Quảng Võ Quân là hậu nhân của Lưu thị ở Đường quốc năm đầu Tây Chu, cũng là hậu duệ của vương tộc. Nghe nói, Lưu thị ở Đường quốc ưa màu trắng...cái gọi là Bạch long hộ thể , chắc là thiên mệnh. Trời cao không muốn Quảng Võ Quân chết sớm, cho nên phái Bạch long xuống thủ hộ, nếu không như vậy, sao hắn có thể có thành tựu ngày hôm nay?
Cổ nhân, thích người có thiên mệnh!
Khoái Triệt nói rất rõ ràng, đây là ông trời không muốn cho Lưu Khám chết, cho nên mới có bạch long thủ hộ.
Hiện nay, Doanh thị suy nhược, Hắc long bị vong, cho nên ông trời mới khiến cho Bạch long đến thế gian, mới có Lưu Khám đột nhiên xuất hiện. Nghĩ một hồi, từ một kẻ trắng tay đến quan nội hầu, Lưu Khám chỉ dùng thời gian không đến hai mươi năm, liền làm được việc mà rất nhiều người cả đời cũng không làm được.
Đây không phải là thiên mệnh sao?
Trời không muốn Lưu Khám chết, mới có danh tiếng lão Bi Phú Bình.
Trời lại muốn để cho Lưu Khám quật khởi, vì vậy để cho hắn chế Vạn tuế tửu, lại để cho hắn có Lâu Thương...
Tóm lại, đây hết thảy đều là thiên mệnh sở quy. Còn ông trời đến tột cùng là có ý gì? Khoái Triệt không nói nữa, Thiệp Gian cũng đã hiểu.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Thiệp Gian không khỏi do dự.
Sau một lát y nói:
- Đã như vậy, lúc Lưu Quân hầu tiến lên phía bắc công phạt Hồ Lỗ, cũng là lý do này có đúng hay không? Ý tưởng thực sự của hắn, là muốn cướp lấy vùng Hà Nam, bởi vì hắn biết rõ Thượng tướng quân tất bại, đất Hà Nam cũng theo đó mà trở thành nơi vô chủ, đúng không?
Khoái Triệt lắc đầu:
- Quân hầu tiến lên phía bắc đích thực là vì Hà Nam, nhưng hắn chinh phạt Hồ Lỗ cũng không phải nói sạo.
Có một việc, chỉ sợ Thiệp tướng quân còn không biết đi. Đông Hồ cùng Hung Nô khai chiến... hết thảy những điều này, đều là mưu đồ của Lưu Quân hầu.
Thiệp Gian giật nảy mình, trợn tròn hai mắt nhìn Khoái Triệt.
- Thiệp tướng quân, có lẽ ngài sẽ trách Lưu Quân hầu, nhưng lại không biết, hành động này của Lưu Quân hầu cũng là bất đắc dĩ.
Nghĩ tới, Thượng tướng quân chiến bại, đất Hà Nam hư không... Mọi người nói, đất Hà Nam nghèo nàn, nhưng ngươi từng đóng quân ở đó, rất rõ ràng giá trị của vùng đất kia. Hà Nam trở thành nơi vô chủ, đến lúc đó liền vô cớ làm lợi cho Hồ Lỗ. Mà Hồ Lỗ chiếm cứ đất Hà Nam, tùy thời đều có thể xâm nhập vào Sơn Đông, Quan Trung. Nếu không có người trấn thủ, đến cuối cùng, gặp vận hạn vẫn là dân chúng Sơn Đông, Quan Trung a.
Quân hầu là suy nghĩ vì muôn dân trăm họ, nghìn dặm bôn ba, trấn thủ Cửu Nguyên.
Ngài cùng Quân hầu từng kề vai chiến đấu, cũng biết hắn là người như thế nào. Mặc dù người trong thiên hạ đều hiểu lầm Quân hầu, nhưng Thiệp tướng quân thì không nên a!
Thiệp Gian hít một hơi thật sâu, lâm vào trầm mặc.
Khoái Triệt biết rõ, hiện nay Thiệp Gian đã động kinh ý rồi...
