bỉnh, trong tâm tưởng thì phu quân tương lai phải là một nhân vật tuấn tú, văn võ song toàn.
Lưu Phong về hình thức đã đáp ứng được điều kiện thứ nhất, bây giờ xem công phu của hắn ra sao.
Lưu Phong nhìn xung quanh, có chút khó khăn:
-Nương nương, người không phải là muốn cùng tiểu nhân động thủ đấy chứ?
Dựa theo quan sát của hắn thì Ân quý phi tựa hồ không có một chút võ công. Nếu nàng thực sự muốn kiểm tra, cũng chỉ có thể kiểm tra công phu trên giường của mình. Đương nhiên đối với mỹ phụ tráng niên đang tuổi hồi xuân như nàng, hắn có chút sợ hãi. Kiếp trước hắn đã từng nghe câu: "Đàn bà ba mươi như sói, bốn mươi như hổ." Ân quý phi đúng là đang trong độ tuổi này, lang, hổ ai mà không sợ cơ chứ! (PNT: buồn cười vãi)
Cũng may là Ân quý phi không biết ý nghĩ trong đầu hắn, nếu không tất mang hắn ra chém đầu một trăm lần cũng chẳng có gì là oan uổng cả.
"Ha ha!" Ân quý phi chúm chím cười"
-Cùng ngươi động thủ? Bổn cung một chút võ công cũng không biết. Ta sẽ phái ngự tiền thị vệ cùng ngươi quá chiêu.
"Hì hì, công phu trên tay nàng không có nhưng mà miệng lưỡi của nàng công phu chắc là tuyệt lắm đây." Nghĩ vậy Lưu Phong cười nói:
-Đã vậy, xin mời nương nương an bài.
"Ngự tiền ngũ phẩm đái đao thị vệ Hồng Thiên đâu?"
Chỉ nghe Ân quý phi hô nhẹ lên, trong chớp mắt trong đại điện đã xuất hiện một hán tử chừng ba mươi tuổi, người này mày rậm mắt to, vóc dáng khôi ngô thân mặc giáp nhẹ, tay cầm trường đao, uy vũ bất phàm.
"Hồng Thiên, bổn cung lệnh cho ngươi và Phong nhi quá chiêu, thử xem công phu của hắn ra sao, điểm đến là dừng, không gây thương tích." Theo sự nhận định của Ân quý phi thì Lưu Phong căn bản không có khả năng thắng được Hồng Thiên, cho nên dặn dò Hồng Thiên, tránh gây thương tích cho Lưu Phong.
Lưu Phong vẫn thản nhiên như không, võ lâm cao thủ căn bản không thể uy hiếp được hắn, cặp mắt lơ láo nhìn Ân quý phi nói:
-Nương nương, xin thứ cho tiểu nhân lớn mật, xin người cứ ra lệnh cho vị đại nhân này toàn lực ra tay, nếu không sẽ rất khó tỉ thí.
Hồng Thiên thấy Lưu Phong có vẻ khinh thường, sắc mặt biến đổi, song nhãn bắn ra hai đạo tinh quang trừng mắt nhìn Lưu Phong, chỉ chờ quý phi lên tiếng.
Ân quý phi cười cười:
-Phong nhi, đừng khinh địch, ngươi còn chưa biết, Hồng Thiên là cao thủ đệ nhất của đám thị vệ trong cung, bổn cung chỉ hy vọng ngươi đừng thua nhanh quá thôi.
"Nương nương, Phong nhi tự biết sức mình, xin người hạ lệnh."
Ân quý phi mắt phượng khẽ chớp một cái, tỏ vẻ hài lòng, quay sang nói với Hồng Thiên:
-Nếu Phong nhi đã muốn như vậy, ngươi cũng không cần nương tay, toàn lực mà xuất chiêu.
"Thuộc hạ tuân lệnh."
"Công tử, mời!"
Hồng Thiên ánh mắt lập tức bình ổn như nước hồ thu, chậm rãi bạt đao, một vệt sáng từ từ loang ra bao bọc lấy thân hình của hắn, vô hình sát khí như thủy triều dâng lên tràn ngập tứ phía, không ngừng tăng cường, chu vi mấy trượng đều bị khí thế bá đạo này bao phủ.
Vài tên thị vệ không biết nãy giờ ẩn nấp ở đâu đột nhiên xuất hiện, sợ Ân quý phi bị thương, lập tức hiện thân hộ vệ hai bên long sàng, tùy thời cơ mà ngăn cản kiếm khí, đao khí vô ý lạc đến.
Lưu Phong không chút khẩn trương, thân hình bất động, cặp mắt sáng rực không ngừng quan sát đao pháp của đối phương.
Hồng Thiên, khí thế cùng sát khí không ngừng tăng lên, thế nhưng Lưu Phong vẫn như trước thần sắc ung dung, khóe miệng thậm chí còn mỉm cười.
"Phong nhi, đến đây đi. !"
Lưu Phong đang chuẩn bị đi vào, chợt từ trong điện có người gọi.
