Triệu Cao nổi lên sát tâm đối với Chương Hàm, đó là chuyện từ xưa đến giờ.
Thứ nhất, Chương Hàm là người Lý Tư đề bạt lên, Lý Tư là người đã chết trong tay lão, Chương Hàm có tâm báo thù cho Lý Tư hay không, không biết được.
Mà thứ hai, Chương Hàm cầm trọng binh trong tay. Một người không bị Triệu Cao khống chế, trong tay lại cầm trọng binh, trước sau chẳng phải làm cho người không yên tâm.
Điểm thứ ba, Chương Hàm cũng là Thiên mệnh, lại càng làm cho Triệu Cao không thể không sinh lòng cố kỵ.
Nhưng nếu chỉ kể đến ba điểm trên, còn chưa đủ sức làm cho Triệu Cao hạ quyết tâm ra tay đối với Chương Hàm. Dù sao, chiến cuộc ở Sơn Đông, hiện nay có thể gọi là thối nát. Hoàn toàn do Chương Hàm một tay chèo chống, mới kéo dài được cho đến bây giờ. Triệu Cao tuy dục vọng quyền lực rất nặng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Khi con rể Diêm Nhạc dèm pha với lão, Triệu Cao thậm chí còn mắng mỏ Diêm Nhạc, bắt Diêm Nhạc không được phép nhắc lại chuyện này.
Như vậy, tại sao đột nhiên Triệu Cao lại hạ quyết tâm giết Chương Hàm cơ chứ?
Nguyên do chính là do một người!
Chiến cuộc ở Sơn Đông chậm chạp không có động tĩnh, làm cho Triệu Cao cũng cảm thấy buồn bực. Đặc biệt là Đổng Ế chiến bại, vứt bỏ mất ba vùng Toánh Xuyên, Trần quận và Nam Dương, quả thực đã dọa cho Triệu Cao một kích. Chiến cuộc thối nát ở Sơn Đông, nhân tâm Quan Trung bất định, đã xuất hiện một vài thanh âm phản đối. Đây hết thảy, Triệu Cao mặc dù lo lắng, lại cũng không lo lắng. Với nội tình của nước Tần, tuy chiến cuộc nhất thời bất lợi, nhưng cũng không phải là không thể vãn hồi.
Về phần dân ý…
Cứ gác qua một bên đi thôi!
Triệu Cao cầm đồ đao trong tay, chẳng lẽ lại còn sợ một đám người quê mùa sao? Nếu quả thật bắt đầu náo động lên, cũng có thể rất nhẹ nhàng mà giải quyết vấn đề.
Đêm hôm ấy, Triệu Cao xử lý xong chính vụ, từ nội cung về đến nhà.
Lão chưa kịp ngồi vững, thì hạ nhân đến bẩm báo:
- Hàm Dương lệnh cầu kiến!
Hàm Dương lệnh, chính là Diêm Nhạc, con rể của Triệu Cao. Tuy nói Triệu Cao rất sủng ái Diêm Nhạc, nhưng ngoài mặt, quy củ lại không thể thiếu.
- Để cho y vào đi!
Triệu Cao mệt mỏi nói một câu.
Hai tỳ nữ xinh đẹp mang đến món súp dê, hương thơm ngào ngạt. Triệu Cao xé vài mẩu bánh mì chấm vào súp dê, Vừa đưa tới miệng thì Diêm Nhạc vội vã chạy vào, vừa vào đến cửa liền kêu to:
- Thừa Tướng không xong rồi, thừa tướng không xong rồi!
- Khốn kiếp, lão phu đang ngồi yên ổn ở đây, ngươi kêu oang oang cái gì?
Diêm Nhạc thở hồng hộc, trên trán đầy mồ hôi, khẽ giật mình, chợt hiểu mình sơ hở trong lời nói, vội vàng quỳ xuống mà nói:
- Cha, ngài đứng nóng giận, là hài nhi nóng vội, trong lúc nhất thời nói sai, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng!
