Đại phu nhân nhanh chóng bước tới, móc ra một hoàn thuốc màu đen từ trên người khẽ đánh nhẹ vào lưng của Tuyết nhi, sau đó dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ điểm nhanh vào hai huyệt ở sau lưng, bỏ hoàn thuốc vào miệng Tuyết nhi. Toàn bộ quá trình vừa vặn không thiếu không dư động tác nào.
Mạnh Thiên Sở đứng ở bên cạnh như xem phim màn ảnh rộng vậy, khe khẽ hỏi Chu Hạo đứng bên cạnh đó là công phu gì. Chu Hạo trầm thanh nói: "Đại phu nhân này công phu không kèm gì phu quân! Phi điểm huyệt chỉ huyết này đã xuất thần nhập hóa rồi!"
"Vậy à, so với ngươi thế nào?"
"Hắc hắc..." Chu Hạo không trực tiếp hồi đáp, nhưng Mạnh Thiên Sở đã biết rõ đáp án. Hắn nhìn chầm chầm vào động tác của đại phu nhân, trong lòng cảm thấy cái nhà này rất giống bộ phim Thê thiếp thành quần phiên bản cổ trang, nghĩ đi nghĩ lại càng phát giác những người này so với án đó có ý tứ hơn nhiều.
Tuyết Nhi sau khi uống hoàn thuốc xong, khí sắc nhanh chóng khôi phục lại. Miêu Triết cảm kích nhìn nhìn đại phu nhân của mình. Đại phu nhân nói: "Hãy tiếp tục đưa Tuyết nhi trở về phòng đi, sự tình ở đây đã tạm thời ổn thỏa. Mọi người ở đây cũng không phải giống như xem khỉ như vậy. Hãy đem nhị phu nhân giam vào phòng của mình, người khác cũng nên đi làm cái gì cần làm đi. Người trong nha môn đã đến khá lâu rồi, hãy mời các vị quan gia ăn chút gì đi. Đây là chuyện nhà của chúng ta, dù sao không thể vì thế mà chậm trễ việc đãi khách, nếu thế thì đó là Miêu gia không chu toàn rồi."
Miêu Triết gật gù đứng dậy, nhìn người hầu và nha hoàn đứng trong vườn, nói: "Mọi người tản ra, chuyện gì nên làm thì đi làm ngay đi. Chỉ có sự tình ngày hôm nay, Miêu Triết ta có lời gì cũng phải nói ra trước, kẻ nào giết hài tử của ta một ngày nào đó chưa tìm ra được, thì các ngươi hãy tự quản cái miệng của mình, nếu như ta nghe ở ngoài có phong thành gì, các ngươi sẽ bị đánh không nhẹ hơn đâu. Các ngươi nghe rõ chưa?"
Người hầu trong vườn ai ai cũng vâng dạ, hồi đáp sẽ quyết giữ kín lời, sau đó đều tản ra. Quản gia án chiếu sự phân phù của đại phu nhân đưa nhị phu nhân về viện của mình canh giữ lại Tuyết Nhi cũng được đưa về phòng nghỉ ngơi. Mạnh Thiên Sở cùng mọi người được Miêu Triết thỉnh trở về phòng khách.
Miêu Triết chờ người dưới dâng trà lên xong, cho họ lui ra hết, sau đó nói với Mạnh Thiên Sở: "Vừa rồi để sư gia nhìn thấy chuyện không hay của Miêu gia ta rồi."
Mạnh Thiên Sở vội xua tay, nói: "Miêu phủ trị gia nghiêm cẩ, Mạnh mỗ bội phục còn chưa kịp, nhà ai không xảy ra chuyện này chuyện nọ trong nhà. Không có chuyện gì đâu."
Miêu Triết thở một hơi dài, đến lúc này tam phu nhân tiến vào cửa, chào hỏi bọn Mạnh Thiên Sở cùng mọi người không, buớc đến cạnh Miêu Triết khẽ hỏi: "Tuyết nhinói là muốn gặp Mạnh gia gia, lão gia ngài thấy sao?"
