Lưu Bang thích khoe khoang ba hoa!
Từ khi y ở Huyện Bái, đã có cái tật này rồi. Chỉ qua là năm đó y là một tên lưu manh, cũng chẳng có quái gì mà khoe khoang. Nhưng dù là như vậy, Lưu Bang vẫn nghĩ ra đủ mọi cách. Ví dụ như yêu thích Trúc Bì quan, yêu thích cái kiểu khí phái của các sĩ phu, áo lớn tay rộng.
Lại thêm mấy năm y làm hiệp sĩ, đã từng làm thực khách ở dưới trong môn khách của Trương Nhĩ, tai nghe mắt thấy, cũng học được rất nhiều điệu bộ của những nhân vật lớn. Chỉ là ở Huyện Bái vướng vì xuất thân và hoàn cảnh, Lưu Bang tuy thích khoe khoang lại không tìm được cơ hội thích hợp.
Hôm na đã là Võ An Hầu, nắm trong tay hơn mười vạn binh mã, lại còn càn quét qua Toánh Xuyên, Trần quận và Nam Dương, thân thế đương nhiên không giống nhau. Ngươi coi, đầu đội kim khôi, thân mặc giáp vàng, áo choàng đai lưng, uy phong lẫm liệt. Trong tay cầm Thanh Phong dài ba thước sáng loáng, hiệu Xích Tiêu, là của một thân sĩ vùng Toánh Xuyên tặng cho, nghe nói là của một danh gia, chém sắt như bùn, sắc bén vô cùng, giá trị ngàn vàng.
Chuôi kiếm Xích Tiêu khảm bảo ngọc nạm minh châu. Lưu Bang một tay chống kiếm, một tay cầm mâu, đứng trên cỗ Lục bí khinh xa, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, trông đẹp mắt vô cùng.
Trong chiến trường Thiên binh vạn mã này, Lưu Khám vừa nhìn đã nhận ra ngay Lưu Bang, trong lòng bỗng sinh ra hận thù, thúc ngựa lao thẳng về phía Lưu Bang, miệng phát ra một tiếng rống to.
Hai tên quân Sở lên trước chặn lại, lại thấy Lưu Khám cũng chẳng kinh hoảng, hai chân thúc vào bụng ngựa, con Xích Thố hí dài một tiếng, đột nhiên tăng tốc. Hai tên quân Sở kia còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lưu Khám đến trước mặt rồi. Xích kỳ vừa lật, đã ghìm chặt binh khí của một tên quân Sở, thuận thế xoay một cái....
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên quân Sở đó đã bị Lưu Khám chém đứt ngang lưng thành hai phần. Xích Thố mã đột nhiên dừng lại, giơ móng sau đá hậu một cái. Một tên quân Sở khác vừa mới tiến lên, bị Xích Thố mã một cước đạp trúng giữa ngực. Xích Thố mã đóng móng sắt, cái đá hậu này lực mạnh vô cùng. Bụp một tiếng, tên lính Sở kia bị đá cho vỡ sọ, quay đầu một cái ngã lăn trên mặt đất.
Sắc mặt Lưu Bang lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Lại là cái tên tiểu tử họ Lưu này!
Mắt thấy sắp giành được đại thắng rồi, không ngờ lại bị cái tên họ Lưu này thọc gậy bánh xe, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nói thật, Lưu Bang bây giờ ý muốn băm vằm Lưu Khám thành trăm mảnh cũng có....nhưng chẳng biết tại sao, thấy Lưu Khám như hung thần ác sát xông tới, trong lòng Lưu Bang lại sinh có luồng khí lạnh không tên.
Có lẽ, tên tiểu tử họ Lýu này là khắc tinh của mình?
Cũng khó trách Lưu Bang sẽ có ý nghĩ như vậy .
Dường như sau khi quen biết Lưu Khám, cuộc sống của y trở nên gian nan vô cùng.
Làm ăn không vốn; cùng Ung Xỉ mưu hại Lưu Khám, lại gặp nguy suýt mất cả mạng; sau đó tuy leo lên được chức Đình trưởng của Tứ Thủy đình, lại phải cả ngày cẩn thận từng li từng tí một, cuộc sống ngột ngạt ấm ức vô cùng. Khó khăn lắm mới kiếm được một con đường, lại do con trai Lưu Phì cấu kết với phản tặc, đành phải rời xa quê hương, mai danh ẩn tích....vợ chết không nói làm gì, đến nhà cũng không còn, chật vật như chó rơi xuống nước vậy.