Diêm Nhạc để tỏ lòng hiếu kính của mình với Triệu Cao, sau khi thê tử qua đời, dứt khoát gọi Triệu Cao là “cha”
Triệu Cao mắng:
- Cái tên ngốc nhà ngươi, về sau nói chuyện phải cẩn thận một chút… được rồi, có chuyện gì nói đi, chớ có ấp a ấp úng.
- Hài nhi vừa mới bắt được một người!
Triệu Cao chau mày, nhưng không nổi giận.
Lão biết rõ, Diêm Nhạc muộn như vậy đến tìm lão, quyết không thể là chuyện nhỏ, vì vậy nhẹ gật đầu, lẳng lặng nhai nuốt bánh mì, uống súp dê, đợi Diêm Nhạc nói tiếp.
Diêm nhạc nói:
- Hài nhi bắt được người này lúc đang ở trong thành, hành động vô cùng lén lút. Hài nhi bắt hắn lại, khám trên người được một phong thư. Cha người có biết người nọ là ai, vâng mệnh ai, đến tìm ai không?
- Tên ngốc nhà ngươi, có lời thì nói đi!
Diêm Nhạc run run, không dám lần nữa thừa nước đục thả câu nữa.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một phong thư, bên ngoài có dấu ấn tín, nhưng đã bị phá huỷ…
- Người tới từ Hàm Đan?
Triệu Cao giật mình, buông bát đũa, có mỹ tỳ nữ lập tức dâng nước để Triệu Cao rửa tay, sau đó lại có người lấy khăn lau khô.
Lão cầm thư lên, ngoài miệng vẫn như không có chuyện gì xảy ra nói:
- Diêm Nhạc, Hàm Đan có thư tới, chắc chắn chiến sự tiền phương có biến hoá, lẽ ra thư được gửi đến phủ Thái Uý trước, do đại tướng quân xem xét. Người chặn lại thư là muốn làm gì? Nếu như chậm trễ đại sự, xem Đại Tướng quân…
.
Lão vừa nói một cách giả dối, vừa mở thư ra, xem một chút, Triệu Cao âm thầm hít một hơi khí lạnh, sắc mặt lập tức biến thành u ám. Ngón tay, nhẹ nhàng đập lên mặt bàn, sau một lát hắn ngẩng đầu đối diện với Diêm Nhạc nói :
- Ngươi nói, Chương Hàm đột nhiên sao lại yêu cầu rút về Quan Trung, đết tột cùng là có mục đích gì?
Thì ra, bên trong bức thư, Chương Hàm mơ hồ biểu đạt ý nguyện của mình.
Y cho rằng hôm nay Sơn Đông thế cục đã thối nát không chịu nổi, muốn thủ thắng, tuyệt đối không phải mười ngày có thể giải quyết. Trước mắt, vấn đề mấu chốt nhất là quân sĩ luân phiên ác chiến, và đã trải qua đại bại ở Cự Lộc, tâm tư đã chán ghét chiến tranh, không thíc hợp tiếp tục ở Sơn Đông giao phong.
Vì vậy, Chương Hàm mới hướng Doanh Anh thỉnh cầu rút về Quan Trung.
Dùng Đại Hà làm ranh giới, trấn giữ mấy đại quan ải, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trong thư Chương Hàm còn cụ thể phân tích: Sơn Đông chư hầu hôm nay đã bằng mặt không bằng lòng, hai bên đều có lòng nghi kỵ lẫn nhau.
Chỉ là ngại một địch nhân của nước Tần, nên tạm thời còn nể mặt nhau.
