Ngoài những lúc đánh nhau với vợ, thời gian khác Hạ Thiên dù đánh ai cũng mong tốc chiến tốc thắng, mà tất nhiên với những người thực lực mạnh mẽ thì sẽ thích tốc chiến tốc thắng. Nếu là hắn trước kia, chỉ cần tùy tiện cho một chưởng cũng đủ chụp chết con gấu chó, căn bản không cần vũ khí gì cả. Thực tế hắn cũng có thể dùng châm làm cho gấu bị thương, có thể làm cho gấu không thể cử động được, nhưng vấn đề là lúc này hắn không có ngân châm, cũng không còn đủ lực, kết quả là dù có cây gậy gỗ cũng không đơn giản xử lý được con gấu. Khi rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể dùng phương pháp mình không thích, đó là đánh lâu dài.
Không có ngân châm, không có y thuật, Hạ Thiên còn có Phiêu Miểu Bộ và chiêu thức võ công, vì vậy muốn xử lý con gấu cũng không phải là vấn đề quá lớn, nhưng nếu vì vậy mà tiêu hao hết sức lực thì hắn cũng thật sự cảm thấy bực bội.
Lần này Hạ Thiên mất ba phút để xử lý con gấu, nhưng đối với một người trước kia chưa cần ba giây đã có thể xử lý con gấu thì tốc độ lần này thật sự quá chậm.
Khi thấy con gấu máu me đầm đìa ngã xuống đất thì năm người Trương Thạc lạc đường thật sự trợn mắt há mồm, đặc biệt là Tiếu Tuấn và Hoàng Tử Phong, lúc này bọn họ đều nghĩ mà sợ, bọn họ đều cảm thấy may mắn, vì nếu không phải là may mắn thì kết quả của bọn họ cũng giống như với con gấu kia.
- Tối nay có món tay gấu nướng.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn quét mắt nhìn năm người kia:
- Này, các người có dao không?
- Tôi có dao quân đội của Thụy Sĩ.
Trương Thạc cuối cùng cũng phản ứng, hắn vội vàng rút dao đưa cho Hạ Thiên.
- À, thứ này cũng không tệ.
Hạ Thiên tiếp nhận con dao, sau đó cắt lấy bốn chi của con gấu. Hắn đang định lên tiếng thì chợt cảm giác được thứ gì đó, vì thế mà vội vàng dùng Phiêu Miểu Bộ để tránh sang một bên.
- Vụt!
Một mũi tên hầu như xẹt qua vị trí vừa rồi của Hạ Thiên, mà cùng thời gian đó cũng có một mũi tên xẹt về phía hắn.
Hạ Thiên lại tiếp tục lách người tránh mũi tên phóng đến, nhưng đúng lúc này lại có hai mũi tên khác lao đến.
- Vụt!
Hạ Thiên ném cây dao ra, lần này hắn cũng không chạy trốn mà dùng hai tay chụp lấy hai mũi tên.
- Á!
Một tiếng hét thảm vang lên từ trong rừng rậm, rõ ràng con dao Thụy Sĩ của Hạ Thiên đã đánh trúng đối thủ, mà hầu như cùng lúc này hắn đã chụp được hai mũi tên, nhưng lực lượng cũng làm hắn phải lui về phía sau vài bước. Cũng vì thế có thể thấy được lực lượng của Hạ Thiên lúc này thật sự không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu.
- Ầm!
Một tiếng súng chợt vang lên, Hạ Thiên giống như có thể thấy một viên đạn đang phóng về phía mình như chớp.
Lần này đối phương xạ kích khá chuẩn, khi Hạ Thiên vẫn còn chưa hoàn toàn đứng vững thì viên đạn đã được bắn đi, vì giới hạn công lực không đủ, hơn nữa vết thương trên người vẫn chưa tốt, vì thế mà động tác của hắn cũng không được linh hoạt như xưa, dưới tình huống vội vàng chỉ có thể lăn xuống đất tránh đạn mà thôi.
Khoảnh khắc khi Hạ Thiên ngã xuống đất tránh đạn, hai mũi tên vừa được hắn chụp được cũng đã phóng ra.
- Á!
Lại là một tiếng hét thảm thiết vang lên, có âm thanh một người ngã xuống đất, rõ ràng lại có người bị Hạ Thiên bắn trúng.
