Thân làm một quý tộc lõi đời, cách trang điểm ăn mặc của Thái tử phi ở trong cung tuyệt đối là hạng nhất. Nếu nàng nhận là thứ hai, khẳng định không ai dám nhận mình là thứ nhất.
Á Đương thấy chủ tử bắt đầu trang điểm thì vội vàng lui ra ngoài để sẵn sàng nghênh đón Lưu Phong.
Tuy nhiên Lưu Phong cũng không đến được theo thời gian dự tính. Bởi vì lúc đi ngang qua Kim Thủy kiều thì hắn bị Trần Hoàng hậu giữ lại.
"Vương gia, ngài vội vã đi đâu a? Phượng Nghi cung dường như ở bên kia?" Trần Hoàng hậu chỉ một phía còn Lưu Phong đi hoàn toàn theo hướng ngược lại. Trong đôi mắt xinh đẹp ngầm có ý nổi sóng, vẻ mặt tối sầm hoàn toàn là giống như bạn tình làm nũng.
Mụ dâm đãng này thật sự là càng ngày càng lớn mật. Thân là Hoàng hậu, không ngờ dám ngang nhiên cùng kẻ dưới của mình đầu mày cuối mắt. Lưu Phong thản nhiên nói: "Thần nghĩ Hoàng hậu hiểu lầm, không phải thần đi Phượng Nghi cung thăm người"
"Ta biết, là ngươi muốn đi Đông cung gặp hồ li tinh không biết xấu hổ kia" Nói tới Thái tử phi là trong lòng Trần Hoàng hậu tức giận a. Thực không biết xấu hổ, đồ hồ ly dâm đãng, không ngờ lại thông đồng với con cái nhà mình.
Trần Hoàng hậu cũng lại quên chính mình vẫn là mẫu nghi thiên hạ, chiếu theo vai vế thì không phải việc thông đồng với Lưu Phong cũng là bậc cháu mình hay sao.
"Hoàng hậu nương nương, nơi này là Hoàng cung, hy vọng người có thể đoan chính một ít, nói chuyện nên chú ý miệng người đời đàm tiếu" Lưu Phong khẽ nhíu mày.
Trần Hoàng hậu nghe vậy, khinh thường nở nụ cười: "Hoàng cung thì sao nào, hiện giờ ngay cả cái mạng nhỏ của bệ hạ đều nằm trong tay ta, lão còn có thể quản được ta? Vương gia, chuyện lần trước nói với ngươi thì ngươi nghĩ xong chưa? Chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý là thiên hạ này sẽ thuộc về ngươi. Mà chúng ta còn có thể làm một đôi phu thê ân ái trăm năm." Nói xong thì Trần Hoàng hậu đã định áp sát thân hình lẳng lơ vào người Lưu Phong.
Lưu Phong lẳng lặng thi triển Thất Tinh bộ né tránh Trần Hoàng hậu, lạnh giọng nói: "Hoàng hậu nương nương xin mời ngươi tự trọng. Cho dù người không biết xấu hổ thì thần còn phải giữ mặt mũi"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Trần Hoàng hậu lập tức liền tối sầm đi, trong mắt hiện lên vẻ bực dọc, oán hận nhìn Lưu Phong. Nàng nghiến chặt răng mà nói không vui: "Vương gia, ngươi thật không muốn làm thiên tử của đế quốc. Ngươi có biếtbao nhiêu nam nhân nằm mơ cũng không dám tưởng đến chuyện tốt như vậy. Chỉ cần ngươi nguyện ý, giang sơn mỹ nhân đều có thể dễ như trở bàn tay."
"Hừ hừ—!" Lưu Phong hừ lạnh hai tiếng, ngầm cười nhạo Trần Hoàng hậu không đầu óc. Giang sơn mỹ nhân nào chứ? Đầu tiên là giang sơn. Đế quốc hiện giờ đang hết sức chênh vênh. Chỉ cần sơ sểnh thì thậm chí có thể mất nước. Hơn nữa thế lực hùng cứ khắp mọi nơi. Dưới tình huống như vậy cho dù được bệ hạ nhường ngôi thì cũng là không làm nên chuyện gì. Không nói đến dân chúng thiên hạ và các thần tử có thể tán thành hay không. Chỉ riêng thế cục hỗn loạn cũng đủ cho tân Hoàng đế gặp ác mộng rồi. Còn nói về mĩ nhân. Ta nhổ vào, một mụ dâm phụ, một kẻ lăng loàn. Tuy rằng cũng có vài phần sắc đẹp. Nhưng so với mĩ nữ đích thực thì cũng còn kém xa.
