Lưu Phong nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của nàng, cảm giác giống như là sờ trên tơ lụa thượng phẩm, thật là trắng mịn như tuyết vậy đó. Hắn thấp giọng an ủi nữ nhân: "Quá khứ tất cả đều đã trôi qua, đừng nghĩ đến nữa!"
"Điện hạ, kỳ thật số người cũng là thật là khổ, sự việc năm nó, tuy rằng người có sai, nhưng thật sự chuyện này cũng là có nguyên nhân. Nói thật, ta vẫn luôn khâm phục người." Lời này cũng là xuất phát từ chân tâm, như ý của lời này mà nói, Thái Tử Phi bây giờ dù sao cũng cũng là một nữ nhân rất đáng thương.
Một nữ nhân nguyên bản vốn sẽ hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc, nhưng nàng không ngờ đến. Chồng bị chính mình ra tay hại chết, rồi đứa con thì bất hiếu.
Thái Tử Phi nghe xong những lời của Lưu Phong, thì tràn đầy cảm xúc, nắm chặt tay Lưu Phong lại, cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi, Phong nhi. cảm ơn ngươi đã an ủi ta."
Xúc động quá, lão tử mà ra tay là có hiệu quả liền.
Lưu Phong âm thầm cười lạnh một tiếng, bề ngoài lại tỏ ra vẻ hiền lành: "Điện hạ, sự tình trước kia đã trôi qua, sau này hãy để ta chăm sóc ngươi."
"Phong nhi. Về sau đừng gọi ta là Điện hạ nữa, nếu trong lời nói của ngươi không ghét bỏ ta thì hãy gọi ta một tiếng Điềm nhi được không." Tình cảm trổi dậy, Thái Tử Phi cầm lấy tay Lưu Phong, nồng nàn nhìn vào mắt hắn.
Ta. con mẹ nó, thật là không biết xấu hổ a. Tuổi đã cao như vậy rồi mà còn lăng nhăng, buồn nôn quá. Suy nghĩ là vậy nhưng Lưu Phong vẫn nhẹ giọng kêu một tiếng: "Điềm nhi!"
"Phong nhi!" Thái Tử Phi cảm thấy một niềm hạnh phúc thật lớn lao đang dâng trào trong tim. Trong phút chốc, nàng không còn cái oai phong một thời của một nữ cường nhân, đó chính là điểm yếu của nữ nhân.
Hai tay Lưu Phong nhân cơ hội chậm rãi mở áo của Thái Tử Phi dò xét đi vào. Vuốt ve bờ vai mềm mại nhẳn nhụi, da thit nàng co dãn chắc nịch.
Tâm tư của thái tử phi, Lưu Phong hiểu rõ, không cần biết nàng có mục đích gì, miễn thật tâm thích mình là tốt rồi, có thể đem mình thành thế thân Thái tử cũng được. Tóm lại, nế hắn muốn lợi dụng nàng, thì hắn phải trả một cái giá gì đó, hắn mới được lợi.
Mỡ đã đến miệng sao mèo còn chê được nữa, (Nhượng mã nhi tẩu. Tựu đắc cấp mã nhi cật. )
Bình tĩnh mà xem xét, cùng Thái Tử Phi làm việc này, Lưu Phong cũng không tổn thất gì, cho dù đây đúng là bà già đi nữa, kỳ thật thoạt nhìn trông nàng giống như nữ nhân khoảng 27 28 tuổi. Do ở trong cung đã lâu nên dung nhan không phai mờ bao nhiêu. Với lại sống sung túc, mà mười mấy năm trời không đụng chạm với nam nhân, nên vẫn còn rất sung mãn, hừng hực. Xúc cảm thật không thể chê. (ND: hi sinh thân mình vì đại sự a)
Thân thể mềm mại của Thái Tử Phi khẽ run lên, lập tức giữ hai tay Lưu Phong lại, thấp giọng nói: "Phong nhi, ngươi cũng thích ta sao?"
Lưu Phong cười hắc hắc, xoay người, cúi xuống, miệng cắn vành tai trong suốt của nữ nhân nói: "Điềm nhi, từ nay trở đi, ta sẽ chăm sóc nàng. Ta sẽ cho nàng hạnh phúc."
Thái Tử Phi nghe thế. Mặt ửng đỏ lan tới mang tai, rõ ràng là đỏ lên vì hạnh phúc. Nàng nhẻ giọng nói: "Cảm ơn nhé!"
