Bọn người Lưu Khám vội vàng đánh xe chạy nhanh, từ trong núi Mã Nhĩ thoát đi ra ngoài, lúc đến quan đạo liền giơ roi quất ngựa, một đường chạy như điên.
Nếu nói hắn không sợ hãi, có lẽ đúng là nói hưu nói vượn. Có thể thành công dễ dàng như vậy đã là nằm ngoài suy đoán của Lưu Khám. Sau khi tâm tình bĩnh tĩnh lại, hắn cũng có chút hoảng sợ khiến tim cứ đập thình thịch như muốn thoát ra ngoài. Thế cho nên lúc chạy vội vào trong núi, có mấy lần thiếu chút nữa đã lật xe. Sau khi ra khỏi núi Mã Nhĩ, Chung Ly Muội cũng không dám để cho hắn tiếp tục lái xe nữa, tiếp nhận dây cương từ trong tay hắn, tìm phương hướng chính xác, liền giục ngựa chạy không ngừng.
Thời điểm trời sắp sáng, Lưu Khám đột nhiên nói với Chung Ly Muội.
- Chung Ly, đỗ xe!
Chung Ly Muội vội vàng ghì chặt dây cương, khiến con ngựa dựng đứng thân người lên hí dài một tiếng, rồi dừng lại tại chỗ.
Lưu Khám hít sâu một hơi, lần nữa kìm nén tâm tình,
- Đi đường nhỏ, trước tiên tiến vào bên trong mảnh rừng kia, phải để cho bọn nhỏ yên tĩnh một chút.
- Đi đường nhỏ?
Một gã người y lô kỳ quái hỏi:
- Đi đường nhỏ, như vậy lộ trình sẽ nhiều hơn một trăm dặm đấy.
- Không đi đường nhỏ, chẳng lẽ lại để cho quân Tần lập hàng rào chặn đường chúng ta sao?
Lưu Khám nói một câu làm cho mọi người từ trong mộng tỉnh dậy, Chung Ly Muội lập tức mở miệng thúc giục nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi đường nhỏ, trước tiên tiến vào mảnh rừng rồi hãy nói tiếp.
Chỗ này là vùng rừng nhiệt đới rậm rạp hoang vu.
Đôi khi, muốn đi xuyên qua cánh rừng này, cần mất cả ngày.
Chung Ly Muội giục ngựa xông lên trước tiên, lái xe tiến vào rừng nhiệt đới. Ở phía sau y, hơn mười cỗ xe ngựa nối đuôi nhau mà đi, mà trên xe lại vọng ra tiếng khóc nỉ non, nhưng dần dần cũng yên tĩnh trở lại.
- Là Chung Ly thúc thúc sao?
Một thanh âm nữ hài tử giống như trẻ nhỏ đang bú vang lên.
- Qua nhi ngoan, nghe lời thúc thúc, chịu khó một chút nữa thôi, chỉ chốc nữa thôi thúc thúc sẽ đưa các con ra ngoài.
-Là Chung Ly thúc thúc, là Chung Ly thúc thúc!
Nữ hài tử kinh hỉ la lên nói:
- Ta đã nói rồi, Chung Ly thúc thúc nhất định sẽ đến cứu chúng ta.
Mọi người đừng sợ, không phải yêu quái, là Chung Ly thúc thúc đến cứu chúng ta.
- Ai đấy?
Lưu Khám nhịn không được hỏi một câu.
- Là chất nữ (cháu gái) của ta.
Chung Ly Muội nhẹ giọng giải thích nói:
- Là hài tử của huynh trưởng ta. Phụ mẫu ta mất sớm. Khi còn bé ta được anh trai và chị dâu nuôi dưỡng thành người. . . Hai năm trước, lần lượt anh trai và chị dâu ta bị bệnh qua đời, Qua nhi là là người thân duy nhất của ta còn lại trên đời. Ta từng thề, quyết không để cho nó phải chịu thiệt thòi.
Thật không nghĩ đến. . .
Khám huynh đệ, lúc này nếu không phải ngươi hỗ trợ, ta chỉ sợ là không được cứu Qua nhi rồi.
Huynh đệ còn chịu tổn thương do thi triển phép thuật của thần tiên nữa chứ. Trong nội tâm ta thật không biết nên nói như thế nào mới tốt đây.
