Hình Danh Sư Gia

Chương 255: Cưới về và tống đi

/583


Lúc này quản gia xâm xâm chạy vào bẩm báo: "Thiếu gia, Gia Cát Hâm đến rồi, nói là muốn gặp ngài."

"Ừ, cho lão vào."

Chẳng mấy chốc, Gia Cát Hâm chậm bước tiến vào, nhìn khắp xung quanh không khỏi kinh ngạc và hâm mộ: "Khu nhà của Mạnh sư gia có thể nói là khí phái nhất ở huyện Nhân Hòa chúng ta rồi."

Mạnh Thiên Sở cười hỏi: "Gia Cát lão gia tìm ta có chuyện gì không?"

Gia Cát Hâm dạ một tiếng, thưa: "Là như vầy, Tử Lêm trước khi chết ngụ trong trạch viên đó, nhưng hiện giờ nàng ấy không còn nữa, để không chẳng dùng gì, dù sao thì án cũng đã kết rồi, tôi sợ để thời gian dài phu nhân nhà tôi biết được thì không hay, cho nên tôi muốn bán đi cho xong, nên đến bẩm báo với ngài một tiếng. Đương nhiên cũng thuận tiện tỏ lòng cảm tạ."

Mạnh Thiên Sở nghe Gia Cát Lâm nói thế, tức thì nhớ tới chuyện liên quan đến án đang điều tra, không ngờ nữ nhân điêu man đó đến một cái là hắn bị cuốn vào quên hết cả mọi thứ. Hắn nói: "Gia Cát lão gia quả là có tâm, kỳ thật cảm tạ thì không cần, đó là bổn phận của Mạnh mỗ. Ông nói đến chuyện khu nhà đó làm ta nhớ đến một chuyện, định thỉnh giáo Gia Cát lão gia."

"Không dám, Mạnh sư gia cứ nói."

"Ngôi trạch viện đó của ông là mua từ ai vậy?"

Gia Cát Hâm hơi đắn đo, đang suy nghĩ xem nên hồi đáp thế nào thì Ôn Nhu xông vào.

Mạnh Thiên Sở ngước mắt nhìn, thấy cô ả đã thay bộ quần áo khác, cả người thanh nhã trong bộ đồ màu lục, toát lên nét đẹp thật xinh xắn vui tươi. Nữ nhân này nếu không nói chuyện, chỉ đứng đó thôi, thì chắc là đáng nhìn ngắm một chút.

Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu tiến vào rồi chẳng hề có ý đi, hơn nữa còn ngồi hẳn xuống, một nha hoàn bước đến định hỏi Ôn Nhu định uống cái gì, hắn liền nhíu mày nói: "Chúng ta đang bàn chuyện, cô tránh đi một chút có được không?"

Gia Cát Hâm thấy một cô nương xinh đẹp tiến vào, nhìn đến ngẩn cả người ra.

Ôn Nhu không hề lý gì đến Mạnh Thiên Sở, nói với nha hoàn: "Cho ta một bình trà Long tỉnh, các người nói chuyện của các người, ta không nói là được."

"Ôn Nhu tiểu thư! Cô... cô chẳng lẽ không biết câu nam nữ hữu biệt sao? Ta đang tiếp đãi khách mà!"

"Không hề gì, các người nói chuyện của các người, coi như ta không tồn tại vậy đi!" Ôn Nhu dường như cố ý đảo loạn.

Lúc này, từ ngoài cửa truyền vào giọng của một nữ nhân: "Ôn tiểu thư, thiếu gia đang tiếp chuyện với khách, cô hay là đến phòng của ta ngồi chơi?" Lời vừa dứt thì người bước vào, đó chính là Hạ Phượng Nghi.

Gia Cát Hâm lại thấy một nữ nhân xinh đẹp khác tiến vào, trong bụng thầm nghĩ một sư gia nho nhỏ như vậy mà có ngôi trạch viện lớn như thế này đã là kinh người rồi, không ngờ còn cưới giấu luôn hai mỹ nhân ở nhà như vầy nữa, quả là khiến người ta hâm mộ chết đi được.

Ôn Nhu quét mắt lạnh lùng nhìn Hạ Phượng Nghi, nói: "Chúng ta nói chuyện thì đến lượt ngươi xen vào từ khi nào vậy?"

Mặt Hạ Phượng Nghi biến hẳn, vừa định phản ứng, thì Mạnh Thiên Sở đã chen lời cười nói với Gia Cát Hâm: "Gia Cát lão gia, trạch viên của ông trước hết không vội bán đi, chờ ta tìm ông xong rồi tính. Phượng Nghi tiễn Gia Cát lão gia đi."

Gia Cát Hâm gật đầu lia lại, vừa đi vừa cảm khái: Trong nhà chỉ có một nữ nhân thế mà lại hay! Nhiều nữ nhân rồi, vừa nhìn thấy nam nhân là liền cải lộn, thật đúng là phiền! Có đẹp như thế nào đi nữa thì cũng không khỏi kinh khủng rụng rời khi nghe họ gấu ó với nhau!