Nhầm than thở một tiếng, Lưu Phong biết nữ cường nhân này thoạt nhìn thì trông đẹp đẽ, quý phái. Kỳ thật trong lòng nàng rất khổ sở, nàng cần sự yêu thương.
"Điện hạ, Bệ hạ tới!" Ngay thời điểm khi Lưu Phong chuẩn bị cúi xuống hôn vào môi thái tử phi, ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám bẩm báo.
Lưu Phong hơi biến sắc, đành phải nhẹ nhàng nhéo khẽ vào bầu nhũ hoa nữ nhân một cái, rồi buông thân thể mềm mại của nàng ra.
Thái Tử Phi cũng vội vả sửa sang tóc tai lại, nói khẽ với Lưu phong: "Không còn kịp rồi, không thì chàng nên trốn vào tủ quần áo của ta trước."
.
"Điềm nhi, đang làm gì vậy, Phụ Hoàng đến mà cũng không ra nghênh đón sao?" Lưu Phong vừa trốn xong thì lão Hoàng Đế đã hùng hổ đi vào. Có thể thấy, tâm trạng lão dường như tốt lắm, vẻ mặt mỉm cười, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra vẻ hiền từ, trong khi trước đó đối với Thái Tử Phi thì vô tình nhẫn tâm, đúng là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau.
Thái Tử Phi một bên tươi cười qua loa ứng phó, một bên suy nghĩ, lão già này rốt cuộc muốn làm cái gì, tám phần là chồn cập kè gà đi chúc tết, không lấy gì làm hảo tâm.
"Điềm nhi ra mắt phụ hoàng!" Cái này gọi là không xuất thủ nhưng khuông mặt vẫn tươi cười, Thái Tử Phi tuy rằng không ngờ đến lão Hoàng Đế lại tới đây, nhưng vẻ mặt vẫn luôn tươi tắn. Nàng cuối cùng vẫn chưa đến mức phải cau mặt trước lão Hoàng Đế.
"Hà hà, miển lễ, miển lễ!" Lão Hoàng Đế niềm nở tiến lên phía trước, đở Thái Tử Phi đứng lên, có điều không chịu buông tay ra.
Thái Tử Phi sắc mặt liền đại biến, trong lòng chấn động, nàng không ngờ tay của mình lại bị nam nhân khác lôi kéo, cho dù đây là cha chồng nàng cũng không được.
"Phụ hoàng, người tìm nhi thần cho chuyện gì quan trọng sao?" Thai tử phi sắc mặt bình tĩnh liền rút tay về, có ý giữ khoảng cách với lão Hoàng Đế.
Lão Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng trong lòng, bề ngoài lại làm một bộ mặt tươi cười như trước, cho nàng biết rằng mình luôn là một người hài hòa.
"Điềm nhi, phụ hoàng gần đây quốc sự bận rộn, đã một thời gian không đến thăm ngươi. Đúng rồi, phụ hoàng còn có lễ vật tặng ngươi."
Nói tới đây, lão Hoàng Đế hơi nghiêng người nói: "Xích Long, còn không mau đem lễ vật ra đây!"
Rất nhanh, có hơn mười người gồm cung nữ và thái giám, cầm cũng có, ôm cũng có, một đống lớn lăng la tơ lụa, vàng bạc châu báu đi đến. Tẩm cung lớn như vậy liền bị những thứ này làm cho xanh vàng rực rỡ.
Tuy rằng Lưu Phong trốn trong tủ quần áo, thông qua thần thức, hắn có thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài rõ ràng. Hắn nói thẩm trong bụng, lão Hoàng Đế không phải coi trọng thái tử phi, có thể lão muốn cùng nàng cải thiện quan hệ đây.
"Điềm nhi, thích không?" Tất cả lễ vật đó đều do tự tay ta lựa chọn. Hôm nay có chút vội vàng, hôm khác, phụ hoàng có thể đem nhiều lễ vật khác đến cho ngươi." Lão Hoàng Đế cười ha ha, tiến lên trước, nắm chặt tay thái tử phi, nói: "Trước đó vài ngày, bởi ta lầm tin lời bịa đặt của Hoàng Hậu, làm cho ngươi bị ủy khuất, là ta không đúng, hy vọng ngươi không hận phụ hoàng."