Lưu Khám vỗ vai Chung Ly Muội,
- Đến phía trước rồi nói sau. Lát nữa ngươi dẫn mấy người đi tìm chút gì ăn đi, ta đoán những hài tử này, mấy hôm đã không có gì nhét đầy bao tử rồi. Những chuyện khác, chờ sau khi chúng ta thoát được nguy hiểm rồi hãy nói. Hiện tại, vẫn chưa phải là thời điểm để đắc ý.
- Đúng như thế!
Chung Ly Muội gật đầu. Tỏ vẻ đồng ý. Dựa theo phỏng đoán của Lưu Khám, chậm nhất vào giữa trưa quan phủ sẽ có hành động.
Bây giờ chỉ có thể đi thật xa, càng xa càng tốt. Về phần những chuyện khác tốt nhất vẫn là để sau hãy nói.
Xe ngựa chạy nhanh vào chỗ sâu trong rừng rậm. Mắt thấy phía trước đã không có đường để đi, Lưu Khám này mới nói bọn người Chung Ly Muội, ngừng xe ngựa lại.
Nhấc miếng vải đen trùm kín trên trên xe lêm, bọn nhỏ ở trong đó nhịn không được cùng kêu lên một tiếng vui mừng.
Lúc này, Lưu Khám mới lưu ý đến bộ dáng mọi người vẫn để y nguyên như khi đang trong núi. Tuy nhiên trời đã sáng rõ, nếu bọn nhỏ nhát gan, rất dễ làm cho chúng sợ hãi.
- Đừng thả người vội, mọi người tẩy hết vết bùn đen trên người đi đã.
Lưu Khám vội vàng ngăn cản Chung Ly Muội khi y đang muốn tiến lên mở xe chở tù. Rồi nói với mọi người.
Hoàn toàn chính xác. Mấy tiểu hài tử vốn nhát gan, nếu như không để cho bọn nó bình tĩnh trở lại . Một khi mở xe chở tù, nhất định sẽ chạy trốn tứ tung. Đến lúc đó, có thể xảy ra chuyện bất trắc. Chung Ly Muội âm thầm tán thưởng Lưu Khám thận trọng, lớn tiếng nói:
- Qua nhi, cố gắng thêm chút nữa nhé, thúc thúc sẽ lập tức trở lại.
Mọi người đi vào trong rừng tìm suối nước, rửa sạch lớp bùn đen trên mặt.
Lớp bùn đen bị bóc xuống rơi xuống, tuy còn dính một ít, nhưng cơ bản đã có thể nhìn rõ bộ dáng.
- Thúc thúc, thúc thúc, nhanh thả con ra đi!
Một cánh tay của nữ hài đồng từ trong xe vươn ra, nhìn về phía Chung Ly Muội lớn tiếng gọi.
Lúc này, bọn nhỏ người y lô bị cướp bắt đi cũng đã nhận ra thân nhân của mình, nhất thời tiếng la khóc nổi lên, rất hỗn loạn.
Lưu Khám nhăn lại lông mày, nghiêm nghị quát:
- Im lặng cho ta!
Bọn nhỏ lại bị dọa càng hoảng sợ, cả một đám ngậm miệng im thin thít.
- Các ngươi nếu không muốn những người đó bắt lại, thì nhất định không được khóc, không cho phép làm náo động. Những người có người thân thì đứng tại một chỗ, sau khi xuống xe phải thật ngoan ngoãn. Trong chốc lát nữa, chúng ta sẽ ăn cơm, chờ khi trời tối đen, lại đi ra ngoài, các ngươi có chịu không?
Nói thật, đời này Lưu Khám cũng chưa từng đối mặt với nhiều tiểu hài nhi như vậy, chúng làm cho da đầu của hắn cũng phải run lên.
Cũng may, hình dáng của hắn cũng có lực chấn nhiếp. Khổ người của hắn như vậy lại thêm một tiếng rống to, khiến mấy trăm hài tử, đều ngậm miệng lại.
Nhưng nhiều hài tử như vậy, phải an trí cho chúng như thế nào đây?
