Bẩm Vương gia, sáng nay nô tỳ đi ra cổng thành Nam mua những thứ người căn dặn, nghe được dân chúng đang nói về Đại quân. - A Thanh vừa lom khom sắp xếp lại giấy bút trên bàn vừa nói.
Phiên Vân đang chăm chú luyện chữ, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, hỏi:
Nói về tỷ phu? Nói thế nào?
A Thanh xếp giấy vào ống, đáp:
Bẩm, họ bảo Đại quân quả là đệ nhất hiền phu trong thiên hạ ạ.
Phiên Vân không lấy làm ngạc nhiên, nói:
Đương nhiên rồi, điều này còn cần phải nói sao!
A Thanh ngần ngừ một chốc, lại tiếp lời:
Nhưng có một số khác ... Họ nói ...
Nói gì, ngươi nói nhanh đi, làm sao lại ngắc ngứ? Phiên Vân sốt ruột giục.
Họ nói ... Vương gia đã đến tuổi cưới phu lang vào cửa, nối dõi Mộc gia, mà Đại quân vẫn lờ đi chuyện hôn phối của người, rõ ràng chính là cố ý ...
Cố ý thế nào? - Ngoài cửa bất ngờ vang lên một giọng nói thanh thoát, êm tai như tiếng đàn cầm, thoạt nghe đã thấy ấm áp như có suối ấm chảy vào lòng.
Tỷ phu! Phiên Vân mỉm cười gọi, đang dợm đứng dậy ra cửa đón, Mặc Thư liền ra hiệu ngăn nàng lại.
Lý Mặc Thư thong thả bước vào, xiêm y bằng gấm màu trắng bạc tôn lên vẻ tao nhã sang trọng muôn phần của y, dường như hơn mười năm thời gian không để lại trên dung mạo phong hoa ấy một chút dấu vết nào, dù rằng danh hiệu đệ nhất mỹ nam nay đã đổi chủ.
Đại quân kim an. A Thanh nhác thấy bóng người tới, mặt tái mét, vội vàng quỳ thụp xuống thỉnh an.
Khẽ cười, Mặc Thư làm như không trông thấy hắn, bình thản đặt khay điểm tâm trên tay xuống, nói:
Đã muộn rồi, Vân nhi nghỉ tay dùng bữa tối thôi. Đến đây, xem thử những món này có vừa miệng không, nếu không thích thì ta sẽ làm lại món khác ...
Phiên Vân đặt bút xuống, cười hì hì bảo:
Mấy chuyện vặt này tỷ phu cứ để nhà bếp làm là được, tỷ phu đã vất vả xem sổ sách cả ngày rồi, không cần phải cực khổ thế đâu.
Mặc Thư xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
Những việc này tỷ phu làm quen rồi, cũng không thấy mệt. Giao cho hạ nhân làm trái lại không yên tâm. Có những thứ, chính tay mình làm cũng là một loại hạnh phúc, sau này Vân nhi trưởng thành sẽ hiểu.
Tỷ phu! Phiên Vân rõ ràng đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con đâu! Mộc Phiên Vân hậm hực tựa cằm vào vai Mặc Thư, không đồng tình với câu nói của y.
Y bật cười, ngón tay thon dài như ngọc điểm nhẹ vào trán nàng, khẽ trêu:
Còn nói là lớn rồi, chỉ giỏi nhõng nhẽo!
Tỷ phu!
Mặc Thư thích nhìn vẻ mặt bị trêu đến quẫn bách của Phiên Vân. Mộc Vương gia trước mặt người ngoài luôn hào sảng, hiệp nghĩa, còn cái vẻ trẻ con đáng yêu đến độ khiến lòng Mặc Thư mềm nhũn ra, cái gì cũng không thể từ chối với nàng, thì chỉ thuộc về một mình y thôi. Tuy nhiên, là một người luôn biết giữ chừng mực, cảm thấy trêu như vậy đã đủ, y liền chiều theo nàng:
Phải, phải, Vân nhi đã lớn rồi, không phải trẻ con nữa, được rồi chứ?