Mạnh Thiên Sở thấy Gia Cát Hâm đã ra khỏi cửa lớn, quanh đó không có người, liền lạnh mặt hỏi Ôn Nhu: "CÔ rốt cuộc muốn cái gì đây?"

"Sao hả? Ngươi nổi nóng rồi sao? Ta phát hiện ngươi thật không đúng là một nam nhân, hai ngày rồi, Ôn Nhu ta suýt ỉa *** lên đầu Mạnh Thiên Sở người rồi, thế mà ngươi chẳng động chẳng hờn, ngươi quả thật là khiến ta...."

Mạnh Thiên Sở dù có hàm dưỡng tốt cách mấy, có lo Ôn Tuyền biết rồi sẽ quở trách mình cách mấy, cũng không thể không phát khùng trước câu nói "Đồ không phải đàn ông" của Ôn Nhu. Hắn chẳng nghĩ ngợi gì hết, vươn tay thộp cổ áo của Ôn Nhu, dùng lực toàn thân nâng bổng cô ả lên.

"Người muốn làm cái gì? Ngươi không muốn sống rồi hả? Ngươi dám động vào ta, ta kêu thúc thúc ta giết người!" Ôn Nhu hưa tay múa chân gào rống.

Nếu như Ôn Nhu không uy hiếp câu này, Mạnh Thiên Sở còn có chút do dự là có nên hạ thủ hay không, nhưng khi nghe câu này của ả rồi, hắn nổi khùng: "Lão tử hiện giờ đang thế Ôn đại nhân dạy cho con tiểu tiện nhân mất dạy ngươi một bày học!" Nói xong nâng ả ra cửa, dùng sức quẳng ra ngoài.

"A" một tiếng, tiếp đó là một tiếng phịch mạnh, Ôn Nhu té ạch ra ngoài vườn, nằm yên không động đậy.

Phi Yến, Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng mọi người vội vã chạy ra xem, thấy ả không động đậy đều trừng to mắt, lòng rúng động căn hết cả người.

Phi Yến nói: "CÔ ấy sao không dậy vậy, có phải là chết rồi không, để em đến xem xem."

Lý Lâm Tĩnh vội bước lên ngăn Phi Yến lại: "Cẩn thận coi chừng cô ấy dùng kế."

Ôn Nhu nhất mực nằm lì, Hạ Phượng Nghi gấp lên: "Thiếu gia, cô ấy... cô ấy có chết không đó?"

Mạnh Thiên Sở tự hiểu rất rõ bản thân vừa rồi ra tay thế nào, hắn cho cô ả té đặt mông xuống trước, không thể gây chấn thương trí mệnh, con quỷ nha đầu này ắt là dùng chiêu, liền hậm hực đáp: "Chết đi là tốt nhất! Ta sẽ trả lời cho Ôn đại nhân, kéo thi thể của ả ra cho chó ăn!"

Lý Lâm Tĩnh cũng phát giác Ôn Nhu không chết, nhưng do quan tâm nên bước tới xem xét. Đột nhiên, mắt bà ta hoa lên, Ôn Nhu giơ tay phóng một mũi phi tiêu về phía bà ta. Lý Lâm Tĩnh công phu thế nào mà có thể để cô ả đạt mục đích? Bà ta dùng thế thiết bản kiều, ngửa người ra tránh cho phi tiêu bay sượt qua người.

Thứ Ôn Nhu cần là kết quả này, cùng lúc đó, ả phẩy tay, lại một mũi phi tiêu nữa bắn về phía đùi của Mạnh Thiên Sở!

Mạnh Thiên Sở đã sớm phòng bị, nhưng công phu của hắn còn chưa đủ tới mức dám đưa tay bắt phi tiêu, nên liền tránh đi, không ngờ nghe ai yêu một tiếng, hắn tránh được nhưng không ngờ Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng phía sau hắn, mũi phi tiêu này cắm ngay vào đùi của nàng! Mộ Dung Huýnh Tuyết sau tiếng kêu đã ngã phịch xuống đất.

Ôn Nhu thấy không bắn trúng Mạnh Thiên Sở, liền phẩy tay phóng ra hai mũi phi tiêu khác. Lý Lâm Tĩnh phất tay áo gạt, cuốn hai mũi ám khí này thu vào tay áo.

Ôn Nhu phừng giận, quát lên với Lý Lâm Tĩnh: "Ngươi dám cản trở chuyện của ta?"

Lý Lâm Tĩnh khom người thưa: "Tiểu thư, cô hạ thủ nặng như vậy, Ôn đại nhân chưa chắc là cao hứng đâu."

"Hừ! Ai cần ngươi lo!"

Mạnh Thiên Sở vội vã ngồi xuống xem xét thương thế của Mộ Dung Huýnh Tuyết. Mũi phi tiêu này cắm vào đùi nàng, máu tươi ứa ra tràn trề.

Ôn Nhu nhìn thấy ngửa cổ lên trời cười, bảo: "Ngươi tưởng là ta dễ dàng chịu thua sao? Chuẩn bị hậu sự cho ả đi, trên phi tiêu của ta có kịch độc đó."