Thái Tử Phi lại một lần nữa bình tĩnh rút tay về, mỉm cười: "Phụ hoàng quá lời, nhi thần không dám ghi hận. Bao nhiêu đó lễ vật, nhi thần sợ là vô phúc hưởng thụ."
"Đem những thứ này bỏ xuống đó, các ngươi hết thãy ra ngoài cho ta!" Lão Hoàng Đế phất phất tay, ý bảo mọi người ra ngoài, sau đó cười nói: "Điềm nhi, xem ra trong lòng ngươi thật sự ghi hận phụ hoàng a. Tuy vậy nhưng ta không trách ngươi, trước kia thật sự là ta không đúng.
Ngươi thấy biểu hiện của ta rồi đó. Đúng rồi, khi lão Đại đi rồi những năm tháng nơi Đông cung tịch mịch cũng có chút cô đơn thật sự là khó cho ngươi."
Ta khinh, lão bất tử này quả nhiên là có chủ ý đối với thái tử phi. Con mẹ nó, ngươi muốn đoạt nữ nhân của lão tử hả.
Thái Tử Phi dường như cảm thấy được chút gì đó trong lời nói của lão Hoàng Đế, sắc mặt không vui, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng. Người muốn gì thì nói ngay ra đi. Người và ta trong lúc này không cần phải như thế?"
Lão Hoàng Đế cười lớn một tiếng, nói: "Ngươi nghe đây, phụ hoàng mấy ngày trước mơ thấy lão Đại, bị hắn chất vấn, nói ta đối xữ với ngươi không tốt. Sau khi tỉnh mộng, phụ hoàng cảm thấy có lỗi với lão Đại, thực sự có lỗi. Cho nên lần này ta cân nhắc lại đây cùng ngươi cải thiện quan hệ. Ngươi ngàn vạn lần đừng đa nghi quá."
"Thời gian không còn sớm, Phụ hoàng phải về làm quốc sự. Đúng rồi. Về sau nếu rãnh rỗi, hãy đến thư phòng cùng phụ hoàng trò chuyện." Nói xong, lão Hoàng Đế liền xoay người bước đi.
.
Ra tới cửa lớn của tẩm cung, Xích Long vội vàng đi theo, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, người tại sao không nói rõ, mà bỏ đi như vậy."
Lão Hoàng Đế khẽ quát một tiếng nói: "Ngu như heo! Ngươi không thấy vẻ mặt con tiện nhân kia à, ta có thể nói không?"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?? Hừ! Với thủ đoạn của Trẫm mà còn sợ không bắt được nàng sao." Lão Hoàng Đế tự tin tràn đầy nói: "Điềm nhi là một nữ nhân ngoài cứng trong mềm. Đừng thấy nó giả bộ đứng đắn, trang nghiêm kỳ thật trong bụng nó tràn đầy dục vọng với nam nhân. Ngươi không thấy hả, khi ta nắm tay nó, mặt của nó đỏ lên hết."
Lão Hoàng Đế không ngờ, sở dĩ Thái Tử Phi đỏ mặt, đó là vì trước đó do Lưu Phong sờ soạn thỏa mãn rồi.
"Bệ hạ, người có nghĩ tới không? Thái Tử Phi dù sao cũng là con dâu của người, nếu nạp nàng làm phi, sợ rằng thiên hạ." Xích Long lo lắng hỏi.
"Hừ!" Lão Hoàng Đế khinh thường nói: "Trẩm là thiên tử, trẫm muốn làm gì thì làm, người trong thiên hạ thì sao, còn không phải là con dân của trẫm, nếu bọn họ dám nói bậy, trẫm liền cho họ chết. Hơn nữa, qua nhiều triều đại, cũng không phải không có xuất hiện những chuyện như vậy. Con trai làm Hoàng Đế nạp phi tần của Hoàng Đế làm phi có, cha nạp phi tần của con trai cũng có. Vết xe đổ, ta cố kỵ cái gì."
"Nhưng Bệ hạ, người nói Thái Tử Phi cam tâm chịu làm phi tử sao? Căn cứ theo tình báo mới nhất, bọn thuộc hạ Bất Tử Chiến Sĩ của nàng cũng không phải là một thế lực nhỏ. Nhất là ở kinh thành và Hoàng Cung, nhân số bọn họ thâm nhập vào rất nhiều. Gần đây nhất huynh đệ của ta Long Vệ không thể giữ vững nỗi." Xích Long lo lắng nói.