"Hoàng hậu nương nương. Mời người tránh ra—!" Lưu Phong không nghĩ lại cùng Trần Hoàng hậu dây dưa tiếp, một mụ dâm đãng không cần thể diện chứ có gì đâu. Nhưng mà hắn còn phải chú ý một chút đến thân phận của mình.
"Vương gia, ngươi định cự tuyệt ta sao?" Trần Hoàng hậu sa sầm mặt mà hỏi.
"Người có thể lý giải như vậy" Lưu Phong thản nhiên nói.
"Ngươi sẽ hối hận—!" Để lại một câu như vậy, Trần Hoàng hậu vung tay áo, xoay người rời đi.
Lưu Phong hừ một tiếng, nói thầm: "Đừng tưởng rằng đã khống chế được sinh mạng của bệ hạ thì muốn làm gì thì làm. Chỉ là một Sinh Tử kết, vị tất có thể làm khó được di nương." Lưu Phong suy nghĩ, có lẽ nên tìm di nương Thu Sương giúp lão Hoàng đế hóa giải Sinh Tử kết. Nếu cứ để mụ dâm tiện này làm loạn nữa thì không chừng còn có thể gặp phải phiền toái lớn nào đó.
Lưu Phong bị Trần Hoàng hậu giữ lại hình như cũng giúp Thái tử phi tranh thủ thời gian trang điểm và ăn mặc.
Đây là nữ nhân làm đẹp vì bạn tình.
Lưu Phong hiện giờ có thể nói là nam nhân quan trọng nhất trong mắt Thái tử phi. Ở trước mặt hắn nàng luôn gắng đạt tới vẻ hoàn mỹ nhất của mình.
"Vương gia, người chịu khó chờ một chút. Điện hạ đang trang điểm cũng sắp xong rồi—!" Á Đương biết rõ nhất tâm tư của Thái tử phi. Nhiều lúc vô hình chung thì hắn cũng đã coi Lưu Phong như chủ tử của mình nên trong ngôn ngữ cũng vô cùng cung kính.
Lưu Phong biết Á Đương và Bất Tử Chiến sĩ không giống nhau. Ngoại trừ tấm thân bất tử và lực lượng cường hãn, hắn với người bình thường không có gì khác nhau. Có máu có thịt, có cảm tình. Cho nên hắn cũng biểu hiện sự tôn kính nhất định với Á Đương: "Ha hả, ngươi cứ đi đi, không cần ở trong này hầu ta"
"Phong nhi, thật ngại quá, để cho ngươi đợi lâu—!"
Trong khoảnh khắc, một mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi tràn trề vẻ kích động dào dạt. Gương mặt trong lúc đó càng vô cùng vui vẻ, miệng nở nụ cười thực hạnh phúc.
Nhìn thấy chủ tử của mình vui vẻ hạnh phúc như thế, Á Đương bên cạnh cũng vui mừng nở nụ cười, hiện giờ chủ tử đã càng ngày càng giống nữ nhân.
Lưu Phong hơi ngẩng đầu nhìn Thái tử phi, thấy nàng mặc một bộ đồ trắng, dáng người lả lướt gợi cảm thành thục, thật sự là tuyệt sắc giai nhân.
Thái tử phi nhẹ nhàng bước, chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Phong. Trong đôi mắt đẹp tỏa ánh hào quang, nàng nhiệt tình kéo tay Lưu Phong mà nói: "Phong nhi. Chúng ta vào trong phòng nói chuyện"
Á Đương lặng lẽ lui ra ngoài làm người gác cửa.
Đi vào trong phòng, Thái tử phi lôi Lưu Phong đến ngồi trên giường gấm, dáng vẻ có chút căng thẳng vội vàng hỏi: "Phong nhi, ngươi bị phục kích hả, có bị thương không? Làm sao lại cũng không phái người đưa tin lại đây. Ngươi không biết lòng ta có nhiều lo lắng, căng thẳng. Đúng rồi, vẫn chưa tìm được kẻ chủ mưu việc này. Ta đã phái người của Á Đương tăng cường tra xét, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có kết quả gì."
Lưu Phong nghe vậy, hơi hơi động tâm. Vẻ mặt căng thẳng của nữ nhân dường như là thật sự, tuyệt không làm bộ.
