Hiệp Nữ Khuynh Thành

CHƯƠNG 18

/46


Khuynh Thành đi rồi, đám người trong U Minh điện mới thở phào nhẹ nhõm nhưng là tiễn được một thần đi thì thần khác lại đến. Tiêu Phong bước vào khiến cho cả đám lần nữa nín thở hồi hộp.

“Đứa con gái nhà họ Diệp đi rồi sao?” Tiêu Phong mân mê cái quạt trong tay lạnh lùng hỏi.

“Bẩm chúa thượng, đã đi rồi ạ!”

“Đã tìm thấy Ngũ độc thú chưa?”

“Chưa ạ!”

Tiêu Phong đứng quay lưng về phía Phùng Đức nên không nhận ra lúc này lão ta đang nghĩ gì. Phùng Đức đang định hỏi gì đó thì Tiêu Phong đã xoay người bước ra ngoài không dặn dò bất cứ chuyện gì khiến lão ra không tài nào hiểu được. Nhưng là lão cũng vui vì lại tiễn thêm được một vị thần nữa, lúc này U Minh điện chỉ còn một vị thần là lão mà thôi!

Diệp Khuynh Thành vừa đến Thực Nhân cốc liền lập tức linh thức truyền âm cho Kim Bằng, “Con chim phao câu thối ơi!”

Kim Bằng vừa nghe thấy tiếng cô lập tức vỗ cánh mừng rỡ kêu lên: “Cuối cùng cô cũng liên lạc với tôi, tôi sắp phát điên rồi đây này.”

“Tình hình cha ta thế nào rồi?”

“Đã có tôi chăm sóc, cha cô rất ổn, ngày nào cũng ngâm mình dưới hồ U U nên chưa đến nỗi nào.”

Ngày nào cũng ngâm trong hồ U U sao? Chẳng lẽ Ba Đạt thật sự nghĩ thông suốt rồi? Nhưng Khuynh Thành cũng không mấy tin tưởng lắm nên hỏi.

“Con chim phao câu thối, ngươi lại dọa dẫm gì anh ta rồi?”

“Tôi không bao giờ có thể dọa dẫm anh ta được nữa!” Kim Bằng cảm nhận được Khuynh Thành đang đến gần hơn, nó sung sướng hét to: “ Ôi chao! Mấy tháng trời không gặp mà công lực của cô đã tăng mạnh quá! Khá lắm! Khá lắm! Rất có cố gắng đấy!”

Khuynh Thành nghe Kim Bằng nói thì sa sầm nét mặt: “Ngươi dám gọi ta cô bé ta sẽ vặt trụi lông nhà ngươi!”

“Cô quái thai! Cô phát cuồng vì tình!” Kim Bằng hét lớn.

Khuynh Thành ngán ngẩm không thôi, mới có mấy tháng không gặp mà mà thằng cha này chửi bới ngày càng điêu luyện hơn, chẳng lẽ nó ở Thực Nhân cốc đã chạm trán con lợn hoang kia rồi? Cũng dám lắm. Khuynh Thành nghĩ vậy không khỏi cười vang trời, nếu để con lợn ấy cạnh Kim Bằng thì liệu đứa nào sẽ thắng đây?

“Cô cười gì thế?” Kim Bằng nghi hoặc hỏi.

“Không... không có gì, ta sắp về tới nơi rồi.”

“Đã biết!” Kim Bằng nói rồi vỗ cánh bay tới cổng chính, chỉ lát sau đã thấy Khuynh Thành ngự kiếm bay đến.

“Con chim phao câu thối ơi!” vừa thấy Kim Bằng xuất hiện Khuynh Thành đã lao đến ôm ghì lấy nó. Tuy gã này nói chuyện đáng ghét nhưng điêu phẩm của nó thì cũng không đến nỗi nào.

Diệp Viễn, Diệp Bái cùng Huyết Sâm và Hồng Y nghe Khuynh Thành trở về cũng vội chạy ra đón.

“Khuynh Thành!”

“Lão tổ tông, vú em, anh Diệp Bái, Huyết Sâm gia gia!”

“Khuynh Thành, đã tìm thấy Ngũ độc thú chưa?” Diệp Viễn nhìn Khuynh Thành hỏi

Khuynh Thành nghe ông hỏi thì ngước lên nói: “Vẫn chưa ạ, nhưng cháu đã biết ở đâu có thuốc giải độc rồi. Lần này cháu trở về thăm cha cháu rồi sẽ đi lấy thuốc về!”

Diệp Viễn nắm tay kéo Khuynh Thành qua một bên rồi chăm chú nhìn cô, vẻ nghiêm trọng hỏi: “Khuynh Thành, cha cùng anh cháu trúng độc của tiên giới, sao cháu có thể lấy thuốc giải được? Cháu nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì rồi?” Diệp Viễn vốn là người từng trải, chỉ cần nhìn thoáng qua ông cũng có thể biết được chuyện không hề đơn giản như Khuynh Thành nói.

