Ngoài vòng cảnh giới, người thân của các đại thần bị hành hình khóc thành một đoàn. Cẩm y vệ phụ trách hành hình vẫn cầm mộc côn trong tay, không có ý động thủ, cùng nhìn Ôn Tuyền chờ đợi.
Ôn Tuyền từ từ bước đến một người trong đội ngũ chuẩn bị chịu đình trượng, nhìn người đó một cái, cất giọng the thé với vĩ âm kéo dài: "Đánh....!"
Vai người thân ngoài vòng cảnh giới lập tức hoan hô, một mực cảm tạ trời đất cảm tạ thánh ân. Mạnh Thiên Sở có điểm không hiểu, sao bị đánh mà còn cảm tạ?
Hai trong bốn cẩm y vệ liền giơ cô lên, đánh lốp bốp lia lịa. Côn mang theo tiếng gió, nghe ra rất khủng bố, khi đập vào mông kêu đánh bốp rất to, nhưng nghe vị đại thần đó kêu la không thê thảm gì mấy. (
Ôn Tuyền tiếp tục đi dọc theo đội ngũ nằm chờ, mỗi khi đi tới trước một đại thần liền hô một tiếng "Đánh!". Khi hô được ba tiếng, y đến trước mặt người kế tiếp, đổi lại hô "Đánh thật nặng...!". Lần này thì cẩm y vệ hành hình đổi thành ba người, hai người đánh đít và đùi, một người đánh lưng. Lần này cây côn vuông vuông mang theo tiếng rít cấp xúc đánh xuống, mấy côn đánh xong thì mông đít và lưng của vị đại thần đó thịt nát bét nhè. Đại thần kêu la thảm thiết, thê thảm hơn hẳn những người trước nhiều.
Ôn Tuyền lại đi tiếp, từ từ, có lúc hô "Đánh", có lúc hô "Đánh thật mạnh..."
Đến trước một đại thần khác, y cúi xuống nhìn mặt vị đại thần này, lạnh lùng cười, đứng dậy, dài giọng hô: "Dụng... tâm... đánh...!"
Ngoài tuyến cảnh giới, người thân của đại thần này lập tức gào khóc ngất trời. Vài lão thái thái lập tức hôn mê đi, nha hoàn và người hầu bên cạnh luôn miệng hô gọi, cõng đưa về phía sau.
Lần này, quan viên phụ trách hành hình có tới bốn cẩm y vệ toàn bộ ra tay. Bốn cây gây vương mang theo tiếng rít bén nhọn đánh mạnh vào đít, vào đùi, vào lưng, thậm chí vào đầu của vị đại thần này! Đánh gậy xuống thì da thịt vỡ toát ra, máu bắn đầy. Khi nhấc gậy lên thì máu huyết lâm li, chỗ nào cũng có máu.
Vị đại thần đó rú thảm rít dài, nhưng chỉ được vài tiếng thì từ từ bị chìm ngập trong tiếng côn bổng như mưa, rốt cuộc im lìm chẳng còn tiếng rên rĩ nào nữa.
Mạnh Thiên Sở nhìn bộ vị cùng lực độ đánh côn xuống của bọn cẩm y vệ hành hình, biết là vị quan này e rằng không sống nổi.
Đến lúc này thì đã rõ, thì ra Ôn Tuyền hô "Đánh" là đánh có tính tượng trưng, côn giơ thật cao, đánh nghe thật to, nhưng thụ thương không nặng. Hô "Đánh thật mạnh" thì là đánh thật, đánh cho da thịt nát bét động đến xương cốt, không nằm liệt giường mấy tháng không xong, nhưng vẫn có thể giữ lại được tính mệnh. Còn hô "Dụng tâm đánh", thì coi như trứng ung rồi, đó là có ý đánh cho đến chết. Vị quan này nhất định là không sống nổi, người nhà cứ chờ thu thây mà thôi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Ôn Tuyền từ từ bước, cuối cùng bước đến Hạ Hồng là người cuối cùng, dừng lại. Trước đó có bốn người đã bị phán "Dụng tâm đánh", đó chính là bốn đại thần đã bị định phải chết. Hiện giờ đến lượt Hạ Hồng. Hạ phu nhân và Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đều khẩn trương nhìn Ôn Tuyền, phảng phất như tù phạm chờ đợi phán quyết.
Ôn Tuyền đứng lại, cúi người xuống nhìn Hạ Hồng, rồi đứng thẳng dậy nhìn về phía Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở vội cười cầu tài, chấp tay xá xá biểu thị y tứ, Tả Giai Âm cũng ở bên cạnh vẫy tay chào y.
