Hạ Phượng Nghi cũng nhìn vào sườn núi thẳng đứng, đắn đo nói: "Hay là thôi vậy, cây này mọc cạnh sườn núi hẹp, rơi xuống thì nguy hiểm lắm. Hơn nữa nhánh cây nhỏ quá, chỉ sợ ngay cả em nó cũng chịu không nổi."
Phi Yến đã nắm cành cây, nói: "Thiếu phu nhân, xin đừng lo, em sẽ ôm chặt cây lớn, cho dù có gãy cũng không rơi xuống đâu." Xong quay đầu nhìn Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, máu đỡ em lên đi!"
"Được, em nhất định phải giữ chặt nhánh cây, bằng mọi giá bám sát vào nhánh sát thân cây, hiểu rõ không?"
"Dạ!" Phi Yến gật đầu.
Mạnh Thiên Sở đưa hai tay bợ lấy vòng eo thon của Phi Yến, lấy sức đưa cô nàng lên cao giống như diễn viên ba lê vậy. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, cộng thêm lần này cũng có chuẩn bị, Phi Yến nhanh nhẹn bám vào cây, đặt chân lên nhánh, tay vịn chặt cành, ngồi ổn trên cây rồi từ từ ôm cây đứng lên.
Cành cây ấy theo động tác của cô bé khẽ run, Hạ Phượng Nghi khẩn trương nói: "Phi Yến, vịn chặt đó, đừng vội, từ từ thôi."
"Ai, được rồi." Phi Yến đã đứng ổn trên cây, một tay vịn cành, một tay đưa ra hái cánh hoa đang nở thật đẹp trên một cành nhỏ. Phi Yến ném hoa xuống cho Hạ Phượng Nghi: "Cô chủ, tiếp lấy!"
Hạ Phương Nghi bắt được đóa hoa, vui mừng đưa lên mũi ngửi: "Oa...! Thơm quá!" Xong quay sang đưa hoa cho Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, chàng ngửi đi, thơm lắm!"
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy ngửi ngửi, liếc trộm Hạ Phượng Nghi đang ửng hồng nét mặt dưới ánh tà dương, đưa hoa trả lại, cười cười trêu chọc: "Ừ, không tệ, nhưng mà không thơm bằng nàng!'
Hạ Phượng Nghi đỏ mắt, lừ mắt nhìn Mạnh Thiên Sở, giả vờ như không nghe thấy, lấy lại cánh hoa đưa lên mũi ngửi tiếp, ngước đầu nói: "Phi Yến, một đóa là đủ rồi, em mau xuống đi, coi chừng té đó."
Phi Yến hái đóa hoa đầu dễ dàng, vô cùng cao hứng, sự khẩn trương ban đầu dần giản ra, lắc lắc thân người, cảm nhận sức chịu đựng của cành nhánh bên dưới, cảm thấy không vấn đề, liền nói: "Mợ chủ, khó khăn lắm mới lên được đây, hái thêm mấy đóa về cắm trong bình cho đẹp." Nói xong đưa tay ra hái thêm một đóa, quẳng xuống cho Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi thấy Phi Yến hái được mấy đóa thuận lợi như vậy, liền yên tâm hơn, đưa mắt nhìn thấy trên đầu của Phi Yến có một đóa nở đẹp nhất, liền nói: "Phi Yến, trên đầu em có một đóa nở rất đẹp, em coi xem có thể hái xuống không."
Phi Yến ngẩng đầu, cũng phát hiện ra đóa hoa đó, đưa tay định hái, nhưng cánh hoa vượt tầm với, liền cẩn thận bước lên một bước, tận lực duỗi người ra định hái.
Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở vội kêu lên: "Cẩn thận!"
Phi Yến không dám nói chuyện, nàng cảm giác cành cây dưới chân đung đưa dữ dội, lòng rất sợ định bỏ cuộc, nhưng thấy đóa hoa kiều diễm như vậy, Hạ Phượng Nghi lại hoan hỉ như vậy, nên không nỡ bỏ. Chỉ có điều, khi leo lên một nấc này, nàng vẫn còn cách nhánh hoa nửa xích, đầu ngón tay chỉ chạm được vào nhánh mà thôi.
