Mạnh Thiên Sở thấy sắc mặt của Mộ Dung Huýnh Tuyết vẫn không ổn, liền quan tâm hỏi: "Án chặt thây này thật phiền, so với một thi thể càng ghớm hơn. Hay là ta cử người đưa muội về, ta tự nhớ được rồi. Muội dù sao cũng là một cô nương, những huynh đệ bộ khoái thấy mà còn nhịn không được muốn ói, muội có thể như thế là không tệ rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết lắc lắc đầu: "Huynh chẳng phải nói vừa kiểm tra vừa ký lục dễ khiến dòng suy nghĩ bị loạn hay sao? Muội không sao đâu, từ từ sẽ quen thôi"
Mạnh Thiôi Sở khen ngợi vỗ vai Mộ Dung Huýnh Tuyết, nói: "May là có muội, nếu không ta thật không biết làm sao mới phải"
Mạnh Thiên Sở bên này tiếp tục tìm kiếm, bên kia Ôn Nhu dẫn nha hoàn đến xem náo nhiệt.
Nha dịch thấy đó là nhị phu nhân của Mạnh Thiên Sở, cho nên không ngăn cản. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ôn Nhu hỏi: "Lão gia nhà ta đâu?"
Một nha dịch cung kính thưa: "Phu nhân, Mạnh sư gia đang ở rừng trúc phía trước, phu nhân chờ ở đây đi, tôi đi gọi."
Ôn Nhu đưa mắt nhìn, thấy Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết đang ở trong rừng trúc mặt đối mặt nói chuyện, tuy không nhìn thấy biểu tình của Mộ Dung Huýnh Tuyết, nhưng mà thấy Mạnh Thiên Sở có vẻ cao hứng, liền tức mình lạnh lùng nói với nha dịch: "Ta tự đi được rồi."
Nha dich định ngăn trở người còn lại đứng cạnh lén nháy mắt ra hiệu, y liền không nói nữa.
Chờ Ôn Nhu hầm hầm bỏ đi rồi, nha dịch đó mới hỏi:" Vừa rồi người vì sao không cho nói?"
Nha dịch đó nhìn theo bóng lưng Ôn Nhu đã đi xa, khẽ nói: "Nghe nói nhị phu nhân là nhân vật lợi hại. Ngươi nói nhiều nhẹ ắt bị mắng, nặng không chừng còn bị đánh. Người tốt với cô ta, nhưng cô ta chưa chắc đã lĩnh cái tình đó, do đó coi như thôi vậy."
Nha dịch còn lại nghe vậy mới hiểu ra, vỗ vỗ ngực của mình, thở một hơi dài nói: "Trên đời này làm gì có nữ nhân lợi hại như vậy, thật là đáng thương cho Mạnh sư gia mà."
Ôn Nhu dẫn theo nha hoàn rón rén đến rừng trúc, vốn định nghe coi Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết nói cái gì, ai ngờ mắt nhìn quanh mà không để ý dưới chân, không cẩn thận bị vật gì đó ngáng phải, chỉ nghe "A" một tiếng, Ôn Nhu té vào vũng nước.
Mạnh Thiên Sở và Mộ DUng Huýnh Tuyết nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy một nha hoàn quýnh quáng chẳng biết làm gì, hơi kinh ngạc, vì nghe tiếng la của ôn Nhu, sao lại không thấy người vậy? Hai người liền vội bước tới.
Khi đến nơi, hai người mới thấy Ôn Nhu từ trong đám cỏ cây bò ra, vừa chỉ nha hoàn vừa mắng: "Đúng là mắt ngươi đui rồi! Đúng là từ nông thôn ra mà, không thấy ta té hay sao? Còn không mau đỡ ta dậy!"
Nhưng nha hoàn vẫn bất động đứng im đó, mặt mày kinh khủng nhìn cạnh chân của Ôn Nhu, giống như phát điên lên vậy.
Mạnh Thiên Sở bước lên, nhìn cạnh chân mình, bấy giờ mới biết nha hoàn vì sao không dám động. Mộ Dung Huýnh Tuyết càng sợ hơn, ré lên kinh hãi.
Ôn Nhu khệnh khang đứng dậy, thấy Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng trước mặt mình, có vẻ hơi ngượng, vừa định giải thích, phát hiện mấy người không ai nhìn mình, mà nhìn xuống dưới chân. Ôn Nhu nghĩ là hài của mình bị rách, vội cúi đầu nhìn. Cái nhìn này lập tức kẻo theo tiếng rú dài vang vọng cả đầu thôn cuối xóm.
