Hừ, giữa ban ngày ban mặt, lại làm ra loại chuyện này... Những lời đầy châm chọc vang lên, Ôn Uyển không chút che giấu sự xem thường, sau đó áy náy nói với thiếu nữ bên người: Đại công chúa, xin ngài thứ lỗi, một số người thân phận thấp kém, không biết quy củ.
Như Thúy cô nương chống lại đôi mắt không chút che giấu vẻ xem thường kia, cũng không tức giận, đầu tiên cúi chào đại công chúa, sau đó che môi cười nói: Tứ muội muội nói gì đó? Có thể nói rõ chút không? Để ta dễ chuyển lời cho phu quân nghe, tránh việc chàng hiểu sai ý. Còn nữa, có phải Tứ muội muội nhìn lầm cái gì không?
Nghe nói thế, mặt Ôn Uyển xanh mét, trừng mắt nhìn nàng, muốn nói mình không nhìn lầm, lại sợ nàng sẽ nói huyên thuyên với tam ca, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Đại công chúa nhàn nhạt nhìn nữ tử trong đình viện, một màn kia khiến mắt nàng ta đau nhói, muốn nói gì đó, trong đầu lại nhớ tới hành vi dũng mãnh của cô nương này trong đêm sinh thần của hoàng tổ mẫu, chợt cảm thấy rất kỳ diệu, thế là quyết định phải học tập nhị hoàng đệ của mình, vẫn nên không nhìn nữ nhân này thì tốt hơn.
Uyển Uyển, được rồi mà. Đại công chúa mở miệng nói.
Ôn Uyển mím môi, lại trừng mắt nhìn Như Thúy cô nương, cùng đại công chúa bước về phía Noãn thất, Như Thúy cô nương cười cười, hộ tống các nàng.
Trong Noãn thất đã tụ tập hầu hết nữ quyến của các thế gia đại thần có quan hệ tốt với phủ Trấn Quốc Công, lúc nha hoàn nhấc màn lên, một luồng gió nóng đập vào mặt, không gian ấm thoảng mùi Huân hương* bị gió lạnh thổi cứng ngắc. (*mùi hoa Lavender còn gọi là hoa Huân Y thảo hay hoa Oải hương)
Thấy đại công chúa giá đáo, các phu nhân tiểu thư trong Noãn thất nhao nhao đến chào, có ánh sáng của đại công chúa che lấp, Như Thúy cô nương liền như không được để mắt tới, cho đến khi nàng bước tới bên người Trấn Quốc Công phu nhân và con dâu cả của Ôn phủ - Tần thị, mọi người mới phát hiện có nàng.
Đại công chúa đại diện Thái hậu đến chúc thọ Trấn Quốc Công, từ đó cũng có thể thấy được ân sủng của hoàng thất đối với Trấn Quốc Công, điều này khiến cho Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị đều cảm thấy nở mày nở mặt, thân thiết nói chuyện cùng đại công chúa, bất giác liền lờ đi Như Thúy cô nương mà họ ghét. Mà cũng bởi vì ở đây đều là quý phu nhân có uy tín danh dự trong kinh, cho nên mặc dù nhìn thấy Như Thúy cô nương, cũng chỉ có thể làm như không thấy, tránh việc không đâu lại ngùn ngụt lửa giận chuẩn bị cho trạng thái tiến vào chiến tranh.
Cả phòng hòa thuận vui vẻ ấm áp, các phu nhân ca tụng đại công chúa, đồng thời liên tiếp dùng ánh mắt liếc con dâu thứ ba của Ôn phủ trốn phía sau Trấn Quốc Công phu nhân, với vẻ xem kịch vui, hi vọng đại công chúa làm khó làm dễ gì gì đó nàng một chút, dù sao có ai không biết ban đầu Thái hậu muốn chỉ hôn cho Ôn Lương và đại công chúa, ai ngờ nữ nhân xuất thân là nha hoàn này lại được lợi.
Bất quá khiến họ thất vọng chính là, đại công chúa đúng mực bắt chuyện với Trấn Quốc Công phu nhân, ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho Như Thúy cô nương, làm như nàng ấy không tồn tại, làm khó làm dễ gì gì đó đương nhiên không có.
Thấy khách khứa đã khá đầy đủ, tiệc chúc thọ liền chuẩn bị bắt đầu, Trấn Quốc Công phu nhân đang chuẩn bị đưa khách ra ngoài, lại thấy nha hoàn Thúy Vi của mình tiến vào đưa mắt ra hiệu cho mình, trên mặt không giấu được lo lắng, Trấn Quốc Công phu nhân thầm biết vào lúc này Thúy Vi mà tới quấy rầy tất có việc gì quan trọng, lập tức nói cười vài tiếng với mấy vị phu nhân, mượn cớ thay y phục mà rời khỏi Noãn thất.