"Không cần lo lắng, người của Điềm nhi, Bất Tử Chiến Sĩ sớm hay muộn đều là của trẫm." Lão Hoàng Đế tràn đầy tự tin nói.
.
"Điềm nhi, xem ra Bệ hạ rất có ý tứ đối với người ha?" Đợi cho lão Hoàng Đế cùng chân long vệ đi xa, Lưu Phong từ tủ quần áo bước ra, trong tay cầm một cái nội khố viền hoa.
Thái Tử Phi mặt đỏ ngay lập tức: "Ngươi cầm trong tay là thứ gì đó? Đại sắc lang!" Tuy có giận dữ, nhưng trên thực tế, trong lòng của nàng thật sự sung sướng.
Lưu Phong sửng sốt một chút, vừa rồi cầm chơi, lại quên bỏ xuống mất. (DG: thằng này thật là biến thái hết chỗ nói. )
Nhưng cũng phải nói lại, Thái Tử Phi cũng thật là, không ngờ cho hắn trốn vào tủ quấn áo chuyên để nội y của nàng. Lưu Phong ngây người, ra là yếm ngực thêu ren. Đủ loại kiểu dáng, tất cả đều là do Thiên Thượng Nhân Gian làm ra, ở đây Thái Tử Phi cần cái gì cũng có. Ngay cả mấy cái nội y kia cũng thuộc loại hàng nhất phẩm.
Hơn nữa, mấy cái yếm ngực của nàng không biết là ngâm bằng hương liệu gì, hương thơm ngây ngất người ta, thậm chí có chút gợi dục.
Lưu Phong ngây người, tâm lý thất thường, cầm nội khố trong tay không ngờ quên buông xuống.
Cười lên một tiếng nói: "Điềm nhi, ta nghĩ nàng hiểu lầm rồi. Là như vầy, ta vốn là người thiết kế nội y, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy nhiều như vậy kiểu dáng nội y, cho nên tâm huyết dâng trào, liền có ý tưởng thiết kế vài cái, cho nên lúc nảy mới.".
"Thật vậy à?" Thái Tử Phi dường như bị gây ra chú ý, vừa nghe Lưu Phong có thiết kế mới, lập tức quên quở trách, mà cao hứng tiến lên nói: "Phong nhi, lần này có thể thiết kế cho ta hay không?"
Lưu phong cười hắc hắc, cẩn thận xem xét dáng người thái tử phi, bộ ngực thì cực lớn, vòng eo nhỏ, cái mông thì mũm mĩm tròn trịa, hai chân thon dài, nói chung đây chính là có chuẩn của người mẫu a.
"Không thành vấn đề!" Lưu Phong cười mờ ám, lớn mật nói: "Cho nàng mặc không thành vấn đề, tuy nhiên ta phải xem xem. Thiết kế của ta cần phải cải tiến chổ nào."
"Đáng ghét!" Thái Tử Phi khẽ cáu một tiếng, gương mặt đỏ lên, tuy nhiên vẫn đáp ứng yêu cầu Lưu Phong: "Uhm, cho chàng xem, nhưng chàng cũng không được nhìn chằm chắm hoài. Người ta chỉ là hỗ trợ cho chàng thiết kế thôi đó."
"Ha ha, ta biết, ta biết." đúng là ngụy nữ nhân, rõ ràng là muốn cho ta xem mà.
Cũng phải nói lại là mình cũng là ngụy quân tử thôi. Lưu Phong tự giểu mình cười vài tiếng, đột nhiên hỏi: "Điềm nhi, tâm ý của Bệ hạ, nàng chắc là minh bạch rồi chứ?"
Thái Tử Phi hừ lạnh một tiếng nói: "Lão già kia, già mà không có nết, Điềm nhi ta há lại là cái loại không biết đến luân thường trinh tiết à."
"Điềm nhi, nàng vẫn nên cẩn thận một chút, xem ra Bệ hạ muốn hướng tới đám Bất Tử Chiến Sĩ thuộc hạ của nàng đó." Lưu Phong nhắc nhở.
Một câu nói thức tỉnh thái tử phi, nàng cẩn thận liếc Lưu Phong một cái, có chút thâm ý hỏi: "Vậy còn chàng?"
Lưu Phong cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: "Điềm nhi, ta và nàng cũng đã hiểu nhau rồi, ta nghĩ trong lòng nàng hẳn đã rất rõ ràng. Ta không thích nói chuyện dư thừa. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, nếu nàng không có Bất Tử Chiến Sĩ, và nếu không phải vì nàng có chút nhan sắc, ta sẽ không lựa chọn hợp tác cùng nàng."
