Hàm Đan tháng sáu, nóng bức và khô hạn.
Năm sáu ngày liên tục mưa phùn mờ mịt, chẳng những không mang lại cho tòa thành này một chút mát mẻ nào, mà ngược lại lại còn làm tăng thêm cái oi bức khô nóng.
Tính ra, quân Sở đóng tại Hàm Đan, cũng xa nhà rất lâu rồi.
Ngắn nhất cũng đến một năm rồi, cái khô nóng oi bức của phương bắc, khiến rất nhiều quân Sở nhớ quê, tâm tình cũng theo đó mà trở nên nóng nảy.
- Bọn chó Tần chết tiệt, dám cản đường ông à?
Phố Hàm Đan, hai tên quân Sở đạp một tên hàng binh Tần ngã ra đất, không nói năng gì chỉ có một trận đòn tàn bạo.
Tên lính Tần đầu hàng kia bị đánh toác đầu máu chảy, khổ sở van xin không ngừng. Nhưng sự cầu xin của bọn họ, không những không khiến cho bọn quân Sở dừng tay, mà còn tăng thêm vài phần thích thú. Thế nên đánh càng hăng hơn, cho đến khi tên lính Tần kia hấp hối, hai tên lính Sở mới dừng tay, cười to nghênh ngang bỏ đi.
Những cảnh tượng tương tự như vậy, sảy ra liên tục khắp đầu đường cuối ngõ Hàm Đan.
Những xích mích ân oán giữa Tần và Sở, từng cơn từng hồi, dẽ cũng đến trăm năm. Đó không phải chuyện một sớm một chiều có thể hòa giải được, bởi cái kiểu thù hận này, đã ăn vào xương vào tủy rồi. Nhưng trước kia, khi người Tần có thế, người Sở cũng không thể làm gì được. Nhưng bây giờ, tình thế đảo ngược, quân Tần suy yếu, Sở quân khí thịnh. Mối hận thù trăm năm đó lập tức trỗi dậy, sao có thể không tử tế trút ra một mẻ?
Bọn người Hạng Vũ rất rõ tình hình này, nhưng lại không ai ra mặt ngăn cản.
Mà Chương Hàm, thân là hàng tướng vốn đã khó bảo vệ chính mình, còn có thể đứng ra, xin tha cho quân Tần, nói công đạo?
Trần Anh thì phát giác được manh mối, nhưng ngại nỗi tình cảnh trước mắt của mình cũng không tốt đẹp gì, có lòng khuyên can, lại không có cách nào mở miệng.
Oán hận của hàng binh Tần, trong sự nhục nhã không thôi này, không ngừng gia tăng.
- Tam ca, chúng ta phản đi!
Trong một nhã phòng của một tửu quán, mấy tên quan quân Tần tụ tập lại một chỗ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cùng lắm thì chết cùng nhau chứ gì, dù sao cũng tốt hơn là cả ngày chịu đựng bọn Kinh Man kia trút hận lên mình. Hôm nay, lại thêm hai huynh đệ nữa bị bọn chúng đánh chết tươi khi đang qua phố.
Tam ca là một tráng hán thân cao tám thước, vai rộng lưng tròn.
Tuổi tác xem chừng khoảng bốn mươi, chòm râu ngắn dưới hàm, mặt lặng như tờ.
Người này vốn tên Vương Quỳnh, là người cùng họ khác chi với Tần Dương Vương thị tộc, vẫn luôn có uy tín trong quân, giữ chức quan bái giáo úy, cũng được xem là quan quân bậc trung. Ông lẳng lặng ngồi trên giường, hàm răng bạc cắn rắc một cái, tay nắm quyền, những vệt gân xanh trên cánh tay càng lộ rõ là bậc võ đạo chí tôn.
Cố hết sức kìm nén nỗi uất hận trong lòng, Vương Quỳnh nói:
- Mấy hôm trước các ngươi đi gặp Chương Hàm tướng quân, nói thế nào?
