- Chồng, cậu có biết không, tôi luôn cảm thấy ma túy có hại rất lớn, tôi đã thấy nhiều ví dụ vì nghiện ma túy mà cửa nát nhà tan. Khốn nổi cửa nát nhà tan cũng chưa hẳn là nguy hại lớn nhất, nhưng bọn họ thường vì ma túy mà cướp bóc, giết người, thậm chí là bán cả con mình, thậm chí còn có kẻ vì vài trăm đồng tiền mà giết hại kẻ khác. Vì thế mỗi lần thấy có án ma túy là tôi luôn muốn triệt phá, tất nhiên muốn xử lý hết cũng là không thể.
Lãnh Băng Băng có chút trầm trọng, rõ ràng sự việc này cũng làm cho tâm tình của nàng không được tốt.
Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Lợi nhuận buôn bán ma túy là quá cao, cao đến mức người ta bí quá hóa liều, hơn nữa vì có nhiều người không có tiền mua mà đi buôn bán ma túy để được sử dụng. Vì vậy mà dù càn quét thế nào, dù quốc gia có luật xét xử kẻ buôn bán ma túy rất nặng nhưng vẫn có nhiều người tham gia buôn bán ma túy. Tôi biết rõ sức mình là có hạn, cũng không muốn trông coi quá nhiều nơi, chỉ hy vọng ở thành phố Giang Hải không xuất hiện thuốc phiện, nhưng dù Sở Dao phối hợp với cảnh sát để đả kích đám tội phạm ma túy thì vẫn khó thể nào triệt nọc.
- Băng Băng, chị cứ yên tâm, tôi đảm bảo sau này sẽ không có tên nào dám bán thuốc phiện ở thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên dùng lời son sắt nói, hắn không muốn Lãnh Băng Băng khó chịu, vì vậy mà quyết định giúp nàng giải quyết vấn đề này.
- Chồng, điều này rất khó, tuy phần lớn người ở Giang Hải cũng không dám phạm vào ý của tôi, nhưng dù sao cũng có vài người ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng cậu sẽ không biết bọn họ bán ma túy.
Lãnh Băng Băng lắc đầu, giọng điệu càng ôn hòa hơn:
- Nhưng không có chuyện gì, cậu cũng đừng quan tâm, cùng lắm thì tôi bắt thêm vài tên bán ma túy là được, chỉ cần bọn họ đến Giang Hải, tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất để bắt bọn họ.
Hạ Thiên cười cười, hắn không nói gì, vì hắn đã có một tính toán.
Tinh Không chính là khách sạn tốt nhất ở thành phố Tinh Thành, từ lúc sáu giờ tối thì trước cửa khách sạn đã có một hàng nhân viên tiếp tân xinh đẹp đứng chào khác, sau đó từ lầu một lầu hai, cứ cách vài bước lại có một nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám, đường đi vào được lót thảm mãi đến đại sảnh lầu hai.
Lúc này trong đại sảnh tổ chức tiệc đã đầy người, một đám nhân viên phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp liên tục đi qua đi lại, thỉnh thoảng bị khách sờ một cái. Tuy có vài nhân viên cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể cố gắng né tránh. Cũng may đám người kia chỉ ngẫu nhiên dùng tay chó sờ một cái mà thôi, dù sao thì trong đại sảnh cũng có vài trăm người, cũng không ai làm gì quá phận.
Từng nhân viên phục vụ đều đã được khách sạn căn dặn rõ ràng, tối nay không được đắc tội với bất kỳ vị khách nào đến đây, vì người mời khách hôm nay chính là Tiết Tiểu Đao, là kẻ mà ăn sạch hai nhà hắc bạch. Trong hắc đạo thì Tiết Tiểu Đao là Đao ca, là đại ca nổi tiếng thành phố Tinh Thành, trong bạch đạo thì hắn có khá nhiều danh xưng, ví dụ như giám đốc Tiết, chủ tịch Tiết, ủy viên Tiết. Nghe đồn tên này còn xưng anh em với vài vị quan viên trên tỉnh, mà bây giờ trong đại sảnh, ngoài một vài giám đốc xí nghiệp, còn có vài vị cục trưởng trên tỉnh, hai vị phó phòng, thậm chí còn có một vị thư ký của phó chủ tịch tỉnh.
