Hạ Thiên nói thì muốn cho người lựa chọn, thực tế lại chẳng cho lựa chọn, hắn còn chưa nói dứt lời thì đã ra tay.
Hạ Thiên với công lực đã khôi phục lại một phần nên tốc độ ra tay rất nhanh, hắn vung tay chụp lấy cổ áo của Nhiếp Nhân Kiệt, sau đó dùng sức kéo tên này ra khỏi xe, cuối cùng quăng ra, ném đối phương xuống đất.
- Hôm nay anh phải đánh thằng ngu chú một trận.
Hạ Thiên lách mình đến trước mặt Nhiếp Nhân Kiệt, hắn đá lên người đối phương, điều này làm cho Nhiếp Nhân Kiệt đau đến mức kêu gào thảm thiết. Nhiếp Nhân Kiệt lăn vài vòng trên mặt đất, Hạ Thiên lại nói:
- Đừng đến làm phiền anh, nếu không lần sau sẽ không phải chỉ đánh một cái như thế này đâu.
Hạ Thiên nói xong thì xoay người rời đi, hắn kéo Ninh Khiết nhanh chóng biến mất trong cổng chính khu biệt thự, còn Nhiếp Nhân Kiệt và đám thủ hạ vẫn còn nằm trên mặt đất, không có người đỡ lên, thậm chí còn không thể nói một lời.
... ....
Một buổi tối trôi qua, cũng không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, sau khi Hạ Thiên và Ninh Khiết quay về biệt thự, Hạ Thiên bỏ ra chút thời gian hấp thu âm hỏa, mãi đến khuya hắn mới cùng Ninh Khiết lăn lộn qua lại, cuối cùng ngủ đến chín giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh.
Sở dĩ bọn họ phải thức dậy cũng vì A Tài mang người bệnh đến, Hạ Thiên chỉ còn hai trăm đồng, tất nhiên cần có thêm tiền, vì vậy người bệnh đến làm hắn rất vui mừng, sau khi có thêm được tiền thì hắn chẳng muốn chữa bệnh cho người ta nữa.
Bệnh nhân này tên là Vương Lực Hành, tên này cũng không phải đến một mình, ngoài A Tài dẫn đường thì còn mang theo hai tên vệ sĩ trẻ tuổi, hơn nữa còn có một người phụ nữ khá nóng bỏng.
- Cậu là Tống thần y sao?
Vẻ mặt Vương Lực Hành có chút kiêu căng, ánh mắt cũng dạo vài lượt trên người Ninh Khiết, xem ra vẫn là loại dê xồm, dù liệt dương vẫn không quên nhìn người đẹp.
- Nói nhảm.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Lực Hành:
- Đừng nhìn chằm chằm vào vợ tôi, nếu không anh chẳng những bị liệt dương, tôi còn biến anh thành thái giám.
Nghe được những lời này của Hạ Thiên thì trong mắt Vương Lực Hành lóe lên cái nhìn tức giận, hắn giống như muốn nổi giận nhưng khoảnh khắc sau lại khôi phục như thường, vì có câu nói bước đến mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu. Nửa năm trước hắn có được tiểu yêu tinh này, kết quả là làm việc quá nhiều, bây giờ đã liệt dương, lúc bắt đầu dùng Viagra còn hữu hiệu, bây giờ Viagra cũng bó tay, đã tìm đủ bác sĩ, ăn đủ loại thuốc nhưng vẫn không thể nào trở thành đàn ông như xưa. Tiểu yêu tinh này mỗi ngày đều nghĩ biện pháp kích thích hắn nhưng đơn giản là chẳng có phản ứng, bây giờ nghe nói có thần y có thể chữa bệnh cho hắn, tất nhiên hắn phải chạy đến. Tuy trước nay chưa có vài người dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn quyết định nhịn một chút, chờ khi bệnh tình được chữa trị tốt, hắn tính sổ tên thầy thuốc này cũng không muộn.
- Tống thần y, bệnh của tôi có thể trị được sao?
