Hai nữ nhân kia chạy trốn nhanh như bay, giống như ở phía sau có ác quỷ đuổi tới vậy, không bao lâu cả hai đã chạy đến Thanh Phong các.
Gã thiếu niên sai vặt liếc liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm buồn bực khó hiểu nàng ta làm như thế nào mà có thể từ trong lòng bàn tay tướng quân hung tàn như ác quỷ nhà hắn chạy trốn vậy chứ,nhưng chờ hắn vòng đến sau núi giả, nhìn vào trong sơn động hắn liền trợn tròn mắt.
"Tướng quân? Ngài có sao không?"
Gã sai vặt thiếu niên chạy nhanh đi qua đỡ lấy nam nhân đang suy yếu tựa vào vách sơn động, vừa đến gần hắn đã ngửi thấy được một mùi máu tươi, nhất thời sắc mặt thay đổi: "Tướng quân, ngài... Bị thương?"
Gã sai vặt giật mình không thôi, trong trí nhớ của hắn tướng quân trừ lúc mới ra chiến trường, vì tuổi nhỏ võ nghệ không tinh nên cũng chịu không ít vết thương, sau đó theo số tuổi tăng lên, võ công cũng ở trên chiến trường rèn luyện mà càng ngày càng thuần thục, đã nhiều năm chưa từng bị thương qua. Nhưng lúc này, nam nhân cường thế từ xưa đến nay này thế nhưng lại bị một nữ nhân tay trói gà không chặt đả thương?
Ngu Nguyệt Trác mở to mắt, hắn cũng không như gã sai vặt suy nghĩ quá suy yếu, hai mắt ngược lại bao phủ một bóng đen không thể tin nổi. Ngu Nguyệt Trác đẩy gã sai vặt đang đỡ lấy mình ra, sờ sờ cái ót, đụng đến một tay đầy máu, nhất thời ánh mắt hắn càng trở nên thâm sâu lại âm trầm hơn, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhưng lại không có vẻ giận dữ gì.
Gã sai vặt cúi đầu, lấy ra một cái khăn sạch sẽ đưa cho chủ nhân, trong lòng âm thầm lo lắng cho cô nương vừa chạy trốn vừa rồi. Cô nương kia phản kháng thật hoàn hảo, nhưng mà phản kháng, không phải sẽ làm khơi dậy thói hư tật xấu của chủ nhân sao? Bộ dáng của chủ nhân lúc này rõ ràng là đã đem cô nương kia trở thành con mồi, về sau chắc nàng còn phải chịu tội dài dài, hắn nghĩ cô nương ấy còn không bằng vừa rồi cứ yên lặng cho chủ nhân tra tấn một chút còn hơn bây giờ bị chủ nhân ghi thù.
Mặc kệ gã sai vặt nghĩ như thế nào, Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận khăn lau lau vết máu sau đầu, hắn bị đụng đầu rách da, nhưng cũng không phải nghiêm trọng lắm.Chỉ có lúc mới đầu mắt bị hoa lên một chút thôi, hiện tại đã không có gì đáng ngại.
"Phù Cửu, nàng đâu?"
Phù Vửu biết chủ tử hỏi ai, thấp giọng nói: "Đã vào Thanh Phong viện."
"Ha ha, chạy trốn rất nhanh, xem ra cũng không có gì đáng lo..."
Nghe được nam nhân phát ra tiếng cười khác thường, Phù Cửu mặc dù đã nghe riết thành quen, nhưng vẫn thấy sợ đến nổi da gà, một luồng khí lạnh ác liệt từ đáy lòng xông lên làm cho hắn hận không thể ôm đầu bỏ chạy, thật sự là không nên chọc vào nam nhân này để hắn chú ý.
Ngu Nguyệt Trác tựa đầu xử lí vết máu sạch sẽ, kéo hạ dây cột tóc sau đầu cẩn thận rồi, Phù Cửu cung kính sửa sang lại y phục trên người hắn, thuận tiện đem tro bụi phủi đi, chỉ chốc lát sau hắn lại biến thành cái người phong độ trong mắt mọi người, vị tướng quân nhã nhặn tuấn nhã trẻ tuổi.
Thấy Ngu Nguyệt Trác lững thững đi ra khỏi sơn động, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Phù Cửu chạy nhanh đến nói: "Tướng quân, ngài... Có muốn đi nghỉ tạm một chút không?" Phù Cửu lo lắng hắn vừa bị đụng vào đầu, có thể bị di chứng gì không.
"Không cần, chúng ta đi."
"Dạ."
