Sau khi hết giờ làm việc ở nha môn, nha hoàn Linh Lung mang theo một hộp đựng thức ăn đến đưa cơm cho Tư Đồ Sách. Nàng vừa đem thức ăn theo trong hộp lấy ra đặt lên bàn, vừa cười nói: "Tư Đồ tiên sinh, người vừa tới làm việc hai ngày mà đã phá được hai vụ án rồi, thật là tài giỏi. Trong nha môn đều nói người so với Hạ Lan sư gia còn muốn lợi hại hơn."
Tư Đồ Sách cười nói: "Mọi người nói quá lên thôi. Chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán."
"Thật vậy sao?" Linh Lung mắt to vụt sáng, "Nha môn mọi người nói tiên sinh vốn là thầy tướng số, chỉ cần kháp chỉ tính toán cũng biết là ai làm, cho nên phá án thần tốc, đó cũng không phải là may mắn tình cờ. Đúng rồi, nhóm khám nghiệm tử thi của nha môn nói, bọn hắn chưa từng gặp qua sư gia nào lại đụng vào thi thể. Tiên sinh không chỉ có đụng thi thể, mà còn phẩu thi kiểm tra, hơn nữa còn là một khối thi thể thối rữa, tanh tưởi mà ngay cả nhóm khám nghiệm tử thi đều phải bịt mũi lánh xa. Vậy mà Tư Đồ tiên sinh thì một cái nhăn mày cũng không có. Bọn hắn đều cảm thấy thập phần kính nể tiên sinh."
"Trong Tẩy Oan tập lục, Tống Từ đã nhiều lần nhấn mạnh rằng quan chức phụ trách phá án nhất định phải tự mình kiểm tra thi thể mới có thể tra rõ ràng trắng đen. Nếu sợ bẩn sợ thối, vậy sao có thể làm tròn nhiệm vụ."
"Tiên sinh nói thật chí lý. Tuy nhiên, nói một chuyện mà làm lại là một chuyện khác. Chỉ có bậc chính nhân quân tử mới có thể có lời nói đi đôi với việc làm. Tiểu nữ nhận thấy tiên sinh ngài chính là một quân tử!"
"Ồ, ta có phải chính nhân quân tử hay không cũng không can hệ. Nhưng mà làm người thì phải làm sao để không bị cắn rứt lương tâm. Điểm này mới là trọng yếu nhất." Tư Đồ Sách cười nói.
"Tiên sinh nói quá đúng!" Linh Lung ngồi ở một bên nhìn hắn ăn.
Tư Đồ Sách nói : "Nàng cũng ăn đi."
"Không không, chúng ta hạ nhân chỉ có thể chờ đại lão gia, phu nhân, và tiên sinh ăn xong rồi, mới có thể ăn cơm. Nếu để cho người khác biết tiểu nữ cùng ăn cơm với tiên sinh, thì tiểu nữ sẽ bị đuổi đi."
Tư Đồ Sách biết cổ đại nhiều quy củ, đặc biệt đối với nữ nhân cùng tôi tớ, nam nữ tôn ti quan hệ là phi thường chú ý. Nếu mình cứ kiên trì mời nàng cùng ăn, ngược lại là hại nàng, cho nên cũng không miễn cưỡng.
Tư Đồ Sách gắp một khối đầu cá bỏ vào trong bát, rồi mới rỉa ra ít thịt cá đưa vào miệng. Linh Lung nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.
Tư Đồ Sách nhấp một miếng rượu, hỏi: "Nàng cười chuyện gì? Bộ dáng ta ăn khó coi lắm sao?"
"Không phải, " Linh Lung cười hì hì nói, "Tiểu nữ nghĩ gia cảnh tiên sinh nhất định không tệ!"
"Woa, nàng còn có thể làm thầy tướng số?"
