Mạnh Thiên Sở nói: "Cô ở Miêu gia 17 năm, tuy không học y nhưng tự nhiên cũng biết ít nhiều, do đó cô hoài nghi có người hạ độc mẹ cô đúng không?"
Miêu Nhu đáp: "Huynh đừng xem thường muội, muội từ nhỏ đã theo cha học y. Nếu như muội không phải là phận nữ, e rằng đã kế thừa y bát của cha rồi. Huynh có biết vì sao muội lại lấy công tử của Hàng châu đồng tri không?"
Mạnh Thiên Sở tự nhiên không biết, chỉ đành lắc đầu.
Miêu Nhu nói: "Muội nói chuyện của mẹ muội trước. Muội ngày đó thấy tình trạng của mẹ đã hoài nghi có người phục thuốc cho mẹ. Mẹ muội lần đầu phát tác, muội đã đến phòng tìm kiếm, nhưng không phát hiện. Đến ngày hôm sau, muội nhân tiện thanh lý di vật của mẹ đã tìm qua lần nữa, cũng không hề phát hiện. Sau này cha muội nói, mẹ ắt là thương tâm vì cha, bị mắc phải ức chứng (u uất, tương đương chứng trầm cảm như thời hiện đại), cho nên mới phát điên. Nhân vì không tìm được chứng cứ, muội chỉ đành nghe theo vậy."
Mạnh Thiên SỞ thấy Miêu Nhu biết y thuật, hơn nữa đã tìm qua phòng của nhị phu nhân, xem ra người hạ độc đã nhanh hơn một bước lấy đi vật chứng trước Miêu Nhu. Đó là một người cực kỳ thông minh!
Mạnh Thiên Sở bảo: "Vậy hiện giờ nói thử cô sao lại lấy tướng công hiện giờ vậy?"
Miêu Nhu kiêu ngạo nói: "Mùa hè năm ngoái, muội theo gia nhân đến Tây hồ du ngoạn, lúc đó vui đùa hứng khởi cách gia nhân một khoảng xa mà không biết. Sau đó phát hiện ca ca của tướng công, phát hiện huynh ấy đang co rút người dưới đất.
Rất nhiều người đang ở cạnh xem náo nhiệt, muội bước lại tìm một cây gậy kềm miệng huynh ấy, sợ huynh ấy cắn lưỡi. Sau đó xem xét tình huống của huynh ấy, rất may là có nha hoàn hầu cận cứ mãi bám theo bên mình có mang theo thuốc. Muội lấy thuốc cho huynh ấy uống, lát sau không chế bệnh tình. Muội sau đó an tâm, kỳ thật lúc đó rất sợ, nhân vì chưa bao giờ xem bệnh qua cho người, lo xem sai. Sau đó nữa người nhà huynh ấy tìm đến, nghe người bên cạnh nói muội đã trị hết bệnh, liền nhất mực đòi mời muội đến gặp người nhà huynh ấy. Hiện giờ nghĩ lại, lá gan của muội cũng lớn, cứ đi theo luôn. Tướng công của muội lúc đó nhìn trúng muội, nên cậy nhờ mai mối cưới về."
Mạnh Thiên Sở nhìn cô gái lớn gan trước mặt không khỏi bội phục, hỏi: "Trên người cô lúc nào cũng mang theo thuốc hả? Ca ca của tướng công cô bị bệnh gì?"
Miêu Nhu đáp: "Kỳ thật là trước nghe cha tôi nói khi gặp chứng co giật thì khi còn chưa biết tình huống bệnh tình cụ thể, hãy dùng phương pháp đơn giản dùng thuốc trấn tĩnh hoãn giải chứng co giật trước, sau đó tìm chứng bệnh, sau đó mới biết đó là bệnh hoen suyễn."
Mạnh Thiên Sở chợt như nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Nhà tướng công cô có mấy người con?"
Miêu Nhu đáp: "Tướng công là con út trong nhà, trên còn hai ca ca và ba tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ đều đã xuất giá rồi, hai ca ca thì một ở kinh thành làm quan, một thì trong người có bệnh đã kể cho huynh nghe lúc nãy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy trong nhà còn chưa có đứa trẻ nào?"
