Sau trường gió bão vừa rồi, đầu tóc của ba người đều đã rối tung, bay lòa xòa trên người. Phi Yến nói: "Thiếu gia, mợ chủ, đầu tóc của hai người đều tán hết, nô tì giúp hai người chải vấn một chút." Nói đến đây, cô nàng mới nhớ lại không có lược thì làm sao mà chải đây, ngay trâm trên đầu ba người cũng bị sóng gió cuốn mất, cho dù có chải ngay lại cũng không có cách gì quấn búi.
Cho dù như thế, Phi Yến vẫn dùng tay giúp Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở chỉnh lý lại tóc trên đầu, để xõa ra sau lưng, chờ gió biển hong tóc khô.
Hạ Phượng Nghi nhìn biển lớn không bến bờ, lo lắng hỏi: "Phu quân, chúng ta nên làm sao đây? Có thể quay lại không?"
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Yên tâm đi, khẳng định là có thể trở về bờ được. Sáng ngày mai, chúng ta có thể gặp được thuyền đánh cá ra biển nào đó, hay là gặp thuyền đi tìm chúng ta, như vậy có thể trở về rồi."
Kỳ thật, Mạnh Thiên Sở biết trường gió bão vừa rồi đã đẩy họ rời xa khỏi tuyến hải hành. Bọn họ không biết đã phiêu lưu tới đâu. Biển lớn như vậy, có thể gặp được thuyền khác hay không chỉ có trời mới biết. Thuyền của họ chỉ có một bánh lái dùng để điều khiển phương hướng, nhưng không thể đẩy nước tiến lên. Khi lên thuyền, do hoảng loạn nên không lấy mái chèo, do đó bọn họ chỉ có thể thuận theo nước mà trôi, không có cách gì chèo chống. Lời hắn nói vừa rồi chỉ là muốn an ủi hai nàng mà thôi.
Hạ Phượng Nghi nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, kề mặt vào đầu vai của Mạnh Thiên Sở, nhìn mây hồng đang từ từ trôi và nhạt dần trên bầu trời. Chẳng mấy chốc, trời tối. Từng ngôi sao sáng nhỏ hiện dần lên tầng không u ám.
Một trận gió lạnh thổi tới, Phi Yến nhảy mũi.
Mạnh Thiên Sở xót dạ, ôm vòng eo nhỏ của nàng kéo vào lòng: "Lạnh không?"
Phi Yến miễn cưỡng cười, gật gật đầu.
Lại một trận gió thổi tới. Mạnh Thiên Sở cũng cảm thấy hơi lạnh, trên người nổi đầy gai ốc. Hắn nhíu mày nói: "Như vầy không được, sẽ lạnh đó, phải nghĩ biện pháp ngự hàn."
Nhưng trên con thuyền nhỏ này, ngoại trừ một thùng nước và một sọt trái cây, chẳng còn cái gì nữa. Tiết y cột phơi trên thuyền cũng chỉ mới hơi khô, không cách gì mặc làm sao mà chống lạnh đây.
Hai cô gái đều đưa mắt nhìn hắn.
Mạnh Thiên Sở nói: "Chúng ta nằm xuống, lợi dụng mép hai bên thuyền có thể ngăn một phần gió lạnh. Sau đó ôm lấy nhau, dùng thân thể sưởi ấm cho nhau, được không?"
Hai cô gái cảm thấy vừa thẹn vừa quẫn, nhưng không có biện pháp nào tốt hơn, nên đều gật đầu.
Ba người nằm xuống, Mạnh Thiên Sở nằm giữa, mỗi bên tiếp một cô.
Biện pháp này rất hữu dụng. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến không còn run nữa, ngược lại cảm thấy toàn thân nhiệt huyết chạy mạnh, nhịn không được thở khì khì.
Bị hai cô gái trần trụi cùng ôm như vậy, Mạnh Thiên Sở làm gì còn khắc chế nổi, nhanh chóng lột bỏ nội khố, lật người lên đè Hạ Phượng Nghi xuống dưới.
Hạ Phượng Nghi run giọng hô: "Phu quân..."
Mạnh Thiên Sở hôn nàng say đắm, từ trán hôn trở xuống, hôn khắp toàn thân, sau đó mới thô lỗ tiến vào chỗ ẩn bí nhất của
nàng.
"Ôi...!" Hạ Phượng Nghi dùng hai tay bấu chặt Mạnh Thiên Sở, cái đau của lần đầu thân mật khiến toàn thân nàng căng cứng.
