Edit: Niệm Vũ
Beta: Ngân Lam
Sáng sớm, khi Thiên Lý và Tra Nhĩ trở lại chỗ cắm trại thì nhóm Ô Lạc đã rời khỏi.
Cô vào lều vải ngủ bù, hôm qua trông thú Nghịch Quang cả đêm, mãi đến sáng nay nó mới vượt qua cơn nguy hiểm, tiến hóa thành công, hơn nữa còn thăng cấp liên tiếp.
Tra Nhĩ thì ngược lại, tinh thần khá tốt, nằm nghiêng cạnh Thiên Lý, chăm chú nhìn cô không rời mắt, thấy cô chau mày, dường như ngủ không ngon, hắn lặng lẽ đưa tay định vuốt lên mi tâm* đang nhăn của cô kia, song lại thả xuống, nếp nhăn vẫn còn đó. Tra Nhĩ dứt khoát chống tay ở trên không động đậy, song chỉ một lúc, lại không hài lòng.
(*) mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên, xoay người, nhẹ tay lấy một thứ trong ba lô ra, đúng là linh khí Loan Âm mà Thiên Lý vừa chế tác hoàn thành hôm qua.
Hắn vuốt vuốt hồi lâu, nhớ lại động tác của Thiên Lý, đưa Loan Âm tới miệng, nhắm mắt, hít một hơi, thổi -
Hu ----- Âm điệu khàn khàn khủng bố vang lên, xung quanh tức thì xám xịt, không khí âm u xuyên vào sâu trong đáy lòng.
Thiên Lý bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say, toàn thân sợ run, giống như rơi xuống vực sâu lạnh thấu xương. Sau đó linh khí trong cơ thể tự động vận chuyển mới xua được hết hơi lạnh làm người ta sợ hãi.
Tra Nhĩ giữ nguyên động tác thổi, sững sờ nhìn Thiên Lý, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Tra Nhĩ, anh đang làm gì thế? Thiên Lý chưa hết hoảng hồn, xoa xoa thái dương hơi hơi đau nhức.
Tra Nhĩ nhanh chóng giấu Loan Âm đi, đặt cằm lên đầu gối, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.
Thiên Lý thở dài, ghé vào chăn đệm được trải dưới đất cố gắng bình phục sự hoảng sợ vừa nãy. Cô không biết vì sao đột nhiên Tra Nhĩ lại có hứng thú với Loan Âm, món linh khí này vào tay hắn chẳng khác nào vũ khí giết chóc. Hắn có thể chuyển hóa năng lượng tốt bên trong thành năng lượng xấu, tạo một ảo cảnh vẩn đục, âm u, lạnh băng, tràn ngập hơi thở chết chóc.
Cũng có thể nói, Tra Nhĩ chỉ tái tạo lại thế giới trọc hóa hắn từng trải qua...
Thiên Lý khó có thể tưởng tượng đến tột cùng là Tra Nhĩ đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, mới để cho lí trí chiến thắng lực lượng trọc hóa, không bị trọc khí khống chế, luôn giữ vững niềm tin kiên định ấy. Hơi thở lạnh lẽo này giống như một con ác ma vậy, luôn luôn chờ lúc để kéo hắn xuống địa ngục. Chỉ một, hai giây ngắn ngủi xúc động kia, đã khiến tâm hồn Thiên Lý đều rung động, nhưng Tra Nhĩ đã chống chọi với nó mấy năm liền.
Tra Nhĩ, anh sợ không? Thiên Lý nhẹ giọng hỏi.
Tra Nhĩ nằm xuống bên cạnh, cầm chặt tay cô, yên tĩnh chờ cô nói tiếp.
Cảm nhận được năng lượng giao chuyển giữa hai tay, đột nhiên Thiên Lý nhận ra tại sao Tra Nhĩ đi theo mình, bởi vì linh khí trong cơ thể cô có thể xua âm hàn trong hắn. Cái lực lượng vẩn đục mang cảm giác tuyệt vọng, khát máu làm hắn không biết thế nào ấy vẫn luôn không ngừng ăn mòn linh hồn hắn, vặn vẹo trái tim vốn lương thiện lúc ban sơ của hắn.
Mà cô, là một tia sáng ở trong con đường không lối thoát của Tra Nhĩ.
Tra Nhĩ, một mình sẽ sợ hãi, nhưng hai người thì không cần sợ. Anh là lòng dũng cảm của tôi, tôi là niềm hi vọng của anh. Người có niềm hi vọng và lòng dũng cảm như chúng ta, luôn mạnh nhất.