Miêu Nhu đáp: "Tự nhiên là chưa, ca ca có bệnh thân thể không khỏe, tự nhiên không thể kết hôn, muội mới cưới về chưa được một năm, cho nên..."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Có thể cô theo cách này, trước hết nói với tướng công mang đệ đệ về ở nhà mấy ngày, tướng công của cô sẽ không thấy làm khó, sau đó sẽ do tướng công cô đề xuất yêu cầu với cha cô, cha cô sẽ không cự tuyệt. Cô rước đệ đệ về nhà ở mấy ngày, đệ đệ là người thông minh như vậy có thể cha chồng cô sẽ thích, sau đó cô đề cập đến chuyện chúng ta vừa thương lượng, có thể chuyện sẽ dễ dàng hơn."
Miêu Nhu nghe thế cảm thấy chủ ý này không tệ, cao hứng gật đầu, lên tiếng cảm ơn: "Đa tạ Mạnh đại ca."
Mạnh Thiên Sở cười: "Nha đầu ngốc, tạ cái gì chứ, chờ sự tình làm xong rồi, mời ta uống rượu là được."
Miêu Nhu đáp: "Cái đó thì tự nhiên rồi, vậy muội về thương lượng với tướng công trước, thành hay không muội sẽ nói cho Giác nhi biết, hôm sau huynh đến tìm Giác nhi, nó sẽ tự nói cho huynh hay."
Mạnh Thiên Sở nói: "CÔ ở nhà đó cũng hãy cẩn thận, ngoại trừ tự chiếu cố cho mình, còn phải chiếu cố cho đệ đệ, có biết không?"
Miêu Nhu trịnh trọng gật đầu, đáp: "Yên tâm, hung thủ đó sẽ không hạ thủ với muội đâu, muội sớm muộn gì cũng đi, y giết muội chẳng những chẳng có lợi gì, còn lại gây thêm phiền phức. Còn về đệ đệ, y cũng sẽ không đâu, nhân vì đó là hương hỏa duy nhất của Miêu gia."
Mạnh Thiên Sở nghe Miêu Nhu nói thế, thầm nghĩ nha đầu này mới 17 tuổi mà đã tinh minh vậy rồi, xem ra cô nàng đại khái đã đoán biết được hung thủ là ai, nhưng cũng giống như tam phu nhân vậy - không chịu nói ra, cứ chờ hắn đi tra ra.
....
Trời còn chưa tối, Mạnh Thiên SỞ lại bị Vương Dịch gọi từ nhà đến nha môn, nói là Miêu gia lại có người đến báo án nữa. Mạnh Thiên Sở cảm thấy bất thường, vội mang theo CHu Hạo đến ngay nhà Miêu Triết.
Gần đây Mạnh Thiên Sở phát hiện mình đến ở nhà họ Miêu còn nhiều hơn ở nhà. Hắn thành thạo đến phòng khách, Vương Dịch và Mộ Dung Huýnh Tuyết đã đến đó trước một bước rồi. Vương Dịch bước tới nói với Mạnh Thiên Sở: "Người báo án là Miêu Nhu."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới phát hiện Miêu Nhu mặt mày bi thương ngồi cạnh đó, không nhìn thấy người nào khác trong nhà. Thấy Mạnh Thiên Sở đến, Miêu Nhu đã đứng vội dậy, lời còn chưa nói nước mắt đã chảy ròng ròng.
Mạnh Thiên Sở nhất mực cảm thấy Miêu Nhu rất kiên cường, trong trường hợp nào cũng không rơi lệ, không ngờ hôm nay lại như vậy. Hắn hỏi: "Sao nữa rồi?"
Miêu Nhu gạt lệ nói: "Hôm nay từ chỗ huynh về, muội tử tế nghĩ lại lời huynh nói, nhân lúc cả nhà đến miếu thắp hương, đã lén chạy về mở quan tài của mẹ ra xem di thể của người, sau đó muội mới phát hiện..."
Mạnh Thiên Sở vỗ vai Miêu Nhu, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều nữa, ta đã đến rồi, để ta xem là biết liền. Những người khác đâu?"
Miêu Nhu đáp: "Đều còn chưa về, nhưng đại khái cũng sắp rồi. Huynh hãy kiểm tra nhanh lên, nếu để họ về không để huynh tiến hành đâu."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Muội báo án là đúng rồi, chuyện như vậy nếu họ muốn ngăn cũng ngăn không được, ta có quyền kiểm tra, thậm chí giải phẩu thi thể."
Nói xong, Mạnh Thiên Sở dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết, CHu Hạo, Vương Dịch và các huynh đệ đến phòng đặt di thể của nhị phu nhân. Do là mùa đông, những ngày này lại đặc biệt lạnh, do đó tốc độ sình thối của thi thể rất chậm.
