Lưu Khám dẫn theo người, đến thẳng Lâu Thương, men theo Quan đạo, gấp rút đi về phía tây.
Cách phía đông Lâu Thương khoảng mười dặm có một trang viên, là đất mà Lữ Văn đã mua lại ở Lâu Thương, diện tích rất lớn, vô cùng đồ sộ.
Lưu Khám dẫn theo người xông vào trong điền trang, thẳng hướng đại trạch mà đi.
Phía xa xa, thấy Lữ Tu và Trần Bình đang đứng ở cổng đại trạch chờ. Vừa nhìn thấy Lưu Khám đến, Trần Bình vội bước lên một bước, một tay ghìm dây cương.
- Đạo Tử, rốt cục là có chuyện gì? Không phải tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?
Lưu Khám nhảy xuống ngựa, một tay nắm lấy cánh tay của Trần Bình, vội vàng truy hỏi.
Không đợi Trần Bình mở miệng, Lữ Tu bật khóc.
- A Khám, tỷ tỷ, tỷ tỷ...
Lưu Khám không dám chần chừ, vội vàng đi thẳng vào trong đại trạch. Trần Bình đi phía trước dẫn đường, vừa đi, vừa kể lại chuyện xảy ra cho hắn.
Hóa ra, cái ngày mà Lưu Khám quyết định giải cứu Lữ Trĩ, Trần Bình đã đưa ra một chủ ý cho hắn.
Để cho Lưu Phóng phái người áp giải già trẻ gia đình họ Lưu tới Lâu Thương, lí do là chuyện trọng đại, chuyện Lưu Quý mưu phản, để Lưu Khám đứng ra điều tra rõ ràng.
Thế nhưng trên đường áp giải, Trần Bình lại sắp xếp một đội nhân mã giả làm đạo tặc trên đường, tập kích đội xe huyện Bái.
Nơi tập kích sắp xếp ở sườn núi Bạch Mã giữa huyện Đồng và Thủ Lự. Ở đó là đường chắc chắn phải đi từ Bái huyện đến Lâu Thương.
Đến lúc đó, Lưu Khám đổ trách nhiệm cho Lý Phóng, thần không biết quỷ không hay đưa Lữ Trĩ về, giữ lại ở Lâu Thương cũng được mà đưa đến quận Thục cũng được, dù sao cũng không truy xét đến hắn. Vốn dĩ, TRần Bình đã sắp xếp mọi việc rất ổn thỏa, bao gồm cả lúc xe chở phạm nhân đến sườn núi Bạch Mã, cũng đã tính toán rõ ràng. Để phối hợp với hành động lần này, Tiêu Hà cũng giúp đỡ, phái Nhâm Ngao theo xe đi áp giải.
Nhưng không ai nghĩ tới, lúc đoàn xe đi tới khúc sông Tuy Thủy, bất ngờ lại có một đội nhân mã tập kích xe cũi.
Sau khi Trần Bình nhận được tin, lập tức dẫn người đi cứu viện, đẩy lùi đội nhân mã đó. Nhưng, người đi đánh đuổi rồi, tổn thất cũng khá nghiêm trọng. Đầu tiên là đội bảo vệ áp giải xe tù tử thương hơn nửa, Nhâm Ngao cũng bị trọng thương, bị đối phương đâm thương phần bụng, suýt chút nữa vỡ bụng. Đối phương chỉ cứu huynh đệ của Lưu Bang – Lưu Giao. Còn già trẻ nhà họ Lưu, được Trần Bình cướp về, cũng coi như là may mắn.
Nhưng, Lữ Trĩ đã có thai bảy tháng.
Trong lúc loạn quân đã động thai khí, sau đó lại trúng một mũi tên, đe dọa đến tính mạng...
Lưu Khám đột nhiên dừng bước, trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Bình:
- Đe dọa đến tính mạng? Ngươi nói... A Trĩ đang nguy hiểm sao?
Lữ Tu nghẹn ngào nói:
- An Kỳ tiên sinh đang chẩn trị, nhưng theo ông nói, tỷ tỷ vô cùng nguy hiểm!