“Lão tổ tông, cháu vẫn rất ổn mà, không có chuyện gì đâu ạ?” Khuynh Thành gượng cười đặt bàn tay lên tay của Diệp Viễn trấn an. “Lão tổ tông cứ yên tâm, cháu không có chuyện gì hết. Tuy cháu chưa có duyên gặp được Ngũ độc thú nhưng không có nghĩa là gặp chuyện không hay. Một vị thượng tiên gặp cháu, bảo cháu rất có tố chất tu luyện thành tài nên nhận cháu làm đệ tử. Ông ta nói chỉ cần cháu chấp nhận theo ông ta tu hành thì sẽ giải độc cho cha cháu!” Khuynh Thành cố tỏ ra tự nhiên nói. “Ông cũng biết cháu vốn là một kỳ tài mà!”

Diệp Viễn nhìn Khuynh Thành bán tín bán nghi, “Cháu không nói dối ta đó chứ?”

“Kìa, sao ông lại nghĩ thế, cháu làm sao dám dối ông, chỉ là cháu vốn quen tự do nên bây giờ bị bó buộc thì có chút khó chịu trong lòng thôi. Cháu tính về thăm cha vài ngày rồi lên đường.” Khuynh Thành nói rồi tỏ vẻ buồn rầu như sắp phải đi xa đến nơi. Mà sự thật thì chuyến đi lần này của cô cũng lành ít dữ nhiều, cô sắp phải đại chiến với Lão tổ tông nhà họ Khương để giành lấy thuốc giải.

Ai có thể tin Khuynh Thành chứ Kim Bằng thì hoàn toàn hiểu rõ, nó định há mỏ hỏi thì đã bị Khuynh Thành dùng linh thức truyền âm ngăn lại. Kim Bằng chỉ còn có thể ấm ức nhìn cô dùng linh thức hỏi: “Cô đi như vậy chuyện Lam Tố thì tính sao? Cô không định đi xuyên không gian gặp anh ta nữa sao?”

Không gặp? Ngày nào Khuynh Thành chẳng khát khao được gặp anh nhưng là cô phải cứu cha cùng anh trai cô nữa chứ?

Kim Bằng tuy mới quen Khuynh Thành nhưng nó cũng hiểu rằng một khi cô đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Giống như lúc trước giúp nó độ kiếp cô đã không ngần ngại kiên trì giúp nó để đổi lấy một cơ hội đi xuyên không gian lên tiên giới!

Được, thế thì nó sẽ cùng cô điên một phen. Cô ấy đã phát hiện ra đường ngầm không gian thì không cần nó đưa xuyên qua không gian nữa, tức là nó vẫn nợ cô một món nợ tình nghĩa. Món nợ này Khuynh Thành đã dùng tính mạng để có được, vậy thì lần này nó sẽ trả nợ cô. Nó lạnh lùng nhìn Khuynh Thành, giọng pha chút bực mình nói: “Tùy cô!” rồi quay người bước vào.

Suốt một ngày trời Kim Bằng không nói chuyện với Khuynh Thành một câu, không phải nó không muốn nói mà là hiện giờ nó sợ nói chuyện với cô. Khuynh Thành đã khiến nó nảy sinh một niềm kính phục xưa nay chưa từng có. Cho nên, chỉ còn cách giả vờ lạnh nhạt, giả bộ tức giận thì nó mới có thể giấu nhẹm tâm trạng đang lo lắng cho cô.

“Con chim phải gió, ta biết ngươi cố ý tránh mặt ta.” Khuynh Thành lại linh thức truyền âm cho Kim Bằng.

“Tôi không như thế.” Vậy là Kim Bằng đã chịu há mỏ rồi, Khuynh Thành vội bắt đầu khơi chuyện để nói.

“Này, ngươi đã làm gì Ba Đạt? Sao ta chẳng trông thấy anh ta đâu cả?”

“Chết rồi!”

“Chết rồi? Người giết anh ta ư?”

“Đúng! Tại hắn đáng chết. Ai bảo hắn định dùng Diệp Viễn và Diệp Bái để uy hiếp cô?”

Khuynh Thành giật mình kinh hãi. Thằng cha ấy sao lại bỉ ổi đến vậy! Nhớ đến hai viên kim đan đã cho Ba Đạt mà Khuynh Thành lại thấy xót ruột.

“Thực ra tôi vốn không định giết hắn. Tôi không ngờ thằng cha ấy lại kém chịu đòn đến thế, chỉ đánh sơ sơ hắn đã chết luôn.” Thực ra đâu phải Ba Đạt kém chịu đòn nhưng nghĩ mà xem, bị bộ móng sắc nhọn như thế của Kim Bằng xé thì ai sống nổi?

Xưa nay Kim Bằng không thích tùy tiện giết ai, vừa đánh đã chết luôn thì còn vui gì nữa? Chà đạp hành hạ người khác sướng hơn giết chóc rất nhiều. Khi rỗi rãi, ngược đãi thiên hạ một chút. Lúc tâm trạng nằng nề, xông ra giày xéo một chập giải sầu thì hữu ích biết bao. Nhưng là sao con cửu đầu xà đó lại yếu đến thế, một chiêu chết tươi? Kim Bằng thật sự không hiểu được.

“Chim ơi, ngươi đang nghĩ gì thế?” thấy Kim Bằng trầm tư Khuynh Thành không khỏi hỏi.

“Có chuyện này tôi thấy rất khó hiểu, Khuynh Thành phân tích giúp tôi...” Kim Bằng chưa nói hết câu đã thấy Huyết Sâm đi tới lên tiếng.