Miêu Nhu một mình ở ngoài cửa bất an chờ. Đột nhiên, một nha hoàn chạy đến báo là cả nhà đang về tới, Miêu Nhu nhìn về phía cửa phòng còn đóng chặt, cắn cắn môi, xong bước ra trước cửa vườn nghênh tiếp những người đang về. Xem ra quản gia đã báo cho Miêu Triết biết chuyện, nên mọi người nhìn Miêu Nhu với ánh mắt rất khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Miêu Triết bước tới vung tay tát con gái, tức giận nói: "Ngươi còn hiềm cái nhà này chưa loạn sao? Còn báo án cái gì nữa? Ta đã nói với ngươi rồi, mẹ ngươi bị ức chứng mới phát điên, sau đó trong đêm bị cảm lạnh phong hàn mà chết, ngươi còn bày trò gì vậy?"
Miêu Nhu dùng tay che má bị Miêu Triết đánh bầm, uất hận nói: "Ông nếu có trách thì trách năm xưa đừng cho tôi học y, ông đã cho tôi học rồi, tôi tự biết mẹ tôi chẳng mắc ức chứng gì cả, mà là có người hạ độc cho mẹ chết."
Miêu Triết nghe thế sắc mặt biến hẳn, chẳng quản gì đến Miêu Nhu vội xông tới phòng đặt thi thể của nhị phu nhân. Cửa phòng đóng chặt, y dùng sức đấm cửa, cửa mở ra, CHu Hạo đứng ngay trước đó. Miêu Triết không lý gì đến xông thẳng vào. Chu Hạo dùng tay chụp vai Miêu Triết lại, nhẹ nhàng đẩy một cái, Miêu Triết lập tức thối lùi mấy bước.
Miêu Triết không ngờ lão đầu ốm o nhất mực theo Mạnh Thiên Sở lại có công phu như vậy. Y lật tay định chụp vào chỗ yếu hại của Chu Hạo. Chu Hạo tự nhiên đoán biết, nhân trảo của y còn chưa đến, đã dùng tay còn lại điểm vào huyệt đạo của y. Miêu Triết lập tức biết bản thân không phải đối thủ, cả người tê bại mềm nhũn gục xuống đất.
Đại phu nhân thấy Miêu Triết ngã xuống, định xông lên, Chu Hạo lạnh lùng nhìn ả, quát: "Không sợ chết thì cứ lên!"
Đại phu nhân vẫn sấn tới, quát: "Người đã chết rồi, các người còn không để cho an thân, đây là ý gì vậy?"
CHu Hạo vì không muốn quấy nhiễu Mạnh Thiên Sở ở bên trong, đã đóng cửa lại sau lưng mình, đứng án ở cửa. Tam phu nhân lập tức đến đỡ Miêu Triết dậy bước qua một bên.
Chu Hạo nói: "Là gia quyến của người chết báo án. Nha môn chúng tôi án theo trình tự không thể không quản. Nếu người chết đúng bị mắc ức chứng mà chết như các người nói, chúng ta khám nghiệm xong tự nhiên để cho các người hạ táng, nhập thổ an thân."
Chu Hạo vừa nói xong, cửa phía sau lưng đã mở. Mạnh Thiên Sở bước ra, nhìn những người đứng ở ngoài, thần tình nghiêm túc nói: "Người chết e rằng không thể nhập thổ an thân được, vì trước đó đích xác đã bị người ta hạ độc mà chết!"
Những người trước cửa nghe thế đều biến hẳn nét mặt, Miêu Nhu xông tới, giọng nói nghẹn ngào: "Ngài xác định?"
Mạnh Thiên Sở nghiêm nghị gật đầu, đáp: "Không những phát hiện dược vật thuộc loại mạn đà la, mà còn có một ít tì sương."
Miêu Nhu a lên một tiếng, ngồi phịch xuống đất, tướng công của nàng ta vội đỡ dậy. Miêu Giác cũng chạy đến cạnh tỷ tỷ, ngồi dựa vào nàng, sắc mặt trắng bệch.
Mạnh Thiên Sở chuyển thân nói với Vương Dịch: "Trước hết bắt những người trong viện này đưa về nhà môn giam lại, nhớ không được giam chung với nhau."
Trong vườn tức thời hỗn loạn, đại phu nhân bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở cười lạnh nói: "Ngươi hôm nay đừng mong mang người nào ở đây li khai."
Vương Dịch không hề quan tâm, đi ra gọi người.
Mạnh Thiên Sở nhìn đại phu nhân, hỏi: "Đại phu nhân, ý của bà là....?"
/583
|