Mạnh Thiên Sở dừng lại, ôn nhu hôn hít nàng, chờ thân hình của nàng từ từ buông thả, mới bắt đầu động tác ôn nhu
Phi Yến nằm sát bên cạnh, co rúc lại, nghe hơi thở và tiếng rên càng lúc càng nặng của hai người, tim đập thình thịch như con nai nhỏ.
Hạ Phượng Nghi rên rĩ nói khẽ với Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, đừng... đừng lạnh nhạt với Yến nha đầu..."
"Được!" Mạnh Thiên Sở ôm Phi Yến kéo lật lại, di chuyển thân người áp lên trên người nàng.
Phi Yến thẹn thùng và kinh hoảng đến nổi không biết làm sao, dùng tay chống bờ ngực to chắc của Mạnh Thiên Sở, run giọng nói: "Thiếu gia... người đêm nay nên cùng mợ..."
"Ta nói rồi! Đêm nay hai nàng đều là của ta!" Mạnh Thiên Sở ngậm lấy nhũ đầu màu hồng phấn trên gò ngực nhú thẳng của Phi Yến, hút bú, một tay trường lướt vào chỗ giữa hai đùi nàng.
Chớp mắt, Phi Yến đã quân tan lính rã, phất cờ đầu hàng, mặc cho Mạnh Thiên Sở muốn làm gì thì làm.
Đêm hôm đó, Mạnh Thiên Sở hưởng thụ khoái lạc tính ái trên người Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, không ngừng không nghỉ, nhất mực cho tến trời hừng sáng, mới để hai nàng mặc tiết y đã khô vào, rồi ôm nhau cùng ngủ vùi.
Mặt trời lên chiếu ánh sáng ấm áp lên người, khiến ba người ngủ rất ngon. Mãi cho đến gần trưa, Mạnh Thiên Sở mới tỉnh dậy trước, thấy hai nàng đang co rúc trong lòng mình, ngủ rất say. Hôm qua chết đi sống lại, mấy phen bên lằn ranh sinh tử, cái khổ cùng cực rồi thì cái sướng lại đến, nhưng đúng là như cách nhau cả kiếp người. Hắn càng cảm thấy thương xót hai nàng hơn, hôn lên môi hồng của Hạ Phượng Nghi trước, rồi quay qua hôn Phi Yến.
Phi Yến vẫn ngủ say sưa, Hạ Phượng nghi thì ư một cái rồi tỉnh lại, líu ríu hỏi: "Phu quân... chàng làm gì vậy?"
Mạnh Thiên Sở khẽ rút cánh tay trái kê dưới đầu Phi Yến về, xoay người qua hôn lên môi hồng của Hạ Phượng Nghi. Hai người hôn nhau thật lâu, lâu sau đó mới bịn rịn rời nhau. Hạ Phượng Nghi ngước đôi mắt phượng mỹ lệ, yếu ớt nói: "Phu quân, chàng đối với người ta thật tốt!"
Mạnh Thiên Sở đưa tay thò vào dưới tiết y của nàng, sờ mó gò ngực đầy đặn của nàng, hôn lên trán nàng: "Nàng nhân vì ta tốt với nàng mới chân chánh làm chồng vợ với ta à?" Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hạ Phượng Nghi hôn lên gò má hắn: "Dạ, đúng vậy, có thể có một phu quân có thể vì mình mà hy sinh sinh mệnh, còn cầu chi nữa?"
"Vậy nàng có yêu ta thật không?" Cái nút thắt trong tâm lý của Mạnh Thiên Sở mãi chưa đươc giải, cho nên ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy có điểm cổ hủ.
Hạ Phượng Nghi động đậy thân người, áp sát vào Mạnh Thiên Sở, dịu giọng nói: "Dạ, yêu! Sau trường tai nạn ngày hôm qua, thiếp mới phát hiện, kỳ thật thiếp không thể rời xa chàng được nữa, cái này chắc là ứng với câu "sinh tử có nhau" mà chàng nói..."
Mạnh Thiên Sở mừng rỡ, ôm chặt Hạ Phượng Nghi, vừa định lên tiếng thì nghe tiếng cười khúc khích của Phi Yến ở phía sau: "Mới sáng mà nói những lời buồn nôn đó rồi, đúng là coi nôi tì trong suốt rồi mà?"
"Nha đầu chết bầm này, cứ nghe lén người ta nói chuyện!" Đang cùng người thương tâm tình mà bị người khác nghe lén, dù kẻ đó là thiếp thân nha hoàn của mình, cũng làm cho Hạ Phượng Nghi ít nhiều gì đó hổ thẹn.