“Khuynh Thành!”

“Huyết Sâm gia gia!”

“Chuyện khi nãy là Khuynh Thành nói dối chúng tôi đúng không?”

Khuynh Thành thầm than, chẳng lẽ kỹ thuật diễn kịch của cô lại tệ đến thế sao? Khuynh Thành chưa kịp lên tiếng thanh minh thì đã nghe Huyết Sâm nói tiếp: “Khuynh Thành à, ta biết cháu là lo lắng cho Lão tổ tông và các vị ấy nhưng với công lực của cháu hiện nay mà muốn đi tiên giới lấy thuốc giải e là...”

“Huyết Sâm gia gia cứ yên tâm, cháu sẽ không có chuyện gì đâu!” Khuynh Thành mỉm cười nhìn lão, Huyết Sâm không nói thì cô cũng đã quên mất lão cũng từng là người nhà trời rồi.

“Huyết Sâm gia gia cứ chờ ở đây, cháu lên tiên giới lấy thuốc giải sẽ giúp ông đưa củ nhân sâm kia cho tiên đế.”

Huyết Sâm nghe vậy không khỏi thở dài vỗ vỗ vai cô rồi quay người bước đi. Lão biết rằng mình đã không nhìn nhầm người, chỉ cần Khuynh Thành giúp lão đưa củ nhân sâm kia cho tiên đế thì cho dù cô có không lấy được thuốc giải độc lão cũng sẽ có cách giúp cô. Chỉ là hiện tại thì lão không thể!

“Khuynh Thành, nhất định phải thành công, mọi tâm huyết của lão đều gửi gắm ở cháu cả!” Huyết Sâm nhịn không được quay đầu lại nói.

--- ------

Khuynh Thành nán lại Thực Nhân cốc ba ngày rồi quyết định lên đường, lúc cô sắp đi Kim Bằng ủ rũ nhìn cô không nói lời nào. Khuynh Thành thấy vậy thì bước đến vỗ cỗ đôi cánh nó an ủi: “Chim ơi, ta đâu có đi chết đâu mà ngươi tiu nghỉu như đưa đám thế này?”

Kim Bằng hừ lạnh, còn không phải là đi chết hay sao? Nó cất giọng buồn bã hỏi: “Cô định đi thật sao?”

“Ta đương nhiên là phải đi rồi. Chim thối ơi, lúc ta không có mặt phiền ngươi chăm sóc người nhà giúp ta nhé!”

Kim Bằng rung rung đôi cánh, “Đã có mặt tôi ở đây thì kẻ nào dám chạy tới đây làm càn?”

Khuynh Thành cười cười nhìn nó rồi chào tạm biệt mọi người bay thẳng đến hoàng thành. Bọn người Khương Dục nghe tin Khuynh Thành đã đi rồi thì lập tức tiến đến núi Phiêu Diểu. Trên đỉnh núi Phiêu Diểu, làn ánh sánh bảy màu bao phủ toàn thân Khương Dục.

“Thủy hoàng đế, Lão tổ tông! Nhà họ Khương hiện nay đang nguy ngập, xin Lão tổ tông cứu mạng!” Khương Dục vận linh thức truyền âm lên làn ánh sáng bảy màu.

Khương Kỳ Lạc lần đầu tiên đến đây thì lòng gã bỗng dâng lên một nguồn nhiệt huyết. Tiên giới! Vậy ra đây chính là đường hầm thông lên tiên giới?

Khương Dục đứng đợi rất lâu trong làn ánh sáng bảy màu mà không hề thấy Thủy hoàng đế đáp lại cũng không thấy có bất cứ chỉ dẫn nào khác.

Khương Kỳ Lạc chưng hửng hỏi: “Lão tổ tông, đường hầm này có thể thông lên tiên giới thật sao?”

“Kỳ Lạc, cẩn thận lời nói của ngươi kẻo xúc phạm tới Thủy hoàng đế!”

Khóe miệng Khương Kỳ Lạc giật giật có chút không phục, lâu như thế sao chẳng có chút phản ứng gì, chắc chắn người ta đã quên béng mất mình còn một đống cháu chắt nơi phàm trần này rồi.

Đúng lúc này thì luồng ánh sáng không ngừng sản sinh ra làn sóng không khí cực mạnh khiến cả Khương Dục lẫn Khương Kỳ Lạc như nín thở. Thượng tiên quả là thượng tiên! Sức mạnh này chẳng hay Thủy hoàng đế đã đạt đến trình độ Kiếm Hoàng, Kiếm tông hay Kiếm tôn rồi? Tuy Khương Dục thỉnh thoảng vẫn liên lạc với Thủy hoàng đế nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt người nên lão cũng rất hồi hộp.

Làn sóng không ngừng uốn cong không gian khiến bọn Khương Dục ở trong nó phải vận hết nội lực ra mới có thể trụ vững được. Thật ra đi xuyên đường ngầm xuống cũng không đến nỗi này nhưng là vì Thủy hoàng đế muốn thể hiện địa vị cùng công lực của mình với đám con cháu nên mới cố tình làm vậy. Áo trắng phát phới bay, mái tóc dài trong gió, một vị trung niên nam tử chầm chầm hạ xuống trong làn ánh sáng lấp lánh, phi thường thoát tục.