"Tiên sinh nói quá lời rồi. Chẳng qua tiểu nữ thường nghe lão gia nói, người ta nếu xem mắt để chọn rể, thì trong bữa ăn sẽ dọn món cá, xem chàng ta ăn như thế nào. Nếu trực tiếp gắp vào mình cá, chứng minh nhà này rất nghèo, ít khi được ăn cá, cho nên mới chọn nơi nhiều thịt nhất để hạ đũa. Nếu chọn ăn thịt chỗ đuôi cá, chỗ thịt này tương đối tươi ngon, chứng minh nhà này gia cảnh tạm được, thường xuyên được ăn thịt cá, có thể tuyển được. Nếu nếu chọn đầu cá ăn, chỗ này vừa ngon lại vừa không có xương, đó là trong nhà mỗi bữa cơm đều có thịt cá nên mới biết cách ăn như vậy. Khuê nữ nếu gả cho người đó, thì sẽ không phải chịu cảnh thiếu thốn. Ta thấy tiên sinh vừa rồi vừa cầm đũa là ăn ngay đầu cá, chợt nhớ tới điển cố này, cho nên nở nụ cười."
Tư Đồ Sách nghĩ thầm, ở xã hội hiện đại, thịt cá rất phổ biến. Nhà mình tuy rằng không phải giàu nứt đố đổ vách, nhưng cha mẹ đều có công ăn việc làm, không phải chịu gánh nặng về kinh tế. Bữa ăn mỗi ngày đều bảo đảm đầy đủ chất.
Hắn nhớ ông nội đã từng kể, cuộc sống như thế, ở xã hội cũ cho dù là địa chủ cũng không làm được. Cho nên, ở thời cổ đại, người ta luôn quan niệm rằng chỉ có thế gia vọng tộc mới có thể ăn uống được như vậy.
Linh Lung lại hỏi: "Tiên sinh, người đã thành thân chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vì sao?"
"À ..." vấn đề này cũng có điểm khiến Tư Đồ Sách khó có thể trả lời. Ở xã hội hiện đại, một cô gái có thể cưới bác sĩ nhưng rất khó chấp nhận một gã pháp y hàng ngày tiếp xúc với xác chết. Về phương diện tình cảm, hắn lại hiền như khúc gỗ không biết lời ngon tiếng ngọt để cho người ta vừa ý. Cho nên dù hắn đi làm đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có bạn gái. Đương nhiên chuyện này không thể nói thẳng ra với tiểu nha hoàn, liền hàm hồ nói : "Ta chỉ là một thầy tướng số giang hồ, ai lại nguyện ý theo ta dãi nắng dầm mưa."
"Nhưng mà bây giờ tiên sinh đâu còn là một ông thầy tướng số nữa, mà đường đường là một sư gia rồi. Tiểu nữ đoán là, không bao lâu nữa, các bà mai sẽ đến tấp nập cho mà xem. Hi hi hi!"
Tư Đồ Sách có chút ngượng ngùng, nhanh chóng bưng chén rượu uống.
Đêm đã khuya.
Thời gian Tư Đồ Sách xuyên việt đến đây cũng khá lâu, hắn cũng đã học nghe được tiếng trống canh. Vừa nghe được tiếng trống canh hai, hắn liền mang theo rương dụng cụ pháp y đi ra cửa.
Trời đã khuya, trên đường thực im lặng, cổ nhân theo thói quen mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Giờ này rất nhiều người đang say giấc nồng. Trên đường cũng không có đèn đường, bất quá có mấy cửa hàng ven đường còn treo ngọn đèn, nhờ vậy hắn mới thấy đường đi..
Hắn đã từng lưu lạc trong thành dài ngày nên đường đi nước bước trong thành hắn đã sớm biết rõ. Hắn bước nhanh băng qua đường cái đi ngỏ tắt nhỏ, rốt cục đi tới cửa thành, quả nhiên không ai giữ cửa. Lúc ra khỏi cửa thành, hắn nhìn quanh chẳng thấy ai cả. Chẳng lẽ Hạ Lan Băng không tới sao?