Mạnh Thiên Sở nhảy phất tới, túm cổ của Ôn Nhu, quát: "Nàng ấy nếu mà chết rồi thì ngươi sống không nổi đâu, mau đưa thuốc giải cho ta."

Tả Giai Âm âm trầm nói: "Cô ta nói không sai, trên phi tiêu này xác thật có độc." Nói xong, nàng từ xé một mảnh vải trên váy của mình, băng chặt vết thương cho Mộ Dung Huýnh Tuyết, sau đó bảo Phi Yến đến phòng của mình lấy rương thuốc tới.

Mộ Dung Huýnh Tuyết sắc mặt nhợt nhạt, người bắt đầu co giật.

Ôn Nhu nhơn nhơn tự đắc nói: "Ta không có thuốc giải, dù gì thì cũng chỉ chết một nha hoàn, các ngươi làm gì khẩn trương quá vậy?"

"Nàng ấy không phải là nha hoàn, là ... là thư lại của huyện nha ta, nếu nàng ấy chết, ngươi là hung thủ hành hung giết người! Ta sẽ đem ngươi y pháp luật trị tội!" Tiếp đó hắn đẩy Ôn Nhu sang cho Lý Lâm Tĩnh, nói: "Đem treo ả lên cây cao nhất trong vườn, chờ xử lý sau!"

Phi Yến xách rương thuốc đến. Tả Giai Âm nhìn Mạnh Thiên Sở, nói: "Thiếp cần chàng trợ giúp." Sau đó nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Vì để cứu muội, ta cần phải hút máu độc trong người muội ra ngoài. Hiện giờ thời gian khẩn cấp, tìm không có thuốc làm tê, muội cần phải ráng chịu đau."

Lòng Mạnh Thiên Sở đau như bị dao cắt ra từng mảnh. Hắn nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết yếu ớt nhưng kiên cường gật đầu đáp trả Tả Giai Âm, dịu giọng bảo: "Huýnh Tuyết, ta sẽ không để muội có chuyện gì đâu." Huýnh Tuyết nhìn hắn, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Muội biết."

Tả Giai Âm bảo Mạnh Thiên Sở: "Chàng cố định hai chân của muội ấy, ngàn vạn lần đừng để muội ấy động. Phi Yến nhét vào miệng Huýnh Tuyết cái giẻ, gọi mấy nha hoàn có sức lực một chút giữ chặt hai tay và vai, mọi nam nhân rời khỏi đây hết."

Mọi người cùng áp tới, Tả Giai Âm đưa mắt cho Mạnh Thiên Sở, nói: "Muội bắt đầu đây."

Tả Giai Âm xé váy của Mộ Dung Huýnh Tuyết, trên bắp đùi trắng như tuyết đã ứa đầy máu bầm đen. Tả Giai Âm cầm con dao đã tiêu độc không hề do dự cắt xuống, chỉ nghe một tiếng hư nhẹ, tuy không lớn, nhưng lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng, khiến người nghe xót xa vô hạn. Rất may là có miếng bố nhét chặt miệng, nên cái đau có cái để phát tiết mà không khiến cho Huýnh Tuyết nghiến vỡ răng.

......

Tri phủ ở Hàng châu.

Mạnh Thiên Sở mặt mày âm trầm ngồi đối diện với Kha Càn, đem sự tình đã trải qua kể lại hết.

Kha Càn ho khan một tiếng, nói: "Tiểu Nhu cô nương đó tính cách có quật cường một chút, tính tình quả thật là không hay. Trước đó Ôn Tuyền Ôn đại nhân đã viết thư cho ta nói rõ rồi, không ngờ rằng hài tử này còn quậy lớn ra đến như vậy. Ai... đúng rồi, cô nương bị thương đó không bị sao chứ?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Nhất mực hôn mê tới giờ."

Kha Càn cũng không biết nói sao cho phải, nhíu nhíu mày thở dài.

Mạnh Thiên Sở nói với Kha Càn: "Tôi hôm nay đến chỗ đại nhân là muốn hỏi thử coi Ôn đại nhân rốt cuộc là để nữ nhân đó đến chỗ tôi làm cái gì? Kha đại nhân xin cứ nói thẳng!"

Kha Càn cười có vẻ miễn cưỡng, đứng thẳng dậy đi qua lại ở đại sảnh hai ba bước, sau đó dừng lại nói: "Ôn đại nhân... Ôn đại nhân chính là muốn đem Ôn Nhu cô nương gả cho Mạnh sư gia."

Kha Càn vừa nói dứt lời, Mạnh Thiên Sở suýt chút nữa té từ trên ghế xuống đất: "Không.... không phải chứ...? Kha đại nhân, ông giởn... giởn chơi cái gì vậy!?"

Kha Càn bước tới chỗ của mình ngồi xuống, gật đầu khẳng định: "Ôn đại nhân có mật tín cho ta, nói đến chuyện này, bảo ta trước hết đừng cho cậu biết, nhân vì đó là điều Ôn Nhu kiên quyết yêu cầu. Nó muốn xem xét trước vị phu quân là cậu đây có thích hợp hay là không."

