15 phút nói dài thì không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn lắm, trong 15 phút này tôi tận mắt chứng kiến một đoạn cảnh tượng có thể so sánh với phim khoa học viễn tưởng bom tấn, mà 3 tên phần tử tội phạm xui xẻo thì hoàn thành quá trình chuyển biến từ tội phạm đến ngu ngốc, nghĩ tới cái cảnh vừa rồi Phan Đa Lạp lấy cây kim dò bằng kim loại dài ngoằng đâm thẳng vào não bộ của họ làm tôi lại muốn nôn……
Theo âm thanh vù vù rất nhỏ phát ra từ cơ thể Phan Đa Lạp thì việc đình chỉ thời gian cũng kết thúc, đám đông khôi phục rồi bỏ chạy tứ tán, những mảnh giấy trên trời rơi xuống đất theo hình xoắn ốc, đất cát giữa không trung diễn xong vai bụi mù rồi lại tiếp tục đóng vai làm nền, cùng lúc đó thì thế giới yên tĩnh bị đủ loại âm thanh tràn ngập như là tiếng hét kinh hoảng của học sinh, tiếng hét kinh hoảng của học sinh rồi còn có tiếng hét kinh hoảng của học sinh……
Trong nháy mắt tôi cảm giác như đầu mình như sắp vỡ tung ra! khung cảnh trước và sau thật đúng là đối lập nhau một trời một vực!
Nhưng mà rất mau thì tiếng hét kinh hoảng của các học sinh cũng nhỏ lại, bởi vì có người đã phát hiện ra ba tên côn đồ cầm súng mà vừa rồi còn rất hung hăng giờ đây đã té ngã dưới đất, hơn nữa đang chảy nước miếng và trợn trắng mắt lên, rồi còn cắn ngón tay một cách ngây ngô nữa chứ……
Thật ra thì nếu có người chú ý cẩn thận thì có lẽ sẽ có thể nhìn ra được sự không phối hợp của hiện trường – mặc dù lúc trước Phan Đa Lạp đã cố gắng đem ba tên phần tử tội phạm đặt ở vị trí thích hợp nhất, nhưng bởi vì thời gian là không liên tục cho nên cảnh tượng ở đó vẫn có hơi khác thường, cái loại cảm giác này giống như là đem một video clip đầy đủ xóa đi một đoạn ngắn sau đó lại ghép lại, làm người ta có một cảm giác nhảy đoạn rõ ràng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều lo chạy trốn nên không ai chú ý đến điểm khác thường này.
Nếu dựa theo kịch bản bình thường thì vào lúc này hẳn là lúc cảnh sát tới để quét rác.
Sau này sẽ phát sinh việc gì thì tôi không quan tâm, nhưng bây giờ thì tôi chỉ nghĩ đến việc rời khỏi cái chỗ lộn xộn này.
Vì thế tôi kéo tay Thiển Thiển đi nhanh về phía trường học, cô ấy lúc này có vẻ là đã bị hù cho hoảng vía nên chỉ biết thẩn thờ đi theo sau tôi.
Không có ai chú ý tới trong các học sinh quý tộc ở phía đối diện có một cặp mắt sáng ngời đang nhìn chăm chú vào phương hướng mà bọn tôi rời khỏi một cách vừa nghi hoặc vừa lo sợ.
Ngồi nghỉ ở băng ghế trong sân trường một lúc lâu sau thì Thiển Thiển mới kịp phản ứng lại đây, sau đó thở ra một hơi dài và vỗ vỗ ngực nói: “Hà – làm sợ muốn chết, không ngờ là tụi mình lại gặp loại chuyện như thế này, cứ tưởng là chỉ có thể xem trên tivi thôi chứ, ai mà ngờ nó lại xảy ra trong sự thật.”
Tôi cười cười hơi mất tự nhiên, so với em thì sự việc mà anh vừa thấy mới là càng không thể xảy ra trong hiện thật nè!
“Ê, a Tuấn, anh nghĩ xem vì sao ba người kia lại làm như thế ta? Vì tiền sao? Cũng đúng, đối diện đều là học sinh quý tộc nên bị nhìn trúng cũng là bình thường thôi, nhưng mà bọn họ sao lại biến thành cái bộ dạng kia? Chẳng lẽ là bệnh tim bị tái phát tập thể?”