Nếu như quân Tần vào thời điểm này rút ra khỏi Sơn Đông, bảo vệ Quan Trung, chư hầu vô vọng phá Quan Trung, sự hợp tác cũng tuỳ thời mà tan vỡ. Tiếp đó, chư hầu Sơn Đông… giữa Triệu, Tề , Sở, Nguỵ không thể tránh khỏi phát sinh xung đột. Mà quân Tần chỉ cần nghỉ ngơi và hồi phục chút ít thời gian tại Quan Trung, không cần quá lâu, nửa năm là đủ. Lại lần nữa xuất hiện ở phía đông Hàm Cốc Quan, giết trở về Sơn Đông, nhất định có thể không tốn nhiều sức lực mà tiêu giệt sạch chư hầu.
Đạo lý, đích thực là một đạo lý.
Nhưng vấn đề ở chỗ, thư là gửi cho Công tử Doanh Anh mà không phải cho Triệu Cao.
Chương Hàm cũng không làm gì sai, trong luật của Đại Tần, chiến sự là do Thái Uý chưởng quản. Mà Doanh Anh là Thái Uý phủ Đại Tướng Quân, gửi cho hắn cũng không thể coi đó là vấn đề lớn. Nhưng là trong lòng Triệu Cao, đối với Doanh Anh cùng Chương Hàm có một tia cảnh giác.
- Diêm Nhạc, ngươi thấy thế nào?
Diêm Nhạc nói:
- Cha, cái này chỉ sợ là mánh khoé của Chương Hàm!
- Nói rõ xem nào?
- Ngài nghĩ xem, Chương Hàm kia là người của Lý Tư… Còn Doanh Anh chính là người dòng dõi tôn thất. Nếu như hai người kia liên hợp lại, chỉ sợ bệ hạ cũng áp chế không nổi. Cha, ngài một lòng vì Đại Tần vất vả, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người ngoài, chỉ sợ những người kia sẽ mưa đồ làm loạn.
Những lời này, nói đúng tâm khảm của Triệu Cao
Để cho Doanh Anh đảm nhiệm chức Đại Tướng Quân, nói toạc ra chính là một thỏa hiệp của Triệu Cao đối với Doanh Anh.
Lúc Lý Tư còn khống chế quyền hành. Triệu Cao để giải quyết Lý Tư, liền cần một minh hữu mạnh mẽ, mà Doanh Anh là thích hợp nhất.
Vì vậy, hai người liên thủ giết chết Lý Tư .
Triệu Cao được như ý nguyện làm đến Thừa Tướng, mà Doanh Anh lại nắm giữ Thái Uý phủ.
Ngay từ đầu, Triệu Cao cũng không thấy được có gì không đúng. Nhưng theo sự phát triển của cuộc chiến Sơn Đông, Triệu Cao cảm giác, càng ngày càng không có cách nào không chế Thái uý phủ rồi.
- Diêm Nhạc, ngươi về trước đi, trông chừng tốt người kia cho ta.
- Cha, ngài chẳng lẽ…
- Câm miệng, chuyện cơ mật đại sự bậc này, ngươi tạm thời đừng đưa ra tối kiến. Ta đều đã có chủ trương, người sau khi trở về, ít trêu đùa nữ nhân, thành khẩn một chút cho ta.
- Vâng!
Diêm nhạc không dám lần nữa xen vào, vội vàng đáp ứng, ngoan ngoãn lui xuống .
Triệu Cao trong phòng đi tới đi lui, chắp tay sau lưng, tự hỏi phía sau phong thư này, phải chăng đã ẩn tàng một ít sự tình không muốn người khác biết?
Nguyên một đám tỳ nữ câm như hến, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Ai cũng biết, tính tình Triệu trung thừa không tốt lắm, làm không tốt vô cùng có khả năng sẽ giết người thật!
- Người đâu!
- Dạ!
Triệu Cao nói:
- Lập tức cho gọi Bách Lý chiêm sự tới, nói ta có chuyện muốn cùng hắn thương nghị.