Mạnh Thiên Sở đứng phắt dậy, ngữ khí rất kiên quyết: "Tôi thà chết chứ không thèm lấy con nhỏ dữ dằn đanh đá đó!"

Kha Càn cười khổ nói: "Hiền điệt ngàn vạn lần đừng có nói như thế. Ôn Tuyền đại nhân từ nhỏ đã rất quý đứa cháu gái này, coi nó như là đứa con gái ruột vậy, chiều nó riết rồi hư luôn. Ở kinh thành rất nhiều công tử nhà giàu đều nói cô nương này là đóa hoa hồng, muốn hái thì phải thụ thương, do đó dù biết cô ta đẹp, nhưng không ai dám hỏi cưới."

Mạnh Thiên Sở nói: "Dù sao thì cũng không gả đi được rồi tống đến chỗ tôi chứ."

Kha Càn phì cười, bảo: "Kỳ thật ... nói cho đúng ra thì làm gì có cô nương nào gả đi không được chứ, cô này không những vô cùng xinh đẹp, mà lại còn là cháu gái của Ôn Tuyền."

"Vậy thì lấy người khác đi, đừng đưa đến cho tôi, tôi không dám nhận đâu."

Kha Càn cười khà khà vỗ vai Mạnh Thiên Sở, bảo: "Người trẻ tuổi à, cậu vừa có trí tuệ vừa tài hoa, nhưng lại thiếu lịch duyệt và trải đời. Điều này tự nhiên không trách cậu, cậu còn quá trẻ mà. Nhưng, có những chuyện không thể dùng ý khí mà hành sự được, có biết hay là không?"

"Đại nhân, tôi hiểu ý của ngài, nhưng mà, tôi dù sao cũng không thể lấy một người con gái mà tôi không thích. dù cho một nữ nhân đó có xinh đẹp cách mấy, tôi cũng không thèm."

"Ha ha ha ha, ta biết, ta nghe nói nhà của cậu có ba phu nhân, trong đó có hai người có thể gọi là khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà, cậu nếu như đã đến rồi, ta buộc phải nói rõ cho cậu hay rằng, cậu không thể không cưới."

Mạnh Thiên Sở bắt đầu gấp lên: "Vì sao?"

"Ta trước đó đã nói rồi, cô ta nếu thật sự muốn lấy chồng, nhất định sẽ lấy được. Nhưng mà, Ôn đại nhân cứ muốn đem cô ta gả cho cậu, đấy là có dụng ý."

Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết đó là dụng ý gì. Ôn Tuyền đem cháu gái gả cho hắn, chính là muốn lôi kéo hắn đi chung một xuồng, về cùng một phe. Một mặt đó là một thứ tín nhiệm, mặt khác nó có thể coi là một hình thức kềm chế. Đến lúc này thì hắn bình tĩnh trở lại, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu như... nếu như tôi kiên quyết không lấy nữ nhân này, sẽ có kết quả gì?"

Kha Càn cười cười, lấy từ trong lòng ra một phong thư đưa cho Mạnh Thiên Sở, nói: "Ôn Tuyền đại nhân nói chờ sự tình nói rõ ra rôi, bảo ta giao phong thư này cho cậu."

Mạnh Thiên Sở mở thư ra nhìn xem một lượt, sắc mặt tức thì trắng bệt.

Thì ra, trong thư Ôn Tuyền có viết, rằng đem cháu gái Ôn Nhu hứa gả cho Mạnh Thiên Sở làm vợ, chọn ngày tốt thành hôn ngay. Ở phần cuối thư còn chêm thêm một câu, nói rằng hoàng thượng đang tuyển nữ đạo trưởng tiến cung bồi hoàng thượng luyện đan, có người đề nghị Tả Giai Âm là nhân tuyển thích hợp, nhưng Ôn Tuyền không nhẫn tâm để cho vợ chồng hắn phân li, cho nên đã ngăn cản.

Ôn Tuyền trong phong thư này đặc biệt viết về chuyện đó, hiển nhiên là cảnh cáo Mạnh Thiên Sở nếu như không ngoan ngoãn nghe lời, chọc cho y không vui, thì Tả Giai Âm của hắn có khả năng sẽ bị tống tiễn vào hoàng cung "cùng" luyện đan với hoàng thượng. (Thực ra là một hình thức dâm loạn do một số đạo sĩ cung đình thời Minh nghĩ ra để lôi kéo hoàng đế ăn chơi trụy lạc - Hình thức luyện đan thường kèm theo "luyện" luôn nữ đạo sĩ hay nữ đạo hầu cận... ND).

Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, lão già dịch Ôn Tuyền này quả là lợi hại, và chiêu này quả là độc, bức cho hắn không thể nào dám ngo ngoe! Ai, người sống dưới mái nhà phải biết cúi đầu chui lòn dưới rường cột, cưới về dù sao cũng tốt hơn là phải tiễn đi, hắn chỉ còn biết cười khổ lắc lắc đầu: "Được, tôi cưới ả về là được chứ gì!"