Ôn Tuyền cười hắc hắc, y dài giọng hô: "Dụng.... tâm... đánh...!"
Hạ phu nhân lập tức trợn ngược mắt ngất đi ngay, ngã ngữa về phía sau.
Tả Giai Âm cả kinh, chưa kịp phản ứng gì, thấy Hạ phu nhân ngất liền bước tới một bước đỡ bà ta. Các nha hoàn ở phía sau cũng vội tiến lên đỡ Hạ phu nhân.
Mạnh Thiên Sở cũng kinh hãi đến trợn mắt há mồm, dường như không tin vào tai mình. Lượng kim ngân giá trị 500 vạn nhân dân tệ mà không thể mua được một mạng Hạ Hồng hay sao?
Thì ra, Gia Tĩnh hoàng đế tối qua khi họp nội các nghiên cứu đã chỉ ý rõ là những nhân vật trọng điểm cần phải trọng điểm chiếu cố. Hạ Hồng là phần tử cốt cán, khẳng định là điển hình phản diện cần bị giáo huấn cho dữ. Nhưng mà Hoàng thượng không hề chỉ rõ là lấy mạng Hạ Hồng. Tuy nhiên, Ôn Tuyền là vị ti lễ giám đệ nhị bỉnh bút thái giám, đương nhiên với cách nghĩ của hoàng thượng hiểu rõ rất nhiều, đó là đình trượng đánh chết Hạ Hồng sẽ làm cho hoàng thượng vui lòng. Do đó, y tuy thu một khoản hối lộ cực lớn từ phía Mạnh Thiên Sở, nhưng vẫn quyết định đánh chết Hạ Hồng, nuốt trọng món tiền này luôn. Hạ Hồng chết rồi, Hạ gia cô nhân quả mẫu, còn ai có thể đối địch với vị ti lễ giám bỉnh bút thái giám đường đường như y, hơn nữa y còn là nhân vật số hai số ba của Đông Hán.
Mạnh Thiên Sở cho rằng mình nghe nhầm, quay nhìn thấy Hạ phu nhân đã ngất đi, Tả Giai Âm thì vừa tức vừa gấp, biết là mình không nghe sai. Và lúc này tai hắn chợt nghe tiếng Hạ Hồng khàn giọng hô: "Hiền tế...! Chiếu cố thật tốt cho nhạc mẫu và Nghi nhi của con...!"
Bốn cẩm y vệ đã vung côn bổng đánh như mưa xuống người Hạ Hồng, từ đùi lên tới đầu. Hạ Hồng gào thảm, thân hình giãy giụa không ngớt trong cơn mưa gậy gộc này.
Hạ phu nhân đã tỉnh lại, phát điên vừa khóc vừa gào nhào qua khỏi vòng cảnh giới. Mấy vệ binh dùng trường thương ngăn lại, mấy đại nội thị vệ vung roi gia định đánh xuống người Hạ phu nhân.
Tả Giai Âm tức giận quát: "Dừng tay!" Nói xong móc từ trong người ra thẻ bài của thiên sư, đưa ra trước mặt mấy tên thị vệ đó. Bọn thị vệ lập tức hoảng sợ quẳng roi đi khom người thi lễ. Nhân lúc này, Hạ phu nhân đã xông vượt qua khỏi giới tuyến, nhào đè lên người Hạ Hồng, một tay ôm trượng phu, một tay hươ loạn khóc gào: "Đừng đánh nữa!... Đừng đánh nữa...!"
Mấy cẩm y vệ vội ngưng tay, đưa mắt nhìn thái giám Ôn Tuyền.
Ôn Tuyền đã ngồi xuống ghế thái sư, thấy tình cảnh này liền hừ một tiếng, ngước đầu lên bảo: "Mau kéo mụ ra!"
Mấy đại nội thị vệ sau y vội bước tới, túm lấy Hạ phu nhân đang cố sức giãy giụa hất lôi ra ngoài.
"Dừng tay!" Tả Giai Âm quát lớn, đưa cao yêu bài của thiên sư, đi nhanh tới, "Không muốn mất mạng thì mau bỏ Hạ phu nhân xuống!"
Những đại nội thị vệ đương nhiên biết kháng cự lệnh của thiên sư là bị ghép vào tội kháng chỉ, sẽ bị chém cả nhà, liền bỏ Hạ phu nhân ra, cung thân thi lễ, lùi qua một bên.
Ôn Tuyền vội đứng dậy đi tới, cung tay nói: "Vũ linh thiên sư, người ta đây là phụng chỉ hành hình, thiên sư..."