Nhìn Thiển Thiển đã hồi phục lại bình thường, tôi không khỏi cảm thán nói: “Thiển Thiển, dây thần kinh của em thô to thật đó, hồi phục lại nhanh thế?”
“Chứ sao, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi mà, chẳng lẽ cứ phải bị ám ảnh tâm lý mới được sao?” Dây thần kinh thô to khác thường của Thiển Thiển giờ đây đang phát huy tác dụng của nó, vụ án đấu súng vừa rồi hình như là không có ảnh hưởng gì nhiều đến cô gái có tính cách bộc trực này, bộ dạng bình tĩnh hiện giờ của hai chúng tôi cùng với vẻ khẩn trương quá mức của những học sinh thỉnh thoảng đi ngang qua trở thành một sự tương phản mãnh liệt.
“Đúng rồi a Tuấn, anh còn phải dắt Phan Đa Lạp đi báo danh phải không? Bây giờ cũng không còn sớm…… Lị Lị, việc vừa rồi có làm em sợ không? Nếu chịu không được thì để anh hai đưa em về nhé?”
Câu cuối cùng của Thiển Thiển đột nhiên nhắc tôi nhớ đến là tôi đã quên một việc trọng yếu!
Phan Đa Lạp! Vừa rồi tôi chỉ lo tới Thiển Thiển mà quên bẵng đi Phan Đa Lạp, chẳng lẽ là cô bé vẫn im lặng theo sát phía sau tôi?
Tôi im lặng nhìn cô gái nhỏ đang giả thành người mù và không nói lời nào bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Ban đầu thì tuy rằng biết là cô bé không phải nhân loại nhưng có lẽ bởi vì bề ngoài quá mức giống một người bình thường, cho nên tôi không tự chủ được mà xem cô như một cô em gái có tính cách hơi chút cổ quái mà thôi, nhưng mà vừa rồi thì hình thái chiến đấu của Phan Đa Lạp như hồi chuông cảnh tỉnh tôi là cô bé trước mặt mà tôi gọi là em gái thật ra không phải nhân loại, mà là một cỗ máy chiến tranh của một đế quốc Hi Linh đến từ nơi rất xa xôi.
Trong nhất thời, tôi cũng không biết phải làm sao để đối diện với cô bé.
Không phải là tôi ghét Phan Đa Lạp, trái lại, đối với người duy nhất biết bí mật của tôi, một cô gái nhỏ hơi lạnh lùng thì tôi luôn có cảm giác thương tiếc phát ra từ nội tâm, có lẽ cũng bởi vì thế cho nên tôi mới khó tiếp nhận một sự thật là cô bé không phải nhân loại mà là càng giống như một thứ vũ khí vậy.
“A Tuấn, anh làm sao vậy, lại ngẩn người nữa sao? Không lẽ là bị sự việc vừa rồi hù đến nỗi bị ngốc luôn hả?” Thiển Thiển thấy tôi không nói lời nào cả nửa ngày mà chỉ lo nhìn chăm chăm vào em gái nên hơi chút lo lắng nói, cái ngữ khí đó hình như là đã xác định là tôi đã bị việc vừa rồi hù đến mức thần kinh luôn rồi vậy.
Thật sự là rất tổn thương lòng tự trọng của tôi……
“Anh không sao, anh chỉ là đang lo Lị Lị có bị sợ hãi không thôi…… Em vào học trước đi, anh đã báo với giáo viên rồi, đợi cho Lị Lị vô lớp mới rồi anh sẽ về học.”
Thiển Thiển nhìn tôi vài giây bằng ánh mắt lo lắng, thấy tôi hình như cũng không có gì khác thường mới lên tiếng: “Ừ, em đi trước đây, một lát nữa anh nhớ về lớp nhanh nhanh nhé.”
Thật là …… Rõ ràng là còn nhỏ hơn tôi mấy tháng mà cứ luôn ra vẻ là chăm sóc chiếu cố tôi……
“Hoàng đế……”
“Không được gọi như thế.” Tôi đột nhiên kiên quyết nói.