Vất vả lắm mới gặp được khởi nghĩa làng Đại Trạch, vốn nghĩ những ngày tháng cơ cực đến đây kết thúc. Ai dè, trước bị Lưu Khám mưu tính cướp mất cơ nghiệp Huyện Bái, sau đó Lưu Khám gặp chuyện phải ra đi, nhưng Lưu Bang y cũng bị thua lỗ mất một Ly Thực Kỳ. , .....
Có lẽ, ta và cái tên họ Lưu này thực sự xung khắc.....
Lưu Bang lập tức quay đầu ngựa , la lớn:
- Chặn Lão Bi kia lại!
Chu Bột trong lòng hồi hộp, cắn răng nghiến lợi, giương sóc nghênh đón Lưu Khám.
Chu Bột cũng rõ rằng, mình không phải là đối thủ của Lưu Khám. Nhưng y lại không thể không xông lên, nếu không, Lưu Bang rất có thể sẽ nằm lại đây.
Chu Bột có thể coi là hết mực trung thành với Lưu Bang. Lưu Bang võ nghệ không tồi, cũng tinh thông cung tên. Nhưng Chu Bột biết rõ, nếu đem so sánh với Lưu Khám thì chênh lệch thực sự là quá lớn.
Lưu Khám cũng biết Chu Bột, nhưng không quá thân quen. Chủ yếu là vì Chu Bột hầu hết thời gian đều ở Phong Ấp, rất ít khi xuất hiện ở Huyện Bái. Chân mày hắn khẽ chau lại, Xích kỳ trong tay phạch một tiếng, hung hăng lia về phía Chu Bột. Chu Bột cũng không dám tiếp chiêu, múa sáo chống đỡ. Mục đích của y rất đơn giản, chính là muốn bám lấy Lưu Khám. Còn Lưu Khám thì muốn thắng Chu Bột, cũng không phải là một lần là xong.
Chính trong tình huống này, trong nháy mắt Lưu Bang đã chạy xa rồi.
Điều này khiến Lưu Khám tức giận hét ầm lên, Xích kỳ trong tay ù ù bay, đánh cho Chu Bột cực kì nguy hiểm. Trường sóc trong tay Chu Bột tiếp đỡ hơn chục kỳ của Lưu Khám, cuối cùng không trụ nổi nữa, hai con chiến mã xoay vòng một chút, Lưu Khám tay nâng kỳ hạ, đánh Chu Bột bay xuống ngựa.
Ngay vào lúc Lưu Khám thúc ngựa lên trước trảm sát Chu Bột, lại nghe thấy một hồi những tiếng hô hét. Từ trong loạn quân có ba đại tướng xông ra. Một người là Trang Bất Thức, một người là Trần Hạ, còn người kia, đích thị là Phàn Khoái.
Thấy Chu Bột gặp nguy, Trần Hạ không chút do dự, giương cung cài tên, nhằm chính xác Lưu Khám mà bắn. Lưu Khám đưa tay, dùng khiên nhỏ treo trên cánh tay chắn mũi tên. Cũng thừa dịp này, Chu Bột lăn lăn như con lật đật, trốn sang một bên. Trang Bất Thức múa song mâu, xông vào Lưu Khám.
Gã không biết Lưu Khám, cũng không rõ, tên Lưu Khám này rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào. Song mâu như vũ bão, chiêu chiêu đâm về chỗ hiểm yếu của Lưu Khám. Trần Hạ thu cung tên, cầm giáo rất dài, cùng Trang Bất Thức đánh lại Lưu Khám.
- Đồ Tử, mau đến giúp đỡ?
Phàn Khoái vốn còn đang do dự, thấy Trần Hạ la lên, cũng biết hôm nay ai cũng là vì chủ mình, không quản nổi cái gì là tình hữu nghị với giao tình nữa, lập tức nghiến răng, một tay kiếm, một tay mâu, thúc ngựa xông tới, gia nhập chiến đoàn.
Cùng lúc đó, Trang Bất Thức lớn tiếng la lên:
- Lão Chu, mau đi bảo vệ Võ An Hầu, ở đây đã có ba chúng ta đối phó tên này rồi!