- Thiệp tướng quân, Doanh thị hành nghịch, tàn sát trung thần. Hiện nay tiểu nhân đương đạo, ngày cả thừa tướng Lý Tư đều bị hại, ngươi cho rằng Doanh thị còn có hy vọng sao?
Được rồi, có lẽ ngài sẽ nói, Thượng tướng quân tuy thất bại, nhưng Chương Hàm tướng quân vẫn còn, nước Tần còn có hy vọng.
Nhưng vấn đề là, một hồi thảm bại lớn như vậy ở Cự Lộc, cũng cần phải có người gánh vác nỗi ấm ức này. Ngươi hay Chương Hàm tướng quân? Ai có thể gánh vác đến?
Thứ cho lời nói không dễ nghe của Khoái Triệt, ngươi và Chương Hàm tướng quân đều là quân cờ trong tay Triệu Cao.
Làm chuyện không tốt, ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi... còn nói gì đến tận trung với nước Tần? Đại công tử đã chết như thế nào? Cái chết của tiên đế, đến nay còn có điểm đáng ngờ... Ngài không phải là tận trung với nước Tần, ngài là tận trung với Triệu Cao kia... Ha ha, chỉ là ta không biết, như vậy có đáng giá hay không.
- Lưu Quân hầu có thể bảo vệ Quan Trung?
Thiệp Gian đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Khoái Triệt, nhả từng chữ mà hỏi.
- Quảng Võ Quân có thể bảo trụ Quan Trung hay không, hiện tại ta còn không rõ ràng lắm.
Nhưng ngươi phải biết một sự kiện, dưới trướng ngài có ba mươi nghìn quân Tần, hiện nay chỉ còn lại một chi binh mã duệ sĩ ở Bắc Cương. Là tiếp tục đánh một trận chiến không biết kết quả, hay là nhanh chóng rút lui khỏi, quay lại Hà Nam cùng Quảng Võ Quân chống cự Hồ Lỗ, thủ hộ Bắc Cương?
Đều ở một ý niệm của ngài!
Hiện tại rút đi, nguyên khí nước Tần còn có thể giữ lại một phần; nếu ở lại, có lẽ ngay cả một phần nguyên khí này cũng đánh mất!
Khoái Triệt ở chỗ này, dùng một chút kỹ xảo.
Y cố ý không để mắt đến chút tàn binh bại tướng ở Cự Lộc, lại để cho Thiệp Gian phiến diện cho rằng, ở đất Sơn Đông, chỉ còn lại một chi binh mã của y.
Nhưng là cũng không sai, phía bắc Sơn Đông, hôm nay vẫn còn nguyên vẹn binh mã biên chế Bắc Cương, đích xác chỉ còn lại một chi thôi.
Thiệp Gian nói:
- Khoái Triệt, ngươi ban đầu ở lại, cũng là được Quảng Võ Quân nhờ vả?
- Nếu không có Quảng Võ Quân, ta sao lại có thể ở lại bên người Thiệp tướng quân?
Khoái Triệt mở miệng nói dối, cười nói:
- Quảng Võ Quân nói, nhìn chung chư tướng Bắc Cương nếu không phải là thế hệ trục tên cầu lợi, chính là loại người như Tô Giác ngu xuẩn cuồng vọng. Người mang trong lòng bách tính Tần Xuyên của tám trăm dặm Quan Trung, duy chỉ có một mình Thiệp tướng quân ngươi! Chỉ là có một số thời khắc, Thiệp tướng quân lại vô cùng cứng nhắc. Cần biết, chỉ có giữ được thân, mới có thể thành sự nghiệp.
Quảng Võ Quân lo Thiệp tướng quân tử chiến, đến lúc đó hư mất tính mạng, vậy năm trăm năm tâm huyết của nước Tần, từ nay về sau cũng liền phải đoạn tuyệt.
Trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp!
Tư vị được người coi trọng, được người xưng tán, đích thực là rất tốt đẹp. Huống hồ, người tán thưởng mình, còn là một nhân vật rất giỏi. Thiệp Gian đối với Lưu Khám có thể nói là vô cùng tôn trọng, từ năm đó Lưu Khám huyết chiến tại Phú Bình, y đã vô cùng kính nể Lưu Khám.
