Edit: Thiên Thiên
Vất vả cả buổi tối, tân khách khắp nơi tụ tập không muốn buông tha cho tân lang, cho nên đều hướng đến tân phòng của hắn mà đi, muốn đến náo loạn tân phòng.
Ôn Lương có uống nhiều rượu một chút, nhưng không mất đi lý trí, bị một đám nam nhân theo hắn đi về phía tân phòng, trong long cảm thấy rất tức giận, hung tợn trừng mắt những nam nhân đã uống say này, những người này đều ở cùng quân doanh trước kia của hắn, đối với sự quản thúc nghiêm khắc của hắn, họ vừa kính vừa sợ. Hôm nay là ngày đại hỷ của hắn, nếu không nhân cơ hội chỉnh hắn, chỉ sợ cả đời này cũng không còn cơ hội khác, cho nên không để ý đến ánh mắt của hắn, cười hì hì tiếp tục áp tải hắn đến tân phòng.
Nhóm nữ quyến vẫn chưa rời đi nhìn đến đám nam tử thô lỗ kia, trong mắt không dấu nổi vẻ khinh miệt đám quân nhân hèn mọn, vài cô nương trẻ tuổi trong long thầm mắng bọn họ, sợ Ôn Lương đang say bị động tác thô lỗ của bọn họ làm cho bị thương. Cũng không phải là các nàng lo lắng cho Ôn Lương, thuần túy chỉ là thấy dáng người tuấn mỹ như thiên tiên của Ôn Lương phát ra ánh hào quang, đứng giữa đám nam nhân thô lỗ đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm.
Đến lúc bọn họ biến mất ở ngã rẽ, nhóm nữ quyến mới thu hồi ánh mắt, mang theo vẻ mất mát.
Trong tân phòng, Như Thúy ủ rũ vì đói bụng, nghe được tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, ngây ngô không phản ứng chỉ nghe được tiếng nói cao hứng của hỉ nương: “Tân lang đã trở lại”, Như Thúy nhất thời giống như một chú gà trống đang chuẩn bị chiến đấu, dáng ngồi đoan trang, ngẩn đầu ưỡn ngực nhìn về phía cửa phòng.
Lục Y và Lam Y thấy bộ giáng giống như chết đi sống lại kia, thì khuôn mặt trở nên vặn vẹo, bắt đầu nhìn thấy tương lai của mình.
Hỉ nương nhìn thấy một đám gương mặt đỏ bừng khiêng tân lang đi vào, không khỏi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, sai nha hoàn bưng đến một chén canh giải rượu cho tân lang uống, vạn nhất tân lang say quá lại làm sai thì thật không may.
Cho Ôn Lương uống xong canh giải rượu, mọi người lại bắt đầu ồn ào lớn giọng muốn xem mặt tân nương, làm cho một đám đi theo phía sau cũng không nhịn được mà nhíu máy.
Ôn Lương hít vào một hơi, nhận lấy chiếc gậy được buộc một dây lụa hồng do hạ nhân đem tới, nhẹ nhàng vén lên khăn che mặt của tân nương.
Lộ ra dung nhan đoan trang diễm lệ rơi vào trong mắt mỗi người, mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt trái xoan, đặc biệt là ánh mắt linh động, rất có thần thái, hơi nhíu lại, lộ ra nụ cười tươi xinh xắn, làm cho người ta từ đáy long muốn đáp lại nụ cười của nàng.
Đám nam nhân mặt dày hôm nay đến náo loạn tân phòng đều là quân nhân, võ tướng quanh năm suốt tháng ở trong quân doanh, cho dù nhìn heo mẹ cũng có thể biến thành Điêu Thuyền(*), lúc này nhìn thấy tân nương tử xinh đẹp thanh thoát, tự nhiên người người trầm trồ khen ngợi, làm Ôn Lương nghe được cũng cảm thấy vui vẻ, cũng hùa theo đám nam nhân kia, làm cho đám nam nhân kia lại mắng hắn da mặt quá dày… một mảnh náo nhiệt, chỉ có những nữ quyến đứng xa xa tỏ vẻ không đồng tình, cảm thấy mình so với nha hoàn kia có xuất thân cao quý, vẫn luôn cho rằng, người như Ôn Lương cưới nàng ta chỉ vì muốn báo ân, nghĩ đến đây tâm tình lại trở nên thất vọng.