Trang Bất Thức nghĩ, với sự liên kết của gã và Phàn Khoái, Trần Hạ liên thủ, đến Chu Cú Tiễn cũng không chống nổi. Lại thêm Trần Hạ, tuy yếu một chút, nhưng cũng coi là một tay kiếm tốt. Ba người, lẽ nào còn không đối phó được cái tên to như con gấu ngựa trước mặt này? Song mâu vù vù xé gió, miệng phát ra những tiếng gào thét liên tục chói tai. Ba người vây chặt lấy Lưu Khám, phát động công kích như chơi đèn kéo quân. Lưu Khám tuy không sợ, nhưng muốn dứt ra đi truy sát Lưu Bang, giờ rõ ràng là chuyện không thể, đặc biệt là lại thêm một người võ nghệ không tồi là Phàn Khoái!
Lưu Khám giận tím mặt, Xích kỳ trong tay bay lên bay xuống, cùng ba người quyết chiến.
- Khai Sơn thức!
Kèm theo tiếng gầm giận dữ của Lưu Khám, Xích kỳ mang theo một vòng hồ quang, chém thẳng vào mặt Trang Bất Thức. Còn Trang Bất Thức cũng không dám khinh thường, song mâu đan vào nhau, tạo thành giá hình chữ thập, keng một cái đỡ được chiêu này của Lưu Khám. Đỡ thì đỡ được, nhưng cánh tay của Trang Bất Thức lại bị rung đến tê dại, nghiêng cả người đi, suýt nữa ngã ngựa. Lợi dụng sơ hở này, Lưu Khám thúc ngựa qua, lặng lẽ gỡ chùy xuống.
Hai con ngựa chạy xiên qua nhau cùng Trần Hạ, trở tay ra một chùy. Trần Hạ đột ngột không kịp đề phòng, bị Lưu Khám cho một chùy trúng giữa lưng. Một ngụm máu tươi phun ra, Trần Hạ không ngồi nổi trên yên ngựa nữa, bịch ngã lăn trên mặt đất.
- Đường vương, hạ thủ lưu tình !
Phàn Khoái thúc ngựa tiến lên, giương mâu giữ chặt Xích kỳ.
Lưu Khám lạnh lùng hừ một tiếng, không nói không rằng, giơ chùy lên nện. Lúc này, Trang Bất Thức cũng đã quay ngựa trở lại, tấn công Lưu Khám từ phía sau. Trần Hạ bị ngã từ ngựa xuống, đầu óc quay cuồng, vừa đứng dậy, ngựa Xích Thố lại xẹt qua gã, bỗng nhiên bước qua, hung hăng dẫm lên người Trần Hạ. Lần này, giẫm cho Trần Hạ đứt gân xương gãy, ngã trên mặt đất, không còn cách nào đứng dậy được nữa.
Phàn Khoái cũng nóng mắt, kiếm mâu cùng giơ lên, liều mạng bám lấy Lưu Khám.
Cũng khó trách, Trần Hạ và Phàn Khoái đều là người Huyện Bái, Phàn Khoái trước kia khi không hài lòng, Trần Hạ vẫn luôn chiếu cố y.
- Phàn Đồ Tử, còn nhớ những lời ngươi nói với ta ở Tương Ấp năm đó không?
Phàn Khoái không khỏi giật mình.....
Năm đó Phàn Khoái cùng Lưu Khám từ Hà Nam trở về, chia tay nhau tại Tương Ấp.
Thoáng một cái, tám năm trôi qua, năm đó y đã nói gì với Lưu Khám, y sớm đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Lưu Khám thừa dịp y còn ngây người ra, đột ngột quay đầu ngựa, chặn đầu Trang Bất Thức. Xích kỳ vung lên, cũng là lúc chiếc chùy rời khỏi tay. Trang Bất Thức còn đang hết sức chăm chú vào Xích kỳ của Lưu Khám, không ngờ rằng Lưu Khám lại biết chiêu văng chùy này, tránh không kịp, bị chùy đập trúng giữa trán.
Chùy này có thể nói là Lưu Khám đã dùng hết sức lực. Trang Bất Thức bị nện cho một cái đầu vỡ tan, kêu thảm lên một tiếng, chết ngay tại chỗ.
Chỉ còn lại có mình Phàn Khoái.....
Lýu Khám nói:
- Phàn Ðồ Tử, nếu bây giờ ngươi bỏ vũ khí đầu hàng, niệm tình năm đó ta và ngươi kề vai sát cánh chiến đấu ở Phú B́ình, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Lúc này, quân Sở đã vượt qua Bá Thủy, bị Hắc Kì Quân đánh cho tan tác không ra hồn quân nữa.