Vì vậy có thể thấy lời đồn thật sự không quá khoa trương, những người biết Tiết Tiểu Đao nói hắn tay mắt thông thiên cũng không hoàn toàn là dối trá, ít nhất đối với người thường thì Tiết Tiểu Đao này thật sự không thể động vào.
Nhưng Tiết Tiểu Đao dù rửa sạch tay và để lại nhiều công tác cho thủ hạ tâm phúc, nhưng hắn vẫn không biết an phận, tối nay chỉ là một bữa tiệc sinh nhật con mà hắn lại phô trương quá lớn, thật sự là quá cao ngạo.
Tất nhiên nghe nói Tiết Tiểu Đao vốn cũng không muốn phô trương như vậy, nhưng hắn nhận được tin tức, cảnh sát Tinh Thành đang bắt đầu điều tra về mình, vì vậy hắn quyết định tổ chức sinh nhật con lần này thật sự rềnh rang. Hắn muốn khoe khoang thực lực của mình, cũng ra đòn cảnh cáo với đám cảnh sát Tinh Thành, cảnh cáo bọn họ đừng trêu chọc vào mình.
Bữa tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ, nhưng bây giờ tuy mới sáu giờ mà khách đã đến đông đủ, Tiết Tiểu Đao và Tiết Quý lúc này đang ngồi trên một bàn khách trung tâm, ngoài bọn họ thì trên bàn còn nhiều vị khách trọng yếu khác, cũng chính là thư ký của phó chủ tịch tỉnh, còn có hai vị cục trưởng.
Tiết Tiểu Đao năm nay bốn mươi tuổi, tướng mạo rất tốt, đường hoàng, phong độ nhẹ nhàng, nghe nói hắn luôn rất đắc ý về tướng mạo của mình, vì hắn cảm thấy mình giống như một ngôi sao, thậm chí còn cảm thấy đẹp trai hơn cả Châu Nhuận Phát.
Tiết Tiểu Đao quét mắt nhìn khắp bốn phía, hắn có chút cảm giác mãn nguyện, vì người ngồi ở chỗ này, kể cả vị thư ký của phó chủ tịch tỉnh cũng đều khách khí với hắn, làm cho hắn sinh ra cảm giác như ngồi trên đầu vạn người.
Vị thư ký này họ Trình, chừng ba mươi tuổi, lịch sự, giống một thư sinh hào hoa phong nhã, nhưng Tiết Tiểu Đao lại biết đối phương là một kẻ đầy bụng xấu xa.
- Giám đốc Tiết.
Thư ký Trình vừa tiếp điện thoại, sau đó đi đến bên cạnh bàn, vẻ mặt trở nên khó coi, hắn ghé sát bên tai Tiết Tiểu Đao rồi khẽ nói:
- Tình huống không quá tốt, chủ tịch Cao đề nghị anh nên đi sớm một chút.
- Hôm nay là sinh nhật con tôi, kẻ nào đến gây rối, tôi sẽ cho hắn không có con.
Vẻ mặt Tiết Tiểu Đao không chút biến đổi, hắn căn bản không hỏi vị thư ký Trình này xem có chuyện gì xảy ra.
- Hào Hồng Quang phái nhiều người đến giám thị, đều là thủ hạ của anh, nghe nói đối phương muốn ra tay.
Thư ký Trình còn nói thêm.
- Hào Hồng Quang sao? Hắn có đứa cháu gái Hào Phỉ Phỉ rất tốt, tôi đang muốn thử hương vị của cô ta là như thế nào.