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Lưu Khám cuống quýt nói, bất tri bất giác, một đoàn người đến nhà phía sau.
Phu phụ Lữ Văn theo Vương Cơ đi vào Lưu phủ, bởi vì bọn họ không biết rõ kế hoạch của Lưu Khám, Lưu Khám cũng không thể nói cho bọn họ biết kế hoạch.
Bên ngoài cửa nhà sau, Lữ Thích Chi đầu đội mũ giáp, đang đi quanh quẩn ngoài cửa suy tư.
Chung Ly Muội lại ngồi trên bậc thềm, thở hổn hển, nghiến răng, giống như muốn liều mạng với người nào đó vậy.
Hai người này, đều là người phối hợp hành động với Trần Bình. Bọn họ có thể không ngờ đến, vốn dĩ là chuyện dễ như trở bàn tay, lại có thể có rủi ro như thế. Lưu Khám đến gần, Lữ Thích Chi và Chung Ly Muội tiến lên mấy bước, quỳ một gối, hồi lâu không nói gì.
Lưu Khám vỗ vỗ vai bọn họ, khẽ nói:
- Có gì đợi lát nữa nói!
Hắn cất bước định vào trong nhà sau, bỗng nhiên dừng lại, hít một hơi sâu, Lưu Khám nói với Lữ Thích Chi:
- Tiểu Trư, đi thay áo đi, lập tức đưa Nhị tỷ về phủ, đừng để lộ sơ hở.
Đúng vậy, đại hôn của huynh trưởng, huynh đệ không có mặt cũng thôi đi, chứ em dâu sao có thể không lộ diện?
Lữ Tu cắn môi:
- A Khám...
- A Tu, nghe lời nào!
Giọng nói của Lưu Khám rất nghiêm túc, đem theo cả sự uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
- Bây giờ nàng ở đây cũng không có lợi gì, vả lại về phủ trông nom, đừng để người khác nhìn ra sơ hở. Ta ở đây, có chuyện gì, ta sẽ bảo Tiết Âu đi thông báo cho mọi người... Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Chung Ly, Đạo Tử, hai người các ngươi ở lại, lát nữa theo ta đi thăm Nhâm Ngao.
Lữ Tu nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Lưu Khám lại đi vào trong, quay đầu hỏi:
- A Trĩ và Lão Nhâm đâu?
- Lão Nhâm đã thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ đang mê man.
Trần Bình thấp giọng nói:
- Thế nhưng đại tiểu thư... Hình như không được lạc quan lắm. An Kỳ đang chẩn trị cho đại tiểu thư ở bên trong, bây giờ vẫn chưa có kết quả.
- Chúng ta ở đây chờ!
Lưu Khám cố gắng sự nôn nóng trong lòng, ngồi trên một tảng đá dưới một gốc cây to.
Không biết vì sao, Lưu Khám cảm thấy khô nóng, thời tiết rõ ràng là không nóng, nhưng trong lòng lại như có một đám lửa đang hừng hực cháy!
- Chung Ly, có biết lai lịch của người đó không?
Không đợi Chung Ly Muội mở miệng, Trần Bình cướp lời:
- Chủ công, ta biết là ai tấn công xe chở tù... Chính là Lưu Phì! Trước lúc Lão Nhâm hôn mê, đã nói với ta: Người tấn công xe chở tù, là con trai của Lưu Quý, Lưu Phì!
- Lưu Phì?
Lưu Khám nghi hoặc nhìn Trần Bình.
Lưu Phì đó, không phải là đang ở cùng Khổng Hi sao? Theo như Trần Bình nói, Khổng Hi là người hắn sắp xếp, nên giết Lưu Phì rồi chứ?
Trần Bình cười gượng lắc đầu:
- Chuyện này ta cũng không rõ ra làm sao. Theo lý mà nói thì ta sớm đã dặn dò Khổng Hi, tìm cơ hội thích hợp giết Lưu Phì... Nhưng không ngờ Lưu Phì chưa chết. Hơn nữa ta cũng không nhìn thấy Khổng Hi, chẳng lẽ Lưu Phì đã nhìn ra chỗ sơ hở? Không đúng, cho dù là y nhìn ra sơ hở, nhưng y cái gì cũng không có, sao có thể một loáng đã tụ tập đực hơn trăm người?
