Trên sân thượng tòa nhà Đinh Hương, Hạ Thiên vẫn ngủ say.
Dạ Ngọc Mị vẫn đứng ở bên rìa sân thượng, vẫn nhìn chằm chằm vào tòa biệt thự bên dưới, nhưng biệt thự kia không có bất kỳ động tĩnh gì, không có ai ra vào.
Vô tình đã là ba giờ chiều, Dạ Ngọc Mị thật sự đã có chút mất kiên nhẫn, nàng rất muốn không quan tâm đến Hạ Thiên, muốn tự mình tiến lên xử lý Hoàng Tĩnh Di. Dù sao với công lực hiện tại của nàng, muốn giải quyết Hoàng Tĩnh Di hoàn toàn không khó, nhưng sau khi suy xét lại thì nàng vẫn không hành động, đừng tưởng Hạ Thiên ngủ say mà lầm, nếu nàng thật sự bỏ đi, hắn sẽ tỉnh lại ngay.
- Chồng chồng, có điện thoại kìa...
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên:
- Là một người xa lạ điện thoại đến, chồng có thể không nghe máy, cũng có thể chờ, Tiểu Yêu Tinh đang điều tra vị trí của đối phương...Bây giờ bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám...
- Muốn ngủ một giấc cũng khó vậy à?
Hạ Thiên mở to mắt, hắn ngáp lớn một cái rồi ngồi dậy.
- Đã tìm được vị trí, đó chính là bệnh viện đệ nhất thành phố Nhạc Nam, số điện thoại là của Liễu Vân Anh...Chồng chồng, trình tự có chút sai lầm, không phải dãy số lạ, Liễu Vân Anh là em vợ của anh, anh mau nhấc máy...
Tiểu Yêu Tinh nhàm chán đang nói ra những lời nhàm chán, Dạ Ngọc Mị ở bên cạnh nghe thấy vậy mà chợt cảm thấy cổ quái, những người phụ nữ của tên khốn kia không ai bình thường.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nhận điện thoại:
- Này, có chuyện gì vậy?
- Anh rể, không tốt, Thẩm Phong bị người ta đánh, bây giờ còn đang hôn mê ở trong bệnh viện, anh đến giúp em được không?
Liễu Vân Anh lo lắng nói.
- Thẩm Phong là ai?
Hạ Thiên có chút mơ hồ.
- Là anh của Thẩm Vân, anh rể, em đang ở bệnh viện đệ nhất thành phố Nhạc Nam, anh đến mau, được không?
Liễu Vân Anh thúc giục.
- Được, anh đến ngay.
Hạ Thiên dù không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý, tuy hắn không quá thương tâm với cái chết của Thẩm Vân, nhưng hắn vẫn rất áy náy. Bây giờ anh của Thẩm Vân bị người ta đánh cho hôn mê, hắn thấy mình cần đi giúp, vì Liễu Vân Anh nhờ hắn vài lần mà không lần nào thành công, sợ rằng hắn làm anh rể cũng không xứng.
Hạ Thiên đặt điện thoại xuống rồi nói với Dạ Ngọc Mị:
- Em Chân Dài, chị ở đây tiếp tục giám thị, tôi đi đến bệnh viện, sẽ quay lại ngay.
- Cậu có thể không cần quay lại, đợi đến tối tôi sẽ ra tay.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
- Em Chân Dài, chị tốt nhất là đừng đi một mình, tuy chị chết tôi cũng không quá đau lòng, nhưng chị chết thì thần tiên tỷ tỷ sẽ mất vui, vì vậy chị tốt nhất là đừng chết.
Hạ Thiên đứng lên lười biếng nói.
- Đừng nói là Hoàng Tĩnh Di, dù liên thủ với Bạch Vân Sơn thì tôi cũng không sợ bọn họ.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, trong lời nói có chút kiêu ngạo.
- Em Chân Dài, chị không biết bọn họ còn có người thứ ba?
Hạ Thiên lại hỏi một câu.
- Người thứ ba?
Giọng điệu của Dạ Ngọc Mị chợt biến đổi:
- Cậu có chứng cứ gì?