“Thủy hoàng đế!” Khương Dục cùng Khương Kỳ Lạc thành kính kêu lên.

Thủy hoàng đế tên thật là Khương Tịch Nguyệt, ông ta nhìn cả bọn bằng ánh mắt không vướng bụi trần khẽ gật đầu.

“Thủy hoàng đế! Xin người hãy cứu lấy nhà họ Khương chúng ta!” Khương Dục cầu xin, nhưng là khi thấy Thủy hoàng đế im lặng không nói gì, sắc mặt có chút giận dữ thì bèn nói tiếp: “Nhà họ Diệp định làm phản chống lại chúng ta!”

Khương Tịch Nguyệt đương nhiên biết rõ nhà họ Diệp. Ngày xưa khi sắp phi thăng chính ông đã bắt nhà họ Diệp phải thề đời đời trung thành phục vụ vương triều Đại Cương, sao bọn họ có thể làm phản chứ? Ngày đó nhà họ Diệp đã thề nếu có hai lòng sẽ hóa thành tro bụi ngàn đời không siêu thoát, nay thượng tiên ông vẫn còn đây như thế nào bọn họ lại dám làm phản?

“Nói tiếp đi!” Khương Tịch Nguyệt lạnh lùng nói.

“Nhà họ Diệp có một đứa cháu gái võ công hết sức quái dị, chỉ mới mười mấy tuổi mà nó đã tu luyện đến cấp Kiếm vương cao cấp hậu kỳ. Lại thêm nó có thần khí trong tay nên chẳng coi ai ra gì. Nó dám lộng ngôn rằng sẽ làm vương triều Đại Cương đổi họ. Nó còn...nó đã giết chết Khương Mão và đánh chúng con bị thương.”

“Có chuyện như thế sao?” Khương Tịch Nguyệt cười như không cười nhìn bọn chúng hỏi: “Đứa con gái ấy có đúng là người nhà họ Diệp không? Đã tra rõ nguộn ngành chưa?”

“Đã tra rồi ạ, nó đúng là con cháu nhà họ Diệp, là con gái của Diệp Chấn Thiên.”

Khương Tịch Nguyệt không khỏi nhíu mày, lẽ nào cô ta gặp được thần nhân chỉ giúp, nhà họ Diệp chưa có người phi thăng lên tiên giới thì không thể nào có được thần khí được. Ông ta thật sự tò mò về cô gái này, cô ta có thần khí sao?

“Được! Ta sẽ đi gặp cô ta!” Khương Tịch Nguyệt mỉm cười nói.

--- --------

Qua một đêm mưa, không khí ban mai đượm mùi hoa cỏ, những hạt sương long lanh lung linh tuyệt đẹp dưới ánh sáng mặt trời, không khí thoáng đãng say lòng người.

Diệp Khuynh Thành cảm thấy thật dễ chịu, cô ngồi chễm trệ trên ngai vàng của Khương Kỳ Lạc với sát khí bức người cùng vẻ mặt cứng rắn không bao giờ chịu khuất phục, phía dưới kia là toàn bộ bá quan văn võ đang quì...

“Ta muốn vương triều Đại Cương này đổi họ, các ngươi không có ý kiến gì chứ?” Khuynh Thành chậm rãi nói, giọng không hề vang cũng không hề nhận ra được cảm xúc trong đó, nghe thì có vẻ bàn bạc nhưng lại mang trong mình sức mạnh không ai có thể chống lại.

“Không... không có ý kiến!” những kẻ sợ chết nhanh chóng bước lên nói.

Những nguyên lão của vương triều Đại Cương tuy trong lòng không phục nhưng bọn họ đã bị bắt đến đây thì có thể làm gì đây? Tiếp tục ngây người làm tượng gỗ.

“Được! Các người đã không có ý kiến gì thì từ nay vương triều Đại Cương này sẽ đổi sang họ Diệp!”

Họ Diệp? Đại điện im lặng bỗng chốc trở nên ồn ào, nhà họ Diệp định làm phản thật sao? Cô gái này có phải là con gái Diệp Chấn Thiên mà người ta vẫn hay đồn dạo gần đây? Đám đại thần được một phen bàng hoàng không thôi, nhà họ Diệp nổi tiếng trung thành cũng muốn làm phản sao?

“Muốn vương triều Đại Cương đổi họ cũng không khó, chỉ cần ngươi mang ngọc tỷ truyền quốc ra đây!” Thừa tướng nguyên triều lên tiếng nói. Ông ta vốn định giả ngu chờ Khương Kỳ Lạc quay về nhưng là Khuynh Thành thật khiến ông ta không tài nào nhẫn nhịn được nữa rồi.

Khuynh Thành cười khẩy, dựa hòn đá vớ vẩn đó mà cũng muốn là khó cô sao? Diệp Khuynh Thành không buồn nhìn ông ta mà nhàn nhã rót một ly rượu uống cạn, “Thế ý thừa tướng đại nhân là gì?”

Thừa tướng giật mình, không ngờ nó lại có thể nhận ra ông là thừa tướng, con bé này quả nhiên là không hề đơn giản như ông ta nghĩ mà, nhưng là mũi tên đã lên cung ông không thể không bắn.