Tư Đồ Sách đứng một chỗ hết nhìn đông tới nhìn tây, chợt nghe được phía sau có người thấp giọng nói: "Tìm cái gì đây?"
Nghe thanh âm đúng là Hạ Lan Băng. Tư Đồ Sách vui vẻ, vội quay đầu lại nhìn lại, nhưng không nhìn thấy bóng người, bất giác có chút kỳ quái, cũng thấp giọng nói: "Huynh ở đâu a?"
Một trận làn gió thơm thổi qua, trước mắt xuất hiện một bóng người, toàn thân hắc y, ngay cả mặt cũng không thấy. Tư Đồ Sách lắp bắp kinh hãi, kìm lòng không được, rút lui từng bước.
Bóng đen kia cười khanh khách nói : "Ta đây! Không dọa huynh sợ chứ?"
Nghe thanh âm là Hạ Lan Băng, Tư Đồ Sách lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Nơi này tối om, huynh lại mặc một thân hắc y, khó trách ta không nhìn thấy huynh."
Hạ Lan Băng nói : "Đi thôi. Vì tránh tai mắt kẻ khác nên không thể đốt đèn. Huynh có thấy đường đi không?"
"Không thành vấn đề. Dò dẫm đi là được."
"Yên tâm, có ta đây, huynh không ngã được đâu!"
Tư Đồ Sách đi theo Hạ Lan Băng chân thấp chân cao đi đến loạn phần mộ. Ước chừng đi được một canh giờ, cuối cùng bọn đã tới nơi.
Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng mấy con thú kêu không biết từ hướng nào, làm cho người ta có chút sợ hãi sởn da gà.
Hai người lần đến nơi mà ban ngày họ đào được thi thể bị tra tấn đến chết. Hạ Lan Băng lúc này mới thắp sáng lên một chiếc đèn lồng nhỏ. Ngọn đèn tù mù chiếu lên bốn phía lại càng mờ ảo làm cho người ta dựng tóc gáy.
Hạ Lan Băng trên mặt che hắc sa, nhưng lại lấy từ trong người ra một chiếc khăn bông dày che thêm lên mặt, sau đó nói nhỏ: "Được rồi, huynh đào đi."
Tư Đồ Sách cầm lấy cuốc do Hạ Lan Băng mang đến bắt đầu khai quật. Phần mộ này ban ngày đã bị đào lên một lần, bây giờ khi hắn đào lại thì đất không bị nén chặt. Hơn nữa, thi thể này chôn cũng không sâu, nên được đào lên rất nhanh.
Tư Đồ Sách lau mồ hôi trên trán, quay lại nói với Hạ Lan Băng : "Ta sẽ khám nghiệm tử thi ở ngay chỗ này. Huynh hãy đứng cách xa năm mươi bước để cảnh giới. Ta muốn thi triển pháp thuật tiến hành khám nghiệm tử thi. Nếu ta không gọi thì huynh đừng đến để không phá hủy pháp thuật của ta. Có được không?"
Hạ Lan Băng đáp ứng, rồi buông đèn lồng, đi xa.
Tư Đồ Sách thấy nàng đi xa, lúc này mới mở ra rương dụng cụ pháp y, lấy ra chiếc mũ đèn đội lên đầu, bấm công tắc, lập tức, ánh sáng soi rõ lên toàn bộ thi thể. Sau đó, hắn mang vào một đôi găng tay cao su.
Tư Đồ Sách không vội phẩu thi kiểm tra ngay. Trước tiên, hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất xem xét bùn đất ở xung quanh thi thể, sau đó dùng cuốc nhỏ chậm rãi xới lên, thử tìm xem có vật chứng gì còn lưu lại hay không.
Thực hiển nhiên, Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng xử lý thi thể thực chuyên nghiệp, ở hiện trường không lưu lại bất cứ vật gì khả nghi.
