Lão Trình, ngươi vừa nói cái gì? Ta không có nghe rõ ràng!
Lưu Khám quay đầu hướng Trình Mạc nhìn lại. Lúc Trình Mạc đang nói, vừa là lúc Trần Đạo Tử vội vàng tới, thế cho nên không để ý. Trình Mạc nói:
- Đại nhân cứ đi việc bận trước đi, Từ huyện trưởng đến đây chắc là có chuyện quan trọng, chờ xong việc cũng không muộn.
Ngẫm lại cũng có lý, không có việc sẽ không lên điện Tam Bảo, Doanh Tráng tới lúc này, khẳng định là có chuyện gì. Lưu Khám nhức đầu, vừa muốn mở miệng nói với Trần Đạo Tử, đột nhiên hắn nghĩ tới một việc, không khỏi “a” to lên một tiếng, thầm nghĩ: Không tốt… Thúc ngựa bay nhanh.
Trần Đạo Tử cùng Trình Mạc hai người nhìn nhau, không rõ Lưu Khám vì sao đột nhiên có biểu hiện như vậy:
- Lão Trình, đại nhân làm sao vậy?
Trình Mạc lắc đầu cười
- Ta làm sao mà biết…
Nguy rồi! Nói phân nửa, sắc mặt Trình Mạc cũng đột nhiên biến đổi, quả tim đập thình thịch. Doanh Tráng ở quan thự, chẳng phải sẽ đối mặt với Lưu Cự sao?
Người khác không hiểu được thân phận của Lưu Cự, nhưng Trình Mạc lại biết.
- Đạo Tử, nhanh chóng quay về quan thự.
Trần Đạo Tử sờ sờ đầu trọc, cùng Trình Mạc chạy về quan thự. Vừa đi vừa nghĩ: Đại nhân như vậy, sao Lão Trình cũng như vậy?
Trình Mạc đoán không sai, Lưu Khám chính là lo lắng vấn đề của Lưu Cự. Cho tới nay, Lưu Cự đều không ra khỏi cửa, rất ít gặp người. Người của Lâu Thương đều biết, Lưu Khám có một ca ca ngốc, vô cùng khỏe mạnh, dũng mãnh như thiên thần. Chỉ là chưa có bao nhiêu người gặp mặt Lưu Cự, chỉ biết tại Lâu Đình có một tráng sĩ, lão bi xưng hùng, Lực vương như Cự, không bị trói buộc bởi trời, dũng mãnh như hổ, không ràng buộc bởi đất...
Từ một trình độ nào đó, Lưu Khám đã thâm nhập nhân tâm.
Doanh Tráng đi vào quan thự, chẳng phải là rất dễ gặp Lưu Cự?
Ngộ nhỡ y.. Lưu Khám giơ roi thúc ngựa, dừng lại trước cửa quan thự. Thiệu Bình mang theo ba trăm Lam Điền giáp sĩ đi tuần tra, nhìn thấy bộ dáng này của Lưu Khám, không khỏi hoảng sợ.
- Lưu thương lệnh. Ngài làm sao vậy? đã xảy ra chuyện gì sao?
- A!
Lưu Khám nhảy xuống ngựa, nhìn thấy Thiệu Bình cũng không có ác ý, mà Lam Điền giáp sĩ, thậm chí còn gật đầu mỉm cười với hắn, xem như chào hỏi. Trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng một chút, vội vã nói:
- Ta nghe nói Doanh đại nhân tới, vì vậy vội vàng đến đây. Không biết đại nhân vì sao lại tới đây?
Thiệu Bình cười nói:
- A, đại nhân là muốn đi Đồng huyện, vì vậy tiện đường tới nơi này, xem tình hình một chút.
Nghe nói Lưu thương lệnh dùng hai nghìn dật hoàng kim để mua mười hai nghìn khoảnh đất, đại nhân có chút hiếu kỳ, cho nên muốn đến xem kỹ một chút. Chính là Thương lệnh đại nhân thực là người có bản lĩnh. Tình hình an trí di dân rất tốt. nhìn qua Lâu Đình hiện nay, so với năm đó náo nhiệt hơn rất nhiều.
Thương lệnh mau vào đi thôi, đại nhân đang chờ ngươi đâu.
Nghe ra, dường như là vừa thấy việc tốt.
Trong lòng Lưu Khám, cuối cùng cũng bình tĩnh một ít. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, chắp tay chào Thiệu Bình, sải bước lên bậc thang, đi vào quan thự.
Nhưng vừa đến quan thự, trong tâm Lưu Khám , thoáng cái lại căng thẳng lên.