Vương Lực Hành mở miệng hỏi.
- Nói nhảm, tất nhiên là trị được.
Hạ Thiên có chút bất mãn, sau đó hắn hỏi một câu:
- Có mang tiền đến không?
- Có, dựa theo yêu cầu của cậu, tất cả là tiền mặt.
Vương Lực Hành khoát tay, hai tên vệ sĩ đưa cặp da trong tay đến cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhận lấy rồi đưa cho Ninh Khiết:
- Vợ, chị tính đi.
- Ừ.
Ninh Khiết mở cặp da ra, nàng tính toán sơ lược, sau đó nói với Hạ Thiên:
- Không có vấn đề, tổng cộng là một trăm cọc, mỗi cọc một trăm ngàn, vừa đúng mười triệu.
- À, vậy thì được.
Hạ Thiên lấy ra ngân châm, sau đó đâm vài châm lên người Vương Lực Hành rồi khoát tay:
- Được rồi, xong rồi đấy.
- Nhanh vậy sao?
Vương Lực Hành tỏ ra nghi ngờ.
- Nói nhảm, loại bệnh nhỏ nhặt thế này tất nhiên phải chữa nhanh.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Nếu không tin thì có thể đưa người phụ nữ xấu xí này đi mướn phòng, chẳng phải sẽ biết ngay sao?
- Anh nói ai xấu?
Tiểu yêu tinh kia lập tức nổi giận, mình xấu sao? Nếu mình xấu thì Vương Lực Hành chơi nửa năm còn chưa ghét bỏ à?
- Bảo Nhi, thôi bỏ!
Vương Lực Hành khẽ vỗ lên mông tiểu yêu tinh, sau đó hắn cảm thấy vị trí nào đó trên người có phản ứng, vì vậy mà lập tức hưng phấn. Hừ, Tống thần y này xem ra y thuật rất tốt, hắn đã lâu chưa từng có phản ứng này.
Bảo Nhi được gọi là tiểu yêu tinh kia trợn mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó không nói gì nữa.
- Này, bệnh của anh đã trị xong, đi mau đi, đừng đứng đây quấy rầy chúng tôi.
Hạ Thiên bắt đầu thúc giục.
- Điều này...Ông chủ Vương, Tống thần y có y thuật lợi hại, nếu ngài không tin có thể đi thử xem thế nào.
Lúc này A Tài cũng mở miệng nói, hắn bây giờ tuyệt đối tin tưởng y thuật của Hạ Thiên.
- Bây giờ tôi đã tin.
Vương Lực Hành cảm thấy bộ vị nào đó của mình phản ứng càng dữ dội:
- Bây giờ tôi đã muốn tìm phòng làm việc.
- Nếu đã tin tưởng sao còn chưa cút đi?
Hạ Thiên có chút khó chịu, tên này sao còn chưa đi?
- Tống thần y phải không?
Vương Lực Hành rõ ràng không có ý muốn bỏ đi, trên mặt hắn lộ ra nụ cười âm hiểm:
- Tôi không thể không bội phục cậu, y thuật của cậu rất lợi hại, nhưng đầu óc của cậu đúng là ngu dốt, cậu biết tôi là ai không?
- Vương Lực Hành, chúng tôi không quan tâm anh là ai, chúng tôi chỉ hy vọng anh ra khỏi đây ngay.
Ninh Khiết không vui nói, nàng vừa nói vừa lấy mười cọc tiền trong cặp da ra ném cho A Tài:
- Còn anh nữa, anh cũng đi luôn, thuận tiện nói cho anh biết, chồng tôi không muốn chữa bệnh nữa, vì thế sau này anh đừng tìm thêm người đến đây.
A Tài vội vàng nhận tiền, hắn đã sớm chuẩn bị túi nhựa để bỏ vào, nhưng hắn đang định nói gì đó thì đột nhiên túi nhựa bị người ta cướp mất.
- Ông chủ Vương, đây là ý gì?