Miêu Triết nhíu tít đôi mày, hồi đáp: "Nàng bảo nàng ấy hãy nghỉ ngơi trước cho khỏe, cứ nói là ta bảo. Nàng ấy hiện giờ chỉ có thể ở trên giường cố gắng tu dưỡng. Sự tình liên quan đến hài tử tạ tự nhiên sẽ không thể không quản, đó dù sao cũng là con ta, bảo nàng ấy an tâm dưỡng bệnh đi."
Tam phu nhân gật đầu, sau đó chuyển thân li khai. Mạnh Thiên Sở nhìn bóng lưng của tam phu nhân xa dần, hỏi: "Nhà Miêu lão gia ai cũng có thói quen tập võ hết nhỉ?"
Miêu Triết đáp: "Làm gì có luyện võ công chi, chỉ là mấy quyền cước sơ sài luyện hàng ngày, coi như là thứ để hoạt khí huyết, luyện gân cốt. Miêu gia ba đời nhà ta làm nghề y, tự nhiên biết đạo lý thân cường sức kiện thắng hơn dùng thuốc nhiều." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy tứ phu nhân xem ra là mới chỉ vừa được cưới về, thời gian tập võ không dài, do đó thân thể không khỏe."
Miêu Triết đáp: "Không phải như vậy đâu, Miêu gia không phải ai ai cũng tập võ, chỉ có ta và đại phu nhân mà thôi. Ta vốn không học cái đó, nhưng từ nhỏ thân thể yếu đuối, cha ta bảo ta cùng tập luyện với người. Cha nói thân thể người căn cơ tốt, thích hợp luyện ngạnh công, còn ta yếu, chỉ có thể học những môn nội gia quyền cước làm khỏe mạnh gân cốt mà thôi."
Mạnh Thiên Sở tán thán: "Thật không ngờ rằng Miêu gia còn có những người có công phu giỏi như vậy. Ta cũng rất thích học, nhưng mà học không tinh, cả ngày không thụ được sự khổ sở như vậy."
Miêu Triết xem ra không có tâm tình luận bàn chuyện tập võ gì với Mạnh Thiên Sở, vì dù sao đây cũng là ngày con trai y rời y vĩnh viễn. Đây là một ngày trời đất như quay cuồng, y sầu khổ muốn phát điên, làm gì có tâm tư đi giảng công phu gì với người khác. Nhưng y là ngại Mạnh Thiên Sở có thân phận là người của nha môn, không thể đắc tội, cho nên chỉ ậm ừ ứng phó, xem ra đối đáp mà hồn đang ở đâu đâu.
Mạnh Thiên Sở tự nhiên nhìn rõ hết, nên hỏi: "Tứ phu nhân bị bệnh gì thế, dường như thân thể có vẻ không khỏe?"
Miêu Triết xem ra là đang nghĩ đến một chuyện khác, thấy Mạnh Thiên Sở hỏi như vậy, liền tùy tâm đáp: "Tuyết Nhi nguyên là con của một tộc trưởng ở quê đại phu nhân tên là Tỏa nhi của ta. Nhân vì hai năm trước ta cùng đại phu nhân về quê tảo mộ gặp nàng ấy sinh lòng ái mộ, cho nên đề thân với cha nàng ấy. Trong nhà cha nàng ấy có ba con trai bốn gái, Tuyết nhi đứng hàng thứ năm, ta vốn nghĩ Tuyết nhi không đồng ý, không ngờ chấp nhận cùng chúng ta trở về. Nha đầu này từ nhỏ thân thể không khỏe, xem ra trong nhà hài tử quá nhiều, hơn nữa là ở nông thôn, khi sinh vào mùa đông, cho nên chịu khổ cực nhiều, từ nhỏ bệnh hoạn liên miên."
Mạnh Thiên Sở thấy Miêu Triết khi nói về tứ phu nhân của mình còn có một số điều muốn nói, nên hỏi tiếp: "Vậy tứ phu nhân đang uống thuốc gì?"
Miêu Triết đáp: "Đều là những thứ thuốc do Tỏa nhi phối cho nàng ấy, nếu không phải là Tỏa nhi, Tuyết nhi của ta làm gì có thể nhanh chóng hoa khai nở lá cho Miêu gia chúng ta như vậy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý tứ của ngươi là đại phu nhân của ngươi bốc thuốc cho tứ phu nhân có dược vật hỗ trợ về mặt sinh dục?"
