Lúc đó Hoắc Thành không hề để ý, mặc dù mẹ anh quan hệ không rộng, nhưng cũng không đến mức một người bạn cũng không có, nên việc có người khác đến thăm mộ bà cũng không có gì kì lạ.
Nhưng cái bật lửa có in hình hoa cúc lại xuất hiện ở đây không thể không khiến anh liên tưởng.
" Thiếu gia." Quản gia đứng trước cửa, gõ gõ, "Làm phiền hai người một chút, đồ vật cậu chủ cần đã chuẩn bị xong."
Hoắc Thành lấy lại tinh thần, cất chiếc bật lửa vào trong hộp, đứng dậy: "Được."
Thẩm Quán Doanh tò mò nhìn anh: "Cậu chuẩn bị gì thế?"
Hoắc Thành không nói cho cô biết, "Cậu đi với mình thì biết ngay."
"Được thôi." Cô có hơi hiếu kì, không biết Hoắc Thành bí bí mật mật cái gì.
Quản giả nhìn Hoắc Thành bỏ bật lửa vào hộp, dẫn đường cho bọn họ đến nơi. Thẩm Quán Doanh đi theo Hoắc Thành, thầy quản gia nhấn thang máy xuống tầng hầm: "Tầng hầm?"
"Ừ."
Thang máy đi xuống tầng hầm, quản gia không đi theo bọn họ, chỉ nhường đường, bày ra tư thế mời.
Hoắc Thành dẫn Thẩm Quán Doanh vào một căn phòng, Thẩm Quán Doanh đi vào, liền ngẩn người.
Hoắc Thành bố trí căn phòng này thành một quán karaoke tư nhân.
"Căn phòng dưới đất này là do bố mình quy hoạch thành một phòng giải trí, có quầy bar và bàn bi da, ghế sô pha, tất cả đều ở đây, mình chỉ thay đổi vị trí một chút thôi." Hoắc Thành giới thiệu với Thẩm Quán Doanh, "Sau hôm gặp cậu ở quán karaoke, mình có nhờ quản gia chuẩn bị dàn karaoke này cho cậu, vẫn còn mới coóng."
Thẩm Quán Doanh không thể tưởng tượng nổi, nội tâm cô như có ai đang cầm chày gỗ gõ thùng thùng không ngừng.
"Những thiết bị này đều mới được lắp đặt, cũng không biết có dùng tốt hay không, chút nữa cậu thử một chút." Hoắc Thành nói với cô, "Sau này mỗi tuần cậu đều có thể đến đây hát, đây cũng coi như là căn cứ bí mật của chúng ta."
Thẩm Quán Doanh một lúc lâu sau, cảm giác như trái tim muốn nhảy vọt ra ngoài, nhìn Hoắc Thành nói: "Tại sao cậu lại làm nhiều thứ như vậy vì mình?"
Anh không cần phải làm đến như vậy vì cô.
Hoắc Thành hỏi: "Cậu không vui à?"
Thẩm Quán Doanh lắc đầu: "Không có, mình rất thích, chỉ là mình. . . . . ."
Cô không biết phải diễn đạt như thế nào, Hoắc Thành nhìn cô: "Cậu thích là tốt rồi, chuẩn bị những thứ này cũng không tốn công mấy."
Thẩm Quán Doanh giật giật khóe miệng, dường như còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ nói lời cảm ơn với Hoắc Thành.
"Không cần khách sáo với mình như vậy." Hoắc Thành muốn xoa đầu cô, nhưng nhịn lại, "Cậu thử hát một bài đi."
"Được." Thẩm Quán Doanh lại chọn một bài nhạc rock của Cố Tin, dàn karaoke này còn có nhiều bài hát hơn trong quán, "Chọn bài này đi."
Hôm nay cô không diện đồ lòe loẹt như hôm trước, nhưng vẫn hát rất thoải mái, Hoắc Thành ở bên cạnh nghe cô hát xong, rót cho cô một cốc nước trái cây, để lên bàn: "Dàn âm thanh nghe cũng không tệ lắm."
"Như vậy mà không tệ lắm à!" Thẩm Quán Doanh cầm micro trong tay, quay đầu nhìn anh, "Dàn karaoke này chắc đắt lắm ha."
