Hạ Thiên, mày đứng lại cho tao.
Khâu Minh hầu như gầm lên:
- Thằng khốn nạn nào dám thả mày ra?
Khâu Minh gầm lên hầu như kinh động đến tất cả cảnh sát hình sự đại đội một. Cũng khó trách Khâu Minh tức giận như vậy, sau khi khâu mồm xong thì hắn lập tức từ bệnh viện chạy về, mục đích chính là chứng thực tội mưu sát của Hạ Thiên, như vậy mới có thể phát tiết. Hắn nào ngờ khi quay về lại thấy Hạ Thiên được thả ra, như vậy sao hắn không tức điên lên được?
- Đội trưởng Khâu, tôi là Kiều Đông Hải... ....
Kiều Đông Hải muốn tranh thủ thời gian tiến lên giải thích nguyên nhân, hắn cũng không muốn Hạ Thiên đánh người, nếu lại tiếp tục đánh cảnh sát thì khó thể nào báo cáo kết quả công tác cho Kiều Tiểu Kiều.
Nhưng Kiều Đông Hải không ngờ mình vừa báo danh thì Khâu Minh đã tức giận gào lên:
- Tao không cần biết mày là Kiều Đông Hải hay Kiều Tây Hải, họ Kiều thì ngon sao? Thành phố Giang Hải cũng không phải là của Kiều gia chúng mày, thằng này phạm tội giết người, Kiều gia cũng không thể thích mang đi thì mang đi, mang về thì mang về.
Đám cảnh sát đi ra xem náo nhiệt nghe được lời nói của Khâu Minh thì cũng có chút đồng tình, xong rồi, vị đội trưởng Khâu này sắp xong rồi.
Kiều Đông Hải cũng nổi giận, hắn có thân phận thế nào? Là thiếu gia của Kiều gia một trong ba đại gia tộc lớn nhất thành phố Giang Hải, là một trong Tứ thiếu gia Giang Hải nổi tiếng lẫy lừng. Hắn ở trước mặt Hạ Thiên thì có vẻ bình dị gần gũi, vì Hạ Thiên có năng lực, cũng vì hắn biết rõ thân phận của Hạ Thiên. Nhưng Khâu Minh là thứ gì? Một đội trưởng đội cảnh sát hình sự nho nhỏ mà dám hô to gọi nhỏ với Kiều gia Kiều Đông Hải sao? Hơn nữa còn khiêu khích cả Kiều gia sao?
- Khâu Minh, anh nói không sai, thành phố Giang Hải này không phải là của Kiều gia chúng tôi, nhưng thành phố Giang Hải cũng không phải là của anh, thậm chí đại đội cảnh sát hình sự này cũng không phải là của anh.
Kiều Đông Hải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Khâu Minh:
- Tổ trọng án đã điều tra Hạ Thiên vô tội mà Khâu Minh anh lại chắn chắn ép người ta vào tội giết người, chẳng lẽ anh cho rằng Khâu Minh anh chỉ nói một câu là có thể cải biến pháp luật sao?
- Vô tội? Nó sao có thể vô tội? Không có khả năng.
Khâu Minh hét lớn.
Kiều Đông Hải cười lạnh:
- Chỉ dựa vào những lời nói vừa rồi đã nói anh không xứng là một cảnh sát hình sự, thậm chí không xứng là một cảnh sát.
Những lời này của Kiều Đông Hải đã chính thức tuyên án Khâu Minh cả đời này đừng hòng làm cảnh sát.
- Mày nói tao không xứng thì không xứng sao?
Khâu Minh lúc này đã hoàn toàn trở nên điên rồ trong mắt người khác, không ngờ hắn còn dám khiêu chiến cả với Kiều Đông Hải.
- Khâu Minh, anh câm miệng cho tôi.
Một tiếng gầm truyền đến, Hoàng Hải Đào chợt xuất hiện.
- Cục trưởng Hoàng, tôi... ....
Khâu Minh muốn giải thích, nhưng quan huyện không bằng quan tỉnh, nếu so sánh thì Khâu Minh rất sợ vị cục trưởng này.
- Chạy về bệnh viện ngay, cố gắng xem lại bệnh của mình, cũng tìm bác sĩ xem lại cái đầu.
