Hình Danh Sư Gia

Chương 252: Nữ nhân khắc bạc

/583


Sáng hôm sau, Thái tri huyện đến nhà thăm. Sau một hồi hàn huyên, ông ta lấy ra một bức thư mời màu vàng đưa cho Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở mở ra xem, thì ra là thư mời của tri phủ Hàng Châu Kha Càn thỉnh Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở cùng đến phủ. Mạnh Thiên Sở hơi cảm thấy kỳ quái.

Kha Càn đường đường là tri phủ tứ phẩm, dù sao thì chuyện ở dưới cũng cần sự giúp sức của các huyện lệnh, làm tốt làm xấu gì đều ảnh hưởng đến con đường sĩ đồ của ông ta. Do đó, chuyện mời thỉnh các tri huyện đến phủ ăn cơm, liên lạc chút cảm tỉnh chẳng có gì là kỳ. Hơn nữa, nhân dịp này ông ta cũng thu một chút của hối lộ, hưởng chút lộc thơm cũng vẹn cả đôi đường. Nhưng trên thư lại ghi rõ là mời Thái tri huyện dẫn theo sư gia là chuyện khó ngờ. Tuy nói Dương Thu Trì đã từng phá án giúp ông ta, ông ta rất cảm kích, nhưng hắn cũng hưởng được nhiều điều hay từ ông ta, chuyện lại qua lâu quá rồi, không thể vì chuyện trước mà thỉnh khách biểu kỳ cảm tạ thêm lần nữa. Nhưng nếu không phải vậy, thì là vì cái gì?

Từ khi có Mạnh Thiên Sở giúp lo về các án hình danh, Thái Chiêu thực hiện buông tay ôm gối tiêu diêu những ngày khoái lạc, tâm tư thoải mái do đó thân thể ngày càng phát phúc, mập mạp giống như phật Di Lặc vậy, cái mũi cà chua ngày càng hồng. Thái Chiêu thấy Mạnh Thiên Sở ngồi đó ngẩn ra, liền hỏi: "Tiên sinh đang nghĩ gì thế?"

Mạnh Thiên Sở hồi lại thần, đáp: "Ông chủ, ông nói coi... lần này Kha tri phủ thỉnh sư gia tôi tới làm cái gì?"

Thái Chiêu lắc lắc đầu, nói: "Thư mời sư gia đã xem rồi, ta cũng cảm thấy lạ, nhưng người ta ghi rõ trên đó rồi a, người ta không phải chỉ ghi hai chữ sư gia, mà còn ghi đại danh của ông nữa, như vầy thì không còn sai nữa rồi. Nói không chừng lần sư gia các huyện toàn Hàng châu cũng đều thỉnh đến."

"Vâng, cũng có khả năng này, nhưng quản gì ông ta chứ, người ta thỉnh thì tôi đi, không cần nghĩ gì hết, cứ ngồi ăn uống là được rồi."

Thái Chiêu cười nói: "Vậy mới phải chứ, chúng ta ăn trưa xong rồi đi thôi."

"Được thôi! Còn phải chuẩn bị chút gì nữa mới được."

Thái Chiêu ngẫm nghĩ một lúc, kề tai Mạnh Thiên Sở hỏi nhỏ: "Nghe nói ông đưa Mộ Dung cô nương về nhà rồi phải không?"

"Vâng!" Mạnh Thiên Sở gật đầu.

Thì ra chuyện Mộ Dung Huýnh Tuyết thế phụ thân, nữ giả làm nam để làm thư lại là chuyện Thái Chiêu dư biết. Từ lần Mạnh Thiên Sở ra biển ngộ hiểm, Mộ Dung Huýnh Tuyết suốt ngày lấy lệ tẩy má, dò la tin tức tứ xứ, Thái Chiêu đã biết nàng ta có ý tứ thế nào rồi. Chỉ có điều, lúc đó nhân vì Thái Chiêu đề xuất kiến nghị khiến Mạnh Thiên Sở ra biển rồi thất tung, phiên tử của Đông hán hai ba ngày là đến tìm ông ta làm phiền, bức ông ta suýt lên giá treo cổ, cho nên không thèm quản gì đến chuyện này.