Một tên quân hầu cười lạnh nói:
- Chương Hàm của ngày hôm nay, không còn là vị Thiếu Phủ đại nhân khi xưa dẫn dắt chúng ta cùng nhau giết bọn phản tặc bên bờ Vị Thủy nữa rồi.........Vài ngày trước, chúng tôi phái người đi gặp hắn, kết quả là đến người cũng không gặp được, chỉ cho người truyền đạt lại với chúng tôi một câu.
- Câu gì?
- Nhẫn nhịn một chút đi, qua rồi sẽ ổn thôi!
Vương Quỳnh nghe vậy, uỳnh một cái, hùng hổ đấm xuống mặt bàn ăn.
Những quan quân Tần hôm nay đến đây, hầu hết đều xuất thân từ trung úy quân Tây Thùy nước tần.
Vương Quỳnh là người có quân chức cao nhất ở đây, thật cũng không lo những người này sẽ bán đứng hắn.
Vẻ thất vọng hiện lên trong ánh mắt, Vương Quỳnh khẽ nói:
- Nếu Chương thiếu phủ đã không chịu ra mặt giúp, chúng ta đành phải dựa vào chính mình vậy.
Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa cộc cộc cộc vang lên.
Bọn Vương Quỳnh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng.
Cánh cửa, khẽ bị đẩy ra, một gã đàn ông ai cũng cảm thấy xa lạ bước vào. Nhưng theo quần áo cách ăn mặc thì đó hẳn là người của quân Sở. Bận một chiếc áo kép màu xanh,đầu đội bôi ngạch, kết hợp với một quả chuông đồng, cố định bôi trên trán.
Vương Quỳnh theo thói quen định cầm lấy binh khí, nhưng sau khi đưa tay ra, lại lúng túng rụt tay lại.
Hắn nhớ ra, từ sau khi đầu hàng quân Sở, binh khí của bọn họ đều đã bị thu hết rồi, đến nay vẫn chưa phát trả.
Vương Quỳnh ra hiệu bảo mọi người không được kích động, đứng dậy chắp tay nói:
- Thưa đại nhân, có việc gì cần dặn dò?
Người đó mỉm cười, đưa tay đóng cửa lại, nhìn khắp mọi người trong phòng một lượt, nhẹ giọng bảo:
- Mấy tên khốn các ngươi, gan to thật đấy!
Sắc mặt Vương Quỳnh lập tức thay đổi.
Người đó nói:
- Các ngươi trắng trợn tụ họp, không chút dấu diếm. Nếu để người khác biết được, nhất định sẽ cho rằng các ngươi tụ tập lại, là muốn mưu đồ làm loạn.
- Đám mọi rợ, ông nội liều mạng với chúng mày!
Một tên tây thùy lão Tần đứng dậy hô lên, liền định ra tay.
Vương Quỳnh kéo hắn lại, nhìn người đó chằm chằm:
- Các hạ, người khôn không làm chuyện mờ ám, dám hỏi các hạ là ai?
Người đó cười cười, lấy từ trong lòng ra một chiếc lệnh bài Thiết Ưng màu xanh đồng, đưa cho Vương Quỳnh.
- Thiết Ưng duệ sĩ?
Vương Quỳnh thoáng nhìn cũng nhận ra, tấm lệnh bài đồng này chính là kí hiệu của Thiết Ưng duệ sĩ, không khỏi kinh sợ thất sắc:
- Ngươi, chẳng lẽ là Thiết Ưng duệ sĩ?
Cũng khó trách hắn có thể nghi ngờ, con người trước mặt này, trông mỏng manh gầy yếu, thế nào nhìn cũng không giống Thiết Ưng duệ sĩ.
Người đó cười nói:
-T a sinh ra ở Đông Dương, làm sao là Thiết Ưng duệ sĩ của Tần được? nhưng chủ nhân của chiếc ưng bài này, đích thực là một Thiết Ưng duệ sĩ, hơn nữa còn từng làm ưng lang tướng, cũng là người thần bí nhất trong bát đại lang trung trong cung nước Tần.