Bọn hạ nhân vội vàng đáp lời, nhanh chóng rời khỏi phòng. Triệu Cao lại ngồi xuống, cầm thư lên đọc đi đọc lại, sau một khoảng thời gian, hừ lạnh một tiếng.
Ước chừng thời gian một nén hương , Chiêm sự Bách Lý Thuật Chiêm sự phủ đang trong lúc ngủ mơ bị đánh thức , thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp sửa sang lại, hoảng hoảng hốt hốt đi tới trước mặt Triệu Cao . Trong lòng y âm thần bất an, còn cho là mình đã làm sai chuyện gì, sắc mặt không khỏi tái nhợt .
- Bách Lý ngồi đi!
Triệu Cao ý bảo Bách Lý Thuật ngồi xuống, lại để cho người dâng rượu, nước .
- Bách Lý à, chúng ta quen nhau cũng đã hai mươi năm rồi nhỉ!
Bách Lý một mực cung kính trả lời:
- Hồi Trung thừa, qua mười bảy ngày nữa là vừa vặn hai mươi năm.
- Hai mươi năm… Ha ha, nhoáng một cái chúng ta đều già rồi… Bách Lý, trước kia ta có chút đối với ngươi không tốt, hôm nay liền mời ngươi một chén, mong ngươi chớ có để trong lòng.
Bách Lý trong lòng khẽ run lên, gượng cười nói:
- Trung thừa, ngài vì sao lại nói thế.
Triệu Cao nói:
- Bách Lý, chúng ta đều là người không còn toàn vẹn, ở trong mắt người ngoài, không là cái gì. Đừng nhìn ta hôm nay phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế…
Ai, càng là như thế, chúng ta nên càng đoàn kết đúng không?
- Trung thừa nói chí phải!
- Ta nghe nói, trước kia ngươi thao diễn ca múa, nhận mấy cái khuê nữ, có chuyện này hay không?
Bách Lý Thuật cả mặt đều trắng bệch, cố tự trấn định nói:
- Làm phiền Trung thừa quan tâm, lúc ấy nghĩ đến chính mình mệnh khổ, cho nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Thứ nhất, Chương Hàm là người Lý Tư đề bạt lên, Lý Tư là người đã chết trong tay lão, Chương Hàm có tâm báo thù cho Lý Tư hay không, không biết được.
Mà thứ hai, Chương Hàm cầm trọng binh trong tay. Một người không bị Triệu Cao khống chế, trong tay lại cầm trọng binh, trước sau chẳng phải làm cho người không yên tâm.
Điểm thứ ba, Chương Hàm cũng là Thiên mệnh, lại càng làm cho Triệu Cao không thể không sinh lòng cố kỵ.
Nhưng nếu chỉ kể đến ba điểm trên, còn chưa đủ sức làm cho Triệu Cao hạ quyết tâm ra tay đối với Chương Hàm. Dù sao, chiến cuộc ở Sơn Đông, hiện nay có thể gọi là thối nát. Hoàn toàn do Chương Hàm một tay chèo chống, mới kéo dài được cho đến bây giờ. Triệu Cao tuy dục vọng quyền lực rất nặng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Khi con rể Diêm Nhạc dèm pha với lão, Triệu Cao thậm chí còn mắng mỏ Diêm Nhạc, bắt Diêm Nhạc không được phép nhắc lại chuyện này.
Như vậy, tại sao đột nhiên Triệu Cao lại hạ quyết tâm giết Chương Hàm cơ chứ?
Nguyên do chính là do một người!
Chiến cuộc ở Sơn Đông chậm chạp không có động tĩnh, làm cho Triệu Cao cũng cảm thấy buồn bực. Đặc biệt là Đổng Ế chiến bại, vứt bỏ mất ba vùng Toánh Xuyên, Trần quận và Nam Dương, quả thực đã dọa cho Triệu Cao một kích. Chiến cuộc thối nát ở Sơn Đông, nhân tâm Quan Trung bất định, đã xuất hiện một vài thanh âm phản đối. Đây hết thảy, Triệu Cao mặc dù lo lắng, lại cũng không lo lắng. Với nội tình của nước Tần, tuy chiến cuộc nhất thời bất lợi, nhưng cũng không phải là không thể vãn hồi.
