Khí sắc của Trương Lương đã trở nên tốt hơn.
Ngoại trừ gương mặt có phần xanh xao do vết thương lúc trước bị tên bắn, thần thái của hắn vô cùng mạnh khỏe, dường như chẳng có dáng vẻ suy sụp chán chường của kẻ tù tội.
Lục Giả và Trương Lương là lão bằng hữu. Lúc trước cũng là do nhận lời mời của Trương Lương nên Lục Giả mới xuất núi, chuẩn bị đến Huyện Bái.
Nhưng không ngờ nhầm lẫn thế nào mà y không đi đến Huyện Bái, mà lưu lại Lâu Thương và còn trở thành mưu sĩ quan trọng dưới trướng Lưu Khám.
Thế còn Thúc Tôn Thông?
Tuy ông không quen biết Trương Lương, nhưng thân là truyền nhân của Khổng thánh nhân, học trò của Khổng Phụ, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết với giang sơn.
Ông có thể giúp Lưu Khám thu phục được biết bao nhiêu người, ắt hẳn cũng phải là một người có mưu lược giao tiếp. Trương Lương cũng là kẻ sĩ một bụng thư kinh, hai người bọn họ chỉ cần chốc lát nói chuyện mà đã tựa như tri kỷ. Lúc Lưu Khám bước vào nhà giam, Trương Lương đang nói chuyện tưng bừng vui vẻ với Lục Giả và Thúc Tôn Thông.
Lưu Khám nhẹ nhàng bước vào, lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Còn Trương Lương dường như không nhận ra sự xuất hiện của Lưu Khám, tiếp tục trò chuyện với hai người bọn Lục Giả, Thúc Tôn Thông.
Lưu Khám cũng chẳng để ý tới điều đó, chỉ yên lặng ngồi nghe.
Đột nhiên, Trương Lương hỏi:
- Nay Hạng Tịch chuẩn bị đem quân đánh Hàm Cốc, Đường Vương định ứng phó ra sao?
Trương Lương đột ngột chuyển đề tài khiến cho Lưu Khám có cảm giác bất ngờ bối rối. Hắn vốn định tìm một cơ hội thích hợp để khuyên nhủ Trương Lương đầu hàng. Ai ngờ đâu chẳng đợi cho hắn mở lời, tên Trương Lương này đã cướp lời hỏi trước khiến cho Lưu Khám nhất thời chưa biết phải trả lời như thế nào.
Cũng may hắn đã sinh sống trong cái thế giới này hơn mười năm, bất kể là tư tưởng hay trên những phương diện khác, Lưu Khám ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Hắn cũng hiểu rằng câu hỏi ban nãy của Trương Lương trên thực tế là nhằm mục đích muốn kiểm tra hắn. Thời kỳ cuối nhà Tần, kẻ sĩ đương thời chịu những ảnh hưởng của hơi hướng Xuân Thu Chiến Quốc, không chỉ còn là Quân chọn Thần, cũng tương tự Thần cũng có thể chọn Quân. Điều này có những nét khác biệt với việc Quân chọn Thần của thời sau. Nếu như không nhận được câu trả lời vừa ý, thì thần tử hoàn toàn có quyền từ bỏ minh chủ mà ra đi... Thời đại này kẻ sĩ có quyền lựa chọn, kiểm tra đối phương không phải là đặc quyền của đấng quân chủ.
Ngay cả anh minh như Tần Thủy Hoàng, lúc trước chiêu nạp nhân tài cũng từng phải trải qua một phen kiểm tra sát hạch.
Từ những người đầu tiên như Lý Tư cho đến sau này là Công Thúc Liêu và những người khác đều đã từng có một phen khảo hạch Tần Thủy Hoàng trước khi quyết định dốc sức trung thành.
Thậm chí bao gồm cả Lưu Bang, lúc ban đầu Trương Lương lựa chọn y cũng không hẳn là sự lựa chọn nhất thời không suy tính.
Sự khảo hạch của Trương Lương đối với Lưu Bang thậm chí bắt đầu từ rất lâu về trước, từ lúc Lưu Bang vô tình gặp Trương Lương trên đường trốn chạy do bị Lưu Khám truy sát.