Tiết Tiểu Đao cười lạnh một tiếng:
- Trong cục công an tỉnh tôi thấy Hào Hồng Quang kia không ra gì, những người khác dù không nể mặt tôi thì cũng biết giữ mình, hắn thì lúc nào cũng muốn gây khó cho tôi, cũng vì bên phía cục công an thành phố có áp lực của hắn mà luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
- Hào Hồng Quang tuy khó đối phó nhưng nếu muốn cũng không có vấn đề gì quá lớn, chẳng qua chỉ trả giá không nhỏ mà thôi.
Thư ký Trình vẫn nói rất khẽ, rõ ràng không muốn người khác nghe được:
- Lần này phiền toái lớn nhất của anh không phải từ Hào Hồng Quang, là từ một người khác.
- Dù là ai thì hôm nay nếu có kẻ gây rối, kết cục cũng như nhau mà thôi.
Tiết Tiểu Đao hừ lạnh một tiếng:
- Tôi đang muốn giết gà dọa khỉ, vài năm qua tôi xem ra không đủ hung ác, vì vậy mà tùy tiện để cho đám chó mèo đến vờn mình.
- Giám đốc Tiết, vài ngày trước có phải anh cho người đưa hàng đến thành phố Giang Hải, sau đó đám người đó đều bị bắt phải không?
Thư ký Trình khẽ hỏi.
- Đúng vậy, có việc này, thị trường Giang Hải bên kia là rất lớn, hơn nữa bây giờ còn chưa có kẻ nào chen tay vào, là nơi tương đối tốt.
Tiết Tiểu Đao gật đầu nói.
- Ở thành phố Giang Hải có một nữ cảnh sát gọi là Lãnh Băng Băng, chính cô ấy bắt người của anh. Bây giờ cô ấy đang dẫn theo mười mấy đồng sự đến nơi này, mục tiêu hình như là anh.
Thư ký Trình khẽ nói.
- Nữ cảnh sát?
Tiết Tiểu Đao hình như có chút hứng thú:
- Có đẹp không?
- Rất đẹp, gấp mười lần Hào Phỉ Phỉ.
Thư ký Trình khẽ nói:
- Nhưng nữ cảnh sát này rất nguy hiểm, chủ tịch Cao nói cô ta còn nguy hiểm hơn cả Hào Hồng Quang. Bây giờ thủ hạ của cô ta đang ở ngoài khách sạn, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cô ấy sẽ đến. Theo ý của chủ tịch Cao, tốt nhất đừng xung đột chính diện với cô ta, trước tiên cứ trốn đi vài ngày, dù sao thì cô ấy cũng không phải là người Tinh Thành, sẽ không liên tục ở chỗ này, đợi sau khi cô ta đi thì tất cả coi như xong.
- Đáng cười, chỉ là một nữ cảnh sát mà thôi, cần tôi trốn đi sao?
Tiết Tiểu Đao cười lạnh một tiếng, sau đó hỏi ngược lại:
- Cô ấy thật sự xinh đẹp vậy sao?
- Đúng vậy, tôi đã xem qua ảnh, thật sự đẹp, Hào Phỉ Phỉ không sánh nổi, không tính là gì với cô ấy.
Trong mắt thư ký Trình chợt xuất hiện cái nhìn có chút mơ mộng.
- Rất tốt, tôi còn chưa được chơi đùa nữ cảnh sát cực phẩm, lần này cô ta tự đưa mình đến cửa, cũng không thể để cho cô ta chạy đi được.
Trong mắt Tiết Tiểu Đao cũng lóe lên vài phần hào quang cực kỳ hứng thú.
- Nhưng, giám đốc Tiết, chủ tịch Cao nói anh không thể đắc tội với cô ta.
Thư ký Trình nói rất khẽ:
- Chủ tịch Cao nói, nếu anh bị Lãnh Băng Băng bắt đến thành phố Giang Hải, sợ rằng sẽ khó thể nào giữ được.
- Anh nói Lãnh Băng Băng có địa vị rất lớn sao?
Tiết Tiểu Đao khẽ nhíu mày.
- Cô ấy là phụ nữ của Hạ Thiên.