"Tiếng của ai mà ngọt ngào thế?" Lưu Phong suy nghĩ, bước vào trong điện, phía trên chính giữa điện là một mỹ phụ đang ngồi trên long sàng.
Lưu Phong âm thầm nhận xét, nghe tiếng đã thấy hay, nhìn thấy người lại càng đẹp hơn, mi dài thanh tú, mắt long lanh xanh biếc, khuôn mặt trái xoan tinh xảo như ngọc tượng, tiểu khẩu như một đóa hàm tiếu, cặp môi cong gợi cảm, tóc bới cao gọn gàng để lộ cần cổ trắng muốt. tất cả kết hợp lại tạo thành một vẻ đẹp rung động lòng người, một thân bận xiêm y quý phái, mỗi cử chỉ giở tay nhấc chân đều có thể mê hoặc dụ nhân.
Lưu Phong trong lòng kinh hãi, hắn mặc dù đối với nghi lễ của triều đình không hiểu biết lắm nhưng kiếp trước cũng đã xem nhiều phim cổ trang, quý phi một khi gặp gỡ người bình thường cũng đều có một bức màn ngăn cách, không biết Ân quý phi này sao lại dễ dàng để cho mình nhìn thấy được dung mạo của nàng?
"Không cần khẩn trương quá, hảo, xem ra có thể cùng Ân Tố Tố của Ân gia chúng ta kết làm mối hảo nhân duyên." Ân quý phi tính tình cực kỳ ôn nhu, mắt thấy Lưu Phong có chút căng thẳng liền lên tiếng trấn an hắn.
"Hôm nay gọi ngươi tới đây, ngươi đã biết vì việc gì chưa?" Ân quý phi thần sắc nghiêm trang hỏi.
Lưu Phong không dám chậm trễ vội trả lời:
-Nương nương, chắc là muốn khảo thí xem. tiểu nhân có tư cách làm phu quân của Ân muội hay không?
"Không sai, chính là vì việc này. Nghe nói ngươi đã từng khinh bạc thiên kim tiểu thư của quan Tuần phủ có đúng không?" Ân quý phi thản nhiên hỏi tiếp.
"Ta khinh, ta đánh vào mông nữ nhân có một chút, ngươi sao lại nhiều chuyện xen vào?" Lưu Phong có chút buồn bực, Ân quý phi này xem ra không phải là dễ đối phó, hắn cung kính đáp lời:
-Nương nương, tiểu nhân quả thực là từng. đánh lên mông của Vương Đông Đông tiểu thư nhưng việc này còn có nguyên nhân khác, xin nương nương cho tiểu nhân được bẩm báo.
Ân quý phi hừ một tiếng nói:
-Còn có nguyên nhân khác? Ngươi mau nói cho ta xem, nếu như ngươi vì háo sắc mà khinh nhục người ta, bổn cung sẽ có biện pháp đối phó với ngươi.
Lưu Phong vội vàng tường thuật lại sự việc của mẹ con Liễu Thanh Nghi. chỉ có điều sau đó hắn dấu nhẹm đi việc dẫn hai mẹ con Liễu Thanh Nghi về nhà mình.
"Vì vậy mà ngươi đánh vào. của Vương Đông Đông." Ân quý phi chút nữa đã thốt ra chữ "mông" nhưng cảm thấy hơi bất nhã, ngừng lại một chút Ân quý phi tiếp tục nói:
-Nói như vậy thì ra là ngươi vì hai mẹ con nạn dân kia mà ra tay trượng nghĩa?
"Nam tử hán thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ vốn chỉ là chuyện bình thường, kỳ thật không tính làm gì." Lưu Phong cố tình khiêm nhường nói.
"Phong nhi, tất cả những điều ngươi nói là sự thật?" Ân quý phi nghiêm mặt hỏi.
Lưu Phong lên tiếng:
-Nương nương minh xét, tất cả những điều tiểu nhân nói đều là sự thật huống hồ hôm đó còn có rất nhiều người chứng kiến, nương nương nếu không tin có thể phái người điều tra.
Ân quý phi gật đầu:
-Nếu quả là như thế thì bổn cung tin tưởng ngươi.
Lưu Phong nhân cơ hội nói tiếp:
-Nương nương, người có lẽ cũng đã biết chuyện Tĩnh vương gia đến Phượng viên cầu thân?
Ân quý phi biết Lưu Phong muốn nói điều gì, cười nói:
-Vương Đức Vọng dám to gan, chuyện đó sẽ có bổn cung làm chủ bất quá không nghĩ Tĩnh vương gia cũng liên quan đến. Thôi được rồi chuyện này bổn cung nhất định sẽ chu toàn cho ngươi, nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng là hôn phu của cháu ta.
Ngừng một lúc, Ân quý phi nói tiếp:
-Nghe nói ngươi một mình đánh bại được hai thị vệ của Vương gia (gia tộc họ Vương) đúng không?
Lưu Phong gật đầu đáp:
-Đúng là có chuyện đó.