Thời Tần Hán, cũng không nhiều lắm lễ pháp trói buộc. Thời Hán, thuyết pháp phổ biến chính là phụ nữ không được đăng đường nhập thất. Thời Tần, lấy pháp gia trị thiên hạ, đối với lễ pháp của nho gia cũng không coi trọng. Mặc dù là ở Hàm Dương, cũng không phải là mọi chuyện đều tuân theo lễ pháp.
Khám phu nhân đang ngồi ở đình thượng, đang nói chuyện cùng Doanh Tráng.
Quan trọng nhất là Lưu Cự dĩ nhiên ngồi chồm hỗm ở phía sau Khám phu nhân. Này vóc người như hùng sư, liên tiếp làm Doanh Tráng quan tâm.
- A, Huyện trưởng đại nhân… Hạ quan không biết đại nhân đến đây. Không tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ tội.
Lưu Khám đi tới đình thượng, chắp tay hướng Doanh Tráng hành lễ.
Doanh Tráng khoát tay chặn lại, cười nói:
- Lưu Thương lệnh không cần khách khí, ta đang cùng lệnh đường trò chuyện, nói đến một ít chuyện kỳ thú. Ha ha, vẫn tưởng rằng Lưu Thương lệnh hùng tráng hơn người, lại không nghĩ rằng lệnh huynh càng nổi tiếng. Chỉ tiếc rằng… bằng không ta nhất định phải tiến cử y vào đại doanh Lam Điền. Huynh đệ ngươi không hổ là người nước Tần ta. Mỗi người mỗi vẻ, thực sự làm ta ước ao, làm ta ước ao … Ha ha…
Một trận cười to thoải mái, làm nỗi lo của Lưu Khám lên đến cổ rồi lại lui xuống. Ngẫm lại cũng phải, việc của Lưu Cự năm đó, Doanh Tráng đang ở Từ huyện, hơn nữa với thân phận này của Lưu Khám, y quả thật là không hoài nghi.
Nếu đổi lại là một chỗ khác, một người khác, Doanh Tráng không sinh nghi mới là kỳ lạ.
Y trời sinh dũng cảm, thích trở thành người dũng mãnh, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều. Chỉ ước ao làm huynh đệ của Lưu Khám, thật đúng là người Tần hào dũng.
Còn có Vương Tín, tuy ít tuổi, cũng đã hiển lộ rõ tầm cao.
Một cửa, ba hào sĩ, ước ao, ước ao a!
Khám phu nhân lúc này cũng thức thời đứn dậy:
- Đại nhân chắc là có chuyện gì muốn đàm luận cùng Khám, lão thân cùng Cự, lui xuống trước.
- A, lão phu nhân tự nhiên.
Đối với Khám phu nhân, Doanh Tráng ngược lại cũng vô cùng khách khí.
Lưu Cự theo Khám phu nhân đi xuống. Nhìn bóng lưng hùng tráng biến mất ở hậu đường, Doanh Tránh nhịn không được thở dài một hơi:
- Đáng tiếc quá!
Đáng tiếc cái gì?
Nói vậy Doanh Tráng cũng nhìn ra, Lưu Cự có chút ngốc nghếch. Một cửa ba hào sĩ, ông trời lại quá ân sủng Lưu gia? Chỉ là mọi việc đều có tốt có xấu, vì vậy chỉ xuất hiện một Lưu Khám, còn lại hai người.
Thực là đáng tiếc quá. Lưu Khám tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Doanh Tráng. Nhưng trong lòng lại nói: May mà đáng tiếc, may mà đáng tiếc. Chứ nếu ngươi thật sự đề cử huynh ấy vào đại doanh Lam Điền, như vậy có thể nguy hiểm. Hắn ổn định tâm thần một chút, nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, ngài đột nhiên giá lâm Lâu Thương, có phải có chuyện gì cần dặn dò?
Doanh Tráng gật đầu:
- Ngươi thu thập một ít đồ đạc, đợi mưa tạnh, liền theo ta đi Đồng huyện.
- Đi Đồng huyện?
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nhìn Doanh Tráng, thầm nghĩ: thời gian giao hoàng kim còn vài ngày, lúc này đi Đồng huyện là vì sao?
Doanh Tráng nhẹ giọng:
- Đồ tướng quân mất rồi.
- A?
Lưu Khám không ý thức hỏi:
- Ai là Đồ tướng quân?
- Chính là Đồ Tuy tướng quân!
Giật nảy mình một cái, Lưu Khám nói:
- Đại nhân nói chính là chủ soái Nam chinh Bách Việt, Đồ Tuy Đồ tướng quân sao?
- Không phải y thì là ai?