Sau đó, Mạnh Thiên Sở trở về xong, Thái Chiêu đã biết hắn có quan hệ thâm sâu với Đông hán, thế lực rất mạnh, lại thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết vui mừng như hoa nỡ, Mạnh Thiên Sở coi nàng như bảo bối, hai người quấn quít bên nhau, thấy tình cảnh này, Thái Chiêu già đời đầy kinh nghiệm lẽ nào không đoán biết sự việc, cho nên chỉ rõ việc Mộ Dung Huýnh Tuyết giả trai, cho nàng khôi phục thân phận nữ nhân, vẫn là hình danh thư lại y như cũ, nhưng thân phận coi như đã danh chánh ngôn thuận rồi.

Thái Chiêu thở dài nói: "Mộ Dung cô nương kỳ thật cũng khó khăn lắm, một cô gái mà phải gánh vác gia đình như vậy thật không dễ dàng."

Mạnh Thiên Sở nói: "Nếu cô ấy chịu làm nữ nhân của Mạnh Thiên Sở tôi, tôi tự nhiên sẽ đối tốt với cô ấy."

Thái Chiêu vỗ vai hắn, cáo từ ra xe.

CHờ bọn họ đến Hàng châu phủ mới biết tri phủ Hàng châu không ngờ chỉ thỉnh có mình sư gia là Mạnh Thiên Sở. Hắn vốn nghĩ dù sao cũng toàn sư gia của cả châu huyện, không e ngại gì, không ngờ khi bước vào đại viện của tri phủ, hắn không biết ứng đối thế nào.

Nơi này dù sao cũng là đình viện của tri phủ, vừa to vừa rộng, treo đèn kết hoa, kèo cột đủ đầy, dòng người qua lại không ngớt, đều là những nhân vật có vai có vế ở Hàng châu. Những quan viên và thương nhân này mang gia quyến đến giống như tham gia thi hoa hậu vậy, quần áo các màu tung bay, ai ai cũng châu báu ngà ngọc sáng ngời, mùi hương sực nức.

Thái Chiêu bỏ rơi Mạnh Thiên Sở, chen vào đám quan viên tri huyện để tán gẫu, Mạnh Thiên Sở chỉ còn biết qua lại giữa dòng người.

Đột nhiên có người vỗ vai hắn từ phía sau, quay lại nhìn Mạnh Thiên Sở mừng rơn, vốn cho rằng ở Hàng châu phụ này chẳng có ai quen hắn, nhưng không ngờ hắn lại quên bén một người.

Người trước mắt chính là Tịch Nhược đã từng gặp qua một lần vào năm trước. Lần trước sau khi xảy ra chuyện người nhà ả dùng tiền chuộc y ra, đều có câu là có tiền là có thể khiến quỷ giục ma, điểm này quả không sai chút nào.

Mạnh Thiên Sở tử tế quan sát Tịch Nhược. Một năm không gặp dường như ả xinh đẹp hẳn lên, hiện giờ toàn thân diện bộ áo nhẹ màu hải đường, chất vải lụa là vô luận nhìn từ góc độ nào cũng lung linh hiện ra sắc màu kim ngân dịu nhẹ, toàn thân giống như đám mây diễm lệ, cao quý vô cùng.

Tịch Nhược nói: "Tôi từ xa đã nhìn thấy rồi, chỉ là không dám xác định, sau một hồi đeo bám tới gần mới xác định, sư gia ngài sao lại tới đây?"

Mạnh Thiên Sở nhún vai, đáp: "Ta cũng không biết vì sao phải tới, tri phủ thỉnh ta tới đó mà."