- Không có chứng cứ, tôi chỉ nghi ngờ mà thôi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Trong mười vụ án mạng trước đó, có người thấy một người đàn ông mặc áo xanh, nhưng Bạch Vân Sơn mặc áo trắng, Hoàng Tĩnh Di mặc áo trắng, tuy bọn họ có thể đổi áo, nhưng nếu không đổi áo thì sẽ có một người đàn ông mặc áo xanh.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Tóm lại chị nên chờ tôi quay lại, hai chúng ta ở cùng nhau sẽ an toàn hơn, nếu không...Nếu chị chết thật, tôi cũng không thể đối phó với bọn họ.
Dạ Ngọc Mị không nói gì, chẳng biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn lóe người lên, biến mất trên mái nhà tòa nhà Đinh Hương.
Thật ra chuyện Thẩm Phong bị đánh đã xảy ra hai giờ trước, khi Hạ Thiên đến bệnh viện thì Thẩm Phong đã tỉnh lại nhưng có chút choáng váng, hình như còn có vẻ mất trí, nghe nói não bị chấn động, không biết ai đánh mình.
Hạ Thiên đâm cho Thẩm Phong vài châm, sau đó Thẩm Phong bắt đầu nhớ lại nhiều chuyện.
- Hạ thần y, cám ơn cậu.
Thẩm Phong nhìn Hạ Thiên, bây giờ hắn mới biết Hạ Thiên là ai, cũng biết đối phương đã giúp em mình vài lần. Tuy cuối cùng tên này vẫn không thể cản được tình huống em mình bị giết, nhưng hắn biết chuyện kia không thể trách Hạ Thiên, chỉ có thể trách hung thủ ra tay quá ác độc.
- Biết ai đánh anh không?
Hạ Thiên hỏi.
Thẩm Phong suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Tôi cùng cha mẹ đến một nhà khách gần cục công an, ba mẹ vì quá thương tâm mà tối qua không ngủ ngon, giữa trưa tôi khuyên bọn họ ăn được chút gì đó, sau đó cả hai đều ngủ, tôi đi mua một vài món đồ, nhưng vừa đến mái hiên thì bị người ta chụp bao vào đầu, sau đó bọn họ đánh đấm loạn xạ. Tôi căn bản không biết bọn họ là ai, thậm chí cũng không biết có mấy người, cả quá trình bọn họ cũng không nói lời nào, giống như chỉ muốn đánh rồi thôi.
- Có lẽ không phải là đồng lõa của đám người sát hại Thẩm Vân, nếu bọn họ đã ra tay thì chỉ sợ cũng không phải chỉ đơn giản là đánh người như vậy.
Người lên tiếng là Hào Phỉ Phỉ, trước đó nàng và Liễu Vân Anh cùng chạy đến đây.
Nếu không có biện pháp ở gần Hạ Thiên thì nàng dứt khoát chăm sóc cho cô em vợ của đối phương, tốt xấu gì cũng có thể kéo gần quan hệ với Hạ Thiên.
Còn hai tên nhân viên của cục an ninh quốc gia lúc này đang đứng canh ngoài cửa phòng bệnh.
- Anh Phong, anh có thể nghĩ xem là ai muốn đánh mình không? Theo lý thì anh vừa đến đây, có lẽ không đắc tội với ai, nhưng nếu không phải đám cầm thú đã sát hại Thẩm Vân thì là ai?
Liễu Vân Anh thật sự cảm thấy khó hiểu.
- Anh nghĩ có thể là người của cục công an.
Thẩm Phong suy nghĩ rồi nói:
- Sáng nay anh ồn ào với bọn họ một trận, sau đó anh lên mạng viết tin, trước đó cũng có viên cảnh sát gọi điện thoại đến báo rằng không nên làm như vậy, nhưng anh không quan tâm, còn nói trên trang cá nhân là cảnh sát uy hiếp anh.
- Đám người cục công an?
Vẻ mặt Hào Phỉ Phỉ chợt biến đổi, sau đó lại có chút căm tức:
- Bọn họ cũng quá đáng rồi? Án còn chưa tra xong mà dám tấn công cả người thân của gia đình bị hại sao?
- Anh Phong, buổi sáng anh cãi nhau với ai? Rốt cuộc có chuyện gì? Sao anh không nói với em?
Liễu Vân Anh lại hỏi.
Thẩm Phong có chú do dự, sau đó nói ra chuyện cãi vả lúc sáng cho Liễu Vân Anh.
- Bọn họ nói tôi là hậu trường của anh sao?
Hạ Thiên có chút mất vui, hắn hỏi.
- Hạ thần y, tôi cũng không nói như vậy, nhưng có lẽ bọn họ nghĩ lầm là như vậy...
