Cái gọi là nấu rượu thật ra cũng không phức tạp. Đơn giản mà nói, chính là quá trình chiết xuất lắng màu rượu. Đương nhiên, hoàn thành một chu trình như thế cũng khá tốn thời gian.
Lý Tất áp giải Lưu Khám về đến nhà. Đây là nhà theo ý nghĩa thật sự, không phải là nhà thuê ở chỗ Thẩm Thực Kỳ.
Lưu Khám vừa mới trở về lấy rượu, bởi vội vội vàng vàng nên cũng chưa kịp nhìn kỹ nhà mới này. Hiện tại đã đạt được mục đích, tâm trạng hắn tự nhiên bình tĩnh lại, hắn dừng ở trước cửa nhà, chăm chú quan sát chung quanh.
Mười khoảnh ruộng đồng đã thu gặt xong, hầu như đều ngoài dự liệu của mọi người, mười khoảnh đất hoang này mà Lưu Khám mua sau một năm trồng trọt đã thu hoạch rất phong phú. Thậm chí còn tốt hơn so với những ruộng tốt giá trị vạn tiền. Điều này thật khiến cho mọi người thất kinh. Không chỉ có mười khoảnh ruộng của Lưu Khám được mùa thu hoạch, mà ngay cả ruộng đồng của Thẩm Thực Kỳ gần kế nhà Lưu Khám cũng được mùa thu hoạch. Thẩm Thực Kỳ đã mua năm mươi khoảnh, trong đó có ba mươi khoảnh dùng để trồng trọt, còn lại hai mươi khoảnh đất thì dùng để xây nhà cho Lưu Khám và cho mình. Hai ngôi nhà, đã bao lấy một con suối ở giữa hình thành một nơi bí mật.
Vậy mà chỉ có ba mươi khoảnh để cày ruộng mà rõ ràng cũng thu hoạch được mùa. Trong thành huyện Bái có không ít người không có thổ địa, cũng không có tài sản, chỉ có thể đi làm công nhân, kiếm tiền rất cực khổ. Mà những người này đi làm công giúp Lưu Khám và Thẩm Thực Kỳ, sau khi vụ mùa thu hoạch kết thúc, thanh toán tiền công xong, ai nấy cũng đều mặt mày rạng rỡ.
Lẽ nào, thổ địa gần vùng lầy này thật sự màu mỡ như vậy?
Không ít người bắt đầu rục rịch, muốn mua thổ địa gần vùng lầy, thế nhưng hiện tại mà mua thì giá cả đã không còn thấp như trước nữa. Một khoảnh đất tăng vọt lên bốn ngàn tiền, trực tiếp bán còn được năm nghìn tiền, không ai có thể nghĩ đến một năm trước, đất hoang ở đây không một ai ngó ngàng tới.
Lưu Khám đối việc đồng áng có thể nói là dốt đặc cán mai, chỉ là cái gì cũng biết một chút. Thẩm Thực Kỳ từng nói, khối đất đai này trước kia, cũng chính là khoảng bảy tám mươi năm trước từng là một ruộng tốt màu mỡ, nhưng không biết tại sao càng ngày càng kém, càng ngày càng cằn cỗi. Dần dần, không còn ai trồng trọt ở chỗ này nữa, thổ địa cũng theo đó mà hoang phế.
Huyện Bái hồ nước ngang dọc, vào mùa mưa, lnước dâng cao, mang đến một lượng phù sa rất lớn, lâu ngày sẽ trở thành ao bùn như hiện tại.
Lưu Khám nghĩ, đây là bởi vì nguyên nhân không có bón phân.
Đất đai cũng giống như con người, nếu như luôn luôn làm việc không chút nghỉ ngơi, không cho ăn uống nước, rất nhanh sẽ suy sụp. Đất đai cũng không bón phân, không nuôi dưỡng, thì khi trồng trọt, khai khẩn nhiều, dù màu mỡ đến đâu cũng sẽ dần dần cằn cỗi.
Vì vậy, mọi người sẽ hoang bỏ đất đai, đi khai khẩn đất mới, mà không biết rằng, với đất cằn cỗi mà nói, để hoang lâu, ở một mức độ nào đó cũng là sự nghỉ ngơi lấy lại sức.
Bùn trong ao bùn chính là phân tốt nhất. Mùa thu Tào Vô Thương thu phân thả vào đất, qua một mùa đông, băng tuyết hòa tan, hòa với phân vào đất, đầu xuân khai khẩn, mảnh đất đang chết kia lại lập tức tràn đầy sức sống.