Kha Càn nghe thế mừng rỡ, vỗ vỗ vai Mạnh Thiên Sở: "Như thế mới phải chứ! Cậu nghĩ coi triều đình hiện giờ Ôn Tuyền có thể coi là mặt trời giữa trưa, cậu làm cháu rễ của ông ta thì sau này ở phủ Hàng châu này ai dám không nhìn mặt hiền điệt cháu? Tuy Ôn Nhu cô nương điêu man một chút, nhưng mà cái núi này tiểu lão đệ cậu không thể không ôm rồi. Do đó, thống khoái đáp ứng đi là hay đấy. Như vậy vừa không đắc tội Ôn đại nhân, mà tiền đồ của cháu sau này không thể hạn lượng. Còn về nữ nhân ấy à, cháu có ba nàng mà thu phục đâu ra đó đàng hoàng đề huề một nước, thì thêm một Ôn Nhu nữa cháu sợ cái gì?"

Mạnh Thiên Sở ngửng cổ nói: "Lời khó nghe cần phải nói trước, cưới cô ta thì có thể, nhưng nếu cô ta tiếp tục làm loạn, thì cháu đây sẽ không khách khí đâu!"

"Cái đó thì tự nhiên, nữ nhân ấy mà, bất quản là trước đó cao quý thế nào, cưới về rồi ăn ở qua xong thì phải theo chồng, cái câu tam tòng tứ đức dù sao cũng phải theo thôi! Đến lúc đó chẳng phải là cháu nói gì là nghe theo đó hay sao? Đây dù sao cũng là chuyện già đình của cháu, cho dù là Ôn đại nhân đi chẳng nữa, cho dù có sửa trị nhưng không thái quá, thì Ôn đại nhân cũng có thể lý giải thôi. Hơn nữa, ha ha, nếu như cháu có thể giúp cải sửa tính tình điêu ngoa của Ôn Nhu, nói không chừng Ôn đại nhân càng hoan hỉ hơn nữa à."

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, thầm nghĩ như vậy mới phải chứ, nhưng tiếp đó hắn cười khổ ngay: "Còn có một chuyện nữa a! Tôi nguyện ý cưới cô ta, nhưng cô ta có chịu lấy tôi không mới là vấn đề! Cô ta vừa gặp tôi là cố ý gây sự làm loạn với tôi, mỉa mai trào phúng tôi, hôm nay còn phóng độc tiêu định hại tôi, rõ ràng là căn bản chẳng thèm lấy tôi. Cô ta không muốn lấy tôi, chẳng lẽ tôi ép cưới cô ta hay sao?"

"Làm sao có thể như thế chứ?" Kha Càn cười ha hả mấy tiếng, tiếp: "Nam hôn nữ giá, con trai lấy vợ con gái lấy chồng từ xưa đến nay là phải theo lệnh cha mẹ, mối mai hẳn hồi. Đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, gia trưởng hai bên đồng ý là xong. Cha của Ôn Nhu làm chức thiếu chiêm sự chẳng phải là dựa vào Ôn đại nhân mà có hay sao? Ôn đại nhân lên tiếng thì cũng chính là lời của cha mẹ cô ta rồi."

Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Chính là vì cô ta không có cách nào phản kháng, nên mới cố ý tìm đến chỗ tôi, muốn để cho tôi chủ động cự tuyệt cuộc hôn nhân này."

"Đúng a, chiêu này của Ôn Nhu thật ra đã nằm trong dự liệu của Ôn đại nhân. Ông ta sở dĩ không trực tiếp đưa cô cháu gái này nâng lên kiệu lớn mang đến cho cậu chính là vì lo sợ hai người vào động phòng hoa chúc không chịu động mà đánh nhặng xị lên! Do đó, ông ta đã y theo lời yêu cầu của Ôn Nhu, để cô ta tự đến xem thử, chờ cô ta thích ứng rồi thì mới chính thức thành hôn."

"Thích ứng? Hắc hắc, tôi thì nhìn không ra cô ta có dấu hiệu gì là thích ứng cả. Tôi chỉ biết cô gái điêu ngoa man rợ này cố tình chọc tức tôi, để cho tôi cự hôn. CHo nên a, nếu để cô ta ở thêm mấy ngày nữa, nhất định sẽ khiến nhà cửa của tôi tan hoang tiêu điều!"

Kha Càn cười ha ha hạ giọng nói: 'Điểm này thì tiểu lão đệ cậu yên tâm, Ôn đại nhân tự có an bài."

"À... nếu vậy thì tốt, hi vọng tôi còn có mạng chờ đến ngày đó. Đa tạ Kha đại nhân, tôi phải về thôi."

Kha Càn cười nói: "Sau này không cần phải khách khí với ta như vậy, sau này Kha Càn ta còn cần ở cậu vài lời nói tốt lên Ôn Tuyền đại nhân nữa là..." Nói xong ông ta tự thân tống tiễn Mạnh Thiên Sở ra khỏi phủ.

Mạnh Thiên Sở trở về nhà, vừa tiến vào vườn thì từ xa đã nghe Ôn Nhu gân cổ la hét ở trên cây cao giữa vườn.

Dưới gốc cây, Phi Yến làu bàu: "Nữ nhân này quả là lớn họng rộng tiếng, la hét lâu như vậy rồi mà không chịu mệt."