Mạnh Thiên Sở xoay người lại, ôm chàm lấy Phi Yến, đè cô nàng xuống ưới, cười nói: "Ta và mợ chủ em nói tình thoại, còn cùng em làm tình sự, được không nào?"
Phi Yến vội dùng hai tay chống ngực Mạnh Thiên Sở: "Tối qua người làm suốt cả đêm rồi, còn không mệt hả?"
"Ngủ một lúc lấy lại tinh thần rồi!" Mạnh Thiên Sở không cho nói hai lời, với tay cởi tiết y của nàng.
Phi Yến vội đưa tay chụp tay hắn lại, mắt đầy vẻ khẩn cầu: "Thiếu gia..., tối đến rồi hãy...., được không?"
Nữ tử cổ đại đương nhiên không thể so sánh với con gái hiện đại đã thịnh hành tư tưởng giải phóng. Tối qua trời đen như mực thì không sao, nhưng hiện giờ dưới ánh dương quang, muốn Phi Yến ban ngày làm chuyện đó quả là khó. Huống chi bên cạnh còn có một người khác, hỏi cô nàng làm sao tiếp thụ được chứ.
Mạnh Thiên Sở hừ một tiếng: "Tối cũng được! Nhưng mà, tối nay ta muốn em giúp ta..." Xong kề tai nói nhỏ vào tai cô nàng.
"A!" Phi Yến thẹn thùa vô hạn, "cái đó... cái đó sao làm được chứ a, nô tì không biết..."
"Có gì đâu mà không biết làm? Ngậm vào là xong..., em không chịu thì ta làm ngay bây giờ à!" Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ vô lại, định cởi tiết y của Phi Yến.
"Được được, nô tì đáp ứng rồi..." Phi Yến túm đầu này thì bị cởi đầu kia, chỉ đành đáp ứng. Nhưng sự tình mà Mạnh Thiên Sở yếu cầu nàng đáp ứng, chỉ nghĩ thôi là đã ngượng rồi, thật không dám nghĩ tối nay sẽ như thế nào.
Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi: "Phu quân, chàng định cho em nó làm cái gì vậy?"
"Ha ha, tối nay thì nàng sẽ biết mà!"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới bỏ Phi Yến ra, ngồi lên.
Ban ngày không thể làm chuyện đó, trên thuyền cũng không có gì giải sầu, Mạnh Thiên Sở sợ hai nàng lo lắng, liền cố ý kể những chuyện tiếu lâm mặn, chọc cho hai nàng đỏ mặt cười nắc nẻ.
Mạnh Thiên Sở vô cùng đắc ý, đang rút ruột vắt óc nhớ lại những truyện tiếu lâm để kể, đột nhiên phát hiện sắc mặt Hạ Phượng Nghi hơi dị dạng, trong mắt hiện thần tình vô cùng hoảng sợ, lòng hắn chợt trầm vội theo hướng mắt của nàng mà nhìn qua, chỉ thấy ở góc trời ẩn ước một đường đen xì, từ từ tụ lên trên trời không.
"Không xong!" Mạnh Thiên Sở đứng vụt dậy nhìn về phương xa, trầm giọng nói: "Dường như là mây đen, e rằng sẽ đổ mưa nữa."
Hai nữ cũng đứng dậy, hô lên một tiếng cả kinh, đều nắm giữ chặt cánh tay hắn, nhìn mây đen nhanh chóng kéo tới.
Lần này thế đến của mây rất nhanh và mạnh, vừa đen vừa dày. Trời không xuất hiện từng tầng mây đen xếp lớp như từng dãy núi. Trận gió bão này xem ra còn mạnh hơn hôm qua! Hôm qua lúc sóng gió lớn nhất thì họ còn ở trên thuyền lớn. Năng lực chống gió bão của thuyền lớn tốt hơn thuyền nhỏ nhiều. Dù là như thế, đại thuyền vẫn bị sóng gió đánh tan dìm xuống đáy biển. Bọn họ sau đó lên thuyền nhỏ thì sóng gió đã giảm nhẹ rồi, nhưng bọn họ vẫn suýt chết. Hiện giờ dùng chiếc thuyền nhỏ này để chống gió to sóng lớn, cho dù là gió sóng bằng với mức độ hôm qua, cũng đủ xé nó thành từng mảnh nhỏ. Huống chi trường gió bão này e rằng còn cuồng bạo hơn hôm qua nhiều.
Mạnh Thiên Sở nhịn không được cười khổ: "Nương tử, Phi Yến, chúng ta lần này e rằng chỉ còn cách xuống đáy biển làm phu thê thôi."
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến lạnh cả người, nhất thời chẳng nói được câu gì.