Lý Tất tiếp tục dẫn quân xung phong liều chết, còn Lạc Giáp thì dẫn một nhòm người ngựa, áp sát theo hướng Bá Thượng mà tới....
Phàn Khoái nhìn nhìn bốn bề, thấy đại thế đã mất, thở dài một tiếng, buông tay vứt thanh kiếm và trường mâu trong tay xuống, xoay người xuống ngựa. Tự khắc có lính đến lấy dây thừng trói chặt Phàn Khoái lại.
Lưu Khám nhìn nhìn Phàn Khoái, thở dài một hơi, sau đó giơ cao Xích kỳ lên, lạnh lùng quát:
- Binh sĩ lão Tần, còn không kết trận giết địch!
Rắc rắc rắc, quân Tần ở đại doanh Bá Thượng, bắt đầu tập kết thành hàng. Lưu Khám quay đầu ngựa, đang định dẫn Lạc Giáp truy sát Lưu Bang, đã thấy thám mã chạy nhanh đến, nhảy xuống ngựa trước mặt Lưu Khám, quỳ một chân trên đất.
- Đại vương, quân Sở đang áp sát tây nam Bá Thượng.
- Tây nam Bá Thượng.....
Đây không phải là đại doanh Lam Điền sao?
Trong lòng Lưu Khám lúc này không khỏi có chút hồi hộp.
Say một hồi suy nghĩ, lập tức quyết định, thúc ngựa xông tới trước mặt quân Tần:
- Ta chính là Bắc Quảng Võ Quân, Vương của Bắc Cương Đường quốc. Phụng mệnh Tần hoàng vào thành ngăn địch.....tướng sĩ Lão Tần nghe đây, muốn bảo vệ nhà cửa, bảo vệ vợ con, hãy theo ta giết bọn mọi rợ!
Tiên tri Thiên mệnh, để toàn Quan Trung đều biết đến tên tuổi của Lưu Khám, cũng biết Lưu Khám là Bắc Quảng Võ Quân do đích thân Tiên đế phong, sau làm chủ Bắc Cương, tự lập ra Đường quốc, cũng coi là con cháu của Quan Trung.
Trong tâm khảm bọn họ vốn đã vô cùng ngưỡng mộ, mà những lời Lưu Khám kêu gào, cũng không phải là cái gì mà bảo vệ Hàm Dương, mà là muốn bọn họ bảo vệ nhà cửa, vợ con....Điều này khiến cho sĩ tốt Tần càng dễ ủng hộ. Lưu Khám, Lý Tất tiếp tục truy sát Lưu Bang, đích thân lãnh đạo quân Tần, giết từ trong đại doanh Bá Thượng ra ngoài.
Nhìn từng đội từng hàng, từng tướng sĩ Tần như được tỏa sáng vậy, Phàn Khoái bất giác thở dài một tiếng.
Nếu Lưu Khám đến muộn một hôm, e là tình huống hôm nay sẽ hoàn toàn khác.
Thời cũng vậy, mệnh cũng vậy!
Đây là ông trời không muốn cho Lưu Bang cướp được Quan Trung, vậy tại sao cứ phải để chúng ta phải đánh vào Quan Trung làm gì, trơ mắt mà nhìn, ngay cả thắng lợi trong tầm tay rồi, lại bị Lưu Khám cướp mất thế này sao? Phàn Khoái không biết nói sao mới phải, nhưng có một điều y biết rõ, Lưu Bang xong rồi!
- Đường vương!
Phàn Khoái đột nhiên mở miệng:
- Chủ soái đại doanh Lam Điền đó là con trai của Võ An Hầu Lưu Phì, và đại tướng dưới trướng Võ An Hầu, Chu Cú Tiễn!
Giọng vang tới tai Lưu Khám, khiến Lưu Khám không khỏi giật mình.
Lưu Khám ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn Phàn Khoái một cái, chợt thúc ngựa đi.
Lưu Phì, Chu Cú Tiễn?
Trong nháy mắt, ý chí giết người mãnh liệt nổi lên trong lòng Lưu Khám....Hai kẻ đó, chẳng phải là hung thủ đã hại chết a Trĩ sao?
Thật là đi mòn quai dép tìm chẳng thấy, thình lình lại hiện ra trước mặt!