(Điêu Thuyền: 1 nhân vật thời Tam Quốc, gây ly gián cho Lữ Bố và Đổng Trác bởi sắc đẹp của nàng)
Qua nửa ngày, cuối cùng cũng hết náo nhiệt.
Hỉ nương vẻ mặt tươi cười, nhìn đám hạ nhân đem đến đồ ăn được chuẩn bị cho đêm động phòng, Như Thúy nhìn thấy đống đồ ăn thì hai mắt sáng lên, đưa đến cái gì, nàng ăn cái đấy, không tỏ ra chán ghét bất cứ cái gì, nhưng hỉ nương hỏi nàng đồ ăn có hợp hay không, nàng vẫn chưa nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, không thể trả lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa, làm cho mọi người phát ra tiếng cười vui vẻ. Hỉ nương nói vài câu tốt lành, rồi rót hai chén rượu đưa cho bọn họ, cười nói: “Mời tân lang, tân nương uống rượu giao bôi.”
Như Thúy bình tĩnh nhận lấy chén rượu, hai cánh tay giao nhau, hai má chạm vào nhau, đem chén rượu giao bôi thô lỗ uống cạn, người không biết còn tưởng là nàng đang uống nước. Nhìn đến một màn như vậy, lại càng làm tiếng cười của mọi cười phát ra càng lớn hơn,
Ôn Lương nhìn nàng đem rượu biến thành nước mà uống, có chút bất đắc dĩ lại buồn cười.
Mọi người náo loạn một lúc, mặc dù rất luyến tiếc nhưng rốt cuộc cũng bị Ôn Lương áp chế đuổi đi. Bất quá, điều làm cho bọn hắn thất vọng là, đến náo loạn tân phòng, không những làm cho tân nương thẹn thùng, mà thậm chí tân nương cũng náo loạn theo bọn họ, quả thực bản lĩnh không tầm thường, làm cho bọn họ không khỏi tán thưởng một tiếng, chẳng trách trong lúc hành lễ có thích khách nàng lại không sợ hãi. Nhìn đến mặt tân lang đỏ bừng, tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ kia càng phát ra mị hoặc, ngay cả đến nam nhân như bọn họ cũng không chống đỡ nổi, tranh thủ rút lui.
Thấy thế, hỉ nương cũng thức thời, nói vài câu chúc xong, Ôn Lương cho nàng một hồng bao rồi cho nàng lui xuống.
Không còn hỉ nương ở một bên chỉ đạo, Như Thúy như rút được gánh nặng, hai tay gỡ bỏ mũ phượng xuống, nhảy xuống dưới giường, duỗi lung một cái, nhìn thấy phu quân của mình hai hay ở giữa không trung, biểu tình có chút quái dị, cúi đầu hỏi: “Ôn đại nhân, ngài làm sao vậy?”
Ôn Lương nhìn đến mũ phượng, thu tay lại, ho khan vài câu, nói: “Không có việc gì, chắc nàng cũng đói rồi, lại ăn một chút đi.”
Nghe đến có đồ ăn, Như Thúy cũng không khách khí, vừa đi hai bước, lại nhớ ra mình là người đã thành thân, lại lui người, kính cẩn đứng bên cạnh người Ôn Lương, cười nói: “Ôn đại nhân chúng ta cùng ăn chút gì đi.”
Ôn Lương cười lớn thoải mái, kéo tay nàng ngồi vào bàn ăn.
Ăn uống no say, rồi đi tẩy trang, được nha hoàn hầu hạ tắm rửa xong, vừa đến thời gian đi nghỉ.
Trở lại tân phòng, Ôn Lương không có ở đó, trong phòng chỉ có Lục Y và Lam Y ở lại hầu hạ, hỏi mới biết Ôn Lương đi sang phòng bên cạnh rửa mặt.
Thừa dịp cô gia không có ở trong phòng, Lục Y cẩn thận ghé tai vào Như Thúy nói nhỏ: “Tiểu thư, Vương phi giao cho người một quyển sách để ở trong ngăn kéo, có dặn dò lúc động phòng đem ra nhìn một chút.”
Như Thúy trợn tròn hai mắt, nghi hoặc hỏi: “Xem sách làm cái gì?”