Hạ Thiên lúc này cũng lăn xuống đất, hắn lăn lộn vài vòng, sau đó lại nhảy dựng lên nhìn về phía cách đó không xa:
- Này, tên ngốc cuối cùng kia, cút ra đây cho ta.
Lúc này năm người Trương Thạc đang trốn sau cây đại thụ cũng sợ choáng váng.
Biến hóa quá nhanh, đến mức năm người Trương Thạc thật sự không biết có chuyện gì phát sinh, bọn họ chỉ trốn theo bản năng. Đến lúc này bọn họ mới hiểu, tên khốn mà trước đó bọn họ coi là dã nhân, thật sự còn lợi hại hơn dã nhân rất nhiều.
Tiếng súng và tiếng kêu thảm vang lên càng làm cho đám năm người cảm thấy sợ hãi, bọn họ lần đầu tiên cảm thấy tử vong đến gần mình như vậy.
- Không hổ danh là Ám Hoàng Hạ Thiên, hầu như dưới tình huống mất đi lực lượng vẫn có thể xử lý hai đồng bạn của ta.
Một âm thanh khàn khàn vang lên, sau đó từ một thân cây đại thụ có một người đàn ông lùn đi ra, trên tay người này còn cầm theo một mũi tên, đó chính là một trong hai mũi tên vừa rồi được Hạ Thiên ném ra. Rõ ràng Hạ Thiên ném ra hai mũi tên chỉ có thể giết được một kẻ địch, một mũi tên còn lại bị tên kia kịp chụp lấy.
- Chú là thằng ngu nào?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông lùn:
- Ai phái chú đến? Là CIA? Hay Liên Minh Sát Thủ?
- Hạ Thiên, đám người trên đời này muốn giết mày không phải mười ngàn thì cũng là tám ngàn, mày đừng quan tâm là ai phái tao đến đây, mày chỉ cần biết rằng bắt đầu từ ngày mai tao sẽ hoàn toàn trở thành đệ nhất sát thủ.
Tên đàn ông lùn vẫn dùng giọng khàn khàn nói, trong rừng rậm này giọng điệu của hắn thật sự làm cho người ta cảm thấy lạnh người, lúc này năm người Trương Thạc đã thật sự cảm thấy tay chân mền nhũn cả ra.
- Ôi, những kẻ muốn anh đây chết, tất cả đã chết gần hết rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Anh chỉ kỳ quái, chú sao có thể tìm được đến đây để xử lý anh?
- Điều này phải cảm tạ đám hồng nhan tri kỷ của mày.
Tên đàn ông lùn nói với giọng điệu có chút đắc ý:
- Bọn họ phái quá nhiều người đến tìm mày, tất nhiên sẽ là quá rềnh rang, người nhiều thì muốn che giấu tin tức cũng khó, hơn nữa người muốn giết mày cũng khá nhiều, vì vậy mà bọn họ không tìm ra, nhưng tao là người tìm ra đầu tiên.
- À, thì ra là như vậy, vậy chú có thể đi chết được rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
- Xẹt!
Một luồng kiếm quang từ trong rừng rậm âm u chợt bừng lên sáng ngời, tên đàn ông lùn chợt một phân thành hai, coi như bị chém thành hai khúc.
- Á!
Đường Yến cuối cùng cũng hô lên kinh hoàng, tình cảnh này thật sự quá kinh khủng đối với nàng.
- Thiếu gia.
Một đạo cô cực kỳ xinh đẹp chợt từ trên không đáp xuống, nàng xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên, giọng điệu rất hay, rõ ràng, trong trẻo:
- Cậu không sao chứ?
- Sương nha đầu, gặp lại chị thì tôi đã không còn việc gì.
Trên mặt Hạ Thiên lộ ra nụ cười sáng lạn, khi thấy nha hoàn xinh đẹp này thì trong lòng hắn thật sự vui sướng, cuối cùng cũng không nên tiếp tục ở lại chỗ này.
- Thiếu gia, công lực của cậu thế nào...
Cố Hàm Sương nhanh chóng phát hiện tình hình không đúng của Hạ Thiên.
- Bị một yêu nữ ép khô, nhưng cũng không có việc gì, vẫn có thể khôi phục lại được.
Hạ Thiên cũng không phải rất để ý:
- Sương nha đầu, chị có biết đi ra ngoài thế nào không? Chị mau dẫn tôi ra ngoài.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương cũng không nói thêm điều gì, nàng dùng một tay ôm lấy Hạ Thiên, sau đó bay lên không trung, nhanh chóng bỏ đi.