Tính toán ra, thời gian một năm ở đây, với thu nhập từ bán rượu và trồng trọt, tài sản của Lưu Khám đã tăng hơn bốn vạn tiền rồi. Bốn vạn tiền, là con số mà tiểu dân phổ thông căn bản không dám tưởng tượng, dù là phụ thân của Tào Vô Thương tuế bổng một năm cũng chỉ được mấy nghìn tiền mà thôi. Lúc giá cả đất đai lên cao, Tào Đình trưởng vô cùng hối hận nhưng lại không dám kể lể với ai.
Năm ngoái lúc Lưu Khám mua đất, Thẩm Thực Kỳ cũng dụ Tào Vô Thương mua. Tào Vô Thương dao động, nhưng gã lại không có tiền, hơn nữa chuyện trí nghiệp lớn như vậy, cần phải xin ý kiến của Tào Đình trưởng.
Tào Đình trưởng chết sống không chịu đáp ứng, còn cứng rắn nói:
- Để xem thằng cháu Lưu gia và tiểu tử Thẩm Thực Kỳ kia sang năm bị chê cười như nào.
Giờ thì hay rồi, chẳng thấy chê cười đâu, nhưng đỏ mắt thì có. Nay còn muốn mua trí nghiệp, táng gia bại sản cũng chỉ có thể đổi lấy được một hai khoảnh đất mà thôi. Tào Đình trưởng già cả, cũng không phải là người có dã tâm, nên sau đó ông gác chuyện này qua một bên.
Nhà của Lưu Khám có một viện tử nhỏ, diện tích không lớn. Tường viện được xây bằng đất, cao hơn người. Trong viện có một cây hoa hòe, cành lá sum xuê. Tuy rằng hôm nay lá cây khô vàng, thế nhưng giữa ánh trời chiều vẫn khiến người khác cảm nhận được bừng bừng sinh khí. Ba gian phòng nhỏ, hai chuồng bò, hậu viện còn có một phòng củi đơn sơ.
Từ thời kỳ Chiến Quốc, mọi người đã phổ cập đất nung làm ngói. Nhưng nhà người bình thường không thể dùng ngói để làm nóc nhà. Nóc nhà bằng ngói là tượng trưng cho thân phận, không thể tùy tiện sử dụng. Ngoại trừ quan phủ ra, thì những gia tộc giàu có mới có thể dùng ngói.
Nhà người bình thường chỉ có thể dùng cỏ tranh mềm để làm nóc nhà, đồng thời còn được gọi bằng một danh từ đặc biệt, là Bạch ốc, ý nghĩa là gì không cần nói cũng biết, phòng ốc là dành cho dân thường ở. Đương nhiên rồi, phòng ở làm bằng cỏ tranh nhung đỉnh, không thể đánh đồng với nhà ở có mái ngói được.
Nhưng Thẩm Thực Kỳ lại nghĩ ra một biện pháp. Sau khi vớt bùn ra, quết lên cỏ tranh, sau đó nện chặt dùng một khuông mộc để phân cách, rải lên trên nóc. Từ xa nhìn, cỏ tranh trắng bóng lay động theo gió, giống bạch ốc nhà dân thường, nhưng lại tốt và bền hơn nhiều.
Khám phu nhân đứng ở cửa, thấy Lưu Khám trở về, trong ánh mắt loang loáng ánh lệ.
- Mẫu thân, hài nhi đã trở về!
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi. . .
Tuy rằng biết rõ, mấy ngày tới con trai sẽ phải quay lại nhà lao, nhưng bởi đã được Thẩm Thực Kỳ và Đường Lệ khuyên giải, nên bà cũng không quá tỏ ra buồn bã. Thẩm Thực Kỳ tới, Đường Lệ cũng ở đây, còn có Tào Vô Thương, Chu Xương cũng đến. Ở huyện Bái, Lưu Khám không quen biết nhiều người, nên hôm nay ngoại trừ Tào Tham và Nhâm Ngao đang trực trong nhà lao, thì hầu như mọi người đều tụ tập trong tiểu viện.
Khám phu nhân chuẩn bị cơm nước phong phú, ngay cả đám người Lý Tất cũng được chiêu đãi.
Nhà của nhà Lưu Khám tuy rằng ít phòng, nhưng không vấn đề gì, Thẩm Thực Kỳ thì ở cùng mình, ba phòng còn lại đều đang trống, đủ để bố trí cho mọi người. Đương nhiên, Lý Tất phải ở lại trong nhà Lưu Khám, để giám thị hắn.