Lưu Khám nói:
- Dựa vào thế hiểm trở của Hàm Cốc quan có thể ngăn cẳn được bước tiến của quân Hạng Tịch nước Sở.
Trương Lương nhìn một lượt hai người Lục Giả và Thúc Tôn Thông, đoạn hỏi:
- Hai vị thấy ý kiến của Đường Vương thế nào?
Lục Giả ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Ý kiến của Đường Vương cũng có phần chắc chắn.
Thúc Tôn Thông thì trả lời:
- Ta không rõ binh sự, thật không dám nói hàm hồ.
- Ý kiến của Đường Vương nếu đặt vào khoảng thời gian ba năm trước đây, lúc mà đội quân tinh nhuệ của Quan Trung vẫn chưa bị đánh mất, ắt hẳn chẳng có gì để chê trách. Nhưng tình cảnh hiện nay đã khác, tuy Quan Trung có số dân đông bốn trăm vạn người, lại thêm Bắc Cương và Ba Thục, tổng cộng là bảy trăm vạn người, vậy lại có phần bảo thủ cố hữu. Dựa vào tài chí của Đường Vương, ngài ắt hẳn cũng rõ, tuy Quan Trung có đến tám trăm mẫu đất màu mỡ trù phú, nhưng kể từ khi nhị thế đăng cơ, đất đai bỏ hoang, phục dịch nặng nề. Trong vòng bốn năm đã ba lần giấy binh chinh phạt với quy mô lớn, lại thêm cái loạn họ Trương nước Sở, đã khiến cho bách tính Quan Trung chán ghét chiến tranh... Nay lòng dân Quan Trung vẫn còn có thể dùng đến, nếu như Đường Vương muốn bình định giang sơn thì nên tốc chiến tốc thắng.
Tốc chiến tốc thắng?
Lưu Khám lẽ nào lại không mong muốn tốc chiến tốc thắng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Hạng Tịch nước Sở đang có thế lớn mạnh, làm thế nào để tốc chiến tốc thắng?
- Mong Tử Phòng tiên sinh chỉ bảo, Khám ta nên làm thế nào để tốc chiến tốc thắng?
Khi hỏi câu này trong lòng Lưu Khám cũng có chút đề phòng, cẩn thận.
Sự thay đổi thái độ của Trương Lương khiến cho hắn cảm thấy không nắm rõ được sự tình... Rút cục ý hắn là gì đây? Lẽ nào hắn muốn thần phục ta?
Tuy mục đích lần này đến đây là để hàng phục Trương Lương.
Nhưng Trương Lương quá chủ động, khiến cho Lưu Khám nảy sinh sự nghi ngờ với sự chủ động này.
Trương Lương giơ tay ra, dùng ngón tay nhúng chút rượu, vẽ lên bàn một cái bản đồ địa hình đơn giản.
- Hiện nay, Sở Hạng đang hừng hừng nhuệ khí quay ngang quét dọc một vùng phía Bắc Hoàng Hà, quân binh nhanh chóng sẽ tiến đến Hàm Cốc. Đại Vương muốn ngăn chặn hắn nhập quan, ắt hẳn là điều không thể.
Nhưng cứ theo đà đó thì Đại Vương và Sở Hạng tất sẽ thành thế giằng co.
Trong khi đó Đại Vương chưa có nền móng vững chắc ở Quan Trung, nếu như kéo dài quá lâu chỉ e là bách tính sẽ sinh lòng căm hận, làm hỏng việc lớn.
Lưu Khám khe khẽ gật đầu, Lục Giả và Thúc Tôn Thông cũng thể hiện sự tán đồng.
- Vậy theo ý của Tử Phòng tiên sinh, Khám nên chủ động xuất kích?
Nói đoạn Lưu Khám đột nhiên dừng lại, lớn tiếng gọi với ra phòng ngoài:
- Người đâu, mang bản đồ lại cho ta.
