Kể từ khi cô giáo khẩu ngữ nói với cô những lời kíc.h thích đó, Thẩm Oản Doanh cứ luôn nghĩ đến chuyện yêu sớm với Hoắc Thành.
Bởi vì thường ngày khi cô có áp lực lớn sẽ tìm kiếm kí.ch thích để phát tiết cảm xúc, cho nên chuyện yêu sớm với Hoắc Thành sẽ kíc.h thích hơn nhiều so với việc trang điểm thành cô gái nhỏ hư hỏng đi K.
Không, cô không có ý định yêu sớm đâu.
Tuần mới đến, trường học theo đúng kế hoạch tổ chức đại hội thể thao.
Đại hội thể thao lần này, Thẩm Oản Doanh tham gia bốn nội dung, ba nội dung chạy và một nội dung nhảy cao.
Trùng hợp là Khâu Tử Tình cũng đăng ký tham gia nội dung giống y như cô.
Trên đường chạy 100 mét, Thẩm Oản Doanh mặc đồng phục của trường, áp chân làm nóng người.
Khâu Tử Tình ở đường băng bên cạnh, cũng làm nóng người.
Triệu Nghệ Manh cầm cái loa đồ chơi đã chuẩn bị từ trước, hét thật to cổ vũ Thẩm Oản Doanh: “Đại tiểu thư, cố lên!”
Thẩm Oản Doanh nghiêng đầu cười, phất phất tay với cô ấy.
Vương Đình Đình không cam lòng bị bỏ lại, cũng hét to cổ vũ cho Khâu Tử Tình: “Khâu Tử Tình cố lên!”
Triệu Nghệ Manh nhìn Vương Đình Đình bên cạnh, bĩu môi: “Khâu Tử Tình là loại trùng theo đuôi(*) à? Ngày thường đã bắt chước cả cách nói chuyện với làm việc của đại tiểu thư, bây giờ tham gia đại hội cũng phải đăng ký nội dung giống cậu ấy à?”
Vương Đình Đình khinh thường hừ một tiếng: “Cậu quản cũng rộng thật đấy, cậu là cảnh sát Thái Bình Dương(*) đấy à? Đăng ký nội dung gì là tự do cá nhân, cậu không phục thì cũng tham gia đi.”
Trong lúc hai cô nàng đấu võ mồm thì các tuyển thủ đã vào vị trí, sau khi tiếng còi trọng tài vang lên, tất cả đều như mũi tên rời dây cung lao ra ngoài.
Thẩm Oản Doanh vừa xuất phát đã giành được vị trí dẫn đầu, Khâu Tử Tình nhanh chóng đuổi theo, bám sát cô.
Các bạn học ở hai bên đường chạy hét to “cố lên” hết đợt này đến đợt khác, Khâu Tử Tình tăng tốc vào nửa đoạn đường còn lại, muốn vượt qua Thẩm Oản Doanh nhưng Thẩm Oản Danh cũng bắt đầu lao tới, không cho cô ta cơ hội này.
Nội dung chạy nước rút 100 mét cần thời gian tổng cộng khoảng 10 giây, lúc Thẩm Oản Doanh chạm đến điểm đích, Khâu Tử Tình vẫn không thể vượt qua cô.
Triệu Nghệ Manh thấy Thẩm Oản Doanh chạy về nhất, lập tức chạy lên bá vai cô: “Đại tiểu thư, cậu tuyệt quá đi, vừa rồi Hoắc Thành bên nhóm nam cũng về nhất, quả là một cặp trời sinh!”
Thẩm Oản Doanh: “...”
Khâu Tử Tình đứng cách đó không xa, có chút mệt mỏi, thở phì phò.
Vương Đình Đình đi tới an ủi cô ta hai câu nhưng Khâu Tử Tình cũng không nghe lọt tai, chỉ không cam lòng mà nhìn Thẩm Oản Doanh chằm chằm.
Đại hội thể thao diễn ra trong 2 ngày, Khâu Tử Tình thất bại nội dung chạy nước rút 100 mét, cũng không thể thắng nội dung nhảy cao sau đó.
Ngoại trừ chạy tiếp sức là nội dung tập thể thì chỉ còn lại nội dung chạy bền 3000 mét là cô ta còn cơ hội thắng Thẩm Oản Doanh.