Nhìn vẻ mặt của Tịch Nhược, Mạnh Thiên Sở biết cô nàng không tin, nhưng dù sao Tịch Nhược cũng lập tức cười, nói: "Đều là người quen biết nhau cả rồi, đã đến sao không đến tìm tôi?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Cũng mới tới thôi, gần đây có nhiều án, không còn du ngoạn được nữa, không phải như đại tiểu thư cô nhàn nhã như vậy."

Hai người đang nói chuyện rất vui thì có một nữ tử bước tới, tuổi chừng mười sáu mười bẩy, mặc váy dài màu xanh nhạt, ở ống tay có thêu một đóa mẫu đơn màu lam, đường chỉ bạc khéo léo kết thành đám mây, ở dưới còn thêu bức họa biển mây trời, trước ngực đeo cái cẩm đoạn màu vàng bó ngực, thân thể nhẹ đưa làm váy tung tăng khiến cô nàng như luồng gió lướt, cộng thêm gương mặt xinh xắn, đôi mắt phương, mày lá liễu, môi mong mỏng khiến tuy không thể xem là tuyệt sắc, nhưng cũng đứng vào hàng thượng đẳng giai nhân.

Nữ tử đó bước tới gần, không nhìn Mạnh Thiên Sở, chỉ nói với Tịch Nhược, ngữ khí có phần ngạo mạn: "Ta đi khắp nơi tìm cô, cô lại chạy đến đây à? Hại cho ta tìm mãi."

Tịch Nhược vội vã giới thiệu: "Đây là cao thủ phá án có danh của Hàng châu chúng ta, sư gia Mạnh Thiên Sở của Nhân Hòa huyện. Vị Tiểu Nhu cô nương này là thiên kiêm của Thiếu chiêm phủ thuộc Chiêm Sĩ phủ ở kinh thành, lần này là quý khách được tri phủ đặc biệt mời tới."

Chiêm Sĩ phủ là cơ cấu phụ trợ cho thái tử làm việc. Thiếu Chiêm phủ là chức phó của Chiêm sĩ phủ, hay nói khác đi là phó chủ nhiêm văn phòng làm việc của thái tử, thuộc hàng chính tứ phẩm.

Mạnh Thiên Sở vội vã cười thi lễ với Tiểu Nhu cô nương. Cô nương này lại liếc nhìn xéo hắn, nói với Tịch Nhược: "Ngươi càng lúc càng không có phẩm vị gì, không ngờ lại đứng nói chuyện với một vị sư gia cái gì đó, không sợ mất mặt đại tiểu thư của ngươi hay sao?"

Mạnh Thiên Sở tự nhiên biết cái gọi là thiên kim con gái nhà quan đến kinh thành này sẽ có lối ứng xử thế nào rồi. Trước đây hắn đã lãnh giáo quá Tịch Nhược, đương nhiên nữ tử này tự nhiên càng chẳng biết trời cao đất dày là gì, rất may là bản thân hắn cũng có phong độ, không thèm chấp nhất với loại nữ tử như vậy.

Tịch Nhược ái ngại nhìn Mạnh Thiên Sở, còn hắn thì khoát tay cười nói: "Cô cứ đi làm chuyện của cô, ta tùy tiện đi đó đây."

Nói xong, hắn chuyển thân định đi, nữ tử trước mặt không ngờ lạnh lùng nói: "Cũng không biết bọn gác cửa đang làm cái gì nữa, ai cũng cho phép vào trong phủ của tri phủ chẳng lẽ không sợ dơ hay sao?"

Tịch Nhược vội vã nói: "Tiểu Nhu cô nương, Mạnh sư gia là khách do Kha tri phủ thỉnh đến đó."

Mạnh Thiên Sở chuyển thân bước tới cạnh nữ tử, nữ tử này không ngờ lại chẳng vừa, hai người kình nhau ghí sát cả mũi.

"Sao hả? Định xuất thủ với bổn cô nương hả?" Sau tràng cười lạnh khinh bỉ, ả ta dùng khăn tay khoa trương bịt mũi của mình.

Tịch Nhược vội đá mắt ra hiệu cho Mạnh Thiên Sở, cố lôi Tiểu Nhu cô nương đi.