*********
"Oành" một tiếng, A Manh đem thân thể của mình ngã xuống trên chiếc giường trong một gian phòng cho khách ở Thanh Phong viện, gian phòng cho khách này là Diêu Thanh Thanh chuẩn bị riêng cho nàng, mỗi lần nàng đến Diêu gia tìm Diêu Thanh Thanh,thì liền ở lại gian phòng này nghỉ tạm.
"Tiểu thư... hu hu hu hu... Người có bị gì không?"
Tri Xuân khóc thút thít nghẹn ngào đem hòm thuốc đến, biểu tình giống như chết cha chết mẹ mà khóc tang hỏi.
A Manh ghé vào trên giường không muốn đứng dậy, cảm giác toàn thân xương cốt đều muốn vỡ vụn. Cái tên nam nhân đó căn bản là nam tử thô lỗ, hắn cũng không ngẫm lại xem sức lực của hắn đối với một tiểu thư khuê các nhu nhược mà nói là mạnh biết bao nhiêu, xuống tay thật sự là không biết nặng nhẹ.
"Tiểu thư, trên lưng người có máu, hay để nô tỳ rửa sạch miệng vết thương cho người một chút." Tri Xuân tiếp tục nói, mà cái người nằm dài trên giường vẫn lười biếng không muốn động đậy, rốt cục nhịn không được khóc òa lên: "Hu hu... Tiểu thư, đều do nô tỳ vô dụng, để cho ngài bị bắt nạt..."
A Manh rất muốn ngăn chặn lỗ tai, tiếng khóc ai oán của Tri Xuân thảm thiết y như tiếng quỷ khóc nửa đêm vậy, người chết cũng đều bị tiếng khóc của nàng làm cho sống lại. Bất đắc dĩ nàng chỉ có thể kéo lê phần eo chậm rãi dậy, thở dài nói: "Đừng khóc nữa, rửa sạch miệng vết thương cho ta xong rồi hẳn ra bên ngoài khóc tiếp."
"Dạ..." Tri Xuân khụt khịt mũi, xoay người đóng lại tất cả cửa sổ và cửa ra vào, sau đó lại đem cái màn giường buông xuống.
Ánh sáng trong phòng có chút tối, nhưng lại mang cho nàng cảm giác được an toàn một chút. Có thể nói, nàng đã bị nam nhân kia dọa, thật sự không nghĩ tới gặp lại cái người mười mấy năm không thấy kia, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, lại lấy tư thái như vậy, tính tình hắn vẫn ác liệt như trước không hề thay đổi. Trước kia nàng cảm thấy ánh mắt hận đời của tiểu hài tử kia giống như dã thú thực đáng sợ, nhưng nàng cũng như những người đứng xem nhìn sợ chút thôi,vì nàng cảm thấy không liên quan đến mình. Hiện tại nàng lại cảm thấy tiểu hài tử lớn lên thành nam nhân lại làm cho người ta cảm thấy một loại nguy hiểm đáng sợ như mãnh thú, tựa như dã tính chưa được thuần hóa, vô cùng tàn ác mà khủng bố.
A Manh đem áo ngoài thoát ra, trên thân chỉ mặc một cái yếm, khi nàng đem thắt lưng bị thương phơi bày ra, Tri Xuân vừa thấy vết thương bị đá bén nhọn cắt thành một đường dài, nhất thời lại phun lệ.
"Làm ơn đừng khóc..." A Manh nghe nàng khóc đến tâm phiền ý loạn.
Tri Xuân chính là một cái máy phun mưa, nàng có thể vì bất cứ chuyện gì mà dễ dàng rơi lệ. Mà loại máy phun mưa này cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại lúc khóc rất mỹ cảm, ai ai oán oán thanh âm như khóc oán, thật sự là làm cho anh hùng cũng đứt từng đoạn ruột mà, chỉ hận không thể đem cả thiên hạ đặ đến trước mặt nàng, chỉ cầu nàng đừng khóc nữa.
Tri Xuân hít mũi, cái mũi khéo léo đã hồng lên hết, có chút vừa đáng thương đáng yêu. Tuy rằng khóc không dứt, nhưng động tác ở tay cũng rất lưu loát sạch sẽ, không hề làm đau nàng, giúp nàng rửa sạch miệng vết thương bôi thuốc quấn băng vải. Loại thủ pháp xử lý miệng vết thương này, so với lão đại phu vào nghề mười mấy năm còn muốn lão luyện hơn, có thể biết rằng, nàng thường xuyên ở bên chủ nhân không may mắn từ nhỏ đến lớn cho nên có biết bao nhiêu cơ hội luyện tập mà lành nghề như hôm nay.
"Tiểu thư, trừ chỗ này, còn bị thương ở đâu nữa không?" Tri Xuân nói xong, đem cả người nàng nhìn kĩ, rồi muốn cởi cả quần của nàng.