Mạnh Thiên Sở ôm hai nàng, cười cười: "Không sao, sinh tử có mạng, phú quý tại trời, có gì mà lớn chứ. Hôm qua chúng ta chết đi sống lại, sống thêm một ngày nữa là có lời rồi, và cũng cùng hai nàng làm phu thê chân chính, còn có gì không thỏa mãn nữa chứ. Ha ha, ba chúng ta ở cùng nhau, trên đường xuống âm gian ta lại kẻ chuyện cười cho hai nàng nghe.
Hai nàng nhìn mây đen đầy trời đáng cuốn đến, thần tình thê lương, dựa sát vào Mạnh Thiên Sở. Hạ Phượng Nghi nói: "Phu quân, chỉ tiếc thiếp thân chỉ làm phu thê với chàng có một ngày, sau này đến âm gian, chàng còn muốn thiếp làm vợ chàng nữa không?"
"Nói ngốc không hà!" Mạnh Thiên Sở thương xót ôm vai nàng, "Chúng ta làm chồng vợ, đương nhiên phải sống chết có nhau! Cho dù kiếp sau, ta cũng muốn nàng làm nương tử của ta nữa!"
"Dạ!" Hạ Phượng Nghi ôm chặt Mạnh Thiên Sở, nghe mấy lời này của hắn, rồi nhìn mây đen tàn ác đang kéo tới trên trời, tự nhiên không cảm thấy sợ hãi gì mấy nữa.
Phi Yến mếu máo hỏi: "Còn em thì sao? Mọi người không cần em nữa hả?"
Hạ Phượng Nghi đánh nhẹ nàng: "Em mới đó lại nói ngốc nữa rồi. Ba người chúng ta hôm qua đồng sanh cộng tử, đương nhiên phải sống chết có nhau, sao có thể bỏ em lại được chứ."
"Đúng a! Nàng ấy vĩnh viễn là nương tử của ta, em vĩnh viễn là tiểu thiếp mà ta yêu thương nhất!" Mạnh Thiên Sở cúi người hôn lấy hôn để lên gò má phấn của nàng. Phi Yến không ngờ lại ngửa cổ, chủ động hôn môi hắn, vừa hôn vừa nước mắt chảy dài, sụt sùi nói: "Thiếu gia đối với nô tì thật tốt!... hay là, nô tì hiện giờ... làm chuyện đó cho người...., em sợ ở âm gian người nhiều quỷ nhiều, lỡ lạc nhau... có hối hận cũng trễ rồi..."
Mạnh Thiên Sở ôm Phi Yến khóc như người lệ vào trong lòng, thật hi vọng bản thân có thể biến thành con hùng ưng đập cánh bay cao, mang hai nàng vượt khỏi cơn gió bão.
Phi Yến khẽ tránh khỏi vòng ôm của Mạnh Thiên Sở, quỳ xuống trước người hắn, kéo nội khố của hắn ra, khẽ hé đôi môi hồng nhỏ xinh, ngậm lấy tinh linh sinh mệnh của hắn, hút khẽ xoa nhẹ.
Hạ Phượng Nghi bấy giờ mới biết hai người vừa rồi nói đến chuyện gì. Nàng biết, Phi Yến hiện giờ bỏ đi sự e thẹn, theo yêu cầu của Mạnh Thiên Sở làm chuyện mà nàng vốn không thể làm, nhân vì Phi Yến biết, lần này e rằng ba người tai kiếp khó tránh, vậy thì sao không lợi dụng thời khắc tối hậu của sinh mệnh này, tận tình hưởng thụ tư vị yêu đương, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của người mình yêu dấu!
Gió nổi rồi, tiếng gió rít so với hôm qua còn thê lệ hơn gấp mấy lần!
Hạ Phượng Nghi cởi tiết y, để thân hình trần trụi ôm chầm lấy Mạnh Thiên Sở, hi vọng giờ phút cuối cùng của hắn có thể diễn ra trong khoái lạc.
Mạnh Thiên Sở ôm eo Hạ Phượng Nghi, không nhìn mây đen, chỉ hôm nàng thật sâu, một tay lướt đi trên ngọc thể như lụa của nàng.
Phi Yến giúp Mạnh Thiên Sở làm chuyện ấy, đối với nàng là lần đầu tiên, chẳng thể kể gì đến kỹ xảo. Nhưng trong tình trạng này, sự kích thích bất ngờ trong hoàn cảnh vô cùng đặc biệt này khiến cho người trong cuộc vô cùng khoái lạc, nhanh chóng kiếm bạt nỗ trương, cuối cùng hắn đã tiết xuất như mưa vào trong cái miệng nhỏ anh đào của Phi Yến.
