- Vậy thì được, để tôi đi xem.
Tống Vệ Dân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài.
Lại nói tiếp, bây giờ địa vị của Tống gia ở thủ đô có thể nói là xưa không bằng nay, bây giờ ai cũng biết rõ Tống gia ở thủ đô đã gần như sắp bằng đại gia tộc Triệu gia, là một trong những tứ đại gia tộc ở thủ đô. Tống gia bây giờ ở vị trí thứ hai, là gia tộc gần sát bên Triệu gia, lúc đầu tứ đại gia tộc chính là Triệu Tiền Tôn Lý và biến thành Triệu Tiền Tống Viên, cuối cùng lại biến thành Triệu Tống Tiền Bạch. Triệu gia vẫn đứng sừng sững bất động, Tiền gia tương đối an phận cũng vẫn bảo trì vị trí của mình, Tống gia thì cường thế leo lên vị trí thứ hai, Viên gia bị diệt thì Bạch gia của Bạch Tiểu Lỗi cũng kiếm được chỗ tốt, cuối cùng cũng là một trong tứ đại gia tộc.
Với thân phận của Tống gia vào lúc hiện tại, hơn nữa Tống Vệ Dân lại có năng lực, mà hắn lại có thân phận là đệ tử trực hệ, rõ ràng hắn cũng hoàn toàn có thể đổi lấy một vị trí tốt hơn, không phải chỉ là một tổ trưởng tổ trọng án. Nhưng hắn cuối cùng cũng không được thay đổi vị trí.
Thật ra Tống Vệ Dân rất tương đối yêu thích chức nghiệp hiện tại của mình, còn mặt khác hắn cũng ý thức được dù mình có bò lên trên như thế nào cũng vĩnh viễn thua kém kẻ khác, vì vậy coi như có bò lên trên cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Nếu hắn đã không có tác dụng quá lớn với gia tộc như vậy thì nên tiếp tục làm những gì mà mình quen thuộc thì hơn.
Tống Vệ Dân muốn vượt qua một người, mà người đó chính là Hạ Thiên, nhưng hắn chợt ý thức được chênh lệch giữa mình và đối phương đang ngày càng chênh lệch lớn hơn, đang mở rộng, điều này làm hắn cảm thấy nản lòng thoái chí. Đặc biệt là vài ngày trước đó hắn nhận được tin tức vị tiểu thư mà mình hâm mộ đã ở cùng với Hạ Thiên, bọn họ bay đi với nhau như một cặp chim trời, điều này làm hắn thật sự đả kích. Dù hắn thật sự biết rõ mình không xứng với tiểu thư, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút cảm giác may mắn, nhưng bây giờ chút cảm giác đó đã bị Hạ Thiên làm cho nát bấy.
- Tên khốn kiếp Hạ Thiên này.
Nhớ đến Hạ Thiên thì Tống Vệ Dân không khỏi mắng thầm một câu, tên khốn kia cướp đi em gái của hắn, còn cướp cả tiểu thư. Bây giờ Tống gia thành sân sau của Hạ Thiên, hai người phụ nữ quyết định số phận của Tống gia đều ở trong tay của Hạ Thiên, Tiền Đa Đa trở thành kẻ phụ trách sổ sách cho Hạ Thiên, Bạch Tiểu Lỗi người Bạch gia lại là tiểu đệ của Hạ Thiên, nếu không có mối quan hệ như vậy thì sao Bạch gia có thể tiến vào trong hàng ngũ tứ đại gia tộc?
Thực tế có rất nhiều người hiểu, bây giờ thủ đô thật sự không khác gì địa bàn của Hạ Thiên.
- Vệ Dân thiếu gia, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi.
Một âm thanh có chút bi phẫn vang lên làm cho Tống Vệ Dân bừng tỉnh trong lúc suy nghĩ miên man, sau đó hắn thấy một ông lão tóc trắng nhìn có chút quen mắt. Sau khi cẩn thận xem xét lại thì hắn mới nhớ ra thân phận của đối phương, người này thật sự là trong Tống gia, còn có chút quan hệ.