Miêu Triết gật đầu, đáp: "Đúng vậy, ta cũng biết Tỏa nhi là người cấp thiết. Nàng ấy nhất mực không sinh đẻ, Linh nhi là người mà nàng ấy không thích, tuy sinh một nam một nữ nhưng nàng ấy rất ít khi hỏi tới. Những thứ này ta đều có thể nhìn thấy. Tiểu Tiểu tuy thân thế tráng kiện, nhưng không biết vì sao mà nhất mực không thấy động tĩnh, nàng ấy rất nóng lòng, tự nhiên làm điều ấy là có thể lý giải."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, đại phu nhân này chưa chắc là đã có lòng tốt, vì bà ta biết tứ phu nhân có thân thể chẳng khác gì Lâm Đại Ngọc (CHú: nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, có tiếng là yếu đuối, cuối cùng tự vẫn vì thất tình. ND), thế mà lại cho nàng ta có mang sinh con, không biết có phải là có lòng gì đây. Nhưng điều kỳ quái chính là Miêu Triết cũng là người học y lại không hề phát giác dụng ý của đại phu nhân, xem ra kỹ năng biểu diễn của vị đại phu nhân này không tầm thường, không được mất cảnh giác.
Mạnh Thiên Sở thấy Miêu Triết có bộ dạng rất mệt mỏi, liền đứng dậy cáo từ. Miêu triết xem ra là không có lòng lưu khách, tự nhiên vội vã đứng dậy tiễn ra ngoài cửa.
Đến cửa, Mạnh Thiên Sở nói: "Hai đứa trẻ chúng ta cần phải mang về nha môn. Chúng ta định chờ ngươi về rồi mới nói, nhưng hiện giờ thân thể của tứ phu nhân như vậy, chúng ta đành thôi. CHo nên chờ chúng ta mang về giải phẩu xem xét xong rồi, sẽ đưa hai đứa trở lại, các ngươi hãy chuẩn bị tang sự cho tốt. Ngoài ra, căn phòng của em bé tạm thời không cho phép bất kỳ người nào tiến vào."
Miêu Triết thấy Vương Dịch mang trên tay một cái rương lớn, biết là hai hài tử của mình đã được đặt trong đó, xem ra người của nha môn vì mình mà tra án, không có cớ gì cự tuyệt. Hơn nữa, giải phẩu là để tìm ra hung thủ, cho nên y gật đầu đáp ứng.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người rời khỏi Miêu phủ lên xe ngựa nhắm thẳng hướng nha môn mà tiến, trên đường mọi người đua nhau nghị luận.
Mộ Dung Húynh Tuyết nói: "Miêu Triết này quả là diễm phúc không nhỏ, ngoại trừ đại phu nhân ra, những phu nhân khác đều có thể coi là hoa dung nguyệt mạo."
Chu Hạo ngày thường không nói nhiều, hôm nay vươn mình ra khỏi vỏ, cũng tiếp lời nói: " Cái nhà này chẳng phải đơn giản như Miêu Triết nói là ngày thường chỉ luyện gân luyện cốt đơn giản, ta thấy trong vườn có giá đao, trên đó chí ít có mấy chục loại binh khí. Những binh khí đó có cán đều trơn nhẳn vì cầm nắm lâu này. Hơn nữa, ta phát hiện tam phu nhân và ba phu nhân còn lại tình tính không ăn nhập, giống như đối với ai cũng tốt, vừa giống như với ai cũng chẳng thân cận, quả là con người kỳ quái."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn Mạnh Thiên Sở cười cười nói: "Nhà huynh cũng có ba nữ nhân như hoa như ngọc đang chờ ở nhà kìa. Hà hà, vậy cái mạng nhỏ của huynh không ổn rồi."
Đoạn thời gian này Mạnh Thiên Sở đi đâu cũng mang Mộ Dung Huýnh Tuyết theo. Quan hệ của hai người so với trước dung hợp hơn nhiều, và bắt đầu thích đùa chọc ghẹo nhau.
