Buổi sáng, khi Chung Ứng tiến vào lớp học, Hồ Duyệt sớm đã ngồi ở trên ghế chuẩn bị cho tiết tự học.
Kéo ghế dựa ra, chân dài để dưới bàn, anh cúi người về phía trước, tay vuốt ve mặt bàn.
Tối hôm qua Hồ Duyệt phun nước rất lợi hại, may mà không lau mặt bàn, bây giờ vẫn để lại dấu vết màu sáng.
Hai tay chạm xung quanh, đầu cúi thấp xuống, Chung Ứng vụng trộm lè lưỡi liếm một cái.
Giống như vẫn còn lưu lại mùi của cô.
Ngọt.
Gần tan học, Hồ Duyệt tập trung lực chú ý vào làm đề, ống tay áo bị người ta kéo nhẹ.
- Hồ Duyệt, cậu có thể giúp mình nhìn đề thứ hai không? Mình làm kiểu gì cũng không ra đáp án giống.
Thân thể Ngô Phi dán sát vào, Hồ Duyệt có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta.
Cố gắng kìm nén không vui trong lòng, cô nhận lấy bài toán anh ta giải:
- Cậu nhìn chỗ này xem.
Ngón tay chỉ một con số:
- Rõ ràng là tám sao cậu tính là bảy.
Ngô Phi cố gắng đối chiếu, bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng vậy, mình không phát hiện ra, cảm ơn cậu nhé.
Anh ta bắt đầu chăm chú xóa và sửa.
Chung Ứng đeo tai nghe, tuy âm thanh mơ hồ nhưng trải qua thời gian dài rình coi, anh hình thành thói quen dùng hình môi phân rõ lời nói.
Mộ Thức kéo ghế dựa bên cạnh ra, vỗ vai anh nói:
- Chung Ứng, tuần sau thuyết trình môn lịch sử, cậu có ý tưởng gì không?
- Không có, các cậu quyết định xong thì phân công việc cho tôi.
Chung Ứng không nhìn anh ta, cúi đầu tiếp tục nghịch di động.
Mộ Thức lúng túng đứng dậy rời đi.
- Haizz, vì sao chúng ta phải cùng một tổ với cậu ta.
Mộ Thức oán giận với nhóm.
Nhanh chóng có người trả lời:
- Chắc là vật họp theo loài.
Cách kỳ thi chỉ còn một tuần, Hồ Duyệt phiền không chịu được.
- Hồ Duyệt, có thể cho mình mượn sách giáo khoa của cậu một lát hay không?
- Đề này thật sự rất khó, mình không làm được...
Dạy thì thôi đi, dạy xong người ta còn oán hận với cô đề khó bao nhiêu, đầu của mình không giỏi, còn hâm mộ cô, có khi còn oán hận hệ thống giáo dục.
Cuối cùng cũng tiễn được người đi, miễn cưỡng đeo chiếc mặt nạ của mình, đầu cô hơi choáng váng, vừa định nằm sấp xuống nghỉ ngơi, tiếng kêu to bên ngoài truyền đến.
- Hồ Duyệt ra ngoài có người tìm.
Cô làm bộ không có nghe thấy, đối phương lại không chịu bỏ qua.
Nam sinh đứng ngoài cửa có diện mạo tuấn tú, khí chất xuất chúng, là hotboy được các bạn học bình chọn.
Các bạn trong lớp đều bận rộn chuyện của mình, nhưng trong lòng lặng lẽ xoa xoa tay, tò mò chuyện phát triển kế tiếp.
Tuy Hồ Duyệt được theo đuổi không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng lần này là hotboy ra trận!
- Hồ Duyệt.
Tả Văn nhấn mạnh từng chữ một, từng chữ như ngọc, gió nhẹ khẽ thổi qua mái tóc:
- Nếu cậu có rảnh, chúng ta có thể cùng đi đến thư viện học không?