Từ khi y ở Huyện Bái, đã có cái tật này rồi. Chỉ qua là năm đó y là một tên lưu manh, cũng chẳng có quái gì mà khoe khoang. Nhưng dù là như vậy, Lưu Bang vẫn nghĩ ra đủ mọi cách. Ví dụ như yêu thích Trúc Bì quan, yêu thích cái kiểu khí phái của các sĩ phu, áo lớn tay rộng.
Lại thêm mấy năm y làm hiệp sĩ, đã từng làm thực khách ở dưới trong môn khách của Trương Nhĩ, tai nghe mắt thấy, cũng học được rất nhiều điệu bộ của những nhân vật lớn. Chỉ là ở Huyện Bái vướng vì xuất thân và hoàn cảnh, Lưu Bang tuy thích khoe khoang lại không tìm được cơ hội thích hợp.
Hôm na đã là Võ An Hầu, nắm trong tay hơn mười vạn binh mã, lại còn càn quét qua Toánh Xuyên, Trần quận và Nam Dương, thân thế đương nhiên không giống nhau. Ngươi coi, đầu đội kim khôi, thân mặc giáp vàng, áo choàng đai lưng, uy phong lẫm liệt. Trong tay cầm Thanh Phong dài ba thước sáng loáng, hiệu Xích Tiêu, là của một thân sĩ vùng Toánh Xuyên tặng cho, nghe nói là của một danh gia, chém sắt như bùn, sắc bén vô cùng, giá trị ngàn vàng.
Chuôi kiếm Xích Tiêu khảm bảo ngọc nạm minh châu. Lưu Bang một tay chống kiếm, một tay cầm mâu, đứng trên cỗ Lục bí khinh xa, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, trông đẹp mắt vô cùng.
Trong chiến trường Thiên binh vạn mã này, Lưu Khám vừa nhìn đã nhận ra ngay Lưu Bang, trong lòng bỗng sinh ra hận thù, thúc ngựa lao thẳng về phía Lưu Bang, miệng phát ra một tiếng rống to.
Hai tên quân Sở lên trước chặn lại, lại thấy Lưu Khám cũng chẳng kinh hoảng, hai chân thúc vào bụng ngựa, con Xích Thố hí dài một tiếng, đột nhiên tăng tốc. Hai tên quân Sở kia còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lưu Khám đến trước mặt rồi. Xích kỳ vừa lật, đã ghìm chặt binh khí của một tên quân Sở, thuận thế xoay một cái....
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên quân Sở đó đã bị Lưu Khám chém đứt ngang lưng thành hai phần. Xích Thố mã đột nhiên dừng lại, giơ móng sau đá hậu một cái. Một tên quân Sở khác vừa mới tiến lên, bị Xích Thố mã một cước đạp trúng giữa ngực. Xích Thố mã đóng móng sắt, cái đá hậu này lực mạnh vô cùng. Bụp một tiếng, tên lính Sở kia bị đá cho vỡ sọ, quay đầu một cái ngã lăn trên mặt đất.
Sắc mặt Lưu Bang lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Lại là cái tên tiểu tử họ Lưu này!
Mắt thấy sắp giành được đại thắng rồi, không ngờ lại bị cái tên họ Lưu này thọc gậy bánh xe, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nói thật, Lưu Bang bây giờ ý muốn băm vằm Lưu Khám thành trăm mảnh cũng có....nhưng chẳng biết tại sao, thấy Lưu Khám như hung thần ác sát xông tới, trong lòng Lưu Bang lại sinh có luồng khí lạnh không tên.
Có lẽ, tên tiểu tử họ Lýu này là khắc tinh của mình?
Cũng khó trách Lưu Bang sẽ có ý nghĩ như vậy .
Dường như sau khi quen biết Lưu Khám, cuộc sống của y trở nên gian nan vô cùng.
Làm ăn không vốn; cùng Ung Xỉ mưu hại Lưu Khám, lại gặp nguy suýt mất cả mạng; sau đó tuy leo lên được chức Đình trưởng của Tứ Thủy đình, lại phải cả ngày cẩn thận từng li từng tí một, cuộc sống ngột ngạt ấm ức vô cùng. Khó khăn lắm mới kiếm được một con đường, lại do con trai Lưu Phì cấu kết với phản tặc, đành phải rời xa quê hương, mai danh ẩn tích....vợ chết không nói làm gì, đến nhà cũng không còn, chật vật như chó rơi xuống nước vậy.