Có sự uy hiếp của Lưu Khám, lại thêm những hài tử ở y lô hương trấn an chúng, sau khi mở xe tù ra, cũng không xuất hiện sự hỗn loạn.
Nếu nói hắn không sợ hãi, có lẽ đúng là nói hưu nói vượn. Có thể thành công dễ dàng như vậy đã là nằm ngoài suy đoán của Lưu Khám. Sau khi tâm tình bĩnh tĩnh lại, hắn cũng có chút hoảng sợ khiến tim cứ đập thình thịch như muốn thoát ra ngoài. Thế cho nên lúc chạy vội vào trong núi, có mấy lần thiếu chút nữa đã lật xe. Sau khi ra khỏi núi Mã Nhĩ, Chung Ly Muội cũng không dám để cho hắn tiếp tục lái xe nữa, tiếp nhận dây cương từ trong tay hắn, tìm phương hướng chính xác, liền giục ngựa chạy không ngừng.
Thời điểm trời sắp sáng, Lưu Khám đột nhiên nói với Chung Ly Muội.
- Chung Ly, đỗ xe!
Chung Ly Muội vội vàng ghì chặt dây cương, khiến con ngựa dựng đứng thân người lên hí dài một tiếng, rồi dừng lại tại chỗ.
Lưu Khám hít sâu một hơi, lần nữa kìm nén tâm tình,
- Đi đường nhỏ, trước tiên tiến vào bên trong mảnh rừng kia, phải để cho bọn nhỏ yên tĩnh một chút.
- Đi đường nhỏ?
Một gã người y lô kỳ quái hỏi:
- Đi đường nhỏ, như vậy lộ trình sẽ nhiều hơn một trăm dặm đấy.
- Không đi đường nhỏ, chẳng lẽ lại để cho quân Tần lập hàng rào chặn đường chúng ta sao?
Lưu Khám nói một câu làm cho mọi người từ trong mộng tỉnh dậy, Chung Ly Muội lập tức mở miệng thúc giục nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi đường nhỏ, trước tiên tiến vào mảnh rừng rồi hãy nói tiếp.
Chỗ này là vùng rừng nhiệt đới rậm rạp hoang vu.
Đôi khi, muốn đi xuyên qua cánh rừng này, cần mất cả ngày.
Chung Ly Muội giục ngựa xông lên trước tiên, lái xe tiến vào rừng nhiệt đới. Ở phía sau y, hơn mười cỗ xe ngựa nối đuôi nhau mà đi, mà trên xe lại vọng ra tiếng khóc nỉ non, nhưng dần dần cũng yên tĩnh trở lại.
- Là Chung Ly thúc thúc sao?
Một thanh âm nữ hài tử giống như trẻ nhỏ đang bú vang lên.
- Qua nhi ngoan, nghe lời thúc thúc, chịu khó một chút nữa thôi, chỉ chốc nữa thôi thúc thúc sẽ đưa các con ra ngoài.
-Là Chung Ly thúc thúc, là Chung Ly thúc thúc!
Nữ hài tử kinh hỉ la lên nói:
- Ta đã nói rồi, Chung Ly thúc thúc nhất định sẽ đến cứu chúng ta.
Mọi người đừng sợ, không phải yêu quái, là Chung Ly thúc thúc đến cứu chúng ta.
- Ai đấy?
Lưu Khám nhịn không được hỏi một câu.
- Là chất nữ (cháu gái) của ta.
Chung Ly Muội nhẹ giọng giải thích nói:
- Là hài tử của huynh trưởng ta. Phụ mẫu ta mất sớm. Khi còn bé ta được anh trai và chị dâu nuôi dưỡng thành người. . . Hai năm trước, lần lượt anh trai và chị dâu ta bị bệnh qua đời, Qua nhi là là người thân duy nhất của ta còn lại trên đời. Ta từng thề, quyết không để cho nó phải chịu thiệt thòi.
Thật không nghĩ đến. . .
Khám huynh đệ, lúc này nếu không phải ngươi hỗ trợ, ta chỉ sợ là không được cứu Qua nhi rồi.
Huynh đệ còn chịu tổn thương do thi triển phép thuật của thần tiên nữa chứ. Trong nội tâm ta thật không biết nên nói như thế nào mới tốt đây.