Doanh Tráng hai tay xoa mặt, có chút mệt mỏi nói:
- Ta cũng vừa mới nhận được tin tức từ Nhâm đại nhân, cho nên vội vàng tới gặp y. Năm ngoái, Đồ tướng quân chinh phạt Bắc Hương Hộ, bị người Bách Việt phục kích. Một trăm hai mươi nghìn đại quân tan tác, Đồ Tuy tướng quân trong loạn quân bị người giết chết. Cũng may Triệu Đà cơ trí, thu thập toàn quân, lui tới huyện Long Xuyên.
Lưu Khám thực sự kinh sợ.
Trước kia vẫn nghe người khác nói đến chiến sự ở Bách Việt, tin chiến thắng liên tiếp báo về. Sao trong nháy mắt, quân lính tan rã hết rồi? hơn nữa người cầm quân cũng đã chết,vậy quân Tần chinh phạt Bách Việt, đã có thể nguy hiểm rồi.
- Đại nhân, xin đợi một lát, ta lập tức thu xếp đồ đạc.
Lưu Khám không dám chần chờ, vội vã đứng dậy ra khỏi đình thượng, bảo Vương Cơ chuẩn bị đồ đạc.
Sau đó quay lại đình thượng:
- Vậy Quận thủ đại nhân bảo ngài…
- Ta cũng không rõ lắm.
Doanh Tráng nói:
- Nhâm đại nhân chỉ muốn ta đến Lâu Thương thì dẫn ngươi đi cùng, về phần là chuyện gì thì ta cũng không biết.
Vừa nói y vừa đi ra khỏi đình thượng, nhìn sắc trời một chút:
- Hết mưa rồi, chúng ta lập tức khởi hành thôi. Trước chập tối phải đến Đồng huyện.
Lưu Khám không dám chần chờ, vội vã đứng lên.
Lúc này, Vương Cơ cùng Lữ Tu mỗi người một chiếc tay nải đi đến, Vương Tín mang Xích kỳ, dừng trước mặt Lưu Khám:
- Đây là ngựa của ngươi.
Khi Doanh Tráng nhìn thấy con ngựa của Lưu Khám thì không khỏi nhíu mày:
- Ngựa tồi như vậy, sao có thể chạy nhanh được, sao không đổi một con khác?
Lưu Khám cười khổ nói:
- Cũng không phải là hạ quan keo kiệt, chỉ là ngựa tốt khó tìm a.
Doanh Tráng cười nhạt:
- Sao không nói sớm, Chỉ là mấy con chiến mã, tìm ta là… lão Nhâm cũng thật là, dũng tướng như vậy, sao có thể phối với chiến mã như thế? Thiệu Bình, dắt con ngựa Xích Hỏa Lưu đến đây. Nếu không có ngựa tốt xứng đôi, thật sự là có chút không thích đáng a.
- Đại nhân, ngựa Xích Hỏa Lưu của ngài không phải chuẩn bị tặng cho Nhâm đại nhân sao?
Doanh Tráng cười nói:
- Lão Nhâm bên kia, ta quay lại sẽ tặng y con khác. Hơn nữa, Thương lệnh là ái tướng của y, ta nghĩ y cũng sẽ không ý kiến gì.
Một gã Lam Điền giáp sĩ dắt một con chiến mã đi tới.
Lưu Khám vừa thấy, không khỏi tán thưởng một tiếng. Chỉ thấy con chiến mã tên là Xích Hỏa Lưu, toàn thân đỏ sậm như lửa, không có nửa cái lông tạp. Từ đầu tới đuôi dài chừng một trượng, từ móng đến đầu gần chín xích,bốn vó có một vòng lông trắng che lấp, chỉ nhìn dáng dấp, đã biết thần tuấn dị thường. Khi cất tiếng hí, giống như giao long từ biển bay lên không, tiếng hí dài vang vọng giữa trời.
- Ngựa tốt!
Lưu Khám tuy không hiểu về ngựa, nhưng cũng biết đây là thiên lý mã nghìn vàng khó cầu. Căn cứ “Tương mã kinh” thuật lại. Bước đầu của việc xem ngựa là nhìn đầu ngựa, bởi vì đầu ngựa với răng miệng thể hiện bên ngoài rõ nhất của giống, thể năng, phẩm chất ngựa. Mà hình dạng của đầu được chia thành đầu thẳng, đầu thỏ, đầu lõm, đầu đóng và vài loại nửa đầu thỏ.
Đời sau gọi thỏ của ngựa xích thố chính là chỉ hình dáng đầu của ngựa.
