Mạnh Thiên Sở đứng dậy, nhìn các nha hoàn đã rét đến cóng cả người, đi ra cửa bảo: "Mang bồn lửa đến cho họ, bọn họ cũng đáng thương."
Bọn nha hoàn nghe hắn nói thế, đều luôn miệng cảm tạ. Mạnh Thiên Sở bảo: "Các ngươi nếu nhớ ra điều gì có thể báo với ta bất cứ lúc nào, nếu như không phải chủ nhân của các ngươi làm, các ngươi có thể sớm được thả ra."
Các nha hoàn đều đua nhau gật đầu. Mạnh Thiên Sở bước ra ngoài, đột nhiên quay trở lại, hỏi: "Ai trong các ngươi là nha hoàn của đại phu nhân?"
Một nha hoàn khoảng 15 tuổi đứng lên.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi đi theo ta, ta có điều muốn hỏi."
Nha hoàn đó lập tức lùi lại sau một bước, hoảng hốt nói: "Tôi... tôi cái gì cũng không biết, tôi cầu ngài mà, sư gia, đừng giam tôi một mình ở một chỗ, đêm về tôi sợ lắm."
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Ta không phân cách ngươi và các tỷ muội của ngươi đâu, ta chỉ muốn hỏi ngươi một số chuyện thôi."
Nha hoàn đó vẫn không chịu bước lên, bộ dạng sợ hãi cùng cực, cất giọng run rẫy nói: "Sư gia, ngài là người tốt, nếu ngài mang tôi đi rồi sau này tôi có mấy cái miệng cũng không nói rõ được, ngài có lời gì cứ ở trước mặt mọi người hỏi đi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, biết nha hoàn này lo lắng chuyện gì, nghĩ cũng thấy có lý, nên nói: "Vậy được, vậy ta hỏi ngươi ở đây cũng được."
Nha hoàn nhìn Mạnh Thiên Sở một cách rất cảm kích, nói: "Những gì tôi biết tôi nhất định sẽ nói cho ngài hay."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi theo đại phu nhân bao nhiêu năm rồi?"
Nha hoàn đáp: "Ba năm rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy trước kia ai phục thị đại phu nhân?"
Một nha hoàn gần hai mươi tuổi bước ra, dáng vẻ cao ráo nhanh nhẹn nói: "Là tôi."
Mạnh Thiên Sở nhìn ả một cái, hỏi: "Vậy ngươi ở cạnh đại phu nhân bao lâu?"
Nha hoàn đáp: "Được tám năm rồi."
Mạnh Thiên Sở à một tiếng, sau đó tiếp: "Hay là ta bảo hai ngươi cùng đi với ta. Như vậy hai ngươi có thể làm chứng cho nhau mà không sợ người khác nghĩ gì hai ngươi nữa."
Nha hoàn nhỏ còn hơi do dự, nha hoàn lớn hơn đã sảng khoái đáp: "Đi thì đi, nếu như Tiểu Hồng không dám đi, một mình tôi đi cũng được." Tiểu Hồng mà ả đề cập xem ra là cô bé nha hoàn còn lại. Cô này còn do dự một chút thì những người khác đã mồm năm miệng mười ngay.
Một người nói: "Mày đi đi, mày may mà gặp Mạnh sư gia, nếu gặp người khác không có dễ thương lượng vậy đâu, cứ lôi lên cọc mà đánh roi đấy."
Người khác thêm vào: "Đúng vậy, hơn nữa, chuyện này không phải em nói không đi là không đi được. Nếu ngày nào đó lên công đường, em chẳng phải buộc phải đi hay sao. Em đem chuyện gì biết nói hết cho Mạnh sư gia đi, nói xong ngài ấy tự nhiên thả em và Tiểu Mai tỷ tỷ đi."
Tiểu Hồng cuối cùng cũng gật đầu, nói: "Vậy em và tỷ cùng đi vậy." Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hai nha hoàn theo sau Mạnh Thiên Sở. Mộ Dung Huýnh Tuyết đi cạnh hắn, hỏi: "Vì sao phải hỏi riêng họ?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Cô lát sẽ biết thôi." Sau đó hắn quay sang dặn dò ngục tốt vài câu, ngục tốt vâng dạ đi trước dẫn đường.