"Đừng mà !" A Manh kêu thảm một tiếng, nhanh tay giữ lấy quần, một bộ dạng như con gái nhà lành gặp phải sắc lang vậy.
Tri Xuân bị bộ dáng của nàng làm nở nụ cười, phốc một tiếng bật cười lớn, cũng không khóc nữa, mà sẵng giọng: "Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngài từ nhỏ đến lớn, trên người ngài chỗ nào mà nô tỳ chưa thấy qua chứ."
Khóe miệng A Manh vừa kéo lên, thầm nghĩ cho dù là sự thật, nhưng vẫn không thành thói quen được. Đặc biệt loại chuyện bị người ta cởi quần này, nàng chán ghét việc cùng người khác có tiếp xúc tay chân, chứ đừng nói đến là cho người ta cởi quần áo xem thân thể của mình.
"Không cần, trừ nơi này, không có chỗ nào bị thương nữa, chỉ là xương cốt có chút đau thôi." A Manh vừa mặc y phục vừa nói.
"Xương cốt đau? Làm sao đau?" Tri Xuân vừa nghe xong, lại khẩn trương. Nhìn đến nàng muốn mặc lại bộ y phục dính máu kia, lập tức nghiêm khắc ngăn lại, "Tiểu thư,y phục này đã ô uế, để nô tỳ lấy cho người một bộ y phục khác. À, nô tỳ nhớ lần trước Diêu tiểu thư có an bài cho người mấy bộ quần áo ở trong này."
Tri Xuân rất nhanh liền đi đến bên ngăn tủ lấy ra một bộ đồ mới, sau đó rất cẩn thận mà giúp A Manh mặc vào. A Manh nghiêm mặt, nàng giống như búp bê mặc cho nha hoàn nhà mình ép buộc, nàng sợ chính mình nếu lại cự tuyệt, Tri Xuân sẽ lại khóc cho nàng xem.
Tri Xuân thích nhất một việc, đó chính là hầu hạ tiểu thư nhà nàng. Bởi vì tiểu thư nhà nàng có khuôn mặt đáng yêu như búp bê, tinh xảo khéo léo, hầu hạ nàng mặc quần áo thì đã là cái gì chứ, lại chẳng nói đến đó là việc Tri Xuân yêu nhất nữa chứ, đặc biệt nhìn thấy bộ dạng tiểu thư như búp bê bằng gốm sứ thật đáng yêu, làm cho Tri Xuân sinh ra một loại cảm giác "Thật muốn ôm thật muốn nhéo thật muốn giấu vào trong người ". Nếu Tri Xuân là người hiện đại, nàng nhất định sẽ dùng một từ thực thỏa đáng để hình dung cảm tình của nàng đối với A Manh : Đó là thần tượng. Mỗi ngày đều làm cho nàng cảm thấy tiểu thư nhà mình đáng yêu đến chết người!
"Tiểu thư, người còn không nói ngài đau làm sao? Có muốn nô tỳ mát xa cho người không?" Nha hoàn Tri Xuân toàn năng hứng trí ngẩng cao hỏi.
"Cằm đau, mặt đau, thắt lưng đau, chân đau..." Phàm là chỗ bị nam nhân kia chạm qua thì đều đau. A Manh yên lặng tự oán thầm,rồi sau đó cự tuyệt đề nghị mát xa của Tri Xuân.
Mặc y phục xong, A Manh ngồi lên tháp thượng dài ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một chén trà nóng, ý nghĩ rất nhanh lại bay tới gã nam nhân nào đó đã mười mấy năm không gặp kia, cho đến khi chén trà trên tay lạnh đi, khuôn mặt búp bê của A Manh đã là một mảnh hờ hững, trong lòng âm thầm hạ quyết định.
Mặc kệ nam nhân kia vì sao đã qua nhiều năm mà vẫn còn ác liệt như xưa, dù sao nàng cũng không tính cùng hắn có liên quan gì. Tin tưởng về sau nàng chỉ cần chuyên tâm ở trong phủ, sẽ không sợ hắn phóng túng chạy đến nhà mà bắt nạt nàng. Vốn hai người là hoàn toàn ở địa vị khác nhau, về sau cũng sẽ không cùng nhau xuất hiện!
"A Manh, A Manh..."
Tiếng Diêu Thanh Thanh gọi nàng từ xa vang lên, chỉ chốc lát sau một trận tiếng bước chân cũng truyền đến, sau đó cửa lớn oành một tiếng bị tiểu mỹ nhân đá văng ra, tiểu mỹ nhân lại lấy tốc độ không phù hợp với hành động của tiểu thư khuê các chạy lại đây, nhào vào trên người nàng ôm nàng. Thắt lưng A Manh bị nàng đụng tới, đau đến phát ra tiếng xuýt xoa.