Trước sự dụ hoặc của cái đẹp, Phi Yến quên luôn nguy hiểm, lại với thêm một bước nhỏ nữ, bỏ tay trái đang ôm cây ra, vịn vào một nhánh nhỏ, thân người chồm tới chụp lấy cành hoa.
Cho dù thân hình Phi Yến nhẹ như chim, nhưng dù sao cũng có phân lượng, cành cây dưới chân nàng quá nhỏ, không thể chịu đựng nổi, Mạnh Thiên Sở nghe tiếng cây gãy răng rắc, kêu lên cả kinh: "Nguy hiểm! Đừng..."
Hạ Phượng Nghi cũng thét lên kinh hoàng: "Phi Yến...!"
Mạnh Thiên Sở không kịp nghĩ kỹ, bước vội tới trước hai bước dùng hai tay hứng thân Phi Yến đang rơi xuống, nhưng lực rơi của nàng quá mạnh, trong khi hắn lại với người tới đỡ, tuy là có dựa vào người nàng, nhưng hai lực lượng lôi kéo khiến cho thân thể hắn mất đi sự thăng bằng, ôm Phi Yến té người xuống sườn dốc.
Khi thân còn ở không trung, Mạnh Thiên Sở không tự chủ ôm Phi Yến vào lòng, tay trái vít chặt eo nàng, tay phải ôm che sau đầu nàng, dùng đầu mình giữ chặt đầu nàng, thân người vặn một cái cho Phi Yến xoay lên trên. Động tác này hoàn thành trong chớp mắt, ngay sau đó hai người té mạnh xuống nền đá trên sườn dốc. Mạnh Thiên Sở nghe sau lưng đau nhói, nhưng không kịp nghĩ gì, thì hai người lại lăn như vái bánh xe xuống dưới.
Đây là một sườn núi đầy đá vụn, xen lẫn vào giữa là cây bụi và gai góc. Mạnh Thiên Sở chỉ cảm thấy trời đất không ngừng xoay chuyển. Hắn định chụp giữ lấy gai góc và cây bụi quanh người, ngăn thân thể lăn xuống, nhưng nếu hắn bỏ tay ra thi có lẽ không có vấn đề gì, chỉ có điều hắn không dám, bỡi vì khi ấy Phi Yến nhất định sẽ bay người ra. Lúc này hắn không kịp suy nghĩ lợi hại nên hay không nên, mà chỉ cố sức bảo hộ Phi Yến, hy vọng thân thể có thể và vào cây to nào đó để dừng lại.
Không biết xoay chuyển bao lâu, Mạnh Thiên Sở bị va người đầu vào đá, vào dây gai, thậm chí bay vọt qua những bụi cây nhỏ, nhưng không hề va vào cây lớn nào như hi vọng.
Cuối cùng thi cũng vang lên một tiếng phanh cực lớn, hắn cảm giác ở eo đau nhói, không rõ là có bị gãy xương gì hay không, nhưng thân hình đã dừng lại rồi.
Thì ra, hai người họ dọc đường đã bị một khối đá lớn ngăn lại, eo của Mạnh Thiên Sở vừa khéo vướng vào khối đá nhô ra này.
Thân thể tuy không còn lăn xuống nữa, nhưng Mạnh Thiên Sở đau đớn cùng cực, nhắm chặt hai mắt không ngừng thở lấy hơi lên, lát sau mới nhịn được hỏi: "Phi... Yến, em sao... rồi?"
Phi Yến ở trong lòng Mạnh Thiên Sở khẽ ư một tiếng, từ từ ngẩng đầu, váy áo của nàng đã bị gai góc cào rách hết, cánh tay và cặp đùi trắng giờ đầy vết thương máu thịt ghê người, nhưng mà gương mặt xinh đẹp của nàng do được cánh tay của Mạnh Thiên Sở bảo hộ không thụ thương, chỉ là sợ quá chưa thanh tỉnh trở lại.
"Thiếu gia, em... em không sao... chúng ta đang ở đâu thế này?" Phi Yến kinh khủng nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên mặt Mạnh Thiên Sở, đột nhiên phát hiện máu không ngừng chảy ra từ đầu hắn, hoảng hốt: "Ai da! Thiếu gia, trên đầu thiếu gia đầy máu!"
Toàn thân Mạnh Thiên Sở như tan cả ra, sư đau đơn kịch liệt khiến hắn không có cách gì nói được, càng không có lực đưa tay vuốt máu trên trán, cứ để nó chảy xuống.