Hạ thấp tư thế, con cừu nhỏ mặc người ta vuốt ve.
Hồ Duyệt thở dài:
- Ngại quá, học bài với người khác tôi sẽ phân tâm.
Trong lòng Tả Văn là tràn đầy mất mát, cho tới bây giờ anh ta có không ít người theo đuổi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn trúng một cô gái.
Lần đầu tiên nhìn thấy đã thích rồi.
- Vậy chúng ta...
- Thực xin lỗi.
Tả Văn chỉ nhìn thấy cô bay lượn trong không trung, cuối cùng biến mất trong lòng anh ta.
Hồ Duyệt quay lại chỗ ngồi, bắt đầu học bài.
Cô nhớ trước đó mình không tập trung, vụng trộm nhìn Chung Ứng.
Từ khi chuyển đến lớp học này, cô nói chuyện với rất nhiều người, nhưng người kia lại là người nhìn thấu bản chất của cô, số lần nói chuyện với cô chỉ giới hạn ở buổi tối ấy, các lần khác đều không nóng không lạnh.
Trong sách giáo khoa bất chợt xuất hiện thêm hình cái đầu đáng yêu, biểu tình lạnh lùng kiêu ngạo, đôi môi nhếch lên.
Anh giống như bình thường, chưa từng xuất hiện nhiều.
Tới tới lui lui nhiều người tỏ tình với cô như vậy, không thiếu soái ca, đáng yêu, hoạt bát, nhưng chưa một ai làm cô động lòng.
Trong mắt bọn họ đều thiếu một chút màu sắc.
Hồ Duyệt vẽ hình vuông, sau đó cẩn thận vẽ lên hai vòng tròn.
Mỗi khi ánh mắt cô và Chung Ứng chạm nhau, giống như thường ngày.
Lại giống như khác rồi.
Ánh mắt Chung Ứng lười biếng, ánh sáng dục vọng lộ ra một cách trần trụi.
Hồ Duyệt muốn kéo đôi mắt quá đẹp của anh xuống.
Kéo ghế dựa ra, chân dài để dưới bàn, anh cúi người về phía trước, tay vuốt ve mặt bàn.
Tối hôm qua Hồ Duyệt phun nước rất lợi hại, may mà không lau mặt bàn, bây giờ vẫn để lại dấu vết màu sáng.
Hai tay chạm xung quanh, đầu cúi thấp xuống, Chung Ứng vụng trộm lè lưỡi liếm một cái.
Giống như vẫn còn lưu lại mùi của cô.
Ngọt.
Gần tan học, Hồ Duyệt tập trung lực chú ý vào làm đề, ống tay áo bị người ta kéo nhẹ.
- Hồ Duyệt, cậu có thể giúp mình nhìn đề thứ hai không? Mình làm kiểu gì cũng không ra đáp án giống.
Thân thể Ngô Phi dán sát vào, Hồ Duyệt có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta.
Cố gắng kìm nén không vui trong lòng, cô nhận lấy bài toán anh ta giải:
- Cậu nhìn chỗ này xem.
Ngón tay chỉ một con số:
- Rõ ràng là tám sao cậu tính là bảy.
Ngô Phi cố gắng đối chiếu, bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng vậy, mình không phát hiện ra, cảm ơn cậu nhé.
Anh ta bắt đầu chăm chú xóa và sửa.
Chung Ứng đeo tai nghe, tuy âm thanh mơ hồ nhưng trải qua thời gian dài rình coi, anh hình thành thói quen dùng hình môi phân rõ lời nói.
Mộ Thức kéo ghế dựa bên cạnh ra, vỗ vai anh nói:
- Chung Ứng, tuần sau thuyết trình môn lịch sử, cậu có ý tưởng gì không?
- Không có, các cậu quyết định xong thì phân công việc cho tôi.
Chung Ứng không nhìn anh ta, cúi đầu tiếp tục nghịch di động.