Ông lão kia cũng họ Tống, tên là Tống Tử Canh, thật ra Tống Tử Canh vốn không có quan hệ gì với Tống gia ở thủ đô, nhưng Tống Tử Canh lại không biết lấy ra gia phả của Tống gia ở niên đại nào để chứng minh tổ tiên của mình đã từng là một nhà với Tống gia ở thủ đô. Sau đó mỗi khi đến lễ tết thì Tống Tử Canh đều đến ân cần hỏi han quà cáp cho Tống gia, dần dà lão tuy không trở thành một thành viên của Tống gia nhưng có những việc nhận được sự quan tâm.
- Bác Canh, có chuyện gì sao?
Tống Vệ Dân dùng giọng khách khí hỏi Tống Tử Canh.
- Vệ Dân thiếu gia, Tống Khiêm nhà chúng tôi đã bị tên khốn kia hại chết...
Tống Tử Canh nói mà nước mắt rơi lã chã, giọng điệu gào khóc.
- Bác Canh, có gì bác cứ ngồi xuống từ từ nói.
Tống Vệ Dân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn Vưu Tư rồi nói:
- Rót cho bác Canh ly nước.
- Vâng, tổ trưởng.
Vưu Tư nhanh chóng đưa nước đến, nàng phát hiện Tống Tử Canh còn đứng, vì vậy mà kéo sang một chiếc ghế:
- Bác trai, mời bác ngồi, cũng đừng khóc nữa, bác cứ nói rõ sự việc, tổ trưởng của chúng cháu có thể giúp bác, nếu không thì chúng cháu cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Tống Tử Canh khẽ gật đầu, sau đó lão xoa nước mắt ngồi xuống, bình tĩnh trở lại, bắt đầu kể rõ ngọn nguồn.
Tống Khiêm chính là con trai duy nhất của Tống Tử Canh, tuy tên của hắn giống như Tống Tiền nhưng lại là kẻ biết cách kiếm tiền. Sau khi Tống Tử Canh trèo lên cây đại thụ là Tống gia thì Tống Khiêm kinh doanh càng lúc càng lớn, bây giờ đã là một người có tiền tỷ. Đàn ông mà có tiền thì thường sẽ muốn đổi vợ đẹp hơn, vì vậy mà một năm trước Tống Khiêm đổi một cô vợ mới, một người mẫu xinh đẹp tên là Đái Bội Na.
Tống Tử Canh trước nay không thích đứa con dâu Đái Bội Na này, nhưng Tống Khiêm thì không như vậy, vì thế mà lão thật sự không có biện pháp. Nhưng vài ngày trước Tống Khiêm đột nhiên chết, không có chút dấu hiệu, pháp y khám nghiệm thì nói là đột tử, làm cảnh sát cũng chỉ coi đó là một sự kiện tử vong ngoài ý muốn mà thôi, không phải là mưu sát. Nhưng Tống Tử Canh lại cho rằng đây là Đái Bội Na muốn mưu sát con mình, nhưng cảnh sát điều tra vụ này cũng không thèm quan tâm đến những lời của lão, khi không còn biện pháp nào thì lão chỉ có thể tìm đến Tống Vệ Dân, hy vọng Tống Vệ Dân có thể đòi lại lý lẽ cho con trai mình.
- Bác Canh, bác nói Đái Bội Na hạ sát Tống Khiêm, bác có chứng cứ gì không?
Tống Vệ Dân sau khi nghe rõ thì dò hỏi, hắn cũng biết được vài chuyện về Tống Khiêm và Đái Bội Na, trong lòng thầm nghĩ cũng không thích khi Tống Khiêm lấy một người mẫu làm vợ, như vậy là rất mất mặt, nhưng hắn cũng không quá quen thuộc với Tống Khiêm, tất nhiên sẽ không quan tâm.