Hoàng Hải Đào căn bản không cho Khâu Minh cơ hội giải thích, lão nghiêm nghị quát.
- Vâng, cục trưởng Hoàng, tôi sẽ đi ngay.
Khâu Minh cắn răng trả lời, nhưng hắn lại không đi ngay.
Hoàng Hải Đào không quan tâm đến Khâu Minh, lão vội vàng đi về phía Hạ Thiên và Kiều Đông Hải, lão nói với vẻ mặt xin lỗi:
- Kiều thiếu gia, Hạ thần y, đúng là xấu hổ... ....
Kiều Đông Hải khoát tay ngăn Hoàng Hải Đào tiếp tục:
- Cục trưởng Hoàng, chú không cần xin lỗi, cháu không hy vọng về sau tiếp tục xảy ra chuyện như vậy, vì thế nên thanh lý những con sâu làm rầu nồi canh trong cục cảnh sát đi.
Vẻ mặt Hoàng Hải Đào chợt cứng đờ, ngay sau đó lão gật đầu nói:
- Kiều thiếu gia nói rất đúng, những con sâu này nên thanh trừ để tránh ảnh hưởng đến danh dự cảnh sát... ....
- Hạ Thiên, chúng ta đi thôi.
Kiều Đông Hải rõ ràng không quan tâm đến Hoàng Hải Đào. Dù ai cũng có thể thấy lúc này tâm tình của Kiều thiếu gia là không tốt, mà người làm cho Kiều thiếu gia tức tối chính là Khâu Minh. Lúc này kể cả Hoàng Hải Đào cũng biết Khâu Minh khó chạy trời khỏi nắng.
- Kiều thiếu gia, Hạ thần y, hai cậu đi thong thả.
Hoàng Hải Đào dùng ánh mắt cung kín nhìn hai người bỏ đi, sau khi bóng lưng hai người biến mất thì lão mới quay đầu nhìn một Khâu Minh đang còn không cam lòng. Lão thầm thở phào một hơi, Khâu Minh này cũng là một cảnh sát giỏi, sao ngu ngốc như vậy?
Trước kia Khâu Minh thầm cạnh tranh với Lãnh Băng Băng, sau đó lại hãm hại sau lưng Lãnh Băng Băng, điều này làm Hoàng Hải Đào cảm thấy hắn có vấn đề. Nhưng tuyến trên có người thưởng thức Khâu Minh, mà Lãnh Băng Băng cũng không lợi dụng hậu trường để đối phó người này, vì thế Khâu Minh không việc gì.
Nhưng hôm nay Khâu Minh đắc tội Kiều Đông Hải, đây không phải tự tìm đường chết sao? Tứ thiếu gia Giang Hải là nhân vật dễ trêu à? Người ta muốn chỉnh anh thì sẽ nói thẳng ra, dù anh biết cũng không có biện pháp. Giống như lúc này, Kiều Đông Hải đã nói rõ ràng, hắn muốn thanh trừ Khâu Minh ra khỏi cục cảnh sát, mà chuyện này chắc chắn sẽ thành sự thật.
Không sai, thành phố Giang Hải không phải của Kiều gia, cục cảnh sát cũng không phải của Kiều Đông Hải, nhưng vấn đề là một kẻ như Khâu Minh thì không đáng để Kiều Đông Hải phải ra tay, vì vậy Khâu Minh nhất định là xong đời.
- Khâu Minh, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Hoàng Hải Đào thầm thở phào một hơi, thật ra Khâu Minh cũng coi là nhân tài nhưng đầu óc của hắn hình như chỉ dùng để phá án, không biết động não ở những phương diện khác.
Hạ Thiên và Kiều Đông Hải cũng không tiếp tục dây dưa ở cục cảnh sát, hai người nhanh chóng quay về tòa nhà Kiều gia, mà Kiều Tiểu Kiều cũng đã sớm chờ trong phòng khách. Phòng làm việc kiêm phòng ngủ của Kiều Tiểu Kiều, ngoài Hạ Thiên sẽ không cho phép đàn ông bước vào, người có thể tiến vào chỉ là phụ nữ, dù sao nơi đó cũng có thể thấy Kiều Tiểu Kiều thay quần áo.
- Đại ca, cục cảnh sát bên kia đã xác nhận không làm phiền chồng em nữa sao?