A Tài chợt sững sờ, vẻ mặt không khỏi biến đổi, người cướp tiền của hắn không phải ai khác mà chính là Vương Lực Hành.
- Tiểu tử, tiền này mày không thể cầm.
Vương Lực Hành hừ lạnh một tiếng:
- Tao cho mày một cơ hội, lập tức cút đi, mày không ra ngoài mà hỏi thăm một chút, tiền của Hoàng Kim Tả Thủ Vương lão lục cũng có thể lấy được sao?
- Cái gì?
Vẻ mặt A Tài chợt biến đổi lớn:
- Anh...Anh chính là Vương lão lục?
- Biết còn không mau cút đi?
Vương Lực Hành quát lớn một tiếng.
- Vâng, em đi ngay.
Vẻ mặt A Tài tái nhợt, hắn xoay người hốt hoảng bỏ chạy.
Hạ Thiên thấy vậy thì có chút ngạc nhiên:
- Vợ, thằng có bệnh này xem ra cũng có chút danh tiếng, A Tài ngu ngốc kia bị hắn dọa cho bỏ chạy.
- Họ Tống, anh đã nói rồi, chú ngu như heo, chú nghĩ rằng anh sẽ ném cho chú đớp mười triệu sao? Vương lão lục anh gần đây chỉ lấy tiền của kẻ khác, còn chưa có con chó nào dám cướp tiền trong tay anh.
Vương Lực Hành nở nụ cười âm hiểm:
- Vừa rồi anh nhịn chẳng qua muốn chú chữa tốt cho anh, bây giờ bệnh anh đã khỏi, anh còn nhịn với loại người như chú sao?
- Thằng ngu mày muốn quỵt tiền sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Vương Lực Hành, trên đời này đúng là có loại ngu ngốc, tiền của mình ma cũng dám quỵt à?
Xem ra cái tên Tống Tử không lợi hại bằng Hạ Thiên, khi hắn vẫn còn là Hạ Thiên thì chưa có kẻ nào tìm hắn chữa bệnh mà quỵt tiền, bây giờ mới chữa bệnh cho ba người thì đã có một tên không muốn trả tiền.
- Ha ha ha, thù lao sao?
Vương Lực Hành cười ha hả:
- Mày còn muốn tiền à? Ông nói cho mày biết, ông đếch cho mày tiền, còn phải chơi con phụ nữ của mày, tao sẽ dùng con đàn bà của mày để thử xem rốt cuộc súng ống đã ngon lành hay chưa?
Vương Lực Hành nói xong thì vung tay lên:
- Lên cho tao, bắt lấy con đàn bà kia, lột sạch ra, buộc lên giường cho tao, tao muốn chơi chết con đàn bà của thằng thầy thuốc ngu ngốc này trước mặt hắn...Á... ....
Vương Lực Hành còn chưa nói dứt lời thì đã phát ra tiếng thét thảm thiết, Ninh Khiết đã không nhịn được nữa, nàng đá ngay vào ngực đối phương.
- Phụt.
Vương Lực Hành há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hắn gào lên thảm thiết và ngã ngay xuống đất, đúng lúc Hạ Thiên phi thân lên dẫm nát cánh tay trái của Vương Lực Hành.
- Còn nói là Hoàng Kim Tả Thủ, anh cho chú cụt tay chơi.
Hạ Thiên giẫm mạnh vài cước lên tay trái của Vương Lực Hành, sau đó cảm thấy không hài lòng, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay vặn tay của Vương Lực Hành. Một tiếng rắc dòn tan vang lên, Vương Lực Hành phát ra tiếng gào kinh thiên động địa.
- Mau buông Vương đại ca ra.
Hai tên vệ sĩ cùng gào lên và đánh về phía Hạ Thiên, đáng tiếc bọn họ chưa thể tiếp cận Hạ Thiên đã bị Ninh Khiết đá văng.
- Á!
