Đám cảnh sát đều đến xem náo nhiệt, hành động lần này coi như là đầu tiên từ khi Lãnh Băng Băng thành lập đội đến bây giờ, dù đội hình đặc biệt của nàng cũng không phải chuyên môn phá án ma túy, nhưng nàng vẫn nhìn thật chặt vào những vụ án thế này. Đã từng có một thời gian ma túy không xuất hiện ở thành phố Giang Hải, vì cục trưởng cục công an thành phố trước đó là Hào Đồ luôn đả kích tội phạm ma túy, mà đám côn đồ của Sở gia cũng không cho đám tội phạm buôn ma túy xuất hiện, vì thế mà khoảng thời gian trước xem như ma túy đã tuyệt tích.
Nhưng trước đây không lâu thì ma túy lại bắt đầu xuất hiện ở thành phố Giang Hải, rõ ràng dù hai nhà hắc bạch đều đả kích tội phạm ma túy nhưng vì lợi nhuận kếch xù, vẫn có kẻ đâm đầu vào.
Lãnh Băng Băng cảm thấy ma túy là mối nguy hại lớn nhất, có thể gây ra tác hại lớn hơn tất cả các tội phạm còn lại, vì vậy nàng phát hiện độc phẩm chảy vào Giang Hải và nhanh chóng theo vết, sau một thời gian ngắn bố trí thì hôm nay chính thức thu lưới, chuẩn bị bắt vài tên buôn ma túy từ Tinh Thành đến Giang Hải.
Những đội viên tổ đặc biệt căn bản đều do Băng Băng chọn lựa ra, mỗi người đều có thể nói là cảnh sát tinh anh, đầy đủ kinh nghiệm. Dù là như vậy thì lần này là vụ án đầu tiên của nàng sau khi thành lập đội, vì thế mà ai cũng rất coi trọng, đặc biệt là khi tên buôn bán ma túy phát hiện ra bọn họ và bắt theo con tin đi hai bên, bọn họ càng thêm lo lắng.
Nhưng khi bọn họ thấy con tin được tên buôn ma túy kia đưa xuống xe, mà một trong số đó là Hạ Thiên thì cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, sau đó lại buồn cười, sao lại có một tên tội phạm không biết sống chết như vậy?
Vì thế mà đám cảnh sát đều thu hồi súng, bắt đầu đứng xem náo nhiệt, vì bọn họ đều biết sự kiện lần này không cần mình ra tay.
Quả nhiên đám cảnh sát nhanh chóng nghe được Hạ Thiên nói:
- Băng Băng, tôi không mua lễ vật gì cho chị, thôi thì coi như tên khốn này là lễ vật tặng chị.
- Cậu trở về là lễ vật tốt nhất.
Lãnh Băng Băng dịu dàng nói, sau đó trên gương mặt đẹp có chút ân cần:
- Chồng, sắc mặt cậu cũng không được tốt, cậu không thoải mái sao?
- Đúng vậy, hôm nay đã đánh nhau với hai tên ngốc một trận.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Nhưng không sao, tôi sẽ về ngủ một đêm và sẽ có thể khôi phục như thường.
- Các người nói xong chưa?
Tên đàn ông khôi ngô không nhịn được nữa:
- Lập tức tránh ra, nếu không tao xử lý thằng này.
- Á!
Tên đàn ông vừa nói dứt lời thì đã gục ngã.
- Đúng là đáng ghét.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đi về phía Lãnh Băng Băng, ôm nàng vào lòng mà không thèm quan tâm đến ai:
- Băng Băng, chúng ta về nhà thôi.
- Ừ!
Lãnh Băng Băng dịu dàng đáp, sau đó nàng quay đầu nhìn thoáng qua đám thủ hạ đang xem náo nhiệt:
- Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mang người về.
- Vâng, đội trưởng.
Đám cảnh sát lên tiếng, sau đó bọn họ bắt đầu hành động, trong lòng mỗi người đều có một ý nghĩ, nếu lần nào cũng bắt được tội phạm một cách dễ dàng như vậy thì quá tốt.
Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng nhanh chóng bỏ đi, lúc này Chu Điềm mới từ trên xe bước xuống, sự việc vừa phát sinh làm nàng có chút sững sờ. Vài giờ trên xe vừa rồi thật sự là một khoảng thời gian ly kỳ nhất trong đời nàng, đầu tiên nàng gặp hai cô gái tưởng là thất tình nên đau lòng, một người đàn ông mà nàng cho rằng có tinh thần trọng nghĩa nhưng bây giờ lại bị cảnh sát đưa đi vì tội bán ma túy. Điều ly kỳ nhất chính là tên khốn nửa đường sinh bệnh kia đầu tiên có thể nhìn thấu sự kiện lừa đảo trên xe, sau đó là đánh ngã người đàn ông cầm súng một cách thật sự thần kỳ. Điều quỷ dị hơn chính là một nữ cảnh sát cực kỳ xinh đẹp lại gọi tiểu tử kia là chồng.
- Cảnh sát đại ca, người vừa rồi rốt cuộc là ai vậy?
Chu Điềm không nhịn được mà hỏi một cảnh sát bên cạnh:
- Là người vừa bị bắt làm con tin ấy.
- Cô không phải là người Giang Hải sao?
Tên cảnh sát thuận miệng hỏi một câu.
- Tôi đã học đại học năm năm ở thành phố Giang Hải, cũng coi như một nửa người Giang Hải.
Chu Điềm trả lời.
- Vậy cô không biết cậu ấy sao?
Tên cảnh sát có chút kinh ngạc:
- Cậu ấy là Hạ Thiên, thành phố Giang Hải này không ai không biết Hạ Thiên.
- Sao? Cậu ấy là Hạ Thiên trong truyền thuyết kia sao?
Chu Điềm chợt kinh hoàng, nàng nhớ đến nhiều lời đồn đãi về người này, nghe nói hoa hậu giảng đường của nàng là Khoa tiếng Trung chính là hôn thê của hắn, nghe nói người này có y thuật thần kỳ, năng lực hùng mạnh. Còn nghe nói tập đoàn Thần Y kia là của hắn, còn nghe nói nữ cảnh sát đẹp nhất thành phố Giang Hải là Lãnh Băng Băng cũng chính là tình nhân của hắn...
- Ơ, như vậy nữ cảnh sát xinh đẹp vừa rồi chính là Lãnh Băng Băng sao?
Chu Điềm vội vàng hỏi.
- Không phải cô nói nhảm sao?
Tên cảnh sát dùng ánh mắt không mấy hứng thú nhìn Chu Điềm, sau đó xoay người bỏ đi.
Chu Điềm sững sốt đứng nơi đó, một lúc lâu sau mới có một âm thanh vang lên ở bên cạnh:
- Này, cô gái, đừng đứng ngây ra nữa, người ta cũng không thích cô đâu.
- Anh trai, anh hiểu lầm rồi.
Chu Điềm nở nụ cười có chút xấu hổ, đây chính là người bán vé trước đó từng là con tin giống như nàng:
- Tôi phát hiện mình có thể làm công cho anh ta.
Chu Điềm nhớ đến một tổ chức giúp đỡ trẻ em mồ côi cơ nhỡ, mà nàng nghe nói đó là một cơ cấu từ thiện của Hạ Thiên.
...
Nhà số mười ba trong khu biệt thự Cảnh Uyển.
Lãnh Băng Băng dừng xe, gương mặt xinh đẹp có chút vui vẻ. Trước đó nàng thấy vẻ mặt Hạ Thiên không tốt, vì vậy mà có chú lo lắng, nhưng phát hiện hắn xử lý tên buôn ma túy thì trong lòng nàng không còn lo lắng, nhưng bây giờ nàng phát hiện mình lạc quan hơi sớm, vì mới đó mà Hạ Thiên đã ngủ rồi.
- Chồng, hôm nay cậu có chuyện gì vậy?
Lãnh Băng Băng thầm suy nghĩ nói, sau đó ôm Hạ Thiên đang ngủ say từ trên xe xuống, đi vào trong nhà.
- Lãnh tiểu thư, cô đã về.
Người giúp việc dì Phương tiến lên đón, sau đó bà thấy Hạ Thiên và có chút kinh hãi:
- Lãnh tiểu thư, Hạ tiên sinh đây là...
- Không có gì, cậu ấy đang ngủ.