"Điện hạ, kỳ thật số người cũng là thật là khổ, sự việc năm nó, tuy rằng người có sai, nhưng thật sự chuyện này cũng là có nguyên nhân. Nói thật, ta vẫn luôn khâm phục người." Lời này cũng là xuất phát từ chân tâm, như ý của lời này mà nói, Thái Tử Phi bây giờ dù sao cũng cũng là một nữ nhân rất đáng thương.
Một nữ nhân nguyên bản vốn sẽ hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc, nhưng nàng không ngờ đến. Chồng bị chính mình ra tay hại chết, rồi đứa con thì bất hiếu.
Thái Tử Phi nghe xong những lời của Lưu Phong, thì tràn đầy cảm xúc, nắm chặt tay Lưu Phong lại, cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi, Phong nhi. cảm ơn ngươi đã an ủi ta."
Xúc động quá, lão tử mà ra tay là có hiệu quả liền.
Lưu Phong âm thầm cười lạnh một tiếng, bề ngoài lại tỏ ra vẻ hiền lành: "Điện hạ, sự tình trước kia đã trôi qua, sau này hãy để ta chăm sóc ngươi."
"Phong nhi. Về sau đừng gọi ta là Điện hạ nữa, nếu trong lời nói của ngươi không ghét bỏ ta thì hãy gọi ta một tiếng Điềm nhi được không." Tình cảm trổi dậy, Thái Tử Phi cầm lấy tay Lưu Phong, nồng nàn nhìn vào mắt hắn.
Ta. con mẹ nó, thật là không biết xấu hổ a. Tuổi đã cao như vậy rồi mà còn lăng nhăng, buồn nôn quá. Suy nghĩ là vậy nhưng Lưu Phong vẫn nhẹ giọng kêu một tiếng: "Điềm nhi!"
"Phong nhi!" Thái Tử Phi cảm thấy một niềm hạnh phúc thật lớn lao đang dâng trào trong tim. Trong phút chốc, nàng không còn cái oai phong một thời của một nữ cường nhân, đó chính là điểm yếu của nữ nhân.
Hai tay Lưu Phong nhân cơ hội chậm rãi mở áo của Thái Tử Phi dò xét đi vào. Vuốt ve bờ vai mềm mại nhẳn nhụi, da thit nàng co dãn chắc nịch.
Tâm tư của thái tử phi, Lưu Phong hiểu rõ, không cần biết nàng có mục đích gì, miễn thật tâm thích mình là tốt rồi, có thể đem mình thành thế thân Thái tử cũng được. Tóm lại, nế hắn muốn lợi dụng nàng, thì hắn phải trả một cái giá gì đó, hắn mới được lợi.
Mỡ đã đến miệng sao mèo còn chê được nữa, (Nhượng mã nhi tẩu. Tựu đắc cấp mã nhi cật. )
Bình tĩnh mà xem xét, cùng Thái Tử Phi làm việc này, Lưu Phong cũng không tổn thất gì, cho dù đây đúng là bà già đi nữa, kỳ thật thoạt nhìn trông nàng giống như nữ nhân khoảng 27 28 tuổi. Do ở trong cung đã lâu nên dung nhan không phai mờ bao nhiêu. Với lại sống sung túc, mà mười mấy năm trời không đụng chạm với nam nhân, nên vẫn còn rất sung mãn, hừng hực. Xúc cảm thật không thể chê. (ND: hi sinh thân mình vì đại sự a)
Thân thể mềm mại của Thái Tử Phi khẽ run lên, lập tức giữ hai tay Lưu Phong lại, thấp giọng nói: "Phong nhi, ngươi cũng thích ta sao?"
Lưu Phong cười hắc hắc, xoay người, cúi xuống, miệng cắn vành tai trong suốt của nữ nhân nói: "Điềm nhi, từ nay trở đi, ta sẽ chăm sóc nàng. Ta sẽ cho nàng hạnh phúc."
Thái Tử Phi nghe thế. Mặt ửng đỏ lan tới mang tai, rõ ràng là đỏ lên vì hạnh phúc. Nàng nhẻ giọng nói: "Cảm ơn nhé!"
Nhầm than thở một tiếng, Lưu Phong biết nữ cường nhân này thoạt nhìn thì trông đẹp đẽ, quý phái. Kỳ thật trong lòng nàng rất khổ sở, nàng cần sự yêu thương.