Hắn bắt đầu kiểm tra thi thể. Đây là thi thể của một nam nhân trưởng thành. Qua kiểm tra, hắn thấy toàn thân che kín vết thương, dưới nách có một chỗ sẫm màu, tựa hồ là một cái bớt.
Tư Đồ Sách cười nói: "Mọi người nói quá lên thôi. Chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán."
"Thật vậy sao?" Linh Lung mắt to vụt sáng, "Nha môn mọi người nói tiên sinh vốn là thầy tướng số, chỉ cần kháp chỉ tính toán cũng biết là ai làm, cho nên phá án thần tốc, đó cũng không phải là may mắn tình cờ. Đúng rồi, nhóm khám nghiệm tử thi của nha môn nói, bọn hắn chưa từng gặp qua sư gia nào lại đụng vào thi thể. Tiên sinh không chỉ có đụng thi thể, mà còn phẩu thi kiểm tra, hơn nữa còn là một khối thi thể thối rữa, tanh tưởi mà ngay cả nhóm khám nghiệm tử thi đều phải bịt mũi lánh xa. Vậy mà Tư Đồ tiên sinh thì một cái nhăn mày cũng không có. Bọn hắn đều cảm thấy thập phần kính nể tiên sinh."
"Trong Tẩy Oan tập lục, Tống Từ đã nhiều lần nhấn mạnh rằng quan chức phụ trách phá án nhất định phải tự mình kiểm tra thi thể mới có thể tra rõ ràng trắng đen. Nếu sợ bẩn sợ thối, vậy sao có thể làm tròn nhiệm vụ."
"Tiên sinh nói thật chí lý. Tuy nhiên, nói một chuyện mà làm lại là một chuyện khác. Chỉ có bậc chính nhân quân tử mới có thể có lời nói đi đôi với việc làm. Tiểu nữ nhận thấy tiên sinh ngài chính là một quân tử!"
"Ồ, ta có phải chính nhân quân tử hay không cũng không can hệ. Nhưng mà làm người thì phải làm sao để không bị cắn rứt lương tâm. Điểm này mới là trọng yếu nhất." Tư Đồ Sách cười nói.
"Tiên sinh nói quá đúng!" Linh Lung ngồi ở một bên nhìn hắn ăn.
Tư Đồ Sách nói : "Nàng cũng ăn đi."
"Không không, chúng ta hạ nhân chỉ có thể chờ đại lão gia, phu nhân, và tiên sinh ăn xong rồi, mới có thể ăn cơm. Nếu để cho người khác biết tiểu nữ cùng ăn cơm với tiên sinh, thì tiểu nữ sẽ bị đuổi đi."
Tư Đồ Sách biết cổ đại nhiều quy củ, đặc biệt đối với nữ nhân cùng tôi tớ, nam nữ tôn ti quan hệ là phi thường chú ý. Nếu mình cứ kiên trì mời nàng cùng ăn, ngược lại là hại nàng, cho nên cũng không miễn cưỡng.
Tư Đồ Sách gắp một khối đầu cá bỏ vào trong bát, rồi mới rỉa ra ít thịt cá đưa vào miệng. Linh Lung nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.
Tư Đồ Sách nhấp một miếng rượu, hỏi: "Nàng cười chuyện gì? Bộ dáng ta ăn khó coi lắm sao?"
"Không phải, " Linh Lung cười hì hì nói, "Tiểu nữ nghĩ gia cảnh tiên sinh nhất định không tệ!"
"Woa, nàng còn có thể làm thầy tướng số?"