Lãnh Băng Băng bình tĩnh nói, sau đó nàng ôm Hạ Thiên vào phòng tắm. Nàng thấy quần áo của hắn có vết bẩn, vì vậy mới chuẩn bị giúp tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Lãnh Băng Băng pha nước ấm vào trong bồn, sau đó cởi quần áo bẩn của Hạ Thiên, đặt hắn vào trong bồn tắm, giúp hắn lau rửa sạch sẽ toàn thân. Nàng làm mọi việc rất tự nhiên, không có chút cảm giác thẹn thùng hay mất tự nhiên, mà hắn cũng ngủ rất say. Điều duy nhất làm cho nàng cảm thấy thả lỏng chính là phát hiện vẻ mặt hắn dần chuyển biến tốt, vẻ mặt tái nhợt cũng dần có huyết sắc.
Khi thấy tình huống của Hạ Thiên dần chuyển biến tốt, Lãnh Băng Băng vốn định điện thoại cho Liễu Mộng nhưng lại thay đổi ý kiến, nàng biết rõ Liễu Mộng có thể giúp Hạ Thiên khôi phục rất nhanh, nhưng lúc này Liễu Mộng không có mặt ở thành phố Giang Hải, tạm thời muốn về cũng mất vài giờ, như vậy trở lại thì Hạ Thiên đã tốt rồi.
Tất nhiên Lãnh Băng Băng còn có chút tư tâm, nàng tuy đã tiếp nhận sự thật là Hạ Thiên có những người phụ nữ khác, nhưng mỗi khi nàng ở cùng hắn, nàng vẫn không hy vọng có những người phụ nữ khác ở bên cạnh. Hơn nữa, nếu Liễu Mộng quay về, chồng nàng sẽ chiếm Liễu Mộng mà không nói một lời nào khác.
Lãnh Băng Băng mất nửa giờ mới giúp Hạ Thiên tắm rửa thay quần áo, sau đó nàng ôm hắn lên lầu, đặt hắn lên giường, chính mình thì xuống lầu.
- Lãnh tiểu thư, dùng cơm thôi.
Dì Phương nói với Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, dù nàng có chút không yên về Hạ Thiên nhưng vẫn dùng cơm, nàng không ăn cơm sẽ chẳng có vấn đề, nhưng tiểu tử trong bụng nàng không thể nào để bị đói được. Đợi đến khi Lãnh Băng Băng ăn xong bữa cơm tối, nghỉ ngơi một lát, sau đó tắm rửa đi lên lầu thì Hạ Thiên vẫn còn ngủ say, vì thế nàng nằm ở bên cạnh hắn tiến vào trong mộng đẹp.
...
Thành phố Nhạc Nam.
Trong dãy núi Thần Sơn, Thiên Thần Đỉnh, dưới màn đêm có ba người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, đều đặc sắc, là Dạ Ngọc Mị, Ninh Khiết và Sở Dao.
- Tôi sẽ dạy cho các cô vài thứ, có thể học được hay không là chuyện của các cô.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Khiết và Sở Dao.
Ninh Khiết và Sở Dao đều không nói lời nào, trên người Dạ Ngọc Mị bùng ra khí tức lạnh lẽo làm cho hai người bọn họ cảm thấy mình bị đè nén. Đặc biệt là Ninh Khiết, trong lòng nàng vẫn còn cảm giác sợ hãi khó ức chế với Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị đang định nói gì đó thì gương mặt khẽ biến đổi, nàng nói với Ninh Khiết và Sở Dao:
- Các cô cứ đứng đây một lát, tôi đi một chút.
Dạ Ngọc Mị còn chưa dứt lời thì đã rời khỏi Thiên Thần Đỉnh, trong giây lát nàng đã đến mái nhà cáo vài trăm mét ở phía bên kia, tối qua nàng từng đứng đây cản chân Hàn Minh Phi, tối nay nàng lại ngăn cản Hàn Minh Phi.
- Hàn Minh Phi, ngươi muốn gì?
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
- Dạ tiên tử, cô gặp sư đệ và sư muội của tôi không?
Hàn Minh Phi có hơi trầm ngâm rồi hỏi.
- Nếu ta thấy họ thì ngươi nhất định chỉ thấy được thi thể của bọn họ.
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng.
- Bọn họ đã đi lúc trưa, bây giờ còn chưa quay về.
Hàn Minh Phi khẽ thở dài:
- Nghe nói bọn họ đuổi theo Hạ Thiên, không biết Dạ tiên tử có thể nói cho tôi biết Hạ Thiên đang ở đâu không?