Thư ký Trình khẽ nói:
- Chính là Hạ Thiên mà đã làm cho Tạ Thân Quốc rơi rụng ở thành phố Nhạc Nam, nghe nói sở dĩ Hào Hồng Quang có động tĩnh cũng vì tên này.
- Hạ Thiên sao?
Vẻ mặt Tiết Tiểu Đao có hơi biến đổi:
- Tôi đã nghe qua tên người này, nghe nói hắn một tay che trời ở thành phố Giang Hải, như vậy thì tính thế nào? Nơi đây là Tinh Thành, ở Tinh Thành thì hắn cũng không làm gì được tôi.
- Giám đốc Tiết, tôi thật sự không biết nhiều về Hạ Thiên, nhưng chủ tịch Cao nói có vết xe đổ của Tạ Thân Quốc, hy vọng anh chú ý xem xét, tốt nhất là nên giấu đi mũi nhọn của mình, không có gì hay khi đối cứng với Hạ Thiên.
Thư ký Trình cố gắng thuyết phục Tiết Tiểu Đao, tất nhiên hán chỉ phụng mệnh thuyết phục đối phương mà thôi, đến cả bản thân hắn cũng thật sự coi thường Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng kia.
Tiết Tiểu Đao khẽ hừ một tiếng:
- Gần đây đều là người ta tránh né tôi, nếu lần này tôi tránh mặt đi thì đám cảnh sát Tinh Thành sẽ làm loạn trên đầu tôi, hôm nay tôi muốn cho người ta hiểu, Đao ca tôi trước nay chưa từng sợ ai.
- Tất cả không được nhúc nhích.
Đúng lúc này có tiếng quát chói tai từ cửa truyền vào bên trong, vài chục tên cảnh sát mặc thường phục tiến vào, đi đầu là một cảnh sát cực kỳ xinh đẹp.
- Chính là cô ta, Lãnh Băng Băng.
Thư ký Trình nhìn nữ cảnh sát kia thiếu chút nữa thì chảy nước miếng:
- Giám đốc Tiết, so ra cô ấy còn hấp dẫn hơn cả trên ảnh.
- Rất tốt, tôi muốn thu nữ cảnh sát này.
Tiết Tiểu Đao có chút hưng phấn, một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, không phải nói là đây là lần đầu tiên hắn được gặp một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Lãnh Băng Băng có chút trầm trọng, rõ ràng sự việc này cũng làm cho tâm tình của nàng không được tốt.
Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Lợi nhuận buôn bán ma túy là quá cao, cao đến mức người ta bí quá hóa liều, hơn nữa vì có nhiều người không có tiền mua mà đi buôn bán ma túy để được sử dụng. Vì vậy mà dù càn quét thế nào, dù quốc gia có luật xét xử kẻ buôn bán ma túy rất nặng nhưng vẫn có nhiều người tham gia buôn bán ma túy. Tôi biết rõ sức mình là có hạn, cũng không muốn trông coi quá nhiều nơi, chỉ hy vọng ở thành phố Giang Hải không xuất hiện thuốc phiện, nhưng dù Sở Dao phối hợp với cảnh sát để đả kích đám tội phạm ma túy thì vẫn khó thể nào triệt nọc.
- Băng Băng, chị cứ yên tâm, tôi đảm bảo sau này sẽ không có tên nào dám bán thuốc phiện ở thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên dùng lời son sắt nói, hắn không muốn Lãnh Băng Băng khó chịu, vì vậy mà quyết định giúp nàng giải quyết vấn đề này.
- Chồng, điều này rất khó, tuy phần lớn người ở Giang Hải cũng không dám phạm vào ý của tôi, nhưng dù sao cũng có vài người ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng cậu sẽ không biết bọn họ bán ma túy.
Lãnh Băng Băng lắc đầu, giọng điệu càng ôn hòa hơn:
- Nhưng không có chuyện gì, cậu cũng đừng quan tâm, cùng lắm thì tôi bắt thêm vài tên bán ma túy là được, chỉ cần bọn họ đến Giang Hải, tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất để bắt bọn họ.