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng lo lắng hỏi một câu.
- Có người tự thú, cục cảnh sát tất nhiên sẽ không làm phiền, dù là Lâm Tử Hào cũng không thể ép tội Hạ Thiên.
Kiều Đông Hải rất tự tin với vấn đề này, chỉ cần hợp tình hợp lý thì Kiều gia sẽ không sợ Lâm gia.
Cặp mày đẹp của Kiều Tiểu Kiều chợt cau lên:
- Lâm Tử Hào thật sự muốn ép chồng em sao? Chẳng lẽ vì chuyện đêm đó?
- Nếu không phải là Lâm Tử Hào thì Nhị thúc sao lại không dám xen vào vụ này?
Kiều Đông Hải cười nhạt một tiếng:
- Nếu nói chuyện đêm đó thì không đơn giản như vậy, gần đây thành phố Giang Hải gặp phải không ít chuyện, đầu tiên là Diệp gia gặp chuyện không may, sau đó em bị ám sát, Cao Danh Dương bị Hạ Thiên đánh một trận, Lâm Tử Hào chợt quay về, sợ rằng sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Kiều Đông Hải ngừng lại một chút rồi nói:
- Tất nhiên đêm đó Lâm Tử Hào bị Hạ Thiên cướp đi vị hôn thê trước mặt mọi người, chắc chắn đây cũng là một chất xúc tác. Anh mơ hồ sinh ra một cảm giác người muốn đối phó với Kiều gia chúng ta là Lâm Tử Hào, Hạ Thiên ra tay chỉ làm cho Lâm Tử Hào rục rịch sớm mà thôi.
- Đại ca, trước nay Kiều gia và Lâm gia luôn bình yên vô sự, hai bên nào có cạnh tranh gì?
Kiều Tiểu Kiều có chút kinh ngạc.
- Có cạnh tranh hay không cũng chẳng quan trọng, Kiều gia chúng ta có sản nghiệp quá lớn, có người để ý là chuyện đương nhiên.
Kiều Đông Hải lắc đầu:
- Trước nay luôn nghe nói Cao gia có hậu trường ở thủ đô nhưng cũng không biết đó là ai, bây giờ anh lại cảm thấy hậu trường của Cao gia ở thủ đô có lẽ là Lâm gia. Tuy Lâm gia cũng không tính là đại gia tộc ở thủ đô, nhưng đây dù sao cũng là gia tộc thủ đô, người bình thường không dám động vào. Lần này Lâm Tử Hào xuất hiện có lẽ vì muốn tạo chỗ dựa cho Cao Danh Dương.
- Suy xét nhiều như vậy làm gì, xử lý Lâm Tử Hào là được.
Hạ Thiên lười biếng xen vào một câu.
Kiều Đông Hải chợt kinh ngạc, sau đó hắn cười khổ nhìn Kiều Tiểu Kiều. Hắn rất muốn hỏi cô em họ, chồng nàng chẳng lẽ đầu óc có vấn đề sao? Sao ý nghĩ của hắn lúc nào cũng điên rồ như vậy?
Kiều Tiểu Kiều cũng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, nàng hiểu rõ Hạ Thiên hơn so với người khác, nàng biết hắn luôn ở trên núi, không hiểu rõ thế giới bên ngoài. Tuy hắn có ba sư phụ, nhưng nếu nói rõ ra thì sư phụ hắn không phải là người bình thường, những quy tắc dạy bảo cho Hạ Thiên cũng không bình thường.
- Chồng, trước kia em đã nói với anh rồi, thế giới này có rất nhiều quy tắc, không thể dùng bạo lực giải quyết tất cả.
Kiều Tiểu Kiều không khỏi dùng giọng dịu dàng khuyên nhủ.
Trước đó không lâu Diệp Thiếu Hùng cũng dùng lời nói như vậy để dạy bảo Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên không cho là đúng, hắn cảm thấy bạo lực là thủ đoạn giải quyết vấn đề tốt nhất.
- Vợ, sư phụ nói thế giới này chỉ có một quy tắc duy nhất, hình như là mạnh được yếu thua, còn những quy tắc khác chỉ là công cụ lòe mắt mà thôi.
Hạ Thiên cảm thấy phải cho Kiều Tiểu Kiều biết vấn đề này.