Bảo Nhi được gọi là tiểu yêu tinh chợt hét lên, nàng xoay người muốn bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước thì Ninh Khiết đã lóe lên xuất hiện trước mặt, sau đó bị Ninh Khiết nhấc chân đá văng.
Bảo Nhi ngã mạnh xuống đất, trực tiếp ngất xỉu, hai tên vệ sĩ lại bò lên phóng về phía Hạ Thiên.
- Không biết sống chết.
Ninh Khiết hừ lạnh một tiếng, nàng đột nhiên phóng lên, bàn tay vung ra như chớp.
Hai tên vệ sĩ cùng gào lên đau đớn, sau đó ngã gục, cũng theo gót Bảo Nhi mà hôn mê. Lúc này người còn tỉnh chỉ có Vương Lực Hành.
Vương Lực Hành sở dĩ còn tỉnh vì Hạ Thiên còn tra tấn, vài tiếng rắc rắc vang lên, Vương Lực Hành liên tục gào lên thảm thiết.
- Ngu ngốc, dám quỵt nợ, còn dám có ý với vợ anh, nếu anh không biến Hoàng Kim Tả Thủ thành Phế Vật Tả Thủ, như vậy Hạ Thiên anh còn mặt mũi nữa sao?
Hạ Thiên vừa tra tấn Vương Lực Hành vừa bất mãn nói.
- Mày...Mày là Hạ Thiên sao?
Vương Lực Hành tuy bị giày vò cực kỳ thảm thiết nhưng vẫn nghe được những điều mấu chốt.
- Ủa, tao nói mình là Hạ Thiên sao?
Hạ Thiên có chút ngây người, sau đó hắn phát hiện mình vì không cẩn thận mà thốt ra vài lời không nên, vì thế hắn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Vương Lực Hành:
- Chú đúng là quá xui, anh còn chưa muốn xử lý chú, nhưng chú bây giờ đã biết rõ anh là ai, anh chỉ còn cách xử lý chú mà thôi.
- Tiểu tử, nếu mày giết tao, mày sẽ không có kết cục tốt.
Vương Lực Hành dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, đến lúc này hắn vẫn không quên uy hiếp Hạ Thiên.
Hạ Thiên với công lực đã khôi phục lại một phần nên tốc độ ra tay rất nhanh, hắn vung tay chụp lấy cổ áo của Nhiếp Nhân Kiệt, sau đó dùng sức kéo tên này ra khỏi xe, cuối cùng quăng ra, ném đối phương xuống đất.
- Hôm nay anh phải đánh thằng ngu chú một trận.
Hạ Thiên lách mình đến trước mặt Nhiếp Nhân Kiệt, hắn đá lên người đối phương, điều này làm cho Nhiếp Nhân Kiệt đau đến mức kêu gào thảm thiết. Nhiếp Nhân Kiệt lăn vài vòng trên mặt đất, Hạ Thiên lại nói:
- Đừng đến làm phiền anh, nếu không lần sau sẽ không phải chỉ đánh một cái như thế này đâu.
Hạ Thiên nói xong thì xoay người rời đi, hắn kéo Ninh Khiết nhanh chóng biến mất trong cổng chính khu biệt thự, còn Nhiếp Nhân Kiệt và đám thủ hạ vẫn còn nằm trên mặt đất, không có người đỡ lên, thậm chí còn không thể nói một lời.
... ....
Một buổi tối trôi qua, cũng không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, sau khi Hạ Thiên và Ninh Khiết quay về biệt thự, Hạ Thiên bỏ ra chút thời gian hấp thu âm hỏa, mãi đến khuya hắn mới cùng Ninh Khiết lăn lộn qua lại, cuối cùng ngủ đến chín giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh.
Sở dĩ bọn họ phải thức dậy cũng vì A Tài mang người bệnh đến, Hạ Thiên chỉ còn hai trăm đồng, tất nhiên cần có thêm tiền, vì vậy người bệnh đến làm hắn rất vui mừng, sau khi có thêm được tiền thì hắn chẳng muốn chữa bệnh cho người ta nữa.
