Tư Đồ Sách gật gật đầu: "Hạ sư gia cảm thấy vụ án này có chứng cớ đầy đủ sao?"
Hạ Lan Băng nói : "Răng của người chết có màu đỏ bầm. Theo như Tẩy Oan Tập Lục của Tống Từ đã trình bày rõ ràng, đây là bằng chứng của việc bị thắt cổ, hoặc bị bóp cổ, hoặc bị xiết cổ mà chết. Chỉ bằng điểm này, có thể chứng minh nạn nhân là đã bị người khác bóp chết, mà chỉ có nạn nhân cùng chồng ở nhà, không có người ngoài, mà nạn nhân thì không thể nào tự bóp cổ mình chết được. Cho nên hình phòng có ý kiến là định tội giết người và phán tội chết."
"Hạ sư gia cũng nghĩ vậy sao? Huynh có cảm thấy nắm chắc không?"
Hạ Lan Băng chậm rãi lắc đầu: "Thật không may cho hắn. Người chết rõ ràng là bị người bóp chết, mà trong phòng lại không có người khác. Nếu không phải hắn làm thì là ai?"
Tư Đồ Sách thở dài, nói : "Đúng vậy, trường hợp bị bóp cổ chết hoặc bị xiết cổ chết, thông thường là sẽ có dấu hiệu răng màu đỏ bầm. Nhưng mà, thi thể có răng màu đỏ bầm, cũng không nhất định là chết bởi bị bóp cổ hoặc xiết cổ!"
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Lan Băng mạnh mẽ quay người lại, nhìn hắn không chớp mắt.
"Nếu giữ thi thể ở tư thế đầu thấp chân cao trong thời gian dài, thì sẽ có một số bộ phận trên cơ thể xuất hiện màu đỏ bầm. Bởi vì chân răng của người có nhiều mạch máu. Người sau khi chết đi, thi thể trong quá trình thối rữa, máu sẽ chảy vào tủy răng và ngà răng. Trong hoàn cảnh môi trường ẩm ướt và râm mát, quá trình thối rữa sẽ xảy ra nhanh hơn, làm cho hồng cầu trong huyết quản . . ."
Mới nói được đến đây, Tư Đồ Sách đột nhiên ngừng lại. Hắn định nói tiếp là, quá trình thối rữa làm cho hồng cầu hoà tan, huyết sắc tố sẽ bị khuếch tán đến tủy răng và ngà răng. Từ đó làm cho răng có màu đỏ bầm. Tuy nhiên giải thích kiểu này tức là dùng những thuật ngữ y học hiện đại, nào là "tế bào" rồi "hồng cầu", cổ nhân không có khả năng hiểu được. Lập luận bằng những điều mà đối phương không hiểu được thì sẽ không thể nào đạt được sự nhất trí.
Vì thế, Tư Đồ Sách ho nhẹ hai tiếng, nói: "Dù sao trừ bỏ việc bị bóp cổ hay bị xiết cổ chết sẽ có hiện tượng răng có màu đỏ bầm, cũng có những thi thể, không thuộc hai trường hợp vừa nêu, nhưng cũng xuất hiện răng đỏ bầm. Tại hạ xem qua hồ sơ xong có nhận thấy một số điểm sau. Lúc phát hiện ra thì thi thể đã bị giấu ở sau hậu viện chỗ đất trồng rau ẩm ướt và râm mát. Dựa theo hình vẽ lại ở hiện trường, tư thế của thi thể là đầu thấp chân cao. Điểm quan trọng nhất là, thi thể đã bị thối rữa nhiều. Như vậy, cho dù nạn nhân không phải bị bóp chết thì cũng vẫn có xác suất rất nhỏ xuất hiện hiện tượng răng màu đỏ bầm."
Hạ Lan Băng cau mày nói: "Như thế nào ta lại chưa từng nghe nói qua việc này? Ta đã từng khám nghiệm không ít tử thi nhưng chưa từng thấy trường hợp ngươi vừa nêu."