Hình như là Phan Đa Lạp bị những lời này của tôi làm hết hồn, gương mặt chưa bao giờ có tí biểu cảm nào lúc này cũng xuất hiện một chút kinh ngạc, cặp mắt màu xám hơi hơi mở to ra làm cho cả gương mặt nhìn càng thêm đáng yêu.
Sửng sốt hết hai ba giây sau thì Phan Đa Lạp mới hồi phục tinh thần lại và thản nhiên nói: “Hoàng đế là xưng hô thống nhất của đế quốc Hi Linh đối với cá thể có quyền hạn cao nhất, nếu ngài không hài lòng thì thần có thể dựa theo thói quen của thế giới này thêm hai chữ bệ hạ vào phía sau hoàng đế.”
“Không, anh không phải có ý này…… Em hãy gọi anh là anh hai đi, về sau cũng tận lực dùng xưng hô này.”
Phan Đa Lạp nhìn tôi một cách lẳng lặng, sau đó tôi nghe “Xẹt xẹt” giống như là tiếng điện cao thế đi qua máy biến thế từ trong cơ thể cô bé truyền ra, không lâu sau đó thì đỉnh đầu cô bé bốc ra một luồng khói trắng bay lên……
Ê ê ê, không phải anh chỉ muốn đổi một cái xưng hô thôi sao? Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà cũng bị trục trặc dữ liệu sao?
“Cơ sở dữ liệu đã updata xong, thay đổi thành xưng hô này cũng không trái với pháp luật của Hi Linh, đã thay đổi tập tin xưng hô mặc định, nhưng khi ở hình thái chiến đấu vẫn sẽ duy trì xưng hô ban đầu.”
Phan Đa Lạp bình tĩnh báo cáo với tôi về kết quả tự lập trình của cô bé, sau đó đột nhiên lấy tay chỉ chỉ đầu và nói: “Anh hai, em bị quá tải rồi……”
Cái bộ dạng này, thật sự là so cute!
Việc giới thiệu Phan Đa Lạp với lớp học mới thuận lợi hơn cả dự đoán của tôi, một cô gái mù kiên cường đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ vì có thể ở gần người anh trai mà mình rất vất vả mới gặp lại nên đã vượt qua biết bao khó khăn để được đến trường, đề tài này ngay lập tức làm cho đám học sinh sơ nhất thuần khiết đó tràn đầy đồng cảm, em gái nhỏ Phan Lị Lị gần như ngay lập tức trở thành bảo bối của toàn bộ lớp học, tất cả học sinh đều khẩn cấp muốn biểu hiện một phần yêu thương đến cô gái bất hạnh này, nhiệt tình dào dạt của các học sinh thậm chí làm cho ngay cả Phan Đa Lạp cũng hơi bị tay chân lúng túng.
Cứ như vậy thì tôi yên tâm rồi, ít ra thì tôi không cần phải lo lắng có một học sinh đui mù nào đó bởi vì ăn hiếp một “Người mù” như Phan Đa Lạp mà bị pháo đột kích phase bắn thành tro tàn – vì trước đó Phan Đa Lạp đã từng biểu lộ với tôi là nếu có một sinh mệnh hữu cơ vô lễ nào đó có ý đồ xúc phạm thì cô bé sẽ giữ gìn danh dự quân nhân với tư cách của một tướng lãnh cấp cao thuộc đế quốc Hi Linh, mà phương pháp giữ gìn danh dự này chính là vận dụng vũ lực – hạn mức cao nhất của cái gọi là vận dụng vũ lực này làm tôi sợ đến mức muốn rớt tim ra ngoài, ở đó thậm chí ngay cả lựa chọn khởi động vũ khí đối tinh cũng có!
Vì vậy nên hi vọng lớn nhất của tôi là đừng bao giờ xuất hiện một tên não tàn nào đó chọc giận Phan Đa Lạp.
Tất nhiên, xét thấy trước mắt năng lực chỉ huy viễn trình của tôi đối với đế quốc Hi Linh trên cơ bản là số 0, mà bản thân Phan Đa Lạp lại không có sự trợ giúp của căn cứ tiền trạm quân đội Hi Linh, vận dụng vũ khí đối tinh hẳn là không thể, nhiều nhất là sử dụng vũ khí cấp quân đoàn mà thôi……
Thế nên, các vị bạn học của Phan Đa Lạp ơi, các vị đừng bao giờ bị cái vẻ cả người vô hại của bé loli này lừa gạt nhé!