- Hắn ở đâu không liên quan đến tôi.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, trong lòng chợt bùng lên cảm giác không ổn. Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân Sơn đi theo Hạ Thiên sao? Nếu thật sự để cho hai người kia bắt được Hạ Thiên, sợ rằng chỉ còn đường chết, lúc này tiểu tử kia chưa chết đấy chứ?
Dạ Ngọc Mị cũng không thương tâm vì tiểu tử Hạ Thiên kia, nhưng nàng cũng biết tên khốn kia bây giờ không thể chết được.
Nhưng trước đây không lâu thì ma túy lại bắt đầu xuất hiện ở thành phố Giang Hải, rõ ràng dù hai nhà hắc bạch đều đả kích tội phạm ma túy nhưng vì lợi nhuận kếch xù, vẫn có kẻ đâm đầu vào.
Lãnh Băng Băng cảm thấy ma túy là mối nguy hại lớn nhất, có thể gây ra tác hại lớn hơn tất cả các tội phạm còn lại, vì vậy nàng phát hiện độc phẩm chảy vào Giang Hải và nhanh chóng theo vết, sau một thời gian ngắn bố trí thì hôm nay chính thức thu lưới, chuẩn bị bắt vài tên buôn ma túy từ Tinh Thành đến Giang Hải.
Những đội viên tổ đặc biệt căn bản đều do Băng Băng chọn lựa ra, mỗi người đều có thể nói là cảnh sát tinh anh, đầy đủ kinh nghiệm. Dù là như vậy thì lần này là vụ án đầu tiên của nàng sau khi thành lập đội, vì thế mà ai cũng rất coi trọng, đặc biệt là khi tên buôn bán ma túy phát hiện ra bọn họ và bắt theo con tin đi hai bên, bọn họ càng thêm lo lắng.
Nhưng khi bọn họ thấy con tin được tên buôn ma túy kia đưa xuống xe, mà một trong số đó là Hạ Thiên thì cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, sau đó lại buồn cười, sao lại có một tên tội phạm không biết sống chết như vậy?
Vì thế mà đám cảnh sát đều thu hồi súng, bắt đầu đứng xem náo nhiệt, vì bọn họ đều biết sự kiện lần này không cần mình ra tay.
Quả nhiên đám cảnh sát nhanh chóng nghe được Hạ Thiên nói:
- Băng Băng, tôi không mua lễ vật gì cho chị, thôi thì coi như tên khốn này là lễ vật tặng chị.
- Cậu trở về là lễ vật tốt nhất.
Lãnh Băng Băng dịu dàng nói, sau đó trên gương mặt đẹp có chút ân cần:
- Chồng, sắc mặt cậu cũng không được tốt, cậu không thoải mái sao?
- Đúng vậy, hôm nay đã đánh nhau với hai tên ngốc một trận.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Nhưng không sao, tôi sẽ về ngủ một đêm và sẽ có thể khôi phục như thường.
- Các người nói xong chưa?
Tên đàn ông khôi ngô không nhịn được nữa:
- Lập tức tránh ra, nếu không tao xử lý thằng này.
- Á!
Tên đàn ông vừa nói dứt lời thì đã gục ngã.
- Đúng là đáng ghét.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đi về phía Lãnh Băng Băng, ôm nàng vào lòng mà không thèm quan tâm đến ai:
- Băng Băng, chúng ta về nhà thôi.
- Ừ!
Lãnh Băng Băng dịu dàng đáp, sau đó nàng quay đầu nhìn thoáng qua đám thủ hạ đang xem náo nhiệt:
- Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mang người về.
- Vâng, đội trưởng.
Đám cảnh sát lên tiếng, sau đó bọn họ bắt đầu hành động, trong lòng mỗi người đều có một ý nghĩ, nếu lần nào cũng bắt được tội phạm một cách dễ dàng như vậy thì quá tốt.
Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng nhanh chóng bỏ đi, lúc này Chu Điềm mới từ trên xe bước xuống, sự việc vừa phát sinh làm nàng có chút sững sờ. Vài giờ trên xe vừa rồi thật sự là một khoảng thời gian ly kỳ nhất trong đời nàng, đầu tiên nàng gặp hai cô gái tưởng là thất tình nên đau lòng, một người đàn ông mà nàng cho rằng có tinh thần trọng nghĩa nhưng bây giờ lại bị cảnh sát đưa đi vì tội bán ma túy. Điều ly kỳ nhất chính là tên khốn nửa đường sinh bệnh kia đầu tiên có thể nhìn thấu sự kiện lừa đảo trên xe, sau đó là đánh ngã người đàn ông cầm súng một cách thật sự thần kỳ. Điều quỷ dị hơn chính là một nữ cảnh sát cực kỳ xinh đẹp lại gọi tiểu tử kia là chồng.