Lục Y tuy chưa có lập gia thật, nhưng lúc còn ở trong phủ có nghe mẹ nàng nói qua,cho nên biết một chút, nhưng lại ngượng ngùng, không nói được rõ ràng. Đem tân phòng dọn dẹp lại một chút, Lục Y cùng Lam Y lui ra ngoài.
Nến long phụng lẳng lặng tỏa sáng, nhớ đến lời nhắc nhở của Lục Y, liền đến bên ngăn kéo, lấy quyển sách kia ra, là một quyển sách được đóng một cách hết sức tinh tế, bìa sách vẽ hình hai bông hoa hợp hoan, ở giữa có dòng chữ như rồng bay phượng múa đề: “Đông cung đồ”.
Đông cung đồ? Như Thúy nghiêng đầu, cái này nàng có từng nghe qua, bất quá, về nội dung thì nàng chưa từng xem qua, nàng nghe nói, đông cung đồ này là nói về chuyện bí mật, nên làm nàng thường xuyên tò mò. Nếu vương phi nói động phòng nên xem, vậy cũng tốt, nên xem một chút.
Đang chuẩn bị mở ra, thì có tiếng mở cửa, một nam nhân mặc áo ngủ rộng thùng thình đang từ từ đi đến.
“Nha đầu, nàng đang làm gì vậy?” Ôn Lương ôn tồn hỏi, khóe môi nhếch nhẹ, thoạt nhìn tâm tình cực kỳ tốt. Nhưng khi hắn nhìn đến quyển sách trong tay nữ tử, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên hắn thành thân, bình thường túc trí đa mưu, nhưng đối với chuyện này không có một chút khái niệm, hơn hai mươi mấy năm, hắn chưa từng gần nữ sắc, đối với chuyện nam nữ hắn cũng có chút tò mò cùng kích động. cho nên đêm nay hắn chú ý đến từng hành động của nương tử mình, đến cả nhăn mày, đến cả nụ cười của nàng.
“Tiểu thư nhà thiếp có dặn, phải xem sách này mới động phòng được.” Như Thúy nghiêm túc nói.
Ôn Lương cảm thấy bực tức, vì nha đầu kia chỉ nghe theo lời vương phi nhà nàng, xem chừng bây giờ nàng thành cái dạng này hoàn toàn là do vương phi dạy dỗ. Nghĩ đến đây, hắn quyết không để thua vị vương phi kia, quyết tâm giật lấy quyển sách kia quăng sang một bên, nói: “Không cần phải để ý đến lời nói của vương phi, ta sẽ dạy nàng.”
Ôn Lương nói xong, kéo nàng vào trong long, cúi đầu nhẹ nhàng lấy tay chạm vào mặt nàng, thấy nàng mở to đôi mắt hạnh nhìn mình, không biết tại sao, trong long dâng lên cảm giác khác thường, cảm thấy thân thể nóng lên, giọng khàn khan nói: “Nha đầu, nhắm mắt lại.” (thiên: ha ta cũng muốn nhắm x_x, xấu hổ)
Như Thúy nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận từng nụ hôn của hắn trên mi mắt của nàng. Loại cảm giác kỳ lạ này, nàng lần đầu tiên cảm nhận được, không biết nên làm như thế nào, đầu lưỡi của nam nhân mạnh mẽ xâm lược vào khoang miệng nàng. Làm nàng choáng váng.
Chờ đến lúc lúc thanh tỉnh được một chút, thì hai người đã nằm ở trên giường, quần áo không chỉnh tề.
“Đợi một chút!” Như Thúy hai tay ngăn trở động tác của nam nhân, nghiêm túc nói: “Ôn đại nhân, như vậy thực không đúng.”
Ôn Lương đang lúc động tình, mặt mày nhiễm một mảng xuân sắc, trong mắt là vẻ nhu tình, thật sự đẹp mắt. Nữ nhân trì độn nào đấy, lúc này cũng ngây ngốc nhìn nam nhân kia một hồi, nhịn không được tiến gần lại mặt hắn cắn một cái, nói: “Ôn đại nhân, chàng thật là đẹp, làm ta nhịn không được muốn ăn chàng.” (thiên: chị làm em choáng ))
“…..” Ôn Lương thất vọng không nói nên lời, thể diện nam nhân của hắn xem như mất hết, “Nam nhân không được dùng từ đẹp để miêu tả!” nếu đúng ra, câu đó phải là hắn nói mới phải chứ?