Về phần dân ý…
Cứ gác qua một bên đi thôi!
Triệu Cao cầm đồ đao trong tay, chẳng lẽ lại còn sợ một đám người quê mùa sao? Nếu quả thật bắt đầu náo động lên, cũng có thể rất nhẹ nhàng mà giải quyết vấn đề.
Đêm hôm ấy, Triệu Cao xử lý xong chính vụ, từ nội cung về đến nhà.
Lão chưa kịp ngồi vững, thì hạ nhân đến bẩm báo:
- Hàm Dương lệnh cầu kiến!
Hàm Dương lệnh, chính là Diêm Nhạc, con rể của Triệu Cao. Tuy nói Triệu Cao rất sủng ái Diêm Nhạc, nhưng ngoài mặt, quy củ lại không thể thiếu.
- Để cho y vào đi!
Triệu Cao mệt mỏi nói một câu.
Hai tỳ nữ xinh đẹp mang đến món súp dê, hương thơm ngào ngạt. Triệu Cao xé vài mẩu bánh mì chấm vào súp dê, Vừa đưa tới miệng thì Diêm Nhạc vội vã chạy vào, vừa vào đến cửa liền kêu to:
- Thừa Tướng không xong rồi, thừa tướng không xong rồi!
- Khốn kiếp, lão phu đang ngồi yên ổn ở đây, ngươi kêu oang oang cái gì?
Diêm Nhạc thở hồng hộc, trên trán đầy mồ hôi, khẽ giật mình, chợt hiểu mình sơ hở trong lời nói, vội vàng quỳ xuống mà nói:
- Cha, ngài đứng nóng giận, là hài nhi nóng vội, trong lúc nhất thời nói sai, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng!
Diêm Nhạc để tỏ lòng hiếu kính của mình với Triệu Cao, sau khi thê tử qua đời, dứt khoát gọi Triệu Cao là “cha”
Triệu Cao mắng:
- Cái tên ngốc nhà ngươi, về sau nói chuyện phải cẩn thận một chút… được rồi, có chuyện gì nói đi, chớ có ấp a ấp úng.
- Hài nhi vừa mới bắt được một người!
Triệu Cao chau mày, nhưng không nổi giận.
Lão biết rõ, Diêm Nhạc muộn như vậy đến tìm lão, quyết không thể là chuyện nhỏ, vì vậy nhẹ gật đầu, lẳng lặng nhai nuốt bánh mì, uống súp dê, đợi Diêm Nhạc nói tiếp.
Diêm nhạc nói:
- Hài nhi bắt được người này lúc đang ở trong thành, hành động vô cùng lén lút. Hài nhi bắt hắn lại, khám trên người được một phong thư. Cha người có biết người nọ là ai, vâng mệnh ai, đến tìm ai không?
- Tên ngốc nhà ngươi, có lời thì nói đi!
Diêm Nhạc run run, không dám lần nữa thừa nước đục thả câu nữa.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một phong thư, bên ngoài có dấu ấn tín, nhưng đã bị phá huỷ…
- Người tới từ Hàm Đan?
Triệu Cao giật mình, buông bát đũa, có mỹ tỳ nữ lập tức dâng nước để Triệu Cao rửa tay, sau đó lại có người lấy khăn lau khô.
Lão cầm thư lên, ngoài miệng vẫn như không có chuyện gì xảy ra nói:
- Diêm Nhạc, Hàm Đan có thư tới, chắc chắn chiến sự tiền phương có biến hoá, lẽ ra thư được gửi đến phủ Thái Uý trước, do đại tướng quân xem xét. Người chặn lại thư là muốn làm gì? Nếu như chậm trễ đại sự, xem Đại Tướng quân…
.