Hoắc Thành nói: "Tàm tạm."
Thẩm Quán Doanh không hỏi chuyện này nữa, cầm cốc nước uống ực một ngụm, lại vui vẻ đi chọn bài hat khác, Hoắc Thành đi tới phía cửa ra vào, nói với cô: "Cậu cứ chơi ở đây, mình ra ngoài một chút, tí nữa mình quay lại."
"Á, cậu khôn hát hả?" Thẩm Quán Doanh ngẩng đầu nhìn Hoắc Thành. Hoắc Thành nhịn không được xoa đầu cô: "Mình làm xong việc sẽ quay lại."
Tay anh đặt trên mái tóc của Thẩm Quán Doanh trong phút chốc, liền thu tay về. Rất lâu sau khi anh rời đi, Thẩm Quán Doanh vẫn còn đứng ngây người ở đó.
Không thể trách cô mê trai được, Hoắc Thành đẹp trai nhường này ai mà chịu nổi chứ.
Gò má cô ửng đỏ, trong đầu hiện lên những lúc hai người tiếp xúc gần đây. Cô không thể khống chế trái tim mình đập loạn vì nhớ Hoắc Thành.
Để phối hợp với tâm tình thiếu nữ này của mình, cô chọn một bài tình ca ngọt ngào của Đinh Mông. Bài hát này là do chồng Đinh Mông viết tặng cô ấy, từng câu chữ đều chan chứa yêu thương.
Thẩm Quán Doanh hát liên tục mấy bài hát của Đinh Mông, Hoắc Thành bưng một bàn ăn trở lại.
"Ui, nãy giờ cậu đi chuẩn bị đồ ăn đó hả?" Thẩm Quán Doanh đang hát giữa chừng, thấy anh bưng đồ ăn vào, liền chạy đến.
"Ừ." Hoắc Thành đặt đồ ăn lên bài, mở nắp nồi.
Thẩm Quán Doanh lúc này mới nhìn rõ, trong nồi chính là mì tôm!!
Mì này so với mì cô tự nấu trước kia còn xa xỉ hơn nhiều, có trứng gà, jambon và rau cải. Hoắc Thành lấy một cái chén nhỏ và đôi đũa đưa cho Thẩm Quán Doanh: "Cậu muốn ăn thử không?"
Thẩm Quán Doanh nhìn anh, nhận lấy chén đũa. Vì mới vừa nấu xong, vẫn còn nóng hôi hổi, Thẩm Quán Doanh gắp một đũa mì, thổi thổi, cho vào trong miệng: "Ngon thật đấy."
Mặc dù vẫn là mì vị bò quen thuộc, nhưng không hiểu sao lúc này ăn lại thấy ngon bá cháy.
"Ăn thêm nước mì thì ngon hơn đó." Hoắc Thành lấy thìa múc một chút canh, cho vào trong chèn Thẩm Quán Doanh, "Cẩn thận kẻo bỏng."
Thẩm Quán Doanh một tay bưng bát, một tay cầm đũa, nhìn Hoắc Thành.
Mọi người trong trường đều nói Hoắc Thành lạnh lùng, ít nói, lúc nào cũng một bộ nghiêm túc, thận trọng, nhưng Thẩm Quán Doanh lại cảm thấy trên thế giới này không ai dịu dàng, ôn nhu bằng anh.
"Sao vậy?" Hoắc Thành ngước mắt, nhìn Thẩm Quán Doanh.
Thẩm Quán Doanh lắc đầu, lời nói mang theo chút nghẹn ngào: "Hoắc Thành, từ trước đến giờ chưa có ai đối xử tốt như vậy với mình."
Hoắc Thành ngẩn người, nhìn cô nói: "Tuy bố mẹ cậu nghiêm khắc với cậu, nhưng bọn họ vẫn rất yêu thương cậu."
"Mình biết." Thẩm Quán Doanh mím môi, cố gắng không khóc trước mặt Hoắc Thành, "Nhưng cái này không giống."
Cô biết rõ, cái này không giống.
Hoắc Thành nhìn cô một lúc, đổi đề tài: "Muốn ăn rau không?"