“Dạ.” Như Thúy như lĩnh giáo, gật gật đầu, lại nói: “Ôn đại nhân, chàng thật sự là khiến người khác ngắm có thể không cần ăn cơm!”
“…. Nàng không thể bớt nói một chút sao?” Ôn Lương hết cách, “Không biết dùng thành ngữ thì về sau không cần dùng.”
Như Thúy có chút nghi hoặc: “Không đúng sao? Nhưng mà tiểu thư nhà thiếp có nói qua, bộ dạng đẹp đến mức làm cho người khác muốn cắn, chính là “Mặt đẹp có thể thay cơm.”
Ôn Lương chuyển động một cái, sát vào người nàng, một lúc sau hỏi: “Có phải vương gia cũng bị vương phi nói như vậy đúng không?”
“Đúng!”
Ngay cả Túc vương nghiêm túc, lạnh lùng làm cho người khác không dám nhìn thẳng cũng bị nói thành như vậy, hắn cũng không phải là người đầu tiên bị vương phi nói như thế này? Nam nhân không thể để bị nói là “Đẹp có thể thay cơm” được!
Xem như là bị nha đầu kia đả kích đã thành thói quen, nên Ôn Lương rất nhanh phấn chấn tinh thần, quyết định đem nha đầu kia thu phục. Ngay cả Bắc Việt hung ác như vậy hắn còn thu phục được, hắn không tin không trị được nàng.
Vì thế hắn hạ rèm giường xuống, ánh sáng bên trong giường trở nên mờ ảo, quần áo hai người nhanh chóng bị thoát ra hết.
Nhưng mà, lại có vấn đề.
“Ôn đại nhân, cái kia của chàng quá xấu ……….” Sau đó người nào đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn: “Không ngờ Ôn đại nhân vẻ ngoài cao to đẹp trai như vậy, mà cái đó lại xấu xí như vậy…. Nhưng mà chàng yên tâm đi, ta sẽ không nói với ai chuyện này đâu!” Nói xong, lại dùng tay vỗ vỗ vào bả vai hắn, người nào đó, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, kiên quyết vì hắn mà bảo vệ bí mật này.
Ôn Lương: “……”
Vất vả cả buổi tối, tân khách khắp nơi tụ tập không muốn buông tha cho tân lang, cho nên đều hướng đến tân phòng của hắn mà đi, muốn đến náo loạn tân phòng.
Ôn Lương có uống nhiều rượu một chút, nhưng không mất đi lý trí, bị một đám nam nhân theo hắn đi về phía tân phòng, trong long cảm thấy rất tức giận, hung tợn trừng mắt những nam nhân đã uống say này, những người này đều ở cùng quân doanh trước kia của hắn, đối với sự quản thúc nghiêm khắc của hắn, họ vừa kính vừa sợ. Hôm nay là ngày đại hỷ của hắn, nếu không nhân cơ hội chỉnh hắn, chỉ sợ cả đời này cũng không còn cơ hội khác, cho nên không để ý đến ánh mắt của hắn, cười hì hì tiếp tục áp tải hắn đến tân phòng.
Nhóm nữ quyến vẫn chưa rời đi nhìn đến đám nam tử thô lỗ kia, trong mắt không dấu nổi vẻ khinh miệt đám quân nhân hèn mọn, vài cô nương trẻ tuổi trong long thầm mắng bọn họ, sợ Ôn Lương đang say bị động tác thô lỗ của bọn họ làm cho bị thương. Cũng không phải là các nàng lo lắng cho Ôn Lương, thuần túy chỉ là thấy dáng người tuấn mỹ như thiên tiên của Ôn Lương phát ra ánh hào quang, đứng giữa đám nam nhân thô lỗ đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm.
Đến lúc bọn họ biến mất ở ngã rẽ, nhóm nữ quyến mới thu hồi ánh mắt, mang theo vẻ mất mát.
Trong tân phòng, Như Thúy ủ rũ vì đói bụng, nghe được tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, ngây ngô không phản ứng chỉ nghe được tiếng nói cao hứng của hỉ nương: “Tân lang đã trở lại”, Như Thúy nhất thời giống như một chú gà trống đang chuẩn bị chiến đấu, dáng ngồi đoan trang, ngẩn đầu ưỡn ngực nhìn về phía cửa phòng.