Ở trong “Tương mã kinh” có nói: được như bốn con vật: thỏ và hồ ly, chim và cá, thì ngoài ra không cần gì nữa. Ý tứ chính là nói đầu ngựa như đầu thỏ, vai, tai và bộ lông giống như của hồ ly, mắt giống như chim ưng, lưng giống như cá. Nếu như một con ngựa có thể có những đặc thù trên, thì những cái khác không cần quan sát nữa. Đây là một thiên lý câu, không thể nghi ngờ là một thiên lý câu.
Lúc này Lưu Khám đánh giá con ngựa trước mặt, chính là có bốn loại đặc thù trên. Doanh Tráng nói:
- Xích Hỏa Lưu này, mệnh danh là Đạp Tuyết Hồ Ly, là Tây Vực tiến cống cho bệ hạ, sau đó ban cho ta. Chỉ là ta đã có Bạch Long, theo ta đã lâu, tình cảm thâm hậu, thực không đành lòng bỏ đi. Cho nên ta nếu chỉ để sưu tập, thực là có chút đáng tiếc. Vốn là, ta định đem tặng cho lão Nhâm, nhưng nhìn ngươi hiện nay ngay cả một con ngựa tốt cũng không có, ta tặng cho ngươi. Phía lão Nhâm, ta sẽ nghĩ cách khác.
Lưu Khám không khỏi sợ hãi:
- Đại nhân ưu ái như vậy, hạ quan sao có thể nhận được?
- Ta nói ngươi được chính là được!
Doanh Tráng khí phách vung tay lên:
- Ngựa tốt phối với hào sĩ, Lưu Thương lệnh vũ dũng, rất hợp với ngựa này. Đừng nói nữa, mau đặt cho nó một cái tên đi.
- Xích Thố!
Rất nhiều năm sau, Lưu Khám cũng nghĩ không rõ lúc đó như thế nào lại nói ra tên này. Trong bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa của đời sau, rất nhiều người biết tên Xích Thố. Ở sâu trong lòng, không khỏi sinh ra tình cảm đối với Xích Thố, vì vậy buột miệng nói ra.
- Xích Thố?
Doanh Tráng ngẩn ra, nhìn Xích Hỏa Lưu, vỗ tay cười to nói:
- Tên này thật là xứng, Xích Thố, quả nhiên là tên rất hay a.
Xích Hỏa Lưu tựa hồ cũng cực kỳ thỏa mãn với cái tên này, nó hí dài một tiếng, như là cảm tạ Lưu Khám đã cho nó một cái tên rất hay.
Ngựa Xích Thố ở đây, vậy người là Lã Bố ở đâu? Lưu Khám không khỏi nở nụ cười, sải bước tiến lên, nắm lấy dây cương. Xích Hỏa Lưu hí hí hai tiếng, bốn vó đạp động, như là giục Lưu Khám lên ngựa, để cho nó thể hiện hùng phong của Xích Thố.
Lưu Khám nhận lấy tay nải, lại đem xích kỳ đặt bên mình ngựa.
Xoay người lên ngựa, hướng Doanh Tráng chắp ta cười nói:
- Vậy hạ quan sẽ không khách khí.
Lời nói chưa dứt, Xích Thố hí dài một tiếng, phấn khởi gõ móng.
Doanh Tráng cũng nhẹ nhàng gật đầu, xoay người lên ngựa của mình:
- Lam Điền giáp sĩ, lên ngựa, xuất phát!
- Vâng!
Ba trăm giáp sĩ cùng đồng thanh, đều lên ngựa. Lưu Khám lại chắp tay:
- Đại nhân, hạ quan nay được lương câu, muốn thử sức cước lực một lần. Liền đi trước một bước, ở Thượng cung chờ đại nhân.
Doanh Tráng nói:
- Cứ như vậy đi!
Lưu Khám không hề khách khí, quay đầu ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, Xích Thố hí vang, phi như bay. Doanh Tráng mang theo người, theo sát khởi hành.
- Doanh Tráng vì sao lại tặng ta ngựa quý?
Xích Thố chạy nhanh như chớp về phía trước, Lưu Khám ngồi trên lưng ngựa, trong đầu lại suy tư về vấn đề này.
Lại nói, chính mình và Doanh Tráng cũng không phải rất quen thuộc, tổng cộng cũng chỉ gặp qua một lần. Doanh Tráng vì sao lại nhiệt tình như vậy, tặng ta ngựa quý?
- Mượn sức ta sao?
Nhưng Lâu Thương cũng không phải thuộc Từ huyện, quận Tứ Thủy là Nhâm Hiêu đứng đầu, y mượn hơi ta làm chi? Không đúng… lẽ nào nói Nhâm Hiêu đại nhân y…
Tim Lưu Khám đập mạnh, tựa hồ đoán được đáp án.