Bệnh nhân này tên là Vương Lực Hành, tên này cũng không phải đến một mình, ngoài A Tài dẫn đường thì còn mang theo hai tên vệ sĩ trẻ tuổi, hơn nữa còn có một người phụ nữ khá nóng bỏng.
- Cậu là Tống thần y sao?
Vẻ mặt Vương Lực Hành có chút kiêu căng, ánh mắt cũng dạo vài lượt trên người Ninh Khiết, xem ra vẫn là loại dê xồm, dù liệt dương vẫn không quên nhìn người đẹp.
- Nói nhảm.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Lực Hành:
- Đừng nhìn chằm chằm vào vợ tôi, nếu không anh chẳng những bị liệt dương, tôi còn biến anh thành thái giám.
Nghe được những lời này của Hạ Thiên thì trong mắt Vương Lực Hành lóe lên cái nhìn tức giận, hắn giống như muốn nổi giận nhưng khoảnh khắc sau lại khôi phục như thường, vì có câu nói bước đến mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu. Nửa năm trước hắn có được tiểu yêu tinh này, kết quả là làm việc quá nhiều, bây giờ đã liệt dương, lúc bắt đầu dùng Viagra còn hữu hiệu, bây giờ Viagra cũng bó tay, đã tìm đủ bác sĩ, ăn đủ loại thuốc nhưng vẫn không thể nào trở thành đàn ông như xưa. Tiểu yêu tinh này mỗi ngày đều nghĩ biện pháp kích thích hắn nhưng đơn giản là chẳng có phản ứng, bây giờ nghe nói có thần y có thể chữa bệnh cho hắn, tất nhiên hắn phải chạy đến. Tuy trước nay chưa có vài người dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn quyết định nhịn một chút, chờ khi bệnh tình được chữa trị tốt, hắn tính sổ tên thầy thuốc này cũng không muộn.
- Tống thần y, bệnh của tôi có thể trị được sao?
Vương Lực Hành mở miệng hỏi.
- Nói nhảm, tất nhiên là trị được.
Hạ Thiên có chút bất mãn, sau đó hắn hỏi một câu:
- Có mang tiền đến không?
- Có, dựa theo yêu cầu của cậu, tất cả là tiền mặt.
Vương Lực Hành khoát tay, hai tên vệ sĩ đưa cặp da trong tay đến cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhận lấy rồi đưa cho Ninh Khiết:
- Vợ, chị tính đi.
- Ừ.
Ninh Khiết mở cặp da ra, nàng tính toán sơ lược, sau đó nói với Hạ Thiên:
- Không có vấn đề, tổng cộng là một trăm cọc, mỗi cọc một trăm ngàn, vừa đúng mười triệu.
- À, vậy thì được.
Hạ Thiên lấy ra ngân châm, sau đó đâm vài châm lên người Vương Lực Hành rồi khoát tay:
- Được rồi, xong rồi đấy.
- Nhanh vậy sao?
Vương Lực Hành tỏ ra nghi ngờ.
- Nói nhảm, loại bệnh nhỏ nhặt thế này tất nhiên phải chữa nhanh.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Nếu không tin thì có thể đưa người phụ nữ xấu xí này đi mướn phòng, chẳng phải sẽ biết ngay sao?
- Anh nói ai xấu?
Tiểu yêu tinh kia lập tức nổi giận, mình xấu sao? Nếu mình xấu thì Vương Lực Hành chơi nửa năm còn chưa ghét bỏ à?
- Bảo Nhi, thôi bỏ!
Vương Lực Hành khẽ vỗ lên mông tiểu yêu tinh, sau đó hắn cảm thấy vị trí nào đó trên người có phản ứng, vì vậy mà lập tức hưng phấn. Hừ, Tống thần y này xem ra y thuật rất tốt, hắn đã lâu chưa từng có phản ứng này.
Bảo Nhi được gọi là tiểu yêu tinh kia trợn mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó không nói gì nữa.