Mạnh Thiên Sở bị cô nương này làm mất cả hứng, không muốn tiếp tục đi đó đây nữa, bước đến một lương đình ngồi xuống một mình. Lúc này có một trung niên nam tử thấy vậy liền bước tới.

Mạnh Thiên Sở thấy có người tới liền đứng dậy. Người đang đến đó hắn không quen, nhưng từ cách ăn mặc, quan chức xem ra không nhỏ. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Mạnh Thiên Sở vội vã bước lên thi lễ, nam nhân ấy cũng hài hòa, mỉm cười ra hiệu cho hắn ngồi, bản thân cũng ngồi xuống phía đối diện.

"Ngươi là Mạnh Thiên Sở của Nhân Hòa huyện?"

Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy hồi đáp: "Vãn sinh chính thị."

"Ha ha, không cần phải đa lễ như vậy, ngồi xuống nói chuyện."

Mạnh Thiên Sở ngồi xuống xong, người kia mỉm cười nói: "Nghe Kha Càn nhắc tới ngươi đã lâu, cứ cho là một lão già, hôm nay gặp mới hay trẻ tuổi như vậy, đúng là hậu sinh khả úy a."

Mạnh Thiên Sở khiêm tốn cười nhưng trong lòng thì tự hỏi: người này rốt cuộc là ai mà dám gọi tên húy của tri phủ Hàng châu, chẳng lẽ quan chức còn cao hơn cả tri phủ nữa hay sao?

Đang nghĩ như vậy, Kha Càn từ xa nhìn thấy vội đi tới, miệng không ngừng thưa: "Đại nhân, ngài nguyên là đến đây, hại ti chức tìm khắp nơi."

Đại nhân? Quả nhiên là quan còn to hơn cả Kha Càn.

Người đó đứng dậy cười ha hả, chỉ Mạnh Thiên Sở đứng cạnh đó nói với Kha Càn: "Ta thấy Mạnh tiểu đệ chỉ có một mình, chủ nhân người bỏ người ta ở đây, ta liền đến nói chuyện với cậu ấy, giúp ngươi tận tình gia chủ đó mà."

Khan Càn vội nói với người đó: "Đại nhân, để ngài tự thân đến tiếp khách do ti chức thỉnh đến, quả thật là giết chết ti chức rồi." Nói xong y mới bước tới cạnh Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tiên sinh, đã từng gặp qua Giản đại nhân chưa?"

Mạnh Thiên Sở còn chưa nói gì, người đó đã cười cướp lời: "Tự nhiên là gặp qua rồi."

Kha Càn nói: "Đây chính là Giản Kỳ Giản đại nhân hữu bố chánh sứ của vùng CHiết Giang chúng ta."

Mạnh Thiên Sở nghe thế kinh hãi không ít, vội bước lên thi lễ, nói: "Vừa rồi vãn sinh có chỗ nào thất lễ mong Giản đại nhân bỏ quá cho."

Giản Kỳ nói: "Làm gì có chỗ nào thất lễ a."

Kha Càn khom người mỉm cười nói với Giản Kỳ: "Đại nhân, chúng ta trở về nói chuyện nhé?"

"Được a, đi thôi, chúng ta đến đại sảnh ngồi, đã bắt đầu nổi gió rồi."

Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, thưa: "Hai vị đại nhân đi trước, vãn sinh chậm một chút sẽ tới."

Giản Kỳ bảo: "Đi thôi, cùng lão đầu ta ngồi chơi, ta rất có hứng thú nói chuyện phiếm với ngươi."

Mạnh Thiên Sở không muốn đi cùng với họ vì không muốn người khác cảm thấy vị sư gia nhà hắn là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, hắn đối với những chuyện a dua bợ đỡ này thật tình là làm không được, và cũng sợ nghe người khác nói lời lời khó nghe.