"Muốn!"
Hoắc Thành gắp cho cô một chút rau cải vào chén, Thẩm Quán Doanh vừa ăn, vừa nói: "Cậu cũng ăn đi."
Cô nói, gắp cho Hoắc Thành một miếng jambon.
"Cảm ơn."
"Cậu đừng khách sáo với mình, đúng rồi, chút nữa cậu muốn hát bài gì? Để mình chọn nè."
"Thật ra mình không biết hát lắm đâu."
"Như vậy sao được, cậu nhất định phải hát. Yên tâm, nếu cậu hát không hay mình cũng sẽ không cười cậu đâu!"
". . . . . ."
Hai người ở lại biệt thự đến giữa trưa mới ngồi xe, quay về thành phố.
Thẩm Quán Doanh về đến nhà cũng không ăn trưa mà leo lên phòng ngủ đến giờ học Speaking. Giang Du dường như rất tin tưởng Hoắc Thành, sau khi cô về nhà, bà cũng không hỏi gì, Thẩm Quán Doanh lặng lẽ thở dài một hơi.
Cô và Hoắc Thành chơi đến trưa, ngay cả sách vở cũng không thèm lật ra, nếu mẹ mà nổi hứng đòi kiểm tra bài tập thì toang cả đám.
Xem ra nếu có lần sau thì phải lo làm bài tập xong mới được.
Lúc Hoắc Thành về đến nhà, Hoắc Khải Minh và Hoắc Yên đều đang ngồi ở phòng khách, có vẻ như đang chờ anh về.
Hoắc Thành đi vào, gọi một tiếng: "Ông, cô."
"Ừ." Hoắc Khải Minh cưới hòa ái với anh, hỏi, "Hoắc Thành, cháu ăn cơm chưa?"
"Dạ rồi ạ." Hoắc Thành gật đầu, "Con ăn ở biệt thự rồi."
"Vậy thì tốt."
Hoắc Yên bụng đầy hóng hớt hỏi: "Hôm nay cháu cùng Thẩm Quán Doanh con nhà chú Thẩm đến biệt thự để học nhóm à?"
"Vâng ạ."
Hoắc Yên cười cười, nhìn anh: "Cô nói cháu này, cần gì phải đi xa đến vậy, từ căn biệt thự đó tính cả đường đi đường về cũng phải mất 3 tiếng, có phải là lãng phì thời gian không. Cô thấy hai đứa sau này ở đây học cũng được. Ở đây phòng nhiều, chọn cái nào thì tùy cháu. . . . . ."
Cô chưa nói xong, lại bị Hoắc Khải Minh cắt ngang: "Chuyện bọn nhỏ, con thì hiểu cái gì?"
Hoắc Yên: ". . . . . ."
Tại sao con lại không hiểu? Con cũng còn trẻ chứ bộ!
"Hoắc Thành, đừng nghe lời cô con, hai đứa thích học ở đâu thì học." Hoắc Khải Minh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông chắc hẳn cũng có suy nghĩ về mối quan hệ giữa Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh.
Hoắc Thành là tiểu bối xuất sắc nhất nhà họ Hoắc, cũng là đứa cháu đích tôn ông coi trọng nhất, dù là tướng mạo, tính cách hay tu dưỡng, học thức, thằng bé đều nổi bật vượt trội so với đám trẻ cùng lứa tuổi. Còn cô bé nhà họ Thẩm kia là nhờ một tay Giang Du giáo dục, thông minh, xinh đẹp, phong thái đoan trang, ưu nhã, là một thiên kim tiểu thư thứ thiệt.
Nếu hai đứa đến với nhau, Hoắc Khải Minh vẫn rất hài lòng nên ông không muốn can thiệp nhiều.
"Ông nội, ngày mai con muốn đi thăm mộ mẹ." Trước khi lên lầu, Hoắc Thành nói với Hoắc Khải Minh.
Hoắc Khải Minh rất kiêng kị với hai chữ Phương Kha này, nhưng bà là mẹ Hoắc Thành, trong nhà này chỉ có một mình cậu mới có thể thản nhiên nhắc đến bà như vậy.