- Thật...Thật sự có thể bay sao?
Đường Yến trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh vừa xảy ra, sau đó nàng chợt nghĩ đến một vấn đề gì đó, nàng lớn tiếng nói:
- Này, còn chúng tôi thì sao?
Đáng tiếc là dù Đường Yến có kêu lên như thế nào thì cũng không có hiệu quả, vì Hạ Thiên vầ Cố Hàm Sương đã sớm đi xa.
- Chúng ta không phải nằm mơ đấy chứ?
Một lúc lâu sau Mao Tiểu Tuệ mới dùng giọng nơm nớp lo sợ nói.
- Xác chết vẫn còn ở đây, sao lại là nằm mơ?
Đường Yến khôi phục lại rất nhanh, nàng nhìn có vẻ nhát gan nhưng thực chất lại khá gan dạ, ba tên đàn ông lúc này đang sợ tái mặt nhưng nàng lại dám đưa mắt nhìn xác chết cách đó không xa.
Nhưng khi nhìn thi thể kia thì nàng lại cảm thấy buồn nôn, vì vậy mà khom lưng nôn mửa một lúc, cuối cùng nàng ngẩng đầu:
- Em...Cuối cùng em cũng nhớ anh ta là ai, anh ấy...Anh ấy chính là Hạ Thiên có xì căng đan với Triệu Vũ Cơ, trước kia còn đánh ngôi sao Hongkong ở quảng trường Thục Đô, hèn gì mới thấy anh ta quen mặt như vậy.
- Sao, là hắn à?
Mao Tiểu Tuệ cũng thét lên kinh hãi.
- Con bà nó, đúng là hắn, tôi cũng có ấn tượng.
Hoàng Tử Phong chợt kêu lên.
- Dù là ai thì chúng ta bây giờ nên làm thế nào?
Trương Thạc dùng giọng mất hết sức lực nói.
- Hạ Thiên kia sẽ cho người đến cứu chúng ta không?
Đường Yến dùng giọng không xác định nói.
- Khó thể nói rõ, tôi cảm thấy chúng ta nên đi tìm chút lương thực cái đã.
Mao Tiểu Tuệ nói.
- Con bà nó, tên khốn kia mang bốn cái chân gấu đi rồi.
Tiếu Tuấn chợt tức giận mắng một câu.
...
Nửa giờ sau.
Trong khách sạn Hoa Đô của thành phố Thục Đô.
Trên giường lớn phòng tổng thống, Hạ Thiên đang mặc áo tắm nằm trên giường, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Sau khi từ rừng rậm đi ra, Hạ Thiên vốn rất vui nhưng khi liên lạc với Kiều Tiểu Kiều thì biết được một sự kiện, thần tiên tỷ tỷ đã xuống núi.
Đối với Hạ Thiên thì đây là một tin tức không đáng nghe, vì hắn không hy vọng thần tiên tỷ tỷ biết có người của Phiêu Miểu tiên môn đến đây, nhưng Kiều Tiểu Kiều đã nói, thần tiên tỷ tỷ cũng từng liên lạc với Dạ Ngọc Mị, đã biết được vài chuyện về Phiêu Miểu tiên môn, nói cách khác thì bây giờ tất cả mọi sự kiện đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Đến bây giờ Hạ Thiên gặp bốn tên đệ tử Phiêu Miểu tiên môn, hai tên chết trong tay hắn, hai người còn lại thì hắn không đánh lại. Thực tế thì với hai người còn lại này, dù là thần tiên tỷ tỷ cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Ngoài đám người này thì còn có tám tên đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn khác, với suy tính của Hạ Thiên, trong tám người kia ít nhất cũng có hai ba người có tu vi tương xứng với Hàn Minh Phi và Cơ Thanh Ảnh, nếu để cho đám người này thấy được thần tiên tỷ tỷ thì thật sự quá phiền phức.
- Không được, mình cần phải để cho thần tiên tỷ tỷ quay về Thanh Phong Sơn, vì chị ấy ở Thanh Phong Sơn mới càng thêm an toàn.
Hạ Thiên thì thào nói, sau đó hắn chợt cảm giác được điều gì đó, đanh định bước xuống giường thì trong phòng có thêm ba người. Đây là ba người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, trong đó có một người mặc áo bào trắng là tiên tử tuyệt sắc, chính là thần tiên tỷ tỷ của hắn, là Nguyệt Thanh Nhã.