"Ta không ngăn ngươi hành hình! Ta chỉ là bảo ngươi tôn trọng Hạ phu nhân một chút!" Tả Giai Âm tuy là thiên sư, nhưng cũng không thể chống lại thánh chỉ đình trượng của hoàng thượng.
Mạnh Thiên Sở cũng gấp rút xông tới, không kịp lý luận với Ôn Tuyền, cúi người xuống xem xét tình huống của Hạ Hồng, thấy trên người ông ta đầy máu, sau đầu đã bị đánh hai côn, người đã rơi vào trạng thái bán hôn mê.
Ôn Tuyền không lạnh không nhiệt nói: "Thiên sư, phiền ngài đưa bọn họ lui ra, nếu như ảnh hưởng đình trượng, chỉ sợ mọi người đều không dễ trả lời với hoàng thượng."
Tả Giai Âm đương nhiên biết sự lợi hại bên trong, không còn cách nào khác, chỉ còn ngồi xuống nói với Hạ phu nhân: "Phu nhân, chúng ta hãy lui ra, nếu không tội xông vào quấy nhiễu hình trường là tội mà chúng ta chịu không nổi đâu."
Trong lúc nói chuyện, nàng quay lưng lại phía Ôn Tuyền, móc từ trong người ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra ba viên dược hoàn nhỏ xíu bỏ vào miệng Hạ Hồng rồi bấm huyệt. Hạ Hồng trong tình trạng bán hôn mệ, đã vô thức nuốt thuốc vào. Động tác này rất khéo, lại được nàng dùng thân hình che mắt Ôn Tuyền, nên y không hề phát giác. (
Mạnh Thiên Sở chuyển thân nói với các nha hoàn ở phía sau: "Các ngươi mau vào đưa phu nhân ra."
Hạ phu nhân vẫn khóc gào không chịu đi, nhưng các nha hoàn dùng sức lôi kéo, cuối cùng bà ta cũng giãy giụa bị đưa ra ngoài vòng cảnh giới. Mạnh Thiên Sở cũng lui ra theo.
Tả Giai Âm bước vài bước ra ngoài, quay lại lạnh lùng nói với Ôn Tuyền: "Giỏi! Giỏi lắm! Ôn công công quả nhiên lợi hại!"
Ôn Tuyền da cười mà thịt chẳng cười: "Thiên sư, người ta chẳng qua là thân bất do kỷ thôi, những mong thiên sư thông cảm!" Xong y quay lại lệnh cho cẩm y vệ tiếp tục hành hình.
Tả Giai Âm trở về cạnh Mạnh Thiên Sở ở ngoài vòng cảnh giới, Mạnh Thiên Sở hạ giọng hỏi: "Cô vừa rồi cho nhạc phụ ta uống gì đó?"
Tả Giai Âm thở dài: 'Tục mệnh kim đan! Là do sư phụ ta phối trí, dùng để cho người sắp chết giữ mạng, hi vọng có thể giúp ông ấy chịu đến khi về nhà nói vài lời di ngôn."
Côn bổng của Cẩm y vệ tiếp tục đánh xuống người Hạ Hồng như mưa, Hạ phu nhân thét gào như xé lòng nát dạ.
Cuối cùng thì đình trượng hành hình cũng xong toàn bộ, Ôn Tuyền đứng dậy trở về hoàng cung, vòng cảnh giới vừa triệt, những người thân đang chờ đợi nóng lòng vội ùa tới, chia nhau vây quanh người thân của mình, tiếng khóc vang lừng khắp nơi.
Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm xông lên trước nhất, mấy cú nhảy đã tới bên cạnh Hạ Hồng.
Mạnh Thiên Sở sờ mũi của Hạ Hồng, chẳng có chút khí tức gì, không khỏi lạnh cả người. Hắn sờ mạch ở cổ, dường như có nhịp đập, chỉ có điều yếu ớt như không, lúc nào cũng như muốn dừng lại, xem ra là nhờ ba viên tục mệnh kim đan vào miệng là tan của Tả Giai Âm mà giữ được chút hơi sức cuối cùng.
Hạ phu nhân tức thì sụm xuống, môi run run, chẳng nói được lời nào.
Mạnh Thiên Sở vội lệnh cho người hầu khiêng Hạ Hồng lên cáng mềm, nhanh chóng khiêng chạy tới xe ngựa dừng lại xa xa. Tả Giai Âm cũng đỡ Hạ phu nhân nhanh chóng theo sau.
Cáng mềm vừa tới cạnh xe ngựa, Mạnh Thiên Sở đã ăm Hạ Hồng lên đặt vào trong, cùng Tả Giai Âm, lão lang trung lên xe ra lệnh nhanh chóng đưa về phủ, đồng thời nói với lão lang trung Tưởng Văn: "Phiền lão tiền sinh mau cho thuốc cầm máu cho lão gia nhà tôi."