Vương Dịch và Chu Hạo nghe thế đều len lén cười. Mạnh Thiên Sở dùng tay khõ lên đầu của Mộ Dung Huýnh Tuyết, nói: "Cô nói cái gì thế? Ba vị phu nhân nhà ta ai ai cũng tâm địa lương thiện, không phải là những kẻ nhỏ nhen tấm lòng không bằng cầm thú."
Mộ Dung Huýnh Tuyết phản bác: "Nữ nhân khi không có đối thủ thì đều là người hiền, nhưng mà gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức rồi thì mặc tình thể hiện ra bản tính, không ai không cam tâm để đối phương chiếm tiện nghi. Chiến tranh giữa nữ nhân với nhau hoàn toàn khác hẳn chiến tranh giữa nam nhân các người!"
Mạnh Thiên Sở cười ha hả hai tiếng, chế giễu: "Xem kìa, đây là cô gái mà chúng ta bình thường coi là tỷ muội yếu nhược đó nha, không ngờ cấp cho chúng ta một bài nữ nhân luận đáng kính đáng sợ đến như vậy. Cô đừng có định nói rằng nếu mà gặp phải tay cô thì cô cũng làm như vậy nha. Ta không cảm giác tam phu nhân là người như cô nói như vậy đâu!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đáp: "Nữ nhân nhìn nữ nhân vĩnh viễn khác với nam nhân đánh giá nữ nhân. Người ta ai cũng vậy, nếu như huynh nhìn thấy một người tướng tá bậm trợn, người đó chưa chắc là tàn ác đáng ghét. Nếu huynh gặp một người vẻ mặt đẹp như thiên tiên, cô ta chưa chắc có tâm linh như tiên nữ vậy."
Mạnh Thiên Sở nói: "Nữ nhân a, vĩnh viễn đều là triết học gia!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Cái gì là triết học gia?"
Mạnh Thiên Sở cố làm ra vẻ thần bí lắc lắc đầu, nói: "Cái này không nói cho cô nghe được."
Mộ Dung Huýnh Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Sở một cái, mọi người đều bật cười. Xe ngựa lúc này đã dừng lại ở cửa nhà Mạnh Thiên Sở, người đánh xe vén rèm ra, nói: "Sư gia, ngài đến nha môn hay trực tiếp về nhà?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười cướp lời: "Người ta cả ngày không nhìn thấy ba tiếu giai nhân ở nhà, sớm đã lo nghĩ sốt cả ruột rồi, tự nhiên là phải về nhà chứ."
Mạnh Thiên Sở cũng không lý gì đến, nhảy thẳng xuống xe mà đi, còn quay đầu nháy mắt nhăn mày với Mộ Dung Huýnh Tuyết, nói: "Ngày nào đó có người gả về nhà người ta rồi, sợ còn gấp rút về nhà hơn cả ta nữa." Lời vừa dứt, Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ hồng cả mặt, u oán trừng mắt lườm Mạnh Thiên Sở một cái.
Mạnh Thiên Sở trở về nhà, bước vào trong vườn chẳng thấy một ai, hắn lớn tiếng gọi, Phi Yến từ phòng của Tả Giai Âm nhanh chóng bước ra nói: "Chàng còn chưa tiến vào vườn là chúng thiếp đều nghe tiếng cười rồi, chàng thăng quan rồi hay là phát tài rồi vậy? Không phải là nói đi xem hiện trường gì hay sao? Thiếp lần đầu tiên nhìn thấy chàng đi khám tra hiện trường rồi mà trở về cao hứng như vậy."
Mạnh Thiên Sở nghe thấy Phi Yến nói như vậy, đột nhiên có cảm giác là mình có chút cười vui trên nổi đau của người khác. Người ta ở nhà chết hai đứa con, bản thân lại cùng Huýnh Tuyết đùa đùa cợt cợt, thật tại là không nên chút nào. Nghĩ đến đây, hắn cũng bước vào nhà, thấy Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm đang ở trong phòng đốt lửa sưởi ấm, nghĩ cũng phải, trời lạnh như thế này ai còn ở ngoài làm gì chứ.
Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở bước vào, mỉm cười đưa một cái tử sa hồ (Chú: Là một cái bình trà nung bằng đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Loại đất này rất mịn, hàm lượng sắt cao, cho nên khi nung thành đố gốm sứ có màu nâu đỏ, tím đen, nhìn rất đẹp. ND) đưa cho Mạnh Thiên Sở, nói: "Đây là trà long tỉnh mà chúng thiếp vừa pha, chàng về vừa đúng lúc. Vừa rồi Giai Âm còn nói tối đến ăn thịt dê, chúng thiếp đã gọi người dưới đi mua rồi, chàng muốn ăn dê hấp hay là dê nướng?"
Mạnh Thiên Sở vừa tiếp lấy cái tử sa hồ, vừa nhìn Tả Giai Âm cười nói: "Nàng sao không đưa cái hồ của nàng cho ta uống, đưa cái của Giai Âm cho ta làm gì?"
Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, có vẻ không minh bạch. Tả Giai Âm bỏ thứ đang thêu trong tay xuống, đứng dậy án Mạnh Thiên Sở xuống ghế cạnh Hạ Phượng Nghi, cười nói: "Chàng ấy chắc chắn là ở ngoài bị cái gì đó kích thích nên mới về nhà nói những lời nhảm như vậy!"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy sao? Chẳng lẽ ta uống hồ trà của Giai Âm mà không uống trà trong bôi của nàng mà nàng không tức giậnn tật đố hay để ý gì sao?"
Hạ Phượng Nghi mỉm cười nói: "Thiếp thấy chàng đúng là bị cái gì đó kích động rồi. Chàng chẳng phải là như vậy hay sao, ba chúng thiếp từ trước tới giờ thấy chàng bất luận là bôi chung của ai đưa, có cái gì là uống cái nấy, có gì đâu mà kỳ quái."
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn Tả Giai Âm hỏi: "Ta có phải như vậy hay không?"
Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm và Phi Yến ba người dị khẩu đồng thanh hỏi lại: 'Chẳng lẽ không phải hay sao?"
Mạnh Thiên Sở thấy ba người họ thân thiết với nhau như vậy, không khỏi nhớ đến 4 phu nhân ở nhà họ Miêu, và thế là thở một hơi thật dài.
Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở trong bộ dáng như vậy, liền hỏi: "Chàng làm sao vậy?"
Tả Giai Âm đóng cửa lại, sau đó kéo Phi Yến ngồi cạnh bên mình, mỉm cười hỏi: "Để thiếp đoán xem thế nào?"
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến tự nhiên biết trong ba người Tả Giai Âm là thông minh nhất, thấy nàng nói như vậy đều nhanh chóng gật đầu, tỏ ý bảo nàng mau nói.
Tả Giai Âm nhìn Mạnh Thiên Sở nói: "Thiếu gia hôm nay nhất định là đến một đại hộ nhân gia nào đó, hơn nữa án nhất định còn liên quan đến nữ nhân, và không chỉ có một nữ nhân mà thôi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế tức thời mày giản mắt cười, hỏi lại: "Đúng là nàng quỷ tinh minh, nàng còn biết cái gì nữa?"
Tả Giai Âm cười đáp: "Không biết nữa rồi, thiếp không có cùng chàng đến hiện trường, thiếp làm sao biết còn cái gì nữa chứ?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Nàng nếu mà tới đó, xem ra đã biết là ai đã giết hai hài tử đó rồi."
Mạnh Thiên Sở vừa nói thế, ba nữ nhân dường như đồng thời cất tiếng hỏi: "Hai hài từ?!"
Mạnh Thiên Sở vốn tưởng án này còn chưa có manh mối nắm chắc định tội gì, án theo nguyên tắc thì không được nói cho gia quyến nghe, không ngờ hắn đã buột miệng nói ra rồi, cho nên tiếp luôn: "Các nàng biết cũng tốt, nhưng mà đừng ra ngoài nói loạn gì đó. Là một hộ sinh nhai bằng nghề thuốc, lão gia có một phu nhân sinh được hai cậu bé sinh đôi, nhưng chưa tới một tuổi đã bị người ta giết rồi."