Tấm bản đồ này là vật bất li thân của Lưu Khám, có riêng một tên lính thân cận cất giữ. Lưu Khám vừa dứt lời thì thấy một tên lính thân cận mang theo một tấm bản đồ bước vào trong phòng giam. Hắn mở tấm bản đồ ra, chính là bản đồ địa hình của Quan Trung và Sơn Đông. Lưu Khám nhanh như cắt liếc nhìn một cái:
- Nếu đã như vậy, thì ta sẽ xuất binh ở Huyện Thiểm, lấy căn cứ vùng đất lân cận Quan Hà... Nếu tiến thì có thể phát binh ở Thằng Trì, uy hiếp Lạc Dương; nếu lùi thì có thể trấn thủ Hàm Cốc, giữ lấy cổ họng của Quan Trung... Tử Phòng tiên sinh thấy ý kiến của Khám có chính xác không?
Ánh mắt của Trương Lương lập tức sáng rực lên!
Y chỉ là muốn mở đầu câu chuyện để khảo hạch ý xem ý kiến của Lưu Khám như thế nào.
Nếu như là Lưu Bang cũng sẽ hiểu được ý của Trương Lương; nhưng Lưu Bang sẽ không thể giống như Lưu Khám. Không những có thể hiểu được mà thậm chí còn có thể mưu lược rõ ràng tình tiết ở trong đó.
Điều đáng quý hiếm có nhất là những sách lược mà Lưu Khám nói vô tình lại trùng hợp với ý đồ của Trương Lương.
Huyện Thiểm nay là thuộc vùng Tam Môn Hiệp, tỉnh Hà Nam.
Hơn nữa bản thân chữ “Thiểm” có nghĩa là hiểm yếu, là nơi nguy hiểm thông hành khó khăn. Huyện Thiểm nằm trong lòng dãy núi Hào Sơn, cũng chính là nút cuống họng của Dự Tây (hay còn gọi là Lạc Dương) và Bình nguyên Vị Hà, từ đó mà có tên là “Thiểm”. Từ 170 năm trước chịu sự thống trị của Đại Tần, do Tần Hiếu Công cầm quyền cai trị. Từ sau đời Tần Hiếu Công, Huyện Thiểm trở thành một căn cứ quân sự quan trọng.
Ngoại trừ gương mặt có phần xanh xao do vết thương lúc trước bị tên bắn, thần thái của hắn vô cùng mạnh khỏe, dường như chẳng có dáng vẻ suy sụp chán chường của kẻ tù tội.
Lục Giả và Trương Lương là lão bằng hữu. Lúc trước cũng là do nhận lời mời của Trương Lương nên Lục Giả mới xuất núi, chuẩn bị đến Huyện Bái.
Nhưng không ngờ nhầm lẫn thế nào mà y không đi đến Huyện Bái, mà lưu lại Lâu Thương và còn trở thành mưu sĩ quan trọng dưới trướng Lưu Khám.
Thế còn Thúc Tôn Thông?
Tuy ông không quen biết Trương Lương, nhưng thân là truyền nhân của Khổng thánh nhân, học trò của Khổng Phụ, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết với giang sơn.
Ông có thể giúp Lưu Khám thu phục được biết bao nhiêu người, ắt hẳn cũng phải là một người có mưu lược giao tiếp. Trương Lương cũng là kẻ sĩ một bụng thư kinh, hai người bọn họ chỉ cần chốc lát nói chuyện mà đã tựa như tri kỷ. Lúc Lưu Khám bước vào nhà giam, Trương Lương đang nói chuyện tưng bừng vui vẻ với Lục Giả và Thúc Tôn Thông.
Lưu Khám nhẹ nhàng bước vào, lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Còn Trương Lương dường như không nhận ra sự xuất hiện của Lưu Khám, tiếp tục trò chuyện với hai người bọn Lục Giả, Thúc Tôn Thông.
Lưu Khám cũng chẳng để ý tới điều đó, chỉ yên lặng ngồi nghe.
Đột nhiên, Trương Lương hỏi:
- Nay Hạng Tịch chuẩn bị đem quân đánh Hàm Cốc, Đường Vương định ứng phó ra sao?