Trên mặt tuy vẫn bình tĩnh, nhưng phần đắc ý trong ánh mắt kia, lại bán rẻ tâm tư của Thiệp Gian.
Y trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Khoái Triệt, ta có thể mang binh về Cửu Nguyên, nhưng là có ba điều kiện.
- Xin mời nói!
- Ta quy thuận Tần, không quy thuận Lưu!
Nói cách khác, ta quy thuận chính là người nước Tần ở tám trăm dặm Tần Xuyên, mà không phải là Lưu Khám. Đây kỳ thật chỉ là cái cớ, nếu tương lai Lưu Khám cướp lấy Quan Trung, vậy Thiệp Gian tương đương quy thuận đâu, hay là Lưu Khám. Nhưng lời này nói ra, về ý nghĩa lại bất đồng.
Khoái Triệt sảng khoái nói:
- Ta có thể thay mặt Quân hầu đáp ứng.
- Thứ hai, Thiệp Gian không chiến với người Tần!
- Tướng quân yên tâm, Quân hầu nhà ta cũng không muốn chiến đấu với người Tần. Ngược lại, hắn là vì bảo toàn người nước Tần.
- Điểm thứ ba, mặc kệ sau này Lưu Quân hầu phát triển thế nào, ta còn muốn xin hắn xem tại nể Tiên đế và Đại công tử, lưu cho Doanh thị một huyết mạch.
Khoái Triệt lộ vẻ ngưng trọng:
- Tướng quân yên tâm, Quân hầu tuyệt không có ác ý đối với Doanh thị.
Ngài quên rồi sao? Tiểu công chúa hiện nay vẫn dưới sự bảo vệ của Quân hầu, hắn hận chính là Hồ Hợi ở Hàm Dương mà không phải là tất cả người của Doanh thị tộc a
Thiệp Gian nghe vậy, vươn người đứng dậy.
- Đã như vậy, ta nguyện dẫn binh, tim nơi nương tựa ở Cửu Nguyên!
Khoái Triệt cũng không khỏi thở phào một hơi, cảm thấy thật buông lỏng.
Chủ công, Triệt rốt cục không cô phụ kỳ vọng của ngài, mấy vạn duệ sĩ nước Tần, cuối cùng ngài cũng giữ lại được...
Cổ nhân, thích người có thiên mệnh!
Khoái Triệt nói rất rõ ràng, đây là ông trời không muốn cho Lưu Khám chết, cho nên mới có bạch long thủ hộ.
Hiện nay, Doanh thị suy nhược, Hắc long bị vong, cho nên ông trời mới khiến cho Bạch long đến thế gian, mới có Lưu Khám đột nhiên xuất hiện. Nghĩ một hồi, từ một kẻ trắng tay đến quan nội hầu, Lưu Khám chỉ dùng thời gian không đến hai mươi năm, liền làm được việc mà rất nhiều người cả đời cũng không làm được.
Đây không phải là thiên mệnh sao?
Trời không muốn Lưu Khám chết, mới có danh tiếng lão Bi Phú Bình.
Trời lại muốn để cho Lưu Khám quật khởi, vì vậy để cho hắn chế Vạn tuế tửu, lại để cho hắn có Lâu Thương...
Tóm lại, đây hết thảy đều là thiên mệnh sở quy. Còn ông trời đến tột cùng là có ý gì? Khoái Triệt không nói nữa, Thiệp Gian cũng đã hiểu.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Thiệp Gian không khỏi do dự.
Sau một lát y nói:
- Đã như vậy, lúc Lưu Quân hầu tiến lên phía bắc công phạt Hồ Lỗ, cũng là lý do này có đúng hay không? Ý tưởng thực sự của hắn, là muốn cướp lấy vùng Hà Nam, bởi vì hắn biết rõ Thượng tướng quân tất bại, đất Hà Nam cũng theo đó mà trở thành nơi vô chủ, đúng không?
Khoái Triệt lắc đầu:
- Quân hầu tiến lên phía bắc đích thực là vì Hà Nam, nhưng hắn chinh phạt Hồ Lỗ cũng không phải nói sạo.