Bữa cơm này ăn tới tận nửa đêm mới xong. Lưu Khám lấy ra Tứ Thủy Hoa Điêu, làm Lý Tất và quân Tần uống đến thoải mái, nhưng dù vậy, năm quân Tần cũng không dám uống nhiều, kết thúc tiệc rượu, đám người Đường Lệ cáo từ, năm quân Tần cũng tự giác ra ngoài canh giữ ở sân. Rất rõ ràng họ cũng lo lắng Lưu Khám bỏ trốn vào ban đêm, đến lúc đó bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Mẫu thân, hài nhi muốn hỏi mẹ một việc!
Lúc Lưu Khám và Khám phu nhân ở một mình, sau khi do dự chốc lát, hắn mở miệng nói.
Khám phu nhân nhìn Lưu Khám, khẽ thở dài một hơi:
- A Khám, mẹ biết con muốn hỏi cái gì. . . Thế nhưng, đã là chuyện quá khứ rồi, giờ con hỏi, thì có ích gì? Đừng nghĩ nhiều nữa, đợi sau khi con chấm dứt phạt tác, nếu con không muốn sống ở nơi này nữa, mẹ con ta sẽ chuyển đến nơi khác. Dù gì với chúng ta, có hộ tịch, có tiền, thiên hạ rộng lớn vẫn có nơi cho chúng ta dung thân.
Về phần giữa chúng ta và Lữ gia, đã không còn liên quan gì nữa. Bọn họ nghĩ như nào, mẹ không quan tâm, trong lòng mẹ chỉ mong được sống yên ổn.
Bà nói đến nước này rồi, vấn đề mà Lưu Khám muốn hỏi đến bên miệng lại không thể mở lời.
Hắn nhận ra, tựa như Khám phu nhân không hài lòng với Lữ gia. Về phần là nguyên nhân gì, hắn không dám hỏi nên không hỏi thêm gì nữa.
Ban đêm, Lưu Khám nằm trên sập, trằn trọc không ngủ được.
Có lẽ là hoàn cảnh mới, khiến hắn cảm thấy không thoải mái, có lẽ là trong lòng còn khúc mắc, trước sau không cởi ra được, nên hắn không ngủ được.
Bất giác gà gáy.
Một năm đã dưỡng thành thói quen, Lưu Khám vừa mơ màng ngủ thoáng cái đã tỉnh giấc.
Hắn mặc quần áo đi ra ngoài, hoạt động gân cốt trong sân, hít sâu một hơi, ra sức lắc đầu.
Người đã chết, chuyện đã qua, sao có thể tìm hiểu được chứ? Hãy quý trọng những gì trước mắt đi.
Lý Tất áp giải Lưu Khám về đến nhà. Đây là nhà theo ý nghĩa thật sự, không phải là nhà thuê ở chỗ Thẩm Thực Kỳ.
Lưu Khám vừa mới trở về lấy rượu, bởi vội vội vàng vàng nên cũng chưa kịp nhìn kỹ nhà mới này. Hiện tại đã đạt được mục đích, tâm trạng hắn tự nhiên bình tĩnh lại, hắn dừng ở trước cửa nhà, chăm chú quan sát chung quanh.
Mười khoảnh ruộng đồng đã thu gặt xong, hầu như đều ngoài dự liệu của mọi người, mười khoảnh đất hoang này mà Lưu Khám mua sau một năm trồng trọt đã thu hoạch rất phong phú. Thậm chí còn tốt hơn so với những ruộng tốt giá trị vạn tiền. Điều này thật khiến cho mọi người thất kinh. Không chỉ có mười khoảnh ruộng của Lưu Khám được mùa thu hoạch, mà ngay cả ruộng đồng của Thẩm Thực Kỳ gần kế nhà Lưu Khám cũng được mùa thu hoạch. Thẩm Thực Kỳ đã mua năm mươi khoảnh, trong đó có ba mươi khoảnh dùng để trồng trọt, còn lại hai mươi khoảnh đất thì dùng để xây nhà cho Lưu Khám và cho mình. Hai ngôi nhà, đã bao lấy một con suối ở giữa hình thành một nơi bí mật.
Vậy mà chỉ có ba mươi khoảnh để cày ruộng mà rõ ràng cũng thu hoạch được mùa. Trong thành huyện Bái có không ít người không có thổ địa, cũng không có tài sản, chỉ có thể đi làm công nhân, kiếm tiền rất cực khổ. Mà những người này đi làm công giúp Lưu Khám và Thẩm Thực Kỳ, sau khi vụ mùa thu hoạch kết thúc, thanh toán tiền công xong, ai nấy cũng đều mặt mày rạng rỡ.
Lẽ nào, thổ địa gần vùng lầy này thật sự màu mỡ như vậy?