"Có phải trong các trường hợp huynh gặp phải, tử thi phần nhiều là mới chết?"
"Không sai."
"Hắc hắc, nếu vậy thì không thể có răng màu đỏ bầm được. Chỉ có những thi thể đã thối rữa nhiều, hơn nữa chỉ có một phần nhỏ trong đó mới có thể có hiện tượng như vậy, vì còn phải phù hợp một ít điều kiện, tỷ như hoàn cảnh râm mát và ẩm ướt, đầu thấp chân cao, quá trình thối rữa diễn ra từ từ."
"Ta đây cũng chưa từng thấy sách khám nghiệm tử thi đề cập tới."
Tư Đồ Sách cười nói: "Khám nghiệm tử thi thông thường cũng sẽ không đặc biệt chú ý đến răng. Dù sao tại hạ không có lừa huynh. Số tử thi mà tại hạ từng khám qua quả thật nhiều hơn huynh rất nhiều. Những việc tại hạ vừa nói đều là tận mắt chứng kiến. Nếu huynh không tin, chúng ta có thể nghiệm chứng!"
"Nghiệm chứng? Nghiệm chứng như thế nào ?"
"Tai nghe là giả, mắt thấy là thật! Chúng ta lấy thi thể đã thối rữa ra kiểm chứng thì sẽ biết. Chỉ cần có thể tìm được tử thi nào nguyên nhân tử vong không phải ngạt thở mà lại có răng màu đỏ bầm. Tự nhiên có thể xác thực được vấn đề."
Hạ Lan Băng nói : "Nếu nghiệm chứng chứng minh điều ngươi nói là thật, thì chứng tỏ nguyên nhân tử vong không phải là do bị bóp cổ chết. Như vậy rốt cục nạn nhân chết vì lý do nào?"
"Cái này dễ thôi. Để tại hạ kiểm tra thi thể của nạn nhân lần nữa , có lẽ có thể tìm được nguyên nhân tử vong ."
"Nhưng mà nạn nhân đã chết hơn một tháng. Chỉ sợ thi thể đã bị thối rữa nặng."
"Không sai, đó quả thực là một vấn đề khó. Tuy nhiên, nếu không kiểm tra thì sẽ không cách nào khám phá được nguyên nhân chân chính của cái chết."
Hạ Lan Băng phe phẩy chiết phiến ở trong phòng đi lại vài vòng, cuối cùng đứng lại, nói : "Được! Ta đi bẩm báo tri huyện, thỉnh cầu được phép đào bới ở loạn mộ phần để nghiệm chứng lời của ngươi!"
"Loạn mộ phần?"
"Đúng vậy. Đây là một bãi tha ma ở cách thành mười dặm,chủ yếu mai táng dân lưu lạc chết bất đắc kỳ tử mà không có người thân đến nhận xác, ngoài ra cũng có một ít người nghèo mua không nổi mồ, nên mai táng ở nơi này."
Thời cổ đại, người ta kiêng kị đào bới mộ người đã khuất. Tự ý đào bới mộ sẽ bị nghiêm trị theo luật. Ngay đến cả việc quật mồ khám nghiệm tử thi cũng nhất định phải được người thân của người đã khuất đồng ý. Nhưng riêng đối với mộ vô chủ thì quan phủ có thể tiến hành đào bới.
Nghĩa trang mai táng này ở chỗ trũng, mùa hạ thường xuyên bị hồng thủy bao phủ, vốn là không thích hợp làm mồ. Cũng chính bởi vì vậy, nên không cần phải tốn tiền khi chôn cất ở đây.
Nghe xong Hạ Lan Băng giới thiệu, Tư Đồ Sách biết, địa thế nghĩa trang ở chỗ trũng râm mát, phù hợp với điều kiện hắn nói lúc đầu. Hắn liền gật đầu đồng ý.