Trấn Quốc Công phu nhân vừa tới sảnh trước của Noãn thất, Thúy Vi liền lo lắng nói: Phu nhân, Lưu quản sự bên người lão gia qua nói, tam thiếu gia bị thương.
Cái gì? Ôn đại nhân bị thương?
Trấn Quốc Công phu nhân còn chưa mở miệng, một giọng hốt hoảng vang lên. Trấn Quốc Công phu nhân bị hù sợ, xoay người lại thấy con dâu thư ba đáng ghét - chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng bà, đang trừng mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Con dâu thứ ba này đi không phát ra tiếng sao?
Không để ý tới vẻ mặt hoảng sợ của Trấn Quốc Công phu nhân, Như Thúy cô nương mím môi, hỏi: Đã xảy ra chuyện gì?
Thúy Vi không nói, nhìn về phía Trấn Quốc Công phu nhân.
Từ khi nào mà ngươi... Trấn Quốc Công phu nhân giật mình hỏi nàng, sao nàng ta cũng theo tới.
Con cảm thấy mẹ chồng cần con hầu hạ, cho nên đại tẩu đã để con qua đây xem thử. Sau khi giải thích xong, lại hỏi một lần nữa: Đã xảy ra chuyện gì?
Trấn Quốc Công phu nhân âm thầm trừng mắt, con dâu thứ ba này tuyệt đối đã tự chủ trương! Bất quá lúc này cũng lười để ý tới nàng, dò hỏi Thúy Vi xem chuyện gì đã xảy ra.
Nô tỳ cũng không rõ lắm, là Lưu quản sự qua nói, nói lão gia và tam thiếu gia gây gổ trong thư phòng. Hôm nay là sinh thần của lão gia, Lưu quản sự lo lắng lại xảy ra chuyện, mời ngài qua đó một lát.
Nghe xong, Trấn Quốc Công phu nhân cũng có chút lo lắng. Tính tình hai cha con kia thế nào đương nhiên bà hiểu rõ, mặc dù trong lòng hi vọng lão gia chán ghét mà vứt bỏ con riêng, thế nhưng nếu lúc này lại xảy ra chuyện gì, không phải sẽ khiến người ngoài chế giễu sao.
Mọi người vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng, Lưu quản sự đứng trông chừng trước thư phòng nhìn thấy họ, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đi tới nhỏ giọng nói: Phu nhân, tam thiếu phu nhân, mỗi người khuyên lão gia và tam thiếu gia một câu đi. Sau đó lại đưa một hòm thuốc cho Như Thúy cô nương.
Mặt Trấn Quốc Công phu nhân trầm xuống, ý bảo Thúy Vi và Lưu quản sự giữ kín miệng mình, rồi để bọn họ canh chừng trong sân, mạnh mẽ cùng Như Thúy cô nương bước vào.
Trong thư phòng, Trấn Quốc Công đứng trước bàn bên cạnh cửa sổ, chống tay lên bàn thở dốc, Ôn Lương đứng gần cửa cách đó không xa, hai cha con đều giằng co không ai nhường ai.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người cùng nhìn sang, thấy các nàng xuất hiện, thực có chút kinh ngạc.
Lúc nhìn thấy rõ dáng vẻ của Ôn Lương, Trấn Quốc Công phu nhân lắp bắp sợ hãi, Như Thúy cô nương lập tức đau lòng, từ phía sau Trấn Quốc Công phu nhân lủi qua, cầm lấy cánh tay hắn, lộ vẻ đau lòng nói: Sao Ôn đại nhân lại có thể biến thành hình dạng này? Mặt đầy máu, là điềm xấu, chẳng lẽ người làm chàng bị thương không biết hôm nay là sinh thần của cha, không nên thấy máu sao? Nói mà hốc mắt đỏ tươi.
Nghe nói thế, Trấn Quốc Công đang tức giận liền thấy thẹn, cảm thấy nha đầu kia đang châm chọc mình.
Trấn Quốc Công phu nhân không nói gì nhìn người nào đó biết rõ còn cố hỏi, cảm thấy nha đầu kia càng lúc càng giỏi mở mắt nói mò.
Như Thúy ngửa mặt nhìn nam tử trước mặt, vẻ mặt hắn bình tĩnh thản nhiên, vết máu đỏ sẫm chảy dọc từ trên mặt xuống, thành hình rõ nét với hai má trắng ngọc, có loại cảm giác nhìn thấy mà ghê người, giống như trái tim bị bóp chặt. Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy nam nhân xinh đẹp yếu đuối này không thể chịu nổi một đòn.
Mím môi, Như Thúy cô nương không để ý tới Trấn Quốc Công, vô cùng lớn mật chạy tới dời cái ghế bên người Trấn Quốc Công qua, kéo Ôn Lương ngồi xuống, sau đó dùng khăn tay xử lý vết máu trên mặt hắn, lại mở hòm thuốc lấy thuốc mỡ cầm máu tiêu sưng thoa loạn lên vết thương của hắn.