"Nga, A Manh đáng thương, nghe nói ngươi lại bị thương, vì sao người bị thương luôn là ngươi vậy chứ? Thật đáng thương, để tỷ tỷ ôm một cái, không đau nha..."
Vẻ mặt A Manh đen thui, đem nữ nhân dính ở trên người mình đẩy ra, cẩn thận ôm thắt lưng, nói: "Thanh Thanh, tuổi ta so với ngươi còn lớn hơn đó."
Diêu Thanh Thanh nháy nháy đôi mắt đẹp, đặt mông ngồi xuống bên cạnh A Manh, đánh giá A Manh vài lần,rồi thở dài: "Không có biện pháp, nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi, ta liền cảm thấy ý thức làm tỷ tỷ của mình tự động tràn ra, hận không thể cưng chiều ngươi ôm ngươi mà nựng nịu." Thấy A Manh lộ ra vẻ mặt buồn bực, Diêu Thanh Thanh ha ha cười một tiếng, lại quan tâm hỏi: "A Manh, saongươi lại bị thương? Lần này bị thương ở đâu nữa vậy? Có cần ta đi thỉnh đại phu đến xem không?"
A Manh lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ bị trầy xước chút thôi, đã bôi thuốc rồi, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Nghe xong, Diêu Thanh Thanh gật gật đầu, rồi lại kể cho A Manh nghe việc diễn ra ở yến hội. Bởi vì A Manh đã chúc thọ Diêu lão phu nhân, cho nên mấy phu nhân quý nữ ở yến hội bận bịu liên lạc cảm tình với nhau cũng sẽ không nghĩ tới nàng, dù sao nàng có mặt hay không cũng sẽ không có ai để ý.
"... Cái con nhỏ Ngu Nguyệt Quyên kia thật sự là rất đáng ghét, không phải chỉ có một ca ca làm đại tướng quân thôi sao, hống hách cái gì. Mẫu thân nàng ta cũng vẫn chỉ là thứ nữ của Diêu gia thôi, chẳng qua là do sinh con trai nên có chút tiền đồ, Ngu tướng quân có muội muội như vậy thật bất hạnh, sớm hay muộn cũng sẽ gây cho Ngu biểu ca thêm phiền toái..."
A Manh không chú tâm lắng nghe Diêu Thanh Thanh quở trách Ngu Nguyệt Quyên, Diêu Thanh Thanh mặc dù có chút hay ghi thù, nhưng bản tính cũng không xấu, sẽ không ngầm làm mấy chuyện xấu xa hãm hại người khác, để mặc nàng nói hết bực dọc trong lòng đến khi hết giận là xong cả.
"Thanh Thanh, ta muốn hồi phủ." A Manh nói.
Diêu Thanh Thanh nhìn xem sắc trời, nga một tiếng, rồi đột nhiên nói: "Ngươi hôm nay ba lần bốn lượt bị thương, thân thể không được ổn, không bằng ngủ lại ở đây đi, ngày mai hãy trở về."
A Manh lắc đầu, nàng sợ lại sinh ra việc ngoài ý muốn, vẫn là nên đi sớm là tốt nhất.
Diêu Thanh Thanh không muốn ép nàng, chỉ đành phải an bài người đi chuẩn bị xe ngựa đưa A Manh hồi La phủ.
"A Manh, lần khác ta sẽ đến La phủ tìm ngươi ~~ "
"Ừm, được ~ "
Cùng Diêu Thanh Thanh nói lời từ biệt, A Manh mang theo Tri Xuân đi theo ma ma Diêu phủ đưa nàng đi ra ngoài từ một cửa bên hông rời đi.
Trước cửa đã đỗ sẳn một chiếc xe ngựa, A Manh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hôm nay vận xui hẳn là hết rồi. Quay người cùng ma ma nói lời từ biệt xong,khi nàng đang muốn lên kiệu, đột nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm làm lông tơ cả người nàng đều dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn lại, nàng đã thấy một nam nhân đang cưỡi một con tuấn mã đen ở cách đó không xa.
Nam nhân vốn là muốn phi ngựa rời đi, nhưng lại tình cờ phát hiện thân ảnh của nàng, nên quay đầu ngựa lại, đột nhiên hướng về phía nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, quả nhiên là phong độ, tuấn nhã đoan chính, nhưng trong đôi mắt đen đó lại khó nén ác ý.
A Manh cứng ngắc nhìn nam nhân kia, nàng cứng ngắc buông môi dưới, sau đó lấy một hành động hoàn toàn không phù hợp với các tiểu thư khuê các nhảy nhanh lên xe ngựa, hướng xa phu quát: "Đi mau!"