Khi thấy Hạ Thiên thì trên mặt Nguyệt Thanh Nhã lộ ra nụ cười dịu dàng, nàng khẽ ngồi xuống bên giường, nắm lấy cổ tay của Hạ Thiên. Vài giây sau nàng khẽ thở dài nói:
- Tiểu sắc lang, cậu ức hiếp con gái nhà ai, sao lại biến mình thành như vậy?
Không có ngân châm, không có y thuật, Hạ Thiên còn có Phiêu Miểu Bộ và chiêu thức võ công, vì vậy muốn xử lý con gấu cũng không phải là vấn đề quá lớn, nhưng nếu vì vậy mà tiêu hao hết sức lực thì hắn cũng thật sự cảm thấy bực bội.
Lần này Hạ Thiên mất ba phút để xử lý con gấu, nhưng đối với một người trước kia chưa cần ba giây đã có thể xử lý con gấu thì tốc độ lần này thật sự quá chậm.
Khi thấy con gấu máu me đầm đìa ngã xuống đất thì năm người Trương Thạc lạc đường thật sự trợn mắt há mồm, đặc biệt là Tiếu Tuấn và Hoàng Tử Phong, lúc này bọn họ đều nghĩ mà sợ, bọn họ đều cảm thấy may mắn, vì nếu không phải là may mắn thì kết quả của bọn họ cũng giống như với con gấu kia.
- Tối nay có món tay gấu nướng.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn quét mắt nhìn năm người kia:
- Này, các người có dao không?
- Tôi có dao quân đội của Thụy Sĩ.
Trương Thạc cuối cùng cũng phản ứng, hắn vội vàng rút dao đưa cho Hạ Thiên.
- À, thứ này cũng không tệ.
Hạ Thiên tiếp nhận con dao, sau đó cắt lấy bốn chi của con gấu. Hắn đang định lên tiếng thì chợt cảm giác được thứ gì đó, vì thế mà vội vàng dùng Phiêu Miểu Bộ để tránh sang một bên.
- Vụt!
Một mũi tên hầu như xẹt qua vị trí vừa rồi của Hạ Thiên, mà cùng thời gian đó cũng có một mũi tên xẹt về phía hắn.
Hạ Thiên lại tiếp tục lách người tránh mũi tên phóng đến, nhưng đúng lúc này lại có hai mũi tên khác lao đến.
- Vụt!
Hạ Thiên ném cây dao ra, lần này hắn cũng không chạy trốn mà dùng hai tay chụp lấy hai mũi tên.
- Á!
Một tiếng hét thảm vang lên từ trong rừng rậm, rõ ràng con dao Thụy Sĩ của Hạ Thiên đã đánh trúng đối thủ, mà hầu như cùng lúc này hắn đã chụp được hai mũi tên, nhưng lực lượng cũng làm hắn phải lui về phía sau vài bước. Cũng vì thế có thể thấy được lực lượng của Hạ Thiên lúc này thật sự không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu.
- Ầm!
Một tiếng súng chợt vang lên, Hạ Thiên giống như có thể thấy một viên đạn đang phóng về phía mình như chớp.
Lần này đối phương xạ kích khá chuẩn, khi Hạ Thiên vẫn còn chưa hoàn toàn đứng vững thì viên đạn đã được bắn đi, vì giới hạn công lực không đủ, hơn nữa vết thương trên người vẫn chưa tốt, vì thế mà động tác của hắn cũng không được linh hoạt như xưa, dưới tình huống vội vàng chỉ có thể lăn xuống đất tránh đạn mà thôi.
Khoảnh khắc khi Hạ Thiên ngã xuống đất tránh đạn, hai mũi tên vừa được hắn chụp được cũng đã phóng ra.
- Á!
Lại là một tiếng hét thảm thiết vang lên, có âm thanh một người ngã xuống đất, rõ ràng lại có người bị Hạ Thiên bắn trúng.
Hạ Thiên lúc này cũng lăn xuống đất, hắn lăn lộn vài vòng, sau đó lại nhảy dựng lên nhìn về phía cách đó không xa:
- Này, tên ngốc cuối cùng kia, cút ra đây cho ta.
Lúc này năm người Trương Thạc đang trốn sau cây đại thụ cũng sợ choáng váng.
Biến hóa quá nhanh, đến mức năm người Trương Thạc thật sự không biết có chuyện gì phát sinh, bọn họ chỉ trốn theo bản năng. Đến lúc này bọn họ mới hiểu, tên khốn mà trước đó bọn họ coi là dã nhân, thật sự còn lợi hại hơn dã nhân rất nhiều.