Không ít người bắt đầu rục rịch, muốn mua thổ địa gần vùng lầy, thế nhưng hiện tại mà mua thì giá cả đã không còn thấp như trước nữa. Một khoảnh đất tăng vọt lên bốn ngàn tiền, trực tiếp bán còn được năm nghìn tiền, không ai có thể nghĩ đến một năm trước, đất hoang ở đây không một ai ngó ngàng tới.
Lưu Khám đối việc đồng áng có thể nói là dốt đặc cán mai, chỉ là cái gì cũng biết một chút. Thẩm Thực Kỳ từng nói, khối đất đai này trước kia, cũng chính là khoảng bảy tám mươi năm trước từng là một ruộng tốt màu mỡ, nhưng không biết tại sao càng ngày càng kém, càng ngày càng cằn cỗi. Dần dần, không còn ai trồng trọt ở chỗ này nữa, thổ địa cũng theo đó mà hoang phế.
Huyện Bái hồ nước ngang dọc, vào mùa mưa, lnước dâng cao, mang đến một lượng phù sa rất lớn, lâu ngày sẽ trở thành ao bùn như hiện tại.
Lưu Khám nghĩ, đây là bởi vì nguyên nhân không có bón phân.
Đất đai cũng giống như con người, nếu như luôn luôn làm việc không chút nghỉ ngơi, không cho ăn uống nước, rất nhanh sẽ suy sụp. Đất đai cũng không bón phân, không nuôi dưỡng, thì khi trồng trọt, khai khẩn nhiều, dù màu mỡ đến đâu cũng sẽ dần dần cằn cỗi.
Vì vậy, mọi người sẽ hoang bỏ đất đai, đi khai khẩn đất mới, mà không biết rằng, với đất cằn cỗi mà nói, để hoang lâu, ở một mức độ nào đó cũng là sự nghỉ ngơi lấy lại sức.
Bùn trong ao bùn chính là phân tốt nhất. Mùa thu Tào Vô Thương thu phân thả vào đất, qua một mùa đông, băng tuyết hòa tan, hòa với phân vào đất, đầu xuân khai khẩn, mảnh đất đang chết kia lại lập tức tràn đầy sức sống.
Tính toán ra, thời gian một năm ở đây, với thu nhập từ bán rượu và trồng trọt, tài sản của Lưu Khám đã tăng hơn bốn vạn tiền rồi. Bốn vạn tiền, là con số mà tiểu dân phổ thông căn bản không dám tưởng tượng, dù là phụ thân của Tào Vô Thương tuế bổng một năm cũng chỉ được mấy nghìn tiền mà thôi. Lúc giá cả đất đai lên cao, Tào Đình trưởng vô cùng hối hận nhưng lại không dám kể lể với ai.
Năm ngoái lúc Lưu Khám mua đất, Thẩm Thực Kỳ cũng dụ Tào Vô Thương mua. Tào Vô Thương dao động, nhưng gã lại không có tiền, hơn nữa chuyện trí nghiệp lớn như vậy, cần phải xin ý kiến của Tào Đình trưởng.
Tào Đình trưởng chết sống không chịu đáp ứng, còn cứng rắn nói:
- Để xem thằng cháu Lưu gia và tiểu tử Thẩm Thực Kỳ kia sang năm bị chê cười như nào.
Giờ thì hay rồi, chẳng thấy chê cười đâu, nhưng đỏ mắt thì có. Nay còn muốn mua trí nghiệp, táng gia bại sản cũng chỉ có thể đổi lấy được một hai khoảnh đất mà thôi. Tào Đình trưởng già cả, cũng không phải là người có dã tâm, nên sau đó ông gác chuyện này qua một bên.
Nhà của Lưu Khám có một viện tử nhỏ, diện tích không lớn. Tường viện được xây bằng đất, cao hơn người. Trong viện có một cây hoa hòe, cành lá sum xuê. Tuy rằng hôm nay lá cây khô vàng, thế nhưng giữa ánh trời chiều vẫn khiến người khác cảm nhận được bừng bừng sinh khí. Ba gian phòng nhỏ, hai chuồng bò, hậu viện còn có một phòng củi đơn sơ.
Từ thời kỳ Chiến Quốc, mọi người đã phổ cập đất nung làm ngói. Nhưng nhà người bình thường không thể dùng ngói để làm nóc nhà. Nóc nhà bằng ngói là tượng trưng cho thân phận, không thể tùy tiện sử dụng. Ngoại trừ quan phủ ra, thì những gia tộc giàu có mới có thể dùng ngói.