Vất vả lắm mới gặp được khởi nghĩa làng Đại Trạch, vốn nghĩ những ngày tháng cơ cực đến đây kết thúc. Ai dè, trước bị Lưu Khám mưu tính cướp mất cơ nghiệp Huyện Bái, sau đó Lưu Khám gặp chuyện phải ra đi, nhưng Lưu Bang y cũng bị thua lỗ mất một Ly Thực Kỳ. , .....
Có lẽ, ta và cái tên họ Lưu này thực sự xung khắc.....
Lưu Bang lập tức quay đầu ngựa , la lớn:
- Chặn Lão Bi kia lại!
Chu Bột trong lòng hồi hộp, cắn răng nghiến lợi, giương sóc nghênh đón Lưu Khám.
Chu Bột cũng rõ rằng, mình không phải là đối thủ của Lưu Khám. Nhưng y lại không thể không xông lên, nếu không, Lưu Bang rất có thể sẽ nằm lại đây.
Chu Bột có thể coi là hết mực trung thành với Lưu Bang. Lưu Bang võ nghệ không tồi, cũng tinh thông cung tên. Nhưng Chu Bột biết rõ, nếu đem so sánh với Lưu Khám thì chênh lệch thực sự là quá lớn.
Lưu Khám cũng biết Chu Bột, nhưng không quá thân quen. Chủ yếu là vì Chu Bột hầu hết thời gian đều ở Phong Ấp, rất ít khi xuất hiện ở Huyện Bái. Chân mày hắn khẽ chau lại, Xích kỳ trong tay phạch một tiếng, hung hăng lia về phía Chu Bột. Chu Bột cũng không dám tiếp chiêu, múa sáo chống đỡ. Mục đích của y rất đơn giản, chính là muốn bám lấy Lưu Khám. Còn Lưu Khám thì muốn thắng Chu Bột, cũng không phải là một lần là xong.
Chính trong tình huống này, trong nháy mắt Lưu Bang đã chạy xa rồi.
Điều này khiến Lưu Khám tức giận hét ầm lên, Xích kỳ trong tay ù ù bay, đánh cho Chu Bột cực kì nguy hiểm. Trường sóc trong tay Chu Bột tiếp đỡ hơn chục kỳ của Lưu Khám, cuối cùng không trụ nổi nữa, hai con chiến mã xoay vòng một chút, Lưu Khám tay nâng kỳ hạ, đánh Chu Bột bay xuống ngựa.
Ngay vào lúc Lưu Khám thúc ngựa lên trước trảm sát Chu Bột, lại nghe thấy một hồi những tiếng hô hét. Từ trong loạn quân có ba đại tướng xông ra. Một người là Trang Bất Thức, một người là Trần Hạ, còn người kia, đích thị là Phàn Khoái.
Thấy Chu Bột gặp nguy, Trần Hạ không chút do dự, giương cung cài tên, nhằm chính xác Lưu Khám mà bắn. Lưu Khám đưa tay, dùng khiên nhỏ treo trên cánh tay chắn mũi tên. Cũng thừa dịp này, Chu Bột lăn lăn như con lật đật, trốn sang một bên. Trang Bất Thức múa song mâu, xông vào Lưu Khám.
Gã không biết Lưu Khám, cũng không rõ, tên Lưu Khám này rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào. Song mâu như vũ bão, chiêu chiêu đâm về chỗ hiểm yếu của Lưu Khám. Trần Hạ thu cung tên, cầm giáo rất dài, cùng Trang Bất Thức đánh lại Lưu Khám.
- Đồ Tử, mau đến giúp đỡ?
Phàn Khoái vốn còn đang do dự, thấy Trần Hạ la lên, cũng biết hôm nay ai cũng là vì chủ mình, không quản nổi cái gì là tình hữu nghị với giao tình nữa, lập tức nghiến răng, một tay kiếm, một tay mâu, thúc ngựa xông tới, gia nhập chiến đoàn.
Cùng lúc đó, Trang Bất Thức lớn tiếng la lên:
- Lão Chu, mau đi bảo vệ Võ An Hầu, ở đây đã có ba chúng ta đối phó tên này rồi!