Mã phu có chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn đáp ứng, kéo dây cương thúc ngựa rời đi.
Gã thiếu niên sai vặt liếc liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm buồn bực khó hiểu nàng ta làm như thế nào mà có thể từ trong lòng bàn tay tướng quân hung tàn như ác quỷ nhà hắn chạy trốn vậy chứ,nhưng chờ hắn vòng đến sau núi giả, nhìn vào trong sơn động hắn liền trợn tròn mắt.
"Tướng quân? Ngài có sao không?"
Gã sai vặt thiếu niên chạy nhanh đi qua đỡ lấy nam nhân đang suy yếu tựa vào vách sơn động, vừa đến gần hắn đã ngửi thấy được một mùi máu tươi, nhất thời sắc mặt thay đổi: "Tướng quân, ngài... Bị thương?"
Gã sai vặt giật mình không thôi, trong trí nhớ của hắn tướng quân trừ lúc mới ra chiến trường, vì tuổi nhỏ võ nghệ không tinh nên cũng chịu không ít vết thương, sau đó theo số tuổi tăng lên, võ công cũng ở trên chiến trường rèn luyện mà càng ngày càng thuần thục, đã nhiều năm chưa từng bị thương qua. Nhưng lúc này, nam nhân cường thế từ xưa đến nay này thế nhưng lại bị một nữ nhân tay trói gà không chặt đả thương?
Ngu Nguyệt Trác mở to mắt, hắn cũng không như gã sai vặt suy nghĩ quá suy yếu, hai mắt ngược lại bao phủ một bóng đen không thể tin nổi. Ngu Nguyệt Trác đẩy gã sai vặt đang đỡ lấy mình ra, sờ sờ cái ót, đụng đến một tay đầy máu, nhất thời ánh mắt hắn càng trở nên thâm sâu lại âm trầm hơn, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhưng lại không có vẻ giận dữ gì.
Gã sai vặt cúi đầu, lấy ra một cái khăn sạch sẽ đưa cho chủ nhân, trong lòng âm thầm lo lắng cho cô nương vừa chạy trốn vừa rồi. Cô nương kia phản kháng thật hoàn hảo, nhưng mà phản kháng, không phải sẽ làm khơi dậy thói hư tật xấu của chủ nhân sao? Bộ dáng của chủ nhân lúc này rõ ràng là đã đem cô nương kia trở thành con mồi, về sau chắc nàng còn phải chịu tội dài dài, hắn nghĩ cô nương ấy còn không bằng vừa rồi cứ yên lặng cho chủ nhân tra tấn một chút còn hơn bây giờ bị chủ nhân ghi thù.
Mặc kệ gã sai vặt nghĩ như thế nào, Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận khăn lau lau vết máu sau đầu, hắn bị đụng đầu rách da, nhưng cũng không phải nghiêm trọng lắm.Chỉ có lúc mới đầu mắt bị hoa lên một chút thôi, hiện tại đã không có gì đáng ngại.
"Phù Cửu, nàng đâu?"
Phù Vửu biết chủ tử hỏi ai, thấp giọng nói: "Đã vào Thanh Phong viện."
"Ha ha, chạy trốn rất nhanh, xem ra cũng không có gì đáng lo..."
Nghe được nam nhân phát ra tiếng cười khác thường, Phù Cửu mặc dù đã nghe riết thành quen, nhưng vẫn thấy sợ đến nổi da gà, một luồng khí lạnh ác liệt từ đáy lòng xông lên làm cho hắn hận không thể ôm đầu bỏ chạy, thật sự là không nên chọc vào nam nhân này để hắn chú ý.
Ngu Nguyệt Trác tựa đầu xử lí vết máu sạch sẽ, kéo hạ dây cột tóc sau đầu cẩn thận rồi, Phù Cửu cung kính sửa sang lại y phục trên người hắn, thuận tiện đem tro bụi phủi đi, chỉ chốc lát sau hắn lại biến thành cái người phong độ trong mắt mọi người, vị tướng quân nhã nhặn tuấn nhã trẻ tuổi.
Thấy Ngu Nguyệt Trác lững thững đi ra khỏi sơn động, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Phù Cửu chạy nhanh đến nói: "Tướng quân, ngài... Có muốn đi nghỉ tạm một chút không?" Phù Cửu lo lắng hắn vừa bị đụng vào đầu, có thể bị di chứng gì không.
"Không cần, chúng ta đi."
"Dạ."
*********
"Oành" một tiếng, A Manh đem thân thể của mình ngã xuống trên chiếc giường trong một gian phòng cho khách ở Thanh Phong viện, gian phòng cho khách này là Diêu Thanh Thanh chuẩn bị riêng cho nàng, mỗi lần nàng đến Diêu gia tìm Diêu Thanh Thanh,thì liền ở lại gian phòng này nghỉ tạm.