Lưu Khám vỗ vai Chung Ly Muội,
- Đến phía trước rồi nói sau. Lát nữa ngươi dẫn mấy người đi tìm chút gì ăn đi, ta đoán những hài tử này, mấy hôm đã không có gì nhét đầy bao tử rồi. Những chuyện khác, chờ sau khi chúng ta thoát được nguy hiểm rồi hãy nói. Hiện tại, vẫn chưa phải là thời điểm để đắc ý.
- Đúng như thế!
Chung Ly Muội gật đầu. Tỏ vẻ đồng ý. Dựa theo phỏng đoán của Lưu Khám, chậm nhất vào giữa trưa quan phủ sẽ có hành động.
Bây giờ chỉ có thể đi thật xa, càng xa càng tốt. Về phần những chuyện khác tốt nhất vẫn là để sau hãy nói.
Xe ngựa chạy nhanh vào chỗ sâu trong rừng rậm. Mắt thấy phía trước đã không có đường để đi, Lưu Khám này mới nói bọn người Chung Ly Muội, ngừng xe ngựa lại.
Nhấc miếng vải đen trùm kín trên trên xe lêm, bọn nhỏ ở trong đó nhịn không được cùng kêu lên một tiếng vui mừng.
Lúc này, Lưu Khám mới lưu ý đến bộ dáng mọi người vẫn để y nguyên như khi đang trong núi. Tuy nhiên trời đã sáng rõ, nếu bọn nhỏ nhát gan, rất dễ làm cho chúng sợ hãi.
- Đừng thả người vội, mọi người tẩy hết vết bùn đen trên người đi đã.
Lưu Khám vội vàng ngăn cản Chung Ly Muội khi y đang muốn tiến lên mở xe chở tù. Rồi nói với mọi người.
Hoàn toàn chính xác. Mấy tiểu hài tử vốn nhát gan, nếu như không để cho bọn nó bình tĩnh trở lại . Một khi mở xe chở tù, nhất định sẽ chạy trốn tứ tung. Đến lúc đó, có thể xảy ra chuyện bất trắc. Chung Ly Muội âm thầm tán thưởng Lưu Khám thận trọng, lớn tiếng nói:
- Qua nhi, cố gắng thêm chút nữa nhé, thúc thúc sẽ lập tức trở lại.
Mọi người đi vào trong rừng tìm suối nước, rửa sạch lớp bùn đen trên mặt.
Lớp bùn đen bị bóc xuống rơi xuống, tuy còn dính một ít, nhưng cơ bản đã có thể nhìn rõ bộ dáng.
- Thúc thúc, thúc thúc, nhanh thả con ra đi!
Một cánh tay của nữ hài đồng từ trong xe vươn ra, nhìn về phía Chung Ly Muội lớn tiếng gọi.
Lúc này, bọn nhỏ người y lô bị cướp bắt đi cũng đã nhận ra thân nhân của mình, nhất thời tiếng la khóc nổi lên, rất hỗn loạn.
Lưu Khám nhăn lại lông mày, nghiêm nghị quát:
- Im lặng cho ta!
Bọn nhỏ lại bị dọa càng hoảng sợ, cả một đám ngậm miệng im thin thít.
- Các ngươi nếu không muốn những người đó bắt lại, thì nhất định không được khóc, không cho phép làm náo động. Những người có người thân thì đứng tại một chỗ, sau khi xuống xe phải thật ngoan ngoãn. Trong chốc lát nữa, chúng ta sẽ ăn cơm, chờ khi trời tối đen, lại đi ra ngoài, các ngươi có chịu không?
Nói thật, đời này Lưu Khám cũng chưa từng đối mặt với nhiều tiểu hài nhi như vậy, chúng làm cho da đầu của hắn cũng phải run lên.
Cũng may, hình dáng của hắn cũng có lực chấn nhiếp. Khổ người của hắn như vậy lại thêm một tiếng rống to, khiến mấy trăm hài tử, đều ngậm miệng lại.
Nhưng nhiều hài tử như vậy, phải an trí cho chúng như thế nào đây?
Có sự uy hiếp của Lưu Khám, lại thêm những hài tử ở y lô hương trấn an chúng, sau khi mở xe tù ra, cũng không xuất hiện sự hỗn loạn.
/582
|