Thẩm Phong vội vàng nói, hắn tất nhiên biết rõ Hạ Thiên sở dĩ quan tâm đến chuyện này vì nể mặt Liễu Vân Anh, vì vậy hắn cũng không dám xem Hạ Thiên là chỗ dựa của Thẩm gia.
- Bọn họ đã cho rằng tôi là hậu trường của anh, không ngờ còn dám làm khó dễ, rõ ràng không nể mặt tôi, muốn gây khó cho tôi sao?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Đi, đến cục công an, tôi muốn tìm bọn họ tính sổ.
Thẩm Phong chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn vội vàng nói:
- Hạ thần y, thôi bỏ, náo loạn cũng không tốt.
- Sao có thể bỏ được?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Thẩm Phong:
- Bọn họ đánh anh, tỏ ra bất mãn với tôi, tôi mặc kệ, là bọn họ tưởng tôi dễ ức hiếp, đúng là đám cảnh sát ngu ngốc, không có bản lĩnh tra án thì thôi, còn dám đối nghịch với mình. Xem ra hôm trước đánh bọn họ một trận ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc còn chưa đủ, hôm nay nên đến đập nát cục công an, để cho bọn họ biết thế nào là lợi hại.
- Đúng vậy, anh Phong, tìm bọn họ tính sổ, nếu không bọn họ cũng sẽ xem thường chuyện của Thẩm Vân.
Liễu Vân Anh cũng ở bên cạnh phụ họa, nàng biết rõ sự lợi hại của Hạ Thiên, tất nhiên nàng chẳng cần gì phải sợ.
- Có lẽ nên đi chất vấn xem là người nào đánh Thẩm Phong, để cho người của cục an ninh quốc gia tra án, vì người ta đến hỏi không biết gì còn ra tay đánh người, đúng là không ra gì.
Hào Phỉ Phỉ cũng có chút tức giận, vụ án này coi như nàng cũng là một người bị hại, tuy bây giờ nàng bình yên vô sự, nhưng nàng vẫn rất chú ý đến nó.
Thẩm Phong khẽ suy nghĩ rồi cắn môi nói:
- Được, tôi cũng đi.
Vì lấy lại lý lẽ cho em gái, Thẩm Phong quyết định liều mạng.
Hơn mười phút sau, ở cục công an thành phố Nhạc Nam.
Cũng trùng hợp, khi Thẩm Phong vào cục công an thì gặp ngay nữ cảnh sát mà buổi sáng đã cải vã với mình.
- Lại nữa rồi.
Nữ cảnh sát này cười lạnh, sau đó nhìn thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt biến đổi, nhưng vẫn châm chọc Thẩm Phong một câu:
- Lúc này còn mang cả hậu trường đến sao?
- Cô ta là nữ cảnh sát đã cải nhau với anh vào lúc sáng à?
Hạ Thiên hỏi Thẩm Phong.
- Là tôi thì sao? Có bản lĩnh thì tự đi tra án, đừng đến đây...
Thẩm Phong còn chưa lên tiếng thì nữ cảnh sát kia đã đón lời của Hạ Thiên.
- Bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên cắt ngang lời nữ cảnh sát, Hạ Thiên dứt khoát cho một tát, trực tiếp tát đối phương bay đi.
- Đúng là loại người ngu ngốc quá nhiều, cần ăn đòn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nữ cảnh sát, xấu cũng không phải sai, xấu mà đóng vai ác mới thật sự không đúng.
Trong cục công an chợt yên tĩnh không một tiếng động, một tát của Hạ Thiên làm mọi người ngây cả ra, tuy có rất nhiều người tức giận nhưng cũng không dám nói gì, vì biểu hiện của Hạ Thiên ở Hồ Nguyệt Lạc đã chứng tỏ sự hùng mạnh quá mức.
Nhưng cũng có người vì nữ cảnh sát kia mà đứng ra, một âm thanh vang lên:
- Hạ Thiên, mày đừng quá đáng...
- Bốp!
Hạ Thiên lại vung tay, một tát vỗ lên mặt tên vừa lên tiếng, vì thế mà tên này bị đánh văng, ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Thẩm Phong trợn mắt há mồm, Hào Phỉ Phỉ cũng sững sờ, ngây người. Tuy nàng ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc đã được thấy sự hùng mạnh của Hạ Thiên, nhưng hành động của hắn lúc này thật sự làm nàng bất ngờ.
Liễu Vân Anh thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên, anh rể đúng là anh rể, quá trâu chó!