Thật ra Khâu Tử Tình cũng không rành môn này, chạy 3000 mét đối với cô ta mà nói thì có chút quá sức, nhưng một mặt là trong lớp không đủ người tham gia chạy bền 3000 mét, mặt khác là cô biết Thẩm Oản Doanh đăng ký tham gia nội dung này.
Thẩm Oản Doanh cũng là đăng ký cho đủ số, trong lớp không có nữ sinh nào tình nguyện tham gia mục này.
Lần trước người tham gia chạy bền 3000 mét cũng là cô, còn không cẩn thận chạy về nhất.
Bởi vì đã chạy một lần rồi nên lúc này cô đã có kinh nghiệm hơn, Triệu Nghệ Manh vốn định chạy cùng cô một vòng, kết quả mới vừa đi đến sân thể dục đã bị trọng tài bắt chạy về.
Hoắc Thành đứng ở rìa khán đài, ánh mắt vẫn dõi theo Thẩm Oản Doanh.
Người chủ trì đứng trên bục phát biểu, cổ vũ các vận động viên chạy bền 3000 mét.
Đây là nội dung tốn thời gian nhất của đại hội thể thao, rất nhiều bạn học đã viết các bài báo về nội dung này, trên sân thi đấu rốt cuộc cũng tiến vào vòng đua cuối cùng.
Trước khi bước vào đại hội thể thao, mỗi ngày Thẩm Oản Doanh đều chạy một chút, hiện tại thể lực có thể duy trì đủ để tăng tốc ở vòng cuối cùng.
Khâu Tử Tình vốn vẫn luôn ở phía trước Thẩm Oản Doanh, không nghĩ tới ở vòng cuối cùng Thẩm Oản Doanh vẫn còn thể lực để tăng tốc, nhìn thấy cô vượt qua mình, Khâu Tử Tình liền có chút nóng nảy.
Cô ta Thẩm Oản Doanh cũng tăng tốc ở sau lưng, nhưng thể lực cô ta vốn đã đến cực hạn, vừa vận sức một cái đã lập tức thấy choáng váng đầu óc.
Thẩm Oản Doanh sắp chạy đến đích, nghe thấy trên khán đài đột nhiên trở nên ồn ào ầm ĩ, cô còn không biết chuyện gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Khâu Tử Tình vậy mà đã ngã xuống đường chạy.
Bạn học của lớp 11/2 nhanh chóng vây đến, Thẩm Oản Doanh thấy có giáo viên ôm Khâu Tử Tình rời đi, có lẽ là đưa đến phòng y tế.
“Cậu đừng phân tâm, không cần rối loạn nhịp chạy.” Không biết Hoắc Thành đã đến bên cạnh sân thể dục từ lúc nào, anh đi theo nói chuyện với cô.
Thẩm Oản Doanh gật đầu với anh, kiên trì chạy hết đoạn đường cuối cùng.
Hoắc Thành đã ở điểm đích chờ cô, nhìn cô chạy đến liền đỡ lấy tay cô hỏi: “Sao rồi?”
“Vẫn ổn.” Thẩm Oản Doanh thở phì phò, nhìn thấy có chút mệt.
Hoắc Thành đỡ cô, chậm rãi đi vòng quanh sân thể dục: “Việc học ở cấp ba quá nặng, không có thời gian rèn luyện thân thể.
Chờ sau này vào đại học, có thể chạy bộ mỗi ngày, 3000 mét chẳng là gì cả.”
“A…” Thẩm Oản Doanh điều chỉnh hơi thở, sắc mặt từ từ tốt lên, “Mấy ngày nay tớ có tập chạy mà, nhưng lượng vận động vẫn không đủ.”
“Sau này từ từ tập.”
“Ừm.” Thẩm Oản Doanh gật đầu, lấy chai nước Hoắc Thành chuẩn bị cho cô uống một ngụm, nhìn anh cười “Tớ thấy khá hơn rồi, Khâu Tử Tình thế nào?”
Hoắc Thành nói: “Lúc chạy tới đoạn cuối cùng thì đột nhiên té xỉu, giáo viên đưa cậu ấy đến phòng y tế, có lẽ cũng không có gì đáng ngại.”
Thẩm Oản Doanh nghĩ một hồi rồi nói với anh: “Tớ muốn đến phòng y tế xem cậu ấy.”
Hoắc Thành suy nghĩ một chút, sau đó cũng nói: “Tớ đi cùng cậu.”
“Ừ.”
Trong phòng y tế, Khâu Tử Tình đã khá hơn nhiều, giáo viên và bạn học đưa cô ta đến lúc nãy cũng đã về trước rồi.