Kiều Tiểu Kiều há hốc miệng, nàng không biết nên phản bác thế nào. Với những người ở địa vị như nàng thì thấy rất rõ quy tắc mạnh được yếu thua, nhưng chân lý vẫn không biến đổi, dù xã hội phát triển thế nào thì điều này cũng không thay đổi.
- Hạ Thiên, cậu nói rất đúng, quả thật là mạnh được yếu thua, nhưng có nhiều kẻ mạnh cũng không dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Kiều Đông Hải ở bên cạnh nói:
- Cậu nói những quy tắc khác chỉ là công cụ, vậy sao cậu không cần những công cụ này?
- À, tôi cảm thấy sử dụng rất phiền toái, tôi thích đơn giản một chút, xử lý là xong.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Kiều Đông Hải hết chỗ nói.
- Thôi được, chồng, chúng ta không nói về vấn đề này nữa, anh nghe em, không cần phải đánh người trọng thương, dù đánh cũng phải có lý do để tạo ra đường lùi. Nếu anh đánh người không có lý do thì không còn gì để lý luận, để tránh tình cảnh bị cảnh sát chộp vào như hôm nay, như vậy được không?
Kiều Tiểu Kiều ôm lấy cánh tay Hạ Thiên dùng giọng nũng nịu nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải đồng ý, hắn là đàn ông thương vợ, vợ hắn yêu cầu thường đồng ý.
Kiều Đông Hải khẽ thở ra một hơi, trong lòng thầm cảm khái, vẫn là Kiều Tiểu Kiều có biện pháp, không hổ danh là vợ Hạ Thiên.
- Được rồi, Hạ Thiên, cậu đắc tội với Kỷ Nam sao?
Kiều Đông Hải chợt nhớ đến vấn đề này, vì hôm nay sau khi Hạ Thiên bị đưa vào đồn cảnh sát thì còn có phó chủ tịch thường vụ tỉnh quan tâm rất sát. Dựa theo lý thuyết thì Kỷ Nam không có thù oán gì với Kiều gia, cục công an cũng không phải khối công tác được phân công cho Kỷ Nam, người này đáng lý không nhúng tay vào mới đúng.
Khâu Minh hầu như gầm lên:
- Thằng khốn nạn nào dám thả mày ra?
Khâu Minh gầm lên hầu như kinh động đến tất cả cảnh sát hình sự đại đội một. Cũng khó trách Khâu Minh tức giận như vậy, sau khi khâu mồm xong thì hắn lập tức từ bệnh viện chạy về, mục đích chính là chứng thực tội mưu sát của Hạ Thiên, như vậy mới có thể phát tiết. Hắn nào ngờ khi quay về lại thấy Hạ Thiên được thả ra, như vậy sao hắn không tức điên lên được?
- Đội trưởng Khâu, tôi là Kiều Đông Hải... ....
Kiều Đông Hải muốn tranh thủ thời gian tiến lên giải thích nguyên nhân, hắn cũng không muốn Hạ Thiên đánh người, nếu lại tiếp tục đánh cảnh sát thì khó thể nào báo cáo kết quả công tác cho Kiều Tiểu Kiều.
Nhưng Kiều Đông Hải không ngờ mình vừa báo danh thì Khâu Minh đã tức giận gào lên:
- Tao không cần biết mày là Kiều Đông Hải hay Kiều Tây Hải, họ Kiều thì ngon sao? Thành phố Giang Hải cũng không phải là của Kiều gia chúng mày, thằng này phạm tội giết người, Kiều gia cũng không thể thích mang đi thì mang đi, mang về thì mang về.
Đám cảnh sát đi ra xem náo nhiệt nghe được lời nói của Khâu Minh thì cũng có chút đồng tình, xong rồi, vị đội trưởng Khâu này sắp xong rồi.
Kiều Đông Hải cũng nổi giận, hắn có thân phận thế nào? Là thiếu gia của Kiều gia một trong ba đại gia tộc lớn nhất thành phố Giang Hải, là một trong Tứ thiếu gia Giang Hải nổi tiếng lẫy lừng. Hắn ở trước mặt Hạ Thiên thì có vẻ bình dị gần gũi, vì Hạ Thiên có năng lực, cũng vì hắn biết rõ thân phận của Hạ Thiên. Nhưng Khâu Minh là thứ gì? Một đội trưởng đội cảnh sát hình sự nho nhỏ mà dám hô to gọi nhỏ với Kiều gia Kiều Đông Hải sao? Hơn nữa còn khiêu khích cả Kiều gia sao?