- Này, bệnh của anh đã trị xong, đi mau đi, đừng đứng đây quấy rầy chúng tôi.
Hạ Thiên bắt đầu thúc giục.
- Điều này...Ông chủ Vương, Tống thần y có y thuật lợi hại, nếu ngài không tin có thể đi thử xem thế nào.
Lúc này A Tài cũng mở miệng nói, hắn bây giờ tuyệt đối tin tưởng y thuật của Hạ Thiên.
- Bây giờ tôi đã tin.
Vương Lực Hành cảm thấy bộ vị nào đó của mình phản ứng càng dữ dội:
- Bây giờ tôi đã muốn tìm phòng làm việc.
- Nếu đã tin tưởng sao còn chưa cút đi?
Hạ Thiên có chút khó chịu, tên này sao còn chưa đi?
- Tống thần y phải không?
Vương Lực Hành rõ ràng không có ý muốn bỏ đi, trên mặt hắn lộ ra nụ cười âm hiểm:
- Tôi không thể không bội phục cậu, y thuật của cậu rất lợi hại, nhưng đầu óc của cậu đúng là ngu dốt, cậu biết tôi là ai không?
- Vương Lực Hành, chúng tôi không quan tâm anh là ai, chúng tôi chỉ hy vọng anh ra khỏi đây ngay.
Ninh Khiết không vui nói, nàng vừa nói vừa lấy mười cọc tiền trong cặp da ra ném cho A Tài:
- Còn anh nữa, anh cũng đi luôn, thuận tiện nói cho anh biết, chồng tôi không muốn chữa bệnh nữa, vì thế sau này anh đừng tìm thêm người đến đây.
A Tài vội vàng nhận tiền, hắn đã sớm chuẩn bị túi nhựa để bỏ vào, nhưng hắn đang định nói gì đó thì đột nhiên túi nhựa bị người ta cướp mất.
- Ông chủ Vương, đây là ý gì?
A Tài chợt sững sờ, vẻ mặt không khỏi biến đổi, người cướp tiền của hắn không phải ai khác mà chính là Vương Lực Hành.
- Tiểu tử, tiền này mày không thể cầm.
Vương Lực Hành hừ lạnh một tiếng:
- Tao cho mày một cơ hội, lập tức cút đi, mày không ra ngoài mà hỏi thăm một chút, tiền của Hoàng Kim Tả Thủ Vương lão lục cũng có thể lấy được sao?
- Cái gì?
Vẻ mặt A Tài chợt biến đổi lớn:
- Anh...Anh chính là Vương lão lục?
- Biết còn không mau cút đi?
Vương Lực Hành quát lớn một tiếng.
- Vâng, em đi ngay.
Vẻ mặt A Tài tái nhợt, hắn xoay người hốt hoảng bỏ chạy.
Hạ Thiên thấy vậy thì có chút ngạc nhiên:
- Vợ, thằng có bệnh này xem ra cũng có chút danh tiếng, A Tài ngu ngốc kia bị hắn dọa cho bỏ chạy.
- Họ Tống, anh đã nói rồi, chú ngu như heo, chú nghĩ rằng anh sẽ ném cho chú đớp mười triệu sao? Vương lão lục anh gần đây chỉ lấy tiền của kẻ khác, còn chưa có con chó nào dám cướp tiền trong tay anh.
Vương Lực Hành nở nụ cười âm hiểm:
- Vừa rồi anh nhịn chẳng qua muốn chú chữa tốt cho anh, bây giờ bệnh anh đã khỏi, anh còn nhịn với loại người như chú sao?
- Thằng ngu mày muốn quỵt tiền sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Vương Lực Hành, trên đời này đúng là có loại ngu ngốc, tiền của mình ma cũng dám quỵt à?
Xem ra cái tên Tống Tử không lợi hại bằng Hạ Thiên, khi hắn vẫn còn là Hạ Thiên thì chưa có kẻ nào tìm hắn chữa bệnh mà quỵt tiền, bây giờ mới chữa bệnh cho ba người thì đã có một tên không muốn trả tiền.