Bấy giờ, Mộc đại cô nương mới chịu hài lòng mà ăn điểm tâm. Mặc Thư buồn cười xoa xoa đầu nàng như vuốt ve một con mèo nhỏ, một lúc sau mới quay lại nhìn A Thanh. Trên khuôn mặt dịu dàng ôn nhã kia lại hiện lên một nụ cười, có điều ý cười ấy không hề chạm vào đáy mắt. Bằng một giọng êm êm, y nhẹ nhàng hỏi:
A Thanh, sao ngươi còn quỳ đó? Trên đất lạnh, nhanh đứng lên kẻo bệnh!
Nô ... Nô tỳ không dám. Cả người A Thanh run lên lẩy bẩy, chẳng rõ vì lạnh hay vì sợ nhiều hơn.
Mặc Thư còn chưa tiếp lời, Phiên Vân đột nhiên lên tiếng:
Tỷ phu, huynh đừng mềm lòng, A Thanh nói những lời quàng xiên về Đại quân, tội không thể tha. A Thanh, bản vương phạt ngươi tối nay không được ăn cơm, quỳ ở phòng bếp một đêm. Còn không mau đi?
A Thanh vội cuống quýt tạ ơn rối rít, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, bị phạt lại nôn nóng hơn cả lĩnh thưởng.
Mặc Thư khẽ liếc nhìn thị đồng của mình là Trâm Nhi, gã liền hiểu ý lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại. Khi cánh cửa gỗ chạm rồng phượng kẽo kẹt khép lại, rời khỏi ghế, Mặc Thư chầm chậm đứng dậy, đi đến phía sau Phiên Vân, bất ngờ vòng tay ôm lấy nàng. Tựa cằm lên vai Phiên Vân, y rúc vào hõm cổ nàng, khe khẽ hỏi:
Vân nhi đang sợ ... Mặc Thư sẽ giết hắn sao?
Phiên Vân bị hơi thở nóng rực của y làm cho nhồn nhột, cười hì hì bảo:
Nào có chứ! Tỷ phu của Phiên Vân cả kiến còn không nỡ giết, làm sao mà giết A Thanh cho đành?
Mặc Thư tủm tỉm cười, khẽ nhéo nhéo chóp mũi của nàng, mắng yêu:
Chỉ khéo miệng ngọt!
Phiên Vân chớp mắt:
Chỉ ngọt với tỷ phu ...
Chưa dứt lời, miệng đã bị một bờ môi bao phủ. Làn môi ấy mát lạnh, mềm mại thơm tho, mang theo bao nhu tình triền miên gửi vào nụ hôn ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, đến khi Phiên Vân sắp ngạt thở, Mặc Thư mới luyến tiếc rời khỏi môi nàng, nhưng tay vẫn không chịu buông ra nửa khắc. Y ghé sát vào, ngậm lấy vành tai của nàng, khe khẽ cắn một cái, lại hỏi bằng một giọng êm nhẹ như thôi miên:
Trách Mặc Thư không cho nàng hưởng phúc mỹ nhân đầy nhà, nay Tần mai Sở sao?
Hai má Phiên Vân đã ửng hồng như say rượu, Mặc Thư không ngừng khêu gợi, kích thích nàng, bờ môi của y bắt đầu chạy dài xuống cổ, những vết đỏ mờ ám lần lượt hiện lên như hoa nở trên gấm. Phiên Vân khó nhọc trả lời:
Tằng kinh .... tằng kinh thương hải nan vi thủy (1) ... Có tỷ phu ... Tất cả sắc đẹp trên đời ... đều trở thành dung chi tục phấn ...
(1) Câu thơ trong bài Ly tư kỳ 4 của Nguyên Chẩn viết cho người vợ đã mất, nghĩa là: Đã từng đi qua biển xanh thì khó còn gì đáng gọi là nước. Ở đây ý nói đã từng gặp được người ấy thì khó xem ai khác vào mắt nữa.
Sóng mắt của Mặc Thư mềm đi, đong đưa gợi tình. Khuôn mặt vốn ưu nhã dịu dàng bỗng chốc trở nên tuyệt diễm mê hoặc. Y khẽ đẩy nàng xuống án thư, mặc kệ giấy bút rơi tán loạn dưới đất. Xiêm y gấm vóc nhè nhẹ bay xuống đất lạnh, như một cánh bướm la đà say men tình. Trên chiếc án thư, một đợt mây mưa kéo dài bất tận lại bắt đầu ...