Đám Vương Quỳnh nhìn nhau, rồi lại nhìn người đó, không biết phải nói gì.
- Tiện nhân tên Trần Tiểu Nhị, phụng mệnh đến nhắc nhở các vị.
Các vị tụ tập một chỗ thế này, rất dễ khiến cho một số người cảm thấy hoang mang sợ hãi. Hai mươi vạn quân Tần, quân số gần như ngang ngửa với quân Sở, rất dễ khiến người ta sinh lòng kiêng kị. Thời gian trì hoãn càng dài, người ta càng lo sợ. Có người kêu ta chuyển lời tới các người, sáng sớm mai hành động, sẽ thêm phần chắc chắn. Nếu chờ đến sau khi quân Sở ở các nơi đều tập hợp về Hàm Đan thành rồi, các người có hành động cũng không kịp nữa!
Chương Hàm đầu hàng, vốn là chuyện rất đột ngột.
Lúc này, đại tướng quân Sở Hàn Tín đang đóng ở trấn Cự Lộc, uy hiếp Tam Tề, nhòm ngó Trần Dư.
Mà đại tướng Kình Bố dưới trướng Hạng Vũ thì lại phụng mệnh vượt sông tiến về Đông quận, chỉnh đốn và chuẩn bị lại binh mã. Bởi vì trận chiến Cự Lộc, tổn thất dưới trướng Kình Bố, là lớn nhất...còn Tào Cữu Bộ thì cố thủ Thượng Đảng quận, giám sát nhất cử nhất động của Tư Mã Ngang. Bởi vì Chương Hàm đột ngột đầu hàng, nên quân Sở ở các nơi vẫn chưa kịp tập hợp lại. Cho nên theo tình hình trước mắt mà nói, quân Sở ở Hàm Đan quản thúc quân Tần đầu hàng cũng không thật nghiêm ngặt.
Chỉ khi nào quân Sở tập hợp lại.....
Vương Quỳnh hiểu rõ ý trong lời nói của tên Trần Tiểu Nhị này, trong lòng không khỏi lộp độp.
Đến hiện tại mà nói, bọn họ hoàn toàn không có nhiều cách. Càng nhiều người, vẫn hi vọng Chương Hàm và Tư Mã sẽ đứng ra nói đỡ giúp họ.
Nhưng Trần Tiểu Nhị ý tứ rõ ràng: Chương Hàm không đáng tin cậy!
Lại liên hệ với biểu hiện trước đây của Chương Hàm, Vương Quỳnh cũng không nảy ra ý định bài xích.
Chỉ có điều, Vương Quỳnh vẫn chưa làm rõ được cái tên Trần Tiểu Nhị này lai lịch thế nào. Mặc dù trong tay hắn có ưng bài, Vương Quỳnh cũng phải cẩn thận.
- Vậy người nhờ Trần tiên sinh đến đây, có nhắn gì khác không?
- Ha ha, từ đâu đến, thì về đó!
Trần Tiểu Nhị đứng lên, chắp tay nói:
- Nói đến đây thôi, các vị châm chước cho, bảo trọng!
Nói xong, hắn quay người mở cửa, nghênh ngang rời đi. Bỏ lại cả gian phòng chỉ còn có quan quân nước Tần, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.
- Tam ca, thằng này....lai lịch thế nào?
Vương Quỳnh tự lẩm bẩm:
- Từ nơi nào đến, thì về nơi đó.
Rồi đột nhiên hỏi:
- Chúng ta từ nơi nào đến?
- Từ Quan Trung, theo Hàm Dương đến!
Vương Quỳnh ra sức lắc đầu:
- Không không không, đó là mấy người các ngươi....hơn sáu phần quân tốt trong thành Hàm Đan này, lại đến từ Cửu Nguyên!
- Cửu Nguyên?
Một tên trung úy sửng sốt, đột nhiên mắt sáng lên:
- Ta nhớ ra rồi!