Lục Y và Lam Y thấy bộ giáng giống như chết đi sống lại kia, thì khuôn mặt trở nên vặn vẹo, bắt đầu nhìn thấy tương lai của mình.
Hỉ nương nhìn thấy một đám gương mặt đỏ bừng khiêng tân lang đi vào, không khỏi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, sai nha hoàn bưng đến một chén canh giải rượu cho tân lang uống, vạn nhất tân lang say quá lại làm sai thì thật không may.
Cho Ôn Lương uống xong canh giải rượu, mọi người lại bắt đầu ồn ào lớn giọng muốn xem mặt tân nương, làm cho một đám đi theo phía sau cũng không nhịn được mà nhíu máy.
Ôn Lương hít vào một hơi, nhận lấy chiếc gậy được buộc một dây lụa hồng do hạ nhân đem tới, nhẹ nhàng vén lên khăn che mặt của tân nương.
Lộ ra dung nhan đoan trang diễm lệ rơi vào trong mắt mỗi người, mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt trái xoan, đặc biệt là ánh mắt linh động, rất có thần thái, hơi nhíu lại, lộ ra nụ cười tươi xinh xắn, làm cho người ta từ đáy long muốn đáp lại nụ cười của nàng.
Đám nam nhân mặt dày hôm nay đến náo loạn tân phòng đều là quân nhân, võ tướng quanh năm suốt tháng ở trong quân doanh, cho dù nhìn heo mẹ cũng có thể biến thành Điêu Thuyền(*), lúc này nhìn thấy tân nương tử xinh đẹp thanh thoát, tự nhiên người người trầm trồ khen ngợi, làm Ôn Lương nghe được cũng cảm thấy vui vẻ, cũng hùa theo đám nam nhân kia, làm cho đám nam nhân kia lại mắng hắn da mặt quá dày… một mảnh náo nhiệt, chỉ có những nữ quyến đứng xa xa tỏ vẻ không đồng tình, cảm thấy mình so với nha hoàn kia có xuất thân cao quý, vẫn luôn cho rằng, người như Ôn Lương cưới nàng ta chỉ vì muốn báo ân, nghĩ đến đây tâm tình lại trở nên thất vọng.
(Điêu Thuyền: 1 nhân vật thời Tam Quốc, gây ly gián cho Lữ Bố và Đổng Trác bởi sắc đẹp của nàng)
Qua nửa ngày, cuối cùng cũng hết náo nhiệt.
Hỉ nương vẻ mặt tươi cười, nhìn đám hạ nhân đem đến đồ ăn được chuẩn bị cho đêm động phòng, Như Thúy nhìn thấy đống đồ ăn thì hai mắt sáng lên, đưa đến cái gì, nàng ăn cái đấy, không tỏ ra chán ghét bất cứ cái gì, nhưng hỉ nương hỏi nàng đồ ăn có hợp hay không, nàng vẫn chưa nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, không thể trả lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa, làm cho mọi người phát ra tiếng cười vui vẻ. Hỉ nương nói vài câu tốt lành, rồi rót hai chén rượu đưa cho bọn họ, cười nói: “Mời tân lang, tân nương uống rượu giao bôi.”
Như Thúy bình tĩnh nhận lấy chén rượu, hai cánh tay giao nhau, hai má chạm vào nhau, đem chén rượu giao bôi thô lỗ uống cạn, người không biết còn tưởng là nàng đang uống nước. Nhìn đến một màn như vậy, lại càng làm tiếng cười của mọi cười phát ra càng lớn hơn,
Ôn Lương nhìn nàng đem rượu biến thành nước mà uống, có chút bất đắc dĩ lại buồn cười.
Mọi người náo loạn một lúc, mặc dù rất luyến tiếc nhưng rốt cuộc cũng bị Ôn Lương áp chế đuổi đi. Bất quá, điều làm cho bọn hắn thất vọng là, đến náo loạn tân phòng, không những làm cho tân nương thẹn thùng, mà thậm chí tân nương cũng náo loạn theo bọn họ, quả thực bản lĩnh không tầm thường, làm cho bọn họ không khỏi tán thưởng một tiếng, chẳng trách trong lúc hành lễ có thích khách nàng lại không sợ hãi. Nhìn đến mặt tân lang đỏ bừng, tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ kia càng phát ra mị hoặc, ngay cả đến nam nhân như bọn họ cũng không chống đỡ nổi, tranh thủ rút lui.