Lưu Khám quay đầu hướng Trình Mạc nhìn lại. Lúc Trình Mạc đang nói, vừa là lúc Trần Đạo Tử vội vàng tới, thế cho nên không để ý. Trình Mạc nói:
- Đại nhân cứ đi việc bận trước đi, Từ huyện trưởng đến đây chắc là có chuyện quan trọng, chờ xong việc cũng không muộn.
Ngẫm lại cũng có lý, không có việc sẽ không lên điện Tam Bảo, Doanh Tráng tới lúc này, khẳng định là có chuyện gì. Lưu Khám nhức đầu, vừa muốn mở miệng nói với Trần Đạo Tử, đột nhiên hắn nghĩ tới một việc, không khỏi “a” to lên một tiếng, thầm nghĩ: Không tốt… Thúc ngựa bay nhanh.
Trần Đạo Tử cùng Trình Mạc hai người nhìn nhau, không rõ Lưu Khám vì sao đột nhiên có biểu hiện như vậy:
- Lão Trình, đại nhân làm sao vậy?
Trình Mạc lắc đầu cười
- Ta làm sao mà biết…
Nguy rồi! Nói phân nửa, sắc mặt Trình Mạc cũng đột nhiên biến đổi, quả tim đập thình thịch. Doanh Tráng ở quan thự, chẳng phải sẽ đối mặt với Lưu Cự sao?
Người khác không hiểu được thân phận của Lưu Cự, nhưng Trình Mạc lại biết.
- Đạo Tử, nhanh chóng quay về quan thự.
Trần Đạo Tử sờ sờ đầu trọc, cùng Trình Mạc chạy về quan thự. Vừa đi vừa nghĩ: Đại nhân như vậy, sao Lão Trình cũng như vậy?
Trình Mạc đoán không sai, Lưu Khám chính là lo lắng vấn đề của Lưu Cự. Cho tới nay, Lưu Cự đều không ra khỏi cửa, rất ít gặp người. Người của Lâu Thương đều biết, Lưu Khám có một ca ca ngốc, vô cùng khỏe mạnh, dũng mãnh như thiên thần. Chỉ là chưa có bao nhiêu người gặp mặt Lưu Cự, chỉ biết tại Lâu Đình có một tráng sĩ, lão bi xưng hùng, Lực vương như Cự, không bị trói buộc bởi trời, dũng mãnh như hổ, không ràng buộc bởi đất...
Từ một trình độ nào đó, Lưu Khám đã thâm nhập nhân tâm.
Doanh Tráng đi vào quan thự, chẳng phải là rất dễ gặp Lưu Cự?
Ngộ nhỡ y.. Lưu Khám giơ roi thúc ngựa, dừng lại trước cửa quan thự. Thiệu Bình mang theo ba trăm Lam Điền giáp sĩ đi tuần tra, nhìn thấy bộ dáng này của Lưu Khám, không khỏi hoảng sợ.
- Lưu thương lệnh. Ngài làm sao vậy? đã xảy ra chuyện gì sao?
- A!
Lưu Khám nhảy xuống ngựa, nhìn thấy Thiệu Bình cũng không có ác ý, mà Lam Điền giáp sĩ, thậm chí còn gật đầu mỉm cười với hắn, xem như chào hỏi. Trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng một chút, vội vã nói:
- Ta nghe nói Doanh đại nhân tới, vì vậy vội vàng đến đây. Không biết đại nhân vì sao lại tới đây?
Thiệu Bình cười nói:
- A, đại nhân là muốn đi Đồng huyện, vì vậy tiện đường tới nơi này, xem tình hình một chút.
Nghe nói Lưu thương lệnh dùng hai nghìn dật hoàng kim để mua mười hai nghìn khoảnh đất, đại nhân có chút hiếu kỳ, cho nên muốn đến xem kỹ một chút. Chính là Thương lệnh đại nhân thực là người có bản lĩnh. Tình hình an trí di dân rất tốt. nhìn qua Lâu Đình hiện nay, so với năm đó náo nhiệt hơn rất nhiều.
Thương lệnh mau vào đi thôi, đại nhân đang chờ ngươi đâu.
Nghe ra, dường như là vừa thấy việc tốt.
Trong lòng Lưu Khám, cuối cùng cũng bình tĩnh một ít. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, chắp tay chào Thiệu Bình, sải bước lên bậc thang, đi vào quan thự.
Nhưng vừa đến quan thự, trong tâm Lưu Khám , thoáng cái lại căng thẳng lên.