"Điện hạ, Bệ hạ tới!" Ngay thời điểm khi Lưu Phong chuẩn bị cúi xuống hôn vào môi thái tử phi, ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám bẩm báo.
Lưu Phong hơi biến sắc, đành phải nhẹ nhàng nhéo khẽ vào bầu nhũ hoa nữ nhân một cái, rồi buông thân thể mềm mại của nàng ra.
Thái Tử Phi cũng vội vả sửa sang tóc tai lại, nói khẽ với Lưu phong: "Không còn kịp rồi, không thì chàng nên trốn vào tủ quần áo của ta trước."
.
"Điềm nhi, đang làm gì vậy, Phụ Hoàng đến mà cũng không ra nghênh đón sao?" Lưu Phong vừa trốn xong thì lão Hoàng Đế đã hùng hổ đi vào. Có thể thấy, tâm trạng lão dường như tốt lắm, vẻ mặt mỉm cười, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra vẻ hiền từ, trong khi trước đó đối với Thái Tử Phi thì vô tình nhẫn tâm, đúng là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau.
Thái Tử Phi một bên tươi cười qua loa ứng phó, một bên suy nghĩ, lão già này rốt cuộc muốn làm cái gì, tám phần là chồn cập kè gà đi chúc tết, không lấy gì làm hảo tâm.
"Điềm nhi ra mắt phụ hoàng!" Cái này gọi là không xuất thủ nhưng khuông mặt vẫn tươi cười, Thái Tử Phi tuy rằng không ngờ đến lão Hoàng Đế lại tới đây, nhưng vẻ mặt vẫn luôn tươi tắn. Nàng cuối cùng vẫn chưa đến mức phải cau mặt trước lão Hoàng Đế.
"Hà hà, miển lễ, miển lễ!" Lão Hoàng Đế niềm nở tiến lên phía trước, đở Thái Tử Phi đứng lên, có điều không chịu buông tay ra.
Thái Tử Phi sắc mặt liền đại biến, trong lòng chấn động, nàng không ngờ tay của mình lại bị nam nhân khác lôi kéo, cho dù đây là cha chồng nàng cũng không được.
"Phụ hoàng, người tìm nhi thần cho chuyện gì quan trọng sao?" Thai tử phi sắc mặt bình tĩnh liền rút tay về, có ý giữ khoảng cách với lão Hoàng Đế.
Lão Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng trong lòng, bề ngoài lại làm một bộ mặt tươi cười như trước, cho nàng biết rằng mình luôn là một người hài hòa.
"Điềm nhi, phụ hoàng gần đây quốc sự bận rộn, đã một thời gian không đến thăm ngươi. Đúng rồi, phụ hoàng còn có lễ vật tặng ngươi."
Nói tới đây, lão Hoàng Đế hơi nghiêng người nói: "Xích Long, còn không mau đem lễ vật ra đây!"
Rất nhanh, có hơn mười người gồm cung nữ và thái giám, cầm cũng có, ôm cũng có, một đống lớn lăng la tơ lụa, vàng bạc châu báu đi đến. Tẩm cung lớn như vậy liền bị những thứ này làm cho xanh vàng rực rỡ.
Tuy rằng Lưu Phong trốn trong tủ quần áo, thông qua thần thức, hắn có thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài rõ ràng. Hắn nói thẩm trong bụng, lão Hoàng Đế không phải coi trọng thái tử phi, có thể lão muốn cùng nàng cải thiện quan hệ đây.
"Điềm nhi, thích không?" Tất cả lễ vật đó đều do tự tay ta lựa chọn. Hôm nay có chút vội vàng, hôm khác, phụ hoàng có thể đem nhiều lễ vật khác đến cho ngươi." Lão Hoàng Đế cười ha ha, tiến lên trước, nắm chặt tay thái tử phi, nói: "Trước đó vài ngày, bởi ta lầm tin lời bịa đặt của Hoàng Hậu, làm cho ngươi bị ủy khuất, là ta không đúng, hy vọng ngươi không hận phụ hoàng."
Thái Tử Phi lại một lần nữa bình tĩnh rút tay về, mỉm cười: "Phụ hoàng quá lời, nhi thần không dám ghi hận. Bao nhiêu đó lễ vật, nhi thần sợ là vô phúc hưởng thụ."