Thấy thế, hỉ nương cũng thức thời, nói vài câu chúc xong, Ôn Lương cho nàng một hồng bao rồi cho nàng lui xuống.
Không còn hỉ nương ở một bên chỉ đạo, Như Thúy như rút được gánh nặng, hai tay gỡ bỏ mũ phượng xuống, nhảy xuống dưới giường, duỗi lung một cái, nhìn thấy phu quân của mình hai hay ở giữa không trung, biểu tình có chút quái dị, cúi đầu hỏi: “Ôn đại nhân, ngài làm sao vậy?”
Ôn Lương nhìn đến mũ phượng, thu tay lại, ho khan vài câu, nói: “Không có việc gì, chắc nàng cũng đói rồi, lại ăn một chút đi.”
Nghe đến có đồ ăn, Như Thúy cũng không khách khí, vừa đi hai bước, lại nhớ ra mình là người đã thành thân, lại lui người, kính cẩn đứng bên cạnh người Ôn Lương, cười nói: “Ôn đại nhân chúng ta cùng ăn chút gì đi.”
Ôn Lương cười lớn thoải mái, kéo tay nàng ngồi vào bàn ăn.
Ăn uống no say, rồi đi tẩy trang, được nha hoàn hầu hạ tắm rửa xong, vừa đến thời gian đi nghỉ.
Trở lại tân phòng, Ôn Lương không có ở đó, trong phòng chỉ có Lục Y và Lam Y ở lại hầu hạ, hỏi mới biết Ôn Lương đi sang phòng bên cạnh rửa mặt.
Thừa dịp cô gia không có ở trong phòng, Lục Y cẩn thận ghé tai vào Như Thúy nói nhỏ: “Tiểu thư, Vương phi giao cho người một quyển sách để ở trong ngăn kéo, có dặn dò lúc động phòng đem ra nhìn một chút.”
Như Thúy trợn tròn hai mắt, nghi hoặc hỏi: “Xem sách làm cái gì?”
Lục Y tuy chưa có lập gia thật, nhưng lúc còn ở trong phủ có nghe mẹ nàng nói qua,cho nên biết một chút, nhưng lại ngượng ngùng, không nói được rõ ràng. Đem tân phòng dọn dẹp lại một chút, Lục Y cùng Lam Y lui ra ngoài.
Nến long phụng lẳng lặng tỏa sáng, nhớ đến lời nhắc nhở của Lục Y, liền đến bên ngăn kéo, lấy quyển sách kia ra, là một quyển sách được đóng một cách hết sức tinh tế, bìa sách vẽ hình hai bông hoa hợp hoan, ở giữa có dòng chữ như rồng bay phượng múa đề: “Đông cung đồ”.
Đông cung đồ? Như Thúy nghiêng đầu, cái này nàng có từng nghe qua, bất quá, về nội dung thì nàng chưa từng xem qua, nàng nghe nói, đông cung đồ này là nói về chuyện bí mật, nên làm nàng thường xuyên tò mò. Nếu vương phi nói động phòng nên xem, vậy cũng tốt, nên xem một chút.
Đang chuẩn bị mở ra, thì có tiếng mở cửa, một nam nhân mặc áo ngủ rộng thùng thình đang từ từ đi đến.
“Nha đầu, nàng đang làm gì vậy?” Ôn Lương ôn tồn hỏi, khóe môi nhếch nhẹ, thoạt nhìn tâm tình cực kỳ tốt. Nhưng khi hắn nhìn đến quyển sách trong tay nữ tử, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên hắn thành thân, bình thường túc trí đa mưu, nhưng đối với chuyện này không có một chút khái niệm, hơn hai mươi mấy năm, hắn chưa từng gần nữ sắc, đối với chuyện nam nữ hắn cũng có chút tò mò cùng kích động. cho nên đêm nay hắn chú ý đến từng hành động của nương tử mình, đến cả nhăn mày, đến cả nụ cười của nàng.
“Tiểu thư nhà thiếp có dặn, phải xem sách này mới động phòng được.” Như Thúy nghiêm túc nói.