Dạ Ngọc Mị vẫn đứng ở bên rìa sân thượng, vẫn nhìn chằm chằm vào tòa biệt thự bên dưới, nhưng biệt thự kia không có bất kỳ động tĩnh gì, không có ai ra vào.
Vô tình đã là ba giờ chiều, Dạ Ngọc Mị thật sự đã có chút mất kiên nhẫn, nàng rất muốn không quan tâm đến Hạ Thiên, muốn tự mình tiến lên xử lý Hoàng Tĩnh Di. Dù sao với công lực hiện tại của nàng, muốn giải quyết Hoàng Tĩnh Di hoàn toàn không khó, nhưng sau khi suy xét lại thì nàng vẫn không hành động, đừng tưởng Hạ Thiên ngủ say mà lầm, nếu nàng thật sự bỏ đi, hắn sẽ tỉnh lại ngay.
- Chồng chồng, có điện thoại kìa...
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên:
- Là một người xa lạ điện thoại đến, chồng có thể không nghe máy, cũng có thể chờ, Tiểu Yêu Tinh đang điều tra vị trí của đối phương...Bây giờ bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám...
- Muốn ngủ một giấc cũng khó vậy à?
Hạ Thiên mở to mắt, hắn ngáp lớn một cái rồi ngồi dậy.
- Đã tìm được vị trí, đó chính là bệnh viện đệ nhất thành phố Nhạc Nam, số điện thoại là của Liễu Vân Anh...Chồng chồng, trình tự có chút sai lầm, không phải dãy số lạ, Liễu Vân Anh là em vợ của anh, anh mau nhấc máy...
Tiểu Yêu Tinh nhàm chán đang nói ra những lời nhàm chán, Dạ Ngọc Mị ở bên cạnh nghe thấy vậy mà chợt cảm thấy cổ quái, những người phụ nữ của tên khốn kia không ai bình thường.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nhận điện thoại:
- Này, có chuyện gì vậy?
- Anh rể, không tốt, Thẩm Phong bị người ta đánh, bây giờ còn đang hôn mê ở trong bệnh viện, anh đến giúp em được không?
Liễu Vân Anh lo lắng nói.
- Thẩm Phong là ai?
Hạ Thiên có chút mơ hồ.
- Là anh của Thẩm Vân, anh rể, em đang ở bệnh viện đệ nhất thành phố Nhạc Nam, anh đến mau, được không?
Liễu Vân Anh thúc giục.
- Được, anh đến ngay.
Hạ Thiên dù không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý, tuy hắn không quá thương tâm với cái chết của Thẩm Vân, nhưng hắn vẫn rất áy náy. Bây giờ anh của Thẩm Vân bị người ta đánh cho hôn mê, hắn thấy mình cần đi giúp, vì Liễu Vân Anh nhờ hắn vài lần mà không lần nào thành công, sợ rằng hắn làm anh rể cũng không xứng.
Hạ Thiên đặt điện thoại xuống rồi nói với Dạ Ngọc Mị:
- Em Chân Dài, chị ở đây tiếp tục giám thị, tôi đi đến bệnh viện, sẽ quay lại ngay.
- Cậu có thể không cần quay lại, đợi đến tối tôi sẽ ra tay.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
- Em Chân Dài, chị tốt nhất là đừng đi một mình, tuy chị chết tôi cũng không quá đau lòng, nhưng chị chết thì thần tiên tỷ tỷ sẽ mất vui, vì vậy chị tốt nhất là đừng chết.
Hạ Thiên đứng lên lười biếng nói.
- Đừng nói là Hoàng Tĩnh Di, dù liên thủ với Bạch Vân Sơn thì tôi cũng không sợ bọn họ.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, trong lời nói có chút kiêu ngạo.
- Em Chân Dài, chị không biết bọn họ còn có người thứ ba?
Hạ Thiên lại hỏi một câu.
- Người thứ ba?
Giọng điệu của Dạ Ngọc Mị chợt biến đổi:
- Cậu có chứng cứ gì?
- Không có chứng cứ, tôi chỉ nghi ngờ mà thôi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Trong mười vụ án mạng trước đó, có người thấy một người đàn ông mặc áo xanh, nhưng Bạch Vân Sơn mặc áo trắng, Hoàng Tĩnh Di mặc áo trắng, tuy bọn họ có thể đổi áo, nhưng nếu không đổi áo thì sẽ có một người đàn ông mặc áo xanh.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Tóm lại chị nên chờ tôi quay lại, hai chúng ta ở cùng nhau sẽ an toàn hơn, nếu không...Nếu chị chết thật, tôi cũng không thể đối phó với bọn họ.