Lão vừa nói một cách giả dối, vừa mở thư ra, xem một chút, Triệu Cao âm thầm hít một hơi khí lạnh, sắc mặt lập tức biến thành u ám. Ngón tay, nhẹ nhàng đập lên mặt bàn, sau một lát hắn ngẩng đầu đối diện với Diêm Nhạc nói :
- Ngươi nói, Chương Hàm đột nhiên sao lại yêu cầu rút về Quan Trung, đết tột cùng là có mục đích gì?
Thì ra, bên trong bức thư, Chương Hàm mơ hồ biểu đạt ý nguyện của mình.
Y cho rằng hôm nay Sơn Đông thế cục đã thối nát không chịu nổi, muốn thủ thắng, tuyệt đối không phải mười ngày có thể giải quyết. Trước mắt, vấn đề mấu chốt nhất là quân sĩ luân phiên ác chiến, và đã trải qua đại bại ở Cự Lộc, tâm tư đã chán ghét chiến tranh, không thíc hợp tiếp tục ở Sơn Đông giao phong.
Vì vậy, Chương Hàm mới hướng Doanh Anh thỉnh cầu rút về Quan Trung.
Dùng Đại Hà làm ranh giới, trấn giữ mấy đại quan ải, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trong thư Chương Hàm còn cụ thể phân tích: Sơn Đông chư hầu hôm nay đã bằng mặt không bằng lòng, hai bên đều có lòng nghi kỵ lẫn nhau.
Chỉ là ngại một địch nhân của nước Tần, nên tạm thời còn nể mặt nhau.
Nếu như quân Tần vào thời điểm này rút ra khỏi Sơn Đông, bảo vệ Quan Trung, chư hầu vô vọng phá Quan Trung, sự hợp tác cũng tuỳ thời mà tan vỡ. Tiếp đó, chư hầu Sơn Đông… giữa Triệu, Tề , Sở, Nguỵ không thể tránh khỏi phát sinh xung đột. Mà quân Tần chỉ cần nghỉ ngơi và hồi phục chút ít thời gian tại Quan Trung, không cần quá lâu, nửa năm là đủ. Lại lần nữa xuất hiện ở phía đông Hàm Cốc Quan, giết trở về Sơn Đông, nhất định có thể không tốn nhiều sức lực mà tiêu giệt sạch chư hầu.
Đạo lý, đích thực là một đạo lý.
Nhưng vấn đề ở chỗ, thư là gửi cho Công tử Doanh Anh mà không phải cho Triệu Cao.
Chương Hàm cũng không làm gì sai, trong luật của Đại Tần, chiến sự là do Thái Uý chưởng quản. Mà Doanh Anh là Thái Uý phủ Đại Tướng Quân, gửi cho hắn cũng không thể coi đó là vấn đề lớn. Nhưng là trong lòng Triệu Cao, đối với Doanh Anh cùng Chương Hàm có một tia cảnh giác.
- Diêm Nhạc, ngươi thấy thế nào?
Diêm Nhạc nói:
- Cha, cái này chỉ sợ là mánh khoé của Chương Hàm!
- Nói rõ xem nào?
- Ngài nghĩ xem, Chương Hàm kia là người của Lý Tư… Còn Doanh Anh chính là người dòng dõi tôn thất. Nếu như hai người kia liên hợp lại, chỉ sợ bệ hạ cũng áp chế không nổi. Cha, ngài một lòng vì Đại Tần vất vả, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người ngoài, chỉ sợ những người kia sẽ mưa đồ làm loạn.
Những lời này, nói đúng tâm khảm của Triệu Cao
Để cho Doanh Anh đảm nhiệm chức Đại Tướng Quân, nói toạc ra chính là một thỏa hiệp của Triệu Cao đối với Doanh Anh.
