Hiền Tri Thiên Lý

Chương 136 - Chương 131

/170


Edit: vuhongnhung87

Beta: Tiểu Lăng

Thiên Lý không thèm để ý đến lời Kiệt Ngao, khoảng cách giữa hai người không quá ba bước, Thiên Lý “nhìn” thấy rõ những đường vân dị năng kỳ lạ trong cơ thể của gã, nó giống như một tấm lưới trải khắp người, từng luồng sức mạnh tràn đầy oán khí giống như ác quỷ dưới địa ngục không ngừng chạy dọc các dây thần kinh của gã.

Linh khí cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu tự vận chuyển, từ từ đánh tan luồng khí ngầm mang tính công kích tột độ ấy.

“Cô đã làm gì?” Nụ cười trên gương mặt Kiệt Ngao thay đổi, giữ chặt tay của Thiên Lý, gằn giọng hỏi.

Gã cảm nhận được có một luồng khí ấm áp đang xâm nhập vào người mình, sức mạnh trên người như gặp phải khắc tinh, dần nhỏ yếu đi.

Thiên Lý đứng im, để mặc cho gã giữ chặt, linh khí bao trùm lấy toàn thân gã, xuất hiện một lớp ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện.

Hai người như tách biệt khỏi thế giới xung quanh, được bọc trong một không gian riêng.

Lĩnh vực giết ma quả là một lực lượng vừa đáng sợ vừa đáng thương! Trong lòng Thiên Lý hiểu ra vài điều.

Chẳng trách Kiệt Ngao còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh lớn đến nhường này. Giết chóc là nguồn gốc lực lượng của gã, cứ giết một người thì sức mạnh của gã lại tăng thêm một phần. Và cũng theo đó, oán khí đáng sợ cũng tích tụ không ngừng.

Thiên Lý không tin vào quỷ thần, nhưng trên đời lại tồn tại luồng khí u ám đem đến ảnh hưởng xấu cho sự sống như vậy, ví dụ như trọc khí. Nhưng khác với trọc khí là, trên người của Kiệt Ngao là hơi thở chết chóc thật sự, hủy diệt chúng sinh, cũng hủy diệt chính mình.

Kiệt Ngao nhìn chằm chằm vào Thiên Lý, hàng ngàn hàng vạn oan hồn trong cơ thể lui bước trước một sức mạnh vô hình, tiếng gào khóc luôn tràn ngập trong đầu gã lúc này dần dần biến mất, thế giới của gã yên tĩnh chưa từng có.

Cơ thể gồng chặt cũng dần thả lỏng, như được đắm chìm trong ánh mặt trời, ấm áp bình yên. Tiếng ồn xung quanh cũng dần tan đi, lần đầu tiên gã nghe thấy rõ được nhịp đập của tim mình…

Thiên Lý mở cửa quán bar, Tra Nhĩ đang đứng đợi ngay ngoài cửa.

Thiên Lý kéo tay hắn, nói nhỏ: “Chúng ta đi thôi.”

Tra Nhĩ gật đầu, ánh mắt xuyên qua cánh cửa đang sắp đóng lại, chiếu thẳng lên gã đàn ông đang đứng ngây ngốc, ánh lạnh xẹt qua trong mắt.

“Anh ơi, anh ơi.” Một giọng nói ngập ngừng lọt vào trong tai của Kiệt Ngao.

Kiệt Ngao chợt tỉnh thì thấy một nhân viên phục vụ đang gập người chào gã, rất lịch sự dò hỏi: “Anh có thấy mệt không? Nếu có thì lên phòng khách trên lầu nằm nghỉ một lúc nhé?”

Kiệt Ngao không thèm để ý đến anh ta, đảo mắt xung quanh, cô bé vừa rồi đứng cạnh gã không biết bỏ đi từ lúc nào, mà gã lại không hề hay biết? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn đồng hồ, chỉ mới vài phút trôi mà thôi. Gã lại hoàn toàn bình thường trong mấy phút này, không gặp bóng đè, không phải phòng bị, cũng không có ý giết chóc.

Chết tiệt! Lẽ nào gã bị thôi miên sao? Hai mươi mấy năm qua, gã chưa từng gặp phải chuyện này! Gã lại bị một con bé miệng còn hôi sữa ảnh hưởng đến tâm trí.

Mặt Kiệt Ngao tối sầm lại.

Nhân viên phục vụ tưởng gã muốn đi nghỉ, nhanh chóng dẫn đường cho gã.

Kiệt Ngao không nói lời nào, cứ thế đi theo anh ta lên lầu, lúc đến hành lang gã bỗng




/170

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status