Tiếng súng và tiếng kêu thảm vang lên càng làm cho đám năm người cảm thấy sợ hãi, bọn họ lần đầu tiên cảm thấy tử vong đến gần mình như vậy.
- Không hổ danh là Ám Hoàng Hạ Thiên, hầu như dưới tình huống mất đi lực lượng vẫn có thể xử lý hai đồng bạn của ta.
Một âm thanh khàn khàn vang lên, sau đó từ một thân cây đại thụ có một người đàn ông lùn đi ra, trên tay người này còn cầm theo một mũi tên, đó chính là một trong hai mũi tên vừa rồi được Hạ Thiên ném ra. Rõ ràng Hạ Thiên ném ra hai mũi tên chỉ có thể giết được một kẻ địch, một mũi tên còn lại bị tên kia kịp chụp lấy.
- Chú là thằng ngu nào?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông lùn:
- Ai phái chú đến? Là CIA? Hay Liên Minh Sát Thủ?
- Hạ Thiên, đám người trên đời này muốn giết mày không phải mười ngàn thì cũng là tám ngàn, mày đừng quan tâm là ai phái tao đến đây, mày chỉ cần biết rằng bắt đầu từ ngày mai tao sẽ hoàn toàn trở thành đệ nhất sát thủ.
Tên đàn ông lùn vẫn dùng giọng khàn khàn nói, trong rừng rậm này giọng điệu của hắn thật sự làm cho người ta cảm thấy lạnh người, lúc này năm người Trương Thạc đã thật sự cảm thấy tay chân mền nhũn cả ra.
- Ôi, những kẻ muốn anh đây chết, tất cả đã chết gần hết rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Anh chỉ kỳ quái, chú sao có thể tìm được đến đây để xử lý anh?
- Điều này phải cảm tạ đám hồng nhan tri kỷ của mày.
Tên đàn ông lùn nói với giọng điệu có chút đắc ý:
- Bọn họ phái quá nhiều người đến tìm mày, tất nhiên sẽ là quá rềnh rang, người nhiều thì muốn che giấu tin tức cũng khó, hơn nữa người muốn giết mày cũng khá nhiều, vì vậy mà bọn họ không tìm ra, nhưng tao là người tìm ra đầu tiên.
- À, thì ra là như vậy, vậy chú có thể đi chết được rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
- Xẹt!
Một luồng kiếm quang từ trong rừng rậm âm u chợt bừng lên sáng ngời, tên đàn ông lùn chợt một phân thành hai, coi như bị chém thành hai khúc.
- Á!
Đường Yến cuối cùng cũng hô lên kinh hoàng, tình cảnh này thật sự quá kinh khủng đối với nàng.
- Thiếu gia.
Một đạo cô cực kỳ xinh đẹp chợt từ trên không đáp xuống, nàng xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên, giọng điệu rất hay, rõ ràng, trong trẻo:
- Cậu không sao chứ?
- Sương nha đầu, gặp lại chị thì tôi đã không còn việc gì.
Trên mặt Hạ Thiên lộ ra nụ cười sáng lạn, khi thấy nha hoàn xinh đẹp này thì trong lòng hắn thật sự vui sướng, cuối cùng cũng không nên tiếp tục ở lại chỗ này.
- Thiếu gia, công lực của cậu thế nào...
Cố Hàm Sương nhanh chóng phát hiện tình hình không đúng của Hạ Thiên.
- Bị một yêu nữ ép khô, nhưng cũng không có việc gì, vẫn có thể khôi phục lại được.
Hạ Thiên cũng không phải rất để ý:
- Sương nha đầu, chị có biết đi ra ngoài thế nào không? Chị mau dẫn tôi ra ngoài.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương cũng không nói thêm điều gì, nàng dùng một tay ôm lấy Hạ Thiên, sau đó bay lên không trung, nhanh chóng bỏ đi.
- Thật...Thật sự có thể bay sao?
Đường Yến trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh vừa xảy ra, sau đó nàng chợt nghĩ đến một vấn đề gì đó, nàng lớn tiếng nói:
- Này, còn chúng tôi thì sao?
Đáng tiếc là dù Đường Yến có kêu lên như thế nào thì cũng không có hiệu quả, vì Hạ Thiên vầ Cố Hàm Sương đã sớm đi xa.