Mấy người đi quanh co trong nhà giam hôn ám một hồi, hai nha hoàn thấy mình bị dẫn ra ngoài, đã đến cửa lớn lúc đầu nhìn thấy khi dẫn vào, hai mắt nhíu lại do không quen với ánh sáng chói lọi phía bên ngoài.
Ngục tốt đưa họ đến một gian phòng, là nơi ngày thường ngục tốt và trực ban hay nghỉ. Phòng tuy không lớn nhưng sạch sẽ, có đốt bồn than sưởi bên trong, nên khá ấm áp.
Mạnh Thiên Sở tự tìm ghế ngồi, sau đó bảo hai nha hoàn đứng không biết làm gì đó ngồi xuống ghế dài đối diện hắn. Hai nha hoàn khiếp đảm đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích. Mộ Dung Huýnh Tuyết bảo: "Sư gia có lời hỏi hai em, bảo hai em ngồi thì cứ ngồi. Thời gian lâu quá hai em không sợ những nha hoàn khác hoài nghi gì sao?"
Hai nha hoàn nghe Mộ Dung Huýnh Tuyết nói thế liền ngồi lên ghế ngay. Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng an vị, lấy giấy bút mang theo người ra chuẩn bị ghi khẩu cung.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Có ba vấn đề hai ngươi phải cho ta biết, nếu mà giấu không nói bất kỳ cái nào, ta sẽ không cho hai ngươi về, nói dối lại càng phạt nặng hơn."
Hai nha hoàn nghe nói chỉ có vài điều, liền vội gật đầu sẵn sàng trả lời. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Điều đầu tiên hỏi ở chỗ Tiểu Mai: ngươi làm nha hoàn hầu cận đại phu nhân nhiều năm, ngươi cảm thấy con người của đại phu nhân thế nào?"
Tiểu Mai ngẫm nghĩ một hồi, đáp: "Người rất hung, đối với kẻ dưới không tốt, thường không đánh thì mắng chúng tôi, có lúc còn trừ tiền công của chúng tôi một cách khắc nghiệt. Ngài không tin có thể hỏi Tiểu Hồng."
Mạnh Thiên Sở nhìn Tiểu Hồng, thấy cô bé gật đầu, liền nhìn Tiểu Mai hỏi tiếp: "Ngươi theo đại phu nhân lâu vậy, sao bà ta không cho ngươi theo nữa?"
Tiêu Mai đáp: "Tôi cũng không biết."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy hiện tại ngươi theo ai?"
Tiểu Mai đáp: "Không theo ai cả, ở nhà bếp."
Mạnh Thiên Sở nghĩ cảm thấy không ổn, sao tự nhiên từ trên trời lại rơi xuống đất vậy? Liền hỏi: "Ngươi nhất định phải làm sai chuyện gì đó, đại phu nhân mới đuổi ngươi xuống nhà bếp, đúng không?"
Tiểu Mai lắc lắc đầu, đáp: "Tôi thật không biết, đột nhiên phu nhân nói với tôi là cho tôi xuống nhà bếp phụ giúp, tiền công cũng cắt đi của tôi rất nhiều."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trước khi đuổi ngươi xuống nhà bếp, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"
Tiểu Mai ngẫm nghĩ, lắc đầu. Tiểu Hồng ở bên cạnh có vẻ như muốn nói gì đó, Mạnh Thiên Sở thấy vậy ra hiệu cho cô bé nói.
Tiểu Hồng thưa: "Trước khi Tiểu Mai tỷ tỷ xuống nhà bếp tôi mới đến Miêu gia không quá một tháng, lúc đó theo tam phu nhân. Tam phu nhân kỳ thật đối với tôi rất tốt, tôi so với các tỷ muội khác hạnh phúc hơn nhiều, do đó khi biết tôi phải theo hầu đại phu nhân, tôi liền không muốn đi. Sau đó nghe tỷ muội nói lén với nhau, rằng có một ngày Tiểu Mai đi mang đồ ăn cho nhị phu nhân, bị đại phu nhân nhìn thấy, đại phu nhân nói Tiểu Mai tỷ tỷ ăn cháo đái bát, không cần phải theo hầu đại phu nhân nữa."