- Ngươi nhớ ra cái gì?
Quân Hầu Trung úy quân đáp:
- Năm đó tiên đế đông tuần, từng cắt cử một ngừơi làm Lang trung kị tướng, sau điều vào nội cung, đảm nhiệm chức Ưng lang tướng.
Các vị có biết Bắc Quảng Võ Quân hay không?
-Nhưng mà còn Tây Đường Lưu Nghiễm?
- Ha ha, bây giờ phải gọi là Tây Đường vương rồi!
Mấy tên trung úy trung quân nhỏ giọng bàn tán, một lát sau, mọi ánh mắt rơi trên người Vương Quỳnh.
Dù sao thì vùng đất Hà Nam mà Lưu Khám chiếm cứ ngày hôm nay, xưa kia vốn do Vương Ly trấn thủ. Bây giờ, Hà Nam đã không còn nữa, Tây Đường quật khởi, hùng bá biên cương phía bắc. Trung úy quân trung thành với Tần, nhưng từ sau khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, uy danh hiển hách của trung úy quân ngày xưa bây giờ chẳng còn mấy người. Lại thêm hành động của Doanh Thị cũng khiến cho những người này cảm thấy không vui. Chút phần trung thành với Doanh Thị kia, cũng đã theo sự đầu hàng của Chương Hàm, chẳng còn lại mấy.
Nếu Lưu Khám thực sự có thể bảo hộ Tam Tần, thì hàng hắn có ngại chi?
Chỉ là, không hiểu Vương Quỳnh coi Lưu Khám thế nào. Nói ra, vùng Hà Nam trong tay Lưu Khám, cũng là lừa lấy từ tay Vương Ly.
Hơn nữa, trong số đám hàng quân, có tới sáu phần là binh mã phương bắc.
Nếu Vương Quỳnh không đồng ý, chỉ sợ sẽ tăng thêm rất nhiều khó khăn....
Vương Quỳnh cười nói:
- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Lưu Quảng Võ có thể lừa được Hà Nam từ trong tay thượng tướng quân, đó cũng do người có bản lĩnh đó.
Ta đối với Lưu Quảng Võ....ồ, phải gọi là Đường vương mới đúng. Ta đối với Đường vương xưa nay tôn kính. Ha ha, các ngươi có thể không biết, năm đó khi Đường vương truy sát Tả cốc lễ Vương Hô Diễn Đề của Hung Nô ở Lâm Hà, ta làm việc dưới trướng Đông Lăng Hầu, khi đó còn được tiếp đón Đường vương....nghĩ lại, cũng thú vị thật. Cách trận chiến Lâm Hà năm đó, thoáng cái đã tám năm trời, nhanh thật đấy!
- Thế thì chúng ta, đầu hàng Đường vương vậy?
Trở về Hà Nam sao?
Điều này nói ra thì dễ, nhưng làm thì khó lắm!
Bọn chúng bây giờ ở Hàm Đan, chứ không phải ở Thái Nguyên hay Hằng Sơn quận....
Từ Hàm Đan chạy thoát ra, một đường đến núi Câu Chú, e là xa hàng ngàn dặm. Càng không phải nói, trên đường đi còn phải vượt qua vùng Thượng Đảng, Thái Nguyên, nhưng quan ải trùng trùng, nguy hiểm vô cùng. Từ Hàm Đan thẳng theo hướng bắc, núi Câu Chú ở phía nam, dường như đều quay lưng lại với người Tần.
Huống hồ, bọn họ bây giờ đang ở trên đất Triệu.
Năm đó, Thủy hoàng đế công phá Hàm Đan, giết hại người Triệu.....
Lại thêm bốn mươi vạn Khanh Phu của Bạch Khởi ở Trường Bình, khiến người Triệu ôm mối hận thù sâu sắc đối với người Tần. Không lương thực không vũ khí, làm thế nào để đi đến núi Câu Chú đây?
Từ đâu đến, thì quay về đó?
Câu nói này không nhất định là để bọn họ trở về Hà Nam.