Do Phi Yến bị Mạnh Thiên Sở ép người phía dưới, từng giọt máu trên trán hắn nhỏ xuống mặt và tóc nàng. Phi Yến bị đè khó chịu, cựa quậy một chút, nói khẽ: "Thiếu gia, người buôn em ra."
Mạnh Thiên Sở ừ một tiếng, động đậy thân người, nhưng sườn này quá dốc, hai người chỉ vừa khéo bị vướng lại ở một tảng đá lớn nhô ra ngoài, lăn người ra nhất định sẽ té xuống tiếp, còn ở trên là sườn dốc, lùi lại trước hay sau thì Mạnh Thiên Sở không cách nào, vì đang đau nhức toàn thân.
Phi Yến thở phì phò mấy cái, cảm giác thân thể nặng trì trì của Mạnh Thiên Sở đang đè áp lên người mình, rồi nghe được mùi nam nhân nồng nặc của hắn, nhịn không được tâm hoảng ý loạn, gắt: "Thiếu gia, người... người mau buông em ra, cho em đứng lên chứ!"
"Ta... ta không còn sức động nữa..." Mạnh Thiên Sở thều thào: "Eo của ta có thể bị gãy rồi, đau quá, động không được..."
Phi Yến nghe thế, tức thời hoảng hốt: "Thiếu gia... để em dậy xem giúp thiếu gia..."
Phi Yến cựa quậy cố rời khỏi thân thể của Mạnh Thiên Sở, nhưng nàng nhỏ bé ốm yếu, lại bị đè trong chỗ lõm chật hẹp, không thể nào đẩy người hắn xuống được.
Cùng đạo lý đó, Mạnh Thiên Sở muốn rời khỏi người Phi Yến, chỉ còn có thể lần lên đầu hay tụt xuống chân, nhưng hắn vừa đụng mạnh vào đá lớn, eo đau vô cùng, không thể nào dùng sức được, cho nên không thể nhỏm dậy rồi khỏi người Phi Yến.
Thân thể cường tráng của Mạnh Thiên Sở áp lên người Phi yến quá lâu khiến nàng chịu không nổi, thở khì khì nói: "Thiếu ... thiếu gia... người ép... ép em... khó chịu quá... thở không nổi... luôn rồi..." Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Tuy Mạnh Thiên Sở đang đè một nha hoàn xinh thiên kiều bách mị, nhưng còn tâm tình nào nữa để tận hưởng sự ngọt ngào, chỉ đang cố tìm cách bò khỏi người nàng. Chỉ có điều eo bị thương, hắn hết cách, chỉ còn biết chống tay bảo: "Em... em từ ở dưới lấy sức đẩy ta!"
Phi Yến vội đưa tay dùng sức đẩy ngực Mạnh Thiên Sở, hai người hợp lực mới đẩy được người hắn nhỏm lên.
Mạnh Thiên Sở li khai khỏi người Phi Yến, cô bé nhanh chóng thở lấy hơi lên. Mạnh Thiên Sở biết hiện giờ là thời khắc tối quan trọng, nếu như buông bỏ thì không còn sức đâu mà tập trung nữa, trong khi đó Hạ Phượng Nghi và lão Hà đầu muốn tìm được hai người phải mất thêm một đoạn thời gian, trong lúc đó nếu hắn cứ đè thì Phi Yến sẽ không chịu nổi. Hắn bảo: "Phi Yến, cố lấy sức đẩy ta xuống, rời khỏi... ngực của em, để tránh ép em hô hấp không được..."
Phi Yến chớp mắt hiểu ý, dùng sức toàn thân đẩy Mạnh Thiên Sở xuống dưới, nhờ có tay hắn chống phụ đẩy vào đá, nên đã di chuyển thân được hơn nửa xích, đến lúc này thì Phi Yến không còn sức chống chịu thân thể nặng nề của Mạnh Thiên Sở nữa, hai tay hết lực, người của hắn lại áp lên người nàng.
Chỉ có điều, do tụt xuống dưới một chút, cho nên Mạnh Thiên Sở bấy giờ nằm trên bụng nàng, mặt vừa khéo áp lên giữa hai gò ngực của Phi Yến.
/583
|