- Khâu Minh, anh nói không sai, thành phố Giang Hải này không phải là của Kiều gia chúng tôi, nhưng thành phố Giang Hải cũng không phải là của anh, thậm chí đại đội cảnh sát hình sự này cũng không phải là của anh.
Kiều Đông Hải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Khâu Minh:
- Tổ trọng án đã điều tra Hạ Thiên vô tội mà Khâu Minh anh lại chắn chắn ép người ta vào tội giết người, chẳng lẽ anh cho rằng Khâu Minh anh chỉ nói một câu là có thể cải biến pháp luật sao?
- Vô tội? Nó sao có thể vô tội? Không có khả năng.
Khâu Minh hét lớn.
Kiều Đông Hải cười lạnh:
- Chỉ dựa vào những lời nói vừa rồi đã nói anh không xứng là một cảnh sát hình sự, thậm chí không xứng là một cảnh sát.
Những lời này của Kiều Đông Hải đã chính thức tuyên án Khâu Minh cả đời này đừng hòng làm cảnh sát.
- Mày nói tao không xứng thì không xứng sao?
Khâu Minh lúc này đã hoàn toàn trở nên điên rồ trong mắt người khác, không ngờ hắn còn dám khiêu chiến cả với Kiều Đông Hải.
- Khâu Minh, anh câm miệng cho tôi.
Một tiếng gầm truyền đến, Hoàng Hải Đào chợt xuất hiện.
- Cục trưởng Hoàng, tôi... ....
Khâu Minh muốn giải thích, nhưng quan huyện không bằng quan tỉnh, nếu so sánh thì Khâu Minh rất sợ vị cục trưởng này.
- Chạy về bệnh viện ngay, cố gắng xem lại bệnh của mình, cũng tìm bác sĩ xem lại cái đầu.
Hoàng Hải Đào căn bản không cho Khâu Minh cơ hội giải thích, lão nghiêm nghị quát.
- Vâng, cục trưởng Hoàng, tôi sẽ đi ngay.
Khâu Minh cắn răng trả lời, nhưng hắn lại không đi ngay.
Hoàng Hải Đào không quan tâm đến Khâu Minh, lão vội vàng đi về phía Hạ Thiên và Kiều Đông Hải, lão nói với vẻ mặt xin lỗi:
- Kiều thiếu gia, Hạ thần y, đúng là xấu hổ... ....
Kiều Đông Hải khoát tay ngăn Hoàng Hải Đào tiếp tục:
- Cục trưởng Hoàng, chú không cần xin lỗi, cháu không hy vọng về sau tiếp tục xảy ra chuyện như vậy, vì thế nên thanh lý những con sâu làm rầu nồi canh trong cục cảnh sát đi.
Vẻ mặt Hoàng Hải Đào chợt cứng đờ, ngay sau đó lão gật đầu nói:
- Kiều thiếu gia nói rất đúng, những con sâu này nên thanh trừ để tránh ảnh hưởng đến danh dự cảnh sát... ....
- Hạ Thiên, chúng ta đi thôi.
Kiều Đông Hải rõ ràng không quan tâm đến Hoàng Hải Đào. Dù ai cũng có thể thấy lúc này tâm tình của Kiều thiếu gia là không tốt, mà người làm cho Kiều thiếu gia tức tối chính là Khâu Minh. Lúc này kể cả Hoàng Hải Đào cũng biết Khâu Minh khó chạy trời khỏi nắng.
- Kiều thiếu gia, Hạ thần y, hai cậu đi thong thả.
Hoàng Hải Đào dùng ánh mắt cung kín nhìn hai người bỏ đi, sau khi bóng lưng hai người biến mất thì lão mới quay đầu nhìn một Khâu Minh đang còn không cam lòng. Lão thầm thở phào một hơi, Khâu Minh này cũng là một cảnh sát giỏi, sao ngu ngốc như vậy?