Hắn bình tĩnh ngẩng đầu ngắm mặt ngọc của nữ nhân trong trang phục lộng lẫy. Trong vẻ dung nhan tuyệt mỹ ẩn hiện vài phần lo lắng. Trong đôi mắt kia thậm chí có nước mắt sóng sánh khiến người ta bỗng nhiên sinh ra một cảm giác đau lòng.
"Điềm nhi ta không sao, bọn chúng chỉ là tiểu tặc, làm sao có thể đả thương ta?" Lưu Phong tự tin tràn đầy nói: "Hiện giờ trong đế quốc người có thể làm ta bị thương e là còn chưa sinh ra"
Nói tới đó Lưu Phong xin lỗi: "Điềm nhi, đã khiến cho nàng lo lắng"
Thái tử phi nghe vậy, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lưu Phong. Dường như nàng muốn nói điểm gì đó nhưng lại không biết nói sao.
Mà Lưu Phong cũng lẳng lặng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng mà không nói một lời. Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy mà lâm vào trong trầm mặc.
Hồi lâu, từ đôi mắt xinh đẹp của Thái tử phi rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Lưu Phong vội vàng đưa tay gạt giọt lệ cho Thái tử phi rồi nói: "Điềm nhi. Không có việc gì, sự tình đã qua rồi. Hãy tin ta, không ai có thể đả thương được ta."
Thái tử phi hơi run rẩy gật gật đầu. Nàng đột nhiên phát giác ra vô hình chung dường như nàng đã nảy sinh chân tình. Đó là tình cảm thực sự.
Giờ khắc này, nàng thậm chí suy nghĩ, ai chinh phục ai kỳ thật cũng không quan trọng. Điều quan trọng là nàng có thể ở bên Lưu Phong.
"Phong nhi—!"
Tình cảm của Thái tử phi dường như tăng lên khiến nàng đỏ mặt vô nguyên cớ. Nàng bèn chủ động vươn cánh tay ngọc ôm lấy tay Lưu Phong, đầu nhẹ nhàng dựa trong lòng hắn.
Lưu Phong cười cười mờ ám ôm nữ nhân vào lòng, đặt nàng ngồi ở trên đùi mình.
Cảm nhận được vòng ôm ấm áp và an toàn của nam nhân. Tâm trạng của Thái tử thực khoan khoái và thanh thản. Nàng cảm thấy được rốt cục mình đã giống nữ nhân. Có thể làm nũng ở trong lòng nam nhân yêu dấu.
Ôm mĩ nhân trong ngực, Lưu Phong thực hài lòng a. Mùi thơm không ngừng lan tỏa vào mũi khiến người hắn ngứa ngáy, bụng hơi thấy nóng lên.
Hắn lặng lẽ đưa tay lên bộ ngực lộ ra một nửa của nữ nhân, nhẹ nhàng véo một cái rồi lại nhào nặn. Nữ nhân thậm chí liền không kìm nổi đành rên rỉ một tiếng.
Vì mấy ngày thân thể không được nam nhân chạm qua nên dường như càng mẫn cảm, càng được thức tỉnh. Do Lưu Phong nắm chặt như vậy mà nàng liền run rẩy dường như toàn thân đều đã bải hoải.
Lưu Phong thật không ngờ nữ nhân sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy nên hơi hơi động tâm. Cậu em không khỏi chậm rãi bành trướng ra và thêm nóng rực.
"Đây là cái gì."
Thái tử phi đột nhiên cảm giác được đồn bộ bị một vật cứng chọc vào nên khẽ rên.
Nhưng trót hỏi thành lời thì nàng liền hối hận, bởi vì kỳ thật nàng biết vật cứng kia là cái gì. Rồi nghĩ đến mị lực của mình vẫn không giảm nên trong lòng Thái tử phi lập tức liền vui vẻ.
Lưu Phong bị Thái tử phi hỏi thì có chút xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào. Có điều là hạ thân càng thêm khó chịu. Thông qua vật cứng kia, hắn thậm chí có thể rõ ràng cảm ứng được đồn bộ nữ nhân cũng như lò lửa.
Thái tử phi lại càng đỏ bừng mặt thậm chí đã lan đến tận mang tai. Tuy rằng trước đây nàng cùng Lưu Phong cũng từng có vài lần ám muội, thậm chí nàng còn nghĩ Lưu Phong trở thành đối tượng trong cơn ảo giác của mình. Nhưng hiện giờ, nàng vẫn có chút thẹn thùng.
Dù hơi chần chừ nhưng nàng vẫn chậm rãi di chuyển tay hướng về vật cứng đang đâm vào phía sau mình.