"Thả ta xuống ngay! Mạnh Thiên Sở! Ngươi nếu là nam nhân thì hãy đánh với ta một trận, đem con gái người ta treo lên cây mà có bản lãnh gì? Mạnh Thiên Sở!...." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mọi người thấy Mạnh Thiên Sở đã trở về, đều bước tới nghênh đón.

Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tả Giai Âm, đau xót nói: 'Nàng hôm nay đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi mới phải. Huýnh Tuyết đã khỏe chưa?"

Tả Giai Âm chua xót lắc đầu, nói: "Còn đang sốt cao, bình thường muội ấy thân thể và cơ địa không tốt mấy, hi vọng muội ấy có thể qua khỏi, bình an."

Mạnh Thiên Sở nước mắt nhìn Ôn Nhu trên cây, nói với Lý Lâm Tĩnh: "Thả ả xuống cho ta."

Lý Lâm Tĩnh vội bước tới tháo dây thừng thả Ôn Nhu xuống.

Ôn Nhu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Thiên Sở, hận không ăn tươi nuốt sống hắn: "Hừ! Họ Mạnh kia, ngươi chết chắc rồi! Ngươi sợ thúc thúc của ta tìm tới ngươi làm phiền chứ gì. Ngươi có bản lãnh thì treo ta nữa đi, hay thẳng thừng treo ta chết luôn cho rãnh nợ!"

Mạnh Thiên Sở nhìn vào vẻ mặt xinh đẹp của Ôn Nhu, thầm nghĩ cái gì mà là một đóa hoa hồng chứ, rõ ràng là một quả cầu gai. Không, là một tổ ong vò vẽ mới đúng!

Hắn lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, bước tới cạnh Ôn Nhu, cười hỏi: "Bị treo khổ sở quá phải không? Để lau mồ hôi cho nè."

Ôn Nhu lùi ngay một bước, nạt: "Không cần phải dùng lời giả tinh tinh nói lời hay lẽ ngọt, ta nhất định sẽ trở về mét thúc thúc của ta, ta coi ngươi sau này còn làm sao mà sống nổi. Ta muốn để cho thúc thúc của ta đem cả nhà họ Mạnh ngươi đi chém ngang hông, ta còn muốn..."

Lời chưa nói xong, miệng ả đã bị Mạnh Thiên Sở dùng cái khăn trên tay nhét chặt.

Mạnh Thiên Sở căn bản không lý gì đến bộ dạng của ả, chuyển thân qua nói với Lý Lâm Tĩnh: "Treo ả lên tiếp, hiện giờ mọi người có thể an tĩnh rồi." Nói xong, hắn quay bước bỏ đi.

Ăn cơm xong, Mạnh Thiên Sở bảo Tả Giai Âm về phòng nghỉ ngơi, lưu lại 4 nha hoàn ở phòng Huýnh Tuyết để chiếu cố cho nàng. Phi Yến không yên lòng cũng muốn lưu lại, Mạnh Thiên Sở đồng ý, sau đó kéo Hạ Phượng Nghi ra lương đình ở ngoài vườn. Khí trời càng lúc càng ấm áp, ngồi ở lương đình cảm giác rất dễ chịu, nhưng hiện giờ hắn không hề có cảm giác này, mà lòng trĩu nặng như đeo đá.

Hạ Phượng Nghi thấy hắn không nói, dáng vẻ rất ủ rũ chán chường, liền an ủi: "Thiếp biết tướng công chàng gọi thiếp đơn độc ra đây nhất định là có chuyện muốn nói. Hai ngày nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện quá, khiến cho chàng phải lo nghĩ nhiều."

Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta đến Hàng châu phủ rồi, tri phủ đại nhân nói với ta rằng.... ai!"

Hạ Phượng Nghi khẽ nép vào vai hắn, thỏ thẻ: "Vô luận là phát sinh chuyện gì, chúng thiếp cũng sẽ ở cạnh bên chàng."

Mạnh Thiên Sở nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xoay đối mặt với hắn, sau đó mở lời: "Ả Ôn Nhu này chính là cháu gái của Đôn hán đốc công Ôn Tuyền Ôn đại nhân. Ôn đại nhân để ả đến nhà ta với mục đích là... là muốn ta... muốn ta... cưới ả!"

Mạnh Thiên Sở cuối cũng cũng gian nan nói hết lời. Biểu tình của Hạ Phượng Nghi lúc này rất giống như Mạnh Thiên Sở mới nghe tin tức đó, kinh ngạc đến sửng cả người.

Mạnh Thiên Sở nói: "Hơn nữa ta còn không thể không cưới."

Hạ Phượng Nghi cất giọng run run hỏi: "Ôn đại nhân ông ta... ông ta làm sao cưỡng bách người khác cưới vợ nạp thiếp được chứ?"

Mạnh Thiên Sở thở dài đánh sượt, đáp: "Ông ta có thể!"

"Vì sao?"

"Nhân vì ông ta dùng Giai Âm uy hiếp ta!"

"DÙng Giai Âm uy hiếp chàng?" Hạ Phượng Nghi không hiểu.