Kha Càn thấy Mạnh Thiên Sở ra vẻ đắn đo, vội đưa mắt ra hiệu cho hắn, sau đó thưa với Giản Kỳ: "Đại nhân, hay là ngài đi trước một bước, Mạnh sư gia gặp ngài có vẻ khiếm đảm là hợp tình lý, chúng tôi lát nữa sẽ tới."

Giản Kỳ vỗ vỗ vai Mạnh Thiên Sở, gật đầu nói: "Được thôi, vậy ta đi trước."

Kha Càn thấy Giản Kỳ đã đi xa, liền nói với Mạnh Thiên Sở: "Ngươi hồ đồ a, có biết bao nhiêu người muốn nói chuyện với ông ấy một câu mà đã mất biết bao nhiêu bạc lo lót với biết bao nhiều người, thế mà ngươi thì khác, người ta chủ động tìm tới ngươi, thế mà ngươi lại làm bộ làm tịch."

Mạnh Thiên Sở thưa: "Vãn sinh biết sai rồi."

Kha Càn nói: "Như vậy mới đúng chứ, ngươi chắc không phải muốn cả đời làm một sư gia nho nhỏ thôi chứ ha, mau đi thôi, để đại nhân chờ lâu quá không hay đâu."

Mạnh Thiên Sở cười thầm, nếu như bọn họ biết hắn là lãnh ban đứng hàng lục phẩm của Đông hán thì chẳng biết sẽ nghĩ gì. Hắn im lìm theo Kha Càn tiến vào nhà.

Vừa đến đại sảnh, Mạnh Thiên Sở nhìn thấy mười mấy bàn tròn bày trong đại sảnh, đại bộ phận đã có người ngồi, xem ra tri phủ Hàng châu hôm nay thỉnh không dưới một trăm khách, quy mô quả là lớn.

Mọi người thấy Kha Càn đều cười chào hỏi ông ta, ngoài ra còn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn kẻ hậu sinh trẻ tuổi đi cùng. Mọi người nhỏ to txì xào, đều cố đoán coi người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai.

Mạnh Thiên Sở dưới ánh mắt nghi vấn và suy đoán của nhiều người như vậy cảm giác như thời gian trải dài cả thế kỷ, cuối cùng bước đến bàn đầu tiên, và đó cũng là bàn thủ tịch.

Mạnh Thiên Sở nhìn thấy bàn chủ này chỉ có lác đác mấy người, Giản Kỳ ngồi ở vị trí trên, thấy hắn đến liền mỉm cười ngoắc tay, bảo: "Nào đến đây, ngồi kế bên ta nào."

Mạnh Thiên Sở phát hiện lòng bàn tay mình đã rướm mồ hôi, hắn vừa cười đáp ứng, vừa bước lại chỗ Giản Kỳ chỉ, trong lòng cứ tự trấn an: đây chẳng qua chỉ là một bố chánh sứ hay sao? Đông hán Hán đốc Ôn Tuyền còn xưng huynh gọi đệ với ta nữa à, sợ cái gì mà sợ, nam tử hán không được rụt rụt rè rè như vậy, để người ta cười cho.

Cuối cùng thì hắn cũng ngồi cạnh Giản Kỳ. Hắn quay nhìn mọi người xung quanh bàn cười cười, mọi người đều mỉm cười ra vẻ thiện ý, lòng hắn vì thế yên tâm hơn. Đột nhiên, hắn phát hiện người ngồi đối diện với mình, khiến mắt hắn trừng to hết cỡ - vì kẻ đó chính là nữ tử đanh đá vừa rồi.

Nữ tử ấy ra vẻ miệt thị nhìn hắn, khóe miệng ngoại trừ sự khinh bỉ lúc nãy còn tăng thêm vẻ trào phúng ác ý, khiến hắn phải chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn nữ nhân khiến người ta chán ghét đó nữa.

Kha Càn bước đến cạnh Giản Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, ngài thấy có nên bắt đầu hay chưa?"

Giản Kỳ gật gật đầu, bảo: "Bắt đầu đi."