Thì ra dưới chân Ôn Nhu có một cái đầu người, hon nữa là đâu nữ nhân mở trừng đôi mắt huyết hồng.
Ôn Nhu thét xong tiếng này rồi ngất luôn vào lòng Mạnh Thiên Sở, nha hoàn ở bên cạnh cũng loạng choạng, may là còn có Mộ Dung Huýnh Tuyết đỡ cho.
Hai nha dịch vội chạy tới, Mạnh Thiên Sở tức giận hỏi: "Chỗ này là chỗ nào, ai cho họ tiến vào đây vậy?"
Hai nha địch chẳng ai dám nói gi, Mạnh Thiên Sở chỉ đành ẵm Ôn Nhu lên, bảo: "Cái đầu người này để đây, không được động, ta đưa cô ấy về. Huýnh Tuyểt muội giúp đỡ nha hoàn này ra đi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết không nói gì, chỉ gật đầu đi sau Mạnh Thiên Sở, đỡ nha hoàn trở về nhà của Tuyết nhi trước.
Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Phi Yến, Tuyết nhi đang nói chuyện ở phòng của Hạ Phượng Nghi, thấy Mạnh Thiên Sở đi vội về còn ẵm trong lòng Ôn Nhu bất tỉnh, nên vội áp tới.
Mạnh Thiên Sở cẩn thận đặt Ôn Nhu lên giường, Tả Giai Âm định bước lên xem, Mạnh Thiên Sở ngăn: "Cô ta bị sợ quá ngất đi, ta bấm nhân trung là tỉnh. Nàng đừng đến, ả quá nóng nảy, coi chừng vừa tỉnh chưa biết tình hình thế nào đá trúng bụng nàng và con thì phiền phức lắm."
Nói xong, Mạnh Thiên Sở bước lên bấm vào huyệt nhân trung của Ôn Nhu. Hạ Phượng Nghi nói: "Muội ấy nói ra ngoài chơi, chúng thiếp thấy muội ấy còn mang theo một nha hoàn, nên không nói gì nhiều, sao lại bị sợ ngất đi.
Mạnh Thiên Sở vừa định hồi đáp, Ôn Nhu đã tỉnh, lập tức như điện giật vậy, ngồi bật dậy trên giường, vừa nhìn Mạnh Thiên sở chỉ nói được một câu: "Cứu mạng a." Rồi ngất đi, khiến hắn cười khổ không ngớt, chỉ đành bấm huyệt nhân trung lần nữa.
Mạnh Thiên Sở nói: "Cô ả lén chạy tới hiện trường, nhìn thấy thứ không nên nhìn, cho nên sợ ngất đi như vậy."
Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh đó không nói gì, Hạ Phượng Nghi vội đến kéo nàng ngồi cạnh, bảo: "Đúng là Mộ Dung cô nương dũng cảm, nếu đổi là thiếp đại khái cũng sẽ ngất đi thôi"
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười cười, kỳ thật cũng sợ đến tái cả mặt mày.
Ôn Nhu tỉnh đậy lần nữa, Mạnh Thiên sở lập tức bảo: "Kiên cường chút coi, đừng có ngất nữa, cô mà ngất nữa môi trên sẽ bị ta bấm rớt luôn đó."
Ôn Nhu nhào vào lòng Mạnh Thiên Sở òa lên khóc, vừa khóc vừa nức nở: "Sợ chết muội
thôi... hu hu hu... người ta... chỉ nhớ huynh... ai có ngờ... hu hu, quá đáng sợ mà hu hu
hu..."
Mạnh Thiên Sở biết nếu đổi lại thành bất cứ ai, dù là nam nhân đại khái cũng sợ xanh mặt, huống chi là cô nương, cho nên chì đành dỗ: "Đó chỉ là đạo cụ diễn trò ở nông thôn, nếu không sao ta và Mộ Dung cô nương không có sao hết vậy?"
Ôn Nhu đưa mắt đáng thương nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết, Mộ Dung Huýnh Tuyết chỉ đành gật đẩu, nói: "Đúng vậy, chỉ là đạo cụ, trước đó mọi người đã nhìn thấy rồi."