“Ngươi hãy cút khỏi đây, lão phu hứa sẽ xin hoàng thượng tha tội chết cho ngươi, nếu không...”

“Nếu không thì sao?” Khuynh Thành bình thản ngồi thẳng lưng nhìn ông ta hỏi, ánh mắt lạnh như băng nhìn xoáy vào ông ta.

“Nếu không, ngươi sẽ phải chết một cách khốn đốn mà người nhà họ Diệp cũng sẽ bị tru di cửu tộc, xe ngựa nghiền thây!”

“Được!” giọng Khuynh Thành lanh lảnh vang lên, ly rượu rời khỏi tay kèm theo một luồng khí cực mạnh thổi bay lão ta ra khỏi đại điện ghim chặt lên bức tường đá khiến đám người còn lại trong đại điện không khỏi rùng mình run rẩy.

“Còn ai có ý kiến gì nữa không?” Khuynh Thành nhàn nhạt hỏi.

Vài kẻ thông minh thức thời lập tức bước lên quì xuống hô lớn: “Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tiếp đó là những tiếng hô vang dậy đất trời.

“Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Đúng lúc này thì một đạo tàn ảnh hạ xuống, những người khác chưa kịp định thần thì Khương Tịch Nguyệt đã đến trước mặt Khuynh Thành.

“Nữ hoàng khá thật!” Khương Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói.

“Đã biết ta là nữ hoàng rồi sao còn chưa quì xuống?” Khuynh Thành mỉa mai nói. Tuy ông ta đã giấu kín khí lưu bản thân nhưng là kẻ dám đến tìm cô công khai như vậy ngoài nhà họ Khương ra thì còn có thể là ai nữa chứ. Tốc độ nhanh như vậy, lại có thể khiến cô không nhận ra khí lưu của bản thân không phải thượng tiên nhà họ Khương thì còn ai vào đây nữa? Ông ta muốn đánh đòn phủ đầu sao? Gặp phải Khuynh Thành cô thì ông ta xui xẻo rồi!

“Qùi à?” Khương Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi, con bé này không cảm nhận được khí lưu của ông cao hơn nó rất nhiều sao? Nó lại dám bảo ông quì?

“Cô gái can đảm lắm!” ông ta bật cười ha hả.

“Tôi cứ tưởng thượng tiên nhà họ Khương là nhân vật ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ là thứ hàng loại B với cái mẽ đạo mạo.”

Câu nói cổ quái của Khuynh Thành khiến Khương Tịch Nguyệt nhíu mày nghi hoặc, tuy không hiểu nhưng ông ta cũng biết đó chắc chắn chẳng có ý gì tốt đẹp.

Không khí đại điện một lần nữa chìm trong kinh ngạc. Thượng tiên nhà họ Khương? Ngay lúc bọn họ đang khó hiểu nhìn nhau thì Khương Dục, Khương Hằng, Khương Chiến cùng Khương Kỳ Lạc cũng vừa phi hành tới.

Khương Kỳ Lạc nhìn đại điện một lượt rồi hừ lạnh nói: “Các ngươi đúng là một lũ rác rưởi vô dụng, gặp Thủy hoàng đế sao còn không quì xuống mà lại dám ở đây quì bái một kẻ phản loạn?”

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn nhau, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt có thể lại là Thủy hoàng đế nổi tiếng lịch sử đó sao? Nhưng là nhìn Khương Kỳ Lạc cung kính cùng khúm núm trước ông ta thì bọn họ cũng đành phải tin thôi. Cả đám lại lần nữa quì xuống hô vang: “Thủy hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Khương Tịch Nguyệt nhìn cũng không nhìn đám đại thần phía dưới khiến bọn họ không biết đứng lên hay tiếp tục quì đây nữa. Cả đám nhìn nhau rồi không ai đứng lên cả.

Khương Tịch Nguyệt chớp chớp đôi mắt không vướng chút bụi trần nhìn Khuynh Thành nói: “Ngươi muốn tự mình xuống hay để ta giúp ngươi xuống?”

Diệp Khuynh Thành nghe vậy chỉ tủm tỉm cười, ngón tay cong cong vẫy vẫy: “Có giỏi thì cứ lại đây mời ta xuống!”

Con bé này rõ rành rành là đang khiêu chiến mà, nó điên rồi hay sao mà dám khiêu chiến với ông?

“Đây chính là do ngươi lựa chọn, đừng trách ta!”

Hối hận? Trong từ điển của Khuynh Thành làm gì có tồn tại hai từ này, cô nhìn ông ta khinh thường nói: “Ta e rằng kẻ sẽ phải hối hận chính là ông!”

Một đạo tàn ảnh lóe lên rồi trong đại điện xuất hiện vô số tàn ảnh khác, không khí trong đại điện bị bóp méo thành một cơn lốc xoáy. Dưới sức ép của này, bọn đại thần không có võ công khổ sở đủ bề. Khương Tịch Nguyệt thấy vậy liền phất ống tay áo thổi bay cả đám ra ngoài đại điện. Ông không thể để đám đại thần chết được, vương triều Đại Cương còn cần tới chúng.