Trước kia Khâu Minh thầm cạnh tranh với Lãnh Băng Băng, sau đó lại hãm hại sau lưng Lãnh Băng Băng, điều này làm Hoàng Hải Đào cảm thấy hắn có vấn đề. Nhưng tuyến trên có người thưởng thức Khâu Minh, mà Lãnh Băng Băng cũng không lợi dụng hậu trường để đối phó người này, vì thế Khâu Minh không việc gì.
Nhưng hôm nay Khâu Minh đắc tội Kiều Đông Hải, đây không phải tự tìm đường chết sao? Tứ thiếu gia Giang Hải là nhân vật dễ trêu à? Người ta muốn chỉnh anh thì sẽ nói thẳng ra, dù anh biết cũng không có biện pháp. Giống như lúc này, Kiều Đông Hải đã nói rõ ràng, hắn muốn thanh trừ Khâu Minh ra khỏi cục cảnh sát, mà chuyện này chắc chắn sẽ thành sự thật.
Không sai, thành phố Giang Hải không phải của Kiều gia, cục cảnh sát cũng không phải của Kiều Đông Hải, nhưng vấn đề là một kẻ như Khâu Minh thì không đáng để Kiều Đông Hải phải ra tay, vì vậy Khâu Minh nhất định là xong đời.
- Khâu Minh, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Hoàng Hải Đào thầm thở phào một hơi, thật ra Khâu Minh cũng coi là nhân tài nhưng đầu óc của hắn hình như chỉ dùng để phá án, không biết động não ở những phương diện khác.
Hạ Thiên và Kiều Đông Hải cũng không tiếp tục dây dưa ở cục cảnh sát, hai người nhanh chóng quay về tòa nhà Kiều gia, mà Kiều Tiểu Kiều cũng đã sớm chờ trong phòng khách. Phòng làm việc kiêm phòng ngủ của Kiều Tiểu Kiều, ngoài Hạ Thiên sẽ không cho phép đàn ông bước vào, người có thể tiến vào chỉ là phụ nữ, dù sao nơi đó cũng có thể thấy Kiều Tiểu Kiều thay quần áo.
- Đại ca, cục cảnh sát bên kia đã xác nhận không làm phiền chồng em nữa sao?
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng lo lắng hỏi một câu.
- Có người tự thú, cục cảnh sát tất nhiên sẽ không làm phiền, dù là Lâm Tử Hào cũng không thể ép tội Hạ Thiên.
Kiều Đông Hải rất tự tin với vấn đề này, chỉ cần hợp tình hợp lý thì Kiều gia sẽ không sợ Lâm gia.
Cặp mày đẹp của Kiều Tiểu Kiều chợt cau lên:
- Lâm Tử Hào thật sự muốn ép chồng em sao? Chẳng lẽ vì chuyện đêm đó?
- Nếu không phải là Lâm Tử Hào thì Nhị thúc sao lại không dám xen vào vụ này?
Kiều Đông Hải cười nhạt một tiếng:
- Nếu nói chuyện đêm đó thì không đơn giản như vậy, gần đây thành phố Giang Hải gặp phải không ít chuyện, đầu tiên là Diệp gia gặp chuyện không may, sau đó em bị ám sát, Cao Danh Dương bị Hạ Thiên đánh một trận, Lâm Tử Hào chợt quay về, sợ rằng sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Kiều Đông Hải ngừng lại một chút rồi nói:
- Tất nhiên đêm đó Lâm Tử Hào bị Hạ Thiên cướp đi vị hôn thê trước mặt mọi người, chắc chắn đây cũng là một chất xúc tác. Anh mơ hồ sinh ra một cảm giác người muốn đối phó với Kiều gia chúng ta là Lâm Tử Hào, Hạ Thiên ra tay chỉ làm cho Lâm Tử Hào rục rịch sớm mà thôi.
- Đại ca, trước nay Kiều gia và Lâm gia luôn bình yên vô sự, hai bên nào có cạnh tranh gì?
Kiều Tiểu Kiều có chút kinh ngạc.
- Có cạnh tranh hay không cũng chẳng quan trọng, Kiều gia chúng ta có sản nghiệp quá lớn, có người để ý là chuyện đương nhiên.