Thời Tần Hán, cũng không nhiều lắm lễ pháp trói buộc. Thời Hán, thuyết pháp phổ biến chính là phụ nữ không được đăng đường nhập thất. Thời Tần, lấy pháp gia trị thiên hạ, đối với lễ pháp của nho gia cũng không coi trọng. Mặc dù là ở Hàm Dương, cũng không phải là mọi chuyện đều tuân theo lễ pháp.
Khám phu nhân đang ngồi ở đình thượng, đang nói chuyện cùng Doanh Tráng.
Quan trọng nhất là Lưu Cự dĩ nhiên ngồi chồm hỗm ở phía sau Khám phu nhân. Này vóc người như hùng sư, liên tiếp làm Doanh Tráng quan tâm.
- A, Huyện trưởng đại nhân… Hạ quan không biết đại nhân đến đây. Không tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ tội.
Lưu Khám đi tới đình thượng, chắp tay hướng Doanh Tráng hành lễ.
Doanh Tráng khoát tay chặn lại, cười nói:
- Lưu Thương lệnh không cần khách khí, ta đang cùng lệnh đường trò chuyện, nói đến một ít chuyện kỳ thú. Ha ha, vẫn tưởng rằng Lưu Thương lệnh hùng tráng hơn người, lại không nghĩ rằng lệnh huynh càng nổi tiếng. Chỉ tiếc rằng… bằng không ta nhất định phải tiến cử y vào đại doanh Lam Điền. Huynh đệ ngươi không hổ là người nước Tần ta. Mỗi người mỗi vẻ, thực sự làm ta ước ao, làm ta ước ao … Ha ha…
Một trận cười to thoải mái, làm nỗi lo của Lưu Khám lên đến cổ rồi lại lui xuống. Ngẫm lại cũng phải, việc của Lưu Cự năm đó, Doanh Tráng đang ở Từ huyện, hơn nữa với thân phận này của Lưu Khám, y quả thật là không hoài nghi.
Nếu đổi lại là một chỗ khác, một người khác, Doanh Tráng không sinh nghi mới là kỳ lạ.
Y trời sinh dũng cảm, thích trở thành người dũng mãnh, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều. Chỉ ước ao làm huynh đệ của Lưu Khám, thật đúng là người Tần hào dũng.
Còn có Vương Tín, tuy ít tuổi, cũng đã hiển lộ rõ tầm cao.
Một cửa, ba hào sĩ, ước ao, ước ao a!
Khám phu nhân lúc này cũng thức thời đứn dậy:
- Đại nhân chắc là có chuyện gì muốn đàm luận cùng Khám, lão thân cùng Cự, lui xuống trước.
- A, lão phu nhân tự nhiên.
Đối với Khám phu nhân, Doanh Tráng ngược lại cũng vô cùng khách khí.
Lưu Cự theo Khám phu nhân đi xuống. Nhìn bóng lưng hùng tráng biến mất ở hậu đường, Doanh Tránh nhịn không được thở dài một hơi:
- Đáng tiếc quá!
Đáng tiếc cái gì?
Nói vậy Doanh Tráng cũng nhìn ra, Lưu Cự có chút ngốc nghếch. Một cửa ba hào sĩ, ông trời lại quá ân sủng Lưu gia? Chỉ là mọi việc đều có tốt có xấu, vì vậy chỉ xuất hiện một Lưu Khám, còn lại hai người.
Thực là đáng tiếc quá. Lưu Khám tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Doanh Tráng. Nhưng trong lòng lại nói: May mà đáng tiếc, may mà đáng tiếc. Chứ nếu ngươi thật sự đề cử huynh ấy vào đại doanh Lam Điền, như vậy có thể nguy hiểm. Hắn ổn định tâm thần một chút, nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, ngài đột nhiên giá lâm Lâu Thương, có phải có chuyện gì cần dặn dò?
Doanh Tráng gật đầu:
- Ngươi thu thập một ít đồ đạc, đợi mưa tạnh, liền theo ta đi Đồng huyện.
- Đi Đồng huyện?
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nhìn Doanh Tráng, thầm nghĩ: thời gian giao hoàng kim còn vài ngày, lúc này đi Đồng huyện là vì sao?
Doanh Tráng nhẹ giọng:
- Đồ tướng quân mất rồi.
- A?
Lưu Khám không ý thức hỏi:
- Ai là Đồ tướng quân?
- Chính là Đồ Tuy tướng quân!
Giật nảy mình một cái, Lưu Khám nói:
- Đại nhân nói chính là chủ soái Nam chinh Bách Việt, Đồ Tuy Đồ tướng quân sao?
- Không phải y thì là ai?