"Được." Hoắc Khải Minh gật đầu, "Con đi xa lâu như vậy, cũng nên đến thăm mẹ một chút. Ngày mai khi nào con đi, để ông bảo tài xế chở con."
"Sáng sớm mai ạ."
"Được."
Sau khi Hoắc Thành lên tầng, Hoắc Khải Minh ngồi xuống ghế salon, Hoắc Yên ngồi bên cạnh ông, nhỏ giọng nói: "Con nghĩ Hoắc Thành nó nhớ mẹ nó. . . . . . ."
Hoắc Khải Minh trợn mắt nhìn cô, Hoắc Yên ngoan ngoãn im lặng, quay về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thành ngồi xe đi đến khu nghĩa trang của thành phố A.
Anh hôm nay đặc biệt mặc một bộ đồ màu đen, trong tay tầm một bó hoa hồng Champagne [1]. Đây là hoa mẹ anh thích nhất.
[1] Hoa hồng Comtes de Champagne.
Mộ mẹ anh ở sâu trong khu nghĩa trang, nghe nói đó là vị trí có phong thủy tốt nhất, giá cả cũng đắt nhất. Hoắc Thành đi đến đó, thấy trước mộ đặt một bó hoa cúc.
Lại là hoa cúc.
Lông mày anh nhăn lại, nhìn sang bốn phía. Không phát hiện có ai khả nghi.
Hôm nay không phải ngày giỗ mẹ, nhưng vẫn có người đến sớm hơn anh.
Anh nhớ lại bạn bè trước đây của mẹ, không thể nghĩ ra người nào lại nhiệt tình như vậy.
Anh nhìn bó hoa cúc một lúc, đặt hoa hồng Champagne ở bên cạnh.
Anh đứng trước một hơn 20 phút rồi rời đi, ở phía xa, có một bóng người đứng sau thân cây, nhìn anh rời khỏi khu mộ, trầm mặc châm một điếu thuốc.
Thứ Hai, Hoắc Thành đến trường đi học như bình thường. Buổi sáng có bạn học ở thông tấn xã trường tới tìm anh, nói là nghe nói bọn anh có thành lập một nhóm học tập nên muốn phỏng vấn một chút.
Phóng viên đến tìm anh chính là người đã chụp tấm ảnh Hoắc Thành và Quý Diệu đứng trước hành lang. Lần trước, nội gián còn in ảnh đem bán mà không chia chác đồng nào cho cậu, cậu tức giận đi tìm tổng biên tập để tranh luận, nhưng tổng biên tập nói với cậu, tiền thu được đều xung vào công quỹ của cậu lạc bộ, nhiều lắm thì trích ra chia mỗi người một ly trà sữa thôi.
Sau đó cậu được chia một ly trà sữa.
Thẩm Quán Doanh nghe xong yêu cầu của cậu, nụ cười trên mặt hết sức phức tạp. Nói trắng ra thì bọn họ có thành lập nhóm học tập khỉ gió gì đâu, nhưng chuyện đã đến nước ngày, dù không có cũng phải bịa ra cho có: "Mình không có ý kiến gì, nếu tất cả thành viên của nhóm đều đồng ý thì chúng mình sẽ nhận phỏng vấn."
"Được!" Phóng viên vui vẻ nói, "Vậy đại tiểu thư thương lượng với bọn họ một chút, có kết quả thì liên hệ với thông tấn xã liền nha!"
Ban đầu, cậu muốn Thẩm Quán Doanh trực tiếp liên hệ với cậu luôn, nhưng nếu làm vậy thì có vẻ như cậu đang xin cách thức liên lạc với Thẩm Quán Doanh. Cậu ta không dám, chỉ đành nói cô liên hệ với thông tấn xã.
"Được thôi." Thẩm Quán Doanh cười cười, đồng ý.
Giữa trưa, trong giờ tự học ở thư viện, Thẩm Quán Doanh nói về chuyện này, mọi người đều không có ý kiến gì. Phương Nhất Sưởng không chỉ có không có ý kiến, còn vô cùng hào hứng, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên cậu được mời đi phỏng vấn đó nha.