Dạ Ngọc Mị không nói gì, chẳng biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn lóe người lên, biến mất trên mái nhà tòa nhà Đinh Hương.
Thật ra chuyện Thẩm Phong bị đánh đã xảy ra hai giờ trước, khi Hạ Thiên đến bệnh viện thì Thẩm Phong đã tỉnh lại nhưng có chút choáng váng, hình như còn có vẻ mất trí, nghe nói não bị chấn động, không biết ai đánh mình.
Hạ Thiên đâm cho Thẩm Phong vài châm, sau đó Thẩm Phong bắt đầu nhớ lại nhiều chuyện.
- Hạ thần y, cám ơn cậu.
Thẩm Phong nhìn Hạ Thiên, bây giờ hắn mới biết Hạ Thiên là ai, cũng biết đối phương đã giúp em mình vài lần. Tuy cuối cùng tên này vẫn không thể cản được tình huống em mình bị giết, nhưng hắn biết chuyện kia không thể trách Hạ Thiên, chỉ có thể trách hung thủ ra tay quá ác độc.
- Biết ai đánh anh không?
Hạ Thiên hỏi.
Thẩm Phong suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Tôi cùng cha mẹ đến một nhà khách gần cục công an, ba mẹ vì quá thương tâm mà tối qua không ngủ ngon, giữa trưa tôi khuyên bọn họ ăn được chút gì đó, sau đó cả hai đều ngủ, tôi đi mua một vài món đồ, nhưng vừa đến mái hiên thì bị người ta chụp bao vào đầu, sau đó bọn họ đánh đấm loạn xạ. Tôi căn bản không biết bọn họ là ai, thậm chí cũng không biết có mấy người, cả quá trình bọn họ cũng không nói lời nào, giống như chỉ muốn đánh rồi thôi.
- Có lẽ không phải là đồng lõa của đám người sát hại Thẩm Vân, nếu bọn họ đã ra tay thì chỉ sợ cũng không phải chỉ đơn giản là đánh người như vậy.
Người lên tiếng là Hào Phỉ Phỉ, trước đó nàng và Liễu Vân Anh cùng chạy đến đây.
Nếu không có biện pháp ở gần Hạ Thiên thì nàng dứt khoát chăm sóc cho cô em vợ của đối phương, tốt xấu gì cũng có thể kéo gần quan hệ với Hạ Thiên.
Còn hai tên nhân viên của cục an ninh quốc gia lúc này đang đứng canh ngoài cửa phòng bệnh.
- Anh Phong, anh có thể nghĩ xem là ai muốn đánh mình không? Theo lý thì anh vừa đến đây, có lẽ không đắc tội với ai, nhưng nếu không phải đám cầm thú đã sát hại Thẩm Vân thì là ai?
Liễu Vân Anh thật sự cảm thấy khó hiểu.
- Anh nghĩ có thể là người của cục công an.
Thẩm Phong suy nghĩ rồi nói:
- Sáng nay anh ồn ào với bọn họ một trận, sau đó anh lên mạng viết tin, trước đó cũng có viên cảnh sát gọi điện thoại đến báo rằng không nên làm như vậy, nhưng anh không quan tâm, còn nói trên trang cá nhân là cảnh sát uy hiếp anh.
- Đám người cục công an?
Vẻ mặt Hào Phỉ Phỉ chợt biến đổi, sau đó lại có chút căm tức:
- Bọn họ cũng quá đáng rồi? Án còn chưa tra xong mà dám tấn công cả người thân của gia đình bị hại sao?
- Anh Phong, buổi sáng anh cãi nhau với ai? Rốt cuộc có chuyện gì? Sao anh không nói với em?
Liễu Vân Anh lại hỏi.
Thẩm Phong có chú do dự, sau đó nói ra chuyện cãi vả lúc sáng cho Liễu Vân Anh.
- Bọn họ nói tôi là hậu trường của anh sao?
Hạ Thiên có chút mất vui, hắn hỏi.
- Hạ thần y, tôi cũng không nói như vậy, nhưng có lẽ bọn họ nghĩ lầm là như vậy...