Hạ Thiên cười cười, hắn không nói gì, vì hắn đã có một tính toán.
Tinh Không chính là khách sạn tốt nhất ở thành phố Tinh Thành, từ lúc sáu giờ tối thì trước cửa khách sạn đã có một hàng nhân viên tiếp tân xinh đẹp đứng chào khác, sau đó từ lầu một lầu hai, cứ cách vài bước lại có một nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám, đường đi vào được lót thảm mãi đến đại sảnh lầu hai.
Lúc này trong đại sảnh tổ chức tiệc đã đầy người, một đám nhân viên phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp liên tục đi qua đi lại, thỉnh thoảng bị khách sờ một cái. Tuy có vài nhân viên cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể cố gắng né tránh. Cũng may đám người kia chỉ ngẫu nhiên dùng tay chó sờ một cái mà thôi, dù sao thì trong đại sảnh cũng có vài trăm người, cũng không ai làm gì quá phận.
Từng nhân viên phục vụ đều đã được khách sạn căn dặn rõ ràng, tối nay không được đắc tội với bất kỳ vị khách nào đến đây, vì người mời khách hôm nay chính là Tiết Tiểu Đao, là kẻ mà ăn sạch hai nhà hắc bạch. Trong hắc đạo thì Tiết Tiểu Đao là Đao ca, là đại ca nổi tiếng thành phố Tinh Thành, trong bạch đạo thì hắn có khá nhiều danh xưng, ví dụ như giám đốc Tiết, chủ tịch Tiết, ủy viên Tiết. Nghe đồn tên này còn xưng anh em với vài vị quan viên trên tỉnh, mà bây giờ trong đại sảnh, ngoài một vài giám đốc xí nghiệp, còn có vài vị cục trưởng trên tỉnh, hai vị phó phòng, thậm chí còn có một vị thư ký của phó chủ tịch tỉnh.
Vì vậy có thể thấy lời đồn thật sự không quá khoa trương, những người biết Tiết Tiểu Đao nói hắn tay mắt thông thiên cũng không hoàn toàn là dối trá, ít nhất đối với người thường thì Tiết Tiểu Đao này thật sự không thể động vào.
Nhưng Tiết Tiểu Đao dù rửa sạch tay và để lại nhiều công tác cho thủ hạ tâm phúc, nhưng hắn vẫn không biết an phận, tối nay chỉ là một bữa tiệc sinh nhật con mà hắn lại phô trương quá lớn, thật sự là quá cao ngạo.
Tất nhiên nghe nói Tiết Tiểu Đao vốn cũng không muốn phô trương như vậy, nhưng hắn nhận được tin tức, cảnh sát Tinh Thành đang bắt đầu điều tra về mình, vì vậy hắn quyết định tổ chức sinh nhật con lần này thật sự rềnh rang. Hắn muốn khoe khoang thực lực của mình, cũng ra đòn cảnh cáo với đám cảnh sát Tinh Thành, cảnh cáo bọn họ đừng trêu chọc vào mình.
Bữa tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ, nhưng bây giờ tuy mới sáu giờ mà khách đã đến đông đủ, Tiết Tiểu Đao và Tiết Quý lúc này đang ngồi trên một bàn khách trung tâm, ngoài bọn họ thì trên bàn còn nhiều vị khách trọng yếu khác, cũng chính là thư ký của phó chủ tịch tỉnh, còn có hai vị cục trưởng.
Tiết Tiểu Đao năm nay bốn mươi tuổi, tướng mạo rất tốt, đường hoàng, phong độ nhẹ nhàng, nghe nói hắn luôn rất đắc ý về tướng mạo của mình, vì hắn cảm thấy mình giống như một ngôi sao, thậm chí còn cảm thấy đẹp trai hơn cả Châu Nhuận Phát.