Như Thúy cô nương chống lại đôi mắt không chút che giấu vẻ xem thường kia, cũng không tức giận, đầu tiên cúi chào đại công chúa, sau đó che môi cười nói: Tứ muội muội nói gì đó? Có thể nói rõ chút không? Để ta dễ chuyển lời cho phu quân nghe, tránh việc chàng hiểu sai ý. Còn nữa, có phải Tứ muội muội nhìn lầm cái gì không?
Nghe nói thế, mặt Ôn Uyển xanh mét, trừng mắt nhìn nàng, muốn nói mình không nhìn lầm, lại sợ nàng sẽ nói huyên thuyên với tam ca, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Đại công chúa nhàn nhạt nhìn nữ tử trong đình viện, một màn kia khiến mắt nàng ta đau nhói, muốn nói gì đó, trong đầu lại nhớ tới hành vi dũng mãnh của cô nương này trong đêm sinh thần của hoàng tổ mẫu, chợt cảm thấy rất kỳ diệu, thế là quyết định phải học tập nhị hoàng đệ của mình, vẫn nên không nhìn nữ nhân này thì tốt hơn.
Uyển Uyển, được rồi mà. Đại công chúa mở miệng nói.
Ôn Uyển mím môi, lại trừng mắt nhìn Như Thúy cô nương, cùng đại công chúa bước về phía Noãn thất, Như Thúy cô nương cười cười, hộ tống các nàng.
Trong Noãn thất đã tụ tập hầu hết nữ quyến của các thế gia đại thần có quan hệ tốt với phủ Trấn Quốc Công, lúc nha hoàn nhấc màn lên, một luồng gió nóng đập vào mặt, không gian ấm thoảng mùi Huân hương* bị gió lạnh thổi cứng ngắc. (*mùi hoa Lavender còn gọi là hoa Huân Y thảo hay hoa Oải hương)
Thấy đại công chúa giá đáo, các phu nhân tiểu thư trong Noãn thất nhao nhao đến chào, có ánh sáng của đại công chúa che lấp, Như Thúy cô nương liền như không được để mắt tới, cho đến khi nàng bước tới bên người Trấn Quốc Công phu nhân và con dâu cả của Ôn phủ - Tần thị, mọi người mới phát hiện có nàng.
Đại công chúa đại diện Thái hậu đến chúc thọ Trấn Quốc Công, từ đó cũng có thể thấy được ân sủng của hoàng thất đối với Trấn Quốc Công, điều này khiến cho Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị đều cảm thấy nở mày nở mặt, thân thiết nói chuyện cùng đại công chúa, bất giác liền lờ đi Như Thúy cô nương mà họ ghét. Mà cũng bởi vì ở đây đều là quý phu nhân có uy tín danh dự trong kinh, cho nên mặc dù nhìn thấy Như Thúy cô nương, cũng chỉ có thể làm như không thấy, tránh việc không đâu lại ngùn ngụt lửa giận chuẩn bị cho trạng thái tiến vào chiến tranh.
Cả phòng hòa thuận vui vẻ ấm áp, các phu nhân ca tụng đại công chúa, đồng thời liên tiếp dùng ánh mắt liếc con dâu thứ ba của Ôn phủ trốn phía sau Trấn Quốc Công phu nhân, với vẻ xem kịch vui, hi vọng đại công chúa làm khó làm dễ gì gì đó nàng một chút, dù sao có ai không biết ban đầu Thái hậu muốn chỉ hôn cho Ôn Lương và đại công chúa, ai ngờ nữ nhân xuất thân là nha hoàn này lại được lợi.
Bất quá khiến họ thất vọng chính là, đại công chúa đúng mực bắt chuyện với Trấn Quốc Công phu nhân, ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho Như Thúy cô nương, làm như nàng ấy không tồn tại, làm khó làm dễ gì gì đó đương nhiên không có.
Thấy khách khứa đã khá đầy đủ, tiệc chúc thọ liền chuẩn bị bắt đầu, Trấn Quốc Công phu nhân đang chuẩn bị đưa khách ra ngoài, lại thấy nha hoàn Thúy Vi của mình tiến vào đưa mắt ra hiệu cho mình, trên mặt không giấu được lo lắng, Trấn Quốc Công phu nhân thầm biết vào lúc này Thúy Vi mà tới quấy rầy tất có việc gì quan trọng, lập tức nói cười vài tiếng với mấy vị phu nhân, mượn cớ thay y phục mà rời khỏi Noãn thất.
Trấn Quốc Công phu nhân vừa tới sảnh trước của Noãn thất, Thúy Vi liền lo lắng nói: Phu nhân, Lưu quản sự bên người lão gia qua nói, tam thiếu gia bị thương.