"Mình có cần phải ăn mặc chỉnh tề để đi phỏng vấn không? Ở đó có makeup stylist không?" Phương Nhất Sưởng kích động.
Triệu Nghệ Manh lườm cậu: "Đối tượng mà người ta muốn phỏng vấn cũng có phải cậu đâu."
Phương Nhất Sưởng cũng lườm trắng mắt: "Dù sao cũng chẳng phải cậu."
Triệu Nghệ Manh: ". . . . . ."
Buổi trưa ngày thứ Ba, phóng viên liền dẫn người đến thư viện, phỏng vấn nhóm học tập hội tụ top đầu bảng thành tích của khối 11.
Lúc trước, có nhiều người không hiểu tại sao Phương Nhất Sưởng lại lọt vào nhóm học tập này, nhưng phóng viên lại rất thông suốt. Loại nhóm học tập như thế này, đương nhiên phải có một tên đệ tử như Phương Nhất Sưởng mới có thể nhìn ra uy lực của nhóm chứ!
Số phỏng vấn này được đăng trên forum trường, thu hút rất nhiều sự chú ý, còn hot hơn cả tấm ảnh chụp Hoắc Thành và Quý Diệu lúc trước. Trong trường học, từ đó cũng rộ lên phong trào tổ chức nhóm học tập, ngay cả ở thư viện cũng đông các bạn học sinh hơn bình thường.
Lúc không khí học tập đang lan tỏa ở khắp nơi, kì thi giữa kì lại đúng hạn mà đến. Các trường trọng điểm của thành phố A tổ chức ra đề thi chung nên thời gian tổ chức cũng được thống nhất là thứ Hai và thứ Ba.
Kì thi lần này ngoại trừ xếp thứ hạng trong phạm vi khối, còn xếp thứ hạng trong phạm vi các trường, để có thể khảo sát trình độ toàn thành phố.
Các bạn học đều vô cùng chú trọng đến kì thi lần này, trừ Quý Diệu và Hoắc Thành.
Quý Diệu thì không quan tâm theo thói quen, còn Hoắc Thành là thật sự không quan tâm.
Mà bọn họ còn là người đang chiếm giữ vị trí hai đầu bảng của khối :)
Kết thúc hai ngày kiểm tra, mọi người đều trầy da tróc vẩy. Vì để kịp cho thứ Sáu tổ chức họp phụ huynh, các thầy cô giáo cũng lên dây cót chấm bài thi.
Cuộc họp phụ huynh được tổ chức vào hai tiết cuối của tuần, cũng là lúc các học sinh đi tham gia câu lạc bộ. Vừa kết thúc tiết đầu tiên vào buổi chiều, trên hành lang đã xuất hiện rất nhiều phụ huynh.
Triệu Nghệ Manh thấp thỏm nhìn ra cửa sổ, nhắn tin cho Thẩm Quán Doanh: "Đại tiểu thư, ai đi họp cho cậu đấy?"
Thẩm Quán Doanh: Mẹ mình đi.
Triệu Nghệ Manh: Mình cũng vậy. Thôi tiêu mình rồi, mình thấy lần này mình làm bài không tốt.
Thẩm Quán Doanh: Bình tĩnh nào, cậu so đáp án với Quý Diệu rồi còn gì?
Triệu Nghệ Manh: Thì so rồi mới thấy có mấy câu không giống, sợ muốn chết đây nè QwQ
Thẩm Quán Doanh: Hay cậu đi tìm Hoắc Thành so đáp án, có khi là do Quý Diệu làm sai thì sao?
Triệu Nghệ Manh: . . . . . . Cậu nói cũng có lý.
Hóa ra quan hệ giữa cậu và Hoắc Thành đã tốt đến mức độ này rồi cơ à!
Vì Thẩm Quán Doanh thi xong không trao đổi đáp án, nên Triệu Nghệ Manh chỉ có thể tìm người khác, nhưng lúc này đã gần đến giờ họp phụ huynh, cô cũng không biết đâu . . . . . . đành phó thác tấm thân này cho ông trời vậy!
Thẩm Quán Doanh nhìn Hoắc Thành ngồi phía sau, hỏi: "Hoắc Thành, ai đến họp cho cậu vậy?"