Thật ra Tống Vệ Dân cũng không có ấn tượng tốt với Tống Khiêm, nhưng ấn tượng với Tống Tử Canh lại không tệ, bây giờ Tống Tử Canh đến cầu hắn, tất nhiên hắn cần phải giúp.
- Vệ Dân thiếu gia, tôi không có chứng cứ gì cả, nhưng anh cũng biết rõ rồi đấy, cô ta gả cho Tống Khiêm chỉ vì tiền, bây giờ hai bên mới kết hôn được một năm thì Tống Khiêm chết, trước nay Tống Khiêm luôn có sức khỏe tốt, vì sao lại chết đi như vậy? Vệ Dân thiếu gia, tôi cầu xin anh, nhất định phải điều tra cho rõ.
Tống Tử Canh dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tống Vệ Dân.
Tống Vệ Dân suy nghĩ một chút, sau đó lại khẽ gật đầu:
- Bác Canh, cháu đồng ý với bác, cháu sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, như thế này đi, bác về nhà nghỉ ngơi trước, có tin tức gì cháu sẽ thông báo cho bác.
- Cám ơn Vệ Dân thiếu gia, tôi về trước.
Tống Tử Canh khẽ gật đầu, lão biết rõ Tống Vệ Dân nói sẽ giữ lời, sẽ không nói cho qua, vì vậy mà cuối cùng cũng yên lòng.
Tống Tử Canh nhanh chóng bỏ đi, Tống Vệ Dân thì quay đầu nhìn Vưu Tư:
- Cô đi đưa tất cả tư liệu tương quan về Tống Khiêm đến cho tôi.
...
Đệ nhất phân viện của bệnh viện Y Nhân Các ở thủ đô.
Y Tiểu Âm chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, lúc này ngoài đó không một bóng người, nhưng ba giây sau thì có một người xuất hiện trong tầm mắt nàng, một người phụ nữ trẻ tuổi tuy không xinh đẹp nhưng lại khá đoan trang.
- Nhạc phu nhân, cần tôi xem bệnh cho chị sao?
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng.
- Âm thần y, nếu tôi có bệnh thì chính mình sẽ biết.
Người phụ nữ đoan trang kia cũng cười nhạt một tiếng, nếu là Hạ Thiên ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ đoan trang này là ai, chính là Nhạc phu nhân mà trước đây hắn từng được gặp mặt, là Lục Tiểu Oánh.
- Chị Lục, chị thật sự có bệnh.
Y Tiểu Âm chợt sửa lại cách xưng hô:
- Nếu không thì chị nên làm tốt địa vị của mình là một Nhạc phu nhân, mà không tìm phiền phức cho tôi.
- Cô Âm, tuy y thuật của cô mạnh hơn tôi, nhưng y thuật của tôi cũng không kém, tôi có bệnh hay không cũng có thể thấy rõ ràng.
Lục Tiểu Oánh cũng thay đổi cách xưng hô, đồng thời nàng mỉm cười:
- Nếu cô Âm hâm mộ thân phận Nhạc phu nhân của tôi, thật ra tôi cũng không ngại nhường lại cho cô. Nhưng Nhạc tiên sinh đã chết rồi, tôi muốn cho cũng không thể được, nếu Nhạc tiên sinh vẫn còn, chỉ cần cô gật đầu, vị trí Nhạc phu nhân sẽ là của cô.
- Chị Lục, thân phận Nhạc phu nhân chính là chỗ dựa của chị, nhưng đối với tôi thì nó chẳng đáng là gì.
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng:
- Chị có thể coi nó là trân bảo, nhưng đối với tôi thì nó không đáng một đồng.
Lục Tiểu Oánh mỉm cười:
- Tôi lại quên, em Am cũng không muốn làm Nhạc phu nhân, mà muốn làm Hạ phu nhân.