Nhẹ nhàng đùa một chút, Thái tử phi cảm thấy được trong lòng mình lập tức cháy bùng lên ngọn lửa cảm xúc mãnh liệt.
Lưu Phong thầm hô chí nguy, hạ thân của mình bị bàn tay nhỏ bé của nữ nhân nhè nhẹ vỗ về. Từng cơn run rẩy khiến dòng nước ấm trong bụng càng căng lên. Thậm chí trong lòng hắn đã có ý tưởng khác thường.
Nhất là nghĩ đến ân oán phức tạp giữa hai người cùng rắc rối trong quan hệ riêng, trong lòng Lưu Phong lại cảm thấy kích thích phi phàm.
"Phong nhi, ngươi thật là lớn." Thái tử phi dường như dưới sự kích thích của dục vọng cũng từ bỏ sự rụt rè mà ghé tai hắn nói chuyện.
"Của nàng cũng thật lớn—!"
Cảm thấy dường như nữ nhân chủ động khiêu khích hắn, Lưu Phong không cam chịu yếu thế ra sức vuốt ve bộ ngực nữ nhân mà cất tiếng khen ngợi tự đáy lòng.
"Muốn ăn sao?" Ánh mắt Thái tử phi có vẻ hơi mơ màng, âm thanh thốt ra như đang trong giấc mộng thực là quyến rũ và đỏm đáng.
Lưu Phong tràn đầy dục vọng liền khẽ vén áo, điều làm hắn giật mình là không ngờ hôm nay Thái tử phi không mặc áo ngực. Bên trong áo chỉ có cái yếm, nhấc yếm lên là đôi tiểu bạch thỏ béo mập liền lập tức run rẩy nhảy ra.
Một mùi thơm thấm vào gan ruột từ ngực nàng tản ra xộc thẳng vào mũi Lưu Phong khiến hắn lại động tâm. Ngây người ngắm nhìn báu vật gần ngay trước mắt, Lưu Phong không kìm nổi cúi đầu thè lưỡi nhẹ nhàng liếm nụ hoa hồng hồng mọc trên đỉnh.
Thân thể mềm mại của Thái tử không khỏi run nhè nhẹ, thân mình lắc lư vài cái rồi trượt theo chân nam nhân xuống để thuận tiện cho hai tay nắm chặt tiểu bổng bổng nóng bỏng kia.
Lưu Phong không khỏi phì phò thở dốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn dung nhan tuyệt vời của Thái tử phi với vẻ mặt đầy mờ ám.
"Điện hạ, Vương gia. Hoàng hậu đang ngang ngạnh xông tới." Ngay lúc hai người chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì lại có kẻ quấy nhiễu. Tiếng cảnh báo của Á Đương truyền đến.
Lưu Phong giờ phút này đúng là đang thời điểm không được dừng lại. Nam nhân khác với nữ nhân, dục vọng tới rất nhanh. Thái tử phi sờ soạng nửa ngày đã làm hắn đã sớm không chịu nổi.
Thái tử phi tuy ánh mắt đã mơ màng, nhưng dục vọng nữ nhân chung quy tới chậm, còn có thể chịu được.
"Phong nhi, không bằng chúng ta ra xem?"
Thái tử phi đang muốn buông tay, lại bị Lưu Phong ngăn cản: "Điềm nhi không cần buông tay, cứ tiếp tục."
Thái tử phi đã ở lâu chốn thâm cung nên nghệ thuật phòng the đạt trình độ thâm hậu. Nàng biết cảm giác lúc này của Lưu Phong, thoáng do dự một chút rồi dặn dò Á Đương: "Chặn nàng ta một lúc"
Sau đó, Thái tử phi vận song thủ xiết tiểu bổng bổng nam nhân bắt đầu lộng vũ.
Chưa qua một khắc, do hai tay nữ nhân tác động mà hạ thân Lưu Phong rốt cục được toại nguyện. Chỉ đáng thương cho đũng quần kia được nhúng vào hồ.
"Thái tử phi này thực không biết xấu hổ, không ngờ ở trong cung mà lén giấu nam nhân. Ngươi đi ra cho ta." Trần hoàng hậu mang theo đằng sau Chân Long Vệ ỷ vào thân phận đặc thù hiện giờ hùng hùng hổ hổ xông vào.