Theo âm thanh vù vù rất nhỏ phát ra từ cơ thể Phan Đa Lạp thì việc đình chỉ thời gian cũng kết thúc, đám đông khôi phục rồi bỏ chạy tứ tán, những mảnh giấy trên trời rơi xuống đất theo hình xoắn ốc, đất cát giữa không trung diễn xong vai bụi mù rồi lại tiếp tục đóng vai làm nền, cùng lúc đó thì thế giới yên tĩnh bị đủ loại âm thanh tràn ngập như là tiếng hét kinh hoảng của học sinh, tiếng hét kinh hoảng của học sinh rồi còn có tiếng hét kinh hoảng của học sinh……
Trong nháy mắt tôi cảm giác như đầu mình như sắp vỡ tung ra! khung cảnh trước và sau thật đúng là đối lập nhau một trời một vực!
Nhưng mà rất mau thì tiếng hét kinh hoảng của các học sinh cũng nhỏ lại, bởi vì có người đã phát hiện ra ba tên côn đồ cầm súng mà vừa rồi còn rất hung hăng giờ đây đã té ngã dưới đất, hơn nữa đang chảy nước miếng và trợn trắng mắt lên, rồi còn cắn ngón tay một cách ngây ngô nữa chứ……
Thật ra thì nếu có người chú ý cẩn thận thì có lẽ sẽ có thể nhìn ra được sự không phối hợp của hiện trường – mặc dù lúc trước Phan Đa Lạp đã cố gắng đem ba tên phần tử tội phạm đặt ở vị trí thích hợp nhất, nhưng bởi vì thời gian là không liên tục cho nên cảnh tượng ở đó vẫn có hơi khác thường, cái loại cảm giác này giống như là đem một video clip đầy đủ xóa đi một đoạn ngắn sau đó lại ghép lại, làm người ta có một cảm giác nhảy đoạn rõ ràng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều lo chạy trốn nên không ai chú ý đến điểm khác thường này.
Nếu dựa theo kịch bản bình thường thì vào lúc này hẳn là lúc cảnh sát tới để quét rác.
Sau này sẽ phát sinh việc gì thì tôi không quan tâm, nhưng bây giờ thì tôi chỉ nghĩ đến việc rời khỏi cái chỗ lộn xộn này.
Vì thế tôi kéo tay Thiển Thiển đi nhanh về phía trường học, cô ấy lúc này có vẻ là đã bị hù cho hoảng vía nên chỉ biết thẩn thờ đi theo sau tôi.
Không có ai chú ý tới trong các học sinh quý tộc ở phía đối diện có một cặp mắt sáng ngời đang nhìn chăm chú vào phương hướng mà bọn tôi rời khỏi một cách vừa nghi hoặc vừa lo sợ.
Ngồi nghỉ ở băng ghế trong sân trường một lúc lâu sau thì Thiển Thiển mới kịp phản ứng lại đây, sau đó thở ra một hơi dài và vỗ vỗ ngực nói: “Hà – làm sợ muốn chết, không ngờ là tụi mình lại gặp loại chuyện như thế này, cứ tưởng là chỉ có thể xem trên tivi thôi chứ, ai mà ngờ nó lại xảy ra trong sự thật.”
Tôi cười cười hơi mất tự nhiên, so với em thì sự việc mà anh vừa thấy mới là càng không thể xảy ra trong hiện thật nè!
“Ê, a Tuấn, anh nghĩ xem vì sao ba người kia lại làm như thế ta? Vì tiền sao? Cũng đúng, đối diện đều là học sinh quý tộc nên bị nhìn trúng cũng là bình thường thôi, nhưng mà bọn họ sao lại biến thành cái bộ dạng kia? Chẳng lẽ là bệnh tim bị tái phát tập thể?”
Nhìn Thiển Thiển đã hồi phục lại bình thường, tôi không khỏi cảm thán nói: “Thiển Thiển, dây thần kinh của em thô to thật đó, hồi phục lại nhanh thế?”