- Chị Lục, chị là người thông minh, chị và Nhạc Chi Phong vốn không có quan hệ gì, nhưng anh ta vừa chết đi thì đã nhận lấy danh hiệu Nhạc phu nhân, do đó mà nhận được sự giúp đỡ của ông cụ Nhạc gia. Không thể không nói nước cờ này của chị là rất cao minh, nhưng tôi thật sự không rõ, chị Lục là người thông minh như vậy, sao lại làm ra một nước cờ sai lầm như thế?
Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu:
- Chẳng lẽ chị Lục thật sự có bệnh.
- Cô Âm, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta đều là người hiểu chuyện, cứ đi thẳng vào vấn đề thì hơn.
Lục Tiểu Oánh mỉm cười:
- Tôi muốn năm mươi mốt phần trăm cổ phần của chuỗi bệnh viện Y Nhân Các, còn có cả vị trí môn chủ Âm Y môn, còn cô được toàn thân đi ra, không lo cơm áo nửa đời sau.
- Chị đang nằm mơ sao?
Y Tiểu Âm còn chưa dứt lời thì A Cửu đã không nhịn được mà mở miệng, lúc này nàng cuối cùng cũng hiểu, kẻ xúi giục Giang Đại Lực đến gây phiền cho tiểu thư chính là Lục Tiểu Oánh.
- Cô Âm, tôi đã sớm nói rồi, nha hoàn là nha hoàn, không thể đối xử quá tốt với nha hoàn, nếu không cô ta sẽ coi mình là chủ nhân, vì vậy mà bây giờ cô ta đã quyết định thay cho cô rồi kìa.
Lục Tiểu Oánh lắc đầu thở dài.
- Chị Lục, A Cửu và tôi là chị em, cô ấy hiểu ý của tôi, đúng như những gì cô ấy nói, chị đang nằm mơ sao?
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Vì cùng là đồng môn nên tôi cũng không muốn quá phận, nhưng đừng trách tôi không cảnh cáo chị, nếu chị tiếp tục ồn ào, như vậy chỉ sợ chỉ có thể đi làm Nhạc phu nhân thật sự, Nhạc Chi Phong rất buồn ở dưới cửu tuyền, chị là phu nhân cũng nên đi theo.
Tống Vệ Dân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài.
Lại nói tiếp, bây giờ địa vị của Tống gia ở thủ đô có thể nói là xưa không bằng nay, bây giờ ai cũng biết rõ Tống gia ở thủ đô đã gần như sắp bằng đại gia tộc Triệu gia, là một trong những tứ đại gia tộc ở thủ đô. Tống gia bây giờ ở vị trí thứ hai, là gia tộc gần sát bên Triệu gia, lúc đầu tứ đại gia tộc chính là Triệu Tiền Tôn Lý và biến thành Triệu Tiền Tống Viên, cuối cùng lại biến thành Triệu Tống Tiền Bạch. Triệu gia vẫn đứng sừng sững bất động, Tiền gia tương đối an phận cũng vẫn bảo trì vị trí của mình, Tống gia thì cường thế leo lên vị trí thứ hai, Viên gia bị diệt thì Bạch gia của Bạch Tiểu Lỗi cũng kiếm được chỗ tốt, cuối cùng cũng là một trong tứ đại gia tộc.
Với thân phận của Tống gia vào lúc hiện tại, hơn nữa Tống Vệ Dân lại có năng lực, mà hắn lại có thân phận là đệ tử trực hệ, rõ ràng hắn cũng hoàn toàn có thể đổi lấy một vị trí tốt hơn, không phải chỉ là một tổ trưởng tổ trọng án. Nhưng hắn cuối cùng cũng không được thay đổi vị trí.
Thật ra Tống Vệ Dân rất tương đối yêu thích chức nghiệp hiện tại của mình, còn mặt khác hắn cũng ý thức được dù mình có bò lên trên như thế nào cũng vĩnh viễn thua kém kẻ khác, vì vậy coi như có bò lên trên cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Nếu hắn đã không có tác dụng quá lớn với gia tộc như vậy thì nên tiếp tục làm những gì mà mình quen thuộc thì hơn.