"Tiên sinh nói quá lời rồi. Chẳng qua tiểu nữ thường nghe lão gia nói, người ta nếu xem mắt để chọn rể, thì trong bữa ăn sẽ dọn món cá, xem chàng ta ăn như thế nào. Nếu trực tiếp gắp vào mình cá, chứng minh nhà này rất nghèo, ít khi được ăn cá, cho nên mới chọn nơi nhiều thịt nhất để hạ đũa. Nếu chọn ăn thịt chỗ đuôi cá, chỗ thịt này tương đối tươi ngon, chứng minh nhà này gia cảnh tạm được, thường xuyên được ăn thịt cá, có thể tuyển được. Nếu nếu chọn đầu cá ăn, chỗ này vừa ngon lại vừa không có xương, đó là trong nhà mỗi bữa cơm đều có thịt cá nên mới biết cách ăn như vậy. Khuê nữ nếu gả cho người đó, thì sẽ không phải chịu cảnh thiếu thốn. Ta thấy tiên sinh vừa rồi vừa cầm đũa là ăn ngay đầu cá, chợt nhớ tới điển cố này, cho nên nở nụ cười."
Tư Đồ Sách nghĩ thầm, ở xã hội hiện đại, thịt cá rất phổ biến. Nhà mình tuy rằng không phải giàu nứt đố đổ vách, nhưng cha mẹ đều có công ăn việc làm, không phải chịu gánh nặng về kinh tế. Bữa ăn mỗi ngày đều bảo đảm đầy đủ chất.
Hắn nhớ ông nội đã từng kể, cuộc sống như thế, ở xã hội cũ cho dù là địa chủ cũng không làm được. Cho nên, ở thời cổ đại, người ta luôn quan niệm rằng chỉ có thế gia vọng tộc mới có thể ăn uống được như vậy.
Linh Lung lại hỏi: "Tiên sinh, người đã thành thân chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vì sao?"
"À ..." vấn đề này cũng có điểm khiến Tư Đồ Sách khó có thể trả lời. Ở xã hội hiện đại, một cô gái có thể cưới bác sĩ nhưng rất khó chấp nhận một gã pháp y hàng ngày tiếp xúc với xác chết. Về phương diện tình cảm, hắn lại hiền như khúc gỗ không biết lời ngon tiếng ngọt để cho người ta vừa ý. Cho nên dù hắn đi làm đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có bạn gái. Đương nhiên chuyện này không thể nói thẳng ra với tiểu nha hoàn, liền hàm hồ nói : "Ta chỉ là một thầy tướng số giang hồ, ai lại nguyện ý theo ta dãi nắng dầm mưa."
"Nhưng mà bây giờ tiên sinh đâu còn là một ông thầy tướng số nữa, mà đường đường là một sư gia rồi. Tiểu nữ đoán là, không bao lâu nữa, các bà mai sẽ đến tấp nập cho mà xem. Hi hi hi!"
Tư Đồ Sách có chút ngượng ngùng, nhanh chóng bưng chén rượu uống.
Đêm đã khuya.
Thời gian Tư Đồ Sách xuyên việt đến đây cũng khá lâu, hắn cũng đã học nghe được tiếng trống canh. Vừa nghe được tiếng trống canh hai, hắn liền mang theo rương dụng cụ pháp y đi ra cửa.
Trời đã khuya, trên đường thực im lặng, cổ nhân theo thói quen mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Giờ này rất nhiều người đang say giấc nồng. Trên đường cũng không có đèn đường, bất quá có mấy cửa hàng ven đường còn treo ngọn đèn, nhờ vậy hắn mới thấy đường đi..
Hắn đã từng lưu lạc trong thành dài ngày nên đường đi nước bước trong thành hắn đã sớm biết rõ. Hắn bước nhanh băng qua đường cái đi ngỏ tắt nhỏ, rốt cục đi tới cửa thành, quả nhiên không ai giữ cửa. Lúc ra khỏi cửa thành, hắn nhìn quanh chẳng thấy ai cả. Chẳng lẽ Hạ Lan Băng không tới sao?
Tư Đồ Sách đứng một chỗ hết nhìn đông tới nhìn tây, chợt nghe được phía sau có người thấp giọng nói: "Tìm cái gì đây?"