Tiết Tiểu Đao quét mắt nhìn khắp bốn phía, hắn có chút cảm giác mãn nguyện, vì người ngồi ở chỗ này, kể cả vị thư ký của phó chủ tịch tỉnh cũng đều khách khí với hắn, làm cho hắn sinh ra cảm giác như ngồi trên đầu vạn người.
Vị thư ký này họ Trình, chừng ba mươi tuổi, lịch sự, giống một thư sinh hào hoa phong nhã, nhưng Tiết Tiểu Đao lại biết đối phương là một kẻ đầy bụng xấu xa.
- Giám đốc Tiết.
Thư ký Trình vừa tiếp điện thoại, sau đó đi đến bên cạnh bàn, vẻ mặt trở nên khó coi, hắn ghé sát bên tai Tiết Tiểu Đao rồi khẽ nói:
- Tình huống không quá tốt, chủ tịch Cao đề nghị anh nên đi sớm một chút.
- Hôm nay là sinh nhật con tôi, kẻ nào đến gây rối, tôi sẽ cho hắn không có con.
Vẻ mặt Tiết Tiểu Đao không chút biến đổi, hắn căn bản không hỏi vị thư ký Trình này xem có chuyện gì xảy ra.
- Hào Hồng Quang phái nhiều người đến giám thị, đều là thủ hạ của anh, nghe nói đối phương muốn ra tay.
Thư ký Trình còn nói thêm.
- Hào Hồng Quang sao? Hắn có đứa cháu gái Hào Phỉ Phỉ rất tốt, tôi đang muốn thử hương vị của cô ta là như thế nào.
Tiết Tiểu Đao cười lạnh một tiếng:
- Trong cục công an tỉnh tôi thấy Hào Hồng Quang kia không ra gì, những người khác dù không nể mặt tôi thì cũng biết giữ mình, hắn thì lúc nào cũng muốn gây khó cho tôi, cũng vì bên phía cục công an thành phố có áp lực của hắn mà luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
- Hào Hồng Quang tuy khó đối phó nhưng nếu muốn cũng không có vấn đề gì quá lớn, chẳng qua chỉ trả giá không nhỏ mà thôi.
Thư ký Trình vẫn nói rất khẽ, rõ ràng không muốn người khác nghe được:
- Lần này phiền toái lớn nhất của anh không phải từ Hào Hồng Quang, là từ một người khác.
- Dù là ai thì hôm nay nếu có kẻ gây rối, kết cục cũng như nhau mà thôi.
Tiết Tiểu Đao hừ lạnh một tiếng:
- Tôi đang muốn giết gà dọa khỉ, vài năm qua tôi xem ra không đủ hung ác, vì vậy mà tùy tiện để cho đám chó mèo đến vờn mình.
- Giám đốc Tiết, vài ngày trước có phải anh cho người đưa hàng đến thành phố Giang Hải, sau đó đám người đó đều bị bắt phải không?
Thư ký Trình khẽ hỏi.
- Đúng vậy, có việc này, thị trường Giang Hải bên kia là rất lớn, hơn nữa bây giờ còn chưa có kẻ nào chen tay vào, là nơi tương đối tốt.
Tiết Tiểu Đao gật đầu nói.
- Ở thành phố Giang Hải có một nữ cảnh sát gọi là Lãnh Băng Băng, chính cô ấy bắt người của anh. Bây giờ cô ấy đang dẫn theo mười mấy đồng sự đến nơi này, mục tiêu hình như là anh.
Thư ký Trình khẽ nói.
- Nữ cảnh sát?
Tiết Tiểu Đao hình như có chút hứng thú:
- Có đẹp không?
- Rất đẹp, gấp mười lần Hào Phỉ Phỉ.
Thư ký Trình khẽ nói:
- Nhưng nữ cảnh sát này rất nguy hiểm, chủ tịch Cao nói cô ta còn nguy hiểm hơn cả Hào Hồng Quang. Bây giờ thủ hạ của cô ta đang ở ngoài khách sạn, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cô ấy sẽ đến. Theo ý của chủ tịch Cao, tốt nhất đừng xung đột chính diện với cô ta, trước tiên cứ trốn đi vài ngày, dù sao thì cô ấy cũng không phải là người Tinh Thành, sẽ không liên tục ở chỗ này, đợi sau khi cô ta đi thì tất cả coi như xong.