“Là ngươi tự tìm lấy cái chết thì đừng trách ta!” nói rồi vọt người lên không trung như một vị trích tiên giáng trần.

Mặc dù ông ta rất đẹp, nhưng là phàm những người nhà họ Khương thì Khuynh Thành chẳng thể nhìn lọt mắt kẻ nào cả. Cô nắm chặt Tử thanh bảo kiếm trong tay, vận ra toàn bộ công lực bản thân. Ba tháng này công lực của cô đã gia tăng rất nhiều, bây giờ Khương Dục cũng chẳng thể nào là đối thủ của cô được.

Tốc độ của Khuynh Thành quá nhanh khiến cho các tàn ảnh trông như đồng thời xuất hiện giữa không trung đồng thời tạo thành một đạo kiếm khí cực mạnh. Từ trên người cô tỏa ra một làn ánh sáng bạc do kiếm khí tạo nên, sáng rực cả đại điện. Khuynh Thành không mảy may lo sợ, mang theo sát khí lao tới.

Khương Tịch Nguyệt tuy đã là thượng tiên nhưng cũng không khỏi sững sờ vì sát khí ngất trời này, vì sững sờ nên ông ta đã để cho Khuynh Thành có cơ hội tiến lại gần, muốn tránh cũng không còn kịp nữa.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm khí của Khuynh Thành đã giáng thẳng vào Khương Tịch Nguyệt khiến đại điện trong phút chốc sụp đổ già nửa. Khương Tịch Nguyệt bị kiếm khí của Khuynh Thành ép thối lui mấy bước mới đứng vững được. Ông ta kinh ngạc nhìn Khuynh Thành, con bé này thật khác thường, ánh mắt của nó lạnh thấu xương, sát khí của nó như đến từ địa ngục sâu thẳm, khắp người nó tỏa ra hơi thở chết chóc, sự khát máu lan tỏa giống khiến cho y phục màu đỏ như được ngâm trong máu - đỏ như lửa, tanh mùi máu...

“Hãy giao thuốc giải độc ra đây!” đôi mắt Khuynh Thành giá lạnh nhìn gã.

Khương Tịch Nguyệt nghe vậy liền hiểu ra vì sao Khuynh Thành lại hận ông ta đến thế, chiêu nào tung ra cũng muốn lấy mạng, ra là vì thuốc giải độc.

“Muốn có thuốc giải thì đánh thắng ta trước đã!”

Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, Tử thanh bảo kiếm trong tay biến đổi thành một đạo kiếm khí màu tím, một con giao long tím sẫm lao thẳng vào Khương Tịch Nguyệt khiến ông ta tái mét mặt mày. Sao có thế như vậy chứ? Chỉ là một Kiếm vương cao cấp hậu kỳ sao lại sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy?

“Ngươi...” Khương Tịch Nguyệt không thốt lên lời.

Khóe miệng Khuynh Thành nhếch lên một nét cười hoàn mỹ nhìn ông ta thản nhiên nói: “Chính là lúc vừa rồi ta đã đột phá thành công Kiếm vương cao cấp hậu kỳ để vượt lên cấp Kiếm vương cao cấp đại viên mãn.”

Khương Tịch Nguyệt bất giác cũng cảm nhận được áp lực bức người từ trên người Diệp Khuynh Thành, ông ta bắt đầu tập trung chiến đấu nghiêm túc chứ không còn tâm trạng đùa giỡn như lúc đầu. Tàn ảnh nháng lên, ông ta vội vã né tránh kiếm khí của Khuynh Thành.

Tử thanh bảo kiếm là một thực chất chính là một thần khí, càng là đối thủ mạnh thì uy lực của nó phát ra càng mạnh hơn bao giờ hết, ngay cả trên thần giới thì cũng khó có thần khí nào có thể đứng ngang hàng với nó.

Khuynh Thành lúc này thừa thắng truy kích, thân hình cô một lần nữa ảo hóa hòa nhập với Tử thanh bảo kiếm thành một thể, một luồng sáng chói lóa hình thành rồi phóng thẳng vào Khương Tịch Nguyệt.

Bọn Khương Dục thấy vậy liền lao tới biến hóa mấy đạo kim quang phóng vào Khuynh Thành, Khuynh Thành mải truy kích Khương Tịch Nguyệt nên không thể thu đòn né tránh nên chỉ có thể tiếp tục công kích về phía Khương Tịch Nguyệt, cô chỉ cảm thấy một cơn đau xé gan ập tới từ phía sau mình.

Khương Tịch Nguyệt thấy Khuynh Thành bị thương thì phất tay áo, dễ dàng vô hiệu được hóa kiếm khí màu tím của cô, ông ta lập tức tập trung nội lực rồi chưởng thẳng vào ngực Khuynh Thành.

Khuynh Thành hét lên đau đớn, một vết máu dài phun ra giữa không trung rồi bắn khắp nơi. Bọn nhà họ Khương thật quá sức vô liêm sỉ, ngần này người hợp sức lại tấn công cô! Khuynh Thành nhìn cả đám bằng ánh mắt căm phẫn nói: “Các ngươi không sợ tuyệt tự giống nòi hay sao?”

Đúng lúc này thì một đạo kim quang xẹt tới đỡ lấy Khuynh Thành đang rơi xuống.