Trầm mặc một lát, Lưu Khám nói:
- Nếu Khổng Hi đã không giết Lưu Phì, vậy chắc chắn là Lưu Phì đã giết Khổng Hi rồi!
Hắn suy nghĩ một lát, quay đầu nói:
- Chung Ly, lúc ngươi dẫn người đuổi theo, lão Nhâm có phải là đã bị thương rồi không?
Chung Ly Muội gật đầu:
- Không, lúc ta đuổi tới, vừa lúc nhìn thấy lão Nhâm bị tên đó đâm thương... Nếu như không phải ta giương cung bắn, lão Nhâm e là nguy hiểm rồi.
- Nói cách khác, Lão Nhậm bị đối phương đường đường chính chính đánh bại?
- Đúng vậy!
Lưu Khám sở dĩ hỏi như vậy, đương nhiên là có lí của hắn. Võ công của Nhâm Ngao thế nào? Lưu Khám trong lòng biết rõ. Nói y địch nổi trăm quân địch thì hơi quá lời. Nhưng một mình đánh mười tên tráng hán thì không thành vấn đề. Hơn nữa, Nhâm Ngao đã trải qua chiến sự Bắc Cương, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Đối phương có thể đánh bại Nhâm Ngao, bản lĩnh không tồi... Bấm tay tính, trong số những người Lưu Khám quên biết, cũng có mấy người.
- Có nhận ra người đó không?
Chung Ly Muội lắc đầu:
- Không nhận ra... Là một người lạ mắt.
Ta có thể bảo đảm, chưa từng gặp qua người này. Chủ công, những cái khác thì không nói, nhưng trí nhớ của ta thì không tồi. Chỉ cần gặp qua, chắc chắn là có ấn tượng.
- Trông như thế nào?
- Ừm, đại khái thân cao chín thước, thấp hơn chủ công một chút, cao hơn Vương Tín một chút. Tướng mạo thì cường tráng. Vô cùng dũng cảm, cầm một cây đại kích, có vẻ như không hề nhẹ. Gã đâm thương lão Nhâm trong khoảnh khắc, rõ ràng là lợi hại hơn lão Nhâm rất nhiều.
Chủ công, không thể là Phàn Đồ Tử!
Chung Ly Muội biết Lưu Khám hỏi câu này có ý gì.
Nhưng y đã gặp qua Phàn Khoái... Chung Ly Muội là quân hầu bộ tốt Lâu Thương, Phàn Khoái là Huyện úy huyện Bái, hai người không thiếu dịp tiếp xúc.
Lưu Khám vừa nghe Chung Ly Muội miêu tả, đã biết người đó không phải là Phàn Khoái.
Trong nháy mắt làm Nhâm Ngao bị thương? Võ công của người này, cũng không tồi...
Dùng kích?
Trong đầu Lưu Khám bỗng chốc hiện lên một người. Nhưng lại lập tức phủ nhận! Chắc là không phải người đó... Với bản lĩnh của Lưu Phì, không thể lôi kéo người đó được. Tên tiểu tử này, đúng là vận may! Đã không chết, nói không chừng còn thôn tính cả nhân mã của Khổng Hi.
Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Lưu Khám hỏi:
- Đạo Tử, Khổng Hi có biết lai lịch của ngươi không?
Trần Bình mỉm cười:
- Chủ công yên tâm, tên Khổng Hi đó không hề biết ta là ai. Ta dùng tên của Lí Phóng, chỉ nói cho Khổng Hi, nói Lưu Quý ở Huyện Bái quá kiêu ngạo, Huyện lệnh không vừa ý với y. cho nên muốn trừ bỏ y. Còn nói với Khổng Hi, sau khi việc thành sẽ trọng thưởng.
Lưu Khám nhắm mắt lại, gật đầu.
- Đạo Tử, ngươi làm việc quả thật rất cẩn thận!
Đạo Tử không vì một lời khen này của Lưu Khám mà cảm thấy vui vẻ.
Trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, trầm giọng nói:
- Tiểu súc sinh đó lần này may mắn, lần sau, ta xem y còn có thể may được nữa không?
Lưu Khám biết, Trần Bình đang tức giận!
Một kế hoạch tốt như vậy lại bị Lưu Phì chạy thoát, thậm chí biến họa thành phúc.
Nhưng tên tiểu tử đó cũng đã hoàn toàn chọc giận Trần Bình rồi. Có thể tưởng tượng, những ngày tới của tiểu tử đó nhất định sẽ không yên lành.
- Đạo Tử, ngươi phải chú ý người bên cạnh Lưu Phì! Chính là tên đã đánh thương lão Nhâm. Ta rất lo lắng, y có liên quan đến phía nam.
Mặt khác, cố gắng giết Lưu Quý, đừng để y trốn thoát.
Nhìn con, biết cha... Lưu Quý còn khó đối phó hơn Lưu Phì rất nhiều.
Trần Bình gật đầu:
- Chủ công yên tâm, lần này ta phái người... không, đích thân ta đi Kỳ Hương, nghĩ cách giết chết Lưu Quý, tuyệt đối không để y thoát.
Lúc này, cửa phòng vừa đóng chặt đã mở ra.
An Kỳ sắc mặt uể oải, chậm rãi bước ra, tay gõ khung cửa, khẽ thở dài một tiếng.
Lưu Khám nhanh bước đến:
- Tiên sinh...
- Đô úy, An Kỳ đã cố hết sức!
Y nhẹ giọng nói:
- Lữ cô nương bị va chạm, thai nhi đã... hơn nữa còn bị trúng một mũi tên, mặc dù không trúng chỗ yếu hại, thế nhưng đầu mũi tên đã được tẩm độc. Ta thật sự không biết độc tính của nó... Cô ấy đã tỉnh rồi, muốn một mình Đô úy vào, có chuyện muốn nói với Đô úy.
Lưu Khám nghe thấy thế, trong đầu vang lên tiếng ong ong, trong khoảnh khắc bỗng trống rỗng.
Lẽ nào, Lữ Trĩ sắp chết sao?
Cách phía đông Lâu Thương khoảng mười dặm có một trang viên, là đất mà Lữ Văn đã mua lại ở Lâu Thương, diện tích rất lớn, vô cùng đồ sộ.
Lưu Khám dẫn theo người xông vào trong điền trang, thẳng hướng đại trạch mà đi.
Phía xa xa, thấy Lữ Tu và Trần Bình đang đứng ở cổng đại trạch chờ. Vừa nhìn thấy Lưu Khám đến, Trần Bình vội bước lên một bước, một tay ghìm dây cương.
- Đạo Tử, rốt cục là có chuyện gì? Không phải tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?
Lưu Khám nhảy xuống ngựa, một tay nắm lấy cánh tay của Trần Bình, vội vàng truy hỏi.
Không đợi Trần Bình mở miệng, Lữ Tu bật khóc.
- A Khám, tỷ tỷ, tỷ tỷ...
Lưu Khám không dám chần chừ, vội vàng đi thẳng vào trong đại trạch. Trần Bình đi phía trước dẫn đường, vừa đi, vừa kể lại chuyện xảy ra cho hắn.
Hóa ra, cái ngày mà Lưu Khám quyết định giải cứu Lữ Trĩ, Trần Bình đã đưa ra một chủ ý cho hắn.
Để cho Lưu Phóng phái người áp giải già trẻ gia đình họ Lưu tới Lâu Thương, lí do là chuyện trọng đại, chuyện Lưu Quý mưu phản, để Lưu Khám đứng ra điều tra rõ ràng.
Thế nhưng trên đường áp giải, Trần Bình lại sắp xếp một đội nhân mã giả làm đạo tặc trên đường, tập kích đội xe huyện Bái.
Nơi tập kích sắp xếp ở sườn núi Bạch Mã giữa huyện Đồng và Thủ Lự. Ở đó là đường chắc chắn phải đi từ Bái huyện đến Lâu Thương.