Tống Vệ Dân muốn vượt qua một người, mà người đó chính là Hạ Thiên, nhưng hắn chợt ý thức được chênh lệch giữa mình và đối phương đang ngày càng chênh lệch lớn hơn, đang mở rộng, điều này làm hắn cảm thấy nản lòng thoái chí. Đặc biệt là vài ngày trước đó hắn nhận được tin tức vị tiểu thư mà mình hâm mộ đã ở cùng với Hạ Thiên, bọn họ bay đi với nhau như một cặp chim trời, điều này làm hắn thật sự đả kích. Dù hắn thật sự biết rõ mình không xứng với tiểu thư, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút cảm giác may mắn, nhưng bây giờ chút cảm giác đó đã bị Hạ Thiên làm cho nát bấy.
- Tên khốn kiếp Hạ Thiên này.
Nhớ đến Hạ Thiên thì Tống Vệ Dân không khỏi mắng thầm một câu, tên khốn kia cướp đi em gái của hắn, còn cướp cả tiểu thư. Bây giờ Tống gia thành sân sau của Hạ Thiên, hai người phụ nữ quyết định số phận của Tống gia đều ở trong tay của Hạ Thiên, Tiền Đa Đa trở thành kẻ phụ trách sổ sách cho Hạ Thiên, Bạch Tiểu Lỗi người Bạch gia lại là tiểu đệ của Hạ Thiên, nếu không có mối quan hệ như vậy thì sao Bạch gia có thể tiến vào trong hàng ngũ tứ đại gia tộc?
Thực tế có rất nhiều người hiểu, bây giờ thủ đô thật sự không khác gì địa bàn của Hạ Thiên.
- Vệ Dân thiếu gia, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi.
Một âm thanh có chút bi phẫn vang lên làm cho Tống Vệ Dân bừng tỉnh trong lúc suy nghĩ miên man, sau đó hắn thấy một ông lão tóc trắng nhìn có chút quen mắt. Sau khi cẩn thận xem xét lại thì hắn mới nhớ ra thân phận của đối phương, người này thật sự là trong Tống gia, còn có chút quan hệ.
Ông lão kia cũng họ Tống, tên là Tống Tử Canh, thật ra Tống Tử Canh vốn không có quan hệ gì với Tống gia ở thủ đô, nhưng Tống Tử Canh lại không biết lấy ra gia phả của Tống gia ở niên đại nào để chứng minh tổ tiên của mình đã từng là một nhà với Tống gia ở thủ đô. Sau đó mỗi khi đến lễ tết thì Tống Tử Canh đều đến ân cần hỏi han quà cáp cho Tống gia, dần dà lão tuy không trở thành một thành viên của Tống gia nhưng có những việc nhận được sự quan tâm.
- Bác Canh, có chuyện gì sao?
Tống Vệ Dân dùng giọng khách khí hỏi Tống Tử Canh.
- Vệ Dân thiếu gia, Tống Khiêm nhà chúng tôi đã bị tên khốn kia hại chết...
Tống Tử Canh nói mà nước mắt rơi lã chã, giọng điệu gào khóc.
- Bác Canh, có gì bác cứ ngồi xuống từ từ nói.
Tống Vệ Dân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn Vưu Tư rồi nói:
- Rót cho bác Canh ly nước.
- Vâng, tổ trưởng.
Vưu Tư nhanh chóng đưa nước đến, nàng phát hiện Tống Tử Canh còn đứng, vì vậy mà kéo sang một chiếc ghế:
- Bác trai, mời bác ngồi, cũng đừng khóc nữa, bác cứ nói rõ sự việc, tổ trưởng của chúng cháu có thể giúp bác, nếu không thì chúng cháu cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Tống Tử Canh khẽ gật đầu, sau đó lão xoa nước mắt ngồi xuống, bình tĩnh trở lại, bắt đầu kể rõ ngọn nguồn.