Thẩm Phong vội vàng nói, hắn tất nhiên biết rõ Hạ Thiên sở dĩ quan tâm đến chuyện này vì nể mặt Liễu Vân Anh, vì vậy hắn cũng không dám xem Hạ Thiên là chỗ dựa của Thẩm gia.
- Bọn họ đã cho rằng tôi là hậu trường của anh, không ngờ còn dám làm khó dễ, rõ ràng không nể mặt tôi, muốn gây khó cho tôi sao?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Đi, đến cục công an, tôi muốn tìm bọn họ tính sổ.
Thẩm Phong chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn vội vàng nói:
- Hạ thần y, thôi bỏ, náo loạn cũng không tốt.
- Sao có thể bỏ được?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Thẩm Phong:
- Bọn họ đánh anh, tỏ ra bất mãn với tôi, tôi mặc kệ, là bọn họ tưởng tôi dễ ức hiếp, đúng là đám cảnh sát ngu ngốc, không có bản lĩnh tra án thì thôi, còn dám đối nghịch với mình. Xem ra hôm trước đánh bọn họ một trận ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc còn chưa đủ, hôm nay nên đến đập nát cục công an, để cho bọn họ biết thế nào là lợi hại.
- Đúng vậy, anh Phong, tìm bọn họ tính sổ, nếu không bọn họ cũng sẽ xem thường chuyện của Thẩm Vân.
Liễu Vân Anh cũng ở bên cạnh phụ họa, nàng biết rõ sự lợi hại của Hạ Thiên, tất nhiên nàng chẳng cần gì phải sợ.
- Có lẽ nên đi chất vấn xem là người nào đánh Thẩm Phong, để cho người của cục an ninh quốc gia tra án, vì người ta đến hỏi không biết gì còn ra tay đánh người, đúng là không ra gì.
Hào Phỉ Phỉ cũng có chút tức giận, vụ án này coi như nàng cũng là một người bị hại, tuy bây giờ nàng bình yên vô sự, nhưng nàng vẫn rất chú ý đến nó.
Thẩm Phong khẽ suy nghĩ rồi cắn môi nói:
- Được, tôi cũng đi.
Vì lấy lại lý lẽ cho em gái, Thẩm Phong quyết định liều mạng.
Hơn mười phút sau, ở cục công an thành phố Nhạc Nam.
Cũng trùng hợp, khi Thẩm Phong vào cục công an thì gặp ngay nữ cảnh sát mà buổi sáng đã cải vã với mình.
- Lại nữa rồi.
Nữ cảnh sát này cười lạnh, sau đó nhìn thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt biến đổi, nhưng vẫn châm chọc Thẩm Phong một câu:
- Lúc này còn mang cả hậu trường đến sao?
- Cô ta là nữ cảnh sát đã cải nhau với anh vào lúc sáng à?
Hạ Thiên hỏi Thẩm Phong.
- Là tôi thì sao? Có bản lĩnh thì tự đi tra án, đừng đến đây...
Thẩm Phong còn chưa lên tiếng thì nữ cảnh sát kia đã đón lời của Hạ Thiên.
- Bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên cắt ngang lời nữ cảnh sát, Hạ Thiên dứt khoát cho một tát, trực tiếp tát đối phương bay đi.
- Đúng là loại người ngu ngốc quá nhiều, cần ăn đòn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nữ cảnh sát, xấu cũng không phải sai, xấu mà đóng vai ác mới thật sự không đúng.
Trong cục công an chợt yên tĩnh không một tiếng động, một tát của Hạ Thiên làm mọi người ngây cả ra, tuy có rất nhiều người tức giận nhưng cũng không dám nói gì, vì biểu hiện của Hạ Thiên ở Hồ Nguyệt Lạc đã chứng tỏ sự hùng mạnh quá mức.
Nhưng cũng có người vì nữ cảnh sát kia mà đứng ra, một âm thanh vang lên:
- Hạ Thiên, mày đừng quá đáng...
- Bốp!
Hạ Thiên lại vung tay, một tát vỗ lên mặt tên vừa lên tiếng, vì thế mà tên này bị đánh văng, ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Thẩm Phong trợn mắt há mồm, Hào Phỉ Phỉ cũng sững sờ, ngây người. Tuy nàng ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc đã được thấy sự hùng mạnh của Hạ Thiên, nhưng hành động của hắn lúc này thật sự làm nàng bất ngờ.
Liễu Vân Anh thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên, anh rể đúng là anh rể, quá trâu chó!
/1475
|