Năm sáu ngày liên tục mưa phùn mờ mịt, chẳng những không mang lại cho tòa thành này một chút mát mẻ nào, mà ngược lại lại còn làm tăng thêm cái oi bức khô nóng.
Tính ra, quân Sở đóng tại Hàm Đan, cũng xa nhà rất lâu rồi.
Ngắn nhất cũng đến một năm rồi, cái khô nóng oi bức của phương bắc, khiến rất nhiều quân Sở nhớ quê, tâm tình cũng theo đó mà trở nên nóng nảy.
- Bọn chó Tần chết tiệt, dám cản đường ông à?
Phố Hàm Đan, hai tên quân Sở đạp một tên hàng binh Tần ngã ra đất, không nói năng gì chỉ có một trận đòn tàn bạo.
Tên lính Tần đầu hàng kia bị đánh toác đầu máu chảy, khổ sở van xin không ngừng. Nhưng sự cầu xin của bọn họ, không những không khiến cho bọn quân Sở dừng tay, mà còn tăng thêm vài phần thích thú. Thế nên đánh càng hăng hơn, cho đến khi tên lính Tần kia hấp hối, hai tên lính Sở mới dừng tay, cười to nghênh ngang bỏ đi.
Những cảnh tượng tương tự như vậy, sảy ra liên tục khắp đầu đường cuối ngõ Hàm Đan.
Những xích mích ân oán giữa Tần và Sở, từng cơn từng hồi, dẽ cũng đến trăm năm. Đó không phải chuyện một sớm một chiều có thể hòa giải được, bởi cái kiểu thù hận này, đã ăn vào xương vào tủy rồi. Nhưng trước kia, khi người Tần có thế, người Sở cũng không thể làm gì được. Nhưng bây giờ, tình thế đảo ngược, quân Tần suy yếu, Sở quân khí thịnh. Mối hận thù trăm năm đó lập tức trỗi dậy, sao có thể không tử tế trút ra một mẻ?
Bọn người Hạng Vũ rất rõ tình hình này, nhưng lại không ai ra mặt ngăn cản.
Mà Chương Hàm, thân là hàng tướng vốn đã khó bảo vệ chính mình, còn có thể đứng ra, xin tha cho quân Tần, nói công đạo?
Trần Anh thì phát giác được manh mối, nhưng ngại nỗi tình cảnh trước mắt của mình cũng không tốt đẹp gì, có lòng khuyên can, lại không có cách nào mở miệng.
Oán hận của hàng binh Tần, trong sự nhục nhã không thôi này, không ngừng gia tăng.
- Tam ca, chúng ta phản đi!
Trong một nhã phòng của một tửu quán, mấy tên quan quân Tần tụ tập lại một chỗ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cùng lắm thì chết cùng nhau chứ gì, dù sao cũng tốt hơn là cả ngày chịu đựng bọn Kinh Man kia trút hận lên mình. Hôm nay, lại thêm hai huynh đệ nữa bị bọn chúng đánh chết tươi khi đang qua phố.
Tam ca là một tráng hán thân cao tám thước, vai rộng lưng tròn.
Tuổi tác xem chừng khoảng bốn mươi, chòm râu ngắn dưới hàm, mặt lặng như tờ.
Người này vốn tên Vương Quỳnh, là người cùng họ khác chi với Tần Dương Vương thị tộc, vẫn luôn có uy tín trong quân, giữ chức quan bái giáo úy, cũng được xem là quan quân bậc trung. Ông lẳng lặng ngồi trên giường, hàm răng bạc cắn rắc một cái, tay nắm quyền, những vệt gân xanh trên cánh tay càng lộ rõ là bậc võ đạo chí tôn.
Cố hết sức kìm nén nỗi uất hận trong lòng, Vương Quỳnh nói:
- Mấy hôm trước các ngươi đi gặp Chương Hàm tướng quân, nói thế nào?