Doanh Tráng hai tay xoa mặt, có chút mệt mỏi nói:
- Ta cũng vừa mới nhận được tin tức từ Nhâm đại nhân, cho nên vội vàng tới gặp y. Năm ngoái, Đồ tướng quân chinh phạt Bắc Hương Hộ, bị người Bách Việt phục kích. Một trăm hai mươi nghìn đại quân tan tác, Đồ Tuy tướng quân trong loạn quân bị người giết chết. Cũng may Triệu Đà cơ trí, thu thập toàn quân, lui tới huyện Long Xuyên.
Lưu Khám thực sự kinh sợ.
Trước kia vẫn nghe người khác nói đến chiến sự ở Bách Việt, tin chiến thắng liên tiếp báo về. Sao trong nháy mắt, quân lính tan rã hết rồi? hơn nữa người cầm quân cũng đã chết,vậy quân Tần chinh phạt Bách Việt, đã có thể nguy hiểm rồi.
- Đại nhân, xin đợi một lát, ta lập tức thu xếp đồ đạc.
Lưu Khám không dám chần chờ, vội vã đứng dậy ra khỏi đình thượng, bảo Vương Cơ chuẩn bị đồ đạc.
Sau đó quay lại đình thượng:
- Vậy Quận thủ đại nhân bảo ngài…
- Ta cũng không rõ lắm.
Doanh Tráng nói:
- Nhâm đại nhân chỉ muốn ta đến Lâu Thương thì dẫn ngươi đi cùng, về phần là chuyện gì thì ta cũng không biết.
Vừa nói y vừa đi ra khỏi đình thượng, nhìn sắc trời một chút:
- Hết mưa rồi, chúng ta lập tức khởi hành thôi. Trước chập tối phải đến Đồng huyện.
Lưu Khám không dám chần chờ, vội vã đứng lên.
Lúc này, Vương Cơ cùng Lữ Tu mỗi người một chiếc tay nải đi đến, Vương Tín mang Xích kỳ, dừng trước mặt Lưu Khám:
- Đây là ngựa của ngươi.
Khi Doanh Tráng nhìn thấy con ngựa của Lưu Khám thì không khỏi nhíu mày:
- Ngựa tồi như vậy, sao có thể chạy nhanh được, sao không đổi một con khác?
Lưu Khám cười khổ nói:
- Cũng không phải là hạ quan keo kiệt, chỉ là ngựa tốt khó tìm a.
Doanh Tráng cười nhạt:
- Sao không nói sớm, Chỉ là mấy con chiến mã, tìm ta là… lão Nhâm cũng thật là, dũng tướng như vậy, sao có thể phối với chiến mã như thế? Thiệu Bình, dắt con ngựa Xích Hỏa Lưu đến đây. Nếu không có ngựa tốt xứng đôi, thật sự là có chút không thích đáng a.
- Đại nhân, ngựa Xích Hỏa Lưu của ngài không phải chuẩn bị tặng cho Nhâm đại nhân sao?
Doanh Tráng cười nói:
- Lão Nhâm bên kia, ta quay lại sẽ tặng y con khác. Hơn nữa, Thương lệnh là ái tướng của y, ta nghĩ y cũng sẽ không ý kiến gì.
Một gã Lam Điền giáp sĩ dắt một con chiến mã đi tới.
Lưu Khám vừa thấy, không khỏi tán thưởng một tiếng. Chỉ thấy con chiến mã tên là Xích Hỏa Lưu, toàn thân đỏ sậm như lửa, không có nửa cái lông tạp. Từ đầu tới đuôi dài chừng một trượng, từ móng đến đầu gần chín xích,bốn vó có một vòng lông trắng che lấp, chỉ nhìn dáng dấp, đã biết thần tuấn dị thường. Khi cất tiếng hí, giống như giao long từ biển bay lên không, tiếng hí dài vang vọng giữa trời.
- Ngựa tốt!
Lưu Khám tuy không hiểu về ngựa, nhưng cũng biết đây là thiên lý mã nghìn vàng khó cầu. Căn cứ “Tương mã kinh” thuật lại. Bước đầu của việc xem ngựa là nhìn đầu ngựa, bởi vì đầu ngựa với răng miệng thể hiện bên ngoài rõ nhất của giống, thể năng, phẩm chất ngựa. Mà hình dạng của đầu được chia thành đầu thẳng, đầu thỏ, đầu lõm, đầu đóng và vài loại nửa đầu thỏ.
Đời sau gọi thỏ của ngựa xích thố chính là chỉ hình dáng đầu của ngựa.