- Chúng ta không phải nằm mơ đấy chứ?
Một lúc lâu sau Mao Tiểu Tuệ mới dùng giọng nơm nớp lo sợ nói.
- Xác chết vẫn còn ở đây, sao lại là nằm mơ?
Đường Yến khôi phục lại rất nhanh, nàng nhìn có vẻ nhát gan nhưng thực chất lại khá gan dạ, ba tên đàn ông lúc này đang sợ tái mặt nhưng nàng lại dám đưa mắt nhìn xác chết cách đó không xa.
Nhưng khi nhìn thi thể kia thì nàng lại cảm thấy buồn nôn, vì vậy mà khom lưng nôn mửa một lúc, cuối cùng nàng ngẩng đầu:
- Em...Cuối cùng em cũng nhớ anh ta là ai, anh ấy...Anh ấy chính là Hạ Thiên có xì căng đan với Triệu Vũ Cơ, trước kia còn đánh ngôi sao Hongkong ở quảng trường Thục Đô, hèn gì mới thấy anh ta quen mặt như vậy.
- Sao, là hắn à?
Mao Tiểu Tuệ cũng thét lên kinh hãi.
- Con bà nó, đúng là hắn, tôi cũng có ấn tượng.
Hoàng Tử Phong chợt kêu lên.
- Dù là ai thì chúng ta bây giờ nên làm thế nào?
Trương Thạc dùng giọng mất hết sức lực nói.
- Hạ Thiên kia sẽ cho người đến cứu chúng ta không?
Đường Yến dùng giọng không xác định nói.
- Khó thể nói rõ, tôi cảm thấy chúng ta nên đi tìm chút lương thực cái đã.
Mao Tiểu Tuệ nói.
- Con bà nó, tên khốn kia mang bốn cái chân gấu đi rồi.
Tiếu Tuấn chợt tức giận mắng một câu.
...
Nửa giờ sau.
Trong khách sạn Hoa Đô của thành phố Thục Đô.
Trên giường lớn phòng tổng thống, Hạ Thiên đang mặc áo tắm nằm trên giường, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Sau khi từ rừng rậm đi ra, Hạ Thiên vốn rất vui nhưng khi liên lạc với Kiều Tiểu Kiều thì biết được một sự kiện, thần tiên tỷ tỷ đã xuống núi.
Đối với Hạ Thiên thì đây là một tin tức không đáng nghe, vì hắn không hy vọng thần tiên tỷ tỷ biết có người của Phiêu Miểu tiên môn đến đây, nhưng Kiều Tiểu Kiều đã nói, thần tiên tỷ tỷ cũng từng liên lạc với Dạ Ngọc Mị, đã biết được vài chuyện về Phiêu Miểu tiên môn, nói cách khác thì bây giờ tất cả mọi sự kiện đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Đến bây giờ Hạ Thiên gặp bốn tên đệ tử Phiêu Miểu tiên môn, hai tên chết trong tay hắn, hai người còn lại thì hắn không đánh lại. Thực tế thì với hai người còn lại này, dù là thần tiên tỷ tỷ cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Ngoài đám người này thì còn có tám tên đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn khác, với suy tính của Hạ Thiên, trong tám người kia ít nhất cũng có hai ba người có tu vi tương xứng với Hàn Minh Phi và Cơ Thanh Ảnh, nếu để cho đám người này thấy được thần tiên tỷ tỷ thì thật sự quá phiền phức.
- Không được, mình cần phải để cho thần tiên tỷ tỷ quay về Thanh Phong Sơn, vì chị ấy ở Thanh Phong Sơn mới càng thêm an toàn.
Hạ Thiên thì thào nói, sau đó hắn chợt cảm giác được điều gì đó, đanh định bước xuống giường thì trong phòng có thêm ba người. Đây là ba người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, trong đó có một người mặc áo bào trắng là tiên tử tuyệt sắc, chính là thần tiên tỷ tỷ của hắn, là Nguyệt Thanh Nhã.
Khi thấy Hạ Thiên thì trên mặt Nguyệt Thanh Nhã lộ ra nụ cười dịu dàng, nàng khẽ ngồi xuống bên giường, nắm lấy cổ tay của Hạ Thiên. Vài giây sau nàng khẽ thở dài nói:
- Tiểu sắc lang, cậu ức hiếp con gái nhà ai, sao lại biến mình thành như vậy?
/1475
|