Phiên Vân đang chăm chú luyện chữ, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, hỏi:
Nói về tỷ phu? Nói thế nào?
A Thanh xếp giấy vào ống, đáp:
Bẩm, họ bảo Đại quân quả là đệ nhất hiền phu trong thiên hạ ạ.
Phiên Vân không lấy làm ngạc nhiên, nói:
Đương nhiên rồi, điều này còn cần phải nói sao!
A Thanh ngần ngừ một chốc, lại tiếp lời:
Nhưng có một số khác ... Họ nói ...
Nói gì, ngươi nói nhanh đi, làm sao lại ngắc ngứ? Phiên Vân sốt ruột giục.
Họ nói ... Vương gia đã đến tuổi cưới phu lang vào cửa, nối dõi Mộc gia, mà Đại quân vẫn lờ đi chuyện hôn phối của người, rõ ràng chính là cố ý ...
Cố ý thế nào? - Ngoài cửa bất ngờ vang lên một giọng nói thanh thoát, êm tai như tiếng đàn cầm, thoạt nghe đã thấy ấm áp như có suối ấm chảy vào lòng.
Tỷ phu! Phiên Vân mỉm cười gọi, đang dợm đứng dậy ra cửa đón, Mặc Thư liền ra hiệu ngăn nàng lại.
Lý Mặc Thư thong thả bước vào, xiêm y bằng gấm màu trắng bạc tôn lên vẻ tao nhã sang trọng muôn phần của y, dường như hơn mười năm thời gian không để lại trên dung mạo phong hoa ấy một chút dấu vết nào, dù rằng danh hiệu đệ nhất mỹ nam nay đã đổi chủ.
Đại quân kim an. A Thanh nhác thấy bóng người tới, mặt tái mét, vội vàng quỳ thụp xuống thỉnh an.
Khẽ cười, Mặc Thư làm như không trông thấy hắn, bình thản đặt khay điểm tâm trên tay xuống, nói:
Đã muộn rồi, Vân nhi nghỉ tay dùng bữa tối thôi. Đến đây, xem thử những món này có vừa miệng không, nếu không thích thì ta sẽ làm lại món khác ...
Phiên Vân đặt bút xuống, cười hì hì bảo:
Mấy chuyện vặt này tỷ phu cứ để nhà bếp làm là được, tỷ phu đã vất vả xem sổ sách cả ngày rồi, không cần phải cực khổ thế đâu.
Mặc Thư xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
Những việc này tỷ phu làm quen rồi, cũng không thấy mệt. Giao cho hạ nhân làm trái lại không yên tâm. Có những thứ, chính tay mình làm cũng là một loại hạnh phúc, sau này Vân nhi trưởng thành sẽ hiểu.
Tỷ phu! Phiên Vân rõ ràng đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con đâu! Mộc Phiên Vân hậm hực tựa cằm vào vai Mặc Thư, không đồng tình với câu nói của y.
Y bật cười, ngón tay thon dài như ngọc điểm nhẹ vào trán nàng, khẽ trêu:
Còn nói là lớn rồi, chỉ giỏi nhõng nhẽo!
Tỷ phu!
Mặc Thư thích nhìn vẻ mặt bị trêu đến quẫn bách của Phiên Vân. Mộc Vương gia trước mặt người ngoài luôn hào sảng, hiệp nghĩa, còn cái vẻ trẻ con đáng yêu đến độ khiến lòng Mặc Thư mềm nhũn ra, cái gì cũng không thể từ chối với nàng, thì chỉ thuộc về một mình y thôi. Tuy nhiên, là một người luôn biết giữ chừng mực, cảm thấy trêu như vậy đã đủ, y liền chiều theo nàng:
Phải, phải, Vân nhi đã lớn rồi, không phải trẻ con nữa, được rồi chứ?