"Tiểu thư... hu hu hu hu... Người có bị gì không?"
Tri Xuân khóc thút thít nghẹn ngào đem hòm thuốc đến, biểu tình giống như chết cha chết mẹ mà khóc tang hỏi.
A Manh ghé vào trên giường không muốn đứng dậy, cảm giác toàn thân xương cốt đều muốn vỡ vụn. Cái tên nam nhân đó căn bản là nam tử thô lỗ, hắn cũng không ngẫm lại xem sức lực của hắn đối với một tiểu thư khuê các nhu nhược mà nói là mạnh biết bao nhiêu, xuống tay thật sự là không biết nặng nhẹ.
"Tiểu thư, trên lưng người có máu, hay để nô tỳ rửa sạch miệng vết thương cho người một chút." Tri Xuân tiếp tục nói, mà cái người nằm dài trên giường vẫn lười biếng không muốn động đậy, rốt cục nhịn không được khóc òa lên: "Hu hu... Tiểu thư, đều do nô tỳ vô dụng, để cho ngài bị bắt nạt..."
A Manh rất muốn ngăn chặn lỗ tai, tiếng khóc ai oán của Tri Xuân thảm thiết y như tiếng quỷ khóc nửa đêm vậy, người chết cũng đều bị tiếng khóc của nàng làm cho sống lại. Bất đắc dĩ nàng chỉ có thể kéo lê phần eo chậm rãi dậy, thở dài nói: "Đừng khóc nữa, rửa sạch miệng vết thương cho ta xong rồi hẳn ra bên ngoài khóc tiếp."
"Dạ..." Tri Xuân khụt khịt mũi, xoay người đóng lại tất cả cửa sổ và cửa ra vào, sau đó lại đem cái màn giường buông xuống.
Ánh sáng trong phòng có chút tối, nhưng lại mang cho nàng cảm giác được an toàn một chút. Có thể nói, nàng đã bị nam nhân kia dọa, thật sự không nghĩ tới gặp lại cái người mười mấy năm không thấy kia, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, lại lấy tư thái như vậy, tính tình hắn vẫn ác liệt như trước không hề thay đổi. Trước kia nàng cảm thấy ánh mắt hận đời của tiểu hài tử kia giống như dã thú thực đáng sợ, nhưng nàng cũng như những người đứng xem nhìn sợ chút thôi,vì nàng cảm thấy không liên quan đến mình. Hiện tại nàng lại cảm thấy tiểu hài tử lớn lên thành nam nhân lại làm cho người ta cảm thấy một loại nguy hiểm đáng sợ như mãnh thú, tựa như dã tính chưa được thuần hóa, vô cùng tàn ác mà khủng bố.
A Manh đem áo ngoài thoát ra, trên thân chỉ mặc một cái yếm, khi nàng đem thắt lưng bị thương phơi bày ra, Tri Xuân vừa thấy vết thương bị đá bén nhọn cắt thành một đường dài, nhất thời lại phun lệ.
"Làm ơn đừng khóc..." A Manh nghe nàng khóc đến tâm phiền ý loạn.
Tri Xuân chính là một cái máy phun mưa, nàng có thể vì bất cứ chuyện gì mà dễ dàng rơi lệ. Mà loại máy phun mưa này cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại lúc khóc rất mỹ cảm, ai ai oán oán thanh âm như khóc oán, thật sự là làm cho anh hùng cũng đứt từng đoạn ruột mà, chỉ hận không thể đem cả thiên hạ đặ đến trước mặt nàng, chỉ cầu nàng đừng khóc nữa.
Tri Xuân hít mũi, cái mũi khéo léo đã hồng lên hết, có chút vừa đáng thương đáng yêu. Tuy rằng khóc không dứt, nhưng động tác ở tay cũng rất lưu loát sạch sẽ, không hề làm đau nàng, giúp nàng rửa sạch miệng vết thương bôi thuốc quấn băng vải. Loại thủ pháp xử lý miệng vết thương này, so với lão đại phu vào nghề mười mấy năm còn muốn lão luyện hơn, có thể biết rằng, nàng thường xuyên ở bên chủ nhân không may mắn từ nhỏ đến lớn cho nên có biết bao nhiêu cơ hội luyện tập mà lành nghề như hôm nay.
"Tiểu thư, trừ chỗ này, còn bị thương ở đâu nữa không?" Tri Xuân nói xong, đem cả người nàng nhìn kĩ, rồi muốn cởi cả quần của nàng.
"Đừng mà !" A Manh kêu thảm một tiếng, nhanh tay giữ lấy quần, một bộ dạng như con gái nhà lành gặp phải sắc lang vậy.