Một tên quân hầu cười lạnh nói:
- Chương Hàm của ngày hôm nay, không còn là vị Thiếu Phủ đại nhân khi xưa dẫn dắt chúng ta cùng nhau giết bọn phản tặc bên bờ Vị Thủy nữa rồi.........Vài ngày trước, chúng tôi phái người đi gặp hắn, kết quả là đến người cũng không gặp được, chỉ cho người truyền đạt lại với chúng tôi một câu.
- Câu gì?
- Nhẫn nhịn một chút đi, qua rồi sẽ ổn thôi!
Vương Quỳnh nghe vậy, uỳnh một cái, hùng hổ đấm xuống mặt bàn ăn.
Những quan quân Tần hôm nay đến đây, hầu hết đều xuất thân từ trung úy quân Tây Thùy nước tần.
Vương Quỳnh là người có quân chức cao nhất ở đây, thật cũng không lo những người này sẽ bán đứng hắn.
Vẻ thất vọng hiện lên trong ánh mắt, Vương Quỳnh khẽ nói:
- Nếu Chương thiếu phủ đã không chịu ra mặt giúp, chúng ta đành phải dựa vào chính mình vậy.
Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa cộc cộc cộc vang lên.
Bọn Vương Quỳnh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng.
Cánh cửa, khẽ bị đẩy ra, một gã đàn ông ai cũng cảm thấy xa lạ bước vào. Nhưng theo quần áo cách ăn mặc thì đó hẳn là người của quân Sở. Bận một chiếc áo kép màu xanh,đầu đội bôi ngạch, kết hợp với một quả chuông đồng, cố định bôi trên trán.
Vương Quỳnh theo thói quen định cầm lấy binh khí, nhưng sau khi đưa tay ra, lại lúng túng rụt tay lại.
Hắn nhớ ra, từ sau khi đầu hàng quân Sở, binh khí của bọn họ đều đã bị thu hết rồi, đến nay vẫn chưa phát trả.
Vương Quỳnh ra hiệu bảo mọi người không được kích động, đứng dậy chắp tay nói:
- Thưa đại nhân, có việc gì cần dặn dò?
Người đó mỉm cười, đưa tay đóng cửa lại, nhìn khắp mọi người trong phòng một lượt, nhẹ giọng bảo:
- Mấy tên khốn các ngươi, gan to thật đấy!
Sắc mặt Vương Quỳnh lập tức thay đổi.
Người đó nói:
- Các ngươi trắng trợn tụ họp, không chút dấu diếm. Nếu để người khác biết được, nhất định sẽ cho rằng các ngươi tụ tập lại, là muốn mưu đồ làm loạn.
- Đám mọi rợ, ông nội liều mạng với chúng mày!
Một tên tây thùy lão Tần đứng dậy hô lên, liền định ra tay.
Vương Quỳnh kéo hắn lại, nhìn người đó chằm chằm:
- Các hạ, người khôn không làm chuyện mờ ám, dám hỏi các hạ là ai?
Người đó cười cười, lấy từ trong lòng ra một chiếc lệnh bài Thiết Ưng màu xanh đồng, đưa cho Vương Quỳnh.
- Thiết Ưng duệ sĩ?
Vương Quỳnh thoáng nhìn cũng nhận ra, tấm lệnh bài đồng này chính là kí hiệu của Thiết Ưng duệ sĩ, không khỏi kinh sợ thất sắc:
- Ngươi, chẳng lẽ là Thiết Ưng duệ sĩ?
Cũng khó trách hắn có thể nghi ngờ, con người trước mặt này, trông mỏng manh gầy yếu, thế nào nhìn cũng không giống Thiết Ưng duệ sĩ.
Người đó cười nói:
-T a sinh ra ở Đông Dương, làm sao là Thiết Ưng duệ sĩ của Tần được? nhưng chủ nhân của chiếc ưng bài này, đích thực là một Thiết Ưng duệ sĩ, hơn nữa còn từng làm ưng lang tướng, cũng là người thần bí nhất trong bát đại lang trung trong cung nước Tần.