Tra Nhĩ tựa vào trán Thiên Lý, hầu kết khẽ nhúc nhích, nói với giọng khàn khàn: Chúng ta, luôn mạnh nhất.
Thiên Lý khẽ run lên, cười nói: Tra Nhĩ, nói tiếp đi.
Thiên Lý, nói chuyện. Tra Nhĩ cọ cọ cô.
Ừm, tôi nói — anh tên gì?
Tra Nhĩ.
Từ đâu tới đây?
...Nhà Thiên Lý.
Trong lòng Thiên Lý đau xót, tiếp tục hỏi: Định đi đâu?
Nơi Thiên Lý muốn đến.
...
Cô không thể hỏi nổi nữa, ôm cổ Tra Nhĩ.
Xin đừng ỷ lại cô như thế, bởi vì... một khi đã quen, cô sợ... cô sẽ không bao giờ muốn mất đi.
Thiên Lý? Tra Nhĩ khẽ gọi một tiếng.
Ừm, chúng ta nói tiếp. Thiên Lý thu lại cảm xúc, tiếp tục dùng cách hỏi đáp dụ Tra Nhĩ nói chuyện.
Bất tri bất giác đã tới buổi chiều, Tra Nhĩ ôm bụng, trong cổ họng phát ra vài tiếng thì thầm, không chịu nói tiếp.
Thiên Lý buồn cười lắc đầu, sau khi rửa mặt xong, bắt đầu chuản bị ăn.
Hôm nay Tra Nhĩ đã có thể nhịn đói chịu khát, không giống như trước, mới đói chút xíu đã xồng xộc đi săn mồi.
Hai người nhét đầy bao tử, Tra Nhĩ thỏa mãn nằm dưới bóng cây, Thiên Lý bắt đầu thu dọn lều. Cô vốn định tiến vào vùng đất trọc hóa từ sáng, giờ kế hoạch đã bị lùi mấy giờ, không thể tiếp tục chậm trễ nữa.
Vừa cất kĩ lều vài, bóng dáng Hữu Vọng liền xuất hiện trong cảm giác.
Thiên Lý không quá để ý, vừa tiếp tục việc đang dở, vừa đợi họ đến.
Thật may quá, mấy người vẫn còn. Giọng nói ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ của Hữu Vọng vọng ra từ trong rừng.
Thiên Lý cũng không quay đầu lại, Tra Nhĩ càng chẳng thèm phản ứng. (nghệ thuật bơ đấy)
Tạp Môn, Tạp Nhĩ. Hữu Vọng kích động chạy tới, vui sướng nói, “Vô Ảnh tiến hóa thành thú tinh linh!
Ừ, chúng ta biết rồi. Thiên Lý nhàn nhạt trả lời một câu.
Tôi biết mấy người biết rồi. Hữu Vọng phiền muộn nói, Không thể chia sẻ niềm vui với tôi một chút à?
Thiên Lý gật đầu: Chúc mừng anh.
Thái độ này quá lạnh lùng. Hữu Vọng vốn đầy nhiệt huyết bị làm lạnh nhanh chóng, nhưng chỉ chốc lát anh ta đã lấy lại tinh thần, hỏi: Đúng rồi, cô nói có cách để Vô Ảnh vào vùng đất trọc hóa, là cách gì?
Giờ không có thời gian, chờ chúng ta ra khỏi vùng trọc hóa đã rồi nói.
Ấy đừng, mấy người muốn đi bao lâu, có thể cho tôi gia nhập không?
Thiên Lý trả lời, Thú Nghịch Quang của anh không thích hợp hoạt động vào ban ngày, mang đi như thế nào?
Cái này thì đơn giản. Hữu Vọng đặt ngón tay vào miệng, huýt một tiếng sáo vào trong rừng.
Chẳng bao lâu sau, một con vật kì dị nhanh chóng tới gần, nhảy mấy bước đã xuất hiện trước mặt nhóm Thiên Lý.
Sở dĩ nói nó kì dị, là vì con vật này bị một cái áo choàng rộng thùng thình bao bọc, bốn chân và đuôi đều được phủ vải mềm, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ, đôi mắt được khảm kính bảo vệ cực lớn, nhìn qua y như một sinh vật ngoài hành tinh.
Đây là. . . Thiên Lý có chút chần chờ.
Là Vô Ảnh. Hữu Vọng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu của nó, hơi tự hào nói, Đây chính là biện pháp tôi vất vả lắm mới nghĩ ra đó, chỉ cần có thân trang bị này, nó
Beta: Ngân Lam
Sáng sớm, khi Thiên Lý và Tra Nhĩ trở lại chỗ cắm trại thì nhóm Ô Lạc đã rời khỏi.