Chú Hoắc đang ở nước ngoài, còn mẹ Hoắc Thành thì . . . . . . lẽ nào là ông cậu ấy?
Hoắc Thành nói: "Cô mình đến họp."
Thẩm Quán Doanh kinh ngạc: "Cô cậu á?"
"Ừm. Ông mình cũng có tuổi rồi, không tiện tham gia."
Thẩm Quán Doanh gật đầu, họp phụ huynh rất mệt, lại đông người, đúng là không tiện.
Đến tiết thứ hai, mọi người đều có vẻ không tập trung, giáo viên cũng không giảng bài mà để bọn họ tự học. Phụ huynh đứng trước cửa ngày càng đông. Thầy Tống cho tan học sớm để học sinh đi tham gia câu lạc bộ, để lại phòng trống cho phụ huynh.
Hôm nay chỗ ngồi mỗi người đều có dán tên, phụ huynh cứ dựa theo tên mà tìm chỗ ngồi. Giang Du bước vào phòng, bà vừa đến, mọi người đều nhận ra bà là mẹ Thẩm Quán Doanh.
"Wow, đó là mẹ của Thẩm Quán Doanh đó hả, thật có khí chất mà!"
"Đúng vậy, hèn gì dáng dấp đại tiểu thư lại xinh đẹp như vậy, gien di truyền cũng quá mạnh mẽ rồi!"
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, Thẩm Quán Doanh thấy Giang Du, đứng lên gọi một tiếng: "Mẹ."
Giang Du nhìn cô, gật đầu, thấy Hoắc Thành đứng bên cạnh. Bà nhìn Hoắc Thành mấy lần, cười cười, chào hỏi: "Hoắc Thành, cháu có nhận ra cô không? Mấy năm không gặp mà đã trưởng thành thành một chàng trai anh tuấn rồi đấy à."
Hoắc Thành lễ phép nói: "Con chào cô Giang."
"Ừm, chào con." Giang Du càng nhìn Hoắc Thành càng thấy thằng bé đẹp trai, nói chuyện cũng lễ phép. Trong mắt bà, chồng của Thẩm Quán Doanh sau này cũng phải giống thằng bé Hoắc Thành này.
"Hoắc Thành, con ngồi ở đây à?" Hoắc Yên cũng đến, vừa vào phòng đã thấy Hoắc Thành và Giang Du đứng cạnh nhau. Bản thân Giang Du vốn cũng xuất thân từ danh môn, hiện tại gả cho nhà họ Thẩm, đảm nhận chức vị quan trọng ở tập đoàn Thẩm thị, địa vị của Thẩm Khiêm ở trong công ty cũng không bằng bà.
Người phụ nữ này quả thật lợi hại.
Hoắc Yên cười cười, đi về phía Giang Du: "Giang Du, cô đến họp phụ huynh cho Quán Doanh đấy à?"
"Ừ." Giang Du cũng cười với cô, "Hoắc Thành đã giúp đỡ Quán Doanh nhà tôi rất nhiều nên tôi đến đây chào hỏi thằng bé."
Hoắc Yến cười trong lòng, ánh mắt Giang Du nhìn Hoắc Thành rõ ràng chính là mẹ vợ đang nhìn con rể. Xem ra hai nhà Hoắc - Thẩm đang có ý liên hôn à?
Nói đến cũng buồn cười, Kỳ Kỳ nhà cô tính ra cũng chỉ nhỏ hơn Hoắc Thành một tuổi, Hoắc Khải Minh ngày nào cũng nói với cô không được cho thằng bé yêu sớm, chỉ cần chú tâm vào học hành là được. Đến Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh, hai nhà đã bắt đầu lo cho hôn sự của hai đứa nhỏ rồi?
Trước đây, Hoắc Đình Tiêu ở nước ngoài, Phương Kha không còn, Hoắc Yên cảm thấy Hoắc Thành không có cách nào rung chuyển được nội bộ nhà họ Hoắc, nhưng nếu cậu ta liên hôn với nhà họ Thẩm, có Thẩm gia đứng đằng sau chống lưng, thì mọi chuyện khó mà nói trước.