Đám Vương Quỳnh nhìn nhau, rồi lại nhìn người đó, không biết phải nói gì.
- Tiện nhân tên Trần Tiểu Nhị, phụng mệnh đến nhắc nhở các vị.
Các vị tụ tập một chỗ thế này, rất dễ khiến cho một số người cảm thấy hoang mang sợ hãi. Hai mươi vạn quân Tần, quân số gần như ngang ngửa với quân Sở, rất dễ khiến người ta sinh lòng kiêng kị. Thời gian trì hoãn càng dài, người ta càng lo sợ. Có người kêu ta chuyển lời tới các người, sáng sớm mai hành động, sẽ thêm phần chắc chắn. Nếu chờ đến sau khi quân Sở ở các nơi đều tập hợp về Hàm Đan thành rồi, các người có hành động cũng không kịp nữa!
Chương Hàm đầu hàng, vốn là chuyện rất đột ngột.
Lúc này, đại tướng quân Sở Hàn Tín đang đóng ở trấn Cự Lộc, uy hiếp Tam Tề, nhòm ngó Trần Dư.
Mà đại tướng Kình Bố dưới trướng Hạng Vũ thì lại phụng mệnh vượt sông tiến về Đông quận, chỉnh đốn và chuẩn bị lại binh mã. Bởi vì trận chiến Cự Lộc, tổn thất dưới trướng Kình Bố, là lớn nhất...còn Tào Cữu Bộ thì cố thủ Thượng Đảng quận, giám sát nhất cử nhất động của Tư Mã Ngang. Bởi vì Chương Hàm đột ngột đầu hàng, nên quân Sở ở các nơi vẫn chưa kịp tập hợp lại. Cho nên theo tình hình trước mắt mà nói, quân Sở ở Hàm Đan quản thúc quân Tần đầu hàng cũng không thật nghiêm ngặt.
Chỉ khi nào quân Sở tập hợp lại.....
Vương Quỳnh hiểu rõ ý trong lời nói của tên Trần Tiểu Nhị này, trong lòng không khỏi lộp độp.
Đến hiện tại mà nói, bọn họ hoàn toàn không có nhiều cách. Càng nhiều người, vẫn hi vọng Chương Hàm và Tư Mã sẽ đứng ra nói đỡ giúp họ.
Nhưng Trần Tiểu Nhị ý tứ rõ ràng: Chương Hàm không đáng tin cậy!
Lại liên hệ với biểu hiện trước đây của Chương Hàm, Vương Quỳnh cũng không nảy ra ý định bài xích.
Chỉ có điều, Vương Quỳnh vẫn chưa làm rõ được cái tên Trần Tiểu Nhị này lai lịch thế nào. Mặc dù trong tay hắn có ưng bài, Vương Quỳnh cũng phải cẩn thận.
- Vậy người nhờ Trần tiên sinh đến đây, có nhắn gì khác không?
- Ha ha, từ đâu đến, thì về đó!
Trần Tiểu Nhị đứng lên, chắp tay nói:
- Nói đến đây thôi, các vị châm chước cho, bảo trọng!
Nói xong, hắn quay người mở cửa, nghênh ngang rời đi. Bỏ lại cả gian phòng chỉ còn có quan quân nước Tần, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.
- Tam ca, thằng này....lai lịch thế nào?
Vương Quỳnh tự lẩm bẩm:
- Từ nơi nào đến, thì về nơi đó.
Rồi đột nhiên hỏi:
- Chúng ta từ nơi nào đến?
- Từ Quan Trung, theo Hàm Dương đến!
Vương Quỳnh ra sức lắc đầu:
- Không không không, đó là mấy người các ngươi....hơn sáu phần quân tốt trong thành Hàm Đan này, lại đến từ Cửu Nguyên!
- Cửu Nguyên?
Một tên trung úy sửng sốt, đột nhiên mắt sáng lên:
- Ta nhớ ra rồi!
- Ngươi nhớ ra cái gì?