Nghe thanh âm đúng là Hạ Lan Băng. Tư Đồ Sách vui vẻ, vội quay đầu lại nhìn lại, nhưng không nhìn thấy bóng người, bất giác có chút kỳ quái, cũng thấp giọng nói: "Huynh ở đâu a?"
Một trận làn gió thơm thổi qua, trước mắt xuất hiện một bóng người, toàn thân hắc y, ngay cả mặt cũng không thấy. Tư Đồ Sách lắp bắp kinh hãi, kìm lòng không được, rút lui từng bước.
Bóng đen kia cười khanh khách nói : "Ta đây! Không dọa huynh sợ chứ?"
Nghe thanh âm là Hạ Lan Băng, Tư Đồ Sách lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Nơi này tối om, huynh lại mặc một thân hắc y, khó trách ta không nhìn thấy huynh."
Hạ Lan Băng nói : "Đi thôi. Vì tránh tai mắt kẻ khác nên không thể đốt đèn. Huynh có thấy đường đi không?"
"Không thành vấn đề. Dò dẫm đi là được."
"Yên tâm, có ta đây, huynh không ngã được đâu!"
Tư Đồ Sách đi theo Hạ Lan Băng chân thấp chân cao đi đến loạn phần mộ. Ước chừng đi được một canh giờ, cuối cùng bọn đã tới nơi.
Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng mấy con thú kêu không biết từ hướng nào, làm cho người ta có chút sợ hãi sởn da gà.
Hai người lần đến nơi mà ban ngày họ đào được thi thể bị tra tấn đến chết. Hạ Lan Băng lúc này mới thắp sáng lên một chiếc đèn lồng nhỏ. Ngọn đèn tù mù chiếu lên bốn phía lại càng mờ ảo làm cho người ta dựng tóc gáy.
Hạ Lan Băng trên mặt che hắc sa, nhưng lại lấy từ trong người ra một chiếc khăn bông dày che thêm lên mặt, sau đó nói nhỏ: "Được rồi, huynh đào đi."
Tư Đồ Sách cầm lấy cuốc do Hạ Lan Băng mang đến bắt đầu khai quật. Phần mộ này ban ngày đã bị đào lên một lần, bây giờ khi hắn đào lại thì đất không bị nén chặt. Hơn nữa, thi thể này chôn cũng không sâu, nên được đào lên rất nhanh.
Tư Đồ Sách lau mồ hôi trên trán, quay lại nói với Hạ Lan Băng : "Ta sẽ khám nghiệm tử thi ở ngay chỗ này. Huynh hãy đứng cách xa năm mươi bước để cảnh giới. Ta muốn thi triển pháp thuật tiến hành khám nghiệm tử thi. Nếu ta không gọi thì huynh đừng đến để không phá hủy pháp thuật của ta. Có được không?"
Hạ Lan Băng đáp ứng, rồi buông đèn lồng, đi xa.
Tư Đồ Sách thấy nàng đi xa, lúc này mới mở ra rương dụng cụ pháp y, lấy ra chiếc mũ đèn đội lên đầu, bấm công tắc, lập tức, ánh sáng soi rõ lên toàn bộ thi thể. Sau đó, hắn mang vào một đôi găng tay cao su.
Tư Đồ Sách không vội phẩu thi kiểm tra ngay. Trước tiên, hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất xem xét bùn đất ở xung quanh thi thể, sau đó dùng cuốc nhỏ chậm rãi xới lên, thử tìm xem có vật chứng gì còn lưu lại hay không.
Thực hiển nhiên, Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng xử lý thi thể thực chuyên nghiệp, ở hiện trường không lưu lại bất cứ vật gì khả nghi.
Hắn bắt đầu kiểm tra thi thể. Đây là thi thể của một nam nhân trưởng thành. Qua kiểm tra, hắn thấy toàn thân che kín vết thương, dưới nách có một chỗ sẫm màu, tựa hồ là một cái bớt.
/34
|