Á Đương bên này tuy rằng không sợ đám Chân Long Vệ, nhưng lại lo lắng đến Trần Hoàng hậu và Hoàng đế bệ hạ có Sinh Tử kết, cho nên cũng không dám ra tay.
Á Đương thấy chủ tử bắt đầu trang điểm thì vội vàng lui ra ngoài để sẵn sàng nghênh đón Lưu Phong.
Tuy nhiên Lưu Phong cũng không đến được theo thời gian dự tính. Bởi vì lúc đi ngang qua Kim Thủy kiều thì hắn bị Trần Hoàng hậu giữ lại.
"Vương gia, ngài vội vã đi đâu a? Phượng Nghi cung dường như ở bên kia?" Trần Hoàng hậu chỉ một phía còn Lưu Phong đi hoàn toàn theo hướng ngược lại. Trong đôi mắt xinh đẹp ngầm có ý nổi sóng, vẻ mặt tối sầm hoàn toàn là giống như bạn tình làm nũng.
Mụ dâm đãng này thật sự là càng ngày càng lớn mật. Thân là Hoàng hậu, không ngờ dám ngang nhiên cùng kẻ dưới của mình đầu mày cuối mắt. Lưu Phong thản nhiên nói: "Thần nghĩ Hoàng hậu hiểu lầm, không phải thần đi Phượng Nghi cung thăm người"
"Ta biết, là ngươi muốn đi Đông cung gặp hồ li tinh không biết xấu hổ kia" Nói tới Thái tử phi là trong lòng Trần Hoàng hậu tức giận a. Thực không biết xấu hổ, đồ hồ ly dâm đãng, không ngờ lại thông đồng với con cái nhà mình.
Trần Hoàng hậu cũng lại quên chính mình vẫn là mẫu nghi thiên hạ, chiếu theo vai vế thì không phải việc thông đồng với Lưu Phong cũng là bậc cháu mình hay sao.
"Hoàng hậu nương nương, nơi này là Hoàng cung, hy vọng người có thể đoan chính một ít, nói chuyện nên chú ý miệng người đời đàm tiếu" Lưu Phong khẽ nhíu mày.
Trần Hoàng hậu nghe vậy, khinh thường nở nụ cười: "Hoàng cung thì sao nào, hiện giờ ngay cả cái mạng nhỏ của bệ hạ đều nằm trong tay ta, lão còn có thể quản được ta? Vương gia, chuyện lần trước nói với ngươi thì ngươi nghĩ xong chưa? Chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý là thiên hạ này sẽ thuộc về ngươi. Mà chúng ta còn có thể làm một đôi phu thê ân ái trăm năm." Nói xong thì Trần Hoàng hậu đã định áp sát thân hình lẳng lơ vào người Lưu Phong.
Lưu Phong lẳng lặng thi triển Thất Tinh bộ né tránh Trần Hoàng hậu, lạnh giọng nói: "Hoàng hậu nương nương xin mời ngươi tự trọng. Cho dù người không biết xấu hổ thì thần còn phải giữ mặt mũi"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Trần Hoàng hậu lập tức liền tối sầm đi, trong mắt hiện lên vẻ bực dọc, oán hận nhìn Lưu Phong. Nàng nghiến chặt răng mà nói không vui: "Vương gia, ngươi thật không muốn làm thiên tử của đế quốc. Ngươi có biếtbao nhiêu nam nhân nằm mơ cũng không dám tưởng đến chuyện tốt như vậy. Chỉ cần ngươi nguyện ý, giang sơn mỹ nhân đều có thể dễ như trở bàn tay."
"Hừ hừ—!" Lưu Phong hừ lạnh hai tiếng, ngầm cười nhạo Trần Hoàng hậu không đầu óc. Giang sơn mỹ nhân nào chứ? Đầu tiên là giang sơn. Đế quốc hiện giờ đang hết sức chênh vênh. Chỉ cần sơ sểnh thì thậm chí có thể mất nước. Hơn nữa thế lực hùng cứ khắp mọi nơi. Dưới tình huống như vậy cho dù được bệ hạ nhường ngôi thì cũng là không làm nên chuyện gì. Không nói đến dân chúng thiên hạ và các thần tử có thể tán thành hay không. Chỉ riêng thế cục hỗn loạn cũng đủ cho tân Hoàng đế gặp ác mộng rồi. Còn nói về mĩ nhân. Ta nhổ vào, một mụ dâm phụ, một kẻ lăng loàn. Tuy rằng cũng có vài phần sắc đẹp. Nhưng so với mĩ nữ đích thực thì cũng còn kém xa.