Cô vào lều vải ngủ bù, hôm qua trông thú Nghịch Quang cả đêm, mãi đến sáng nay nó mới vượt qua cơn nguy hiểm, tiến hóa thành công, hơn nữa còn thăng cấp liên tiếp.
Tra Nhĩ thì ngược lại, tinh thần khá tốt, nằm nghiêng cạnh Thiên Lý, chăm chú nhìn cô không rời mắt, thấy cô chau mày, dường như ngủ không ngon, hắn lặng lẽ đưa tay định vuốt lên mi tâm* đang nhăn của cô kia, song lại thả xuống, nếp nhăn vẫn còn đó. Tra Nhĩ dứt khoát chống tay ở trên không động đậy, song chỉ một lúc, lại không hài lòng.
(*) mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên, xoay người, nhẹ tay lấy một thứ trong ba lô ra, đúng là linh khí Loan Âm mà Thiên Lý vừa chế tác hoàn thành hôm qua.
Hắn vuốt vuốt hồi lâu, nhớ lại động tác của Thiên Lý, đưa Loan Âm tới miệng, nhắm mắt, hít một hơi, thổi -
Hu ----- Âm điệu khàn khàn khủng bố vang lên, xung quanh tức thì xám xịt, không khí âm u xuyên vào sâu trong đáy lòng.
Thiên Lý bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say, toàn thân sợ run, giống như rơi xuống vực sâu lạnh thấu xương. Sau đó linh khí trong cơ thể tự động vận chuyển mới xua được hết hơi lạnh làm người ta sợ hãi.
Tra Nhĩ giữ nguyên động tác thổi, sững sờ nhìn Thiên Lý, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Tra Nhĩ, anh đang làm gì thế? Thiên Lý chưa hết hoảng hồn, xoa xoa thái dương hơi hơi đau nhức.
Tra Nhĩ nhanh chóng giấu Loan Âm đi, đặt cằm lên đầu gối, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.
Thiên Lý thở dài, ghé vào chăn đệm được trải dưới đất cố gắng bình phục sự hoảng sợ vừa nãy. Cô không biết vì sao đột nhiên Tra Nhĩ lại có hứng thú với Loan Âm, món linh khí này vào tay hắn chẳng khác nào vũ khí giết chóc. Hắn có thể chuyển hóa năng lượng tốt bên trong thành năng lượng xấu, tạo một ảo cảnh vẩn đục, âm u, lạnh băng, tràn ngập hơi thở chết chóc.
Cũng có thể nói, Tra Nhĩ chỉ tái tạo lại thế giới trọc hóa hắn từng trải qua...
Thiên Lý khó có thể tưởng tượng đến tột cùng là Tra Nhĩ đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, mới để cho lí trí chiến thắng lực lượng trọc hóa, không bị trọc khí khống chế, luôn giữ vững niềm tin kiên định ấy. Hơi thở lạnh lẽo này giống như một con ác ma vậy, luôn luôn chờ lúc để kéo hắn xuống địa ngục. Chỉ một, hai giây ngắn ngủi xúc động kia, đã khiến tâm hồn Thiên Lý đều rung động, nhưng Tra Nhĩ đã chống chọi với nó mấy năm liền.
Tra Nhĩ, anh sợ không? Thiên Lý nhẹ giọng hỏi.
Tra Nhĩ nằm xuống bên cạnh, cầm chặt tay cô, yên tĩnh chờ cô nói tiếp.
Cảm nhận được năng lượng giao chuyển giữa hai tay, đột nhiên Thiên Lý nhận ra tại sao Tra Nhĩ đi theo mình, bởi vì linh khí trong cơ thể cô có thể xua âm hàn trong hắn. Cái lực lượng vẩn đục mang cảm giác tuyệt vọng, khát máu làm hắn không biết thế nào ấy vẫn luôn không ngừng ăn mòn linh hồn hắn, vặn vẹo trái tim vốn lương thiện lúc ban sơ của hắn.
Mà cô, là một tia sáng ở trong con đường không lối thoát của Tra Nhĩ.
Tra Nhĩ, một mình sẽ sợ hãi, nhưng hai người thì không cần sợ. Anh là lòng dũng cảm của tôi, tôi là niềm hi vọng của anh. Người có niềm hi vọng và lòng dũng cảm như chúng ta, luôn mạnh nhất.