Tưởng lang trung vốn định nói người chết rồi đắp thuốc có ích gì, nhưng lời vừa tới miệng liền dằn lại, lắc đầu, tay chân nhanh nhẹn lấy thuốc trị thương ra đắp lên miệng các vết thương.
Thuốc trị thương này thật linh nghiệm, máu tươi nhanh chóng được cầm lại.
Mạnh Thiên Sở mở rương pháp y ra, lấy dụng cụ nghe khí kiểm nghiệm hoạt thể, vẫn còn nghe được nhịp tim rất yếu của Hạ Hồng, bấy giờ mới hơi thở phào.
Hạ Hồng còn sống! Nhưng mà ông ta bị thương vô cùng trầm trọng, tuy máu ở ngoài đã được cầm, nhưng từ máu chảy ra từ mũi miệng và vật ói mữa ra, chó thấy phần đầu và nội tạng đã bị chấn thương trầm trọng.
Xe ngựa nhanh chóng về đến Hạ phụ, hắn phụ khiêng Hạ hồng vào ngay phòng khách.
Tưởng lão lang trung tiến hành kiểm tra tử tế xong, lắc lắc đầu nói với Hạ phu nhân: "Hạ đại nhân thụ thương quá nặng, những vết thương trầm trọng như vậy vốn đã không sống nổi mà về đến nhà, không biết là vì cớ gì mà đến bây giờ vẫn còn mạch yếu ớt, chỉ có điều lúc nào cũng có khả năng đoạn tuyệt, ai...! Thương quá nặng, lão hủ vô năng, thật là xin lỗi...! Xin hãy chuẩn bị hậu sự đi."
Hạ phu nhân xé lòng khóc lớn, nha hoàn người hầu cũng khóc thành một đám.
Mạnh Thiên Sở biết, Hạ hồng bị thương nặng như vậy, cho dù ở xã hội hiện đại, dù là cấp cứu kịp thời, khả năng tử vong cũng rất cao. Huống chi hiện giờ là Minh triều từ mấy trăm năm trước, thiếu thầy thiếu thuốc, Hạ Hồng sở dĩ có thể chịu đến giờ phút này xem ra là toàn dựa vào mấy viên tục mệnh kim đan của Tả Giai Âm.
Làm sao bây giờ? Không ngờ tên Ôn tuyền không có con ... c..t ... đồ thái giám chó này dám lừa gạt mình! Y đã nuốt số tiền lớn vậy mà còn dám ra tay lấy tính mạnh Hạ Hồng. Tuy điều này không thể trách Mạnh Thiên Sở, nhưng hắn dù sao cũng cảm thấy có lỗi với Hạ Hồng.
Mạnh Thiên Sở cắn răng, bản thân hắn dù gì cũng tốt nghiệp đại học y, đã từng thực tập lâm sàng, tuy loại thủ thuật ngoại khoa này không phải là chuyên môn của hắn (hắn chỉ giỏi xem bệnh cho người chết!), lại không có thuốc men hiện đại, nhưng hiện giờ hắn cho dù là con ngựa chết cũng cố lếch thành con ngựa sống trị liệu thử vậy!
Mạnh Thiên Sở ra lệnh cho nha hoàn đưa Hạ phu nhân đang khóc sống khóc chết vào hậu đường, mời lão lang trung ra ngoài lập tức chuẩn bị thang thuốc trị tiêu viêm ngoại thương và các loại dụng cụ bó trị gãy xương ngực xương sườn, sau đó nhờ Tả Giai Âm cho Hạ Hồng uống thêm vài viên tục mệnh dược hoàn.
Trong bình nhỏ của Tả Giai Âm chỉ có năm viên thuốc nhỏ, vừa rồi đã cho Hạ Hồng uống ba hoàn, hiện giờ nghe Mạnh Thiên Sở bảo vậy, cũng không hỏi là vì sao, đem hai viên còn lại cho Hạ Hồng dùng.
Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở để Tả Giai Âm ra ngoài chờ, trong phòng khách chỉ còn lại một mình hắn. Hắn bắt đầu tiến hành kiểm tra Hạ Hồng, phát hiện xương sọ của Hạ Hồng bị rạn, xuất huyết trong hộp sọ. Xương ngực, xương sườn bị gãy nhiều chỗ, xuất huyết nội. Các nội tạng bị tổn thương ra sao vẫn chưa thể xác định, cần phải thủ thuật ngay.
/583
|