- Cảnh sát đại ca, người vừa rồi rốt cuộc là ai vậy?
Chu Điềm không nhịn được mà hỏi một cảnh sát bên cạnh:
- Là người vừa bị bắt làm con tin ấy.
- Cô không phải là người Giang Hải sao?
Tên cảnh sát thuận miệng hỏi một câu.
- Tôi đã học đại học năm năm ở thành phố Giang Hải, cũng coi như một nửa người Giang Hải.
Chu Điềm trả lời.
- Vậy cô không biết cậu ấy sao?
Tên cảnh sát có chút kinh ngạc:
- Cậu ấy là Hạ Thiên, thành phố Giang Hải này không ai không biết Hạ Thiên.
- Sao? Cậu ấy là Hạ Thiên trong truyền thuyết kia sao?
Chu Điềm chợt kinh hoàng, nàng nhớ đến nhiều lời đồn đãi về người này, nghe nói hoa hậu giảng đường của nàng là Khoa tiếng Trung chính là hôn thê của hắn, nghe nói người này có y thuật thần kỳ, năng lực hùng mạnh. Còn nghe nói tập đoàn Thần Y kia là của hắn, còn nghe nói nữ cảnh sát đẹp nhất thành phố Giang Hải là Lãnh Băng Băng cũng chính là tình nhân của hắn...
- Ơ, như vậy nữ cảnh sát xinh đẹp vừa rồi chính là Lãnh Băng Băng sao?
Chu Điềm vội vàng hỏi.
- Không phải cô nói nhảm sao?
Tên cảnh sát dùng ánh mắt không mấy hứng thú nhìn Chu Điềm, sau đó xoay người bỏ đi.
Chu Điềm sững sốt đứng nơi đó, một lúc lâu sau mới có một âm thanh vang lên ở bên cạnh:
- Này, cô gái, đừng đứng ngây ra nữa, người ta cũng không thích cô đâu.
- Anh trai, anh hiểu lầm rồi.
Chu Điềm nở nụ cười có chút xấu hổ, đây chính là người bán vé trước đó từng là con tin giống như nàng:
- Tôi phát hiện mình có thể làm công cho anh ta.
Chu Điềm nhớ đến một tổ chức giúp đỡ trẻ em mồ côi cơ nhỡ, mà nàng nghe nói đó là một cơ cấu từ thiện của Hạ Thiên.
...
Nhà số mười ba trong khu biệt thự Cảnh Uyển.
Lãnh Băng Băng dừng xe, gương mặt xinh đẹp có chút vui vẻ. Trước đó nàng thấy vẻ mặt Hạ Thiên không tốt, vì vậy mà có chú lo lắng, nhưng phát hiện hắn xử lý tên buôn ma túy thì trong lòng nàng không còn lo lắng, nhưng bây giờ nàng phát hiện mình lạc quan hơi sớm, vì mới đó mà Hạ Thiên đã ngủ rồi.
- Chồng, hôm nay cậu có chuyện gì vậy?
Lãnh Băng Băng thầm suy nghĩ nói, sau đó ôm Hạ Thiên đang ngủ say từ trên xe xuống, đi vào trong nhà.
- Lãnh tiểu thư, cô đã về.
Người giúp việc dì Phương tiến lên đón, sau đó bà thấy Hạ Thiên và có chút kinh hãi:
- Lãnh tiểu thư, Hạ tiên sinh đây là...
- Không có gì, cậu ấy đang ngủ.
Lãnh Băng Băng bình tĩnh nói, sau đó nàng ôm Hạ Thiên vào phòng tắm. Nàng thấy quần áo của hắn có vết bẩn, vì vậy mới chuẩn bị giúp tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Lãnh Băng Băng pha nước ấm vào trong bồn, sau đó cởi quần áo bẩn của Hạ Thiên, đặt hắn vào trong bồn tắm, giúp hắn lau rửa sạch sẽ toàn thân. Nàng làm mọi việc rất tự nhiên, không có chút cảm giác thẹn thùng hay mất tự nhiên, mà hắn cũng ngủ rất say. Điều duy nhất làm cho nàng cảm thấy thả lỏng chính là phát hiện vẻ mặt hắn dần chuyển biến tốt, vẻ mặt tái nhợt cũng dần có huyết sắc.