Mạnh Thiên Sở dùng nước trong thùng cho Phi Yến súc miệng, sau đó ôm hai nàng ngồi trên thuyền, tĩnh lặng chờ cuồng phong bạo vũ kéo đến.
Hạ Phượng Nghi cầm cái tiết y màu hồng trong tay, mở ra đón gió phất phơ như chiến kỳ, kêu phần phật.
Lúc này, bầu trời đã đầy mây den, cuồng phong dữ dội, thổi đến nỗi ba người ngồi muốn không vững.
Hạ Phượng Nghi biết đại hạn sắp đến, nhớ tới Mạnh Thiên Sở đối với mình tốt như vậy, vội quay qua hắn cười nhẹ, khẽ bảo: "Phu quân, thiếp thân cũng định... làm một chút chuyện giống như... Phi Yến vừa rồi làm vậy..."
Mạnh Thiên Sở biết, hai nàng đều hi vọng trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh này tận khả năng cho mình khoái lạc. Là một pháp y, hắn nhìn quen sinh tử rồi, cũng thường đoán được khi cái chết đến với mình sẽ như thế nào. Hắn có thể nghĩ cả ngàn cả vạn khả năng, nhưng không ngờ lại ngọt ngào và thê mỹ như vậy.
Hắn gật gật đầu, nhìn Hạ Phượng Nghi phục xuống giữa hai đùi của hắn cẩn thận và ôn nhu hút mút, lòng nổi lên một trận bi thương, vội nhìn ra ngoài mặt biển, sợ sẽ ứa lệ khóc.
Nguồn gốc sinh mệnh của Mạnh Thiên Sở được đôi môi hồng của Hạ Phượng Nghi đánh thức. Tinh thần của hắn hưng phấn, chống tay ưỡn ngực, Phi Yến thì ở sau ôm hắn hôn hít, gò nhũ phòng tròn nhọn áp sát người hắn.
Trên dưới bị kích thích dữ dội như vậy, nhưng Mạnh Thiên Sở không mong lần này đến quá nhanh. Hắn hi vọng lúc tử thần đến rồi mới phun trào ngây ngất. Cho nên ánh mắt của hắn nhìn mãi vào mặt biển, không ngừng tìm kiếm, hi vong có thể tìm được cái gì đó có thể phân tán lực chú ý của mình.
Đột nhiên, hắn phát hiện trên mặt biển với sóng gió càng lúc càng lớn đó, có một thứ tròn trò lúc ẩn lúc hiện, từ từ trôi gần đến chỗ họ, tiếp đó thuận theo dòng nước trôi đi cách thuyền của họ không xa.
Kinh qua một đêm kích tình triền miên, Hạ Phượng Nghi biết phản ứng của cậu em trai của Mạnh Thiên Sở, lúc này biết hắn cung đã kéo căng, chuẩn bị xuất kích, liền tăng nhanh tiết tấu bú mút. Mạnh Thiên Sở đã không thể nhịn nữa, hít hà mấy hơi , mắt ráng tìm trên mặt biển, hi vọng có thể phát hiện gì đó phân tán lực chú ý của mình.
Rất tấu xảo là trong sóng gió, hắn lại thấy hai cái vật tròn tròn gì đó trôi đến, đi sát ngang thuyền của họ mà trôi đi.
Nhãn thần của Mạnh Thiên Sở nhất mực dõi theo những vật tròn tròn đó, nhíu mày suy nghĩ. Nhưng lúc này không còn cho phép hắn phân thần nghĩ gì nữa, bỡi vì những vật tròn tròn đó không giúp được hắn chống lại sự kích thích cực lớn từ đôi môi hồng của Hạ Phượng Nghi, nên lần nữa phún phát mãnh liệt vào miệng nàng.
Gió sóng càng lúc càng cao, bắt đầu xoay quần con thuyền nhỏ.
Lại một vật tròn trôi đến!
Sau khi xuất tinh liên tiếp hai lần, Mạnh Thiên sở cảm thấy người bủn rũn. Nhưng khi hắn nhìn kỹ vật tròn vừa rồi, người chợt chấn động, đột nhiên kêu lên một tiếng to, đứng dậy định nhảy ùm xuống biển.
Hạ Phượng Nghi đang dùng nước trong thùng súc miệng, không kịp ngăn trở. Phi Yến vội vã chôm tới túm lấy hắn, vội hỏi: "Thiếu gia...! Người định làm gì?"
"Thả ta ra, ta xuống dưới vớt mấy thứ đó lên, không chừng chúng có thể giúp chúng ta thoát hiểm!"
/583
|