Đến lúc đó, Lưu Khám đổ trách nhiệm cho Lý Phóng, thần không biết quỷ không hay đưa Lữ Trĩ về, giữ lại ở Lâu Thương cũng được mà đưa đến quận Thục cũng được, dù sao cũng không truy xét đến hắn. Vốn dĩ, TRần Bình đã sắp xếp mọi việc rất ổn thỏa, bao gồm cả lúc xe chở phạm nhân đến sườn núi Bạch Mã, cũng đã tính toán rõ ràng. Để phối hợp với hành động lần này, Tiêu Hà cũng giúp đỡ, phái Nhâm Ngao theo xe đi áp giải.
Nhưng không ai nghĩ tới, lúc đoàn xe đi tới khúc sông Tuy Thủy, bất ngờ lại có một đội nhân mã tập kích xe cũi.
Sau khi Trần Bình nhận được tin, lập tức dẫn người đi cứu viện, đẩy lùi đội nhân mã đó. Nhưng, người đi đánh đuổi rồi, tổn thất cũng khá nghiêm trọng. Đầu tiên là đội bảo vệ áp giải xe tù tử thương hơn nửa, Nhâm Ngao cũng bị trọng thương, bị đối phương đâm thương phần bụng, suýt chút nữa vỡ bụng. Đối phương chỉ cứu huynh đệ của Lưu Bang – Lưu Giao. Còn già trẻ nhà họ Lưu, được Trần Bình cướp về, cũng coi như là may mắn.
Nhưng, Lữ Trĩ đã có thai bảy tháng.
Trong lúc loạn quân đã động thai khí, sau đó lại trúng một mũi tên, đe dọa đến tính mạng...
Lưu Khám đột nhiên dừng bước, trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Bình:
- Đe dọa đến tính mạng? Ngươi nói... A Trĩ đang nguy hiểm sao?
Lữ Tu nghẹn ngào nói:
- An Kỳ tiên sinh đang chẩn trị, nhưng theo ông nói, tỷ tỷ vô cùng nguy hiểm!
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Lưu Khám cuống quýt nói, bất tri bất giác, một đoàn người đến nhà phía sau.
Phu phụ Lữ Văn theo Vương Cơ đi vào Lưu phủ, bởi vì bọn họ không biết rõ kế hoạch của Lưu Khám, Lưu Khám cũng không thể nói cho bọn họ biết kế hoạch.
Bên ngoài cửa nhà sau, Lữ Thích Chi đầu đội mũ giáp, đang đi quanh quẩn ngoài cửa suy tư.
Chung Ly Muội lại ngồi trên bậc thềm, thở hổn hển, nghiến răng, giống như muốn liều mạng với người nào đó vậy.
Hai người này, đều là người phối hợp hành động với Trần Bình. Bọn họ có thể không ngờ đến, vốn dĩ là chuyện dễ như trở bàn tay, lại có thể có rủi ro như thế. Lưu Khám đến gần, Lữ Thích Chi và Chung Ly Muội tiến lên mấy bước, quỳ một gối, hồi lâu không nói gì.
Lưu Khám vỗ vỗ vai bọn họ, khẽ nói:
- Có gì đợi lát nữa nói!
Hắn cất bước định vào trong nhà sau, bỗng nhiên dừng lại, hít một hơi sâu, Lưu Khám nói với Lữ Thích Chi:
- Tiểu Trư, đi thay áo đi, lập tức đưa Nhị tỷ về phủ, đừng để lộ sơ hở.
Đúng vậy, đại hôn của huynh trưởng, huynh đệ không có mặt cũng thôi đi, chứ em dâu sao có thể không lộ diện?
Lữ Tu cắn môi:
- A Khám...
- A Tu, nghe lời nào!
Giọng nói của Lưu Khám rất nghiêm túc, đem theo cả sự uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
- Bây giờ nàng ở đây cũng không có lợi gì, vả lại về phủ trông nom, đừng để người khác nhìn ra sơ hở. Ta ở đây, có chuyện gì, ta sẽ bảo Tiết Âu đi thông báo cho mọi người... Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Chung Ly, Đạo Tử, hai người các ngươi ở lại, lát nữa theo ta đi thăm Nhâm Ngao.