Vương Đình Đình đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn cho Khâu Tử Tình nên lúc này trong phòng chỉ còn hai người là bác sĩ và Khâu Tử Tình.
Hoắc Thành đưa Thẩm Oản Doanh đến cửa phòng, không đi vào, chỉ đứng ở cửa chờ cô.
Thẩm Oản Doanh gõ cửa, bác sĩ nhìn cô: “Sao vậy? Em cũng không khỏe sao?”
Thẩm Oản Doanh nói: “Không ạ, em đến thăm Khâu Tử Tình, bạn ấy sao rồi ạ?”
“À, em ấy tỉnh rồi, đang ngồi ở bên kia.” Bác sĩ đặt cây bút trong tay xuống, đứng lên nói, “Cô đi vệ sinh một lát, em ở đây với em ấy nhé.”
“Vâng.” Thẩm Oản Doanh nhìn bác sĩ đi ra ngoài, đến bên cạnh nhìn Khẩu Tử Tình, “Cậu thế nào rồi, có khỏe không?”
Sắc mặt tái nhợt của Khâu Tử Tình lúc té xỉu làm cho các bạn trong lớp và giáo viên sợ hãi, lúc này sắc mặt của cô ta đã khôi phục một chút, nhưng nhìn qua cũng không có tinh thần lắm.
Cô ta nhìn Thẩm Oản Doanh đứng trước giường bệnh, không thân thiện mà hỏi: “Cậu tới làm gì? Tới chê cười tôi sao?”
Thẩm Oản Doanh mỉm cười nhìn cô ta: “Cậu biết không, có người từng đột tử trên những cuộc thi như thế này đấy.”
“...” Khâu Tử Tình thiếu chút nữa bật dậy từ trên giường, “Cho nên cậu tới xem tôi chết hay chưa?”
“Tôi đến nhắc nhở cậu, đừng vì muốn thắng tôi mà mạng cũng muốn bỏ.”
Khâu Tử Tình mím môi, ánh mắt oán giận nhìn cô.
Thẩm Oản Doanh dường như không để ý, vẫn giữ nguyên bộ dáng vẻ vui tươi hớn hở: “Cậu vốn không rành loại thi đấu đường dài này, không cần phải cố sống cố chết như vậy.”
Khâu Tử Tình tức giận nói: “Không cần cậu lo.”
Thẩm Oản Doanh bước tới trước hai bước, ghé sát vào cô ta: “Đúng rồi, tóc mái của cậu hôm nay cũng là bắt chước kiểu của tôi nhỉ, nhưng tóc tôi là xoăn tự nhiên, còn cậu mỗi lần cuốn lên cũng mất thời gian lắm ha?”
Khâu Tử Tình nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, Thẩm Oản Doanh lùi lại, nhìn cô ta nói: “Làm bản thân cậu không tốt sao?”
Tuy rằng có thể cô là người không có tư cách nói câu này nhất.
“Cậu thì biết cái gì?” Khâu Tử Tình rốt cuộc có chút không khống chế được cảm xúc, nhìn cô hét to một câu.
Cô cho rằng ai cũng thích bắt chước cô sao? Chỉ bởi vì trong mắt mẹ cô ta, Thẩm Oản Doanh mới là cô con gái lý tưởng, cái gì cũng tốt hơn cô ta.
Bắt đầu từ tiểu học, cô ta vẫn luôn bị mang ra so sánh với Thẩm Oản Doanh, nhưng điều đáng giận nhất chính là, cô ta chỗ nào cũng không bằng Thẩm Oản Doanh.
Dần dần, chuyện này đã trở thành chấp niệm của Khâu Tử Tình, cô ta luôn muốn thắng Thẩm Oản Doanh một lần, cho dù là chuyện gì cũng được.
Thẩm Oản Doanh không nói nữa, xoay người rời khỏi phòng y tế.
Hoắc Thành đứng ở bên ngoài, chờ cô ra tới rồi xoay người nhìn cô: “Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Thẩm Oản Doanh nhìn anh cười, cùng anh quay về sân thể dục.
Sau khi kết thúc môn chạy 3000 mét, cũng chỉ còn lại môn chạy tiếp sức buổi chiều.
Tất cả các nội dung thi đấu đều được thống kê thành tích xong.