Tống Khiêm chính là con trai duy nhất của Tống Tử Canh, tuy tên của hắn giống như Tống Tiền nhưng lại là kẻ biết cách kiếm tiền. Sau khi Tống Tử Canh trèo lên cây đại thụ là Tống gia thì Tống Khiêm kinh doanh càng lúc càng lớn, bây giờ đã là một người có tiền tỷ. Đàn ông mà có tiền thì thường sẽ muốn đổi vợ đẹp hơn, vì vậy mà một năm trước Tống Khiêm đổi một cô vợ mới, một người mẫu xinh đẹp tên là Đái Bội Na.
Tống Tử Canh trước nay không thích đứa con dâu Đái Bội Na này, nhưng Tống Khiêm thì không như vậy, vì thế mà lão thật sự không có biện pháp. Nhưng vài ngày trước Tống Khiêm đột nhiên chết, không có chút dấu hiệu, pháp y khám nghiệm thì nói là đột tử, làm cảnh sát cũng chỉ coi đó là một sự kiện tử vong ngoài ý muốn mà thôi, không phải là mưu sát. Nhưng Tống Tử Canh lại cho rằng đây là Đái Bội Na muốn mưu sát con mình, nhưng cảnh sát điều tra vụ này cũng không thèm quan tâm đến những lời của lão, khi không còn biện pháp nào thì lão chỉ có thể tìm đến Tống Vệ Dân, hy vọng Tống Vệ Dân có thể đòi lại lý lẽ cho con trai mình.
- Bác Canh, bác nói Đái Bội Na hạ sát Tống Khiêm, bác có chứng cứ gì không?
Tống Vệ Dân sau khi nghe rõ thì dò hỏi, hắn cũng biết được vài chuyện về Tống Khiêm và Đái Bội Na, trong lòng thầm nghĩ cũng không thích khi Tống Khiêm lấy một người mẫu làm vợ, như vậy là rất mất mặt, nhưng hắn cũng không quá quen thuộc với Tống Khiêm, tất nhiên sẽ không quan tâm.
Thật ra Tống Vệ Dân cũng không có ấn tượng tốt với Tống Khiêm, nhưng ấn tượng với Tống Tử Canh lại không tệ, bây giờ Tống Tử Canh đến cầu hắn, tất nhiên hắn cần phải giúp.
- Vệ Dân thiếu gia, tôi không có chứng cứ gì cả, nhưng anh cũng biết rõ rồi đấy, cô ta gả cho Tống Khiêm chỉ vì tiền, bây giờ hai bên mới kết hôn được một năm thì Tống Khiêm chết, trước nay Tống Khiêm luôn có sức khỏe tốt, vì sao lại chết đi như vậy? Vệ Dân thiếu gia, tôi cầu xin anh, nhất định phải điều tra cho rõ.
Tống Tử Canh dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tống Vệ Dân.
Tống Vệ Dân suy nghĩ một chút, sau đó lại khẽ gật đầu:
- Bác Canh, cháu đồng ý với bác, cháu sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, như thế này đi, bác về nhà nghỉ ngơi trước, có tin tức gì cháu sẽ thông báo cho bác.
- Cám ơn Vệ Dân thiếu gia, tôi về trước.
Tống Tử Canh khẽ gật đầu, lão biết rõ Tống Vệ Dân nói sẽ giữ lời, sẽ không nói cho qua, vì vậy mà cuối cùng cũng yên lòng.
Tống Tử Canh nhanh chóng bỏ đi, Tống Vệ Dân thì quay đầu nhìn Vưu Tư:
- Cô đi đưa tất cả tư liệu tương quan về Tống Khiêm đến cho tôi.
...
Đệ nhất phân viện của bệnh viện Y Nhân Các ở thủ đô.
Y Tiểu Âm chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, lúc này ngoài đó không một bóng người, nhưng ba giây sau thì có một người xuất hiện trong tầm mắt nàng, một người phụ nữ trẻ tuổi tuy không xinh đẹp nhưng lại khá đoan trang.
- Nhạc phu nhân, cần tôi xem bệnh cho chị sao?
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng.