Tra Nhĩ tựa vào trán Thiên Lý, hầu kết khẽ nhúc nhích, nói với giọng khàn khàn: Chúng ta, luôn mạnh nhất.
Thiên Lý khẽ run lên, cười nói: Tra Nhĩ, nói tiếp đi.
Thiên Lý, nói chuyện. Tra Nhĩ cọ cọ cô.
Ừm, tôi nói — anh tên gì?
Tra Nhĩ.
Từ đâu tới đây?
...Nhà Thiên Lý.
Trong lòng Thiên Lý đau xót, tiếp tục hỏi: Định đi đâu?
Nơi Thiên Lý muốn đến.
...
Cô không thể hỏi nổi nữa, ôm cổ Tra Nhĩ.
Xin đừng ỷ lại cô như thế, bởi vì... một khi đã quen, cô sợ... cô sẽ không bao giờ muốn mất đi.
Thiên Lý? Tra Nhĩ khẽ gọi một tiếng.
Ừm, chúng ta nói tiếp. Thiên Lý thu lại cảm xúc, tiếp tục dùng cách hỏi đáp dụ Tra Nhĩ nói chuyện.
Bất tri bất giác đã tới buổi chiều, Tra Nhĩ ôm bụng, trong cổ họng phát ra vài tiếng thì thầm, không chịu nói tiếp.
Thiên Lý buồn cười lắc đầu, sau khi rửa mặt xong, bắt đầu chuản bị ăn.
Hôm nay Tra Nhĩ đã có thể nhịn đói chịu khát, không giống như trước, mới đói chút xíu đã xồng xộc đi săn mồi.
Hai người nhét đầy bao tử, Tra Nhĩ thỏa mãn nằm dưới bóng cây, Thiên Lý bắt đầu thu dọn lều. Cô vốn định tiến vào vùng đất trọc hóa từ sáng, giờ kế hoạch đã bị lùi mấy giờ, không thể tiếp tục chậm trễ nữa.
Vừa cất kĩ lều vài, bóng dáng Hữu Vọng liền xuất hiện trong cảm giác.
Thiên Lý không quá để ý, vừa tiếp tục việc đang dở, vừa đợi họ đến.
Thật may quá, mấy người vẫn còn. Giọng nói ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ của Hữu Vọng vọng ra từ trong rừng.
Thiên Lý cũng không quay đầu lại, Tra Nhĩ càng chẳng thèm phản ứng. (nghệ thuật bơ đấy)
Tạp Môn, Tạp Nhĩ. Hữu Vọng kích động chạy tới, vui sướng nói, “Vô Ảnh tiến hóa thành thú tinh linh!
Ừ, chúng ta biết rồi. Thiên Lý nhàn nhạt trả lời một câu.
Tôi biết mấy người biết rồi. Hữu Vọng phiền muộn nói, Không thể chia sẻ niềm vui với tôi một chút à?
Thiên Lý gật đầu: Chúc mừng anh.
Thái độ này quá lạnh lùng. Hữu Vọng vốn đầy nhiệt huyết bị làm lạnh nhanh chóng, nhưng chỉ chốc lát anh ta đã lấy lại tinh thần, hỏi: Đúng rồi, cô nói có cách để Vô Ảnh vào vùng đất trọc hóa, là cách gì?
Giờ không có thời gian, chờ chúng ta ra khỏi vùng trọc hóa đã rồi nói.
Ấy đừng, mấy người muốn đi bao lâu, có thể cho tôi gia nhập không?
Thiên Lý trả lời, Thú Nghịch Quang của anh không thích hợp hoạt động vào ban ngày, mang đi như thế nào?
Cái này thì đơn giản. Hữu Vọng đặt ngón tay vào miệng, huýt một tiếng sáo vào trong rừng.
Chẳng bao lâu sau, một con vật kì dị nhanh chóng tới gần, nhảy mấy bước đã xuất hiện trước mặt nhóm Thiên Lý.
Sở dĩ nói nó kì dị, là vì con vật này bị một cái áo choàng rộng thùng thình bao bọc, bốn chân và đuôi đều được phủ vải mềm, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ, đôi mắt được khảm kính bảo vệ cực lớn, nhìn qua y như một sinh vật ngoài hành tinh.
Đây là. . . Thiên Lý có chút chần chờ.
Là Vô Ảnh. Hữu Vọng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu của nó, hơi tự hào nói, Đây chính là biện pháp tôi vất vả lắm mới nghĩ ra đó, chỉ cần có thân trang bị này, nó
/170
|