Tri Xuân bị bộ dáng của nàng làm nở nụ cười, phốc một tiếng bật cười lớn, cũng không khóc nữa, mà sẵng giọng: "Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngài từ nhỏ đến lớn, trên người ngài chỗ nào mà nô tỳ chưa thấy qua chứ."
Khóe miệng A Manh vừa kéo lên, thầm nghĩ cho dù là sự thật, nhưng vẫn không thành thói quen được. Đặc biệt loại chuyện bị người ta cởi quần này, nàng chán ghét việc cùng người khác có tiếp xúc tay chân, chứ đừng nói đến là cho người ta cởi quần áo xem thân thể của mình.
"Không cần, trừ nơi này, không có chỗ nào bị thương nữa, chỉ là xương cốt có chút đau thôi." A Manh vừa mặc y phục vừa nói.
"Xương cốt đau? Làm sao đau?" Tri Xuân vừa nghe xong, lại khẩn trương. Nhìn đến nàng muốn mặc lại bộ y phục dính máu kia, lập tức nghiêm khắc ngăn lại, "Tiểu thư,y phục này đã ô uế, để nô tỳ lấy cho người một bộ y phục khác. À, nô tỳ nhớ lần trước Diêu tiểu thư có an bài cho người mấy bộ quần áo ở trong này."
Tri Xuân rất nhanh liền đi đến bên ngăn tủ lấy ra một bộ đồ mới, sau đó rất cẩn thận mà giúp A Manh mặc vào. A Manh nghiêm mặt, nàng giống như búp bê mặc cho nha hoàn nhà mình ép buộc, nàng sợ chính mình nếu lại cự tuyệt, Tri Xuân sẽ lại khóc cho nàng xem.
Tri Xuân thích nhất một việc, đó chính là hầu hạ tiểu thư nhà nàng. Bởi vì tiểu thư nhà nàng có khuôn mặt đáng yêu như búp bê, tinh xảo khéo léo, hầu hạ nàng mặc quần áo thì đã là cái gì chứ, lại chẳng nói đến đó là việc Tri Xuân yêu nhất nữa chứ, đặc biệt nhìn thấy bộ dạng tiểu thư như búp bê bằng gốm sứ thật đáng yêu, làm cho Tri Xuân sinh ra một loại cảm giác "Thật muốn ôm thật muốn nhéo thật muốn giấu vào trong người ". Nếu Tri Xuân là người hiện đại, nàng nhất định sẽ dùng một từ thực thỏa đáng để hình dung cảm tình của nàng đối với A Manh : Đó là thần tượng. Mỗi ngày đều làm cho nàng cảm thấy tiểu thư nhà mình đáng yêu đến chết người!
"Tiểu thư, người còn không nói ngài đau làm sao? Có muốn nô tỳ mát xa cho người không?" Nha hoàn Tri Xuân toàn năng hứng trí ngẩng cao hỏi.
"Cằm đau, mặt đau, thắt lưng đau, chân đau..." Phàm là chỗ bị nam nhân kia chạm qua thì đều đau. A Manh yên lặng tự oán thầm,rồi sau đó cự tuyệt đề nghị mát xa của Tri Xuân.
Mặc y phục xong, A Manh ngồi lên tháp thượng dài ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một chén trà nóng, ý nghĩ rất nhanh lại bay tới gã nam nhân nào đó đã mười mấy năm không gặp kia, cho đến khi chén trà trên tay lạnh đi, khuôn mặt búp bê của A Manh đã là một mảnh hờ hững, trong lòng âm thầm hạ quyết định.
Mặc kệ nam nhân kia vì sao đã qua nhiều năm mà vẫn còn ác liệt như xưa, dù sao nàng cũng không tính cùng hắn có liên quan gì. Tin tưởng về sau nàng chỉ cần chuyên tâm ở trong phủ, sẽ không sợ hắn phóng túng chạy đến nhà mà bắt nạt nàng. Vốn hai người là hoàn toàn ở địa vị khác nhau, về sau cũng sẽ không cùng nhau xuất hiện!
"A Manh, A Manh..."
Tiếng Diêu Thanh Thanh gọi nàng từ xa vang lên, chỉ chốc lát sau một trận tiếng bước chân cũng truyền đến, sau đó cửa lớn oành một tiếng bị tiểu mỹ nhân đá văng ra, tiểu mỹ nhân lại lấy tốc độ không phù hợp với hành động của tiểu thư khuê các chạy lại đây, nhào vào trên người nàng ôm nàng. Thắt lưng A Manh bị nàng đụng tới, đau đến phát ra tiếng xuýt xoa.