Ôn Lương cảm thấy bực tức, vì nha đầu kia chỉ nghe theo lời vương phi nhà nàng, xem chừng bây giờ nàng thành cái dạng này hoàn toàn là do vương phi dạy dỗ. Nghĩ đến đây, hắn quyết không để thua vị vương phi kia, quyết tâm giật lấy quyển sách kia quăng sang một bên, nói: “Không cần phải để ý đến lời nói của vương phi, ta sẽ dạy nàng.”
Ôn Lương nói xong, kéo nàng vào trong long, cúi đầu nhẹ nhàng lấy tay chạm vào mặt nàng, thấy nàng mở to đôi mắt hạnh nhìn mình, không biết tại sao, trong long dâng lên cảm giác khác thường, cảm thấy thân thể nóng lên, giọng khàn khan nói: “Nha đầu, nhắm mắt lại.” (thiên: ha ta cũng muốn nhắm x_x, xấu hổ)
Như Thúy nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận từng nụ hôn của hắn trên mi mắt của nàng. Loại cảm giác kỳ lạ này, nàng lần đầu tiên cảm nhận được, không biết nên làm như thế nào, đầu lưỡi của nam nhân mạnh mẽ xâm lược vào khoang miệng nàng. Làm nàng choáng váng.
Chờ đến lúc lúc thanh tỉnh được một chút, thì hai người đã nằm ở trên giường, quần áo không chỉnh tề.
“Đợi một chút!” Như Thúy hai tay ngăn trở động tác của nam nhân, nghiêm túc nói: “Ôn đại nhân, như vậy thực không đúng.”
Ôn Lương đang lúc động tình, mặt mày nhiễm một mảng xuân sắc, trong mắt là vẻ nhu tình, thật sự đẹp mắt. Nữ nhân trì độn nào đấy, lúc này cũng ngây ngốc nhìn nam nhân kia một hồi, nhịn không được tiến gần lại mặt hắn cắn một cái, nói: “Ôn đại nhân, chàng thật là đẹp, làm ta nhịn không được muốn ăn chàng.” (thiên: chị làm em choáng ))
“…..” Ôn Lương thất vọng không nói nên lời, thể diện nam nhân của hắn xem như mất hết, “Nam nhân không được dùng từ đẹp để miêu tả!” nếu đúng ra, câu đó phải là hắn nói mới phải chứ?
“Dạ.” Như Thúy như lĩnh giáo, gật gật đầu, lại nói: “Ôn đại nhân, chàng thật sự là khiến người khác ngắm có thể không cần ăn cơm!”
“…. Nàng không thể bớt nói một chút sao?” Ôn Lương hết cách, “Không biết dùng thành ngữ thì về sau không cần dùng.”
Như Thúy có chút nghi hoặc: “Không đúng sao? Nhưng mà tiểu thư nhà thiếp có nói qua, bộ dạng đẹp đến mức làm cho người khác muốn cắn, chính là “Mặt đẹp có thể thay cơm.”
Ôn Lương chuyển động một cái, sát vào người nàng, một lúc sau hỏi: “Có phải vương gia cũng bị vương phi nói như vậy đúng không?”
“Đúng!”
Ngay cả Túc vương nghiêm túc, lạnh lùng làm cho người khác không dám nhìn thẳng cũng bị nói thành như vậy, hắn cũng không phải là người đầu tiên bị vương phi nói như thế này? Nam nhân không thể để bị nói là “Đẹp có thể thay cơm” được!
Xem như là bị nha đầu kia đả kích đã thành thói quen, nên Ôn Lương rất nhanh phấn chấn tinh thần, quyết định đem nha đầu kia thu phục. Ngay cả Bắc Việt hung ác như vậy hắn còn thu phục được, hắn không tin không trị được nàng.
Vì thế hắn hạ rèm giường xuống, ánh sáng bên trong giường trở nên mờ ảo, quần áo hai người nhanh chóng bị thoát ra hết.
Nhưng mà, lại có vấn đề.
“Ôn đại nhân, cái kia của chàng quá xấu ……….” Sau đó người nào đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn: “Không ngờ Ôn đại nhân vẻ ngoài cao to đẹp trai như vậy, mà cái đó lại xấu xí như vậy…. Nhưng mà chàng yên tâm đi, ta sẽ không nói với ai chuyện này đâu!” Nói xong, lại dùng tay vỗ vỗ vào bả vai hắn, người nào đó, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, kiên quyết vì hắn mà bảo vệ bí mật này.
Ôn Lương: “……”
/122
|