Kiều Đông Hải lắc đầu:
- Trước nay luôn nghe nói Cao gia có hậu trường ở thủ đô nhưng cũng không biết đó là ai, bây giờ anh lại cảm thấy hậu trường của Cao gia ở thủ đô có lẽ là Lâm gia. Tuy Lâm gia cũng không tính là đại gia tộc ở thủ đô, nhưng đây dù sao cũng là gia tộc thủ đô, người bình thường không dám động vào. Lần này Lâm Tử Hào xuất hiện có lẽ vì muốn tạo chỗ dựa cho Cao Danh Dương.
- Suy xét nhiều như vậy làm gì, xử lý Lâm Tử Hào là được.
Hạ Thiên lười biếng xen vào một câu.
Kiều Đông Hải chợt kinh ngạc, sau đó hắn cười khổ nhìn Kiều Tiểu Kiều. Hắn rất muốn hỏi cô em họ, chồng nàng chẳng lẽ đầu óc có vấn đề sao? Sao ý nghĩ của hắn lúc nào cũng điên rồ như vậy?
Kiều Tiểu Kiều cũng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, nàng hiểu rõ Hạ Thiên hơn so với người khác, nàng biết hắn luôn ở trên núi, không hiểu rõ thế giới bên ngoài. Tuy hắn có ba sư phụ, nhưng nếu nói rõ ra thì sư phụ hắn không phải là người bình thường, những quy tắc dạy bảo cho Hạ Thiên cũng không bình thường.
- Chồng, trước kia em đã nói với anh rồi, thế giới này có rất nhiều quy tắc, không thể dùng bạo lực giải quyết tất cả.
Kiều Tiểu Kiều không khỏi dùng giọng dịu dàng khuyên nhủ.
Trước đó không lâu Diệp Thiếu Hùng cũng dùng lời nói như vậy để dạy bảo Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên không cho là đúng, hắn cảm thấy bạo lực là thủ đoạn giải quyết vấn đề tốt nhất.
- Vợ, sư phụ nói thế giới này chỉ có một quy tắc duy nhất, hình như là mạnh được yếu thua, còn những quy tắc khác chỉ là công cụ lòe mắt mà thôi.
Hạ Thiên cảm thấy phải cho Kiều Tiểu Kiều biết vấn đề này.
Kiều Tiểu Kiều há hốc miệng, nàng không biết nên phản bác thế nào. Với những người ở địa vị như nàng thì thấy rất rõ quy tắc mạnh được yếu thua, nhưng chân lý vẫn không biến đổi, dù xã hội phát triển thế nào thì điều này cũng không thay đổi.
- Hạ Thiên, cậu nói rất đúng, quả thật là mạnh được yếu thua, nhưng có nhiều kẻ mạnh cũng không dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Kiều Đông Hải ở bên cạnh nói:
- Cậu nói những quy tắc khác chỉ là công cụ, vậy sao cậu không cần những công cụ này?
- À, tôi cảm thấy sử dụng rất phiền toái, tôi thích đơn giản một chút, xử lý là xong.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Kiều Đông Hải hết chỗ nói.
- Thôi được, chồng, chúng ta không nói về vấn đề này nữa, anh nghe em, không cần phải đánh người trọng thương, dù đánh cũng phải có lý do để tạo ra đường lùi. Nếu anh đánh người không có lý do thì không còn gì để lý luận, để tránh tình cảnh bị cảnh sát chộp vào như hôm nay, như vậy được không?
Kiều Tiểu Kiều ôm lấy cánh tay Hạ Thiên dùng giọng nũng nịu nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải đồng ý, hắn là đàn ông thương vợ, vợ hắn yêu cầu thường đồng ý.
Kiều Đông Hải khẽ thở ra một hơi, trong lòng thầm cảm khái, vẫn là Kiều Tiểu Kiều có biện pháp, không hổ danh là vợ Hạ Thiên.
- Được rồi, Hạ Thiên, cậu đắc tội với Kỷ Nam sao?
Kiều Đông Hải chợt nhớ đến vấn đề này, vì hôm nay sau khi Hạ Thiên bị đưa vào đồn cảnh sát thì còn có phó chủ tịch thường vụ tỉnh quan tâm rất sát. Dựa theo lý thuyết thì Kỷ Nam không có thù oán gì với Kiều gia, cục công an cũng không phải khối công tác được phân công cho Kỷ Nam, người này đáng lý không nhúng tay vào mới đúng.
/1475
|