- Âm thần y, nếu tôi có bệnh thì chính mình sẽ biết.
Người phụ nữ đoan trang kia cũng cười nhạt một tiếng, nếu là Hạ Thiên ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ đoan trang này là ai, chính là Nhạc phu nhân mà trước đây hắn từng được gặp mặt, là Lục Tiểu Oánh.
- Chị Lục, chị thật sự có bệnh.
Y Tiểu Âm chợt sửa lại cách xưng hô:
- Nếu không thì chị nên làm tốt địa vị của mình là một Nhạc phu nhân, mà không tìm phiền phức cho tôi.
- Cô Âm, tuy y thuật của cô mạnh hơn tôi, nhưng y thuật của tôi cũng không kém, tôi có bệnh hay không cũng có thể thấy rõ ràng.
Lục Tiểu Oánh cũng thay đổi cách xưng hô, đồng thời nàng mỉm cười:
- Nếu cô Âm hâm mộ thân phận Nhạc phu nhân của tôi, thật ra tôi cũng không ngại nhường lại cho cô. Nhưng Nhạc tiên sinh đã chết rồi, tôi muốn cho cũng không thể được, nếu Nhạc tiên sinh vẫn còn, chỉ cần cô gật đầu, vị trí Nhạc phu nhân sẽ là của cô.
- Chị Lục, thân phận Nhạc phu nhân chính là chỗ dựa của chị, nhưng đối với tôi thì nó chẳng đáng là gì.
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng:
- Chị có thể coi nó là trân bảo, nhưng đối với tôi thì nó không đáng một đồng.
Lục Tiểu Oánh mỉm cười:
- Tôi lại quên, em Am cũng không muốn làm Nhạc phu nhân, mà muốn làm Hạ phu nhân.
- Chị Lục, chị là người thông minh, chị và Nhạc Chi Phong vốn không có quan hệ gì, nhưng anh ta vừa chết đi thì đã nhận lấy danh hiệu Nhạc phu nhân, do đó mà nhận được sự giúp đỡ của ông cụ Nhạc gia. Không thể không nói nước cờ này của chị là rất cao minh, nhưng tôi thật sự không rõ, chị Lục là người thông minh như vậy, sao lại làm ra một nước cờ sai lầm như thế?
Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu:
- Chẳng lẽ chị Lục thật sự có bệnh.
- Cô Âm, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta đều là người hiểu chuyện, cứ đi thẳng vào vấn đề thì hơn.
Lục Tiểu Oánh mỉm cười:
- Tôi muốn năm mươi mốt phần trăm cổ phần của chuỗi bệnh viện Y Nhân Các, còn có cả vị trí môn chủ Âm Y môn, còn cô được toàn thân đi ra, không lo cơm áo nửa đời sau.
- Chị đang nằm mơ sao?
Y Tiểu Âm còn chưa dứt lời thì A Cửu đã không nhịn được mà mở miệng, lúc này nàng cuối cùng cũng hiểu, kẻ xúi giục Giang Đại Lực đến gây phiền cho tiểu thư chính là Lục Tiểu Oánh.
- Cô Âm, tôi đã sớm nói rồi, nha hoàn là nha hoàn, không thể đối xử quá tốt với nha hoàn, nếu không cô ta sẽ coi mình là chủ nhân, vì vậy mà bây giờ cô ta đã quyết định thay cho cô rồi kìa.
Lục Tiểu Oánh lắc đầu thở dài.
- Chị Lục, A Cửu và tôi là chị em, cô ấy hiểu ý của tôi, đúng như những gì cô ấy nói, chị đang nằm mơ sao?
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Vì cùng là đồng môn nên tôi cũng không muốn quá phận, nhưng đừng trách tôi không cảnh cáo chị, nếu chị tiếp tục ồn ào, như vậy chỉ sợ chỉ có thể đi làm Nhạc phu nhân thật sự, Nhạc Chi Phong rất buồn ở dưới cửu tuyền, chị là phu nhân cũng nên đi theo.
/1475
|