"Hoàng hậu nương nương. Mời người tránh ra—!" Lưu Phong không nghĩ lại cùng Trần Hoàng hậu dây dưa tiếp, một mụ dâm đãng không cần thể diện chứ có gì đâu. Nhưng mà hắn còn phải chú ý một chút đến thân phận của mình.
"Vương gia, ngươi định cự tuyệt ta sao?" Trần Hoàng hậu sa sầm mặt mà hỏi.
"Người có thể lý giải như vậy" Lưu Phong thản nhiên nói.
"Ngươi sẽ hối hận—!" Để lại một câu như vậy, Trần Hoàng hậu vung tay áo, xoay người rời đi.
Lưu Phong hừ một tiếng, nói thầm: "Đừng tưởng rằng đã khống chế được sinh mạng của bệ hạ thì muốn làm gì thì làm. Chỉ là một Sinh Tử kết, vị tất có thể làm khó được di nương." Lưu Phong suy nghĩ, có lẽ nên tìm di nương Thu Sương giúp lão Hoàng đế hóa giải Sinh Tử kết. Nếu cứ để mụ dâm tiện này làm loạn nữa thì không chừng còn có thể gặp phải phiền toái lớn nào đó.
Lưu Phong bị Trần Hoàng hậu giữ lại hình như cũng giúp Thái tử phi tranh thủ thời gian trang điểm và ăn mặc.
Đây là nữ nhân làm đẹp vì bạn tình.
Lưu Phong hiện giờ có thể nói là nam nhân quan trọng nhất trong mắt Thái tử phi. Ở trước mặt hắn nàng luôn gắng đạt tới vẻ hoàn mỹ nhất của mình.
"Vương gia, người chịu khó chờ một chút. Điện hạ đang trang điểm cũng sắp xong rồi—!" Á Đương biết rõ nhất tâm tư của Thái tử phi. Nhiều lúc vô hình chung thì hắn cũng đã coi Lưu Phong như chủ tử của mình nên trong ngôn ngữ cũng vô cùng cung kính.
Lưu Phong biết Á Đương và Bất Tử Chiến sĩ không giống nhau. Ngoại trừ tấm thân bất tử và lực lượng cường hãn, hắn với người bình thường không có gì khác nhau. Có máu có thịt, có cảm tình. Cho nên hắn cũng biểu hiện sự tôn kính nhất định với Á Đương: "Ha hả, ngươi cứ đi đi, không cần ở trong này hầu ta"
"Phong nhi, thật ngại quá, để cho ngươi đợi lâu—!"
Trong khoảnh khắc, một mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi tràn trề vẻ kích động dào dạt. Gương mặt trong lúc đó càng vô cùng vui vẻ, miệng nở nụ cười thực hạnh phúc.
Nhìn thấy chủ tử của mình vui vẻ hạnh phúc như thế, Á Đương bên cạnh cũng vui mừng nở nụ cười, hiện giờ chủ tử đã càng ngày càng giống nữ nhân.
Lưu Phong hơi ngẩng đầu nhìn Thái tử phi, thấy nàng mặc một bộ đồ trắng, dáng người lả lướt gợi cảm thành thục, thật sự là tuyệt sắc giai nhân.
Thái tử phi nhẹ nhàng bước, chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Phong. Trong đôi mắt đẹp tỏa ánh hào quang, nàng nhiệt tình kéo tay Lưu Phong mà nói: "Phong nhi. Chúng ta vào trong phòng nói chuyện"
Á Đương lặng lẽ lui ra ngoài làm người gác cửa.
Đi vào trong phòng, Thái tử phi lôi Lưu Phong đến ngồi trên giường gấm, dáng vẻ có chút căng thẳng vội vàng hỏi: "Phong nhi, ngươi bị phục kích hả, có bị thương không? Làm sao lại cũng không phái người đưa tin lại đây. Ngươi không biết lòng ta có nhiều lo lắng, căng thẳng. Đúng rồi, vẫn chưa tìm được kẻ chủ mưu việc này. Ta đã phái người của Á Đương tăng cường tra xét, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có kết quả gì."
Lưu Phong nghe vậy, hơi hơi động tâm. Vẻ mặt căng thẳng của nữ nhân dường như là thật sự, tuyệt không làm bộ.
Hắn bình tĩnh ngẩng đầu ngắm mặt ngọc của nữ nhân trong trang phục lộng lẫy. Trong vẻ dung nhan tuyệt mỹ ẩn hiện vài phần lo lắng. Trong đôi mắt kia thậm chí có nước mắt sóng sánh khiến người ta bỗng nhiên sinh ra một cảm giác đau lòng.