Có một việc, chỉ sợ Thiệp tướng quân còn không biết đi. Đông Hồ cùng Hung Nô khai chiến... hết thảy những điều này, đều là mưu đồ của Lưu Quân hầu.
Thiệp Gian giật nảy mình, trợn tròn hai mắt nhìn Khoái Triệt.
- Thiệp tướng quân, có lẽ ngài sẽ trách Lưu Quân hầu, nhưng lại không biết, hành động này của Lưu Quân hầu cũng là bất đắc dĩ.
Nghĩ tới, Thượng tướng quân chiến bại, đất Hà Nam hư không... Mọi người nói, đất Hà Nam nghèo nàn, nhưng ngươi từng đóng quân ở đó, rất rõ ràng giá trị của vùng đất kia. Hà Nam trở thành nơi vô chủ, đến lúc đó liền vô cớ làm lợi cho Hồ Lỗ. Mà Hồ Lỗ chiếm cứ đất Hà Nam, tùy thời đều có thể xâm nhập vào Sơn Đông, Quan Trung. Nếu không có người trấn thủ, đến cuối cùng, gặp vận hạn vẫn là dân chúng Sơn Đông, Quan Trung a.
Quân hầu là suy nghĩ vì muôn dân trăm họ, nghìn dặm bôn ba, trấn thủ Cửu Nguyên.
Ngài cùng Quân hầu từng kề vai chiến đấu, cũng biết hắn là người như thế nào. Mặc dù người trong thiên hạ đều hiểu lầm Quân hầu, nhưng Thiệp tướng quân thì không nên a!
Thiệp Gian hít một hơi thật sâu, lâm vào trầm mặc.
Khoái Triệt biết rõ, hiện nay Thiệp Gian đã động kinh ý rồi...
- Thiệp tướng quân, Doanh thị hành nghịch, tàn sát trung thần. Hiện nay tiểu nhân đương đạo, ngày cả thừa tướng Lý Tư đều bị hại, ngươi cho rằng Doanh thị còn có hy vọng sao?
Được rồi, có lẽ ngài sẽ nói, Thượng tướng quân tuy thất bại, nhưng Chương Hàm tướng quân vẫn còn, nước Tần còn có hy vọng.
Nhưng vấn đề là, một hồi thảm bại lớn như vậy ở Cự Lộc, cũng cần phải có người gánh vác nỗi ấm ức này. Ngươi hay Chương Hàm tướng quân? Ai có thể gánh vác đến?
Thứ cho lời nói không dễ nghe của Khoái Triệt, ngươi và Chương Hàm tướng quân đều là quân cờ trong tay Triệu Cao.
Làm chuyện không tốt, ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi... còn nói gì đến tận trung với nước Tần? Đại công tử đã chết như thế nào? Cái chết của tiên đế, đến nay còn có điểm đáng ngờ... Ngài không phải là tận trung với nước Tần, ngài là tận trung với Triệu Cao kia... Ha ha, chỉ là ta không biết, như vậy có đáng giá hay không.
- Lưu Quân hầu có thể bảo vệ Quan Trung?
Thiệp Gian đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Khoái Triệt, nhả từng chữ mà hỏi.
- Quảng Võ Quân có thể bảo trụ Quan Trung hay không, hiện tại ta còn không rõ ràng lắm.
Nhưng ngươi phải biết một sự kiện, dưới trướng ngài có ba mươi nghìn quân Tần, hiện nay chỉ còn lại một chi binh mã duệ sĩ ở Bắc Cương. Là tiếp tục đánh một trận chiến không biết kết quả, hay là nhanh chóng rút lui khỏi, quay lại Hà Nam cùng Quảng Võ Quân chống cự Hồ Lỗ, thủ hộ Bắc Cương?
Đều ở một ý niệm của ngài!
Hiện tại rút đi, nguyên khí nước Tần còn có thể giữ lại một phần; nếu ở lại, có lẽ ngay cả một phần nguyên khí này cũng đánh mất!
Khoái Triệt ở chỗ này, dùng một chút kỹ xảo.