"Nga, A Manh đáng thương, nghe nói ngươi lại bị thương, vì sao người bị thương luôn là ngươi vậy chứ? Thật đáng thương, để tỷ tỷ ôm một cái, không đau nha..."
Vẻ mặt A Manh đen thui, đem nữ nhân dính ở trên người mình đẩy ra, cẩn thận ôm thắt lưng, nói: "Thanh Thanh, tuổi ta so với ngươi còn lớn hơn đó."
Diêu Thanh Thanh nháy nháy đôi mắt đẹp, đặt mông ngồi xuống bên cạnh A Manh, đánh giá A Manh vài lần,rồi thở dài: "Không có biện pháp, nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi, ta liền cảm thấy ý thức làm tỷ tỷ của mình tự động tràn ra, hận không thể cưng chiều ngươi ôm ngươi mà nựng nịu." Thấy A Manh lộ ra vẻ mặt buồn bực, Diêu Thanh Thanh ha ha cười một tiếng, lại quan tâm hỏi: "A Manh, saongươi lại bị thương? Lần này bị thương ở đâu nữa vậy? Có cần ta đi thỉnh đại phu đến xem không?"
A Manh lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ bị trầy xước chút thôi, đã bôi thuốc rồi, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Nghe xong, Diêu Thanh Thanh gật gật đầu, rồi lại kể cho A Manh nghe việc diễn ra ở yến hội. Bởi vì A Manh đã chúc thọ Diêu lão phu nhân, cho nên mấy phu nhân quý nữ ở yến hội bận bịu liên lạc cảm tình với nhau cũng sẽ không nghĩ tới nàng, dù sao nàng có mặt hay không cũng sẽ không có ai để ý.
"... Cái con nhỏ Ngu Nguyệt Quyên kia thật sự là rất đáng ghét, không phải chỉ có một ca ca làm đại tướng quân thôi sao, hống hách cái gì. Mẫu thân nàng ta cũng vẫn chỉ là thứ nữ của Diêu gia thôi, chẳng qua là do sinh con trai nên có chút tiền đồ, Ngu tướng quân có muội muội như vậy thật bất hạnh, sớm hay muộn cũng sẽ gây cho Ngu biểu ca thêm phiền toái..."
A Manh không chú tâm lắng nghe Diêu Thanh Thanh quở trách Ngu Nguyệt Quyên, Diêu Thanh Thanh mặc dù có chút hay ghi thù, nhưng bản tính cũng không xấu, sẽ không ngầm làm mấy chuyện xấu xa hãm hại người khác, để mặc nàng nói hết bực dọc trong lòng đến khi hết giận là xong cả.
"Thanh Thanh, ta muốn hồi phủ." A Manh nói.
Diêu Thanh Thanh nhìn xem sắc trời, nga một tiếng, rồi đột nhiên nói: "Ngươi hôm nay ba lần bốn lượt bị thương, thân thể không được ổn, không bằng ngủ lại ở đây đi, ngày mai hãy trở về."
A Manh lắc đầu, nàng sợ lại sinh ra việc ngoài ý muốn, vẫn là nên đi sớm là tốt nhất.
Diêu Thanh Thanh không muốn ép nàng, chỉ đành phải an bài người đi chuẩn bị xe ngựa đưa A Manh hồi La phủ.
"A Manh, lần khác ta sẽ đến La phủ tìm ngươi ~~ "
"Ừm, được ~ "
Cùng Diêu Thanh Thanh nói lời từ biệt, A Manh mang theo Tri Xuân đi theo ma ma Diêu phủ đưa nàng đi ra ngoài từ một cửa bên hông rời đi.
Trước cửa đã đỗ sẳn một chiếc xe ngựa, A Manh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hôm nay vận xui hẳn là hết rồi. Quay người cùng ma ma nói lời từ biệt xong,khi nàng đang muốn lên kiệu, đột nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm làm lông tơ cả người nàng đều dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn lại, nàng đã thấy một nam nhân đang cưỡi một con tuấn mã đen ở cách đó không xa.
Nam nhân vốn là muốn phi ngựa rời đi, nhưng lại tình cờ phát hiện thân ảnh của nàng, nên quay đầu ngựa lại, đột nhiên hướng về phía nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, quả nhiên là phong độ, tuấn nhã đoan chính, nhưng trong đôi mắt đen đó lại khó nén ác ý.
A Manh cứng ngắc nhìn nam nhân kia, nàng cứng ngắc buông môi dưới, sau đó lấy một hành động hoàn toàn không phù hợp với các tiểu thư khuê các nhảy nhanh lên xe ngựa, hướng xa phu quát: "Đi mau!"
Mã phu có chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn đáp ứng, kéo dây cương thúc ngựa rời đi.
/126
|