"Điềm nhi ta không sao, bọn chúng chỉ là tiểu tặc, làm sao có thể đả thương ta?" Lưu Phong tự tin tràn đầy nói: "Hiện giờ trong đế quốc người có thể làm ta bị thương e là còn chưa sinh ra"
Nói tới đó Lưu Phong xin lỗi: "Điềm nhi, đã khiến cho nàng lo lắng"
Thái tử phi nghe vậy, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lưu Phong. Dường như nàng muốn nói điểm gì đó nhưng lại không biết nói sao.
Mà Lưu Phong cũng lẳng lặng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng mà không nói một lời. Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy mà lâm vào trong trầm mặc.
Hồi lâu, từ đôi mắt xinh đẹp của Thái tử phi rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Lưu Phong vội vàng đưa tay gạt giọt lệ cho Thái tử phi rồi nói: "Điềm nhi. Không có việc gì, sự tình đã qua rồi. Hãy tin ta, không ai có thể đả thương được ta."
Thái tử phi hơi run rẩy gật gật đầu. Nàng đột nhiên phát giác ra vô hình chung dường như nàng đã nảy sinh chân tình. Đó là tình cảm thực sự.
Giờ khắc này, nàng thậm chí suy nghĩ, ai chinh phục ai kỳ thật cũng không quan trọng. Điều quan trọng là nàng có thể ở bên Lưu Phong.
"Phong nhi—!"
Tình cảm của Thái tử phi dường như tăng lên khiến nàng đỏ mặt vô nguyên cớ. Nàng bèn chủ động vươn cánh tay ngọc ôm lấy tay Lưu Phong, đầu nhẹ nhàng dựa trong lòng hắn.
Lưu Phong cười cười mờ ám ôm nữ nhân vào lòng, đặt nàng ngồi ở trên đùi mình.
Cảm nhận được vòng ôm ấm áp và an toàn của nam nhân. Tâm trạng của Thái tử thực khoan khoái và thanh thản. Nàng cảm thấy được rốt cục mình đã giống nữ nhân. Có thể làm nũng ở trong lòng nam nhân yêu dấu.
Ôm mĩ nhân trong ngực, Lưu Phong thực hài lòng a. Mùi thơm không ngừng lan tỏa vào mũi khiến người hắn ngứa ngáy, bụng hơi thấy nóng lên.
Hắn lặng lẽ đưa tay lên bộ ngực lộ ra một nửa của nữ nhân, nhẹ nhàng véo một cái rồi lại nhào nặn. Nữ nhân thậm chí liền không kìm nổi đành rên rỉ một tiếng.
Vì mấy ngày thân thể không được nam nhân chạm qua nên dường như càng mẫn cảm, càng được thức tỉnh. Do Lưu Phong nắm chặt như vậy mà nàng liền run rẩy dường như toàn thân đều đã bải hoải.
Lưu Phong thật không ngờ nữ nhân sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy nên hơi hơi động tâm. Cậu em không khỏi chậm rãi bành trướng ra và thêm nóng rực.
"Đây là cái gì."
Thái tử phi đột nhiên cảm giác được đồn bộ bị một vật cứng chọc vào nên khẽ rên.
Nhưng trót hỏi thành lời thì nàng liền hối hận, bởi vì kỳ thật nàng biết vật cứng kia là cái gì. Rồi nghĩ đến mị lực của mình vẫn không giảm nên trong lòng Thái tử phi lập tức liền vui vẻ.
Lưu Phong bị Thái tử phi hỏi thì có chút xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào. Có điều là hạ thân càng thêm khó chịu. Thông qua vật cứng kia, hắn thậm chí có thể rõ ràng cảm ứng được đồn bộ nữ nhân cũng như lò lửa.
Thái tử phi lại càng đỏ bừng mặt thậm chí đã lan đến tận mang tai. Tuy rằng trước đây nàng cùng Lưu Phong cũng từng có vài lần ám muội, thậm chí nàng còn nghĩ Lưu Phong trở thành đối tượng trong cơn ảo giác của mình. Nhưng hiện giờ, nàng vẫn có chút thẹn thùng.
Dù hơi chần chừ nhưng nàng vẫn chậm rãi di chuyển tay hướng về vật cứng đang đâm vào phía sau mình.