Kha Càn bước đến trước bàn, ra hiệu mọi người an tĩnh, sau đó nói: "Hôm nay Kha mỗ thỉnh mọi người đến đây chủ yếu có ba ý, một là hữu bố chánh sứ đại nhân của chúng ta dù bộn rộn trăm bề cũng nhín chút thời gian đến phủ chúng ta thị sát, chúng ta biểu kỳ cảm tạ."

Đại sảnh vang tiếng vỗ tay như sấm, Kha Càn chờ ngơi tiếng, nói tiếp: "Hôm nay thỉnh mọi người đến đây ngoài ra còn muốn cảm ta mọi người nhất mực ủng hộ Kha mỗ, hi vọng sau này mọi người vẫn tiếp tục như vậy."

Dừng một chút, y nói tiếp: "Ý thứ ba nữa... đó chính là cùng hoan nghênh thiên kim của thiếu chiêm sĩ của Chiêm sĩ phủ ở kinh thành đến vùng Hàng châu chúng ta hôm nay, muốn vì tiểu thư mà tẩy trần."

Mạnh Thiên Sở nhất mực không nhìn phía trước, cảm thấy đây chẳng phải là nha đầu của quan nhỏ tứ phẩm hay sao? Sao còn lại long trọng giới thiệu như vậy? Chơi thì cứ chơi đi, chơi sớm xong rồi cút về nhà sớm cho rồi.

Buổi tiệc cuối cùng cũng bắt đầu, Mạnh Thiên Sở nhất mực không nhìn thấy Thái Chiêu, cũng không biết ông ta bị an bài đến ngồi ở chỗ nào. Hắn hi vọng ông ta nhìn thấy mình, chờ một lát khi về đừng bỏ rơi hắn là được.

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ dự buổi tiệc nào thịnh soạn như vậy, đồ ăn dọn xuống bưng lên nườm nượp, mọi người có nói có cười, cùng nhau kính rượu, chỉ có hắn là gầm đầu ăn uống.

"Ta nghĩ đại khái là muốn ăn đến nỗi nói không ra lời luôn chứ gì." Nữ tử đó dùng giọng nói trong trẻo trào phúng hắn tiếp.

Mạnh Thiên Sở ngẩn đầu lên, nhìn vẻ mặt gây hấn của ả ta, rồi nhìn mọi người xung quanh. Mọi người cũng khẩn trương nhìn hắn, xong lại nhìn cô nàng vừa nói câu vừa rồi.

Giản Kỳ gắt: "Tiểu Nhu, cháu sao có thể nói lời như vậy?"

Nữ tử đó quả thật chẳng nễ mặt ai, thấy Giản Kỳ mở miệng, liền đáp ngay: "Giản bá bá, cháu vốn không muốn nói như vậy, nhưng cháu vừa ngẩn đầu đã thấy hắn ở trước mặt cháu hoảng động, cháu chẳng ăn được gì, người chẳng cảm thấy người như hắn vậy chẳng phải cả đời chưa có ăn gì ngôn hay sao? Đúng là cái thứ nghèo rớt cầu có chút ăn chút uống!"

Lúc này thì những bàn gần đó đều an tĩnh hẳn lại, mọi người nghe nữ tử dùng giọng nói gay gắt và lớn như vậy, đều biết là có chuyện không hay.

Kha Càn nói: "Tiểu Nhu tiểu thư, Mạnh sư gia là do ta hôm nay chuyên môn thỉnh đến, ở Hàng châu chúng tôi có thể coi là nhân vật thượng đẳng, đã vì sự bình an của bá tánh ở huyện Nhân Hòa mà làm rất nhiều chuyện."

Không ngờ nữ tử đó hừ lạnh một tiếng, đứng phắt dậy bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, chỉ vào hắn nói: "Là hắn sao? Một sư gia nho nhỏ thế mà còn nói là nhân vật gì, nếu tôi là hắn, tốt nhất là bưng cái chén lê ra ngoài cửa ngồi ăn, chứ ngồi ở đây mất mặt chết đi được."


/583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status