Ở trong “Tương mã kinh” có nói: được như bốn con vật: thỏ và hồ ly, chim và cá, thì ngoài ra không cần gì nữa. Ý tứ chính là nói đầu ngựa như đầu thỏ, vai, tai và bộ lông giống như của hồ ly, mắt giống như chim ưng, lưng giống như cá. Nếu như một con ngựa có thể có những đặc thù trên, thì những cái khác không cần quan sát nữa. Đây là một thiên lý câu, không thể nghi ngờ là một thiên lý câu.
Lúc này Lưu Khám đánh giá con ngựa trước mặt, chính là có bốn loại đặc thù trên. Doanh Tráng nói:
- Xích Hỏa Lưu này, mệnh danh là Đạp Tuyết Hồ Ly, là Tây Vực tiến cống cho bệ hạ, sau đó ban cho ta. Chỉ là ta đã có Bạch Long, theo ta đã lâu, tình cảm thâm hậu, thực không đành lòng bỏ đi. Cho nên ta nếu chỉ để sưu tập, thực là có chút đáng tiếc. Vốn là, ta định đem tặng cho lão Nhâm, nhưng nhìn ngươi hiện nay ngay cả một con ngựa tốt cũng không có, ta tặng cho ngươi. Phía lão Nhâm, ta sẽ nghĩ cách khác.
Lưu Khám không khỏi sợ hãi:
- Đại nhân ưu ái như vậy, hạ quan sao có thể nhận được?
- Ta nói ngươi được chính là được!
Doanh Tráng khí phách vung tay lên:
- Ngựa tốt phối với hào sĩ, Lưu Thương lệnh vũ dũng, rất hợp với ngựa này. Đừng nói nữa, mau đặt cho nó một cái tên đi.
- Xích Thố!
Rất nhiều năm sau, Lưu Khám cũng nghĩ không rõ lúc đó như thế nào lại nói ra tên này. Trong bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa của đời sau, rất nhiều người biết tên Xích Thố. Ở sâu trong lòng, không khỏi sinh ra tình cảm đối với Xích Thố, vì vậy buột miệng nói ra.
- Xích Thố?
Doanh Tráng ngẩn ra, nhìn Xích Hỏa Lưu, vỗ tay cười to nói:
- Tên này thật là xứng, Xích Thố, quả nhiên là tên rất hay a.
Xích Hỏa Lưu tựa hồ cũng cực kỳ thỏa mãn với cái tên này, nó hí dài một tiếng, như là cảm tạ Lưu Khám đã cho nó một cái tên rất hay.
Ngựa Xích Thố ở đây, vậy người là Lã Bố ở đâu? Lưu Khám không khỏi nở nụ cười, sải bước tiến lên, nắm lấy dây cương. Xích Hỏa Lưu hí hí hai tiếng, bốn vó đạp động, như là giục Lưu Khám lên ngựa, để cho nó thể hiện hùng phong của Xích Thố.
Lưu Khám nhận lấy tay nải, lại đem xích kỳ đặt bên mình ngựa.
Xoay người lên ngựa, hướng Doanh Tráng chắp ta cười nói:
- Vậy hạ quan sẽ không khách khí.
Lời nói chưa dứt, Xích Thố hí dài một tiếng, phấn khởi gõ móng.
Doanh Tráng cũng nhẹ nhàng gật đầu, xoay người lên ngựa của mình:
- Lam Điền giáp sĩ, lên ngựa, xuất phát!
- Vâng!
Ba trăm giáp sĩ cùng đồng thanh, đều lên ngựa. Lưu Khám lại chắp tay:
- Đại nhân, hạ quan nay được lương câu, muốn thử sức cước lực một lần. Liền đi trước một bước, ở Thượng cung chờ đại nhân.
Doanh Tráng nói:
- Cứ như vậy đi!
Lưu Khám không hề khách khí, quay đầu ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, Xích Thố hí vang, phi như bay. Doanh Tráng mang theo người, theo sát khởi hành.
- Doanh Tráng vì sao lại tặng ta ngựa quý?
Xích Thố chạy nhanh như chớp về phía trước, Lưu Khám ngồi trên lưng ngựa, trong đầu lại suy tư về vấn đề này.
Lại nói, chính mình và Doanh Tráng cũng không phải rất quen thuộc, tổng cộng cũng chỉ gặp qua một lần. Doanh Tráng vì sao lại nhiệt tình như vậy, tặng ta ngựa quý?
- Mượn sức ta sao?
Nhưng Lâu Thương cũng không phải thuộc Từ huyện, quận Tứ Thủy là Nhâm Hiêu đứng đầu, y mượn hơi ta làm chi? Không đúng… lẽ nào nói Nhâm Hiêu đại nhân y…
Tim Lưu Khám đập mạnh, tựa hồ đoán được đáp án.
/582
|