“Cô cảm thấy thế nào rồi?” Kim Bằng lo lắng hỏi.

Khuynh Thành nằm trên lưng Kim Bằng vội lấy một viên kim đan ra nuốt vào rồi thở khó nhọc nói với Kim Bằng: “Không... không chết được đâu!”

“Không chết là được rồi!” đôi mắt Kim Bằng tràn ngập sát khí, mấy tên khốn này dám hùa nhau ức hiếp một cô gái, thật quá mức vô liêm sỉ rồi!

“Ông đây phải dậy dỗ các ngươi đến nơi đến chốn mới được, các người chờ đấy mà giữ lấy danh anh hùng đi!”

Khuynh Thành đang bị trong thương nhưng nghe Kim Bằng nói thế thì tức đến nỗi suýt ngồi bật dậy. Cô tức tối gằn giọng: “Bọn họ mà cũng được coi là anh hùng sao?”

Kim Bằng nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Cô không biết văn bia khắc cho anh hùng là hai chữ chết đi sao?”

Khuynh Thành không thể không công nhận tư duy của con Kim Bằng này thật sự rất độc đáo, nó không muốn được coi là anh hùng hóa ra là chưa muốn chết đây mà!

Khương Tịch Nguyệt nhìn Kim Bằng chở Khuynh Thành mà không khỏi kinh hãi. Thần thú! Không những thế còn là một thần thú đã có thể phi thăng lên tiên giới, nếu con thần thú này cùng với con nhãi kia có cùng đẳng cấp thì cuộc chiến này gay to rồi! Tại sao một thần thú đã phi thăng lại trợ giúp cho cô ta?

“Con chim phao câu thối ơi, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi mau rời khỏi đây đi!” Tuy Khuynh Thành rất cảm động vì trong lúc cô thập tử nhất sinh Kim Bằng đã không ngần ngại lao đến nhưng cô không thể làm liên lụy tới nó được.

Kim Bằng chỉ im lặng không nói gì, thật ra nó đã đi theo Khuynh Thành từ sớm nhưng lại sợ cô phát hiện ra sẽ đuổi nó về nên vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định. Lúc Khuynh Thành giao đấu với Khương Tịch Nguyệt nó đã đoán ông ta không phải nhân vật tầm thường nên đã mon men tới gần thế nhưng vẫn không kịp ngăn bọn Khương Dục đánh lén cô. Bằng bất cứ mọi giá, nó không thể để cô bị thương thêm lần nữa được.

Khương Dục linh thức truyền âm cho Khương Tịch Nguyệt: “Thủy hoàng đế, ngài hãy giết chết con Kim Bằng này trước đã, nếu không thì chúng ta khó bề có thể đụng đến con bé kia được.”

Nhưng là bọn chúng còn chưa kịp quyết định thì Kim Bằng đã rít lên một tiếng phẫn nộ khiến cả bọn ù tai kinh hãi, một ngọn lửa từ mỏ Kim Bằng phun ra phóng thẳng vào Khương Dục.

“Đồ nhãi con đê tiện, hôm nay ông đây sẽ nướng sống nhà ngươi!”

“Lão tổ tông hãy cẩn thận, quả cầu lửa của con chim khốn kiếp này rất lợi hại!” Khương Kỳ Lạc đã từng sống dở chết dở bởi những quả cầu lửa này, đến bây giờ hắn vẫn còn hận thấu xương. Những quả cầu lửa lần này uy lực còn mạnh hơn lần đó gấp mấy lần, gã bất giác cảm thấy lo sợ.

Kim Bằng vừa phun lửa vừa liếc nhìn Khương Kỳ Lạc, tất cả đều là do tên khốn này gây ra.

“Thằng cháu chắt khốn kiếp, lần trước ông đây tha cho ngươi là ông đã nhầm, bây giờ ông đây cho ngươi nếm lại hỏa cầu của ông!” nói rồi phun ra một hỏa cầu khổng lồ như một con hỏa long phun thẳng vào Khương Kỳ Lạc. Thằng nhãi hỗn xược dám làm Khuynh Thành bị thương, ông đây nhất định bắt ngươi chết thảm.

Một lô hỏa cầu do Kim Bằng phun ra đuổi dí đám người nhà họ Khương chạy toán loạn chỉ còn lại Khương Tịch Nguyệt một chọi một với Kim Bằng. Mặc dù không nắm chắc phần thắng trong tay nhưng Kim Bằng không có ý định buông tha lão ta, cho dù không đánh chết được lão ít nhất cũng phải khiến lão tàn phế suốt đời, Kim Bằng nghĩ vậy căm hận nhìn Khương Tịch Nguyệt. Thằng cha này tuy khôi ngô nhưng cũng thật quá đê tiện!

Diệp Khuynh Thành lúc này sau một thời gian điều khí đã có thể đứng dậy bình thường. Cô nhìn qua vẻ lơ đễnh của Kim Bằng rồi vỗ mạnh lên đầu nó một phát: “Này con chim thối, bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn tơ tưởng đến cái chuyện đê mê kia?”