"Ừ, ông ta nói hoàng thượng gần đây thu gom nữ đạo trưởng tiến vào hoàng cung bồi ông ta luyện đan, nói là có người kiến nghị để Giai Âm đi. Lão ta còn ám kỳ ta rằng nếu ta ông nguyện ý cưới Ôn Nhu, ông ta không quản đến chuyện đó nữa, như vậy là Giai Âm nhất định phải tiến cung hầu hoàng thượng luyện đơn gì đó rồi. Vì Giai Âm, ta không có cách nào cự tuyệt."

Hạ Phượng Nghi nghe xong, ngẩn ngơ một hồi, rồi nhịn không được nghẹn ngào khóc nấc.

Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Ta không muốn để Giai Âm biết. Nàng ấy còn ba tháng nữa là làm mẹ rồi, nhưng mà nàng ấy nhất

định sẽ không vì mình hay con mình mà ủy khuất ta, do đó nàng ấy thà lên kinh thành, chứ không để ta cưới con ả đó."

Hạ Phượng Nghi gật gật đầu, ngồi thẳng người dậy nói: "Thiếp hiểu rõ rồi, nhưng như vậy thì khó cho chàng rồi."

Mạnh Thiên Sở lắc lắc đầu, nói: "Khó đây chẳng phải là cho ta, mà là cho mọi người, nguyên bổn là một gia đình yên ấm, hiện giờ tự nhiên vì con chằn tinh này mà gà chó cũng không yên tới nơi rồi."

"Nhưng mà nếu cưới cô ấy, Giai Âm dù sao vẫn phải biết. Muội ấy thông minh như vậy, chàng dù sao cũng phải trả lời một nguyên nhân hợp lý."

Mạnh Thiên Sở gật gù đứng dậy, nhìn thấy phòng của Tả Giai Âm còn lộ ánh đèn, liền nói: "Ta cũng không biết tìm ra được lý do gì."

Tâm tình của hai người đều rất trầm trọng. Họ rời khỏi lương đình. Hạ Phượng Nghi nhìn người bị treo trên cây, nói: "Nếu như sớm muộn gì cũng là người một nhà, hay là thả cô ta xuống đi, nếu lỡ như chết rồi chúng ta không biết tính sao đây."

Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, nói: "Nàng đi làm đi, đừng để ả la lối om xòm, ta phiền lắm."

"Thiếp biết rồi, chàng về nghỉ một chút đi."

"Không, ta đến chỗ Huýnh Tuyết xem thử."

Hạ Phượng Nghi do dự một hồi, hỏi: "Vậy chuyện của chàng và Huýnh Tuyết tính làm sao?"

Xem ra mọi người đều biết rồi, nhưng vấn đề hiện giờ là một ả thì bị treo trên cây, còn một nàng thì nằm liệt giường, Mạnh Thiên Sở thở dài phất tay đáp: "Chờ đã rồi tính sau."

Đêm hôm đó Mạnh Thiên Sở nhất mức thức cạnh cho Mộ Dung Huýnh Tuyết, khi trời gần sáng thì cơn sốt của nàng giảm đi, hắn mới yên tâm một chút, và mệt mỏi không chịu nổi nữa, nên gục xuống bên giường thiếp đi.

Mộ Dung Huýnh Tuyết mở mắt, phát hiện đang ở phòng của mình, trên người không có chút sức lực nào. Nàng nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có một người đang ngủ gục, còn ngáy pho pho, khi nhìn kỹ thì ra là Mạnh Thiên Sở. Lòng nàng chợt dậy lên niềm cảm kích và sung sướng, liền cố lấy cái chăn nhẹ đắp lên người hắn.

Cử động này khiến Mạnh Thiên Sở tỉnh ngay. Hắn nhướn mắt nhìn, phát hiện Mộ Dung Huýnh Tuyết đã tỉnh, mừng rỡ reo lên: "Huýnh Tuyết! Nàng tỉnh rồi? Quá tốt đi thôi! Nàng làm ta sợ hết hồn." Trong lúc cao hứng, hắn áp chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn ốm o của nàng. Bàn tay lạnh ngắt, xem ra là do mất máu quá nhiều, và sắc mặt nàng cũng tái xanh.

Nghe có tiếng động, các nha hoàn đều chạy vào, thấy Huýnh Tuyết đã tỉnh, liền cao hứng chạy đi báo tin cho đại phu nhân và nhị phu nhân hay. Mọi người nhanh chóng có mặt.

Huýnh Tuyết vừa định lên tiếng, Hạ Phượng Nghi đã vội nói: "Muội hiện giờ cố đừng nói chuyện, thân thể của muội còn yếu lắm, tỉnh dậy là tốt rồi."

Tả Giai Âm cũng nói: "Tỉnh dậy có nghĩa là muội đã không sao rồi. Thân thể của muội rất yếu, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất một tháng. Hãy gắng tĩnh dưỡng cho lại sức."

Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu. Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở mặt mày tiều tụy, liền bảo: 'Chàng cũng mệt rồi, canh cả một đêm hiện giờ đi ngủ một chút đi, thiếp và Giai Âm ở đây, chàng cứ yên tâm đi."