Hoắc Yên nghĩ vậy, lại thấy mình lo bò trắng răng, nếu hai đứa muốn kết hôn, ít nhất cũng phải chờ đến khi tốt nghiệp. Còn nhiều năm như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
"Mời các vị phụ huynh ngồi xuống vị trí của mình, các em học sinh cũng không cần đứng chờ trong phong, đi tham gia câu lạc bộ đi." Thầy Tống đứng trên bục giảng nhắc nhở. Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh không ở lại thêm, cùng nhau đến phòng luyện tập của đội bắn cung.
Vì hôm nay tổ chức họp phụ huynh, Điền Vũ tâm tình lo lắng, thành tích lần này giấu rất kín, thầy cô không hề hé răng dù chỉ một lời nên cậu ta cũng không chắc chắn lắm. Lúc tập luyện, cậu ta đều bắn chệch, nhìn sang Hoắc Thành bên kia, thằng chả này thế mà vẫn bình ổn :)
Tố chất tâm lý cỡ này mà không cầm được huy chương vàng về thì chết với ông :)
"Hoắc Thành." Điền Vũ đi qua, nói với Hoắc Thành: "Thời gian diễn ra vòng loại thứ nhất đã được ấn định, là nửa tháng sau, tại nông trại Tinh Quang."
Lông mày Hoắc Thành giật giật: "Nông trại Tinh Quang?"
"Đúng vậy, rất khéo đúng không? Mình cũng thấy như vậy đó!" Điền Vũ vô ý vỗ vai, bị Hoắc Thành tránh né, cậu ta tự biết thân biết phận, đành thu tay lại, sờ mũi, "Ở đó có một mảnh đất trống, chính là chỗ mọi người chơi diều hôm bữa, rất thích hợp dùng làm sân thi đấu."
"Ừ." Hoắc Thành gật đầu, thả dây cung, "Mình biết rồi."
Điền Vũ nhìn anh bắn trúng hồng tâm, cười đến xán lạn: "Cậu cứ giữ vững phong độ này, chắc chắc sẽ nghiền nát những đối thủ khác."
". . . . . . " Nghiền nát học sinh cấp ba cũng không có cảm giác thành tựu mấy.
Ban đầu, Hoắc Thành học bắn cung là vì Thẩm Quán Doanh. Anh thấy Thẩm Quán Doanh trên Weibo có nói mình tham gia câu lạc bộ bắn cung, anh ở nước ngoài cũng theo học, dường như khoảng cách giữa hai người lại được rút ngắn thêm một chút.
Hoắc Đình Tiêu tìm thầy dạy giúp anh, là người đã từng đoạt huy chương, hơn nữa Hoắc Thành lại thông minh, có thiên phú nên huấn luyện viên rất muốn bồi dưỡng anh thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng bị Hoắc Thành từ chối.
Bây giờ anh lại thi đấu cùng một đám học sinh cấp 3, dù có đứng nhất hay không thì cũng cao hứng không nổi.
Điện thoại ở bên cạnh đột nhiên rung lên một cái, Hoắc Thành đi đến, thấy Triệu Nghệ Manh nhắn tin nhắn trong group chat ―― Từ ngày bọn họ chính thức thành lập nhóm học tập, Thẩm Quán Doanh liền lập group chat, add mọi người vào.
Triệu Nghệ Manh: Mẹ mình vừa mới chụp danh sách xếp hạng sang cho mình! [hình ảnh]
Triệu Nghệ Manh: Hoắc Thành lại đứng đầu bảng! Lại còn đứng đầu bảng xếp hạng cả thành phố cơ!
Triệu Nghệ Manh: Nhất định phải khao tụi này một chầu nha Hoắc Thành!
Thẩm Quán Doanh cũng thấy tin nhắn này, liền gửi tin nhắn riêng cho Triệu Nghệ Manh: "Cậu quên Quý Diệu cũng ở trong group đó rồi hả?"
Triệu Nghệ Manh: Σ! [2]
[2] Ký tự biểu lộ sự giật mình, như này nè Σ(O_O)
Trong group chat, Hoắc Thành thấy Triệu Nghệ Manh xóa ba tin nhắn vừa
/62
|