Lữ Tu nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Lưu Khám lại đi vào trong, quay đầu hỏi:
- A Trĩ và Lão Nhâm đâu?
- Lão Nhâm đã thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ đang mê man.
Trần Bình thấp giọng nói:
- Thế nhưng đại tiểu thư... Hình như không được lạc quan lắm. An Kỳ đang chẩn trị cho đại tiểu thư ở bên trong, bây giờ vẫn chưa có kết quả.
- Chúng ta ở đây chờ!
Lưu Khám cố gắng sự nôn nóng trong lòng, ngồi trên một tảng đá dưới một gốc cây to.
Không biết vì sao, Lưu Khám cảm thấy khô nóng, thời tiết rõ ràng là không nóng, nhưng trong lòng lại như có một đám lửa đang hừng hực cháy!
- Chung Ly, có biết lai lịch của người đó không?
Không đợi Chung Ly Muội mở miệng, Trần Bình cướp lời:
- Chủ công, ta biết là ai tấn công xe chở tù... Chính là Lưu Phì! Trước lúc Lão Nhâm hôn mê, đã nói với ta: Người tấn công xe chở tù, là con trai của Lưu Quý, Lưu Phì!
- Lưu Phì?
Lưu Khám nghi hoặc nhìn Trần Bình.
Lưu Phì đó, không phải là đang ở cùng Khổng Hi sao? Theo như Trần Bình nói, Khổng Hi là người hắn sắp xếp, nên giết Lưu Phì rồi chứ?
Trần Bình cười gượng lắc đầu:
- Chuyện này ta cũng không rõ ra làm sao. Theo lý mà nói thì ta sớm đã dặn dò Khổng Hi, tìm cơ hội thích hợp giết Lưu Phì... Nhưng không ngờ Lưu Phì chưa chết. Hơn nữa ta cũng không nhìn thấy Khổng Hi, chẳng lẽ Lưu Phì đã nhìn ra chỗ sơ hở? Không đúng, cho dù là y nhìn ra sơ hở, nhưng y cái gì cũng không có, sao có thể một loáng đã tụ tập đực hơn trăm người?
Trầm mặc một lát, Lưu Khám nói:
- Nếu Khổng Hi đã không giết Lưu Phì, vậy chắc chắn là Lưu Phì đã giết Khổng Hi rồi!
Hắn suy nghĩ một lát, quay đầu nói:
- Chung Ly, lúc ngươi dẫn người đuổi theo, lão Nhâm có phải là đã bị thương rồi không?
Chung Ly Muội gật đầu:
- Không, lúc ta đuổi tới, vừa lúc nhìn thấy lão Nhâm bị tên đó đâm thương... Nếu như không phải ta giương cung bắn, lão Nhâm e là nguy hiểm rồi.
- Nói cách khác, Lão Nhậm bị đối phương đường đường chính chính đánh bại?
- Đúng vậy!
Lưu Khám sở dĩ hỏi như vậy, đương nhiên là có lí của hắn. Võ công của Nhâm Ngao thế nào? Lưu Khám trong lòng biết rõ. Nói y địch nổi trăm quân địch thì hơi quá lời. Nhưng một mình đánh mười tên tráng hán thì không thành vấn đề. Hơn nữa, Nhâm Ngao đã trải qua chiến sự Bắc Cương, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Đối phương có thể đánh bại Nhâm Ngao, bản lĩnh không tồi... Bấm tay tính, trong số những người Lưu Khám quên biết, cũng có mấy người.
- Có nhận ra người đó không?
Chung Ly Muội lắc đầu:
- Không nhận ra... Là một người lạ mắt.
Ta có thể bảo đảm, chưa từng gặp qua người này. Chủ công, những cái khác thì không nói, nhưng trí nhớ của ta thì không tồi. Chỉ cần gặp qua, chắc chắn là có ấn tượng.
- Trông như thế nào?
- Ừm, đại khái thân cao chín thước, thấp hơn chủ công một chút, cao hơn Vương Tín một chút. Tướng mạo thì cường tráng. Vô cùng dũng cảm, cầm một cây đại kích, có vẻ như không hề nhẹ. Gã đâm thương lão Nhâm trong khoảnh khắc, rõ ràng là lợi hại hơn lão Nhâm rất nhiều.