Mộ Thức lúng túng đứng dậy rời đi.
- Haizz, vì sao chúng ta phải cùng một tổ với cậu ta.
Mộ Thức oán giận với nhóm.
Nhanh chóng có người trả lời:
- Chắc là vật họp theo loài.
Cách kỳ thi chỉ còn một tuần, Hồ Duyệt phiền không chịu được.
- Hồ Duyệt, có thể cho mình mượn sách giáo khoa của cậu một lát hay không?
- Đề này thật sự rất khó, mình không làm được...
Dạy thì thôi đi, dạy xong người ta còn oán hận với cô đề khó bao nhiêu, đầu của mình không giỏi, còn hâm mộ cô, có khi còn oán hận hệ thống giáo dục.
Cuối cùng cũng tiễn được người đi, miễn cưỡng đeo chiếc mặt nạ của mình, đầu cô hơi choáng váng, vừa định nằm sấp xuống nghỉ ngơi, tiếng kêu to bên ngoài truyền đến.
- Hồ Duyệt ra ngoài có người tìm.
Cô làm bộ không có nghe thấy, đối phương lại không chịu bỏ qua.
Nam sinh đứng ngoài cửa có diện mạo tuấn tú, khí chất xuất chúng, là hotboy được các bạn học bình chọn.
Các bạn trong lớp đều bận rộn chuyện của mình, nhưng trong lòng lặng lẽ xoa xoa tay, tò mò chuyện phát triển kế tiếp.
Tuy Hồ Duyệt được theo đuổi không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng lần này là hotboy ra trận!
- Hồ Duyệt.
Tả Văn nhấn mạnh từng chữ một, từng chữ như ngọc, gió nhẹ khẽ thổi qua mái tóc:
- Nếu cậu có rảnh, chúng ta có thể cùng đi đến thư viện học không?
Hạ thấp tư thế, con cừu nhỏ mặc người ta vuốt ve.
Hồ Duyệt thở dài:
- Ngại quá, học bài với người khác tôi sẽ phân tâm.
Trong lòng Tả Văn là tràn đầy mất mát, cho tới bây giờ anh ta có không ít người theo đuổi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn trúng một cô gái.
Lần đầu tiên nhìn thấy đã thích rồi.
- Vậy chúng ta...
- Thực xin lỗi.
Tả Văn chỉ nhìn thấy cô bay lượn trong không trung, cuối cùng biến mất trong lòng anh ta.
Hồ Duyệt quay lại chỗ ngồi, bắt đầu học bài.
Cô nhớ trước đó mình không tập trung, vụng trộm nhìn Chung Ứng.
Từ khi chuyển đến lớp học này, cô nói chuyện với rất nhiều người, nhưng người kia lại là người nhìn thấu bản chất của cô, số lần nói chuyện với cô chỉ giới hạn ở buổi tối ấy, các lần khác đều không nóng không lạnh.
Trong sách giáo khoa bất chợt xuất hiện thêm hình cái đầu đáng yêu, biểu tình lạnh lùng kiêu ngạo, đôi môi nhếch lên.
Anh giống như bình thường, chưa từng xuất hiện nhiều.
Tới tới lui lui nhiều người tỏ tình với cô như vậy, không thiếu soái ca, đáng yêu, hoạt bát, nhưng chưa một ai làm cô động lòng.
Trong mắt bọn họ đều thiếu một chút màu sắc.
Hồ Duyệt vẽ hình vuông, sau đó cẩn thận vẽ lên hai vòng tròn.
Mỗi khi ánh mắt cô và Chung Ứng chạm nhau, giống như thường ngày.
Lại giống như khác rồi.
Ánh mắt Chung Ứng lười biếng, ánh sáng dục vọng lộ ra một cách trần trụi.
Hồ Duyệt muốn kéo đôi mắt quá đẹp của anh xuống.
/24
|