Trang Bất Thức nghĩ, với sự liên kết của gã và Phàn Khoái, Trần Hạ liên thủ, đến Chu Cú Tiễn cũng không chống nổi. Lại thêm Trần Hạ, tuy yếu một chút, nhưng cũng coi là một tay kiếm tốt. Ba người, lẽ nào còn không đối phó được cái tên to như con gấu ngựa trước mặt này? Song mâu vù vù xé gió, miệng phát ra những tiếng gào thét liên tục chói tai. Ba người vây chặt lấy Lưu Khám, phát động công kích như chơi đèn kéo quân. Lưu Khám tuy không sợ, nhưng muốn dứt ra đi truy sát Lưu Bang, giờ rõ ràng là chuyện không thể, đặc biệt là lại thêm một người võ nghệ không tồi là Phàn Khoái!
Lưu Khám giận tím mặt, Xích kỳ trong tay bay lên bay xuống, cùng ba người quyết chiến.
- Khai Sơn thức!
Kèm theo tiếng gầm giận dữ của Lưu Khám, Xích kỳ mang theo một vòng hồ quang, chém thẳng vào mặt Trang Bất Thức. Còn Trang Bất Thức cũng không dám khinh thường, song mâu đan vào nhau, tạo thành giá hình chữ thập, keng một cái đỡ được chiêu này của Lưu Khám. Đỡ thì đỡ được, nhưng cánh tay của Trang Bất Thức lại bị rung đến tê dại, nghiêng cả người đi, suýt nữa ngã ngựa. Lợi dụng sơ hở này, Lưu Khám thúc ngựa qua, lặng lẽ gỡ chùy xuống.
Hai con ngựa chạy xiên qua nhau cùng Trần Hạ, trở tay ra một chùy. Trần Hạ đột ngột không kịp đề phòng, bị Lưu Khám cho một chùy trúng giữa lưng. Một ngụm máu tươi phun ra, Trần Hạ không ngồi nổi trên yên ngựa nữa, bịch ngã lăn trên mặt đất.
- Đường vương, hạ thủ lưu tình !
Phàn Khoái thúc ngựa tiến lên, giương mâu giữ chặt Xích kỳ.
Lưu Khám lạnh lùng hừ một tiếng, không nói không rằng, giơ chùy lên nện. Lúc này, Trang Bất Thức cũng đã quay ngựa trở lại, tấn công Lưu Khám từ phía sau. Trần Hạ bị ngã từ ngựa xuống, đầu óc quay cuồng, vừa đứng dậy, ngựa Xích Thố lại xẹt qua gã, bỗng nhiên bước qua, hung hăng dẫm lên người Trần Hạ. Lần này, giẫm cho Trần Hạ đứt gân xương gãy, ngã trên mặt đất, không còn cách nào đứng dậy được nữa.
Phàn Khoái cũng nóng mắt, kiếm mâu cùng giơ lên, liều mạng bám lấy Lưu Khám.
Cũng khó trách, Trần Hạ và Phàn Khoái đều là người Huyện Bái, Phàn Khoái trước kia khi không hài lòng, Trần Hạ vẫn luôn chiếu cố y.
- Phàn Đồ Tử, còn nhớ những lời ngươi nói với ta ở Tương Ấp năm đó không?
Phàn Khoái không khỏi giật mình.....
Năm đó Phàn Khoái cùng Lưu Khám từ Hà Nam trở về, chia tay nhau tại Tương Ấp.
Thoáng một cái, tám năm trôi qua, năm đó y đã nói gì với Lưu Khám, y sớm đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Lưu Khám thừa dịp y còn ngây người ra, đột ngột quay đầu ngựa, chặn đầu Trang Bất Thức. Xích kỳ vung lên, cũng là lúc chiếc chùy rời khỏi tay. Trang Bất Thức còn đang hết sức chăm chú vào Xích kỳ của Lưu Khám, không ngờ rằng Lưu Khám lại biết chiêu văng chùy này, tránh không kịp, bị chùy đập trúng giữa trán.
Chùy này có thể nói là Lưu Khám đã dùng hết sức lực. Trang Bất Thức bị nện cho một cái đầu vỡ tan, kêu thảm lên một tiếng, chết ngay tại chỗ.
Chỉ còn lại có mình Phàn Khoái.....
Lýu Khám nói:
- Phàn Ðồ Tử, nếu bây giờ ngươi bỏ vũ khí đầu hàng, niệm tình năm đó ta và ngươi kề vai sát cánh chiến đấu ở Phú B́ình, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Lúc này, quân Sở đã vượt qua Bá Thủy, bị Hắc Kì Quân đánh cho tan tác không ra hồn quân nữa.