Nhẹ nhàng đùa một chút, Thái tử phi cảm thấy được trong lòng mình lập tức cháy bùng lên ngọn lửa cảm xúc mãnh liệt.
Lưu Phong thầm hô chí nguy, hạ thân của mình bị bàn tay nhỏ bé của nữ nhân nhè nhẹ vỗ về. Từng cơn run rẩy khiến dòng nước ấm trong bụng càng căng lên. Thậm chí trong lòng hắn đã có ý tưởng khác thường.
Nhất là nghĩ đến ân oán phức tạp giữa hai người cùng rắc rối trong quan hệ riêng, trong lòng Lưu Phong lại cảm thấy kích thích phi phàm.
"Phong nhi, ngươi thật là lớn." Thái tử phi dường như dưới sự kích thích của dục vọng cũng từ bỏ sự rụt rè mà ghé tai hắn nói chuyện.
"Của nàng cũng thật lớn—!"
Cảm thấy dường như nữ nhân chủ động khiêu khích hắn, Lưu Phong không cam chịu yếu thế ra sức vuốt ve bộ ngực nữ nhân mà cất tiếng khen ngợi tự đáy lòng.
"Muốn ăn sao?" Ánh mắt Thái tử phi có vẻ hơi mơ màng, âm thanh thốt ra như đang trong giấc mộng thực là quyến rũ và đỏm đáng.
Lưu Phong tràn đầy dục vọng liền khẽ vén áo, điều làm hắn giật mình là không ngờ hôm nay Thái tử phi không mặc áo ngực. Bên trong áo chỉ có cái yếm, nhấc yếm lên là đôi tiểu bạch thỏ béo mập liền lập tức run rẩy nhảy ra.
Một mùi thơm thấm vào gan ruột từ ngực nàng tản ra xộc thẳng vào mũi Lưu Phong khiến hắn lại động tâm. Ngây người ngắm nhìn báu vật gần ngay trước mắt, Lưu Phong không kìm nổi cúi đầu thè lưỡi nhẹ nhàng liếm nụ hoa hồng hồng mọc trên đỉnh.
Thân thể mềm mại của Thái tử không khỏi run nhè nhẹ, thân mình lắc lư vài cái rồi trượt theo chân nam nhân xuống để thuận tiện cho hai tay nắm chặt tiểu bổng bổng nóng bỏng kia.
Lưu Phong không khỏi phì phò thở dốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn dung nhan tuyệt vời của Thái tử phi với vẻ mặt đầy mờ ám.
"Điện hạ, Vương gia. Hoàng hậu đang ngang ngạnh xông tới." Ngay lúc hai người chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì lại có kẻ quấy nhiễu. Tiếng cảnh báo của Á Đương truyền đến.
Lưu Phong giờ phút này đúng là đang thời điểm không được dừng lại. Nam nhân khác với nữ nhân, dục vọng tới rất nhanh. Thái tử phi sờ soạng nửa ngày đã làm hắn đã sớm không chịu nổi.
Thái tử phi tuy ánh mắt đã mơ màng, nhưng dục vọng nữ nhân chung quy tới chậm, còn có thể chịu được.
"Phong nhi, không bằng chúng ta ra xem?"
Thái tử phi đang muốn buông tay, lại bị Lưu Phong ngăn cản: "Điềm nhi không cần buông tay, cứ tiếp tục."
Thái tử phi đã ở lâu chốn thâm cung nên nghệ thuật phòng the đạt trình độ thâm hậu. Nàng biết cảm giác lúc này của Lưu Phong, thoáng do dự một chút rồi dặn dò Á Đương: "Chặn nàng ta một lúc"
Sau đó, Thái tử phi vận song thủ xiết tiểu bổng bổng nam nhân bắt đầu lộng vũ.
Chưa qua một khắc, do hai tay nữ nhân tác động mà hạ thân Lưu Phong rốt cục được toại nguyện. Chỉ đáng thương cho đũng quần kia được nhúng vào hồ.
"Thái tử phi này thực không biết xấu hổ, không ngờ ở trong cung mà lén giấu nam nhân. Ngươi đi ra cho ta." Trần hoàng hậu mang theo đằng sau Chân Long Vệ ỷ vào thân phận đặc thù hiện giờ hùng hùng hổ hổ xông vào.
Á Đương bên này tuy rằng không sợ đám Chân Long Vệ, nhưng lại lo lắng đến Trần Hoàng hậu và Hoàng đế bệ hạ có Sinh Tử kết, cho nên cũng không dám ra tay.
/969
|