Cái gì? Ôn đại nhân bị thương?
Trấn Quốc Công phu nhân còn chưa mở miệng, một giọng hốt hoảng vang lên. Trấn Quốc Công phu nhân bị hù sợ, xoay người lại thấy con dâu thư ba đáng ghét - chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng bà, đang trừng mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Con dâu thứ ba này đi không phát ra tiếng sao?
Không để ý tới vẻ mặt hoảng sợ của Trấn Quốc Công phu nhân, Như Thúy cô nương mím môi, hỏi: Đã xảy ra chuyện gì?
Thúy Vi không nói, nhìn về phía Trấn Quốc Công phu nhân.
Từ khi nào mà ngươi... Trấn Quốc Công phu nhân giật mình hỏi nàng, sao nàng ta cũng theo tới.
Con cảm thấy mẹ chồng cần con hầu hạ, cho nên đại tẩu đã để con qua đây xem thử. Sau khi giải thích xong, lại hỏi một lần nữa: Đã xảy ra chuyện gì?
Trấn Quốc Công phu nhân âm thầm trừng mắt, con dâu thứ ba này tuyệt đối đã tự chủ trương! Bất quá lúc này cũng lười để ý tới nàng, dò hỏi Thúy Vi xem chuyện gì đã xảy ra.
Nô tỳ cũng không rõ lắm, là Lưu quản sự qua nói, nói lão gia và tam thiếu gia gây gổ trong thư phòng. Hôm nay là sinh thần của lão gia, Lưu quản sự lo lắng lại xảy ra chuyện, mời ngài qua đó một lát.
Nghe xong, Trấn Quốc Công phu nhân cũng có chút lo lắng. Tính tình hai cha con kia thế nào đương nhiên bà hiểu rõ, mặc dù trong lòng hi vọng lão gia chán ghét mà vứt bỏ con riêng, thế nhưng nếu lúc này lại xảy ra chuyện gì, không phải sẽ khiến người ngoài chế giễu sao.
Mọi người vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng, Lưu quản sự đứng trông chừng trước thư phòng nhìn thấy họ, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đi tới nhỏ giọng nói: Phu nhân, tam thiếu phu nhân, mỗi người khuyên lão gia và tam thiếu gia một câu đi. Sau đó lại đưa một hòm thuốc cho Như Thúy cô nương.
Mặt Trấn Quốc Công phu nhân trầm xuống, ý bảo Thúy Vi và Lưu quản sự giữ kín miệng mình, rồi để bọn họ canh chừng trong sân, mạnh mẽ cùng Như Thúy cô nương bước vào.
Trong thư phòng, Trấn Quốc Công đứng trước bàn bên cạnh cửa sổ, chống tay lên bàn thở dốc, Ôn Lương đứng gần cửa cách đó không xa, hai cha con đều giằng co không ai nhường ai.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người cùng nhìn sang, thấy các nàng xuất hiện, thực có chút kinh ngạc.
Lúc nhìn thấy rõ dáng vẻ của Ôn Lương, Trấn Quốc Công phu nhân lắp bắp sợ hãi, Như Thúy cô nương lập tức đau lòng, từ phía sau Trấn Quốc Công phu nhân lủi qua, cầm lấy cánh tay hắn, lộ vẻ đau lòng nói: Sao Ôn đại nhân lại có thể biến thành hình dạng này? Mặt đầy máu, là điềm xấu, chẳng lẽ người làm chàng bị thương không biết hôm nay là sinh thần của cha, không nên thấy máu sao? Nói mà hốc mắt đỏ tươi.
Nghe nói thế, Trấn Quốc Công đang tức giận liền thấy thẹn, cảm thấy nha đầu kia đang châm chọc mình.
Trấn Quốc Công phu nhân không nói gì nhìn người nào đó biết rõ còn cố hỏi, cảm thấy nha đầu kia càng lúc càng giỏi mở mắt nói mò.
Như Thúy ngửa mặt nhìn nam tử trước mặt, vẻ mặt hắn bình tĩnh thản nhiên, vết máu đỏ sẫm chảy dọc từ trên mặt xuống, thành hình rõ nét với hai má trắng ngọc, có loại cảm giác nhìn thấy mà ghê người, giống như trái tim bị bóp chặt. Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy nam nhân xinh đẹp yếu đuối này không thể chịu nổi một đòn.
Mím môi, Như Thúy cô nương không để ý tới Trấn Quốc Công, vô cùng lớn mật chạy tới dời cái ghế bên người Trấn Quốc Công qua, kéo Ôn Lương ngồi xuống, sau đó dùng khăn tay xử lý vết máu trên mặt hắn, lại mở hòm thuốc lấy thuốc mỡ cầm máu tiêu sưng thoa loạn lên vết thương của hắn.
/122
|