Mạnh Thiên Sở lắc đầu, hỏi: "Con quỷ cái đó sao rồi?"

Hạ Phượng Nghi đáp: "Đã thả xuống rồi, giam trong một phòng ở hậu viện. Lý Lâm Tĩnh mang theo nha hoàn canh gác rồi."

Tả Giai Âm nói: "Phu quân hay là về nghỉ một chút đi, đại phu nhân đã nói rồi đó, chúng thiếp ở đây không sao đâu."

Mạnh Thiên Sở chỉ đành đứng dậy, dặn dò mấy câu rồi đi ra.

.....

Chớp mắt đó mà Ôn Nhu đã đến Mạnh gia được bốn ngày. Mạnh Thiên Sở đối với nữ nhân bị giam ở hậu hoa viên này không nghe không hỏi. Hắn khó lắm mới nghỉ ngơi được một lúc, sau đó thì lo đi tra án. Hắn tin rằng bản thân đáp ứng Ôn Tuyền rồi, Ôn Tuyền sẽ nhanh chóng phái người đến thương lượng chuyện kết hôn. Trong đoạn thời gian này, hắn hoàn toàn có thể coi như nữ nhân đó không tồn tại.

Hôm đó sau khi ăn sáng xong hắn đến thăm Huýnh Tuyết rồi định cùng CHu Hạo đến tìm Gia Cát Hâm, còn Hạ Phượng Nghi thì đến nhà của Mộ Dung Huýnh Tuyết xem nhà cửa đã sửa sáng đến đâu rồi.

Gia Cát Hâm mời Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đến một trà lâu. Ba người ngồi xuống xong, Mạnh Thiên Sở đi thẳng vào vấn đề đem chuyện quan trọng nhắc lại cho Gia Cát Hâm nghe một lượt, rồi hỏi vài điều. Hôm nay Gia Cát Hâm sáng khoái trả lời câu hỏi của hắn: "Người đem khu trạch viện đó bán cho tôi vốn là vì chuyện làm ăn đã lên phương bắc rồi, xem ra trong vòng nửa năm chẳng trở về đây đâu."

Mạnh Thiên Sở à một tiếng, cứ nhìn chằm chằm Gia Cát Hâm.

Gia Cát Hâm cười ha ha mấy tiếng, đưa mắt đi chỗ khác tránh ánh nhìn của hắn.

Khóe miệng Mạnh Thiên Sở lộ ra nụ cười lạnh, hắn nói: "Gia Cát lão gia, lần này sao thống khoái nói ngay ra vậy, sao lần trước dường như là rất khó xử hả?"

Gia Cát Hâm lập tức đáp: "Đâu có, đâu có, lần trước nhân là vì phu nhân nhà ngài đột nhiên đi vào, tôi còn chưa kịp nói."

"Được thôi, kỳ thật không cần phải hỏi ông tự ta cũng có thể tra rõ ra chủ nhân trước đây của khu nhà đó là ai."

Gia Cát Hâm lập tức nói vuốt: "Đúng, đúng, đúng, Manh sư gia nói phải lắm."

Mạnh Thiên Sở đứng dậy, bảo: "Được rồi, chúng ta đi đây. Trạch viện đó tạm thời không được bán. Án này còn một số vấn đề chưa tra rõ, chờ ta thông tri cho ông rồi thì ông hãy bán."

"Vậy phải chờ đến chừng nào ạ?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Chừng nào án này tra ra thật rõ ràng!" Nói xong, hắn dẫn CHu Hạo bỏ đi.

Gia Cát Hâm ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của hai người, không nói được câu nào.

Sau khi Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo bước ra khỏi trà lâu, Chu Hạo nói: "Lão già này hôm nay không thành thật, không đáp thật lòng."

"Ta biết."

"Vậy thiếu gia ngài nói lão có khi nào đem lời vừa rồi của ngài kể lại cho người bán ngôi trạch viện đó cho lão không?"

"Ta sở dĩ nói với lão như vậy, là hi vọng lão đi báo lại cho người kia."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thuận theo dây mà lần ra trái! Hiện giờ đến nha môn bảo Vương Dịch phái hai huynh đệ bám sát theo lão già dịch đó."

Quả nhiên, khi trời gần sụp tối thì Vương Dịch bẩm báo với Mạnh Thiên Sở là đã tìm ra người cần tìm.

Mạnh Thiên Sở lập tức dẫn Chu Hạo theo Vương Dịch đến một tửu lâu, xem ra là họ đã đưa người đó giữ lại ở đây.

Sau khi bước đến trước phòng dành cho khách quý trên lầu, Mạnh Thiên Sở hé rèm cửa nhìn, thấy trong phòng ngoài ba nha dịch còn có Gia Cát Hâm ủ rũ ngồi đó, cạnh lão còn có một nam nhân khoảng 40 tuổi, đầu mặt múp míp, xem ra là một nhà giàu mới nổi.

Mạnh Thiên Sở bước tới ngồi trước mặt họ. Trên bàn bày đầy món ăn, xem ra là họ chưa ăn được bao lâu.


/583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status