Kim Bằng bất giác ỉu xìu, nó không hề nghĩ tới mấy chuyện kia nha, nó chỉ là đang tự hỏi bao giờ mình mới tu thành hình người thôi nha! Nó đường đường là một đại hiệp thế này sao có thể lúc nào cũng xuất hiện dưới dạng chim được đây, nó thật muốn cái vẻ đẹp trai của lão già kia mà!

Diệp Khuynh Thành đứng thẳng trên lưng Kim Bằng, tà áo đỏ tung bay trong gió. Một người một chim bay cao lên không trung nhìn xuống nói: “Gã họ Khương kia, ta nể ngươi là một thượng tiên, chỉ cần ngươi đưa ra thuốc giải độc thì ta sẽ tha cho ngươi!”

Khương Tịch Nguyệt nghe vậy liền cười nhạt, ngày xưa ông ta nam chinh bắc chiến bị mấy vạn quân địch bao vây còn không thỏa hiệp huống chi lúc này con nhãi này chỉ là một kẻ tu chân mà lại dám ngang nhiên uy hiếp ông? Tuy con Kim Bằng này là một thần thú siêu cấp nhưng đường đường Thủy hoàng đế nổi danh lại có thể để người ta uy hiếp sao?

“Các ngươi chỉ có một lựa chọn là giết chết ta, nếu không thì chờ chết đi!” Khương Tịch Nguyệt phất tay áo thụng cứng rắn nói.

Diệp Khuynh Thành tuy hơi có chút trọng thị ông ta, nhưng là ông ta đã chống lưng cho bọn người kia uy hiếp đến những người thân của cô, tất cả bọn họ đều đáng chết! Nghĩ rồi một người một chim nhanh chóng lao xuống.

“Gã đẹp trai hãy đỡ một chưởng của ông đây!” Kim Bằng hưng phấn vỗ cánh từ trên không trung lao xuống với tốc độ kinh người.

Khương Tịch Nguyệt vội né sang bên, tuy tránh thoát nhưng quần áo trên người ông ta cũng bị khí thế của Kim Bằng xé nát đôi chỗ. Nội lực thật ghê gớm, nếu không phải ông ta nhanh chân né thoát thì chắc chắn đã bị trọng thương rồi. Lẽ nào nhà họ Khương sắp duyệt vong thật sao? Không! Cơ nghiệp một tay ông ta dựng lên không thể bị hủy trong tay một con nhãi ranh tu chân được.

“Này cô bé, ngày trước tổ tông nhà họ Diệp đã từng thề chết trung thành với nhà họ Khương không bao giờ làm phản. Cô như này là đang làm trái với lời dạy của họ rồi!”

Kim Bằng nghe xong câu này liền cảm thấy nóng gáy, nó linh thức truyền âm: “Vứt mẹ cái lời thề ấy đi! Lão tổ tông nhà họ Diệp đã đứt từ lâu rồi, muốn lý sự cùn thì xuống điện Diêm La mà gặp lão ta chứ đừng ở đây lòe bịp một cô em bé bỏng!”

Diệp Khuynh Thành đang lơ lửng trên không trung suýt chút nữa ngã ngửa người. Cô em bé bỏng? Thật hết cách với con Kim Bằng này mà! Càng ngày ăn nói càng khó nghe mà!

“Cô gái, lẽ nào cô không địch tuân theo lời thề của tổ tiên?”

Khuynh Thành khinh bỉ nhìn ông ta rồi qua sang nói với Kim Bằng: “Chim ơi, gã này xem ra đang mong chờ được ngươi cho ăn hành a, ngươi mau ra tay đi!” Cô vốn dĩ có chút thiện cảm với gã nhưng giờ gã lại dám trơ trẽn lôi lời thề của tổ tiên nhà họ Diệp ra giáo huấn cô, gã dám để con cháu mình truy sát nhà họ Diệp cô mà còn mặt dày nhắc tới Lão tổ tông sao? Sắc mặt Khuynh Thành phút chốc biến đổi rồi lập tức nhào tới Khương Tịch Nguyệt. Nhà có Khương đã có gan dồn nhà họ Diệp cô tới bước đường cùng thì bọn họ nhất định phải gánh lấy hậu quả này!

Toàn thân Khuynh Thành tỏa ra một vầng hào quang, một sức mạnh khổng lồ bùng nổ khắp bốn phương tám hướng. Ba nguồn sức mạnh gặp nhau sinh ra một sức mạnh hủy diệt khổng lồ, không gian như bị bẻ cong, khí thế hủy diệt tràn đi khắp nơi hủy diệt toàn bộ núi non thành ốc cản đường khiến cả đám nhà họ Khương đang tránh né cũng phải khốn đốn.

Thiên địa lung lay nghiêng ngả, hồng thủy tràn ngập khắp mọi nơi, khói độc bao trùm không gian như một con cự long đang điên cuồng vì bị đánh thức từ giấc ngủ ngàn năm.

Khắp nơi nơi, người vô tội chết vô số kể, ngay cả các cao thủ ở xa trên một dặm cũng bị trọng thương. Tinh cầu Lam Tử tinh chìm trong sự hủy diệt kinh thiên động địa. Bọn Khương Dục há hốc mồn kinh hãi. Họ không thể ngờ sức mạnh của con Kim Bằng lại lớn đến vậy. Cuộc chiến này thật sự tàn khốc quá mức tưởng tượng của bọn họ.

/46

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status