Trương Lương đột ngột chuyển đề tài khiến cho Lưu Khám có cảm giác bất ngờ bối rối. Hắn vốn định tìm một cơ hội thích hợp để khuyên nhủ Trương Lương đầu hàng. Ai ngờ đâu chẳng đợi cho hắn mở lời, tên Trương Lương này đã cướp lời hỏi trước khiến cho Lưu Khám nhất thời chưa biết phải trả lời như thế nào.
Cũng may hắn đã sinh sống trong cái thế giới này hơn mười năm, bất kể là tư tưởng hay trên những phương diện khác, Lưu Khám ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Hắn cũng hiểu rằng câu hỏi ban nãy của Trương Lương trên thực tế là nhằm mục đích muốn kiểm tra hắn. Thời kỳ cuối nhà Tần, kẻ sĩ đương thời chịu những ảnh hưởng của hơi hướng Xuân Thu Chiến Quốc, không chỉ còn là Quân chọn Thần, cũng tương tự Thần cũng có thể chọn Quân. Điều này có những nét khác biệt với việc Quân chọn Thần của thời sau. Nếu như không nhận được câu trả lời vừa ý, thì thần tử hoàn toàn có quyền từ bỏ minh chủ mà ra đi... Thời đại này kẻ sĩ có quyền lựa chọn, kiểm tra đối phương không phải là đặc quyền của đấng quân chủ.
Ngay cả anh minh như Tần Thủy Hoàng, lúc trước chiêu nạp nhân tài cũng từng phải trải qua một phen kiểm tra sát hạch.
Từ những người đầu tiên như Lý Tư cho đến sau này là Công Thúc Liêu và những người khác đều đã từng có một phen khảo hạch Tần Thủy Hoàng trước khi quyết định dốc sức trung thành.
Thậm chí bao gồm cả Lưu Bang, lúc ban đầu Trương Lương lựa chọn y cũng không hẳn là sự lựa chọn nhất thời không suy tính.
Sự khảo hạch của Trương Lương đối với Lưu Bang thậm chí bắt đầu từ rất lâu về trước, từ lúc Lưu Bang vô tình gặp Trương Lương trên đường trốn chạy do bị Lưu Khám truy sát.
Lưu Khám nói:
- Dựa vào thế hiểm trở của Hàm Cốc quan có thể ngăn cẳn được bước tiến của quân Hạng Tịch nước Sở.
Trương Lương nhìn một lượt hai người Lục Giả và Thúc Tôn Thông, đoạn hỏi:
- Hai vị thấy ý kiến của Đường Vương thế nào?
Lục Giả ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Ý kiến của Đường Vương cũng có phần chắc chắn.
Thúc Tôn Thông thì trả lời:
- Ta không rõ binh sự, thật không dám nói hàm hồ.
- Ý kiến của Đường Vương nếu đặt vào khoảng thời gian ba năm trước đây, lúc mà đội quân tinh nhuệ của Quan Trung vẫn chưa bị đánh mất, ắt hẳn chẳng có gì để chê trách. Nhưng tình cảnh hiện nay đã khác, tuy Quan Trung có số dân đông bốn trăm vạn người, lại thêm Bắc Cương và Ba Thục, tổng cộng là bảy trăm vạn người, vậy lại có phần bảo thủ cố hữu. Dựa vào tài chí của Đường Vương, ngài ắt hẳn cũng rõ, tuy Quan Trung có đến tám trăm mẫu đất màu mỡ trù phú, nhưng kể từ khi nhị thế đăng cơ, đất đai bỏ hoang, phục dịch nặng nề. Trong vòng bốn năm đã ba lần giấy binh chinh phạt với quy mô lớn, lại thêm cái loạn họ Trương nước Sở, đã khiến cho bách tính Quan Trung chán ghét chiến tranh... Nay lòng dân Quan Trung vẫn còn có thể dùng đến, nếu như Đường Vương muốn bình định giang sơn thì nên tốc chiến tốc thắng.
Tốc chiến tốc thắng?
Lưu Khám lẽ nào lại không mong muốn tốc chiến tốc thắng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Hạng Tịch nước Sở đang có thế lớn mạnh, làm thế nào để tốc chiến tốc thắng?