Lúc Lý Tư còn khống chế quyền hành. Triệu Cao để giải quyết Lý Tư, liền cần một minh hữu mạnh mẽ, mà Doanh Anh là thích hợp nhất.
Vì vậy, hai người liên thủ giết chết Lý Tư .
Triệu Cao được như ý nguyện làm đến Thừa Tướng, mà Doanh Anh lại nắm giữ Thái Uý phủ.
Ngay từ đầu, Triệu Cao cũng không thấy được có gì không đúng. Nhưng theo sự phát triển của cuộc chiến Sơn Đông, Triệu Cao cảm giác, càng ngày càng không có cách nào không chế Thái uý phủ rồi.
- Diêm Nhạc, ngươi về trước đi, trông chừng tốt người kia cho ta.
- Cha, ngài chẳng lẽ…
- Câm miệng, chuyện cơ mật đại sự bậc này, ngươi tạm thời đừng đưa ra tối kiến. Ta đều đã có chủ trương, người sau khi trở về, ít trêu đùa nữ nhân, thành khẩn một chút cho ta.
- Vâng!
Diêm nhạc không dám lần nữa xen vào, vội vàng đáp ứng, ngoan ngoãn lui xuống .
Triệu Cao trong phòng đi tới đi lui, chắp tay sau lưng, tự hỏi phía sau phong thư này, phải chăng đã ẩn tàng một ít sự tình không muốn người khác biết?
Nguyên một đám tỳ nữ câm như hến, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Ai cũng biết, tính tình Triệu trung thừa không tốt lắm, làm không tốt vô cùng có khả năng sẽ giết người thật!
- Người đâu!
- Dạ!
Triệu Cao nói:
- Lập tức cho gọi Bách Lý chiêm sự tới, nói ta có chuyện muốn cùng hắn thương nghị.
Bọn hạ nhân vội vàng đáp lời, nhanh chóng rời khỏi phòng. Triệu Cao lại ngồi xuống, cầm thư lên đọc đi đọc lại, sau một khoảng thời gian, hừ lạnh một tiếng.
Ước chừng thời gian một nén hương , Chiêm sự Bách Lý Thuật Chiêm sự phủ đang trong lúc ngủ mơ bị đánh thức , thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp sửa sang lại, hoảng hoảng hốt hốt đi tới trước mặt Triệu Cao . Trong lòng y âm thần bất an, còn cho là mình đã làm sai chuyện gì, sắc mặt không khỏi tái nhợt .
- Bách Lý ngồi đi!
Triệu Cao ý bảo Bách Lý Thuật ngồi xuống, lại để cho người dâng rượu, nước .
- Bách Lý à, chúng ta quen nhau cũng đã hai mươi năm rồi nhỉ!
Bách Lý một mực cung kính trả lời:
- Hồi Trung thừa, qua mười bảy ngày nữa là vừa vặn hai mươi năm.
- Hai mươi năm… Ha ha, nhoáng một cái chúng ta đều già rồi… Bách Lý, trước kia ta có chút đối với ngươi không tốt, hôm nay liền mời ngươi một chén, mong ngươi chớ có để trong lòng.
Bách Lý trong lòng khẽ run lên, gượng cười nói:
- Trung thừa, ngài vì sao lại nói thế.
Triệu Cao nói:
- Bách Lý, chúng ta đều là người không còn toàn vẹn, ở trong mắt người ngoài, không là cái gì. Đừng nhìn ta hôm nay phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế…
Ai, càng là như thế, chúng ta nên càng đoàn kết đúng không?
- Trung thừa nói chí phải!
- Ta nghe nói, trước kia ngươi thao diễn ca múa, nhận mấy cái khuê nữ, có chuyện này hay không?
Bách Lý Thuật cả mặt đều trắng bệch, cố tự trấn định nói:
- Làm phiền Trung thừa quan tâm, lúc ấy nghĩ đến chính mình mệnh khổ, cho nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
/582
|