“Chứ sao, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi mà, chẳng lẽ cứ phải bị ám ảnh tâm lý mới được sao?” Dây thần kinh thô to khác thường của Thiển Thiển giờ đây đang phát huy tác dụng của nó, vụ án đấu súng vừa rồi hình như là không có ảnh hưởng gì nhiều đến cô gái có tính cách bộc trực này, bộ dạng bình tĩnh hiện giờ của hai chúng tôi cùng với vẻ khẩn trương quá mức của những học sinh thỉnh thoảng đi ngang qua trở thành một sự tương phản mãnh liệt.
“Đúng rồi a Tuấn, anh còn phải dắt Phan Đa Lạp đi báo danh phải không? Bây giờ cũng không còn sớm…… Lị Lị, việc vừa rồi có làm em sợ không? Nếu chịu không được thì để anh hai đưa em về nhé?”
Câu cuối cùng của Thiển Thiển đột nhiên nhắc tôi nhớ đến là tôi đã quên một việc trọng yếu!
Phan Đa Lạp! Vừa rồi tôi chỉ lo tới Thiển Thiển mà quên bẵng đi Phan Đa Lạp, chẳng lẽ là cô bé vẫn im lặng theo sát phía sau tôi?
Tôi im lặng nhìn cô gái nhỏ đang giả thành người mù và không nói lời nào bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Ban đầu thì tuy rằng biết là cô bé không phải nhân loại nhưng có lẽ bởi vì bề ngoài quá mức giống một người bình thường, cho nên tôi không tự chủ được mà xem cô như một cô em gái có tính cách hơi chút cổ quái mà thôi, nhưng mà vừa rồi thì hình thái chiến đấu của Phan Đa Lạp như hồi chuông cảnh tỉnh tôi là cô bé trước mặt mà tôi gọi là em gái thật ra không phải nhân loại, mà là một cỗ máy chiến tranh của một đế quốc Hi Linh đến từ nơi rất xa xôi.
Trong nhất thời, tôi cũng không biết phải làm sao để đối diện với cô bé.
Không phải là tôi ghét Phan Đa Lạp, trái lại, đối với người duy nhất biết bí mật của tôi, một cô gái nhỏ hơi lạnh lùng thì tôi luôn có cảm giác thương tiếc phát ra từ nội tâm, có lẽ cũng bởi vì thế cho nên tôi mới khó tiếp nhận một sự thật là cô bé không phải nhân loại mà là càng giống như một thứ vũ khí vậy.
“A Tuấn, anh làm sao vậy, lại ngẩn người nữa sao? Không lẽ là bị sự việc vừa rồi hù đến nỗi bị ngốc luôn hả?” Thiển Thiển thấy tôi không nói lời nào cả nửa ngày mà chỉ lo nhìn chăm chăm vào em gái nên hơi chút lo lắng nói, cái ngữ khí đó hình như là đã xác định là tôi đã bị việc vừa rồi hù đến mức thần kinh luôn rồi vậy.
Thật sự là rất tổn thương lòng tự trọng của tôi……
“Anh không sao, anh chỉ là đang lo Lị Lị có bị sợ hãi không thôi…… Em vào học trước đi, anh đã báo với giáo viên rồi, đợi cho Lị Lị vô lớp mới rồi anh sẽ về học.”
Thiển Thiển nhìn tôi vài giây bằng ánh mắt lo lắng, thấy tôi hình như cũng không có gì khác thường mới lên tiếng: “Ừ, em đi trước đây, một lát nữa anh nhớ về lớp nhanh nhanh nhé.”
Thật là …… Rõ ràng là còn nhỏ hơn tôi mấy tháng mà cứ luôn ra vẻ là chăm sóc chiếu cố tôi……
“Hoàng đế……”
“Không được gọi như thế.” Tôi đột nhiên kiên quyết nói.
Hình như là Phan Đa Lạp bị những lời này của tôi làm hết hồn, gương mặt chưa bao giờ có tí biểu cảm nào lúc này cũng xuất hiện một chút kinh ngạc, cặp mắt màu xám hơi hơi mở to ra làm cho cả gương mặt nhìn càng thêm đáng yêu.