Bấy giờ, Mộc đại cô nương mới chịu hài lòng mà ăn điểm tâm. Mặc Thư buồn cười xoa xoa đầu nàng như vuốt ve một con mèo nhỏ, một lúc sau mới quay lại nhìn A Thanh. Trên khuôn mặt dịu dàng ôn nhã kia lại hiện lên một nụ cười, có điều ý cười ấy không hề chạm vào đáy mắt. Bằng một giọng êm êm, y nhẹ nhàng hỏi:
A Thanh, sao ngươi còn quỳ đó? Trên đất lạnh, nhanh đứng lên kẻo bệnh!
Nô ... Nô tỳ không dám. Cả người A Thanh run lên lẩy bẩy, chẳng rõ vì lạnh hay vì sợ nhiều hơn.
Mặc Thư còn chưa tiếp lời, Phiên Vân đột nhiên lên tiếng:
Tỷ phu, huynh đừng mềm lòng, A Thanh nói những lời quàng xiên về Đại quân, tội không thể tha. A Thanh, bản vương phạt ngươi tối nay không được ăn cơm, quỳ ở phòng bếp một đêm. Còn không mau đi?
A Thanh vội cuống quýt tạ ơn rối rít, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, bị phạt lại nôn nóng hơn cả lĩnh thưởng.
Mặc Thư khẽ liếc nhìn thị đồng của mình là Trâm Nhi, gã liền hiểu ý lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại. Khi cánh cửa gỗ chạm rồng phượng kẽo kẹt khép lại, rời khỏi ghế, Mặc Thư chầm chậm đứng dậy, đi đến phía sau Phiên Vân, bất ngờ vòng tay ôm lấy nàng. Tựa cằm lên vai Phiên Vân, y rúc vào hõm cổ nàng, khe khẽ hỏi:
Vân nhi đang sợ ... Mặc Thư sẽ giết hắn sao?
Phiên Vân bị hơi thở nóng rực của y làm cho nhồn nhột, cười hì hì bảo:
Nào có chứ! Tỷ phu của Phiên Vân cả kiến còn không nỡ giết, làm sao mà giết A Thanh cho đành?
Mặc Thư tủm tỉm cười, khẽ nhéo nhéo chóp mũi của nàng, mắng yêu:
Chỉ khéo miệng ngọt!
Phiên Vân chớp mắt:
Chỉ ngọt với tỷ phu ...
Chưa dứt lời, miệng đã bị một bờ môi bao phủ. Làn môi ấy mát lạnh, mềm mại thơm tho, mang theo bao nhu tình triền miên gửi vào nụ hôn ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, đến khi Phiên Vân sắp ngạt thở, Mặc Thư mới luyến tiếc rời khỏi môi nàng, nhưng tay vẫn không chịu buông ra nửa khắc. Y ghé sát vào, ngậm lấy vành tai của nàng, khe khẽ cắn một cái, lại hỏi bằng một giọng êm nhẹ như thôi miên:
Trách Mặc Thư không cho nàng hưởng phúc mỹ nhân đầy nhà, nay Tần mai Sở sao?
Hai má Phiên Vân đã ửng hồng như say rượu, Mặc Thư không ngừng khêu gợi, kích thích nàng, bờ môi của y bắt đầu chạy dài xuống cổ, những vết đỏ mờ ám lần lượt hiện lên như hoa nở trên gấm. Phiên Vân khó nhọc trả lời:
Tằng kinh .... tằng kinh thương hải nan vi thủy (1) ... Có tỷ phu ... Tất cả sắc đẹp trên đời ... đều trở thành dung chi tục phấn ...
(1) Câu thơ trong bài Ly tư kỳ 4 của Nguyên Chẩn viết cho người vợ đã mất, nghĩa là: Đã từng đi qua biển xanh thì khó còn gì đáng gọi là nước. Ở đây ý nói đã từng gặp được người ấy thì khó xem ai khác vào mắt nữa.
Sóng mắt của Mặc Thư mềm đi, đong đưa gợi tình. Khuôn mặt vốn ưu nhã dịu dàng bỗng chốc trở nên tuyệt diễm mê hoặc. Y khẽ đẩy nàng xuống án thư, mặc kệ giấy bút rơi tán loạn dưới đất. Xiêm y gấm vóc nhè nhẹ bay xuống đất lạnh, như một cánh bướm la đà say men tình. Trên chiếc án thư, một đợt mây mưa kéo dài bất tận lại bắt đầu ...
/14
|