"Đem những thứ này bỏ xuống đó, các ngươi hết thãy ra ngoài cho ta!" Lão Hoàng Đế phất phất tay, ý bảo mọi người ra ngoài, sau đó cười nói: "Điềm nhi, xem ra trong lòng ngươi thật sự ghi hận phụ hoàng a. Tuy vậy nhưng ta không trách ngươi, trước kia thật sự là ta không đúng.
Ngươi thấy biểu hiện của ta rồi đó. Đúng rồi, khi lão Đại đi rồi những năm tháng nơi Đông cung tịch mịch cũng có chút cô đơn thật sự là khó cho ngươi."
Ta khinh, lão bất tử này quả nhiên là có chủ ý đối với thái tử phi. Con mẹ nó, ngươi muốn đoạt nữ nhân của lão tử hả.
Thái Tử Phi dường như cảm thấy được chút gì đó trong lời nói của lão Hoàng Đế, sắc mặt không vui, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng. Người muốn gì thì nói ngay ra đi. Người và ta trong lúc này không cần phải như thế?"
Lão Hoàng Đế cười lớn một tiếng, nói: "Ngươi nghe đây, phụ hoàng mấy ngày trước mơ thấy lão Đại, bị hắn chất vấn, nói ta đối xữ với ngươi không tốt. Sau khi tỉnh mộng, phụ hoàng cảm thấy có lỗi với lão Đại, thực sự có lỗi. Cho nên lần này ta cân nhắc lại đây cùng ngươi cải thiện quan hệ. Ngươi ngàn vạn lần đừng đa nghi quá."
"Thời gian không còn sớm, Phụ hoàng phải về làm quốc sự. Đúng rồi. Về sau nếu rãnh rỗi, hãy đến thư phòng cùng phụ hoàng trò chuyện." Nói xong, lão Hoàng Đế liền xoay người bước đi.
.
Ra tới cửa lớn của tẩm cung, Xích Long vội vàng đi theo, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, người tại sao không nói rõ, mà bỏ đi như vậy."
Lão Hoàng Đế khẽ quát một tiếng nói: "Ngu như heo! Ngươi không thấy vẻ mặt con tiện nhân kia à, ta có thể nói không?"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?? Hừ! Với thủ đoạn của Trẫm mà còn sợ không bắt được nàng sao." Lão Hoàng Đế tự tin tràn đầy nói: "Điềm nhi là một nữ nhân ngoài cứng trong mềm. Đừng thấy nó giả bộ đứng đắn, trang nghiêm kỳ thật trong bụng nó tràn đầy dục vọng với nam nhân. Ngươi không thấy hả, khi ta nắm tay nó, mặt của nó đỏ lên hết."
Lão Hoàng Đế không ngờ, sở dĩ Thái Tử Phi đỏ mặt, đó là vì trước đó do Lưu Phong sờ soạn thỏa mãn rồi.
"Bệ hạ, người có nghĩ tới không? Thái Tử Phi dù sao cũng là con dâu của người, nếu nạp nàng làm phi, sợ rằng thiên hạ." Xích Long lo lắng hỏi.
"Hừ!" Lão Hoàng Đế khinh thường nói: "Trẩm là thiên tử, trẫm muốn làm gì thì làm, người trong thiên hạ thì sao, còn không phải là con dân của trẫm, nếu bọn họ dám nói bậy, trẫm liền cho họ chết. Hơn nữa, qua nhiều triều đại, cũng không phải không có xuất hiện những chuyện như vậy. Con trai làm Hoàng Đế nạp phi tần của Hoàng Đế làm phi có, cha nạp phi tần của con trai cũng có. Vết xe đổ, ta cố kỵ cái gì."
"Nhưng Bệ hạ, người nói Thái Tử Phi cam tâm chịu làm phi tử sao? Căn cứ theo tình báo mới nhất, bọn thuộc hạ Bất Tử Chiến Sĩ của nàng cũng không phải là một thế lực nhỏ. Nhất là ở kinh thành và Hoàng Cung, nhân số bọn họ thâm nhập vào rất nhiều. Gần đây nhất huynh đệ của ta Long Vệ không thể giữ vững nỗi." Xích Long lo lắng nói.
"Không cần lo lắng, người của Điềm nhi, Bất Tử Chiến Sĩ sớm hay muộn đều là của trẫm." Lão Hoàng Đế tràn đầy tự tin nói.
.