Khi thấy tình huống của Hạ Thiên dần chuyển biến tốt, Lãnh Băng Băng vốn định điện thoại cho Liễu Mộng nhưng lại thay đổi ý kiến, nàng biết rõ Liễu Mộng có thể giúp Hạ Thiên khôi phục rất nhanh, nhưng lúc này Liễu Mộng không có mặt ở thành phố Giang Hải, tạm thời muốn về cũng mất vài giờ, như vậy trở lại thì Hạ Thiên đã tốt rồi.
Tất nhiên Lãnh Băng Băng còn có chút tư tâm, nàng tuy đã tiếp nhận sự thật là Hạ Thiên có những người phụ nữ khác, nhưng mỗi khi nàng ở cùng hắn, nàng vẫn không hy vọng có những người phụ nữ khác ở bên cạnh. Hơn nữa, nếu Liễu Mộng quay về, chồng nàng sẽ chiếm Liễu Mộng mà không nói một lời nào khác.
Lãnh Băng Băng mất nửa giờ mới giúp Hạ Thiên tắm rửa thay quần áo, sau đó nàng ôm hắn lên lầu, đặt hắn lên giường, chính mình thì xuống lầu.
- Lãnh tiểu thư, dùng cơm thôi.
Dì Phương nói với Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, dù nàng có chút không yên về Hạ Thiên nhưng vẫn dùng cơm, nàng không ăn cơm sẽ chẳng có vấn đề, nhưng tiểu tử trong bụng nàng không thể nào để bị đói được. Đợi đến khi Lãnh Băng Băng ăn xong bữa cơm tối, nghỉ ngơi một lát, sau đó tắm rửa đi lên lầu thì Hạ Thiên vẫn còn ngủ say, vì thế nàng nằm ở bên cạnh hắn tiến vào trong mộng đẹp.
...
Thành phố Nhạc Nam.
Trong dãy núi Thần Sơn, Thiên Thần Đỉnh, dưới màn đêm có ba người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, đều đặc sắc, là Dạ Ngọc Mị, Ninh Khiết và Sở Dao.
- Tôi sẽ dạy cho các cô vài thứ, có thể học được hay không là chuyện của các cô.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Khiết và Sở Dao.
Ninh Khiết và Sở Dao đều không nói lời nào, trên người Dạ Ngọc Mị bùng ra khí tức lạnh lẽo làm cho hai người bọn họ cảm thấy mình bị đè nén. Đặc biệt là Ninh Khiết, trong lòng nàng vẫn còn cảm giác sợ hãi khó ức chế với Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị đang định nói gì đó thì gương mặt khẽ biến đổi, nàng nói với Ninh Khiết và Sở Dao:
- Các cô cứ đứng đây một lát, tôi đi một chút.
Dạ Ngọc Mị còn chưa dứt lời thì đã rời khỏi Thiên Thần Đỉnh, trong giây lát nàng đã đến mái nhà cáo vài trăm mét ở phía bên kia, tối qua nàng từng đứng đây cản chân Hàn Minh Phi, tối nay nàng lại ngăn cản Hàn Minh Phi.
- Hàn Minh Phi, ngươi muốn gì?
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
- Dạ tiên tử, cô gặp sư đệ và sư muội của tôi không?
Hàn Minh Phi có hơi trầm ngâm rồi hỏi.
- Nếu ta thấy họ thì ngươi nhất định chỉ thấy được thi thể của bọn họ.
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng.
- Bọn họ đã đi lúc trưa, bây giờ còn chưa quay về.
Hàn Minh Phi khẽ thở dài:
- Nghe nói bọn họ đuổi theo Hạ Thiên, không biết Dạ tiên tử có thể nói cho tôi biết Hạ Thiên đang ở đâu không?
- Hắn ở đâu không liên quan đến tôi.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, trong lòng chợt bùng lên cảm giác không ổn. Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân Sơn đi theo Hạ Thiên sao? Nếu thật sự để cho hai người kia bắt được Hạ Thiên, sợ rằng chỉ còn đường chết, lúc này tiểu tử kia chưa chết đấy chứ?
Dạ Ngọc Mị cũng không thương tâm vì tiểu tử Hạ Thiên kia, nhưng nàng cũng biết tên khốn kia bây giờ không thể chết được.
/1475
|