"Hảo, bổn cung đang muốn khảo cứu võ công của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?" Ân quý phi hiểu được cháu gái của mình thường ngày kiêu ngạo bướng bỉnh, trong tâm tưởng thì phu quân tương lai phải là một nhân vật tuấn tú, văn võ song toàn.
Lưu Phong về hình thức đã đáp ứng được điều kiện thứ nhất, bây giờ xem công phu của hắn ra sao.
Lưu Phong nhìn xung quanh, có chút khó khăn:
-Nương nương, người không phải là muốn cùng tiểu nhân động thủ đấy chứ?
Dựa theo quan sát của hắn thì Ân quý phi tựa hồ không có một chút võ công. Nếu nàng thực sự muốn kiểm tra, cũng chỉ có thể kiểm tra công phu trên giường của mình. Đương nhiên đối với mỹ phụ tráng niên đang tuổi hồi xuân như nàng, hắn có chút sợ hãi. Kiếp trước hắn đã từng nghe câu: "Đàn bà ba mươi như sói, bốn mươi như hổ." Ân quý phi đúng là đang trong độ tuổi này, lang, hổ ai mà không sợ cơ chứ! (PNT: buồn cười vãi)
Cũng may là Ân quý phi không biết ý nghĩ trong đầu hắn, nếu không tất mang hắn ra chém đầu một trăm lần cũng chẳng có gì là oan uổng cả.
"Ha ha!" Ân quý phi chúm chím cười"
-Cùng ngươi động thủ? Bổn cung một chút võ công cũng không biết. Ta sẽ phái ngự tiền thị vệ cùng ngươi quá chiêu.
"Hì hì, công phu trên tay nàng không có nhưng mà miệng lưỡi của nàng công phu chắc là tuyệt lắm đây." Nghĩ vậy Lưu Phong cười nói:
-Đã vậy, xin mời nương nương an bài.
"Ngự tiền ngũ phẩm đái đao thị vệ Hồng Thiên đâu?"
Chỉ nghe Ân quý phi hô nhẹ lên, trong chớp mắt trong đại điện đã xuất hiện một hán tử chừng ba mươi tuổi, người này mày rậm mắt to, vóc dáng khôi ngô thân mặc giáp nhẹ, tay cầm trường đao, uy vũ bất phàm.
"Hồng Thiên, bổn cung lệnh cho ngươi và Phong nhi quá chiêu, thử xem công phu của hắn ra sao, điểm đến là dừng, không gây thương tích." Theo sự nhận định của Ân quý phi thì Lưu Phong căn bản không có khả năng thắng được Hồng Thiên, cho nên dặn dò Hồng Thiên, tránh gây thương tích cho Lưu Phong.
Lưu Phong vẫn thản nhiên như không, võ lâm cao thủ căn bản không thể uy hiếp được hắn, cặp mắt lơ láo nhìn Ân quý phi nói:
-Nương nương, xin thứ cho tiểu nhân lớn mật, xin người cứ ra lệnh cho vị đại nhân này toàn lực ra tay, nếu không sẽ rất khó tỉ thí.
Hồng Thiên thấy Lưu Phong có vẻ khinh thường, sắc mặt biến đổi, song nhãn bắn ra hai đạo tinh quang trừng mắt nhìn Lưu Phong, chỉ chờ quý phi lên tiếng.
Ân quý phi cười cười:
-Phong nhi, đừng khinh địch, ngươi còn chưa biết, Hồng Thiên là cao thủ đệ nhất của đám thị vệ trong cung, bổn cung chỉ hy vọng ngươi đừng thua nhanh quá thôi.
"Nương nương, Phong nhi tự biết sức mình, xin người hạ lệnh."
Ân quý phi mắt phượng khẽ chớp một cái, tỏ vẻ hài lòng, quay sang nói với Hồng Thiên:
-Nếu Phong nhi đã muốn như vậy, ngươi cũng không cần nương tay, toàn lực mà xuất chiêu.
"Thuộc hạ tuân lệnh."
"Công tử, mời!"
Hồng Thiên ánh mắt lập tức bình ổn như nước hồ thu, chậm rãi bạt đao, một vệt sáng từ từ loang ra bao bọc lấy thân hình của hắn, vô hình sát khí như thủy triều dâng lên tràn ngập tứ phía, không ngừng tăng cường, chu vi mấy trượng đều bị khí thế bá đạo này bao phủ.
Vài tên thị vệ không biết nãy giờ ẩn nấp ở đâu đột nhiên xuất hiện, sợ Ân quý phi bị thương, lập tức hiện thân hộ vệ hai bên long sàng, tùy thời cơ mà ngăn cản kiếm khí, đao khí vô ý lạc đến.
Lưu Phong không chút khẩn trương, thân hình bất động, cặp mắt sáng rực không ngừng quan sát đao pháp của đối phương.
Hồng Thiên, khí thế cùng sát khí không ngừng tăng lên, thế nhưng Lưu Phong vẫn như trước thần sắc ung dung, khóe miệng thậm chí còn mỉm cười.
/969
|