"Điềm nhi, xem ra Bệ hạ rất có ý tứ đối với người ha?" Đợi cho lão Hoàng Đế cùng chân long vệ đi xa, Lưu Phong từ tủ quần áo bước ra, trong tay cầm một cái nội khố viền hoa.
Thái Tử Phi mặt đỏ ngay lập tức: "Ngươi cầm trong tay là thứ gì đó? Đại sắc lang!" Tuy có giận dữ, nhưng trên thực tế, trong lòng của nàng thật sự sung sướng.
Lưu Phong sửng sốt một chút, vừa rồi cầm chơi, lại quên bỏ xuống mất. (DG: thằng này thật là biến thái hết chỗ nói. )
Nhưng cũng phải nói lại, Thái Tử Phi cũng thật là, không ngờ cho hắn trốn vào tủ quấn áo chuyên để nội y của nàng. Lưu Phong ngây người, ra là yếm ngực thêu ren. Đủ loại kiểu dáng, tất cả đều là do Thiên Thượng Nhân Gian làm ra, ở đây Thái Tử Phi cần cái gì cũng có. Ngay cả mấy cái nội y kia cũng thuộc loại hàng nhất phẩm.
Hơn nữa, mấy cái yếm ngực của nàng không biết là ngâm bằng hương liệu gì, hương thơm ngây ngất người ta, thậm chí có chút gợi dục.
Lưu Phong ngây người, tâm lý thất thường, cầm nội khố trong tay không ngờ quên buông xuống.
Cười lên một tiếng nói: "Điềm nhi, ta nghĩ nàng hiểu lầm rồi. Là như vầy, ta vốn là người thiết kế nội y, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy nhiều như vậy kiểu dáng nội y, cho nên tâm huyết dâng trào, liền có ý tưởng thiết kế vài cái, cho nên lúc nảy mới.".
"Thật vậy à?" Thái Tử Phi dường như bị gây ra chú ý, vừa nghe Lưu Phong có thiết kế mới, lập tức quên quở trách, mà cao hứng tiến lên nói: "Phong nhi, lần này có thể thiết kế cho ta hay không?"
Lưu phong cười hắc hắc, cẩn thận xem xét dáng người thái tử phi, bộ ngực thì cực lớn, vòng eo nhỏ, cái mông thì mũm mĩm tròn trịa, hai chân thon dài, nói chung đây chính là có chuẩn của người mẫu a.
"Không thành vấn đề!" Lưu Phong cười mờ ám, lớn mật nói: "Cho nàng mặc không thành vấn đề, tuy nhiên ta phải xem xem. Thiết kế của ta cần phải cải tiến chổ nào."
"Đáng ghét!" Thái Tử Phi khẽ cáu một tiếng, gương mặt đỏ lên, tuy nhiên vẫn đáp ứng yêu cầu Lưu Phong: "Uhm, cho chàng xem, nhưng chàng cũng không được nhìn chằm chắm hoài. Người ta chỉ là hỗ trợ cho chàng thiết kế thôi đó."
"Ha ha, ta biết, ta biết." đúng là ngụy nữ nhân, rõ ràng là muốn cho ta xem mà.
Cũng phải nói lại là mình cũng là ngụy quân tử thôi. Lưu Phong tự giểu mình cười vài tiếng, đột nhiên hỏi: "Điềm nhi, tâm ý của Bệ hạ, nàng chắc là minh bạch rồi chứ?"
Thái Tử Phi hừ lạnh một tiếng nói: "Lão già kia, già mà không có nết, Điềm nhi ta há lại là cái loại không biết đến luân thường trinh tiết à."
"Điềm nhi, nàng vẫn nên cẩn thận một chút, xem ra Bệ hạ muốn hướng tới đám Bất Tử Chiến Sĩ thuộc hạ của nàng đó." Lưu Phong nhắc nhở.
Một câu nói thức tỉnh thái tử phi, nàng cẩn thận liếc Lưu Phong một cái, có chút thâm ý hỏi: "Vậy còn chàng?"
Lưu Phong cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: "Điềm nhi, ta và nàng cũng đã hiểu nhau rồi, ta nghĩ trong lòng nàng hẳn đã rất rõ ràng. Ta không thích nói chuyện dư thừa. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, nếu nàng không có Bất Tử Chiến Sĩ, và nếu không phải vì nàng có chút nhan sắc, ta sẽ không lựa chọn hợp tác cùng nàng."
/969
|