Tri huyện Thái Chiêu làm quan thanh liêm chính trực, sau khi nghe xong Hạ Lan Băng trình bày, trầm ngâm một lát, cũng hiểu được nếu Tư Đồ Sách nói là thật, thì vụ án kia rất có khả năng là án oan, nhất định muốn làm rõ ràng, lập tức chấp thuận cho bọn bọ đào mười chỗ ở loạn phần mộ, để xác thực vấn đề. Ngoài ra, tri huyện cũng tự thân đến tận nơi để hiểu rõ thực hư.
Phần lớn người được chôn ở loạn phần mộ là dân lưu lạc không ai an táng. Cho nên trước khi chôn phải báo quan, đợi quan phủ khám nghiệm tử thi nghiệm chứng xác nguyên nhân tử vong, sau đó mới có thể khâm liệm. Cho nên Hạ Lan Băng gọi nha môn khám nghiệm tử thi tới, để cho hắn tuyển mười ngôi mộ mà người chết không phải là tự sát thắt cổ chết.
Những người khám nghiệm tử thi căn cứ vào trí nhớ của mình, xác định mười ngôi mộ mà người chết đã chết từ nửa tháng đến một tháng, bắt đầu đào bới.
Thái tri huyện ngồi trên một chiếc ghế xếp ở dưới gốc cây liễu, phe phẩy chiết phiến quan sát. Hạ Lan Băng cùng Tư Đồ Sách thì chịu đựng ánh mặt trời chói chang, đứng ngay bên cạnh ngôi mộ xem xét. Mỗi khi đào ra một cỗ thi thể, người khám nghiệm tử thi đều xem xét trước một phen, sau đó hướng hai vị sư gia báo cáo.
Tư Đồ Sách không có tự mình tiến lên kiểm tra, hắn muốn tránh bị hiềm nghi là mình âm thầm động tay chân.
Một cỗ thi thể đã bị đào ra, cũng không có thay đổi gì về màu sắc, mãi đến cỗ thi thể thứ năm, người khám nghiệm tử thi kinh ngạc kêu lên: "Ai da, răng quả thật là màu đỏ !"
Mấy khám nghiệm tử thi khác cũng ngạc nhiên kêu lên.
Hạ Lan Băng liếc mắt nhìn Tư Đồ Sách một cái, cất bước đi tới, dùng ống tay áo bịt miệng mũi, cúi đầu xem. Quả nhiên, răng có màu đỏ nhạt. Hạ Lan Băng lấy ra một miếng vải bông, quấn quanh một cành cây nhỏ, dùng sức xoa xoa lau răng của thi thể nhưng vẫn không xóa màu đó đi được.
Hạ Lan Băng quay đầu nhìn nhìn Tư Đồ Sách, thấy hắn trấn định tự nhiên đứng ở đó, bộ dạng như đã đoán trước mọi việc. Hạ Lan Băng hướng hắn gật đầu khen ngợi, sau đó đi đến dưới gốc cây liễu, nhỏ giọng đem kết quả này bẩm báo tri huyện.
Thái tri huyện rất là ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Tư Đồ Sách một cái. Sau đó yêu cầu Hạ Lan Băng tiếp tục đào bới, đào đủ năm ngôi mộ còn lại.
Hạ Lan Băng lệnh những người khám nghiệm tử thi làm theo, đào lên năm cỗ thi thể còn lại. Kết quả, phát hiện trong số đó có hai cỗ thi thể răng biến thành màu đỏ!
Như vậy, mười cỗ thi thể có ba cỗ có răng biến thành màu đỏ. Như vậy đã đủ để xác thực vấn đề.
Hạ Lan Băng hướng Thái tri huyện nói : "Lão gia, xem ra, lời của Tư Đồ tiên sinh là thật. Việc răng đổi màu chưa chắc là do bị bóp cổ chết hoặc xiết cổ chết. Như vậy, vụ án Vương lão giết vợ rất có thể là án oan."
Thái tri huyện chậm rãi gật đầu, sờ sờ đỏ chiếc mũi đỏ rực như say rượu, nói : "Vậy bây giờ nên làm gì?"