Chủ công, không thể là Phàn Đồ Tử!
Chung Ly Muội biết Lưu Khám hỏi câu này có ý gì.
Nhưng y đã gặp qua Phàn Khoái... Chung Ly Muội là quân hầu bộ tốt Lâu Thương, Phàn Khoái là Huyện úy huyện Bái, hai người không thiếu dịp tiếp xúc.
Lưu Khám vừa nghe Chung Ly Muội miêu tả, đã biết người đó không phải là Phàn Khoái.
Trong nháy mắt làm Nhâm Ngao bị thương? Võ công của người này, cũng không tồi...
Dùng kích?
Trong đầu Lưu Khám bỗng chốc hiện lên một người. Nhưng lại lập tức phủ nhận! Chắc là không phải người đó... Với bản lĩnh của Lưu Phì, không thể lôi kéo người đó được. Tên tiểu tử này, đúng là vận may! Đã không chết, nói không chừng còn thôn tính cả nhân mã của Khổng Hi.
Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Lưu Khám hỏi:
- Đạo Tử, Khổng Hi có biết lai lịch của ngươi không?
Trần Bình mỉm cười:
- Chủ công yên tâm, tên Khổng Hi đó không hề biết ta là ai. Ta dùng tên của Lí Phóng, chỉ nói cho Khổng Hi, nói Lưu Quý ở Huyện Bái quá kiêu ngạo, Huyện lệnh không vừa ý với y. cho nên muốn trừ bỏ y. Còn nói với Khổng Hi, sau khi việc thành sẽ trọng thưởng.
Lưu Khám nhắm mắt lại, gật đầu.
- Đạo Tử, ngươi làm việc quả thật rất cẩn thận!
Đạo Tử không vì một lời khen này của Lưu Khám mà cảm thấy vui vẻ.
Trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, trầm giọng nói:
- Tiểu súc sinh đó lần này may mắn, lần sau, ta xem y còn có thể may được nữa không?
Lưu Khám biết, Trần Bình đang tức giận!
Một kế hoạch tốt như vậy lại bị Lưu Phì chạy thoát, thậm chí biến họa thành phúc.
Nhưng tên tiểu tử đó cũng đã hoàn toàn chọc giận Trần Bình rồi. Có thể tưởng tượng, những ngày tới của tiểu tử đó nhất định sẽ không yên lành.
- Đạo Tử, ngươi phải chú ý người bên cạnh Lưu Phì! Chính là tên đã đánh thương lão Nhâm. Ta rất lo lắng, y có liên quan đến phía nam.
Mặt khác, cố gắng giết Lưu Quý, đừng để y trốn thoát.
Nhìn con, biết cha... Lưu Quý còn khó đối phó hơn Lưu Phì rất nhiều.
Trần Bình gật đầu:
- Chủ công yên tâm, lần này ta phái người... không, đích thân ta đi Kỳ Hương, nghĩ cách giết chết Lưu Quý, tuyệt đối không để y thoát.
Lúc này, cửa phòng vừa đóng chặt đã mở ra.
An Kỳ sắc mặt uể oải, chậm rãi bước ra, tay gõ khung cửa, khẽ thở dài một tiếng.
Lưu Khám nhanh bước đến:
- Tiên sinh...
- Đô úy, An Kỳ đã cố hết sức!
Y nhẹ giọng nói:
- Lữ cô nương bị va chạm, thai nhi đã... hơn nữa còn bị trúng một mũi tên, mặc dù không trúng chỗ yếu hại, thế nhưng đầu mũi tên đã được tẩm độc. Ta thật sự không biết độc tính của nó... Cô ấy đã tỉnh rồi, muốn một mình Đô úy vào, có chuyện muốn nói với Đô úy.
Lưu Khám nghe thấy thế, trong đầu vang lên tiếng ong ong, trong khoảnh khắc bỗng trống rỗng.
Lẽ nào, Lữ Trĩ sắp chết sao?
/582
|