- Ha ha ha, thù lao sao?
Vương Lực Hành cười ha hả:
- Mày còn muốn tiền à? Ông nói cho mày biết, ông đếch cho mày tiền, còn phải chơi con phụ nữ của mày, tao sẽ dùng con đàn bà của mày để thử xem rốt cuộc súng ống đã ngon lành hay chưa?
Vương Lực Hành nói xong thì vung tay lên:
- Lên cho tao, bắt lấy con đàn bà kia, lột sạch ra, buộc lên giường cho tao, tao muốn chơi chết con đàn bà của thằng thầy thuốc ngu ngốc này trước mặt hắn...Á... ....
Vương Lực Hành còn chưa nói dứt lời thì đã phát ra tiếng thét thảm thiết, Ninh Khiết đã không nhịn được nữa, nàng đá ngay vào ngực đối phương.
- Phụt.
Vương Lực Hành há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hắn gào lên thảm thiết và ngã ngay xuống đất, đúng lúc Hạ Thiên phi thân lên dẫm nát cánh tay trái của Vương Lực Hành.
- Còn nói là Hoàng Kim Tả Thủ, anh cho chú cụt tay chơi.
Hạ Thiên giẫm mạnh vài cước lên tay trái của Vương Lực Hành, sau đó cảm thấy không hài lòng, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay vặn tay của Vương Lực Hành. Một tiếng rắc dòn tan vang lên, Vương Lực Hành phát ra tiếng gào kinh thiên động địa.
- Mau buông Vương đại ca ra.
Hai tên vệ sĩ cùng gào lên và đánh về phía Hạ Thiên, đáng tiếc bọn họ chưa thể tiếp cận Hạ Thiên đã bị Ninh Khiết đá văng.
- Á!
Bảo Nhi được gọi là tiểu yêu tinh chợt hét lên, nàng xoay người muốn bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước thì Ninh Khiết đã lóe lên xuất hiện trước mặt, sau đó bị Ninh Khiết nhấc chân đá văng.
Bảo Nhi ngã mạnh xuống đất, trực tiếp ngất xỉu, hai tên vệ sĩ lại bò lên phóng về phía Hạ Thiên.
- Không biết sống chết.
Ninh Khiết hừ lạnh một tiếng, nàng đột nhiên phóng lên, bàn tay vung ra như chớp.
Hai tên vệ sĩ cùng gào lên đau đớn, sau đó ngã gục, cũng theo gót Bảo Nhi mà hôn mê. Lúc này người còn tỉnh chỉ có Vương Lực Hành.
Vương Lực Hành sở dĩ còn tỉnh vì Hạ Thiên còn tra tấn, vài tiếng rắc rắc vang lên, Vương Lực Hành liên tục gào lên thảm thiết.
- Ngu ngốc, dám quỵt nợ, còn dám có ý với vợ anh, nếu anh không biến Hoàng Kim Tả Thủ thành Phế Vật Tả Thủ, như vậy Hạ Thiên anh còn mặt mũi nữa sao?
Hạ Thiên vừa tra tấn Vương Lực Hành vừa bất mãn nói.
- Mày...Mày là Hạ Thiên sao?
Vương Lực Hành tuy bị giày vò cực kỳ thảm thiết nhưng vẫn nghe được những điều mấu chốt.
- Ủa, tao nói mình là Hạ Thiên sao?
Hạ Thiên có chút ngây người, sau đó hắn phát hiện mình vì không cẩn thận mà thốt ra vài lời không nên, vì thế hắn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Vương Lực Hành:
- Chú đúng là quá xui, anh còn chưa muốn xử lý chú, nhưng chú bây giờ đã biết rõ anh là ai, anh chỉ còn cách xử lý chú mà thôi.
- Tiểu tử, nếu mày giết tao, mày sẽ không có kết cục tốt.
Vương Lực Hành dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, đến lúc này hắn vẫn không quên uy hiếp Hạ Thiên.
/1475
|