Quân Hầu Trung úy quân đáp:
- Năm đó tiên đế đông tuần, từng cắt cử một ngừơi làm Lang trung kị tướng, sau điều vào nội cung, đảm nhiệm chức Ưng lang tướng.
Các vị có biết Bắc Quảng Võ Quân hay không?
-Nhưng mà còn Tây Đường Lưu Nghiễm?
- Ha ha, bây giờ phải gọi là Tây Đường vương rồi!
Mấy tên trung úy trung quân nhỏ giọng bàn tán, một lát sau, mọi ánh mắt rơi trên người Vương Quỳnh.
Dù sao thì vùng đất Hà Nam mà Lưu Khám chiếm cứ ngày hôm nay, xưa kia vốn do Vương Ly trấn thủ. Bây giờ, Hà Nam đã không còn nữa, Tây Đường quật khởi, hùng bá biên cương phía bắc. Trung úy quân trung thành với Tần, nhưng từ sau khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, uy danh hiển hách của trung úy quân ngày xưa bây giờ chẳng còn mấy người. Lại thêm hành động của Doanh Thị cũng khiến cho những người này cảm thấy không vui. Chút phần trung thành với Doanh Thị kia, cũng đã theo sự đầu hàng của Chương Hàm, chẳng còn lại mấy.
Nếu Lưu Khám thực sự có thể bảo hộ Tam Tần, thì hàng hắn có ngại chi?
Chỉ là, không hiểu Vương Quỳnh coi Lưu Khám thế nào. Nói ra, vùng Hà Nam trong tay Lưu Khám, cũng là lừa lấy từ tay Vương Ly.
Hơn nữa, trong số đám hàng quân, có tới sáu phần là binh mã phương bắc.
Nếu Vương Quỳnh không đồng ý, chỉ sợ sẽ tăng thêm rất nhiều khó khăn....
Vương Quỳnh cười nói:
- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Lưu Quảng Võ có thể lừa được Hà Nam từ trong tay thượng tướng quân, đó cũng do người có bản lĩnh đó.
Ta đối với Lưu Quảng Võ....ồ, phải gọi là Đường vương mới đúng. Ta đối với Đường vương xưa nay tôn kính. Ha ha, các ngươi có thể không biết, năm đó khi Đường vương truy sát Tả cốc lễ Vương Hô Diễn Đề của Hung Nô ở Lâm Hà, ta làm việc dưới trướng Đông Lăng Hầu, khi đó còn được tiếp đón Đường vương....nghĩ lại, cũng thú vị thật. Cách trận chiến Lâm Hà năm đó, thoáng cái đã tám năm trời, nhanh thật đấy!
- Thế thì chúng ta, đầu hàng Đường vương vậy?
Trở về Hà Nam sao?
Điều này nói ra thì dễ, nhưng làm thì khó lắm!
Bọn chúng bây giờ ở Hàm Đan, chứ không phải ở Thái Nguyên hay Hằng Sơn quận....
Từ Hàm Đan chạy thoát ra, một đường đến núi Câu Chú, e là xa hàng ngàn dặm. Càng không phải nói, trên đường đi còn phải vượt qua vùng Thượng Đảng, Thái Nguyên, nhưng quan ải trùng trùng, nguy hiểm vô cùng. Từ Hàm Đan thẳng theo hướng bắc, núi Câu Chú ở phía nam, dường như đều quay lưng lại với người Tần.
Huống hồ, bọn họ bây giờ đang ở trên đất Triệu.
Năm đó, Thủy hoàng đế công phá Hàm Đan, giết hại người Triệu.....
Lại thêm bốn mươi vạn Khanh Phu của Bạch Khởi ở Trường Bình, khiến người Triệu ôm mối hận thù sâu sắc đối với người Tần. Không lương thực không vũ khí, làm thế nào để đi đến núi Câu Chú đây?
Từ đâu đến, thì quay về đó?
Câu nói này không nhất định là để bọn họ trở về Hà Nam.
/582
|