Hạ Lan Băng nói : "Răng của người chết có màu đỏ bầm. Theo như Tẩy Oan Tập Lục của Tống Từ đã trình bày rõ ràng, đây là bằng chứng của việc bị thắt cổ, hoặc bị bóp cổ, hoặc bị xiết cổ mà chết. Chỉ bằng điểm này, có thể chứng minh nạn nhân là đã bị người khác bóp chết, mà chỉ có nạn nhân cùng chồng ở nhà, không có người ngoài, mà nạn nhân thì không thể nào tự bóp cổ mình chết được. Cho nên hình phòng có ý kiến là định tội giết người và phán tội chết."
"Hạ sư gia cũng nghĩ vậy sao? Huynh có cảm thấy nắm chắc không?"
Hạ Lan Băng chậm rãi lắc đầu: "Thật không may cho hắn. Người chết rõ ràng là bị người bóp chết, mà trong phòng lại không có người khác. Nếu không phải hắn làm thì là ai?"
Tư Đồ Sách thở dài, nói : "Đúng vậy, trường hợp bị bóp cổ chết hoặc bị xiết cổ chết, thông thường là sẽ có dấu hiệu răng màu đỏ bầm. Nhưng mà, thi thể có răng màu đỏ bầm, cũng không nhất định là chết bởi bị bóp cổ hoặc xiết cổ!"
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Lan Băng mạnh mẽ quay người lại, nhìn hắn không chớp mắt.
"Nếu giữ thi thể ở tư thế đầu thấp chân cao trong thời gian dài, thì sẽ có một số bộ phận trên cơ thể xuất hiện màu đỏ bầm. Bởi vì chân răng của người có nhiều mạch máu. Người sau khi chết đi, thi thể trong quá trình thối rữa, máu sẽ chảy vào tủy răng và ngà răng. Trong hoàn cảnh môi trường ẩm ướt và râm mát, quá trình thối rữa sẽ xảy ra nhanh hơn, làm cho hồng cầu trong huyết quản . . ."
Mới nói được đến đây, Tư Đồ Sách đột nhiên ngừng lại. Hắn định nói tiếp là, quá trình thối rữa làm cho hồng cầu hoà tan, huyết sắc tố sẽ bị khuếch tán đến tủy răng và ngà răng. Từ đó làm cho răng có màu đỏ bầm. Tuy nhiên giải thích kiểu này tức là dùng những thuật ngữ y học hiện đại, nào là "tế bào" rồi "hồng cầu", cổ nhân không có khả năng hiểu được. Lập luận bằng những điều mà đối phương không hiểu được thì sẽ không thể nào đạt được sự nhất trí.
Vì thế, Tư Đồ Sách ho nhẹ hai tiếng, nói: "Dù sao trừ bỏ việc bị bóp cổ hay bị xiết cổ chết sẽ có hiện tượng răng có màu đỏ bầm, cũng có những thi thể, không thuộc hai trường hợp vừa nêu, nhưng cũng xuất hiện răng đỏ bầm. Tại hạ xem qua hồ sơ xong có nhận thấy một số điểm sau. Lúc phát hiện ra thì thi thể đã bị giấu ở sau hậu viện chỗ đất trồng rau ẩm ướt và râm mát. Dựa theo hình vẽ lại ở hiện trường, tư thế của thi thể là đầu thấp chân cao. Điểm quan trọng nhất là, thi thể đã bị thối rữa nhiều. Như vậy, cho dù nạn nhân không phải bị bóp chết thì cũng vẫn có xác suất rất nhỏ xuất hiện hiện tượng răng màu đỏ bầm."
Hạ Lan Băng cau mày nói: "Như thế nào ta lại chưa từng nghe nói qua việc này? Ta đã từng khám nghiệm không ít tử thi nhưng chưa từng thấy trường hợp ngươi vừa nêu."