Ôn Nhu đẩy bật Mạnh Thiên Sở, gạt lệ tức giận nói: "Vậy là các người cố ý, cố ý để đó dọa ta!"
Mạnh Thiên Sở sầm mặt: "Một người đàn bà trước hết phải biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cái đó gọi là lời nói hỗn, ta thấy cô chẳng nói thêm được vài ba câu thì không chịu nổi." Nói xong đứng dậy đi thẳng, Ôn Nhu nghe thế vội chạy tót theo ôm Mạnh Thiên Sở khóc hu hu: "Được rồi, được rồi, đều là do thiếp sai, chàng đừng có đi, đừng có đi, thiếp sợ..."
Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng dậy nói: "Mạnh gia, hay là tôi tới hiện trường chờ ngài, tôi đi trước vậy." Nói xong đi thẳng ra cửa.
Mạnh Thiên Sở vội nhỗm dậy, thấy Ôn Nhu vẫn còn bám nết không buông, liền gạt tay hỏi: "Ta bên đó còn chưa xong, cô ôm ta làm cái gì?"
Ôn Nhu dẫu môi: "Người ta sợ."
Mạnh Thiên Sở chỉ 4 người trong phòng, hỏi: "Không phải còn mọi người ở với cô sao? Đừng có nhiều chuyện."Nói xong hắn vội ra cửa, đến cửa còn quay lại bảo Hạ Phượng Nghi: "Hiện trường bên đó còn chưa khám xong, ta cần phải quay lại đó, nàng coi các nàng ở thêm đây mấy ngày cùng Tuyết nhi. Có đi đâu thì cùng đi, đại khái nửa canh giờ nữa thì mới nên ra cửa." Nói xong đi ngay.
Hắn đuổi theo Mộ Dung Huýnh Tuyết, phát hiện mặt nàng phủ thêm một tầng sương, biết nàng đại khái vừa rồi vì ÔnNhu mà tức mình, nên nói: "Cô ta đúng là sợ thật, ta cũng..."
Mộ Dung Huýnh Tuyết buồn buồn nói: "Mạnh gia, tôi vẫn còn chưa là người gì của ngài, ngài quan tâm làm chi đến cảm thụ của tôi?"
Mạnh Thiên Sở bước tới ngăn Mộ Dung Huýnh Tuyết, hai tay chụp vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Huýnh Tuyết, ta sở dĩ quan tâm đến cảm thụ của nàng, nhân vì ta thích nàng, ta hỉ hoan nàng..."
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngắt lời Mạnh Thiên Sở, nói: "Mạnh gia, nếu thật như ngài nói, hãy cấp cho tôi một chút tự tôn. Ngài thê thiếp thành quần, vì cớ gì còn quan tâm đến tâm tình của Huýnh Tuyết" Nói xong tránh thoát tay Mạnh Thiên Sở, cúi đầu bước đi.
Hai người một trước một sau đều sầu khổ trở về rừng trúc, hai nha dịch đứng xa xa, đại khái là nhìn thấy cái đầu đó nên rợn người, đi không được mà ở cũng không dám, thấy Mạnh Thiên Sở đến rồi liền vội tránh ra xa thêm một chút.
Mạnh Thiên Sở bước lên, trước hết quan sát cẩn thận hoàn cảnh xung quanh. Rừng trúc này hơi dốc, từ hoàn cảnh mà xét, thì đầu người đặt ở chỗ vào, còn cơ thể thì bị rãi ở chỗ thấp. Nhưng án theo lí thì đầu người phải ở chỗ thấp mới đúng, vì nó tròn, có thể lăn đi theo độ dốc.
Mạnh Thiên Sở lại nhìn dấu vết Ôn Nhu té ngã, phát hiện đầu và các bộ vị khác của cơ thể được tách ra quẳng đi. Hắn vạch cây cỏ xung quanh. quả nhiên còn phát hiện một túi rơm. Cái túi này có thể đựng vừa đầu người, đạị khái vừa rồi Ôn Nhu đá vào nó nên mới làm đầu lăn ra.
Nhưng dường như đầu không được đặc biệt để ở đây, mà là cố ý giấu, nhân vì cái túi này bị cỏ che chắn, có khả năng là hung thủ trong cơn hoảng loạn đã che sơ sài.