Ba nữ nhân nghe thế sắc mặt đều biến hẳn. Phi Yến căm phẫn nói: "Ai mà táng tận lương tâm như tế chứ? Ngay cả hài tử nhỏ như thế mà cũng hạ độc thủ được, thật là đáng bị trời đánh thánh vật mà."
Phi Yến nhất mực lòng ngay nói thẳng, nghĩ ra cái gì thì nói cái ấy. Nàng nghĩ như vậy cũng là đúng, Mạnh Thiên Sở cũng cảm thấy điều này đối với ai cũng đều là một sự tình kinh hãi như vậy.
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Có thật có chuyện đó hay sao? Làm sao lại xảy ra sự tình như vậy chứ? Đã tra ra ai làm chuyện đó chưa? Mẹ của đứa bé xem ra thống khổ đến nỗi khóc ra máu rồi."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy hành vi của tứ phu nhân kia cũng không giống lắm với bà mẹ vừa bị chết hai con, nhưng cũng gật đầu nói: "Mẹ của hài tử quả nhiên là không ra máu rồi, ai lại không thương tâm chứ. Nhưng mà hung thủ thì còn chưa biết là ai."
Tả Giai Âm nói: "Chuyện liên quan đến án mạng gia quyến chúng thiếp không nên hỏi tới, chỉ có điều với án này, chúng thiếp cảm thấy rất đau xót. Chàng cũng đừng gấp gáp, chàng dù sao cũng luôn nói câu Nhạn bay qua lưu tiếng, người gây tội ác dù sao cũng lưu lại dấu vết gì đó mà."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu. Lúc này người dưới đứng ở ngoài thưa vào: "Phu nhân, thịt dê đã mua về rồi, phu nhân xem nên làm thế nào?"
Hạ Phượng Nghi đứng lên bước ra mở cửa, sau đó nói: "Cứ làm món lẩu đi, cực khổ cho tam phu nhân hôm nay kim thân tự xuống trổ tài rồi. Thiếu gia thích nhất là món hỏa oa (món lẩu, nồi cạn đặt trực tiếp lên bếp. Biến tấu thì lò có thể để than củiở vị trí giữa, thịt rau xung quanh, là món rất thông dụng ở Việt Nam, Trung Quốc và Nhật (món sukiyaki). ND) do Phi Yến làm. Trời đang lạnh thế này ăn món lẩu là cả người ấm áp lên ngay."
.....
Canh ba, Miêu phủ.
Người đánh canh vừa từ cửa Miêu phủ đi ngang qua một lúc, trời lại đổ trận tuyết nhỏ.
Miêu Triết nhất mực ngồi bên giường Tuyết Nhi. Tuyết Nhi khó khăn lắm mới uống chút thuốc rồi ngủ đi. Miêu Triết thì không có ý muốn ngủ chút nào. Y cơi lửa trong cái bồn hỏa dùng để sưởi đặt gần giường. Đèn đuốc trong phòng đã bị y thổi tắt hết. Y không muốn để người khác nhìn thấy thần tình của mình. Lửa trong bồn cháy vượng sáng lên một chút, những vết than đã cháy hết bay tán loạn xung quanh, bên ngoài thỉnh thoảng nghe mấy tiếng chó sủa.
Đột nhiên, ở phòng sát vách có tiếng động. Miêu Triết chú ý lắng nghe, cảm thấy rất bất ngờ. Phòng cách vách là phòng của hai hài tử, nhân vì Mạnh Thiên Sở trước khi đi đã dặn không cho người khác tiến vào, cho nên y đã bảo quản gia đóng cửa khóa lại, sao bây giờ lại có thanh âm? Y nghĩ thêm một chút, có khả n8ng là không có người ở, cho nên chuột tối đến chạy loạn vào trong đó.
Chẳng mấy chốc, phòng bên vách lại có thanh âm. Y lập tức đứng dậy, bước đến cạnh cửa tử tế lắng nghe. Nhưng khi đó tiếng động không còn nữa. Y thở dài một hơi, ngáo một cái, sau đó bước đến cạnh giường, ngồi dựa lên trên đó rồi nằm xuống, một lát sau ngủ thiếp đi.
/583
|