Lớp một mấy năm trước đều được xếp trong top ba, lần này bởi vì có vị tướng đắc lực Hoắc Thành xuất hiện, tổng thành tích lập tức vọt lên hạng nhất.
Bạn học đều vui mừng, tuy rằng giành được hạng nhất cùng không giúp họ giảm bớt bài thi cuối tuần.
Buổi chiều chỉ tiến hành môn chạy tiếp sức cùng với nghi lễ bế mạc đại hội thể thao, lúc tan học chỉ mới bốn giờ.
Hôm nay là thứ sáu, không ít người đều muốn buổi tối ra ngoài chơi một chút.
Thẩm Oản Doanh còn muốn cùng Hoắc Thành đi đến biệt thự nên về nhà sớm, cho nên Triệu Nghệ Manh chỉ có thể cùng các bạn học khác đi chơi.
Điều thú vị là Quý Diệu cũng đi.
Lúc Phương Nhất Sưởng chạy đến lớp một tìm Thẩm Oản Doanh, Thẩm Oản Doanh đã ngồi trong xe nhà đi về.
Nhưng Hoắc Thành vẫn còn ở lại phòng học, hôm nay vừa vặn đến phiên trực vệ sinh của anh.
Phương Nhất Sưởng ngó đông ngó tây ở cửa phòng học, cuối cùng nhìn Hoắc Thành hỏi: “Hoắc Thành, đại tiểu thư đâu?”
Hoắc Thành đang cầm cây lau nhà, quay đầu nhìn Phương Nhất Sưởng một cái rồi lại tiếp tục lau.
Phương Nhất Sưởng: “...”
Cậu ta nhiệt tình với lao động như vậy sao!
Cũng may còn có một bạn học lương thiện, nghe thấy Phương Nhất Sưởng hỏi liền trả lời: “Đại tiểu thư đi rồi.”
“Đệch.” Phương Nhất Sưởng thô bạo mắng một tiếng, “Lớp mấy cậu tan học sớm vậy sao!”
Cậu ta chạy đến ban công, hai mắt quét nhìn xung quanh cổng trường nhưng không nhìn thấy hình dáng Thẩm Oản Doanh đâu cả, cậu thở dài nói với Hoắc Thành: “Tối nay chúng ta đi chơi đi, Hồng Hồng đặt phòng Karaoke rồi, ăn xong cơm chiều thì đi hát, thế nào?”
Hoắc Thành chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “Chẳng thế nào.”
Phương Nhất Sưởng nhếch khóe miệng: “Có phải cậu không biết hát hay không?”
Hoắc Thành nói: “Nhà tôi có phòng Karaoke.”
Phương Nhất Sưởng: “...”
Cậu là loại thiếu gia gì vậy??
Phương Nhất Sưởng tự nhận mình cũng là một người có gia cảnh tốt, nhưng ba mẹ cậu ta còn chưa sắm phòng Karaoke ở nhà cho cậu ta, vậy mà Hoắc Thành lại có???
“Nếu vậy sao cậu không nói sớm? Bọn mình có thể đến nhà cậu ca hát nha!”
Hoắc Thành lau sàn xong, chuẩn bị mang giẻ lau ra ngoài giặt.
Lúc đi ngang qua Phương Nhất Sưởng liền không mặn không nhạt mà nói: “Không hoan nghênh.”
Phương Nhất Sưởng: “...”
Hứ! Nếu không phải lần trước chuyện tiết lộ đề thi Hoắc Thành giúp cậu ta, cậu ta mới không thèm rủ anh đi chơi đâu!
Phương Nhất Sưởng thở hồng hộc bỏ đi.
Hoắc Thành dọn vệ sinh xong, cầm lấy cặp sách chuẩn bị ra về, nghe thấy di động trong túi vang lên hai tiếng.
Anh lấy di động ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Thẩm Oản Doanh.
A Oản: Dì nhỏ mới gọi cho tớ, nói là lúc trước nghe bạn của dì nhắc đến vụ án của dì Phương, đã tìm được người cảnh sát phụ trách.
A Oản: Dì gửi phương thức liên hệ cho tớ rồi, để tớ gửi cho cậu.
(*)Trùng theo đuôi: 跟屁虫: Là từ có hàm khí miệt thị những người nhắm mắt đi theo sau mông người khác, người không có chủ kiến.
(*)Cảnh sát Thái Bình Dương:太平洋警察: Ý chỉ những người quản nhiều, ngay cả Thái Bình Dương cũng muốn quản lý.
/62
|