- Mong Tử Phòng tiên sinh chỉ bảo, Khám ta nên làm thế nào để tốc chiến tốc thắng?
Khi hỏi câu này trong lòng Lưu Khám cũng có chút đề phòng, cẩn thận.
Sự thay đổi thái độ của Trương Lương khiến cho hắn cảm thấy không nắm rõ được sự tình... Rút cục ý hắn là gì đây? Lẽ nào hắn muốn thần phục ta?
Tuy mục đích lần này đến đây là để hàng phục Trương Lương.
Nhưng Trương Lương quá chủ động, khiến cho Lưu Khám nảy sinh sự nghi ngờ với sự chủ động này.
Trương Lương giơ tay ra, dùng ngón tay nhúng chút rượu, vẽ lên bàn một cái bản đồ địa hình đơn giản.
- Hiện nay, Sở Hạng đang hừng hừng nhuệ khí quay ngang quét dọc một vùng phía Bắc Hoàng Hà, quân binh nhanh chóng sẽ tiến đến Hàm Cốc. Đại Vương muốn ngăn chặn hắn nhập quan, ắt hẳn là điều không thể.
Nhưng cứ theo đà đó thì Đại Vương và Sở Hạng tất sẽ thành thế giằng co.
Trong khi đó Đại Vương chưa có nền móng vững chắc ở Quan Trung, nếu như kéo dài quá lâu chỉ e là bách tính sẽ sinh lòng căm hận, làm hỏng việc lớn.
Lưu Khám khe khẽ gật đầu, Lục Giả và Thúc Tôn Thông cũng thể hiện sự tán đồng.
- Vậy theo ý của Tử Phòng tiên sinh, Khám nên chủ động xuất kích?
Nói đoạn Lưu Khám đột nhiên dừng lại, lớn tiếng gọi với ra phòng ngoài:
- Người đâu, mang bản đồ lại cho ta.
Tấm bản đồ này là vật bất li thân của Lưu Khám, có riêng một tên lính thân cận cất giữ. Lưu Khám vừa dứt lời thì thấy một tên lính thân cận mang theo một tấm bản đồ bước vào trong phòng giam. Hắn mở tấm bản đồ ra, chính là bản đồ địa hình của Quan Trung và Sơn Đông. Lưu Khám nhanh như cắt liếc nhìn một cái:
- Nếu đã như vậy, thì ta sẽ xuất binh ở Huyện Thiểm, lấy căn cứ vùng đất lân cận Quan Hà... Nếu tiến thì có thể phát binh ở Thằng Trì, uy hiếp Lạc Dương; nếu lùi thì có thể trấn thủ Hàm Cốc, giữ lấy cổ họng của Quan Trung... Tử Phòng tiên sinh thấy ý kiến của Khám có chính xác không?
Ánh mắt của Trương Lương lập tức sáng rực lên!
Y chỉ là muốn mở đầu câu chuyện để khảo hạch ý xem ý kiến của Lưu Khám như thế nào.
Nếu như là Lưu Bang cũng sẽ hiểu được ý của Trương Lương; nhưng Lưu Bang sẽ không thể giống như Lưu Khám. Không những có thể hiểu được mà thậm chí còn có thể mưu lược rõ ràng tình tiết ở trong đó.
Điều đáng quý hiếm có nhất là những sách lược mà Lưu Khám nói vô tình lại trùng hợp với ý đồ của Trương Lương.
Huyện Thiểm nay là thuộc vùng Tam Môn Hiệp, tỉnh Hà Nam.
Hơn nữa bản thân chữ “Thiểm” có nghĩa là hiểm yếu, là nơi nguy hiểm thông hành khó khăn. Huyện Thiểm nằm trong lòng dãy núi Hào Sơn, cũng chính là nút cuống họng của Dự Tây (hay còn gọi là Lạc Dương) và Bình nguyên Vị Hà, từ đó mà có tên là “Thiểm”. Từ 170 năm trước chịu sự thống trị của Đại Tần, do Tần Hiếu Công cầm quyền cai trị. Từ sau đời Tần Hiếu Công, Huyện Thiểm trở thành một căn cứ quân sự quan trọng.
/582
|