Mạnh Thiên Sở nói: "Chỉ có chuyện vậy không nghiêm trọng đến nổi để Tiểu Mai xuống nhà bếp chứ?"
Tiểu Mai nghe thế chề môi, nói: "Kỳ thật cái này cũng không kỳ quái gì, trước đây tôi cũng nghe nói thế, chỉ cảm giác dù gì xuống nhà bếp sẽ không chịu đựng bà ta nữa, hơn nữa nhị phu nhân quản nhà bếp, không khắc bạc như đại phu nhân, tuy tiền công ít hơn trước nhưng không bị đánh và cũng thoải mái hơn. Hơn nữa, đại phu nhân là người dễ nhớ thù, có một lần nhị phu nhân và tam phu nhân đi ngoài hành lang nói riêng với nhau, đại khái là không nhìn thấy đại phu nhân vô tình đi qua nên không chào hỏi, sau này đại phu nhân còn ở trước mặt lão gia mách điều này, nói là hai vị phu nhân trong mắt không người, bảo lão gia trừng phạt hai người cho mạnh. Lão gia lúc đó cảm tình rất tốt với tam phu nhân, tự nhiên chỉ nghe rồi bỏ qua, mấy ngày sau đại phu nhân còn ở trước mặt nhiều nha hoàn tạt canh vào nhị phu nhân, nói nhị phu nhân có lòng muốn dùng canh nóng làm phỏng miệng mình."
Mạnh Thiên Sở nghe Tiểu Mai nói vậy, quả thật buộc phải nhìn nhận lại con người suốt ngày tụng kinh niệm phật như đại phu nhân.
Hắn tiếp tục hỏi: "Tối đêm hai đứa con của tứ phu nhân xảy ra chuyện, hai ngươi có nhìn thấy đại phu nhân rời khỏi phòng không?"
Tiểu Hồng đáp: "Đêm đó đại phu nhân có vẻ như không thấy tứ phu nhân nên tâm tình rất tốt, bảo tôi đi tìm nhị phu nhân, tam phu nhân và bà vú đến phòng phu nhân đánh mạt chược. Tôi nhất mực hầu hạ bên cạnh cho đến canh hai mọi người rời khỏi tôi mới về phòng mình ngủ."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Phòng của ngươi và của đại phu nhân cách nhau bao xa?"
Tiểu Hồng đáp: "Chỉ cách vách, để phu nhân thuận tiện sai bảo."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, hỏi: "Vậy đêm hôm đó ngươi không nhìn thấy đại phu nhân rời khỏi phòng, và cũng không nghe được tiếng khóc của hài tử trên lầu ở phòng tứ phu nhân?"
Tiểu Hồng lắc đầu đáp: "Lúc mấy người còn chơi, đại phu nhân có ra thăm hai lần, đều có tôi đi theo, là ra nhà tắm. Sau đó mọi người rời khỏi, đại phu nhân không sai gì tôi nữa, tôi cũng vội đi ngủ, và cũng không nghe tiếng trẻ con khóc."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trong tình huống thường, nếu hài tử trên phòng tứ phu nhân khóc ngươi có nghe được không?"
Tiểu Hồng đáp: "Nghe được chứ, hơn nữa còn rất rõ, vì phòng của đại phu nhân vừa khéo đối diện dưới phòng của tứ phu nhân. Hơn nữa, mỗi khi khóc thì cả hai thiếu gia cùng khóc, và cùng nín."
Tiểu Mai nói thêm: "Đêm hôm đó, nhân vì mọi người có chơi oẳn tù tì uống rượu nên làm chút đồ ăn, và đêm đó đến phiên tôi trực, cho nên tôi nhất mực cạnh đến khi họ chơi xong tản đi, lúc thu dọn nhà bếp có nhìn thấy đại phu nhân ra cửa."
/583
|