Sửng sốt hết hai ba giây sau thì Phan Đa Lạp mới hồi phục tinh thần lại và thản nhiên nói: “Hoàng đế là xưng hô thống nhất của đế quốc Hi Linh đối với cá thể có quyền hạn cao nhất, nếu ngài không hài lòng thì thần có thể dựa theo thói quen của thế giới này thêm hai chữ bệ hạ vào phía sau hoàng đế.”
“Không, anh không phải có ý này…… Em hãy gọi anh là anh hai đi, về sau cũng tận lực dùng xưng hô này.”
Phan Đa Lạp nhìn tôi một cách lẳng lặng, sau đó tôi nghe “Xẹt xẹt” giống như là tiếng điện cao thế đi qua máy biến thế từ trong cơ thể cô bé truyền ra, không lâu sau đó thì đỉnh đầu cô bé bốc ra một luồng khói trắng bay lên……
Ê ê ê, không phải anh chỉ muốn đổi một cái xưng hô thôi sao? Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà cũng bị trục trặc dữ liệu sao?
“Cơ sở dữ liệu đã updata xong, thay đổi thành xưng hô này cũng không trái với pháp luật của Hi Linh, đã thay đổi tập tin xưng hô mặc định, nhưng khi ở hình thái chiến đấu vẫn sẽ duy trì xưng hô ban đầu.”
Phan Đa Lạp bình tĩnh báo cáo với tôi về kết quả tự lập trình của cô bé, sau đó đột nhiên lấy tay chỉ chỉ đầu và nói: “Anh hai, em bị quá tải rồi……”
Cái bộ dạng này, thật sự là so cute!
Việc giới thiệu Phan Đa Lạp với lớp học mới thuận lợi hơn cả dự đoán của tôi, một cô gái mù kiên cường đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ vì có thể ở gần người anh trai mà mình rất vất vả mới gặp lại nên đã vượt qua biết bao khó khăn để được đến trường, đề tài này ngay lập tức làm cho đám học sinh sơ nhất thuần khiết đó tràn đầy đồng cảm, em gái nhỏ Phan Lị Lị gần như ngay lập tức trở thành bảo bối của toàn bộ lớp học, tất cả học sinh đều khẩn cấp muốn biểu hiện một phần yêu thương đến cô gái bất hạnh này, nhiệt tình dào dạt của các học sinh thậm chí làm cho ngay cả Phan Đa Lạp cũng hơi bị tay chân lúng túng.
Cứ như vậy thì tôi yên tâm rồi, ít ra thì tôi không cần phải lo lắng có một học sinh đui mù nào đó bởi vì ăn hiếp một “Người mù” như Phan Đa Lạp mà bị pháo đột kích phase bắn thành tro tàn – vì trước đó Phan Đa Lạp đã từng biểu lộ với tôi là nếu có một sinh mệnh hữu cơ vô lễ nào đó có ý đồ xúc phạm thì cô bé sẽ giữ gìn danh dự quân nhân với tư cách của một tướng lãnh cấp cao thuộc đế quốc Hi Linh, mà phương pháp giữ gìn danh dự này chính là vận dụng vũ lực – hạn mức cao nhất của cái gọi là vận dụng vũ lực này làm tôi sợ đến mức muốn rớt tim ra ngoài, ở đó thậm chí ngay cả lựa chọn khởi động vũ khí đối tinh cũng có!
Vì vậy nên hi vọng lớn nhất của tôi là đừng bao giờ xuất hiện một tên não tàn nào đó chọc giận Phan Đa Lạp.
Tất nhiên, xét thấy trước mắt năng lực chỉ huy viễn trình của tôi đối với đế quốc Hi Linh trên cơ bản là số 0, mà bản thân Phan Đa Lạp lại không có sự trợ giúp của căn cứ tiền trạm quân đội Hi Linh, vận dụng vũ khí đối tinh hẳn là không thể, nhiều nhất là sử dụng vũ khí cấp quân đoàn mà thôi……
Thế nên, các vị bạn học của Phan Đa Lạp ơi, các vị đừng bao giờ bị cái vẻ cả người vô hại của bé loli này lừa gạt nhé!
/12
|