"Có phải trong các trường hợp huynh gặp phải, tử thi phần nhiều là mới chết?"
"Không sai."
"Hắc hắc, nếu vậy thì không thể có răng màu đỏ bầm được. Chỉ có những thi thể đã thối rữa nhiều, hơn nữa chỉ có một phần nhỏ trong đó mới có thể có hiện tượng như vậy, vì còn phải phù hợp một ít điều kiện, tỷ như hoàn cảnh râm mát và ẩm ướt, đầu thấp chân cao, quá trình thối rữa diễn ra từ từ."
"Ta đây cũng chưa từng thấy sách khám nghiệm tử thi đề cập tới."
Tư Đồ Sách cười nói: "Khám nghiệm tử thi thông thường cũng sẽ không đặc biệt chú ý đến răng. Dù sao tại hạ không có lừa huynh. Số tử thi mà tại hạ từng khám qua quả thật nhiều hơn huynh rất nhiều. Những việc tại hạ vừa nói đều là tận mắt chứng kiến. Nếu huynh không tin, chúng ta có thể nghiệm chứng!"
"Nghiệm chứng? Nghiệm chứng như thế nào ?"
"Tai nghe là giả, mắt thấy là thật! Chúng ta lấy thi thể đã thối rữa ra kiểm chứng thì sẽ biết. Chỉ cần có thể tìm được tử thi nào nguyên nhân tử vong không phải ngạt thở mà lại có răng màu đỏ bầm. Tự nhiên có thể xác thực được vấn đề."
Hạ Lan Băng nói : "Nếu nghiệm chứng chứng minh điều ngươi nói là thật, thì chứng tỏ nguyên nhân tử vong không phải là do bị bóp cổ chết. Như vậy rốt cục nạn nhân chết vì lý do nào?"
"Cái này dễ thôi. Để tại hạ kiểm tra thi thể của nạn nhân lần nữa , có lẽ có thể tìm được nguyên nhân tử vong ."
"Nhưng mà nạn nhân đã chết hơn một tháng. Chỉ sợ thi thể đã bị thối rữa nặng."
"Không sai, đó quả thực là một vấn đề khó. Tuy nhiên, nếu không kiểm tra thì sẽ không cách nào khám phá được nguyên nhân chân chính của cái chết."
Hạ Lan Băng phe phẩy chiết phiến ở trong phòng đi lại vài vòng, cuối cùng đứng lại, nói : "Được! Ta đi bẩm báo tri huyện, thỉnh cầu được phép đào bới ở loạn mộ phần để nghiệm chứng lời của ngươi!"
"Loạn mộ phần?"
"Đúng vậy. Đây là một bãi tha ma ở cách thành mười dặm,chủ yếu mai táng dân lưu lạc chết bất đắc kỳ tử mà không có người thân đến nhận xác, ngoài ra cũng có một ít người nghèo mua không nổi mồ, nên mai táng ở nơi này."
Thời cổ đại, người ta kiêng kị đào bới mộ người đã khuất. Tự ý đào bới mộ sẽ bị nghiêm trị theo luật. Ngay đến cả việc quật mồ khám nghiệm tử thi cũng nhất định phải được người thân của người đã khuất đồng ý. Nhưng riêng đối với mộ vô chủ thì quan phủ có thể tiến hành đào bới.
Nghĩa trang mai táng này ở chỗ trũng, mùa hạ thường xuyên bị hồng thủy bao phủ, vốn là không thích hợp làm mồ. Cũng chính bởi vì vậy, nên không cần phải tốn tiền khi chôn cất ở đây.
Nghe xong Hạ Lan Băng giới thiệu, Tư Đồ Sách biết, địa thế nghĩa trang ở chỗ trũng râm mát, phù hợp với điều kiện hắn nói lúc đầu. Hắn liền gật đầu đồng ý.