Nhà người bình thường chỉ có thể dùng cỏ tranh mềm để làm nóc nhà, đồng thời còn được gọi bằng một danh từ đặc biệt, là Bạch ốc, ý nghĩa là gì không cần nói cũng biết, phòng ốc là dành cho dân thường ở. Đương nhiên rồi, phòng ở làm bằng cỏ tranh nhung đỉnh, không thể đánh đồng với nhà ở có mái ngói được.
Nhưng Thẩm Thực Kỳ lại nghĩ ra một biện pháp. Sau khi vớt bùn ra, quết lên cỏ tranh, sau đó nện chặt dùng một khuông mộc để phân cách, rải lên trên nóc. Từ xa nhìn, cỏ tranh trắng bóng lay động theo gió, giống bạch ốc nhà dân thường, nhưng lại tốt và bền hơn nhiều.
Khám phu nhân đứng ở cửa, thấy Lưu Khám trở về, trong ánh mắt loang loáng ánh lệ.
- Mẫu thân, hài nhi đã trở về!
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi. . .
Tuy rằng biết rõ, mấy ngày tới con trai sẽ phải quay lại nhà lao, nhưng bởi đã được Thẩm Thực Kỳ và Đường Lệ khuyên giải, nên bà cũng không quá tỏ ra buồn bã. Thẩm Thực Kỳ tới, Đường Lệ cũng ở đây, còn có Tào Vô Thương, Chu Xương cũng đến. Ở huyện Bái, Lưu Khám không quen biết nhiều người, nên hôm nay ngoại trừ Tào Tham và Nhâm Ngao đang trực trong nhà lao, thì hầu như mọi người đều tụ tập trong tiểu viện.
Khám phu nhân chuẩn bị cơm nước phong phú, ngay cả đám người Lý Tất cũng được chiêu đãi.
Nhà của nhà Lưu Khám tuy rằng ít phòng, nhưng không vấn đề gì, Thẩm Thực Kỳ thì ở cùng mình, ba phòng còn lại đều đang trống, đủ để bố trí cho mọi người. Đương nhiên, Lý Tất phải ở lại trong nhà Lưu Khám, để giám thị hắn.
Bữa cơm này ăn tới tận nửa đêm mới xong. Lưu Khám lấy ra Tứ Thủy Hoa Điêu, làm Lý Tất và quân Tần uống đến thoải mái, nhưng dù vậy, năm quân Tần cũng không dám uống nhiều, kết thúc tiệc rượu, đám người Đường Lệ cáo từ, năm quân Tần cũng tự giác ra ngoài canh giữ ở sân. Rất rõ ràng họ cũng lo lắng Lưu Khám bỏ trốn vào ban đêm, đến lúc đó bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Mẫu thân, hài nhi muốn hỏi mẹ một việc!
Lúc Lưu Khám và Khám phu nhân ở một mình, sau khi do dự chốc lát, hắn mở miệng nói.
Khám phu nhân nhìn Lưu Khám, khẽ thở dài một hơi:
- A Khám, mẹ biết con muốn hỏi cái gì. . . Thế nhưng, đã là chuyện quá khứ rồi, giờ con hỏi, thì có ích gì? Đừng nghĩ nhiều nữa, đợi sau khi con chấm dứt phạt tác, nếu con không muốn sống ở nơi này nữa, mẹ con ta sẽ chuyển đến nơi khác. Dù gì với chúng ta, có hộ tịch, có tiền, thiên hạ rộng lớn vẫn có nơi cho chúng ta dung thân.
Về phần giữa chúng ta và Lữ gia, đã không còn liên quan gì nữa. Bọn họ nghĩ như nào, mẹ không quan tâm, trong lòng mẹ chỉ mong được sống yên ổn.
Bà nói đến nước này rồi, vấn đề mà Lưu Khám muốn hỏi đến bên miệng lại không thể mở lời.
Hắn nhận ra, tựa như Khám phu nhân không hài lòng với Lữ gia. Về phần là nguyên nhân gì, hắn không dám hỏi nên không hỏi thêm gì nữa.
Ban đêm, Lưu Khám nằm trên sập, trằn trọc không ngủ được.
Có lẽ là hoàn cảnh mới, khiến hắn cảm thấy không thoải mái, có lẽ là trong lòng còn khúc mắc, trước sau không cởi ra được, nên hắn không ngủ được.
Bất giác gà gáy.
Một năm đã dưỡng thành thói quen, Lưu Khám vừa mơ màng ngủ thoáng cái đã tỉnh giấc.
Hắn mặc quần áo đi ra ngoài, hoạt động gân cốt trong sân, hít sâu một hơi, ra sức lắc đầu.
Người đã chết, chuyện đã qua, sao có thể tìm hiểu được chứ? Hãy quý trọng những gì trước mắt đi.
/582
|