- Đáng cười, chỉ là một nữ cảnh sát mà thôi, cần tôi trốn đi sao?
Tiết Tiểu Đao cười lạnh một tiếng, sau đó hỏi ngược lại:
- Cô ấy thật sự xinh đẹp vậy sao?
- Đúng vậy, tôi đã xem qua ảnh, thật sự đẹp, Hào Phỉ Phỉ không sánh nổi, không tính là gì với cô ấy.
Trong mắt thư ký Trình chợt xuất hiện cái nhìn có chút mơ mộng.
- Rất tốt, tôi còn chưa được chơi đùa nữ cảnh sát cực phẩm, lần này cô ta tự đưa mình đến cửa, cũng không thể để cho cô ta chạy đi được.
Trong mắt Tiết Tiểu Đao cũng lóe lên vài phần hào quang cực kỳ hứng thú.
- Nhưng, giám đốc Tiết, chủ tịch Cao nói anh không thể đắc tội với cô ta.
Thư ký Trình nói rất khẽ:
- Chủ tịch Cao nói, nếu anh bị Lãnh Băng Băng bắt đến thành phố Giang Hải, sợ rằng sẽ khó thể nào giữ được.
- Anh nói Lãnh Băng Băng có địa vị rất lớn sao?
Tiết Tiểu Đao khẽ nhíu mày.
- Cô ấy là phụ nữ của Hạ Thiên.
Thư ký Trình khẽ nói:
- Chính là Hạ Thiên mà đã làm cho Tạ Thân Quốc rơi rụng ở thành phố Nhạc Nam, nghe nói sở dĩ Hào Hồng Quang có động tĩnh cũng vì tên này.
- Hạ Thiên sao?
Vẻ mặt Tiết Tiểu Đao có hơi biến đổi:
- Tôi đã nghe qua tên người này, nghe nói hắn một tay che trời ở thành phố Giang Hải, như vậy thì tính thế nào? Nơi đây là Tinh Thành, ở Tinh Thành thì hắn cũng không làm gì được tôi.
- Giám đốc Tiết, tôi thật sự không biết nhiều về Hạ Thiên, nhưng chủ tịch Cao nói có vết xe đổ của Tạ Thân Quốc, hy vọng anh chú ý xem xét, tốt nhất là nên giấu đi mũi nhọn của mình, không có gì hay khi đối cứng với Hạ Thiên.
Thư ký Trình cố gắng thuyết phục Tiết Tiểu Đao, tất nhiên hán chỉ phụng mệnh thuyết phục đối phương mà thôi, đến cả bản thân hắn cũng thật sự coi thường Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng kia.
Tiết Tiểu Đao khẽ hừ một tiếng:
- Gần đây đều là người ta tránh né tôi, nếu lần này tôi tránh mặt đi thì đám cảnh sát Tinh Thành sẽ làm loạn trên đầu tôi, hôm nay tôi muốn cho người ta hiểu, Đao ca tôi trước nay chưa từng sợ ai.
- Tất cả không được nhúc nhích.
Đúng lúc này có tiếng quát chói tai từ cửa truyền vào bên trong, vài chục tên cảnh sát mặc thường phục tiến vào, đi đầu là một cảnh sát cực kỳ xinh đẹp.
- Chính là cô ta, Lãnh Băng Băng.
Thư ký Trình nhìn nữ cảnh sát kia thiếu chút nữa thì chảy nước miếng:
- Giám đốc Tiết, so ra cô ấy còn hấp dẫn hơn cả trên ảnh.
- Rất tốt, tôi muốn thu nữ cảnh sát này.
Tiết Tiểu Đao có chút hưng phấn, một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, không phải nói là đây là lần đầu tiên hắn được gặp một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
/1475
|