Lý Tất tiếp tục dẫn quân xung phong liều chết, còn Lạc Giáp thì dẫn một nhòm người ngựa, áp sát theo hướng Bá Thượng mà tới....
Phàn Khoái nhìn nhìn bốn bề, thấy đại thế đã mất, thở dài một tiếng, buông tay vứt thanh kiếm và trường mâu trong tay xuống, xoay người xuống ngựa. Tự khắc có lính đến lấy dây thừng trói chặt Phàn Khoái lại.
Lưu Khám nhìn nhìn Phàn Khoái, thở dài một hơi, sau đó giơ cao Xích kỳ lên, lạnh lùng quát:
- Binh sĩ lão Tần, còn không kết trận giết địch!
Rắc rắc rắc, quân Tần ở đại doanh Bá Thượng, bắt đầu tập kết thành hàng. Lưu Khám quay đầu ngựa, đang định dẫn Lạc Giáp truy sát Lưu Bang, đã thấy thám mã chạy nhanh đến, nhảy xuống ngựa trước mặt Lưu Khám, quỳ một chân trên đất.
- Đại vương, quân Sở đang áp sát tây nam Bá Thượng.
- Tây nam Bá Thượng.....
Đây không phải là đại doanh Lam Điền sao?
Trong lòng Lưu Khám lúc này không khỏi có chút hồi hộp.
Say một hồi suy nghĩ, lập tức quyết định, thúc ngựa xông tới trước mặt quân Tần:
- Ta chính là Bắc Quảng Võ Quân, Vương của Bắc Cương Đường quốc. Phụng mệnh Tần hoàng vào thành ngăn địch.....tướng sĩ Lão Tần nghe đây, muốn bảo vệ nhà cửa, bảo vệ vợ con, hãy theo ta giết bọn mọi rợ!
Tiên tri Thiên mệnh, để toàn Quan Trung đều biết đến tên tuổi của Lưu Khám, cũng biết Lưu Khám là Bắc Quảng Võ Quân do đích thân Tiên đế phong, sau làm chủ Bắc Cương, tự lập ra Đường quốc, cũng coi là con cháu của Quan Trung.
Trong tâm khảm bọn họ vốn đã vô cùng ngưỡng mộ, mà những lời Lưu Khám kêu gào, cũng không phải là cái gì mà bảo vệ Hàm Dương, mà là muốn bọn họ bảo vệ nhà cửa, vợ con....Điều này khiến cho sĩ tốt Tần càng dễ ủng hộ. Lưu Khám, Lý Tất tiếp tục truy sát Lưu Bang, đích thân lãnh đạo quân Tần, giết từ trong đại doanh Bá Thượng ra ngoài.
Nhìn từng đội từng hàng, từng tướng sĩ Tần như được tỏa sáng vậy, Phàn Khoái bất giác thở dài một tiếng.
Nếu Lưu Khám đến muộn một hôm, e là tình huống hôm nay sẽ hoàn toàn khác.
Thời cũng vậy, mệnh cũng vậy!
Đây là ông trời không muốn cho Lưu Bang cướp được Quan Trung, vậy tại sao cứ phải để chúng ta phải đánh vào Quan Trung làm gì, trơ mắt mà nhìn, ngay cả thắng lợi trong tầm tay rồi, lại bị Lưu Khám cướp mất thế này sao? Phàn Khoái không biết nói sao mới phải, nhưng có một điều y biết rõ, Lưu Bang xong rồi!
- Đường vương!
Phàn Khoái đột nhiên mở miệng:
- Chủ soái đại doanh Lam Điền đó là con trai của Võ An Hầu Lưu Phì, và đại tướng dưới trướng Võ An Hầu, Chu Cú Tiễn!
Giọng vang tới tai Lưu Khám, khiến Lưu Khám không khỏi giật mình.
Lưu Khám ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn Phàn Khoái một cái, chợt thúc ngựa đi.
Lưu Phì, Chu Cú Tiễn?
Trong nháy mắt, ý chí giết người mãnh liệt nổi lên trong lòng Lưu Khám....Hai kẻ đó, chẳng phải là hung thủ đã hại chết a Trĩ sao?
Thật là đi mòn quai dép tìm chẳng thấy, thình lình lại hiện ra trước mặt!
/582
|