Y cố ý không để mắt đến chút tàn binh bại tướng ở Cự Lộc, lại để cho Thiệp Gian phiến diện cho rằng, ở đất Sơn Đông, chỉ còn lại một chi binh mã của y.
Nhưng là cũng không sai, phía bắc Sơn Đông, hôm nay vẫn còn nguyên vẹn binh mã biên chế Bắc Cương, đích xác chỉ còn lại một chi thôi.
Thiệp Gian nói:
- Khoái Triệt, ngươi ban đầu ở lại, cũng là được Quảng Võ Quân nhờ vả?
- Nếu không có Quảng Võ Quân, ta sao lại có thể ở lại bên người Thiệp tướng quân?
Khoái Triệt mở miệng nói dối, cười nói:
- Quảng Võ Quân nói, nhìn chung chư tướng Bắc Cương nếu không phải là thế hệ trục tên cầu lợi, chính là loại người như Tô Giác ngu xuẩn cuồng vọng. Người mang trong lòng bách tính Tần Xuyên của tám trăm dặm Quan Trung, duy chỉ có một mình Thiệp tướng quân ngươi! Chỉ là có một số thời khắc, Thiệp tướng quân lại vô cùng cứng nhắc. Cần biết, chỉ có giữ được thân, mới có thể thành sự nghiệp.
Quảng Võ Quân lo Thiệp tướng quân tử chiến, đến lúc đó hư mất tính mạng, vậy năm trăm năm tâm huyết của nước Tần, từ nay về sau cũng liền phải đoạn tuyệt.
Trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp!
Tư vị được người coi trọng, được người xưng tán, đích thực là rất tốt đẹp. Huống hồ, người tán thưởng mình, còn là một nhân vật rất giỏi. Thiệp Gian đối với Lưu Khám có thể nói là vô cùng tôn trọng, từ năm đó Lưu Khám huyết chiến tại Phú Bình, y đã vô cùng kính nể Lưu Khám.
Trên mặt tuy vẫn bình tĩnh, nhưng phần đắc ý trong ánh mắt kia, lại bán rẻ tâm tư của Thiệp Gian.
Y trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Khoái Triệt, ta có thể mang binh về Cửu Nguyên, nhưng là có ba điều kiện.
- Xin mời nói!
- Ta quy thuận Tần, không quy thuận Lưu!
Nói cách khác, ta quy thuận chính là người nước Tần ở tám trăm dặm Tần Xuyên, mà không phải là Lưu Khám. Đây kỳ thật chỉ là cái cớ, nếu tương lai Lưu Khám cướp lấy Quan Trung, vậy Thiệp Gian tương đương quy thuận đâu, hay là Lưu Khám. Nhưng lời này nói ra, về ý nghĩa lại bất đồng.
Khoái Triệt sảng khoái nói:
- Ta có thể thay mặt Quân hầu đáp ứng.
- Thứ hai, Thiệp Gian không chiến với người Tần!
- Tướng quân yên tâm, Quân hầu nhà ta cũng không muốn chiến đấu với người Tần. Ngược lại, hắn là vì bảo toàn người nước Tần.
- Điểm thứ ba, mặc kệ sau này Lưu Quân hầu phát triển thế nào, ta còn muốn xin hắn xem tại nể Tiên đế và Đại công tử, lưu cho Doanh thị một huyết mạch.
Khoái Triệt lộ vẻ ngưng trọng:
- Tướng quân yên tâm, Quân hầu tuyệt không có ác ý đối với Doanh thị.
Ngài quên rồi sao? Tiểu công chúa hiện nay vẫn dưới sự bảo vệ của Quân hầu, hắn hận chính là Hồ Hợi ở Hàm Dương mà không phải là tất cả người của Doanh thị tộc a
Thiệp Gian nghe vậy, vươn người đứng dậy.
- Đã như vậy, ta nguyện dẫn binh, tim nơi nương tựa ở Cửu Nguyên!
Khoái Triệt cũng không khỏi thở phào một hơi, cảm thấy thật buông lỏng.
Chủ công, Triệt rốt cục không cô phụ kỳ vọng của ngài, mấy vạn duệ sĩ nước Tần, cuối cùng ngài cũng giữ lại được...
/582
|