Tri huyện Thái Chiêu làm quan thanh liêm chính trực, sau khi nghe xong Hạ Lan Băng trình bày, trầm ngâm một lát, cũng hiểu được nếu Tư Đồ Sách nói là thật, thì vụ án kia rất có khả năng là án oan, nhất định muốn làm rõ ràng, lập tức chấp thuận cho bọn bọ đào mười chỗ ở loạn phần mộ, để xác thực vấn đề. Ngoài ra, tri huyện cũng tự thân đến tận nơi để hiểu rõ thực hư.
Phần lớn người được chôn ở loạn phần mộ là dân lưu lạc không ai an táng. Cho nên trước khi chôn phải báo quan, đợi quan phủ khám nghiệm tử thi nghiệm chứng xác nguyên nhân tử vong, sau đó mới có thể khâm liệm. Cho nên Hạ Lan Băng gọi nha môn khám nghiệm tử thi tới, để cho hắn tuyển mười ngôi mộ mà người chết không phải là tự sát thắt cổ chết.
Những người khám nghiệm tử thi căn cứ vào trí nhớ của mình, xác định mười ngôi mộ mà người chết đã chết từ nửa tháng đến một tháng, bắt đầu đào bới.
Thái tri huyện ngồi trên một chiếc ghế xếp ở dưới gốc cây liễu, phe phẩy chiết phiến quan sát. Hạ Lan Băng cùng Tư Đồ Sách thì chịu đựng ánh mặt trời chói chang, đứng ngay bên cạnh ngôi mộ xem xét. Mỗi khi đào ra một cỗ thi thể, người khám nghiệm tử thi đều xem xét trước một phen, sau đó hướng hai vị sư gia báo cáo.
Tư Đồ Sách không có tự mình tiến lên kiểm tra, hắn muốn tránh bị hiềm nghi là mình âm thầm động tay chân.
Một cỗ thi thể đã bị đào ra, cũng không có thay đổi gì về màu sắc, mãi đến cỗ thi thể thứ năm, người khám nghiệm tử thi kinh ngạc kêu lên: "Ai da, răng quả thật là màu đỏ !"
Mấy khám nghiệm tử thi khác cũng ngạc nhiên kêu lên.
Hạ Lan Băng liếc mắt nhìn Tư Đồ Sách một cái, cất bước đi tới, dùng ống tay áo bịt miệng mũi, cúi đầu xem. Quả nhiên, răng có màu đỏ nhạt. Hạ Lan Băng lấy ra một miếng vải bông, quấn quanh một cành cây nhỏ, dùng sức xoa xoa lau răng của thi thể nhưng vẫn không xóa màu đó đi được.
Hạ Lan Băng quay đầu nhìn nhìn Tư Đồ Sách, thấy hắn trấn định tự nhiên đứng ở đó, bộ dạng như đã đoán trước mọi việc. Hạ Lan Băng hướng hắn gật đầu khen ngợi, sau đó đi đến dưới gốc cây liễu, nhỏ giọng đem kết quả này bẩm báo tri huyện.
Thái tri huyện rất là ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Tư Đồ Sách một cái. Sau đó yêu cầu Hạ Lan Băng tiếp tục đào bới, đào đủ năm ngôi mộ còn lại.
Hạ Lan Băng lệnh những người khám nghiệm tử thi làm theo, đào lên năm cỗ thi thể còn lại. Kết quả, phát hiện trong số đó có hai cỗ thi thể răng biến thành màu đỏ!
Như vậy, mười cỗ thi thể có ba cỗ có răng biến thành màu đỏ. Như vậy đã đủ để xác thực vấn đề.
Hạ Lan Băng hướng Thái tri huyện nói : "Lão gia, xem ra, lời của Tư Đồ tiên sinh là thật. Việc răng đổi màu chưa chắc là do bị bóp cổ chết hoặc xiết cổ chết. Như vậy, vụ án Vương lão giết vợ rất có thể là án oan."
Thái tri huyện chậm rãi gật đầu, sờ sờ đỏ chiếc mũi đỏ rực như say rượu, nói : "Vậy bây giờ nên làm gì?"
/34
|