Từ cái đầu bị cắt gọn mà xét, người chết là nữ, tuổi khoảng ba mươi, da thịt hơi thô, khóe mắt có nếp nhăn, mắt mở to, trong mắt có sợi máu, biểu tình rùng rợn.
Mạnh Thiên Sở đặt đầu vào túi, lúc này thì Vương Dịch trở lại, phía sau là hai nha dịch tay mang túi cũng do rơm rạ bện thành.
Vương Dịch nói: "Tôi làm đương sai nhiều năm, chưa từng gặp thủ pháp sát nhân hung tàn thế này bao giờ. Có cảm giác không phải giết người, mà là chặt lóc thịt xương, cảm giác hung thủ và người chết có cừu hận sâu như biển. Nếu không sao lại có câu thành ngữ... toái thi vạn đoạn cái gì đó."
Mạnh Thiên Sở cười cười, chỉ vào hai cái túi hỏi: "Lại có phát hiện mới gì?"
Vương Dịch đáp: "Đều là các tàn chi, người này nếu còn sống kỳ thật chỉ cái túi là bỏ vừa, hiện giờ bị chặt thành như vậy, còn đựng trong mấy cái túi nữa, thật là..."
Manh Thiên Sở gật gù, nói: "Đều mang về thôi, thuận tiện đi lấy khối thịt ông bà già đã ướp muối đó về luôn. May là mắt tốt, nếu không hai người dám bỏ vào nồi nấu ăn rồi lắm."
Mạnh Thiên Sở nói xong, hai nha dịch mang túi ấy nhộn nhạo, chịu không được nôn ngay tại trận.
Thu thập mọi thứ xong, Hạ Phượng Nghi và mọi người đã ngồi xe ngựa tới, Tả Giai Âm ngồi kiệu theo sau. Có lẽ mọi người quyết định về.
Tuyết nhi nhanh chân tới trước Mạnh Thiên Sở, nói: "Muội nghe cha muội nói rồi, biết là huynh có chuyện làm, Tuyết nhi không lưu Mạnh gia nữa, vốn định giữ các vị tỷ tỷ ở thêm
mấy ngày, nhưng mọi người không yên tâm huynh ở nhà một mình, nên Tuyết nhi chỉ đành tiễn mọi người về thôi."
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Đường gần thể chúng ta muốn đến là đến thôi, hơn nữa, án này ta đại khái còn đến đây thường, lúc đó muội ắt sẽ hiềm ta phiền nữa đây."
Tuyết nhi cũng cười: "Sao thế chứ? Tuyết nhi cao hứng còn chưa kịp nữa mà."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Vậy được, chúng ta về trước, có chuyện gì ta sẽ liên hệ với lý trưởng và tộc trưởng." Nói xong hắn lên xe, Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng lên ở phía bên kia
Tuyết nhi chào: "Dạ được, đi đường cẩn thận."
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người trở về huyện Nhân Hòa xong, bắt đầu công tác khâu may lại thi thể
Đây là bước đầu tiên trong phá án chặt thây, trước hết phải xác định các khúc thịt là của người hay không, và có phải của cùng một người hay không. Nếu không thì là của mấy người, sau đó mới tiến hành xác định nguyên dạng thi thể.
Mạnh Thiên Sở trước hết tiến hành giám định tổ chức của các khối thịt, xác nhận là của nhân loại xong, liền tận khả năng tiến hành giám định nhóm máu. Điểu này rất phiền phức, khó khăn lắm hắn làm xong rồi mới bắt đầu khâu ráp thi thể dần dần từng chút một.
Hắn không gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết, vì xong việc rồi viết báo cáo cũng không muộn. Tình cảnh này không hợp cho một cô nương xem, vì nó đầy huyết tinh.
Hắn gần như trải suốt cả đêm trong căn liệm phòng lạnh lẽo vì sợ thi thể thối rửa. Tuy vậy, mồ hôi của Mạnh Thiên Sở vẫn đổ ra như tắm.
Trời mông lông sáng, cuối cùng thì một hình dáng nữ thi cũng hiện ra, trừ nội tạng tìm không thấy, phần lớn các tay chân bộ phận đều tìm được. Các khối thịt nhỏ có thề bị nước cuốn đi, hoặc là khi chặt cắt thịt hung thủ không bỏ vào túi. Tuy nhiên, nó không ảnh hưởng đến tính hoàn chỉnh của toàn bộ thi thể.
/583
|